Thuyền nhỏ chầm chậm trôi đi trên dòng Minh hà, nhìn thế thôi chứ thực tế nó đang không ngừng nhảy qua không gian, nhanh chóng tiến đến địa điểm cần tới.

Con sông chở đầy kẻ chết này lưu chuyển qua vô số vị diện, thu gặt lấy linh hồn hỗn độn. Nếu có người nào không sợ mất đi linh hồn và ký ức, hoàn toàn có thể xuyên thoa giữa những vị diện với nhau thông qua nó.

Còn muốn vượt qua mà không mất một sợi lông? Đáng tiếc, cả thế gian này chỉ có con thuyền của Aye có thể nổi trên Minh hà, trước từng có một con thuyền linh hồn do công tước ác ma Kazronaki tạo ra nghe nói cũng làm được, thế nhưng cả thuyền lẫn chủ đều đã bị tử thần tự tay xóa bỏ rồi, điều này chứng minh Aye cấm chỉ tuyệt đối hành động thông hành trên Minh hà, đồng thời cũng cho thấy rằng tử thần dù ít ra tay nhưng cũng không phải kẻ tốt tính gì.

Ta cũng khá là quý trọng loại thể nghiệm hiếm có này.

Nguồn nước Minh hà quý báu vô tận (quý do độ khó để lấy ra rất cao) ngay trước mặt ta, nó là tài liệu trọng yếu của vô số công thức bí dược luyện kim. Thứ như thế mà ta không tận lực vơ vét thì làm sao xứng chức một vu yêu tốt cần kiệm liêm chính?

Sau khi múc nước lên, ta lập tức phát hiện một điều: mình chẳng có thứ gì để đựng cả. Làm thế nào bây giờ? Tìm Aye hỏi mượn? Làm thế thì khác gì ăn trộm lấy quá nhiều đồ nên chạy sang bốt cảnh sát mượn cái bao tải dùng tạm?

“Ngươi muốn nước Minh hà? Cầm lấy!”

Xem ra vị ‘cảnh sát’ này cũng không đặt nặng thứ mình quản lý lắm, hắn tiện tay quăng đến chỗ ta một cái bình cũ nát. Nhìn bề ngoài là vậy chứ thực tế nó là một kiện trân bảo hiếm có.

【 Bình uống nước của Bose – thượng cổ kì vật: Có thể chứa đựng cùng lúc bảy loại dung dịch khác nhau, bình nước nhận được lời chúc phúc của Bose, dung dịch chứa bên trong không bao giờ biến chất】

Bose là thần biển cả thời viễn cổ, hắn đã sớm chết đi tại trong lịch sử xa xưa, kẻ kinh lịch vô số năm tháng như Aye tất nhiên có gia sản cực kỳ phong phú, tiện tay vứt ra một thượng cổ kì vật cũng không có gì lạ, thế nhưng, vật chứa bên trong đó mới là thứ khiến ta kinh ngạc.

【 Tinh huyết huyết mạch vương thất đời đầu của sơn nhân thị tộc: huyết mạch trật tự cấp kim cương, nếu nộp nó cho hệ thống thì lúc hồi phục thân xác sẽ được cung cấp thêm loại cơ thể mới để lựa chọn – – dòng máu đỏ sẫm này từng chứng kiến sự hưng suy của vô số tộc quần, nó là trật tự con dân đời đầu, là thứ ngang hàng với cổ thiên sứ và cổ đại ác ma, có lẽ trong dòng máu này không có rất nhiều lực lượng trời sinh, nhưng tiềm lực của nó là không thể tính toán】

【 Tinh huyết huyết mạch của quân vương ma quỷ: huyết mạch hỗn loạn cấp kim cương, nếu nộp nó cho hệ thống thì lúc hồi phục thân xác sẽ được cung cấp thêm loại cơ thể mới để lựa chọn – – toàn bộ sơn nhân thị tộc đọa lạc tạo ra chủng tộc ma quỷ, trong dòng máu này hàm chứ vô tận ma lực, tuy nhiên, xin nhớ cái giá của sức mạnh không bao giờ là nhỏ, sự đọa lạc tà ác trong huyết mạch ma quỷ là thứ không thể miễn dịch】

“Đây…”

Tử thần Aye từng là vương giả của nhân loại đời đầu, hắn có tinh huyết huyết mạch vương thất của sơn nhân thị tộc rất bình thường, nhưng tinh huyết của quân vương ma quỷ là căn nguyên của ma quỷ cấp quân vương, cho dù giết nó cũng không lấy được, trừ phi nó tự nguyện chịu tổn thương rồi tự mình lấy ra thì không còn cách nào khác. Có lẽ lời đồn hắn cấu kết với ma quỷ là thật.

“Ngươi chắc cũng cần phục hồi thân xác chứ, tuy ta không biết ngươi sẽ dùng phương thức nào để thực hiện, nhưng chút ít tài liệu này chắc ngươi cần dùng tới.”

Ta nên mừng vì đã ôm đúng bắp đùi sao? Cái này đâu gọi là ‘chắc cần dùng tới’! Có cái này thì hồi xưa ta sao có thể gật gù đắc ý chỉ vì một cái cơ thể cấp bạch ngân. Huyết mạch cấp kim cương nha, cao cấp hơn cả rồng nha, đối mặt thứ này, dù là huyết mạch nửa kim cương của rồng cấp thượng cổ do tiểu Hồng rèn luyện ra cũng chỉ là bã nha.

Nhìn ta vui vẻ nhảy nhót cẩn thận giấu cái bình đi, Aye lắc lắc đầu, nói thêm một việc khác.

“Đúng rồi, lần trước ngươi có đề cập tới Minh phủ và Địa ngục đúng không? Trong đó còn có quỷ tốt nhỉ! Ngươi biết thế giới này cũng có Địa ngục chứ?”

Đương nhiên ta biết, có điều hai cái khác biệt hoàn toàn. Địa ngục ở thế giới của ta mang ý tứ là ngục giam dưới lòng đất, có chức năng chính là giam giữ và giày vò linh hồn phạm ác, trong khi đó, Địa ngục của Nahri lại là tên gọi dùng cho nơi ma quỷ sinh sống.

“Ta nói một chút với tiểu Tiyas. Hắn tỏ ý nếu Minh phủ thật sự có thể thành lập thì hắn sẽ nhượng ra Địa ngục, thậm chí còn để các ma quỷ biến thành quỷ tốt.”

Tiểu Tiyas? Camil Tiyas? Kẻ đứng đầu trong chín vị quân vương của ma quỷ? Khiến hắn giao ra Địa ngục để làm Minh phủ? Hóa ra lời đồn kia sai bét, không phải Aye cấu kết với ma quỷ, ma quỷ làm thủ hạ của Aye mới chính xác.

Lời kiến nghị như thể tán gẫu này lộ ra bí mật lớn nhất trên thế gian, cũng lộ ra vô số cơ hội và nguy hiểm, đây là lời viện trợ thiện ý, cũng là lời khoe khoang tiền vốn của kẻ hợp tác, càng là lời dò xét nguy hiểm của đối phương.

Tuy nhiên, nếu ma quỷ gia nhập vào kế hoạch này, tỉ lệ thành công chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều, đương nhiên, tiền đề là không thể lộ ra sự tồn tại của bọn hắn bên trong kế hoạch, nếu không thanh danh nát bén của ma quỷ sẽ khiến rất nhiều sự tình trở nên phức tạp.

Chẳng qua, mục tiêu tối cao của ta là kế hoạch được thực hiện, nếu việc này có trợ giúp thì tại sao ta phải cự tuyệt đây? Đương nhiên, có mấy lời vẫn cần phải nói rõ.

“Có thể, nhưng kẻ chủ đạo của Địa phủ vẫn phải là Vô Miên giả, sau đó, ma quỷ muốn lấy được cái gì từ kế hoạch này, nói thẳng ra đi, nếu không thực sự khiến người ta lo lắng.”

Ma quỷ có tiếng là giảo hoạt, việc không có lợi sao chúng có thể làm.

“Tự do!”

Aye nói ra bất cứ thứ gì ta cũng sẽ không bất ngờ, nhưng hai chữ này thật sự rất khó làm người ta lý giải được. Tự do? Chẳng lẽ một chủng tộc cường đại như ma quỷ lại bị kẻ nào đó nô dịch? Với lại nếu trở thành quỷ tốt thì chẳng phải vẫn bị Minh phủ khống chế còn gì, tự do ở đâu ra?

“Không phải tự do trên mặt biểu tương, là tự do chân chính! Ngươi cũng biết, một khi trở thành ma quỷ cấp cao thì dù chết ở vị diện khác cũng chỉ là bị đánh về Địa ngục và chịu tổn thất thực lực thôi. Bọn họ phải chết ở hạ vị diện mới thực sự là bị hủy diệt.”

Có vẻ ta đã hiểu ý tứ của Aye.

“Ngài đang nói đến Luân hồi?”

“Đúng, trước kia vì không muốn tham gia thánh chiến nên tộc nhân của ta mới đầu phục nữ thần hỗn độn. Kết quả thì sao, giờ mỗi lần thánh chiến lên đến cao trào thì các ma quỷ lại bị điều đến làm pháo hôi. Mấy lão gia hỏa cũng sớm chán cái cuộc sống suốt ngày chìm trong dối trá lừa gạt của ma quỷ, bọn họ mong được giải thoát, lại không muốn hồn phi phách tán. Đáng tiếc, con đường Luân hồi của Minh hà có thể mở rộng với bất kì chủng tộc nào, riêng ma quỷ và ác ma thì đừng mơ, dù sao, chúng cũng là quân chủ lực đánh thánh chiến.”

“Có mấy cái ủng hộ, đây không thể nào là quyết nghị của toàn tộc, trong số chín vị quân vương, có mấy vị tán đồng?”

“Bao quát tiểu Tiyas, có bốn vị quân vương do nhân loại đời đầu chuyển hóa thành đồng ý, đương nhiên, những người khác không phải không đồng ý, mà là chúng ta căn bản không nói và cũng không định nói cho bọn họ kế hoạch này.”

Lại là thứ bí ước dưới cống ngầm à? Dù sao ta thích là được, danh tiếng của ma quỷ quá thối, nhỡ đâu việc này lộ ra ngoài thì hậu hoạn vô cùng, kiểu ký dưới cống ngầm thế này lại thích hợp nhất.

Do đó thời gian tiếp theo chính là dùng để đàm phán ký kết khế ước.

Khế ước của ma quỷ tiếng xấu đồn xa, trên thực tế chỉ cần vượt qua những bẫy rập văn tự trên đó, nó chính là ước định đáng tin nhất, loại khế ước mà quân vương ma quỷ dùng thì ngay cả Abyss cũng không thay đổi được.

Dù bọn ma quỷ thành ý tràn đầy, điều kiện khoan hậu, tuy nhiên giờ là bọn chúng đến cầu ta, bánh đưa đến mồm mà không cắn thì quá ngu. Vì thế, sau hơn ba giờ đàm phán khổ sở, sau khi ta nhận đủ lời khen ngợi kiểu ‘ngươi còn giống ma quỷ hơn ma quỷ’, ‘ác ma cũng không tham bằng ngươi’ từ Aye, cuối cùng khế ước cũng được ký kết thành công mỹ mãn.

“Aye đại nhân, ngươi cũng chán ngán rồi sao?”, nhìn vào khát vọng thoát khỏi luân hồi của các ma quỷ, ta có cách nhìn mới về vị tử thần bị trói buộc cạnh dòng Minh hà này.

“Không, không, thế giới này rất mỹ lệ, sự tiến hóa của các chủng tộc cũng rất thú vị, ta còn nhiều điều muốn làm. Tuy cái chức tử thần này có nhiều chỗ khiến người ta không dễ chịu, nhưng được cái rất nhàn, do đó ta không có nhiều ý kiến cho lắm. Chỉ có điều, ta là quân vương, tất nhiên phải chăm lo cho nguyện vọng của thần dân, ngươi cũng từng là vua, chắc ngươi hiểu được.”

Ta gật đầu, không hỏi gì thêm. Đừng nhìn bề ngoài trẻ tuổi của Aye, sự tồn tại của hắn có từ thời hai vị nữ thần còn chưa đánh nhau. Nếu khéo léo một chút, ta có thể từ hắn biết được rất nhiều bí mật xa xưa.

“Ngài chắc từng gặp nữ thần trật tự và nữ thần hỗn độn phải không? Sự tồn tại của các nàng là như thế nào, vì sao lại có cuộc chiến vĩnh hằng này?”

Aye quay đầu nhìn ta một chốc, ánh nhìn bình tĩnh đó khiến bất cứ ai cũng cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Ta thì thấy không sao cả, dù sao vị này muốn giết ai đều rất dễ dàng, chẳng cần phải nhìn nhiều làm gì. Ta là chân trần không sợ đi giày, lỡ bỏ qua cơ hội nghe bí mật viễn cổ mới là điều đáng tiếc.

Lát sau Aye thở dài, bất đắc dĩ nói rằng:

“Mẫu thần ư, nàng là một nữ thần tốt bụng, nàng đem tất cả các sinh mạng đều là con của mình. Thế nhưng, có đôi lúc tình yêu thương quá mức của người mẹ lại hạn chế sự phát triển của con cái. Nàng mong mỏi tất cả các chủng tộc sống theo cách mà nàng kỳ vọng, điều này vốn dĩ đã là chuyện không thể xảy ra. Còn dì Cynthia thì lại là một cực đoan khác, nàng vô cùng hiếu động, rất thích quan sát giác đấu và chiến tranh, đặc biệt hân thưởng những dũng sĩ bất khuất kia. Nàng hi vọng con dân của chính mình có thể tiến hóa độc lập. Ngươi biết không, năm đó ác ma không tà ác như giờ đâu, họ chỉ là một đám ưa thích các môn thể thao vận động mà thôi…”

Thời gian không thành vấn đề trên dòng sông nhỏ này, vị tử thần cổ xưa cứ thế chầm chậm rủ rỉ. Những truyền kì sử thi kinh tâm động phách là thế, dưới cái nhìn của hắn, lại chỉ như hai đứa bé gái đến tuổi phản nghịch nhà hàng xóm đánh nhau bên đường. Một bộ phim hành động bom tấn chiếu ngoài rạp, hắn lại kể như thể phim tâm lý xã hội chiếu lúc tám giờ trên truyền hình. Dù vậy, ta vẫn trầm mê ở trong đó.

“Ồ, cái điều này có lẽ sẽ dùng tới, ai mà ngờ đám ác ma đó lại có nhược điểm thế này.”, đúng vậy, chuyện cũ là tình báo, mà tình báo lại là viên gạch lát trên đường dẫn đến thắng lợi, cơ hội hiếm có thế này chỉ có một lần, ta sao không nắm thật chặt trong tay.

……….

Lúc thuyền cập bờ, ta thở dài một hơi, trong lòng có chút khẩn trương.

Eliza tựa hồ cũng thở dài một hơi khi nhìn thấy ta.

Nơi đây là một con sông ngầm ở thế giới dưới lòng đất, dưới sự sai khiến của tử thần, nó trở thành một bộ phận của Minh hà. Khi ta vừa rời thuyền lên bờ, hình ảnh của cả Minh hà lẫn tử thần đều tiêu tán cùng lúc.

“Ta đã trở về.”

“Hừ, ngươi cuối cùng còn nhớ đến chuyện trở về. Ta tạm thời gác lại ý định bán nhà ngươi để bù tiền nợ.”

“Ê ê, đừng qua sông đoạn cầu thế chứ, không gọi kính ngữ không dùng tôn xưng thì cũng thôi, chủ vừa đi liền định bán nhà người ta, định làm trò gì vậy?”

“Yêu đương rồi còn muốn tôn xưng? Chẳng lẽ, ngươi thích loại trò chơi SM chủ tớ này?”

“Gì?”

“Ngươi, ngươi quá lắm! Lại bắt đầu giả ngu, hôm đó ngươi đồng ý lời tỏ tình của ta còn gì…” Eliza bắt đầu giả khóc…

Nhớ tới cái lời thổ lộ đầy lừa đảo kia, ta không biết phải xoay sở làm sao.

“Kiểu đó mà cũng được tính sao? Lúc ấy…”

“Hừ, thế còn chưa đủ à? Ta là nữ nhé, ngươi là nam không đi tỏ tình đã quá đáng rồi, thế mà còn dám đi chê lời tỏ tình của ta không đủ hàm súc?”, Eliza giậm chân rống lến, chỉ có điều biểu tình trên mặt nàng giờ không có tức giận mà chỉ có lo lắng, nàng đang lo ta ‘đổi ý’.

“Việc này…”, xác thực, ta nợ nàng rất nhiều thứ, nghĩ đến thân ảnh cố chấp dưới ánh sáng trật tự ấy, lại nhìn bộ dáng của nàng hiện tại, ta bất đắc dĩ lảng sang chuyện khác.

“Được rồi, được rồi, giờ tình hình ở Sulfur thế nào?”

“Thành Sulfur rất tốt, tuy nhiên Adam không tốt lắm.” thấy ta không kiên quyết phủ nhận mà chỉ nói né sang việc khác, Eliza nở một nụ cười thật tươi.

‘Vậy mà ta cũng đợi được đến lúc có bạn gái…’, ta thầm cảm thán, sau đó, khi nghe nàng nói Adam không ổn, ta có chút khó hiểu.

“Hả? Chẳng lẽ xảy ra vấn đề lúc ngăn cản lực lượng trật tự? Trái tim titan có vấn đề? Thủ thuật của ta chắc không có sai sót gì rồi, mà kẻ da dày thịt béo như Adam vốn cũng không đến nỗi giòn yếu thế nha.”

“Không phải, không phải. Ngay sau khi Vô Miên giả phong thần, hắn lập tức tuyên bố bắt đầu hẹn hò với Margareth và tính toán kết hôn. Kết quả, lập tức có một loạt tìn đồn phát sinh, đại loại là: ‘Vô Miên giả đại nhân ném bỏ Adam đại nhân, Margareth đại nhân thừa dịp xen chân vào…’. Có cả mấy tay nhà văn đem chuyện này viết vào trong bộ ‘Truyền kỳ Vô Miên giả’, giờ bộ đó đang cháy hàng ở Sulfur nha, đặc biệt, mấy đoạn viết về chuyện tình cảm cũ thật sự vừa thương tâm vừa kích thích, không ngờ rằng giữa chúng ta lại có nhiều ân oán tình thù đến vậy. À phải rồi, ngươi và Adam thật sự không phải anh em ruột chứ? Ngươi không có một vị hôn thê đoản mệnh bị máu trắng nào à?”

“Ân oán tình thù cái beep! Ngươi chẳng phải nhớ lại hết ký ức của Lisa rồi còn gì, một người trong cuộc như ngươi còn chạy đi nghe mấy lời lung tung bên ngoài rồi lại soạn bậy tin đồn. Mẹ kiếp, ta khó khăn lắm mới tạm dẹp yên tin thất thiệt giữa ta với Adam, vừa đi có hai tháng lại nổi lên cả đống bản hậu tục! À phải rồi, chẳng phải chuyện này bắt nguồn từ ngươi sao? Giờ còn dám nói trước mặt ta?”

Eliza phản bác rất hùng hồn:

“Đương nhiên, làm một người bạn gái, ta tự nhiên có quyền quản lý cuộc sống sinh hoạt khỏe mạnh của ngươi.”

“Vậy thì, làm một người bạn trai, ta có thể hỏi ngươi rốt cục chuyện gì đang xảy ra sao? Vì sao ngươi chỉ là một cái phân thân, với cả, từ khi nào thì ngươi lại có năng lực chế tạo phân thân?”

Ngay từ đầu ta đã phát hiện Eliza trước mắt vừa là Eliza lại vừa không phải Eliza, nàng chỉ là một ảnh phân thân mà thôi. Hơn nữa, loại năng lực này chỉ có chân thần ở thượng vị diện hay đại ác ma, ma quỷ cấp cao ở hạ vị diện mới có.

“Ha ha, quả nhiên không giấu được ngươi. Hiện tại, ta, Eliza đã không còn là một tên nửa ác ma, mời gọi ta là hầu tước ác ma Eliza. Chúc mừng ngươi nha, có bạn gái là một hầu tước ác ma, đó là chuyện có một không hai nhé.”

Nữ hầu tước? Dù Eliza rơi vào trạng thái ác ma hóa hoàn toàn cũng không thể đạt tới bước này? Mới có hai tháng, nàng làm cách nào mà vượt qua cả Kakagiri? Cuối cùng đã phát sinh chuyện gì vậy?

Trong lúc ta còn đang quay cuồng vì sự thực khó tưởng tượng, phân thân của Eliza bắt đầu mờ ảo dần, có vẻ thời gian giới hạn cũng sắp đến.

“Được rồi, xem ra hôm nay chỉ đến đây thôi. Gốc rễ câu chuyện ta đã tả rõ trong bức thư đặt trên bàn làm việc của ngươi, ngươi cũng có thể đi về hỏi Annie.”

Đột nhiên thân ảnh bắt đầu tiêu tán của Eliza lại bay đến. Nàng hất lên tóc mái, cúi đầu hôn nhẹ lên môi, cái hôn phơn phớt như chuồn chuồn đạp nước, vừa chạm vào lập tức buông ra.

Khuôn mặt nàng hồng rực, nụ cười của nàng cũng thật rạng rỡ, cứ như thể giờ phút này nàng là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

“Ừm, mục tiêu hoàn thành, về sau nhớ đừng có đi lăng nhăng nhé. Ta sẽ thường xuyên kiểm tra đột xuất đó.”

Nói xong, phân thân Eliza hoàn toàn tiêu tán giữa không trung, ở chỗ cũ chỉ còn lại một thằng đàn ông hơi lơ ngơ với một cái nhẫn bạc trên tay.

“Eliza!!”

Dự cảm bất ổn cứ bồi hồi trong não, lời kêu gọi của linh hồn kịch liệt vang vọng khắp hai bên bờ sông, chẳng lẽ dù ta đã có bạn gái mà vẫn chẳng thể thoát khỏi kiếp trai tân sao?

Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai ta:

“Ta chưa có chết, đừng có gọi hồn, ngươi hét to đến nỗi lỗ ta tê rần cả rồi!”

Ở một vị diện khác, vị nữ hầu tước ác ma tóc bạc đang nằm trên vương tọa của nàng, một bên chỉ huy chiến trường, một bên lại nhởn nhơ tự đắc nói chuyện phiếm với cái đầu lâu quen thuộc trên tay.

Đối thủ của Eliza lúc này là một gã bá tước ác ma định mưu phản. Nàng là một hầu tước nhờ cơ duyên mà một bước lên trời, vì lẽ đó, còn rất rất nhiều khiêu chiến còn đang đợi nàng ở phía trước.

“Ta đã nói rồi, thứ mà ta nhìn trúng thì nhất định sẽ không bỏ qua, cho dù đó là thứ sức mạnh đủ để nắm giữ vận mệnh hay là ngươi, nhớ kỹ, chờ ta trở lại, cấm tuyệt đối không được bỏ chiếc nhẫn xuống, càng không được phép lăng nhăng, nếu không… chuyện ngày đó chắc ngươi còn nhớ nhỉ. Nói cho ngươi biết một điều, đầu lâu của ngươi giờ là đồ trang sức trên mũ miện của ta đó!”

Đối mặt lời đe dọa này, một lần nữa ta lại chẳng biết xử lý thế nào, cuối cùng, ta chỉ đành bất đắc dĩ thở dài:

“Haizz, hệ thống, giao nhiệm vụ, ta muốn phục sinh…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện