Tại thế giới lòng đất rộng lớn, do sự uy hiếp của ma thú và cướp bóc, việc đi lại giữa các thành thị không được tiện lợi cho lắm.

Khác với nơi tương đối hòa bình như mặt đất, nơi mà một tên thương nhân chỉ cần chạy đi tìm vài tên lính đánh thuê góp đủ số liền dám lên đường đi buôn, ở đây, những thương đội hơi nhỏ không bao giờ dám ra khỏi cửa. Cũng vì vậy, theo đúng định luật bỏ ra nhiều thì hồi báo cao, chỉ cần đưa hàng hóa tới nơi an toàn, lợi nhuận của chuyến đi xa luôn luôn cao tới mức khó tin.

Lấy ví dụ đơn giản nhất, một rương đặc sản tinh kim của thành Sulfur có giá xuất xưởng hai ngàn đồng vàng. Cũng một rương như vậy, nếu nó ở Caron thì giá đã lên đến bốn ngàn đồng vàng. Nếu nó trải qua hai tháng đi đường để tới thành Vitein, giá cả sẽ đội lên gấp mười lăm lần là ít. Còn nếu cái rương đó đến được mặt đất, nó sẽ trở thành thứ có tiền cũng khó mua nổi, kẻ nào bỏ ra mười vạn đồng vàng để lấy được hàng về đã có thể coi là may mắn.

Đương nhiên, đặc sản thường là thứ có sản lượng giới hạn, xưa nay vật đều quý vì hiếm, lợi nhuận cũng thất thường. Nhưng những vật dụng hằng ngày thì khác, chúng là thứ hàng hóa tiêu hao nhanh, luôn trong tình trạng cung không đủ cầu, lợi nhuận kiếm được tuyệt đối không thể coi thường.

Cũng vì nguyên nhân này, khi Dath và Kakagiri ‘cống hiến hết mình’ để mở ra thông đạo vĩnh viễn nối giữa Sulfur với Vitein, sự huy hoàng rực rỡ của Sulfur đã là chuyện nhất định phải xảy ra.

Hành trình vốn cần hơn hai tháng giờ được rút ngắn xuống còn không tới một tuần, kẻ được lợi không chỉ có bản thân hai tòa thành mà còn là tất cả các khách thương vãng lai, họ đến đến đi đi ngày càng tấp nập, các thành thị xung quanh cũng nhờ vậy mà dần dần phồn vinh lên.

Sự liên hệ sâu sắc về mặt kinh tế cũng củng cố chặt chẽ thêm quan hệ chính trị, các thương nhân có khứu giác nhạy bén chỉ ngửi thấy đây là một con đường hoàng kim, mà đám thành chủ có nhãn quan chính trị nhạy bén thì lại thấy nhiều hơn thế, họ đua nhau đưa con cái của mình tới hai địa phương này để học tập và xây dựng cầu nối quan hệ.

Bà con xa không bằng láng giềng gần, dưới sức gắn kết của lợi ích và niềm tin tưởng lẫn nhau của lãnh đạo hai bên, mối quan hệ giữa thành Sulfur và tộc Centaur – chủ nhân mới của thành Vitein – ngày càng tốt đẹp. Lại nhìn vị trí Long thành mới ngay tại dãy núi Sulfur. Ai cũng nhìn thấy được ba trong năm vị bá chủ đang xích lại gần nhau, một con quái vật khổng lồ dần dần nổi lên mặt nước.

Dưới sự ảnh hưởng của trật tự do luật pháp tạo ra, các tộc lần đầu tiên đi bỏ công tìm hiểu và lý giải đối phương. Mối liên kết giữa nhiều chủng tộc nhờ vậy mà chặt chẽ, gắn bó hơn nhiều cái minh ước chỗ ai ai cũng có mưu đồ riêng kia.

Không có chỗ nào khiến người ta hiểu rõ sức mạnh của đoàn kết hơn thế giới lòng đất tàn khốc, cũng không có nơi nào lại vì tài nguyên khan hiếm và cạnh tranh khốc liệt khiến hòa bình trở nên xa vời như nó. Chính vì thế, con quái thú khổng lồ này càng khiến người người cảm thấy hoảng sợ.

“Có lẽ nơi đây sắp thay đổi, khả năng chỉ cần mười mấy năm nữa sẽ có một vị hoàng đế hoặc nữ hoàng lên ngôi, minh ước hiện tại cũng sẽ bị liên minh tân sinh kia thay thế, có lẽ, cái vùng đất hỗn loạn này cuối cùng cũng có hòa bình.”

Những điều này thôi sau hãy nói, hiện tại, trên con đường hoàng kim kia, một đoàn buôn đang tiến lên chậm rãi.

Đoàn buôn này rất bình thường, nó chỉ có hơn hai mươi chiếc xe ngựa, hàng hóa không phải thứ quý hiếm gì, kẻ hộ tống cũng chỉ là vài tên lính đánh thuê tộc ám tinh linh và người thú. Thế nhưng, đoàn buôn này lại rất không bình thường, cả đoạn đường này nó chưa từng gặp thứ gì phiền toái, bọn cướp với đám ma thú trước đây tưởng như vô cùng vô tận, vậy mà giờ lại tan biến sạch, điều này khiến đám lính đánh thuê khó hiểu vô cùng.

Ta cũng ở ngay bên trong đoàn buôn ấy.

Quá trình bổ tập kiến thức kéo dài hơn ba tháng cuối cùng cũng kết thúc, hệ thống tri thức và ký ức hỗn loạn đã được vuốt phẳng lại, vì thế, hành trình rời đi thế giới lòng đất cũng nên bắt đầu.

Dưới sự trợ giúp của đạo cụ ma pháp, giờ ta đã không cần phải dùng cái hình dạng tay chân ngắn cũn kia.

【 Chiếc nhẫn vặn vẹo thời gian: vật phẩm cấp sử thi. Cơ thể người trang bị sẽ được cố định ở lúc hai mươi tuổi, giành được trạng thái chiến đấu tốt nhất, tuy nhiên, chiếc nhẫn này không thể nào thay đổi thuộc tính thân thể. Người chế tạo: Margareth. Nguyên liệu: vụn đá hiền giả và bí ngân. Nhắc nhở của hệ thống: tính chất của cái nhẫn này tương đương với việc thằng em của ngươi vẫn chỉ có thể ngắm chứ không thể dùng, lần này thật sự không phải do ta gài ngươi, đây là do Margareth cố tình làm vậy. Ngươi thật sự nghĩ nàng không làm được cái nhẫn cải biến thân xác một cách hoàn mỹ sao?】

Ta tiếp tục bơ đi mấy lời quạt gió thổi lửa của hệ thống, thân xác giống hệt trước đây này cũng đã làm ta rất thỏa mãn.

Tuy nhiên, vì tránh thân thể bị thương tổn, mỗi ngày ta đều phải cởi nó ra mấy giờ. Thường thì ta sẽ làm thế trước lúc đi ngủ, nhưng giờ thì không thể làm vậy được.

Bộ giáp màu vàng sậm có chút cũ kỹ, chất lượng cũng không được tốt như mấy mặt hàng được phụ ma cấp cao khác. Trái ngược với nó, thanh thánh kiếm Roland được treo bên eo lại lộ rõ vẻ bất phàm, cả thanh kiếm lấp lánh ánh bạc, thân kiếm đơn sơ mà lại như ẩn chứa lịch sử lâu đời. Tuy nhiên, sau khi người ngoài nhìn thấy một thanh kiếm sắt khác được treo trên lưng ta, các ánh mắt đó đều nhiều thêm một chút vẻ nghiền ngẫm.

Ta không luyện những chức nghiệp cầm hai tay hai kiếm, càng không phải loại người thích trưng ra cho oai, việc ta đeo một thanh trên lưng, dắt một thanh bên eo, chỉ là triệu chứng phụ của một lần bị hệ thống lừa gần đây nhất.

【 Thánh kiếm Roland: á thần khí (thần binh truyền kỳ tiến cấp)】

【 Lực công kích: 22-44+11 (mỗi lần công kích đều gây thêm 11 điểm thương tổn cố định, thương tổn này tạo bởi loại phụ ma lửa bạc trên thân kiếm) 】

【 Không thể tổn hại: Dù phải va chạm với thần khí, thanh kiếm này cũng không bị gãy vỡ】 (Hai lần nó gãy trước đây, một lần bị Aye bẻ, một lần bị Đồ long đao chặt trong khi ở trạng thái hư hao)

【 Vương quyền tượng trưng: Thánh kiếm Roland là tiêu chí của vương thất nước Lam, nếu nước Lam một lần nữa được gây dựng và trở nên mạnh mẽ, thanh kiếm này cũng sẽ tiến hóa theo. Tuy nhiên, chỉ có người thừa kế vương quyền hoặc kỵ sĩ được người đó cực kỳ tín nhiệm mới có thể sử dụng thanh kiếm này】

【 Mũi nhọn của đức vua: lực lượng +2, nhanh nhẹn +2, thể chất +2, mị lực +6, danh vọng ở các quốc gia do con cháu nước Lam xây dựng tính từ mức tôn kính trở lên】

【 Trên thân kiếm có khắc một dòng chữ vàng: thánh kiếm Roland là bội kiếm của vị vương tử Roland trong truyền thuyết, chí có hậu duệ nào kế thừa được ý chí của hắn mới có khả năng được thánh kiếm thừa nhận. (điều kiện sử dụng: huyết mạch vương thất nước Lam)】

Vì tu bổ nó, ta tốn hơn hai vạn điểm còn dư lại sau khi phục sinh, thậm chí vì nó mà bỏ qua việc dùng điểm số tăng cường thực lực, ngay cả quãng đường đi về Sulfur lúc trước cũng vừa đi vừa sợ, ấy vậy mà…

“Này, hệ thống, thật sự có thể sửa được à? Sẽ không xảy ra tình trạng sửa được một nửa rồi dừng lại báo thiếu chứ?”

【 Không, qua tính toán, số điểm vận mệnh còn lại thừa đủ, thậm chí còn dư mấy ngàn điểm cho ngươi cường hóa.】

“Thánh kiếm sau khi sửa sẽ không phải hàng rác rưởi chứ?”

【 Đảm bảo hàng tốt, nó sẽ từ cấp truyền kỳ leo tới tận á thần khí, tuyệt đối bay vọt về chất】(vốn là sử thi, sau vì ta bị tụt giai nên mệnh hạp là nó cũng tụt giai theo)

“Ngươi tốt thật sự tốt thế? Sẽ không có chuyện hạn chế đẳng cấp sử dụng chứ? Nếu định giở trò thêm điều kiện là phải trên cấp 120 mới sử dụng được thì…”

【 Hạn chế duy nhất là huyết mạch, ngươi nghi ngờ hệ thống vạn năng của mình đến vậy? Tự mình xem thử đi!】

Hệ thống liệt kê đầy đủ thuộc tính cho ta xem, ta nhìn đi rồi lại nhìn về, sau đó chăm chú soi mói dòng chữ bạc ghi cấp bậc, lực công kích và đặc hiệu mạnh mẽ của nó. Vì tránh để lật thuyền trong mương, ta cũng săm soi thật kỹ điều kiện sử dụng, sau khi xác nhận điều kiện duy nhất là huyết mạch hậu duệ, ta mới quyết định tu sửa kiếm.

Tiếp đó, ta nhanh chóng biết mình lại bị lừa.

“Hạn chế huyết mạch quả thực là điều kiện duy nhất, tuy nhiên chỉ có hậu duệ của Roland mới được dùng, Roland chỉ có thể ngắm?”

【 Đương nhiên, tuy ngươi không thừa nhận, nhưng nước Lam thực tế bị diệt lâu rồi. Ngay khi ngươi chết lần đầu tiên, vương quyền đã bị chuyển dời sang cho người khác. Hiện tại công quốc Đông Lam chính là đất nước do hậu duệ của vương tử Roland trong truyền thuyết gây dựng. Tuy nhân khẩu và diện tích chỉ bằng một phần tư so với trước, nhưng xét trên thân phận và huyết mạch, họ mới là vương thất đúng nghĩa.】

Tuy hệ thống lại lừa ta một vố, nhưng nó cũng lộ ra một tin tức rất quan trọng.

“Công quốc Đông Lam thật sự do dòng dõi vương thất nước Lam xưa dựng lên? Đó là hậu duệ của ta hay Cavens?”

Đến thời điểm then chốt này, cái hệ thống lừa đảo ấy bắt đầu giở trò im lặng…

Giờ số phận của thanh thánh kiếm Roland chỉ có hai, một là ta vứt nó cho ‘hậu duệ của Roland’, hai thì chạy đi tìm hắn để bảo hắn sắc phong cho ta làm kị sĩ.

“Haizz, ấy thế mà lại khó làm. Giờ lấy danh nghĩa gì để tiếp xúc với kẻ đứng đầu công quốc kia? Chẳng lẽ nói ta là ông tổ ngươi? Hay là nói ta là đứa con rơi do cụ tổ ngươi lưu lại? Hoặc giả dứt khoát giấu thân phận mình, tự kiếm một cái thân phận kỵ sĩ, dù gì thì thân phận quý tộc cũng tiện để hoạt động trên mặt đất hơn.”

Trong lúc ta đang suy nghĩ, có người lại tiến đến tìm.

“Thánh kị sĩ Rolahm, đến giúp một tay cái.”

Ta lại dùng thân phận thánh kỵ sĩ, lại dùng một cái tên na ná. Chỉ có điều giờ tên ta là Rolahm chứ không phải Rola, tất cả là bởi vì người trước mặt này.

Hông treo thanh thánh kiếm kẻ báo thù bạc với thánh quang màu kim chói mắt, trên thân lúc nào cũng mang bộ giáp toàn thân nặng chết voi mà lại không có chút ảnh hưởng nào đến hoạt động bình thường, nàng là cựu đại đội trưởng thành quản, Kiêu Nguyệt kỵ sĩ Diana.

Sau khi từ chức, nàng vẫn phấn chấn và nhiệt huyết y như cũ, duy có chút khác biệt là nước da của nàng đã trắng hơn rất nhiều. Lí do của việc này tất nhiên không phải do phẫu thuật thẩm mĩ giống thế giới nào đó, mà là do Diana lựa chọn con đường ánh trăng cứu rỗi cho mình.

Nữ thần mặt trăng Patricia, người thủ hộ của mặt trăng và kẻ lạc lỗi. Dưới sự che chở của nàng, nếu ám tinh linh quyết định từ bỏ tín ngưỡng Lolth, họ có thể thông qua nghi thức ánh trăng để cái tín.

Nghi thức này không khác gì dùng ánh trăng làm châm để cấy lại da, vừa đau lại vừa lâu. Trong nửa năm mà nghi thức này diễn ra, làn da màu đen của ám tinh linh sẽ nhạt dần, lấy lại được quyền tắm gội dưới ánh mặt trời và mặt trăng.

Sau khi nghi thức này hoàn tất, dù không thể trắng nõn như ngọc giống các tinh linh trên mặt đất, làn da của người đó vẫn sẽ trắng hơn rất nhiều so với các ám tinh linh khác, có thể phân biệt rất dễ dàng.

Hôi tinh linh dưới ánh trăng, đây chính là tên gọi chung của các ám tinh linh quyết định tuyển chọn con đường này, còn thánh huy hình ánh trăng trên tay thì lại là tiêu chí của họ.

Tuy nhiên, Diana có chút khác biệt, tay trái của nàng quả thật có in hình thánh huy ánh trăng, nhưng tay phải của nàng còn khắc thêm thánh huy hình cán cân của Vô Miên giả.

Thánh huy đó vẽ một cán cân màu vàng kim, bên trái đại biểu pháp chùy tượng trưng cho việc thẩm phán và trừng phạt kẻ ác, bên phải là đồng tiền vàng đại biểu việc bảo vệ khen thưởng người tốt. Mặt sau cán cân là một bóng người che hai mắt như ẩn như hiện, đó chính là hóa thân của công chính – Vô Miên giả.

Trong làn sóng chuyển chức thành công chính kỵ sĩ của thánh kỵ sĩ, chỉ có Diana còn bảo trì thân phận thánh kỵ sĩ, lý do là vì nàng đã là một kỵ sĩ truyền kỳ và đã dựng lên linh hồn lạc ấn của mình. Dù ta vẫn hô hào tuyên truyền rằng việc chuyển chức từ thánh quang sang luật pháp là hoàn mỹ, thế nhưng đó là khẩu hiệu mà, ít nhiều kiểu gì chẳng có chút thổi phồng.

Nếu Diana vẫn cố chuyển chức thành công chính kỵ sĩ, linh hồn lạc ấn trước đây sẽ không sử dụng được nữa, việc hàng giai là điều khẳng định. Trong khi đó, thăng chức truyền kỳ bằng con đường mới cần rất nhiều thời gian và may mắn, không biết phải đợi đến ngày nào tháng nào.

Một cường giả truyền kỳ với tiềm lực như Diana không phải hàng thùng, nếu vứt bỏ như vậy thì quá đáng tiếc. Do đó lúc ây ta dùng thân phận Vô Miên giả đến gặp nàng, khuyên nàng giữ lại thân phận thánh kỵ sĩ của mình. Sau khi suy xét đến nhu cầu với chiến lực cấp cao của đội thành quản, Diana cũng đồng ý làm như vậy.

Khi Diana quyết định rời thành Sulfur đến mặt đất để tìm kiếm con đường của bản thân, kẻ vốn định tìm nàng làm bảo tiêu và khiên thịt miễn phí như ta lập tức xuất hiện với thân phận thánh kỵ sĩ Rolahm, thỉnh cầu nàng đi cùng.

Đời trước, lúc đầu ta cũng dùng thân phận thánh kỵ sĩ. Đời này ta vẫn định tiếp tục dùng. Dù sao chức nghiệp trật tự kỵ sĩ của ta có đại bộ phận năng lực của thánh kỵ sĩ, việc sử dụng thánh quang càng là sở trường của ta. Thêm vào đó, thanh danh của các thánh kỵ sĩ ở các quốc gia trên mặt đất đều rất tốt, ít nhất thì cũng có thể thông hành mà không gặp trở ngại. Dưới đủ các điều kiện như thế, không ngụy trang thành nó thì ngụy trang ai?

“Xin chào vị nữ sĩ hôi tinh linh tôn kính, mong ánh hào quang của Patricia chiếu sáng phía trước con đường mà ngài đi. Ta là thánh kỵ sĩ Rolahm của vương quốc Karin trên mặt đất. Do một vài nguyên nhân, ta bị lạc mất đoàn đội của mình. Nghe nói ngài chuẩn bị đi tới mặt đất, liệu ta có thể đồng hành sao? Ngài nhìn xem, thực lực của ta còn quá yếu để hành động một mình ở nơi nguy hiểm như thế giới lòng đất. Haizz, nếu ta có thể dùng thanh thánh kiếm gia truyền này thì tốt quá.”

Khiêm tốn, thủ lễ, tự mình hiểu mình, kèm thêm một chút tự ti và hối hận vì không sử dụng nổi thanh kiếm gia truyền, đây quả thực là hình tượng hoàn mỹ của một tên thánh kỵ sĩ còn đang chập chững.

【 Roland Lam, lực lượng 20, nhanh nhẹn 19, thể chất 20, trí tuệ 29, tinh thần 19, mị lực 19. Thiên phú: hóa thân chiến tranh thiên sứ, hóa thân nguyên tội ma thần, mũi kiếm trật tự, thân thể titan. Chức nghiệp: trật tự kỵ sĩ cấp 21/ hỗn loạn vu vương cấp 21】

Dù đem toàn bộ ba ngàn điểm còn thừa đổ hết vào việc thúc đẩy trưởng thành, nhưng việc trừng phạt kinh nghiệm gấp ba vẫn khiến ta chỉ có thể lên đến cấp 21, cũng tức là vừa vào giai thanh đồng.

Dầu vậy, ta vẫn thấy được sự đáng sợ của thân thể cấp song kim cương. Sau khi tăng 20 cấp, lực lượng và thể chất của ta đều được thêm 1. Phải chú ý rằng lúc đó các trị số của ta đều đã đạt đến 19, là cực hạn của người phàm, ta vốn tưởng phải đến tận giai hoàng kim mới có thể tăng thêm.

Các thuộc tính cơ sở của người phàm thường kẹt tại 19, đây là quan ải kiên cố cần phải vượt qua để trở thành truyền kỳ, cần phải trải qua vô số lần ma luyện, phải trải nghiệm ranh giới sống và chết. Ta thì sao, mới lên cấp 21 đã thuận lợi vượt qua. Rất rõ ràng thân thể ta không coi cấp truyền kỳ ra gì, nó cùng loại với các chủng tộc siêu cấp như đại thiên sứ hay rồng thượng cổ, chỉ cần đủ tuổi thì tự thăng cấp.

Khi lực lượng và thể chất đột phá mốc 20, ta có thêm hai loại thiên phú: mũi kiếm trật tự và thân thể titan.

Thuộc tính cường hãn, bốn loại thiên phú mạnh mẽ, thế nên dù mới vừa vào thanh đồng giai, ta vẫn có tự tin đánh solo với bất cứ kẻ nào từ bạch ngân trở xuống.

Tuy nhiên xưa nay việc thức tỉnh thiên phú hoàn toàn chỉ nhờ may mắn, ta không hiểu tại sao mình lại có thể có được thêm hai thiên phú dễ dàng đến vậy. Mãi đến một ngày, ta tỉnh ngộ.

“20 là cột mốc ngăn cách cường giả với người phàm. Khi đột phá nó, thân thể sẽ thu được tiến bộ rất lớn, những thiên phú ngủ sâu trong thân thể được thức tỉnh cũng có thể giải thích. Chẳng lẽ việc hệ thống đem tất cả các thuộc tính của ta đều ngăn tại 19 điểm là vì muốn giúp ta?”

【 Đúng, tên đần, con rồng đỏ kia còn thông minh hơn ngươi. Tuổi nào làm việc nấy! Phải để ngươi trở thành thiếu niên thì mới nâng cao tiềm lực của ngươi được, cho ngươi thân thể trưởng thành thì lấy đâu ra khả năng thức tỉnh thiên phú mới.】

Đây thật sự là hệ thống? Nó giúp ta thật à?

【 Đây là cơ hội sau cùng rồi, thất bại lần nữa thì không thể làm lại nữa. Mà thảm cảnh của ngươi ta cũng không nhìn nổi, thôi thì giúp ngươi một lần, cố gắng lên đi, đối thủ không dễ đối phó đâu】

“Thế còn thánh kiếm Roland?”

【 Nếu nó không móc nối cùng vận nước thì ngươi nghĩ binh khí dễ tiến hóa thành á thần khí hoặc thần khí thế à?】

Được rồi, lần này thế mà cái hệ thống trời đánh ấy lại giúp ta, ta mà không thành công nữa chắc cũng chỉ còn đường xả thân.

Vì mới chỉ đủ tự tin đánh với đối thủ tầm bạch ngân, ta vẫn cần tìm bảo tiêu để chống đỡ nếu gặp phải đối thủ cấp cao hơn trên đường đi, vì vậy ta nghe lời hệ thống, chọn Diana. Đáng tiếc, nó lại một lần nữa khiến ta phải nhớ kỹ trình độ lừa đảo của mình.

Vốn rất hiếu kỳ về mặt đất nên Diana đáp ứng liền sau khi nghe lời thỉnh cầu của ta. Tuy nhiên, khi nhìn thấy những người đồng hành khác, ta hối hận sau nháy mắt…

‘Chó điên’ Momo, ân, đây là biệt danh do ta đặt. Nàng giờ cũng vừa hoàn thành nghi thức ánh trăng. Sau khi nhìn thấy ta, nàng lập tức xán lại nhìn chằm chằm, sau đó còn hỏi rằng ta có đứa em nào tên Rola không… Nhìn đống dịch thể lạ rớt xuống từ trong miệng người trước mặt, ta quyết tâm không bao giờ tháo nhẫn thời gian ra trước mặt nàng.

Đây còn là dạng dễ đối phó.

Thẩm phán giả hoàng kim giai Cross, hay còn gọi Klose, sau khi triệt để biến thành nữ tính, nàng thành công đổi từ mỹ nhân đệ nhất thành mỹ nữ đệ nhất thành Sulfur. Hiện tại, nàng đi đến mặt đất vì một loại thánh tuyền của tinh linh, nghe nói nó có thể giải trừ bất cứ loại nguyền rủa nào.

Sau khi phát hiện hào quang ôn thần vẫn còn, ta vẫn đặc biệt hoan nghênh mấy cái cột thu lôi như vậy, ít ra thì có thể coi như chuyện cười xem đỡ buồn. Nhưng có vẻ ta không được hai tên ‘sứ giả hộ hoa’ chào đón cho lắm, chúng vẫn thường dùng ánh mắt giết người nhìn lén ta.

Giờ thực lực ta kém cỏi, tốt nhất không nên tiếp cận gần thêm để tránh khiến chuyện cười trở thành chuyện buồn. Thế nhưng có vẻ Klose lại thấy ta khác với đám ruồi nhặng phiền chán xung quanh nên thường xuyên tìm ta tán gẫu, điều này càng khiến hai vị ‘sứ giả’ kia dâng tràn oán niệm.

Đây còn chưa tính là gì, hai tên còn lại mới là vấn đề lớn nhất.

Hoyle, thợ rèn cấp đại tông sư, tộc Gray Dwarf, xưng hào ‘thằng lùn đầu quýt’, mới nghe đã thấy rất cá tính. Ừm, nếu muốn dùng cách ngắn gọn nhất để giới thiệu, vậy thì hắn là thành viên cốt cán của liên minh thân sĩ, đồng thời cũng đứng top trong sổ đen của thành quản, ha ha, mọi người tự hiểu.

Kẻ tổ chức đoàn buôn này là Silverhook Belha, một thành viên cốt cán khác của liên minh thân sĩ. Nếu ta biết cái đội này mang thương hiệu ‘An toàn’, ta thề dù đánh chết cũng không tham gia. Giờ đây, ngồi trên cái xe ngựa do địa tinh cung cấp, mỗi lần xóc một phát trái tim ta lại nhảy lên tận cổ họng.

Hoyle và Silverhook bao hết cả đội, cung cấp từ A đến Z, hình như bọn hắn muốn tham gia đại hội tông sư gì đó trên mặt đất. Ta thì vừa nhìn liền nhận ra hàng hóa mà bọn họ muốn mang đi có đến 80% là một con Roland… Mỗi lần ta nghe cái tên này lại cảm thấy khó chịu, bọn hắn giờ coi nó như mệnh danh chính thức luôn.

Kẻ cuối cùng là Mening Herault… thôi, khỏi giới thiêu. Mỗi lần nghĩ tới số điểm 10000 không thể tưởng tượng đó, mỗi lần nhớ tới danh hiệu vinh dự đó, ta lại muốn rút kiếm ra.

“Ngày đó, chân thần cho ta gợi ý. Giờ đây, ta, một tên bán long nhân còn mê mang, quyết định đi con đường tìm kiếm chính bản thân mình.”

“U%^G&%T Mẹ kiếp, ai gợi ý cho ngươi? Đừng có há mồm nói láo! Con mẹ nó, ngươi căn bản là một tên biến thái, đừng cố tát bùn lên người Vô Miên giả!”, nghe hắn nói vậy, ngay cả ta cũng không kìm được bật lời văng tục.

Khục, coi như Klose vẫn là một thẩm phán giả xứng chức, biết bảo vệ danh dự của chân thần mình thờ phụng. Sau khi các đồng liêu đè Mening xuống, nàng lập tức xông lên, đôi bàn tay nhỏ bé đó ra đòn rất hiểm, đòn nào đòn nấy đều rất thấm. Tuy nhiên, ngay cả điều đó cũng vẫn không thể ngăn nổi việc Mening thổ lộ tâm tình mình với một con thằn lằn hóa đá đi ngang qua…

“Xin chào, đồng loại, chính nhờ đoạn hành trình lãng mạn mà thần minh gợi ý này mà chúng ta mới có duyên gặp nhau, ta là Mening, giới tính đực, ngươi thì sao?”

“Nha, ngươi cũng giới tính đực? Thật tốt quá!”

Khi hắn mang con thằn lằn đi về phía đằng sau xe ngựa, tất cả mọi người đều nhịn không nổi nữa, ai nấy đều bổ nhào đến đấm đá túi bụi. Tên Mening này chịu đòn rất tốt, đánh sướng cả tay.

Đây là lần thứ ba chuyện thế này xảy ra, lần nào Mening cũng bị đánh rất thảm, ấy thế mà hắn mãi không chịu hối cải. Ta bắt đầu hoài nghi liệu có phải tên này đã thức tỉnh loại hứng thú mới hay không?

Thôi nói chuyện chính, sau khi thu dọn Mening xong, Diana vậy mà lại chủ động chạy tới tìm ta.

“Kỵ sĩ Rolahm, từ lúc chúng ta đi đến giờ chẳng gặp bất cứ cướp bóc hay ma thú gì, rõ ràng có vấn đề. Rất có thể là bọn chúng đã liên hợp lại để tổ chức tập kích, đằng trước có một cái hẻm núi hẹp dài, rất thích hợp mai phục, lát nữa ngươi phải hành động cùng ta.”

Ta biết nàng có ý tốt, hiện tại có vẻ kẻ yếu nhất trong thương đội là ta, nàng làm vậy chắc vì sợ ta gặp nguy hiểm. Thế nhưng, ta vẫn muốn nói, nàng suy nghĩ nhiều quá rồi.

“Mai phục, trong tình huống thế này?”

Ta nhìn quanh, lập tức có mấy bóng người quen quen vội vàng núp đi.

Trong cảm giác của ta, một đôi cánh tử vong mờ ảo đang chậm rãi di chuyển. Vài phút sau, một ‘thương đội’ đi đằng trước chúng ta tầm ba cây số biến mất, loáng thoáng còn có âm thanh chiến đấu truyền về. Tiếp đó, một bóng người lấp lóe chạy về nấp ở đằng sau phiến đá cạnh chỗ ta, sau lưng còn có một bóng người màu xanh lam.

“Callia, ngươi là chấp chính quan thứ ba mới lên, hẳn rằng phải có vô số công việc cần làm chứ nhỉ? Sao lại nhàn thế này? Còn nữa, Reinhardt, quay đầu vội thế có đau không?”

“Snowhoof, khỏi trốn, người ngươi to quá, mấy cái lá đó không che được đâu.”

“Adam, Margareth, các ngươi… Thôi quên đi, kệ!”

Trước khi rời đi, ta từng đến cáo biệt bọn họ, nhưng ta lại không ngờ rằng, vì lo xảy ra chuyện trên đường, bọn họ không hẹn mà cùng tới hộ tống trong bóng tối.

Kết quả, một đám cường giả nỗ lực mô phỏng kỹ xảo đạo tặc, trốn trốn tránh tránh chạy theo đoàn buôn, nhân tiện làm thịt tất cả đạo tặc và ma thú…

“Thôi, dù sao bọn họ cũng có ý tốt!”

Khó giải thích thì khỏi cần giải thích, tuy miệng ta lải nhải việc họ làm là dư thừa, nhưng đáy lòng ta vẫn thấy rất vui sướng.

Hệ thống luật pháp đã thành lập, chân thần luật pháp cũng đã tồn tại, phái vương quyền của đế quốc Ciro, biến hóa của cả thảy thế giới lòng đất, cho dù tương lai vẫn không mấy tươi sáng, nhưng giờ nó đã tốt hơn nhiều cái ‘Lịch sử’ nhất định hủy diệt kia.

“Lần này, ta không còn một mình.”

Nhìn đám đần độn đang cố trốn ánh mắt mình, ta bỗng cười ra tiếng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện