Khi công chúa giả vênh váo biểu diễn trò hay, công chúa thật đã đứng dưới đài tức đến mức run rẩy.
Khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đã bị lột sạch sẽ như một con dê nhỏ rồi ném tại góc khán đài với một tấm áo choàng mỏng bọc ngoài thân. Nếu không phải có hai ả hôi tinh linh kiềm giữ hai bên, nếu không phải làm ầm ĩ trong trường hợp này sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường, nàng nhất định sẽ không để yên.
Công chúa giả còn bá hơn công chúa thật khiến nàng rất tự ti, sau đó, màn hóa thân thiên sứ càng khiến nàng không tin nổi vào mắt mình.
Nhân loại là một chủng tộc cực kỳ bài ngoại, thế nhưng có một số huyết mạch sẽ không bị xa lánh, ngược lại còn sẽ được sùng bái.
Thiên sứ.
Con dân đời đầu tiên của trật tự, sứ giả của thần, từng tham dự vào quá trình sáng tạo nhân loại, một tộc quần thần thánh đã thoát ly phàm thể.
Trên bích họa ở các giáo dường hay trong các bài thánh ca luôn không thể thiếu những phân đoạn ca ngợi chủng tộc đó. Bất luận tại sử thi hay tiểu thuyết nào, thiên sứ đều là thánh khiết và thuần khiết, sự tồn tại của bản thân bọn họ đã là ý chí của thần minh, nơi mũi kiếm trong tay họ chỉ về đều là thiên địch của trật tự.
Có lẽ các thiên sứ hiện tại không có khả năng xuất hiện tại phàm thế, đây cũng là một trong các nguyên do khiến thiên sứ được nhân loại sùng bái đến vậy.
Trong khoảnh khắc đó, Renee hiểu được điều cô công chúa giả đó định làm, ngấm ngầm khen hay.
“Nàng thật sự định giúp ta sao, chỉ cần năng lực hóa thân thiên sứ này đã đủ để vương thất Lam không bị xem thường. Hơn nữa, có những tư liệu kia, chỉ cần cho chúng ta thời gian, chúng ta nhất định sẽ quật khởi lần nữa.”
Đến khi ma kiếm chẻ Carter Renee càng vui mừng đến mức vung nắm đấm quơ quơ, ngay từ đầu nàng đã thấy tên đại tinh tinh kia rất đáng ghét, mà oán hận mấy ngày nay cũng khiến nàng chẳng còn chút ấn tượng tốt đẹp nào với quốc gia này.
Nhưng ngay sau đó, khi Dasos cầu hôn, nàng triệt để bị hù dọa.
Hành động đó của Dasos vừa phơi bày dã tâm của hắn, đồng thời cũng thể hiện ra thành ý. Không nghi ngờ gì, đó là một lựa chọn ngoại giao vô cùng trọng yếu.
Renee thậm chí có chút do dự, nhưng ngay sau đó, nghĩ đến chênh lệch hiện tại giữa hai nước, nàng biết rằng đó vẫn chỉ là một hình thức khác của thôn tính mà thôi.
“Từ chối, phải từ chối, nhưng nếu ngay mặt từ chối thì sẽ khiến Dasos mất mặt, đó là sự sỉ nhục đối với Oran. Hắn tuyệt đối sẽ phát động chiến tranh. Phải làm thế nào bây giờ?”
Chẳng qua đó là tuyệt cảnh với Renee thật, với Renee giả, mọi chuyện vẫn rất đơn giản.
“Xin lỗi, ta không thích đàn ông, ta chỉ có hứng thú với nữ nhân.”
Kết quả của lời cầu hôn của Dasos chính là một lời cự tuyệt trực tiếp, đã thế hắn còn không biết phải phát tiết cơn giận thế nào. Sự kiện này cuối cùng chỉ có thể trở thành chủ đề để người dân bàn tán giải trí lúc giờ cơm.
Lời cự tuyệt của Renee giả gây thương tổn không kém gì câu “Xin lỗi em chỉ coi anh như chị gái.”, mà lại khiến người bị từ chối phải nhắm mắt đành chịu. Không chịu không được.
Renee thầm vui mừng vì mình và công quốc vừa qua được một kiếp, ngay sau đó cũng ý thức được chính mình vừa gặp phải một phiền toái mới. Có vẻ nàng vừa bị cái công chúa giả kia đào hố một phen, đã thế lại còn lài cái hố không thể bò ra…
“Không chơi kiểu này, dùng khuôn mặt ta nói những lời như vậy, sau này ta còn gả đi được sao?...”
Đến sáng hôm sau, các đầu báo lớn nhỏ đều in lên trang nhất các đầu đề như: “Đại đế bị từ chối lời cầu hôn, công chúa Renee tuyên bố khuynh hướng giới tính thực của mình.”; “Tình địch của hoàng đế, Svina bí sử”, “Mối tình tay ba vượt qua biên giới và giới tính”… Độ hot của chuyện này là không thể bàn cãi.
Còn bản thân Renee, lời thề chân ái được chứng minh bởi thánh quang thần là không thể hoài nghi, rồi theo thời gian, loại đặc thù yêu mĩ nữ không yêu giang sơn của Renee sẽ truyền đi khắp thế giới.
Dù Renee thật có khuynh hướng giới tính bình thường, thì sau chuyện này nàng cũng buộc phải chuyển sang bất thường, nếu không đó sẽ là sự sỉ nhục của toàn bộ đế quốc Oran, đẩy quan hệ giữa hai nước thành không chết không thôi. Không chỉ không thể giải thích, nàng sau này còn phải cố lấy ba thê bảy thiếp mới được.
“Khốn kiếp! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!!!”
Nếu không phải ở bên cạnh còn có Diana đè lại thì không khéo cô công chúa nhỏ này đã vùng mình chạy xuống lôi đài.
Sau khi trận bi kịch bị triệt để hóa thành náo kịch, hai giờ sau, công chúa thật và công chúa giả đồng thời về đến sứ quán, cùng lúc ngồi xuống.
“Roland, ngươi là Roland, ngươi quả nhiên chưa chết!”
“Lâu rồi không gặp, chị Kelly.”
Do màn biểu diễn xuất sắc của công chúa giả, chuyện về nàng trở thành đầu đề hot nhất, vì vậy khung cảnh trước cổng sứ quán vốn âm u vắng vẻ nay chen chân không lọt. Đáng tiếc cánh cửa kia vẫn luôn đóng chặt, hoàn toàn không có ý tứ tiếp khách.
Trên lầu hai, trong phòng khách sứ quán lúc này cũng rất ồn ào.
“Khốn nạn, ta liều mạng với ngươi!!!”
Đối diện với cô thiếu nữ đang giận không thể át, ta vẫn nhàn nhã nhấm nháp trà khổ băng, đây là đặc sản quê ta, lâu rồi chưa được uống, tất nhiên phải thưởng thức cẩn thận.
“Vậy ngươi có thể tìm ra biện pháp tốt hơn sao? Ngươi hẳn là nên cảm tạ ta, nếu không phiền toái hiện giờ lớn hơn nhiều.”
Renee không phải không hiểu chuyện, nàng vẫn luôn một mực suy nghĩ, nhưng đừng nói biện pháp tốt hơn, đến một cái biện pháp khả thi cũng không có.
“Ngươi là ai? Roland sẽ không gọi ta như vậy. Trời đất to lớn ta lớn nhất, xưa nay Roland chưa bao giờ gọi ai là anh hay chị, hắn…”
Khi niềm vui mừng bất ngờ qua đi, Kelly bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, nguyên nhân là vì cách xưng hô của ta.
Trong nhật ký, Kelly là một trong số những người ta từng thân cận nhất, việc quên đi ký ức muốn giấu giếm rất khó, vậy nhưng cũng không đến nỗi vừa mở miệng đã có sơ hở chứ. Thôi thì thử cách gọi ta dùng trong nhật ký xem, đúng rồi, nhân tiện nói ra một chút bí mật nhỏ trong đó nữa…
“Ân, tiểu Kelly. Vết bớt hình ngôi sao đằng sau gáy ngươi vẫn còn chứ? Nốt ruồi bên dưới vú phải và bên trên mông trái chắc vẫn y nguyên nhỉ?”
Nghe lời này mặt Kelly lập tức đỏ bừng, dùng đôi mắt phòng sói nhìn ta sít sao, ngay cả vị đồng hành Diana cũng nhìn ta đầy kinh ngạc.
“Ta quả thực đã quên mất không ít thứ, chẳng qua để một chủng đoản mệnh có thể vượt qua giới hạn thời gian, cái giá phải trả là điều đương nhiên.”
Celebirian lắc lắc đầu, dù trực giác của nàng chỉ ra rằng đây chính là Roland, nhưng chuyện này quá trọng đại, nàng vẫn không dám xác tín. Dù sao nếu một kẻ nào đó có được đồ vật Roland lưu lại thì vẫn có thể biết đến mấy chuyện kia. May mà nàng còn có một phương pháp kiểm nghiệm càng tốt hơn.
Kelly rút ra thanh đao nhỏ với hai con rồng quấn quanh để trước mặt ta, ngay sau đó viên hạt châu phía dưới lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, đó là vì đây chính là ngọn đèn tượng trưng cho sinh mệnh của ta.
Kelly vui mừng khôn xiết, vứt xuống vẻ trấn định tự nhiên thường ngày, lao tới ôm chầm lấy ta, hưng phấn hỏi.
“Quả nhiên là con dê nhỏ nhà ngươi! Ngươi rốt cục đã làm gì mà khiến nó cứ tắt lại sáng, tắt lại sáng?”
“A? Rất đơn giản. Chỉ cần chết đi sống lại, chết đi sống lại là được.”
Nghe vậy, nàng sửng sốt. Chết rồi sống lại? Nghe đơn giản lắm, nhưng chỉ cần là người có chút hiểu biết đối với thế giới linh hồn thì sẽ hiểu chuyện này căn bản không thể nào.
“Tốt rồi, lâu lắm mới gặp, không nói mấy chuyện nhàm chán này nữa. Đúng rồi, màu sắc của đèn sinh mệnh là chỉ thiên hướng của linh hồn nhỉ, vậy xem ra Cavens đã đen đến không thể đen hơn rồi nhỉ.”
Quả thực trên đời này còn cái gì hỗn loạn hơn vương tử ác ma đây, nhưng điều ngoài ý muốn là Kelly lại phản bác lời ta.
“Hơn một trăm ba mươi năm trước hạt châu của ngươi còn đen hơn hắn. Ngươi là kẻ đó ư? Kẻ đại biểu ác mộng đêm đen đó?”
Câu hỏi của mộc tinh linh ẩn hàm chút run rẩy, dù tin tức Vĩnh Dạ đại đế là Roland đã lưu truyền khắp cả cao tầng các nước, nhưng với tư cách người thầy vỡ lòng, nàng vẫn không nguyện tin tưởng rằng cậu bé lương thiện tràn đầy ánh sáng ngày nào lại đi tới bước này.
“Đúng, là ta. Lúc đó ta tra được sự kiện nước Lam lật úp không đơn giản như trong tưởng tượng, sau đó tức lên, dứt khoát đem tất cả nghi phạm và đồng lõa diệt một lần. Nhưng sau đó có vẻ làm hơi quá mức…”
“Á…”
“Chị Kelly! Ngươi làm sao vậy? Sao tự nhiên té xỉu?”
Cơn ác mộng vẫn luôn lo sợ hóa thành hiện thực, Kelly hoa hoa lệ lệ ngã ra đất bất tỉnh.
Nàng ngất xỉu, ném lại ba người chỉ biết mắt to trừng mắt nhỏ. Dựa vào nhật ký ta chỉ biết Kelly cực kỳ yêu thương ta, nhưng lại không thể nào hiểu được mức độ yêu thương đó.
Đợi đến khi Renee cứu nàng tỉnh lại, nàng lập tức nhào tới ôm chặt ta, thấp giọng nức nở:
“Hu hu hu, đều là do chị, do chị Kelly quá vô dụng nên mới khiến ngươi và Cavens khổ đến vậy…”
Người mình yêu thương sa vào hắc ám, vương tử tỏa nắng biến thành ma vương. Sự tự trách mãnh liệt khiến Celebrian khóc không thành tiếng.
Nước mắt nàng thám ướt lưng áo ta, loại cảm xúc vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này khiến người ta không động đậy được. Lần đầu tiên trong đời này, ta biết được cảm giác bị người khác coi như trẻ con đến bảo bọc vỗ về là như thế nào…
“Xem ra cần chăm chú tìm kiếm chút bảo vật giúp phục hồi ký ức.”
Người khác khóc lóc đau thấu tâm mà mình lại không thể hiểu được tại sao họ khóc đến mức ấy, lần đầu tiên ta thấy rằng nhật ký cũng không thay thế được ký ức, có một số thứ, một khi mất đi thì rất khó tìm lại.
Tiếp theo, ta phải bỏ rất nhiều sức mới dỗ được Kelly thôi khóc và chuyển chủ đề về việc chính.
“…Ngươi sẽ trở về chứ?”
Kelly hỏi, môi hơi run rẩy, nhưng ta lại lắc đầu.
Về làm gì? Con dân của ta vẫn đang ở thành Sulfur, công quốc Đông Lam hiện giờ đã không còn là nước Lam của ta khi xưa. Với lại một quân vương đã thoái vị rồi giờ lại muốn đăng cơ thì ra thể thống gì? Thêm vào đó, mục tiêu của ta cũng khiến ta không có khả năng ngồi yên ở một quốc gia.
“Có điều, ta sẽ trợ giúp, giúp Đông Lam quật khởi. Đám tư liệu kia chỉ là một phần, mọi thứ tiếp sau đó, sẽ bắt đầu từ thanh kiếm này.”
【 Thánh kiếm Roland: á thần khí】
【 Lực công kích: 22 - 44 + 11】 (11 là thương tổn cố định, dù kẻ sử dụng chỉ phát huy được thương tổn nhỏ nhất thì mục tiêu vẫn sẽ phải chịu 11 điểm thương hại ngân diễm phụ ma)
【 Không thể tổn hại: Dù va chạm với thần khí, thanh kiếm này cũng sẽ không bị bẻ gãy.】
【 Vương quyền của Lam: Thánh kiếm Roland là tượng trưng cho vương thất nước Lam. Chỉ có kẻ giành được thừa nhận của vương giả nước Lam mới có thể sử dụng nó. Khi nước Lam lớn mạnh, thanh kiếm này cũng sẽ lớn mạnh theo.】
【 Lưỡi kiếm vương giả: Kẻ sử dụng được cộng thêm 2 lực lượng, 2 nhanh nhẹn, 2 thể lực, 6 mị lực. Nhận được danh vọng từ tôn kính trở lên tại quốc gia do huyết mạch Lam gây dựng.】
【 Trên thân kiếm có khắc dòng chữ vàng: thánh kiếm Roland là thanh bội kiếm của vương tử Roland trong truyền thuyết. Chỉ có hậu duệ nào kế thừa được ý chí của hắn mới có thể giành được sự thừa nhận của thanh kiếm này. (Điều kiện sử dụng: huyết mạch vương thất nước Lam)】
Thánh kiếm tỏa ra ánh sáng bạc chói mắt, còn ta thì ngầm khóc ròng. Hệ thống khốn kiếp, ta sớm nên biết nó sẽ không cho ta được sử dụng thanh kiếm này.
Trở thành kỵ sĩ hiệu trung với vương thất? Đừng đùa, giờ công quốc căn bản không làm nổi nghi thức phong tước phong đất đó, mà coi như làm được thì ta cũng không đồng ý hiệu trung với ai, dù kẻ đó có là hậu duệ của ta.
Với lại dù ta có thể sử dụng thì cuối cùng nó cũng chỉ là một thanh lợi khí mà thôi, không có ta lại đi kiếm. Nhưng nếu nó được tìm về bởi tay công chúa, đó chính là thiên mệnh sở quy. Tại thời đại mà vương quyền với thần quyền đan chéo nhau, vật đại biểu vương quyền được tìm về sẽ khiến lực ngưng tụ của quốc gia tăng mạnh, những di dân do chiến tranh cũng sẽ suy xét việc quay lại cố quốc.
Chí ít, việc tìm về thánh kiếm Roland sẽ khiến danh vọng của Renee tăng mạnh, thậm chí có thể đàm luận việc thống nhất với hai quốc gia nhỏ khác được tạo nên bởi di dân nước Lam cũ. Đến lúc đó, có lãnh thổ, có dân chúng, đất nước này mới có hi vọng vùng lên.
“Thánh kiếm Roland, đây là thánh kiếm Roland trong truyền thuyết ư?”
Renee hoan hô, xông tới mò lên nó, nhưng vừa chạm vào đã bị đẩy bật ra. May là nàng chưa bị ngân diễm gây thương tổn. Có vẻ nàng đã có đủ điều kiện sử dụng nó, chỉ là do thực lực quá yếu đến mức khiến thánh kiếm chưa muốn thừa nhận.
Nhưng không sao, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng mạnh lên.
“Vì sao Renee yếu đến vậy? Không phải có ngươi truyền thu cho nàng sao?”
“Thiên phú kiếm thuật của Renee còn được, thế nhưng cũng chỉ ở mức được, rất nhiều thứ vụn vặt áp lên trên người nàng, nào có thời gian cho nàng luyện kiếm. Nàng lại không có thiên phú thần thuật, không có cách đi con đường thần chức giả như thánh kỵ sĩ hay mục sư. Dù nàng rất thông minh, nhưng pháp sư cần quá nhiều thời gian, trong khi đó thời gian của nàng may ra chỉ đủ để nàng luyện chút kiếm thuật rèn luyện thân thể. Đừng dùng tiêu chuẩn của ngươi với Cavens để so sánh, cả ngàn năm qua vương thất cũng chỉ có hai ngươi như vậy.”
Ta gật đầu, đã hiểu nên làm gì.
“Ở chỗ ta có một chức nghiệp tên là công chính kị sĩ, tuy đó là kị sĩ dưới danh nghĩa của thần luật pháp, nhưng trên thực tế cũng không nhất thiết phải hiệu trung với giáo hội như thánh kị sĩ. Chức nghiệp này cũng không yêu cầu thuộc tính ý chí giống các thần chức khác, chủ thuộc tính của nó là trí lực, nhất là phải hiểu rõ luật pháp…”
“Có lẽ Đông Lam có thể tiếp xúc một chút với giáo hội luật pháp, nếu có thể để luật pháp trở thành quốc giáo, rất nhiều thứ sẽ bất đồng…”
“Đúng rồi, còn chuyện bồi dưỡng cực quang kị sĩ, phải bắt đầu ngay từ hiện tại, đợi đến mùa đông thì muộn mất…”
Chuyện chính sự nói cũng không dài, cả cuộc nói chuyện đều là ta nói các nàng nghe. Dù sao mọi việc không phải chuyện một sớm một chiều. Tuy nhiên, có một chuyện riêng ta thực sự muốn hỏi.
“Đúng rồi, Kelly, dòng dõi Renee cuối cùng là hậu duệ của ai. Của ta, hay là của Cavens?”
Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, tốt nhất hỏi thẳng một lần còn hơn cứ ôm trong bụng mãi.
“Vậy mà chính ngươi lại không biết???”
Chuyện Kelly kinh ngạc là đương nhiên, ta bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ vào trán mình, ý bảo quên hết rồi.
Ngay tức khắc, Kelly lộ ra biểu cảm đau thương khôn cùng. Sau đó nàng cúi thấp đầu, khóc lóc tố cáo:
“Ngươi quên ta còn chưa đủ, thế mà ngươi còn quên mất hài tử của chúng ta, ngươi… ngươi…”
“Hài tử của chúng ta!”
“Hài tử của chúng ta!!”
“Hài tử của chúng ta!!!”
Năm chữ này đồng thời vang vọng cả trong gian phòng lẫn trong não ta, ông ông cộng hưởng.
“Bộp rắc!”, “Bộp rắc!”, hai cái chén trên tay ta và Diana rơi xuống đất, tan làm mấy mảnh.
“Cạch bịch!” đó là tiếng Renee ngã ngồi trên đất, nàng ngu người, đôi mắt trừng trừng liếc nhìn vị tỷ tỷ bồi dưỡng mình lớn lên. Chẳng lẽ tổ tiên của mình là con cháu của nàng, mình có nên gọi nàng một tiếng cụ tổ không?
“Đùa chút thôi mà!”
Ta không biết nói cái gì, thứ đáng sợ nhất khi mất đi ký ức đó là chính mình không biết mình đã mất đi cái gì. Chẳng lẽ, bất tri bất giác, ta đã quên đi vợ con của mình?
“Làm sao thế! Đùa tí ấy mà. Ta vẫn còn nguyên nhé.”
Kelly tinh nghịch thè lưỡi làm mặt quỷ, đừng nhìn số tuổi bảy trăm của nàng, đối với mộc tinh linh, số tuổi này cũng mới chỉ tương đương với hơn hai mươi tuổi của nhân loại.
“Răng rắc!”, lần này đến cái khay đựng chén cũng rơi nốt.
Ta ôm lấy ngực, ngồi bệt lên ghế, cảm xúc lên xuống quá nhanh không tốt cho tim mạch.
Ta cuối cùng đã biết tại sao trong nhật ký của ta lại ghi những dòng mâu thuẫn thế này.
“Dù nàng ôn nhu như một người chị, một người mẹ, thế nhưng lại rất thích đùa, đôi khi còn rất trí mạng. Vậy nên ngàn vạn đừng để cho nàng có cơ hội giở trò đùa, nếu không ngươi sẽ hối hận, tuyệt đối sẽ hối hận!”
Bên cạnh đoạn này, ta còn đánh một dấu sao, ý là chuyện này rất trọng yếu…
“Ta suýt nữa tin rồi. Loại chuyện này không nên đem ra đùa chứ.”
“Kỳ thực ta cũng không biết, lúc chiến loạn ta chạy về rừng rậm Mê Âm, đến lúc quay về thì đã cảnh còn người mất. Chẳng qua, không của ngươi thì cũng của Cavens, đều là hậu duệ của Lam cả, lại qua mấy trăm năm, huyết thống hi bạc, còn khác biệt gì sao?”
Khác! Khác nhiều là đằng khác! Nó xác định ta có phải một hiền giả kiêm pháp thần ba trăm năm hay không…
Được rồi, mấy câu để lộ lưng cho người khác xem ấy ta chắc chắn sẽ không nói. Ta còn không ngu đến vậy.
“Chắc là của Cavens nhỉ, dù sao thì so với ngươi, hắn cũng…”
Ta biết, ta biết hắn được phụ nữ yêu thích nhiều hơn ta, thế nhưng xin đừng đem miệng vết thương xát muối nữa được không?
Lòng ta đau như cắt, thế nên đành cúi đầu vờ chăm chú thưởng thức bãi nước trà vừa đổ trên mặt đất. Đột nhiên mùi hương cơ thể quen thuộc kia lại tới gần, một vòng tay ôm chặt lấy ta.
“Thôi, ký ức tốt đẹp mất rồi cũng không sao, chế tạo lần nữa là được. Ta vẫn thích tiểu Roland đáng yêu nhất…”
Vừa gặp không quá một tiếng mà đã bị ôm chặt ba lần, hóa ra đây là hàm ý trong câu: “Cẩn thận không sẽ bị coi làm gối ôm.” Sao?
“Kelly, ta không phải là trẻ con.”
Nhiệt tình như lửa làm lòng ta có chút rung động, nhưng bối rối chiếm phần nhiều hơn. Dù sao các mĩ nữ ta tiếp xúc trước kia, một nửa sẽ hô đánh hô giết, một nửa thì tiếu lí tàng đao. Loại mĩ nữ đem ta làm trẻ con để ôm ấp như vậy ta chưa từng gặp, cũng không biết phải xử lý thế nào.
Đột nhiên, Kelly lộ ra nụ cười tinh nghịch, thè chiếc lưỡi đỏ mọng ra liếm vành tai ta hai cái.
Trong nháy mắt cảm giác được vật mềm mại đó tiếp xúc, khắp người ta run lên, vội vàng lùi đầu về sau.
“Ngươi… ngươi định làm gì?”
Dù không soi gương, ta cũng biết mặt mình hiện tại khẳng định đỏ như gấc, việc này, lộ rồi…
“Phản ứng hệt như trước kia, thế còn nói không phải trẻ con. Xem ra bao năm qua sinh hoạt tình cảm của Roland nhỏ bé vẫn trống trải lắm nha. Chiếc nhẫn thời gian hiền giả ta từng thấy qua, mộc tinh linh chúng ta cũng là tộc mẫn cảm với sinh mạng tự nhiên nhất, việc tiếp xúc dò tra năm tuổi là thiên phú cơ bản. Ta thấy năm tuổi chân chính của ngươi phải khác rất xa với vẻ bề ngoài, cần ta tới đoán tuổi thực của ngươi sao?”
Ta giơ tay đầu hàng, trước đây chỉ có ta bỡn người, giờ mới gặp người đem ta bỡn. Đây là kinh nghiệm của người tuổi cao sao? Thế nhưng rõ ràng trước đó ta xoay Heloise rất dễ dàng nha.
“Hừ, đừng xem thường người khác, ngươi là ta trông đến lớn, mấy trò nhỏ của ngươi không có tác dụng với ta.”
Ừm, có lý. Nàng hiểu ta rất rõ, mà ta thì lại chỉ biết đối phương thông qua chút văn bản lưu lại.
Đột nhiên, tựa như bất mãn với ánh mắt mang theo phòng bị của ta, nàng lại xông tới, ôm chầm lấy, khóc thút thít.
“Roland, ngươi xấu, dám quên ta, mà ta thì lại luôn nhớ ngươi, luôn lo nghĩ cho ngươi. Cả buổi gặp chỉ nói chính sự mà không hỏi thăm nhân gia một câu. Để ta ôm một cái, một cái thôi. Hu hu hu. Roland khốn kiếp.”
Ta bất lực, không thể động đậy, cảm giác đan chéo, ngũ vị tạp trần, bối rối không biết làm gì.
Ta hiện tại xác định, người phụ nữ vừa như thầy vừa như mẹ này tuyệt đối là khắc tinh của ta. Ta tình nguyện đơn chiến ác long chứ cũng không muốn suy đoán xem một giây sau nàng sẽ làm cái gì.
“Roland bé nhỏ cũng đã đến lúc trở thành người lớn rồi nhỉ, ừm, nếu là Roland, ta cho phép đó, có thể nhé…”
Một cái ôm, ôm hơn mười phút. Dù cuối cùng vẫn buông ra, thế nhưng loại thái độ vui đùa ái muôi đó vẫn khiến người ta không phân biệt thật hay giả.
Nhìn vào đôi mắt đã sưng lên vì khóc trước mặt, ta bỗng nhiên lại tìm được thêm một lý do cho những nỗ lực của mình.
Mười phút sau, một trận cháy lớn xảy ra tại sứ quan lâm thời của công quốc Đông Lam. Có vẻ một vài phần tử quá khích đã ra tay vì bất mãn với việc công chúa từ chối Dasos. Sau đó hai mươi phút, dưới sự hộ tống của một tiểu đội hoàng gia, công chúa và giáo sư cung đình của nàng đã tìm được một trụ sở mới – một gian phòng tại lầu ba của một biệt thự nhỏ.
“Hoan nghênh đi tới trú địa của đội mạo hiểm Liên minh tuyệt đối thân sĩ, chúng ta sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối, đồng thời mang đến chất lượng phục vụ tốt nhất.”
Khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đã bị lột sạch sẽ như một con dê nhỏ rồi ném tại góc khán đài với một tấm áo choàng mỏng bọc ngoài thân. Nếu không phải có hai ả hôi tinh linh kiềm giữ hai bên, nếu không phải làm ầm ĩ trong trường hợp này sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường, nàng nhất định sẽ không để yên.
Công chúa giả còn bá hơn công chúa thật khiến nàng rất tự ti, sau đó, màn hóa thân thiên sứ càng khiến nàng không tin nổi vào mắt mình.
Nhân loại là một chủng tộc cực kỳ bài ngoại, thế nhưng có một số huyết mạch sẽ không bị xa lánh, ngược lại còn sẽ được sùng bái.
Thiên sứ.
Con dân đời đầu tiên của trật tự, sứ giả của thần, từng tham dự vào quá trình sáng tạo nhân loại, một tộc quần thần thánh đã thoát ly phàm thể.
Trên bích họa ở các giáo dường hay trong các bài thánh ca luôn không thể thiếu những phân đoạn ca ngợi chủng tộc đó. Bất luận tại sử thi hay tiểu thuyết nào, thiên sứ đều là thánh khiết và thuần khiết, sự tồn tại của bản thân bọn họ đã là ý chí của thần minh, nơi mũi kiếm trong tay họ chỉ về đều là thiên địch của trật tự.
Có lẽ các thiên sứ hiện tại không có khả năng xuất hiện tại phàm thế, đây cũng là một trong các nguyên do khiến thiên sứ được nhân loại sùng bái đến vậy.
Trong khoảnh khắc đó, Renee hiểu được điều cô công chúa giả đó định làm, ngấm ngầm khen hay.
“Nàng thật sự định giúp ta sao, chỉ cần năng lực hóa thân thiên sứ này đã đủ để vương thất Lam không bị xem thường. Hơn nữa, có những tư liệu kia, chỉ cần cho chúng ta thời gian, chúng ta nhất định sẽ quật khởi lần nữa.”
Đến khi ma kiếm chẻ Carter Renee càng vui mừng đến mức vung nắm đấm quơ quơ, ngay từ đầu nàng đã thấy tên đại tinh tinh kia rất đáng ghét, mà oán hận mấy ngày nay cũng khiến nàng chẳng còn chút ấn tượng tốt đẹp nào với quốc gia này.
Nhưng ngay sau đó, khi Dasos cầu hôn, nàng triệt để bị hù dọa.
Hành động đó của Dasos vừa phơi bày dã tâm của hắn, đồng thời cũng thể hiện ra thành ý. Không nghi ngờ gì, đó là một lựa chọn ngoại giao vô cùng trọng yếu.
Renee thậm chí có chút do dự, nhưng ngay sau đó, nghĩ đến chênh lệch hiện tại giữa hai nước, nàng biết rằng đó vẫn chỉ là một hình thức khác của thôn tính mà thôi.
“Từ chối, phải từ chối, nhưng nếu ngay mặt từ chối thì sẽ khiến Dasos mất mặt, đó là sự sỉ nhục đối với Oran. Hắn tuyệt đối sẽ phát động chiến tranh. Phải làm thế nào bây giờ?”
Chẳng qua đó là tuyệt cảnh với Renee thật, với Renee giả, mọi chuyện vẫn rất đơn giản.
“Xin lỗi, ta không thích đàn ông, ta chỉ có hứng thú với nữ nhân.”
Kết quả của lời cầu hôn của Dasos chính là một lời cự tuyệt trực tiếp, đã thế hắn còn không biết phải phát tiết cơn giận thế nào. Sự kiện này cuối cùng chỉ có thể trở thành chủ đề để người dân bàn tán giải trí lúc giờ cơm.
Lời cự tuyệt của Renee giả gây thương tổn không kém gì câu “Xin lỗi em chỉ coi anh như chị gái.”, mà lại khiến người bị từ chối phải nhắm mắt đành chịu. Không chịu không được.
Renee thầm vui mừng vì mình và công quốc vừa qua được một kiếp, ngay sau đó cũng ý thức được chính mình vừa gặp phải một phiền toái mới. Có vẻ nàng vừa bị cái công chúa giả kia đào hố một phen, đã thế lại còn lài cái hố không thể bò ra…
“Không chơi kiểu này, dùng khuôn mặt ta nói những lời như vậy, sau này ta còn gả đi được sao?...”
Đến sáng hôm sau, các đầu báo lớn nhỏ đều in lên trang nhất các đầu đề như: “Đại đế bị từ chối lời cầu hôn, công chúa Renee tuyên bố khuynh hướng giới tính thực của mình.”; “Tình địch của hoàng đế, Svina bí sử”, “Mối tình tay ba vượt qua biên giới và giới tính”… Độ hot của chuyện này là không thể bàn cãi.
Còn bản thân Renee, lời thề chân ái được chứng minh bởi thánh quang thần là không thể hoài nghi, rồi theo thời gian, loại đặc thù yêu mĩ nữ không yêu giang sơn của Renee sẽ truyền đi khắp thế giới.
Dù Renee thật có khuynh hướng giới tính bình thường, thì sau chuyện này nàng cũng buộc phải chuyển sang bất thường, nếu không đó sẽ là sự sỉ nhục của toàn bộ đế quốc Oran, đẩy quan hệ giữa hai nước thành không chết không thôi. Không chỉ không thể giải thích, nàng sau này còn phải cố lấy ba thê bảy thiếp mới được.
“Khốn kiếp! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!!!”
Nếu không phải ở bên cạnh còn có Diana đè lại thì không khéo cô công chúa nhỏ này đã vùng mình chạy xuống lôi đài.
Sau khi trận bi kịch bị triệt để hóa thành náo kịch, hai giờ sau, công chúa thật và công chúa giả đồng thời về đến sứ quán, cùng lúc ngồi xuống.
“Roland, ngươi là Roland, ngươi quả nhiên chưa chết!”
“Lâu rồi không gặp, chị Kelly.”
Do màn biểu diễn xuất sắc của công chúa giả, chuyện về nàng trở thành đầu đề hot nhất, vì vậy khung cảnh trước cổng sứ quán vốn âm u vắng vẻ nay chen chân không lọt. Đáng tiếc cánh cửa kia vẫn luôn đóng chặt, hoàn toàn không có ý tứ tiếp khách.
Trên lầu hai, trong phòng khách sứ quán lúc này cũng rất ồn ào.
“Khốn nạn, ta liều mạng với ngươi!!!”
Đối diện với cô thiếu nữ đang giận không thể át, ta vẫn nhàn nhã nhấm nháp trà khổ băng, đây là đặc sản quê ta, lâu rồi chưa được uống, tất nhiên phải thưởng thức cẩn thận.
“Vậy ngươi có thể tìm ra biện pháp tốt hơn sao? Ngươi hẳn là nên cảm tạ ta, nếu không phiền toái hiện giờ lớn hơn nhiều.”
Renee không phải không hiểu chuyện, nàng vẫn luôn một mực suy nghĩ, nhưng đừng nói biện pháp tốt hơn, đến một cái biện pháp khả thi cũng không có.
“Ngươi là ai? Roland sẽ không gọi ta như vậy. Trời đất to lớn ta lớn nhất, xưa nay Roland chưa bao giờ gọi ai là anh hay chị, hắn…”
Khi niềm vui mừng bất ngờ qua đi, Kelly bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, nguyên nhân là vì cách xưng hô của ta.
Trong nhật ký, Kelly là một trong số những người ta từng thân cận nhất, việc quên đi ký ức muốn giấu giếm rất khó, vậy nhưng cũng không đến nỗi vừa mở miệng đã có sơ hở chứ. Thôi thì thử cách gọi ta dùng trong nhật ký xem, đúng rồi, nhân tiện nói ra một chút bí mật nhỏ trong đó nữa…
“Ân, tiểu Kelly. Vết bớt hình ngôi sao đằng sau gáy ngươi vẫn còn chứ? Nốt ruồi bên dưới vú phải và bên trên mông trái chắc vẫn y nguyên nhỉ?”
Nghe lời này mặt Kelly lập tức đỏ bừng, dùng đôi mắt phòng sói nhìn ta sít sao, ngay cả vị đồng hành Diana cũng nhìn ta đầy kinh ngạc.
“Ta quả thực đã quên mất không ít thứ, chẳng qua để một chủng đoản mệnh có thể vượt qua giới hạn thời gian, cái giá phải trả là điều đương nhiên.”
Celebirian lắc lắc đầu, dù trực giác của nàng chỉ ra rằng đây chính là Roland, nhưng chuyện này quá trọng đại, nàng vẫn không dám xác tín. Dù sao nếu một kẻ nào đó có được đồ vật Roland lưu lại thì vẫn có thể biết đến mấy chuyện kia. May mà nàng còn có một phương pháp kiểm nghiệm càng tốt hơn.
Kelly rút ra thanh đao nhỏ với hai con rồng quấn quanh để trước mặt ta, ngay sau đó viên hạt châu phía dưới lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, đó là vì đây chính là ngọn đèn tượng trưng cho sinh mệnh của ta.
Kelly vui mừng khôn xiết, vứt xuống vẻ trấn định tự nhiên thường ngày, lao tới ôm chầm lấy ta, hưng phấn hỏi.
“Quả nhiên là con dê nhỏ nhà ngươi! Ngươi rốt cục đã làm gì mà khiến nó cứ tắt lại sáng, tắt lại sáng?”
“A? Rất đơn giản. Chỉ cần chết đi sống lại, chết đi sống lại là được.”
Nghe vậy, nàng sửng sốt. Chết rồi sống lại? Nghe đơn giản lắm, nhưng chỉ cần là người có chút hiểu biết đối với thế giới linh hồn thì sẽ hiểu chuyện này căn bản không thể nào.
“Tốt rồi, lâu lắm mới gặp, không nói mấy chuyện nhàm chán này nữa. Đúng rồi, màu sắc của đèn sinh mệnh là chỉ thiên hướng của linh hồn nhỉ, vậy xem ra Cavens đã đen đến không thể đen hơn rồi nhỉ.”
Quả thực trên đời này còn cái gì hỗn loạn hơn vương tử ác ma đây, nhưng điều ngoài ý muốn là Kelly lại phản bác lời ta.
“Hơn một trăm ba mươi năm trước hạt châu của ngươi còn đen hơn hắn. Ngươi là kẻ đó ư? Kẻ đại biểu ác mộng đêm đen đó?”
Câu hỏi của mộc tinh linh ẩn hàm chút run rẩy, dù tin tức Vĩnh Dạ đại đế là Roland đã lưu truyền khắp cả cao tầng các nước, nhưng với tư cách người thầy vỡ lòng, nàng vẫn không nguyện tin tưởng rằng cậu bé lương thiện tràn đầy ánh sáng ngày nào lại đi tới bước này.
“Đúng, là ta. Lúc đó ta tra được sự kiện nước Lam lật úp không đơn giản như trong tưởng tượng, sau đó tức lên, dứt khoát đem tất cả nghi phạm và đồng lõa diệt một lần. Nhưng sau đó có vẻ làm hơi quá mức…”
“Á…”
“Chị Kelly! Ngươi làm sao vậy? Sao tự nhiên té xỉu?”
Cơn ác mộng vẫn luôn lo sợ hóa thành hiện thực, Kelly hoa hoa lệ lệ ngã ra đất bất tỉnh.
Nàng ngất xỉu, ném lại ba người chỉ biết mắt to trừng mắt nhỏ. Dựa vào nhật ký ta chỉ biết Kelly cực kỳ yêu thương ta, nhưng lại không thể nào hiểu được mức độ yêu thương đó.
Đợi đến khi Renee cứu nàng tỉnh lại, nàng lập tức nhào tới ôm chặt ta, thấp giọng nức nở:
“Hu hu hu, đều là do chị, do chị Kelly quá vô dụng nên mới khiến ngươi và Cavens khổ đến vậy…”
Người mình yêu thương sa vào hắc ám, vương tử tỏa nắng biến thành ma vương. Sự tự trách mãnh liệt khiến Celebrian khóc không thành tiếng.
Nước mắt nàng thám ướt lưng áo ta, loại cảm xúc vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này khiến người ta không động đậy được. Lần đầu tiên trong đời này, ta biết được cảm giác bị người khác coi như trẻ con đến bảo bọc vỗ về là như thế nào…
“Xem ra cần chăm chú tìm kiếm chút bảo vật giúp phục hồi ký ức.”
Người khác khóc lóc đau thấu tâm mà mình lại không thể hiểu được tại sao họ khóc đến mức ấy, lần đầu tiên ta thấy rằng nhật ký cũng không thay thế được ký ức, có một số thứ, một khi mất đi thì rất khó tìm lại.
Tiếp theo, ta phải bỏ rất nhiều sức mới dỗ được Kelly thôi khóc và chuyển chủ đề về việc chính.
“…Ngươi sẽ trở về chứ?”
Kelly hỏi, môi hơi run rẩy, nhưng ta lại lắc đầu.
Về làm gì? Con dân của ta vẫn đang ở thành Sulfur, công quốc Đông Lam hiện giờ đã không còn là nước Lam của ta khi xưa. Với lại một quân vương đã thoái vị rồi giờ lại muốn đăng cơ thì ra thể thống gì? Thêm vào đó, mục tiêu của ta cũng khiến ta không có khả năng ngồi yên ở một quốc gia.
“Có điều, ta sẽ trợ giúp, giúp Đông Lam quật khởi. Đám tư liệu kia chỉ là một phần, mọi thứ tiếp sau đó, sẽ bắt đầu từ thanh kiếm này.”
【 Thánh kiếm Roland: á thần khí】
【 Lực công kích: 22 - 44 + 11】 (11 là thương tổn cố định, dù kẻ sử dụng chỉ phát huy được thương tổn nhỏ nhất thì mục tiêu vẫn sẽ phải chịu 11 điểm thương hại ngân diễm phụ ma)
【 Không thể tổn hại: Dù va chạm với thần khí, thanh kiếm này cũng sẽ không bị bẻ gãy.】
【 Vương quyền của Lam: Thánh kiếm Roland là tượng trưng cho vương thất nước Lam. Chỉ có kẻ giành được thừa nhận của vương giả nước Lam mới có thể sử dụng nó. Khi nước Lam lớn mạnh, thanh kiếm này cũng sẽ lớn mạnh theo.】
【 Lưỡi kiếm vương giả: Kẻ sử dụng được cộng thêm 2 lực lượng, 2 nhanh nhẹn, 2 thể lực, 6 mị lực. Nhận được danh vọng từ tôn kính trở lên tại quốc gia do huyết mạch Lam gây dựng.】
【 Trên thân kiếm có khắc dòng chữ vàng: thánh kiếm Roland là thanh bội kiếm của vương tử Roland trong truyền thuyết. Chỉ có hậu duệ nào kế thừa được ý chí của hắn mới có thể giành được sự thừa nhận của thanh kiếm này. (Điều kiện sử dụng: huyết mạch vương thất nước Lam)】
Thánh kiếm tỏa ra ánh sáng bạc chói mắt, còn ta thì ngầm khóc ròng. Hệ thống khốn kiếp, ta sớm nên biết nó sẽ không cho ta được sử dụng thanh kiếm này.
Trở thành kỵ sĩ hiệu trung với vương thất? Đừng đùa, giờ công quốc căn bản không làm nổi nghi thức phong tước phong đất đó, mà coi như làm được thì ta cũng không đồng ý hiệu trung với ai, dù kẻ đó có là hậu duệ của ta.
Với lại dù ta có thể sử dụng thì cuối cùng nó cũng chỉ là một thanh lợi khí mà thôi, không có ta lại đi kiếm. Nhưng nếu nó được tìm về bởi tay công chúa, đó chính là thiên mệnh sở quy. Tại thời đại mà vương quyền với thần quyền đan chéo nhau, vật đại biểu vương quyền được tìm về sẽ khiến lực ngưng tụ của quốc gia tăng mạnh, những di dân do chiến tranh cũng sẽ suy xét việc quay lại cố quốc.
Chí ít, việc tìm về thánh kiếm Roland sẽ khiến danh vọng của Renee tăng mạnh, thậm chí có thể đàm luận việc thống nhất với hai quốc gia nhỏ khác được tạo nên bởi di dân nước Lam cũ. Đến lúc đó, có lãnh thổ, có dân chúng, đất nước này mới có hi vọng vùng lên.
“Thánh kiếm Roland, đây là thánh kiếm Roland trong truyền thuyết ư?”
Renee hoan hô, xông tới mò lên nó, nhưng vừa chạm vào đã bị đẩy bật ra. May là nàng chưa bị ngân diễm gây thương tổn. Có vẻ nàng đã có đủ điều kiện sử dụng nó, chỉ là do thực lực quá yếu đến mức khiến thánh kiếm chưa muốn thừa nhận.
Nhưng không sao, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng mạnh lên.
“Vì sao Renee yếu đến vậy? Không phải có ngươi truyền thu cho nàng sao?”
“Thiên phú kiếm thuật của Renee còn được, thế nhưng cũng chỉ ở mức được, rất nhiều thứ vụn vặt áp lên trên người nàng, nào có thời gian cho nàng luyện kiếm. Nàng lại không có thiên phú thần thuật, không có cách đi con đường thần chức giả như thánh kỵ sĩ hay mục sư. Dù nàng rất thông minh, nhưng pháp sư cần quá nhiều thời gian, trong khi đó thời gian của nàng may ra chỉ đủ để nàng luyện chút kiếm thuật rèn luyện thân thể. Đừng dùng tiêu chuẩn của ngươi với Cavens để so sánh, cả ngàn năm qua vương thất cũng chỉ có hai ngươi như vậy.”
Ta gật đầu, đã hiểu nên làm gì.
“Ở chỗ ta có một chức nghiệp tên là công chính kị sĩ, tuy đó là kị sĩ dưới danh nghĩa của thần luật pháp, nhưng trên thực tế cũng không nhất thiết phải hiệu trung với giáo hội như thánh kị sĩ. Chức nghiệp này cũng không yêu cầu thuộc tính ý chí giống các thần chức khác, chủ thuộc tính của nó là trí lực, nhất là phải hiểu rõ luật pháp…”
“Có lẽ Đông Lam có thể tiếp xúc một chút với giáo hội luật pháp, nếu có thể để luật pháp trở thành quốc giáo, rất nhiều thứ sẽ bất đồng…”
“Đúng rồi, còn chuyện bồi dưỡng cực quang kị sĩ, phải bắt đầu ngay từ hiện tại, đợi đến mùa đông thì muộn mất…”
Chuyện chính sự nói cũng không dài, cả cuộc nói chuyện đều là ta nói các nàng nghe. Dù sao mọi việc không phải chuyện một sớm một chiều. Tuy nhiên, có một chuyện riêng ta thực sự muốn hỏi.
“Đúng rồi, Kelly, dòng dõi Renee cuối cùng là hậu duệ của ai. Của ta, hay là của Cavens?”
Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, tốt nhất hỏi thẳng một lần còn hơn cứ ôm trong bụng mãi.
“Vậy mà chính ngươi lại không biết???”
Chuyện Kelly kinh ngạc là đương nhiên, ta bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ vào trán mình, ý bảo quên hết rồi.
Ngay tức khắc, Kelly lộ ra biểu cảm đau thương khôn cùng. Sau đó nàng cúi thấp đầu, khóc lóc tố cáo:
“Ngươi quên ta còn chưa đủ, thế mà ngươi còn quên mất hài tử của chúng ta, ngươi… ngươi…”
“Hài tử của chúng ta!”
“Hài tử của chúng ta!!”
“Hài tử của chúng ta!!!”
Năm chữ này đồng thời vang vọng cả trong gian phòng lẫn trong não ta, ông ông cộng hưởng.
“Bộp rắc!”, “Bộp rắc!”, hai cái chén trên tay ta và Diana rơi xuống đất, tan làm mấy mảnh.
“Cạch bịch!” đó là tiếng Renee ngã ngồi trên đất, nàng ngu người, đôi mắt trừng trừng liếc nhìn vị tỷ tỷ bồi dưỡng mình lớn lên. Chẳng lẽ tổ tiên của mình là con cháu của nàng, mình có nên gọi nàng một tiếng cụ tổ không?
“Đùa chút thôi mà!”
Ta không biết nói cái gì, thứ đáng sợ nhất khi mất đi ký ức đó là chính mình không biết mình đã mất đi cái gì. Chẳng lẽ, bất tri bất giác, ta đã quên đi vợ con của mình?
“Làm sao thế! Đùa tí ấy mà. Ta vẫn còn nguyên nhé.”
Kelly tinh nghịch thè lưỡi làm mặt quỷ, đừng nhìn số tuổi bảy trăm của nàng, đối với mộc tinh linh, số tuổi này cũng mới chỉ tương đương với hơn hai mươi tuổi của nhân loại.
“Răng rắc!”, lần này đến cái khay đựng chén cũng rơi nốt.
Ta ôm lấy ngực, ngồi bệt lên ghế, cảm xúc lên xuống quá nhanh không tốt cho tim mạch.
Ta cuối cùng đã biết tại sao trong nhật ký của ta lại ghi những dòng mâu thuẫn thế này.
“Dù nàng ôn nhu như một người chị, một người mẹ, thế nhưng lại rất thích đùa, đôi khi còn rất trí mạng. Vậy nên ngàn vạn đừng để cho nàng có cơ hội giở trò đùa, nếu không ngươi sẽ hối hận, tuyệt đối sẽ hối hận!”
Bên cạnh đoạn này, ta còn đánh một dấu sao, ý là chuyện này rất trọng yếu…
“Ta suýt nữa tin rồi. Loại chuyện này không nên đem ra đùa chứ.”
“Kỳ thực ta cũng không biết, lúc chiến loạn ta chạy về rừng rậm Mê Âm, đến lúc quay về thì đã cảnh còn người mất. Chẳng qua, không của ngươi thì cũng của Cavens, đều là hậu duệ của Lam cả, lại qua mấy trăm năm, huyết thống hi bạc, còn khác biệt gì sao?”
Khác! Khác nhiều là đằng khác! Nó xác định ta có phải một hiền giả kiêm pháp thần ba trăm năm hay không…
Được rồi, mấy câu để lộ lưng cho người khác xem ấy ta chắc chắn sẽ không nói. Ta còn không ngu đến vậy.
“Chắc là của Cavens nhỉ, dù sao thì so với ngươi, hắn cũng…”
Ta biết, ta biết hắn được phụ nữ yêu thích nhiều hơn ta, thế nhưng xin đừng đem miệng vết thương xát muối nữa được không?
Lòng ta đau như cắt, thế nên đành cúi đầu vờ chăm chú thưởng thức bãi nước trà vừa đổ trên mặt đất. Đột nhiên mùi hương cơ thể quen thuộc kia lại tới gần, một vòng tay ôm chặt lấy ta.
“Thôi, ký ức tốt đẹp mất rồi cũng không sao, chế tạo lần nữa là được. Ta vẫn thích tiểu Roland đáng yêu nhất…”
Vừa gặp không quá một tiếng mà đã bị ôm chặt ba lần, hóa ra đây là hàm ý trong câu: “Cẩn thận không sẽ bị coi làm gối ôm.” Sao?
“Kelly, ta không phải là trẻ con.”
Nhiệt tình như lửa làm lòng ta có chút rung động, nhưng bối rối chiếm phần nhiều hơn. Dù sao các mĩ nữ ta tiếp xúc trước kia, một nửa sẽ hô đánh hô giết, một nửa thì tiếu lí tàng đao. Loại mĩ nữ đem ta làm trẻ con để ôm ấp như vậy ta chưa từng gặp, cũng không biết phải xử lý thế nào.
Đột nhiên, Kelly lộ ra nụ cười tinh nghịch, thè chiếc lưỡi đỏ mọng ra liếm vành tai ta hai cái.
Trong nháy mắt cảm giác được vật mềm mại đó tiếp xúc, khắp người ta run lên, vội vàng lùi đầu về sau.
“Ngươi… ngươi định làm gì?”
Dù không soi gương, ta cũng biết mặt mình hiện tại khẳng định đỏ như gấc, việc này, lộ rồi…
“Phản ứng hệt như trước kia, thế còn nói không phải trẻ con. Xem ra bao năm qua sinh hoạt tình cảm của Roland nhỏ bé vẫn trống trải lắm nha. Chiếc nhẫn thời gian hiền giả ta từng thấy qua, mộc tinh linh chúng ta cũng là tộc mẫn cảm với sinh mạng tự nhiên nhất, việc tiếp xúc dò tra năm tuổi là thiên phú cơ bản. Ta thấy năm tuổi chân chính của ngươi phải khác rất xa với vẻ bề ngoài, cần ta tới đoán tuổi thực của ngươi sao?”
Ta giơ tay đầu hàng, trước đây chỉ có ta bỡn người, giờ mới gặp người đem ta bỡn. Đây là kinh nghiệm của người tuổi cao sao? Thế nhưng rõ ràng trước đó ta xoay Heloise rất dễ dàng nha.
“Hừ, đừng xem thường người khác, ngươi là ta trông đến lớn, mấy trò nhỏ của ngươi không có tác dụng với ta.”
Ừm, có lý. Nàng hiểu ta rất rõ, mà ta thì lại chỉ biết đối phương thông qua chút văn bản lưu lại.
Đột nhiên, tựa như bất mãn với ánh mắt mang theo phòng bị của ta, nàng lại xông tới, ôm chầm lấy, khóc thút thít.
“Roland, ngươi xấu, dám quên ta, mà ta thì lại luôn nhớ ngươi, luôn lo nghĩ cho ngươi. Cả buổi gặp chỉ nói chính sự mà không hỏi thăm nhân gia một câu. Để ta ôm một cái, một cái thôi. Hu hu hu. Roland khốn kiếp.”
Ta bất lực, không thể động đậy, cảm giác đan chéo, ngũ vị tạp trần, bối rối không biết làm gì.
Ta hiện tại xác định, người phụ nữ vừa như thầy vừa như mẹ này tuyệt đối là khắc tinh của ta. Ta tình nguyện đơn chiến ác long chứ cũng không muốn suy đoán xem một giây sau nàng sẽ làm cái gì.
“Roland bé nhỏ cũng đã đến lúc trở thành người lớn rồi nhỉ, ừm, nếu là Roland, ta cho phép đó, có thể nhé…”
Một cái ôm, ôm hơn mười phút. Dù cuối cùng vẫn buông ra, thế nhưng loại thái độ vui đùa ái muôi đó vẫn khiến người ta không phân biệt thật hay giả.
Nhìn vào đôi mắt đã sưng lên vì khóc trước mặt, ta bỗng nhiên lại tìm được thêm một lý do cho những nỗ lực của mình.
Mười phút sau, một trận cháy lớn xảy ra tại sứ quan lâm thời của công quốc Đông Lam. Có vẻ một vài phần tử quá khích đã ra tay vì bất mãn với việc công chúa từ chối Dasos. Sau đó hai mươi phút, dưới sự hộ tống của một tiểu đội hoàng gia, công chúa và giáo sư cung đình của nàng đã tìm được một trụ sở mới – một gian phòng tại lầu ba của một biệt thự nhỏ.
“Hoan nghênh đi tới trú địa của đội mạo hiểm Liên minh tuyệt đối thân sĩ, chúng ta sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối, đồng thời mang đến chất lượng phục vụ tốt nhất.”
Danh sách chương