Nghe nói gián mất đầu vẫn có thể chạy trốn sinh sản thoải mái, nhưng hiển nhiên đám anh em chiêm tinh giả của bọn chúng không có khả năng này.
Tên ‘con mắt của Loom’ này đang bay nhảy thoải mái, còn chưa kịp xuất ra đòn nào liền bị chúng ta thọc từ đằng sau ập tới, Camicease nhanh nhất, một kiếm chém đầu.
Hắn là một kị sĩ cực quang, đồng thời cũng là một vong linh cấp quân chủ, việc giết tên kia đơn giản hệt như đập một con ruồi.
Đầu đã rơi, thân thể cũng bị đông cứng thành đá, ta không tin đến mức này hắn còn sống được.
Cơ mà cái trượng hắn sử dụng đúng là một bảo vật.
[Ý chí nữ vương: Thông qua thanh pháp trượng này, kẻ được nữ vương phong bạo tuyển trúng có thể trở thành người đại diện cho ý chí của nàng, có khả năng chiêu mộ và chỉ huy hải quái làm thuộc hạ. Tiền đề sử dụng: tín đồ hoặc đối tượng được nữ vương phong bạo chỉ định]
[Đây là một thanh pháp trượng được chế tạo từ loại chất gỗ bình thường, phương thức chế tạo cũng không có gì đặc biệt. Ngoại trừ thần lực ẩn chứa bên trong, nó không còn gì đáng giá nhắc tới.]
[Hệ thống nhắc nhở: thông qua thanh pháp trượng này, vị nữ sĩ đang trong thời kì mãn kinh nào đó có thể quan sát không gian xung quanh người cầm nắm, mà hiện tại thì ngươi tự hiểu]
Ta hiểu? Hiểu con em ngươi!
“Răng rắc!”
Ta giơ ngang cây pháp trượng rồi đập xuống phía đầu gối, biến nó thành hai đoạn. Thần lực chứa trong đó bắt đầu tiêu tán.
Bình thường nếu vật chứa thần lực bị tổn hại, chúng sẽ quay về với thần chi hoặc tan biến trong thế gian. Nhưng mà hiện tại có chút khác biệt.
Ta là một trong số rất ít những kẻ từng tự thân đụng chạm đến bản chất lực lượng của thần linh, bây giờ, ta có cảm giác được tia thần lực kia lại vây quanh ta, tựa hồ có chút không nỡ rời.
Thần lực không có trí tuệ, ta không cho rằng nó vì thấy ta đẹp trai nên lưu luyến không rời, như vậy…
“Là thứ này hả?”
Cái bình cổ này vốn không có nhiều đặc thù, nay ta vừa lấy nó ra, tia thần lực vô ảnh vô hình kia bắt đầu tiến vào trong nó, khiến đồ án gợn sóng trên thân bình bắt đầu xuất hiện một chút bọt nước.
Thần lực muốn tồn tại ở thế gian cần vật dẫn, mà không phải bất cứ thứ gì đều có thể.
Bình hải dương Stonvera từng là một kiện thần khí, chỉ vì thần sở hữu nó đã chết, thần lực trong nó cũng tan biến qua thời gian. Nay, hấp thu một chút thần lực của nữ vương phong bạo, vậy mà nó lại khôi phục được một chút lực lượng.
[Bình hải dương Stonvera, kì vật không phẩm cấp (có thể thăng cấp, nhưng do vị thần sở hữu nguyên bản đã vẫn lạc, nhiều nhất đạt đến cấp á thần khí)]
[Biển cả bình tĩnh: Sau khi khởi động có thể khiến dịch thể xung quanh người sử dụng hoàn nguyên về trạng thái bản chất, sau khi hấp thụ thần lực của nữ vương phong bạo, nay nó có thêm khả năng lắng lại gió bão.]
[Con cưng của thần biển: Người sở hữu sẽ trở thành sứ giả của hải thần viễn cổ, có thể tương đối dễ dàng giành được tín nhiệm của các sinh vật biển viễn cổ. Khi hảo cảm đạt tới khá cao, người sử dụng có thể kí khế ước đồng bạn, sau đó có thể triệu hoán nó chiến đấu.]
[Cơn giận của nữ vương: Vị nữ thần mãn kinh kia phát hiện thần lực của mình bị trộm cắp, nay cái bình này chính là vật chứng. Bất cứ kẻ nào giữ nó đều bị nàng đuổi giết.]
[Sự bất mãn của Asvieja: Hải thần hiện tại luôn cọi trọng bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến thần chức của mình. Đừng để hắn tìm được cơ hội làm khó ngươi]
[Hệ thống nhắc nhở: Đây là một phiền toái cực lớn, ta đề nghị ngươi vứt cái bình này xuống biển. Đương nhiên, mạo hiểm cao thu về lớn, nếu một mực đắc tội hai chân thần sẽ thu được cái gì? Ngươi muốn biết sao? Ừm, kì thực ta cũng méo biết!]
Đoạn cuối cùng lược bỏ, những thứ còn lại ta xem đi xem lại hai lần. Đoạn thuyết minh ‘sự bất mãn của Asvieja’ và tình huống thần khí tự động dung hợp với thần lực đã thuyết bày tỏ rất nhiều điều.
“Thần khí và thần lực thường là quan hệ 1 vs 1. Loại hiện tượng chủ động dung hợp, thêm vào khả năng khắc chế ‘biển cả bình tĩnh’ kia đã nói rõ thần lực của nữ vương phong bạo và Stonvera có quan hệ rất lớn, mà rất có thể mặt trước là khai phát từ mặt sau. Trong khi đó, hải thần hiện tại lại coi thứ này có thể uy hiếp thần chức của hắn. Vậy thì trong cái bình này chứa… thần hồn hay là thần cách?”
Nghĩ đến đây ta lập tức vứt nó vào trong túi hành lí, mấy thứ thế này lộ ra ngoài thêm một giây thì tỉ lệ gặp phiền toái càng lớn.
“Khích tướng quá kém đó hệ thống, thà ngươi nói ngay từ đầu rằng thứ này liên quan đến một bí mật rất lớn, chỉ cần thành công liền lợi ích vô cùng, tuyệt đối không nên vứt nó đi là được rồi, lằng nhằng làm gì?”
[Hệ thống nhắc nhở: muốn có tiền trước nghĩ xem còn mạng hay không. Ngươi xác định giữ nó lại? Tốt, gan lớn, vậy chờ đợi nhiệm vụ truyền thuyết tiếp theo đi. Hệ thống đếm ngược mười giây, đề nghị kí chủ xác nhận: 10, 9, 1! Kí chủ đã xác nhận!]
“Chờ chờ, sao đếm kiểu gì nhảy từ ‘9’ đến ‘1’ luôn. Mà ta còn chưa đồng ý nữa! Nhiệm vụ truyền thuyết là ý gì? Là thứ lừa đảo hơn nhiệm vụ sử thi phỏng?”
[Chúc mừng kí chủ xúc phát nhiệm vụ truyền thuyết cấp thần thoại: sự phục sinh của hải thần viễn cổ]
[Hải thần Stonvera từng là một trong số những vị thần mạnh nhất. Tại thời kì toàn thịnh, trong thần hệ dưới trướng hắn cũng đã có mấy vị cấp chủ thần. Hồi đó, nữ vương phong bạo chỉ là một tân thần chưa có thương hiệu, ông nội của Asvieja – hải thần thượng cổ Bose – còn chưa được sinh ra. Stonvera một mình thống trị toàn hải dương, lãnh hải dưới tay lớn hơn gấp đôi diện tích toàn bộ đại lục. Thậm chí, hắn còn từng thử khiêu chiến tôn nghiêm của nữ thần trật tự. Còn chuyện kết quả là gì? Nay cái bình của hắn đang trong tay ngươi, chuyện này không cần phải nói nhiều thêm.]
[Nay hắn đã chết, nhưng dưới cơ duyên xảo hợp, truyền thừa và bí ảo của hắn đã rơi vào trong tay ngươi, không chỉ vậy còn bị thần lực đồng nguyên kích hoạt. Có lẽ, tại thời khắc chư thần hoàng hôn này, hải thần viễn cổ sẽ dựng lại uy thế khi xưa của mình.]
[Nhắc nhở: nhiệm vụ có độ khó quá cao, khả năng hoàn thành tính theo thực lực của ngươi hiện tại cực thấp. Bởi vậy nhiệm vụ phân thành ba bộ phận, hoàn thành một bộ phận liền đạt được thưởng, thất bại không có trừng phạt. Mà thất bại thì cũng không cần trừng phạt…]
[Nhiệm vụ bước đầu: Thu thập các loại thần lực liên quan đến biển cả cho bình Stonvera để nó đạt đến cấp á thần khí. Nhắc nhở, đừng có dại mà đi tìm hải thần, các loại hải quái sót lại từ xa xữa cũng sẽ có được một ít thần lực.]
[Khen thưởng: bình hải dương Stonvera cấp á thần khí, 100000 điểm vận mênh. Khen thưởng thêm tính theo tình hình nhiệm vụ hoàn thành]
Bước thứ nhất đã thưởng 100000 điểm? Thế chẳng phải nếu hoàn thành toàn bộ liền có khoảng 400000 là ít? Hồi đó mãi mới làm xong một nhiệm vụ sử thi, tốn sức ba trâu hai hổ mới được có 120000 điểm.
Nhưng nếu nghĩ theo cách khác, hồi đó diệt cả một bá tước ác ma mới được từng đó, vậy lần nhiệm vụ này sẽ phải đối mặt với những ai…
“Được, gan lớn chết no gan nhỏ chết đói! Nếu có lượng điểm này, kế hoạch của ta thậm chí có thể vượt tiến độ!”
Trong lúc ta đang suy nghĩ về nhiệm vụ, Camicease và Fenduck lại chú ý đến tình hình phía dưới.
“Điện hạ, cần chúng ta ra tay sao?”
Tên chiêm tinh giả kia đã chết, nhưng chiến đấu vẫn chưa ngừng. Ngược lại, mất đi kẻ khống chế, hai con hải quái đánh lên theo bản năng càng điên cuồng hơn.
Bạch tuộc khổng lồ là loại hải quái thường gặp nhất, chúng thậm chí đáng ra không xếp vào nhóm hải quái, tuy nhiên, cái đám động tí liền lớn ba, bốn chục mét này không thể coi thường. Những tên Sea Giant khi đối mặt với chúng cũng chỉ làm mấy con mồi khá vừa miệng.
Trong khi đó, con bạch tuộc đang đấu với chúng ta còn là loại ma thú băng tuyết, ác danh ‘núi băng tuyệt vọng’ của nó vang khắp các vùng biển gần đây. Bất cứ thuyền gì rơi vào tay nó đều bị nhấn chìm vào trong biển. Không những vậy, thứ mực nó phun ra còn là loại kịch độc trí mạng.
Khi con bạch tuộc với lớp giáp băng hoa lệ bên ngoài này phát hiện không cách nào đem đố kị kéo vào biển, nó liền quấn nửa thân mình lên trên thân thuyền, bắt đầu triển khai ưu thế cận thân vật lộn.
Ma lực băng giá liên tục đông cứng nước biển xung quanh đố kị, các xúc tu như các ngọn roi khổng lồ không ngừng quật vào thuyền, trên đó mang chi chít những mũi băng nhọn hoắt, mực độc thì trút xuống rào rào như thác đổ.
Đố kị cũng phản kích lại khá hiệu quả, các đầu pháo hủ thực liên tục công kích, dù bị thuộc tính tương khắc nên không quá hiệu quả với băng giáp của bạch tuộc, nhưng nó vẫn đủ để tạo vô số vết thương khắp người con hải quái, cả con mắt bên trái của hải quái cũng đã bị đánh nổ.
Quái vật khổng lồ to lớn, chậm rãi. Cách chiến đấu bọn chúng thường dùng là cứng đối cứng, căn bản không có chiêu thức gì, kha khá giống đám lưu manh đánh nhau ngoài phố.
Nếu so sánh, con bạch tuộc này có vẻ giống một bà phát cuồng đi đánh ghen, tay vung túi xách đánh chồng ăn nem, nhân tiện phun mấy ngụm nước miếng.
Trong khi đó, con cá voi một sừng bên kia thì lại giống một tên cao to đen hôi mang theo cán búa, liên tục đập nện, đồng thời cũng quan sát tìm cách tung ra đòn trí mạng.
Cá voi là loài lớn nhất trong các loài sinh vật bình thường chốn biển khơi, con cá voi một sừng này thì giống cá voi bình thường phóng đại mấy lần. Riêng phần nổi lên mặt nước của nó cũng cao ngang toà nhà gần chục tầng. Chiều dài của nó phải tầm trăm mét. Cơ thể to lớn khiến nó có được uy thế vô bì, chỉ cần quẫy đuôi cũng tạo ra sóng lớn, một phát cúi đầu va chạm cũng là một đòn nghiền áp hết thảy.
So với nó, con thuyền dài hơn ba mươi mét kia đúng là một chú lùn, lại thêm cái sừng như mũi kiếm khổng lồ trên trán con cá voi càng khiến độ uy hiếp của con quái thú này tăng lên.
Xem chiến trường hiện tại, quả thực đố kị đang bị đè ra đánh, có thể bị giải thể bất cứ lúc nào. Vì vậy hai tên kị sĩ bên người ta lo lắng cũng là điều dễ hiểu. Nhưng ta biết, loại chiến đấu trước mắt này chúng ta góp sức không được việc gì, mà cũng không cần phải rat ay.
“… Không cần thiết, các ngươi đừng xem thường con thuyền kia, nó là anh em của đoàn trưởng các ngươi.”
Hai tên kị sĩ lập tức sửng sốt, sau đó Fenduck kinh hoảng thốt lên.
“Lại nữa? Điện hạ, Omar vừa mới thoát xong… Ngài giờ lại chế tác mấy thứ kì quái, lần này không thất khống…”
Hắn còn chưa nói xong, Camicease đã xông tới lấp miệng hắn lại.
“Ngu, ngươi không nhớ điện hạ ghét nhất có kẻ phê bình thứ hắn tạo ra sao? Hắn luôn coi bọn chúng như con, ngươi mắng con hắn trước mặt là muốn bị chỉnh sống không bằng chết sao? Hơn nữa, ‘mấy thứ kì quái’ là gì, lời này mà đến tai đoàn trưởng Best thì đừng mơ thoát khỏi kiếp diễn viên xiếc.“
“Ngươi vẫn muốn diễn trò mua vui cho bọn nhóc quỷ nữa hả? Ngươi muốn tự mình đi, đừng kéo ta theo. Lần trước bọn chúng đem đầu ta làm bóng đá ta đã khó chịu. Hừ, nghĩ vẫn còn giận. Rõ ràng ta đã cầu cứu mà ngươi không ra giúp. Ngươi biết cảnh một kị sĩ không đầu muốn đuổi theo cái đầu mà còn phải cẩn thận không gây thương tổn cho người xung quanh nó khó chịu đến mức nào không?”
Fenduck giật mình, thân hình hơi run rẩy, sau đó phản bác.
“Lúc ấy bọn ta nhìn ‘quả bóng’ kêu rõ vui, lại thấy đám nhóc cũng hứng thú nên còn tưởng ngươi đang bồi bọn nhóc đó chơi. Mà ngươi thế còn nhẹ chán, lần trước lão Lister lại bị đám nhóc mới tới trộm mất xương sường, mãi sau mới tìm lại được trong cái hố mà chó hoang đào, cái mùi vị sau khi lên men đó… ta thà đi khiêu chiến thánh đường còn hơn.”
Nhớ lại loại tra tấn ‘chơi với trẻ con’, mấy kị sĩ trung thành của ta lập tức khuất phục.
“Điện hạ, ta xin lỗi, ta biết sai rồi, mong ngài đừng so đo.”
Bảo bối bị phê bình ta quả thật có chút tức giận, nhưng Omar quả thật mới sinh ra vài năm liền tạo phản, mà không khéo rất nhanh sẽ được gặp lại, ta không còn hứng thú nào đi so đo nữa.
“Vì để bọn họ có thể bước lên đỉnh cao, sau khi thiết kế con đường trưởng thành, ta không thêm bất kì hạn chế nào. Loại cách làm bỏ mặc này là sai lầm sao? Omar, sự tình năm đó, nói đúng ra là lỗi của ta.”
‘Đố kị’ và ‘ngạo mạn’ là hai chuyện khác biệt. Đố kị dù mạnh đến đâu, nó cũng chỉ là một cá thể, còn ngạo mạn thì lại có khả năng tạo ra quân đoàn mạnh nhất. Hắn tại thời kì mạnh nhất có đủ sức để chống lại những nguyên tội khác vây công.
Ngạo mạn là tông tội đứng đầu, ta thiết kế tạo ra hắn cũng với mục đích làm phó quan của ta và thủ lĩnh tông tội. Tuy nhiên, bởi tính cách quá ngạo mạn cùng dã tâm to lớn vượt qua khả năng thực sự, đồng thời thiếu hụt lý tính và tự kiềm chế, không đủ thành thục để một mình đảm đương một phía.
Đến lúc ta bổ nhiệm Best là đoàn trưởng quân đoàn cận vệ, Omar lập tức suy sụp. Hắn vốn coi vị trí này là của mình, trong khi đó từ lúc sinh ra đến giờ hắn đều thuận buồm xuôi gió, chưa có trở ngại gì. Vì thế, ngạo mạn liền như một đứa trẻ bị cha mẹ từ chối đưa cho thứ yêu thích, quẫy khóc lật bàn, bắt đầu sử dụng năng lực để tạo phản.
“Hả, đó là năng lực gì?”
Khi ta còn đang nhớ lại quá khứ, thế cuộc phía dưới lại thay đổi.
Đố kị đột nhiên phát ra ánh sáng màu lục, sau đó, nước biển vọt qua tầng tầng tường băng trở ngại, xong đến chỗ nó. Được tắm gội nước biển, hào quang trên thân đố kị ngày càng mạnh, những linh kiện và vỏ bọc bị phá tổn bắt đầu tự động tái sinh.
Sau mười mấy giây, khi nước biển rút hết, hào quang tán đi, con thuyền rách rưới tưởng sắp tan đến nơi nay nhìn mới tinh như vừa xuất xưởng?
Quen lắm đúng không? Đây là bản sự giữ nhà của rồng chín đầu, cái năng lực tái sinh khiến đám chúng ta đau đầu nhức óc đó.
Đố kị bắt đầu phản kích, mục tiêu thứ nhất chính là con cá voi chuyên đụng sừng vào người mình.
Chủ pháo phía đầu thuyền lóng lánh hồng quang, quá trình ‘sung năng’ hoàn tất, quyền năng của đố kị lần đầu được sử dụng.
Một luồng ánh sáng đỏ bắn trúng vào con cá voi, nó đau đến mức lăn lộn trên mặt nước. Sau đó, hư ảnh của rồng chín đầu chợt loé trên thân con cá voi, sau đó cả con cá voi khổng lồ này vậy mà bị thứ gì đó nhổ mất cái sừng, trên đầu cũng thủng một lỗ máu lớn, máu tươi chảy ra nhuộm hồng cả hải vực.
Trong khi đó, cái sừng bị nhổ lại tự động bay tới đầu thuyền của đố kị, sau đó đố kị liền có được chiếc sừng đụng mạnh nhất.
“Đố kị bắt nguồn từ việc không ai có thể thập toàn thập mĩ. Khi gặp được một tồn tại có phương diện nào đó mạnh hơn mình, chúng ta sẽ sản sinh lòng hâm mộ, không cam… Nếu vừa phải, đố kị chính là thứ thúc đẩy bản thân tiến lên, hay còn gọi là lòng cầu tiến. Còn nếu quá độ, nó sẽ trở thành lòng oán hận ghen ghét, đó mới là lòng đố kị nguy hiểm nhất.”
“Chim ưng có đôi cánh to lớn, chao liệng trời xanh. Loài người không có đôi cánh trời sinh, nhưng con người vẫn mong muốn bay lên bầu trời, vì vậy vô số người nỗ lực mô phỏng cánh chim chế tạo máy cơ giới phi hành.”
“Bướm có đôi cánh đẹp mà ta không có, ta đố kị, ta xé cánh của nàng xuống, đem nàng chế thành tiêu bản. Như vậy ta đã có thứ cất giữ khiến ta vui mừng. Con bướm cũng không còn bay loạn làm ta phiền chán nữa.”
“Đố kị, một trong bảy tông tội của ta có cả hai loại đố kị. Nếu nó hâm mộ đôi cánh của loài nào đó, nó có thể xé đôi cánh kia ra, sau đó lắp vào trên thân. Cứ như thế, nó liền có thể bay.”
Việc thiết kế đố kị không phải việc dễ dàng. Dù dự án ta đã lên kế hoạch từ lâu, thế nhưng vấn đề tài liệu vẫn luôn làm khó ta, đặc biệt là nguồn động lực.
Các khí quan từ các sinh vật bất đồng cần ma lực nguyên bất đồng để vận chuyển bình thường. Mà ta lại không thể đem tất cả các linh kiện đoạt về sửa chữa lắp ráp thêm một nguồn động lực rồi mới gắn lên thân đố kị. Nếu phức tạp rườm rà như vậy, năng lực ‘cướp đoạt’ đó chẳng có ý nghĩa.
Nhưng rồi khi ta bắt được vật liệu cửu sắc lệ thạch rơi từ Hadaraa, vấn đề này liền giải quyết hoàn mĩ. Chín cái đầu của Hadaraa không có cái nào có thuộc tính giống nhau, mà nó sử dụng chỉ có một nguồn động lực chung. Đó cũng là lí do vì sao ta chọn vật liệu từ rồng chín đầu để chế tạo đố kị, mặc dù trước kia ta từng thu được vô số vật liệu từ những sinh vật cường đại hơn nhiều.
[Vật liệu truyền kì – cửu sắc lệ thạch: Khiến ma lực thông qua nó có thể chuyển hoá thành bất cứ thuộc tính nào]
Một câu thuyết minh rất đơn giản, đồng thời vô cùng kì diệu. Thứ này, đối với ta, thực không thua gì thần khí. Chỉ cần cấy ghép nó và quả tim rồng chín đầu tạo thành nguồn năng lượng cho đố kị, vấn đề làm ta đau đầu bao lâu qua liền được giải quyết hoàn toàn.
Nay, xem cái sừng bị cướp đoạt cực kì thuận lợi kia, việc thiết kế đố kị đã hoàn toàn thành công.
Cuộc chiến đã gần kết thúc. Cái sừng kia là vũ khí mạnh nhất của con cá voi, đồng thời cũng là nhược điểm của nó. Giờ mất đi cái sừng, con cá voi này sống không được bao lâu nữa.
Con bạch tuộc khổng lồ nhìn thấy minh hữu sắp chết, tên sứ giả cầm trượng sai khiến nó cũng biến mất. Vì vậy nó lập tức buông thân thuyền ra, chìm xuống biển chạy trốn.
“Đi thôi, sợ rằng còn có việc gấp.”
Đố kị lần đầu sử dụng năng lực trong thực chiến mà chưa qua trắc thí, rất có thể bên trong thuyền đã bị hư hỏng, ta cần về gấp để tu bổ và điều chỉnh.
Thế nhưng, Camicease và Fenduck lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, không đi theo.
“Điện hạ, bộ dạng này của chúng ta không thích hợp lắm, chúng ta vẫn nên bay theo chiến hạm này thì tốt hơn, dù sao cũng giống nhau.”
Ta sửng sốt, sau đó mới nhớ ra bọn họ là vong linh, vẫn lo lắng chính mình và kẻ sống không thể ở chung bình thường.
Khác với thành Sulfur nơi đã quen với sự có mặt của họ, các sinh vật trên mặt đất vẫn luôn sợ hãi và cừu thị vong linh. Thánh kị sĩ nhìn thấy vong linh liền xông lên đánh chém là chuyện thường xưa nay. Sự lo lắng của Camicease và Fenduck không phải điều dư thừa.
Thế nhưng, ta vẫn phủ nhận.
“Đi thôi, con dâu xấu vẫn phải gặp mẹ chồng, có việc muốn giấu cũng không xong, càng nói dối càng dễ lộ. Tốt nhất cứ đường đường chính chính đi tới.”
Giống như Minh hà, Trụ thiên đường nhìn tưởng như hướng lên thẳng tắp, trên thực tế là một cái cột xỏ xuyên vô số vị diện, chịu trách nhiệm dẫn linh hồn đến thần vực của các chân thần.
Trong vô số thượng vị diện này, có một vị diện vắng ngắt. Trong khi các thần vực khác một ngày tiếp đãi vô số linh hồn, nơi đây thì lại suốt một tháng cũng không thấy mấy cái.
“Thần vực của thần luật pháp.”
Trừ khi được chủ nhân mời, nếu không xâm nhập thần vực là hành vi khiêu khích chiến tranh nghiêm trọng nhất. Từ lúc mở ra đến nay, thần vực của Vô Miên giả vẫn chưa từng ngênh đón bất cứ khách thăm nào, thậm chí chẳng có người, thần nào biết được rốt cục Vô Miên giả trông thế nào.
Thần vực to lớn mà trống rỗng, những cầu nguyện giả vốn nên chăm chỉ đề cung tín ngưỡng nay lại tuỳ ý đi dạo, đến một thần sứ bảo trì trật tự cũng không có.
“Thần luật pháp và thần thánh quang đều là bỏ đi tự thân, tên Basra xui xẻo kia vậy mà còn bị ném cho Vô Miên giả, xem ra nguyệt thần rất giận dữ.”
Có những thứ tại phàm trần là bí mật, nhưng ở trong vòng tròn của các bộc tòng thần linh lại là chuyện ai ai cũng biết. Nay, Basra lại trở thành tên xui xẻo trong mắt chúng nhân.
Basra vốn nằm chán tại thần vực bao ngày qua, những tưởng thật bị ném bỏ, vậy mà hôm nay lại được Vô Miên giả triệu kiến.
“Nhìn thấy Vô Miên giả xong đừng kinh hoảng quá nhé!”
Lúc đợi chờ thần triệu kiến, Basra không khỏi nhớ tới những lời mà Nguyệt thần nói riêng với hắn.
“Hừ, dù hắn có ba đầu sáu tay thì lại thế nào, sao có thể hù được ta.”
Cho đến khi hắn đi vào đại điện, nhìn thấy Vô Miên giả, để tránh thất lễ kêu thành tiến, hắn dùng tay nhéo chặt bắp đùi đến mức thấy máu, bộ mặt hờ hững thường ngày vì kiềm chế quá mức cũng nhăn nhúm cả lại.
Bởi lẽ Vô Miên giả trong thần vực của mình không đeo mặt nạ, mà khuôn mặt kia hắn vừa thấy mấy tháng trước tại trần gian.
“Basra, tuân theo ý chí của ta, trở thành sứ giả giáng lâm trần thế…”
Đến khi Basra đi ra khỏi thần điện, đôi chân anh linh trên nguyên lí không bao giờ mệt mỏi nay nhũn cả ra, tên anh hùng đối mặt cả vạn con rồng cũng không lùi bước nay biết cái gọi là sợ hãi, hắn cuối cùng cũng biết cảm giác thân bất do kỉ khi làm pháo hôi trong đại chiến là thế nào.
“Các người, thật sự chơi lớn. Thôi, dù sao cũng đã lên thuyền giặc, cố chơi cho đến cùng vậy.”
Tên ‘con mắt của Loom’ này đang bay nhảy thoải mái, còn chưa kịp xuất ra đòn nào liền bị chúng ta thọc từ đằng sau ập tới, Camicease nhanh nhất, một kiếm chém đầu.
Hắn là một kị sĩ cực quang, đồng thời cũng là một vong linh cấp quân chủ, việc giết tên kia đơn giản hệt như đập một con ruồi.
Đầu đã rơi, thân thể cũng bị đông cứng thành đá, ta không tin đến mức này hắn còn sống được.
Cơ mà cái trượng hắn sử dụng đúng là một bảo vật.
[Ý chí nữ vương: Thông qua thanh pháp trượng này, kẻ được nữ vương phong bạo tuyển trúng có thể trở thành người đại diện cho ý chí của nàng, có khả năng chiêu mộ và chỉ huy hải quái làm thuộc hạ. Tiền đề sử dụng: tín đồ hoặc đối tượng được nữ vương phong bạo chỉ định]
[Đây là một thanh pháp trượng được chế tạo từ loại chất gỗ bình thường, phương thức chế tạo cũng không có gì đặc biệt. Ngoại trừ thần lực ẩn chứa bên trong, nó không còn gì đáng giá nhắc tới.]
[Hệ thống nhắc nhở: thông qua thanh pháp trượng này, vị nữ sĩ đang trong thời kì mãn kinh nào đó có thể quan sát không gian xung quanh người cầm nắm, mà hiện tại thì ngươi tự hiểu]
Ta hiểu? Hiểu con em ngươi!
“Răng rắc!”
Ta giơ ngang cây pháp trượng rồi đập xuống phía đầu gối, biến nó thành hai đoạn. Thần lực chứa trong đó bắt đầu tiêu tán.
Bình thường nếu vật chứa thần lực bị tổn hại, chúng sẽ quay về với thần chi hoặc tan biến trong thế gian. Nhưng mà hiện tại có chút khác biệt.
Ta là một trong số rất ít những kẻ từng tự thân đụng chạm đến bản chất lực lượng của thần linh, bây giờ, ta có cảm giác được tia thần lực kia lại vây quanh ta, tựa hồ có chút không nỡ rời.
Thần lực không có trí tuệ, ta không cho rằng nó vì thấy ta đẹp trai nên lưu luyến không rời, như vậy…
“Là thứ này hả?”
Cái bình cổ này vốn không có nhiều đặc thù, nay ta vừa lấy nó ra, tia thần lực vô ảnh vô hình kia bắt đầu tiến vào trong nó, khiến đồ án gợn sóng trên thân bình bắt đầu xuất hiện một chút bọt nước.
Thần lực muốn tồn tại ở thế gian cần vật dẫn, mà không phải bất cứ thứ gì đều có thể.
Bình hải dương Stonvera từng là một kiện thần khí, chỉ vì thần sở hữu nó đã chết, thần lực trong nó cũng tan biến qua thời gian. Nay, hấp thu một chút thần lực của nữ vương phong bạo, vậy mà nó lại khôi phục được một chút lực lượng.
[Bình hải dương Stonvera, kì vật không phẩm cấp (có thể thăng cấp, nhưng do vị thần sở hữu nguyên bản đã vẫn lạc, nhiều nhất đạt đến cấp á thần khí)]
[Biển cả bình tĩnh: Sau khi khởi động có thể khiến dịch thể xung quanh người sử dụng hoàn nguyên về trạng thái bản chất, sau khi hấp thụ thần lực của nữ vương phong bạo, nay nó có thêm khả năng lắng lại gió bão.]
[Con cưng của thần biển: Người sở hữu sẽ trở thành sứ giả của hải thần viễn cổ, có thể tương đối dễ dàng giành được tín nhiệm của các sinh vật biển viễn cổ. Khi hảo cảm đạt tới khá cao, người sử dụng có thể kí khế ước đồng bạn, sau đó có thể triệu hoán nó chiến đấu.]
[Cơn giận của nữ vương: Vị nữ thần mãn kinh kia phát hiện thần lực của mình bị trộm cắp, nay cái bình này chính là vật chứng. Bất cứ kẻ nào giữ nó đều bị nàng đuổi giết.]
[Sự bất mãn của Asvieja: Hải thần hiện tại luôn cọi trọng bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến thần chức của mình. Đừng để hắn tìm được cơ hội làm khó ngươi]
[Hệ thống nhắc nhở: Đây là một phiền toái cực lớn, ta đề nghị ngươi vứt cái bình này xuống biển. Đương nhiên, mạo hiểm cao thu về lớn, nếu một mực đắc tội hai chân thần sẽ thu được cái gì? Ngươi muốn biết sao? Ừm, kì thực ta cũng méo biết!]
Đoạn cuối cùng lược bỏ, những thứ còn lại ta xem đi xem lại hai lần. Đoạn thuyết minh ‘sự bất mãn của Asvieja’ và tình huống thần khí tự động dung hợp với thần lực đã thuyết bày tỏ rất nhiều điều.
“Thần khí và thần lực thường là quan hệ 1 vs 1. Loại hiện tượng chủ động dung hợp, thêm vào khả năng khắc chế ‘biển cả bình tĩnh’ kia đã nói rõ thần lực của nữ vương phong bạo và Stonvera có quan hệ rất lớn, mà rất có thể mặt trước là khai phát từ mặt sau. Trong khi đó, hải thần hiện tại lại coi thứ này có thể uy hiếp thần chức của hắn. Vậy thì trong cái bình này chứa… thần hồn hay là thần cách?”
Nghĩ đến đây ta lập tức vứt nó vào trong túi hành lí, mấy thứ thế này lộ ra ngoài thêm một giây thì tỉ lệ gặp phiền toái càng lớn.
“Khích tướng quá kém đó hệ thống, thà ngươi nói ngay từ đầu rằng thứ này liên quan đến một bí mật rất lớn, chỉ cần thành công liền lợi ích vô cùng, tuyệt đối không nên vứt nó đi là được rồi, lằng nhằng làm gì?”
[Hệ thống nhắc nhở: muốn có tiền trước nghĩ xem còn mạng hay không. Ngươi xác định giữ nó lại? Tốt, gan lớn, vậy chờ đợi nhiệm vụ truyền thuyết tiếp theo đi. Hệ thống đếm ngược mười giây, đề nghị kí chủ xác nhận: 10, 9, 1! Kí chủ đã xác nhận!]
“Chờ chờ, sao đếm kiểu gì nhảy từ ‘9’ đến ‘1’ luôn. Mà ta còn chưa đồng ý nữa! Nhiệm vụ truyền thuyết là ý gì? Là thứ lừa đảo hơn nhiệm vụ sử thi phỏng?”
[Chúc mừng kí chủ xúc phát nhiệm vụ truyền thuyết cấp thần thoại: sự phục sinh của hải thần viễn cổ]
[Hải thần Stonvera từng là một trong số những vị thần mạnh nhất. Tại thời kì toàn thịnh, trong thần hệ dưới trướng hắn cũng đã có mấy vị cấp chủ thần. Hồi đó, nữ vương phong bạo chỉ là một tân thần chưa có thương hiệu, ông nội của Asvieja – hải thần thượng cổ Bose – còn chưa được sinh ra. Stonvera một mình thống trị toàn hải dương, lãnh hải dưới tay lớn hơn gấp đôi diện tích toàn bộ đại lục. Thậm chí, hắn còn từng thử khiêu chiến tôn nghiêm của nữ thần trật tự. Còn chuyện kết quả là gì? Nay cái bình của hắn đang trong tay ngươi, chuyện này không cần phải nói nhiều thêm.]
[Nay hắn đã chết, nhưng dưới cơ duyên xảo hợp, truyền thừa và bí ảo của hắn đã rơi vào trong tay ngươi, không chỉ vậy còn bị thần lực đồng nguyên kích hoạt. Có lẽ, tại thời khắc chư thần hoàng hôn này, hải thần viễn cổ sẽ dựng lại uy thế khi xưa của mình.]
[Nhắc nhở: nhiệm vụ có độ khó quá cao, khả năng hoàn thành tính theo thực lực của ngươi hiện tại cực thấp. Bởi vậy nhiệm vụ phân thành ba bộ phận, hoàn thành một bộ phận liền đạt được thưởng, thất bại không có trừng phạt. Mà thất bại thì cũng không cần trừng phạt…]
[Nhiệm vụ bước đầu: Thu thập các loại thần lực liên quan đến biển cả cho bình Stonvera để nó đạt đến cấp á thần khí. Nhắc nhở, đừng có dại mà đi tìm hải thần, các loại hải quái sót lại từ xa xữa cũng sẽ có được một ít thần lực.]
[Khen thưởng: bình hải dương Stonvera cấp á thần khí, 100000 điểm vận mênh. Khen thưởng thêm tính theo tình hình nhiệm vụ hoàn thành]
Bước thứ nhất đã thưởng 100000 điểm? Thế chẳng phải nếu hoàn thành toàn bộ liền có khoảng 400000 là ít? Hồi đó mãi mới làm xong một nhiệm vụ sử thi, tốn sức ba trâu hai hổ mới được có 120000 điểm.
Nhưng nếu nghĩ theo cách khác, hồi đó diệt cả một bá tước ác ma mới được từng đó, vậy lần nhiệm vụ này sẽ phải đối mặt với những ai…
“Được, gan lớn chết no gan nhỏ chết đói! Nếu có lượng điểm này, kế hoạch của ta thậm chí có thể vượt tiến độ!”
Trong lúc ta đang suy nghĩ về nhiệm vụ, Camicease và Fenduck lại chú ý đến tình hình phía dưới.
“Điện hạ, cần chúng ta ra tay sao?”
Tên chiêm tinh giả kia đã chết, nhưng chiến đấu vẫn chưa ngừng. Ngược lại, mất đi kẻ khống chế, hai con hải quái đánh lên theo bản năng càng điên cuồng hơn.
Bạch tuộc khổng lồ là loại hải quái thường gặp nhất, chúng thậm chí đáng ra không xếp vào nhóm hải quái, tuy nhiên, cái đám động tí liền lớn ba, bốn chục mét này không thể coi thường. Những tên Sea Giant khi đối mặt với chúng cũng chỉ làm mấy con mồi khá vừa miệng.
Trong khi đó, con bạch tuộc đang đấu với chúng ta còn là loại ma thú băng tuyết, ác danh ‘núi băng tuyệt vọng’ của nó vang khắp các vùng biển gần đây. Bất cứ thuyền gì rơi vào tay nó đều bị nhấn chìm vào trong biển. Không những vậy, thứ mực nó phun ra còn là loại kịch độc trí mạng.
Khi con bạch tuộc với lớp giáp băng hoa lệ bên ngoài này phát hiện không cách nào đem đố kị kéo vào biển, nó liền quấn nửa thân mình lên trên thân thuyền, bắt đầu triển khai ưu thế cận thân vật lộn.
Ma lực băng giá liên tục đông cứng nước biển xung quanh đố kị, các xúc tu như các ngọn roi khổng lồ không ngừng quật vào thuyền, trên đó mang chi chít những mũi băng nhọn hoắt, mực độc thì trút xuống rào rào như thác đổ.
Đố kị cũng phản kích lại khá hiệu quả, các đầu pháo hủ thực liên tục công kích, dù bị thuộc tính tương khắc nên không quá hiệu quả với băng giáp của bạch tuộc, nhưng nó vẫn đủ để tạo vô số vết thương khắp người con hải quái, cả con mắt bên trái của hải quái cũng đã bị đánh nổ.
Quái vật khổng lồ to lớn, chậm rãi. Cách chiến đấu bọn chúng thường dùng là cứng đối cứng, căn bản không có chiêu thức gì, kha khá giống đám lưu manh đánh nhau ngoài phố.
Nếu so sánh, con bạch tuộc này có vẻ giống một bà phát cuồng đi đánh ghen, tay vung túi xách đánh chồng ăn nem, nhân tiện phun mấy ngụm nước miếng.
Trong khi đó, con cá voi một sừng bên kia thì lại giống một tên cao to đen hôi mang theo cán búa, liên tục đập nện, đồng thời cũng quan sát tìm cách tung ra đòn trí mạng.
Cá voi là loài lớn nhất trong các loài sinh vật bình thường chốn biển khơi, con cá voi một sừng này thì giống cá voi bình thường phóng đại mấy lần. Riêng phần nổi lên mặt nước của nó cũng cao ngang toà nhà gần chục tầng. Chiều dài của nó phải tầm trăm mét. Cơ thể to lớn khiến nó có được uy thế vô bì, chỉ cần quẫy đuôi cũng tạo ra sóng lớn, một phát cúi đầu va chạm cũng là một đòn nghiền áp hết thảy.
So với nó, con thuyền dài hơn ba mươi mét kia đúng là một chú lùn, lại thêm cái sừng như mũi kiếm khổng lồ trên trán con cá voi càng khiến độ uy hiếp của con quái thú này tăng lên.
Xem chiến trường hiện tại, quả thực đố kị đang bị đè ra đánh, có thể bị giải thể bất cứ lúc nào. Vì vậy hai tên kị sĩ bên người ta lo lắng cũng là điều dễ hiểu. Nhưng ta biết, loại chiến đấu trước mắt này chúng ta góp sức không được việc gì, mà cũng không cần phải rat ay.
“… Không cần thiết, các ngươi đừng xem thường con thuyền kia, nó là anh em của đoàn trưởng các ngươi.”
Hai tên kị sĩ lập tức sửng sốt, sau đó Fenduck kinh hoảng thốt lên.
“Lại nữa? Điện hạ, Omar vừa mới thoát xong… Ngài giờ lại chế tác mấy thứ kì quái, lần này không thất khống…”
Hắn còn chưa nói xong, Camicease đã xông tới lấp miệng hắn lại.
“Ngu, ngươi không nhớ điện hạ ghét nhất có kẻ phê bình thứ hắn tạo ra sao? Hắn luôn coi bọn chúng như con, ngươi mắng con hắn trước mặt là muốn bị chỉnh sống không bằng chết sao? Hơn nữa, ‘mấy thứ kì quái’ là gì, lời này mà đến tai đoàn trưởng Best thì đừng mơ thoát khỏi kiếp diễn viên xiếc.“
“Ngươi vẫn muốn diễn trò mua vui cho bọn nhóc quỷ nữa hả? Ngươi muốn tự mình đi, đừng kéo ta theo. Lần trước bọn chúng đem đầu ta làm bóng đá ta đã khó chịu. Hừ, nghĩ vẫn còn giận. Rõ ràng ta đã cầu cứu mà ngươi không ra giúp. Ngươi biết cảnh một kị sĩ không đầu muốn đuổi theo cái đầu mà còn phải cẩn thận không gây thương tổn cho người xung quanh nó khó chịu đến mức nào không?”
Fenduck giật mình, thân hình hơi run rẩy, sau đó phản bác.
“Lúc ấy bọn ta nhìn ‘quả bóng’ kêu rõ vui, lại thấy đám nhóc cũng hứng thú nên còn tưởng ngươi đang bồi bọn nhóc đó chơi. Mà ngươi thế còn nhẹ chán, lần trước lão Lister lại bị đám nhóc mới tới trộm mất xương sường, mãi sau mới tìm lại được trong cái hố mà chó hoang đào, cái mùi vị sau khi lên men đó… ta thà đi khiêu chiến thánh đường còn hơn.”
Nhớ lại loại tra tấn ‘chơi với trẻ con’, mấy kị sĩ trung thành của ta lập tức khuất phục.
“Điện hạ, ta xin lỗi, ta biết sai rồi, mong ngài đừng so đo.”
Bảo bối bị phê bình ta quả thật có chút tức giận, nhưng Omar quả thật mới sinh ra vài năm liền tạo phản, mà không khéo rất nhanh sẽ được gặp lại, ta không còn hứng thú nào đi so đo nữa.
“Vì để bọn họ có thể bước lên đỉnh cao, sau khi thiết kế con đường trưởng thành, ta không thêm bất kì hạn chế nào. Loại cách làm bỏ mặc này là sai lầm sao? Omar, sự tình năm đó, nói đúng ra là lỗi của ta.”
‘Đố kị’ và ‘ngạo mạn’ là hai chuyện khác biệt. Đố kị dù mạnh đến đâu, nó cũng chỉ là một cá thể, còn ngạo mạn thì lại có khả năng tạo ra quân đoàn mạnh nhất. Hắn tại thời kì mạnh nhất có đủ sức để chống lại những nguyên tội khác vây công.
Ngạo mạn là tông tội đứng đầu, ta thiết kế tạo ra hắn cũng với mục đích làm phó quan của ta và thủ lĩnh tông tội. Tuy nhiên, bởi tính cách quá ngạo mạn cùng dã tâm to lớn vượt qua khả năng thực sự, đồng thời thiếu hụt lý tính và tự kiềm chế, không đủ thành thục để một mình đảm đương một phía.
Đến lúc ta bổ nhiệm Best là đoàn trưởng quân đoàn cận vệ, Omar lập tức suy sụp. Hắn vốn coi vị trí này là của mình, trong khi đó từ lúc sinh ra đến giờ hắn đều thuận buồm xuôi gió, chưa có trở ngại gì. Vì thế, ngạo mạn liền như một đứa trẻ bị cha mẹ từ chối đưa cho thứ yêu thích, quẫy khóc lật bàn, bắt đầu sử dụng năng lực để tạo phản.
“Hả, đó là năng lực gì?”
Khi ta còn đang nhớ lại quá khứ, thế cuộc phía dưới lại thay đổi.
Đố kị đột nhiên phát ra ánh sáng màu lục, sau đó, nước biển vọt qua tầng tầng tường băng trở ngại, xong đến chỗ nó. Được tắm gội nước biển, hào quang trên thân đố kị ngày càng mạnh, những linh kiện và vỏ bọc bị phá tổn bắt đầu tự động tái sinh.
Sau mười mấy giây, khi nước biển rút hết, hào quang tán đi, con thuyền rách rưới tưởng sắp tan đến nơi nay nhìn mới tinh như vừa xuất xưởng?
Quen lắm đúng không? Đây là bản sự giữ nhà của rồng chín đầu, cái năng lực tái sinh khiến đám chúng ta đau đầu nhức óc đó.
Đố kị bắt đầu phản kích, mục tiêu thứ nhất chính là con cá voi chuyên đụng sừng vào người mình.
Chủ pháo phía đầu thuyền lóng lánh hồng quang, quá trình ‘sung năng’ hoàn tất, quyền năng của đố kị lần đầu được sử dụng.
Một luồng ánh sáng đỏ bắn trúng vào con cá voi, nó đau đến mức lăn lộn trên mặt nước. Sau đó, hư ảnh của rồng chín đầu chợt loé trên thân con cá voi, sau đó cả con cá voi khổng lồ này vậy mà bị thứ gì đó nhổ mất cái sừng, trên đầu cũng thủng một lỗ máu lớn, máu tươi chảy ra nhuộm hồng cả hải vực.
Trong khi đó, cái sừng bị nhổ lại tự động bay tới đầu thuyền của đố kị, sau đó đố kị liền có được chiếc sừng đụng mạnh nhất.
“Đố kị bắt nguồn từ việc không ai có thể thập toàn thập mĩ. Khi gặp được một tồn tại có phương diện nào đó mạnh hơn mình, chúng ta sẽ sản sinh lòng hâm mộ, không cam… Nếu vừa phải, đố kị chính là thứ thúc đẩy bản thân tiến lên, hay còn gọi là lòng cầu tiến. Còn nếu quá độ, nó sẽ trở thành lòng oán hận ghen ghét, đó mới là lòng đố kị nguy hiểm nhất.”
“Chim ưng có đôi cánh to lớn, chao liệng trời xanh. Loài người không có đôi cánh trời sinh, nhưng con người vẫn mong muốn bay lên bầu trời, vì vậy vô số người nỗ lực mô phỏng cánh chim chế tạo máy cơ giới phi hành.”
“Bướm có đôi cánh đẹp mà ta không có, ta đố kị, ta xé cánh của nàng xuống, đem nàng chế thành tiêu bản. Như vậy ta đã có thứ cất giữ khiến ta vui mừng. Con bướm cũng không còn bay loạn làm ta phiền chán nữa.”
“Đố kị, một trong bảy tông tội của ta có cả hai loại đố kị. Nếu nó hâm mộ đôi cánh của loài nào đó, nó có thể xé đôi cánh kia ra, sau đó lắp vào trên thân. Cứ như thế, nó liền có thể bay.”
Việc thiết kế đố kị không phải việc dễ dàng. Dù dự án ta đã lên kế hoạch từ lâu, thế nhưng vấn đề tài liệu vẫn luôn làm khó ta, đặc biệt là nguồn động lực.
Các khí quan từ các sinh vật bất đồng cần ma lực nguyên bất đồng để vận chuyển bình thường. Mà ta lại không thể đem tất cả các linh kiện đoạt về sửa chữa lắp ráp thêm một nguồn động lực rồi mới gắn lên thân đố kị. Nếu phức tạp rườm rà như vậy, năng lực ‘cướp đoạt’ đó chẳng có ý nghĩa.
Nhưng rồi khi ta bắt được vật liệu cửu sắc lệ thạch rơi từ Hadaraa, vấn đề này liền giải quyết hoàn mĩ. Chín cái đầu của Hadaraa không có cái nào có thuộc tính giống nhau, mà nó sử dụng chỉ có một nguồn động lực chung. Đó cũng là lí do vì sao ta chọn vật liệu từ rồng chín đầu để chế tạo đố kị, mặc dù trước kia ta từng thu được vô số vật liệu từ những sinh vật cường đại hơn nhiều.
[Vật liệu truyền kì – cửu sắc lệ thạch: Khiến ma lực thông qua nó có thể chuyển hoá thành bất cứ thuộc tính nào]
Một câu thuyết minh rất đơn giản, đồng thời vô cùng kì diệu. Thứ này, đối với ta, thực không thua gì thần khí. Chỉ cần cấy ghép nó và quả tim rồng chín đầu tạo thành nguồn năng lượng cho đố kị, vấn đề làm ta đau đầu bao lâu qua liền được giải quyết hoàn toàn.
Nay, xem cái sừng bị cướp đoạt cực kì thuận lợi kia, việc thiết kế đố kị đã hoàn toàn thành công.
Cuộc chiến đã gần kết thúc. Cái sừng kia là vũ khí mạnh nhất của con cá voi, đồng thời cũng là nhược điểm của nó. Giờ mất đi cái sừng, con cá voi này sống không được bao lâu nữa.
Con bạch tuộc khổng lồ nhìn thấy minh hữu sắp chết, tên sứ giả cầm trượng sai khiến nó cũng biến mất. Vì vậy nó lập tức buông thân thuyền ra, chìm xuống biển chạy trốn.
“Đi thôi, sợ rằng còn có việc gấp.”
Đố kị lần đầu sử dụng năng lực trong thực chiến mà chưa qua trắc thí, rất có thể bên trong thuyền đã bị hư hỏng, ta cần về gấp để tu bổ và điều chỉnh.
Thế nhưng, Camicease và Fenduck lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, không đi theo.
“Điện hạ, bộ dạng này của chúng ta không thích hợp lắm, chúng ta vẫn nên bay theo chiến hạm này thì tốt hơn, dù sao cũng giống nhau.”
Ta sửng sốt, sau đó mới nhớ ra bọn họ là vong linh, vẫn lo lắng chính mình và kẻ sống không thể ở chung bình thường.
Khác với thành Sulfur nơi đã quen với sự có mặt của họ, các sinh vật trên mặt đất vẫn luôn sợ hãi và cừu thị vong linh. Thánh kị sĩ nhìn thấy vong linh liền xông lên đánh chém là chuyện thường xưa nay. Sự lo lắng của Camicease và Fenduck không phải điều dư thừa.
Thế nhưng, ta vẫn phủ nhận.
“Đi thôi, con dâu xấu vẫn phải gặp mẹ chồng, có việc muốn giấu cũng không xong, càng nói dối càng dễ lộ. Tốt nhất cứ đường đường chính chính đi tới.”
Giống như Minh hà, Trụ thiên đường nhìn tưởng như hướng lên thẳng tắp, trên thực tế là một cái cột xỏ xuyên vô số vị diện, chịu trách nhiệm dẫn linh hồn đến thần vực của các chân thần.
Trong vô số thượng vị diện này, có một vị diện vắng ngắt. Trong khi các thần vực khác một ngày tiếp đãi vô số linh hồn, nơi đây thì lại suốt một tháng cũng không thấy mấy cái.
“Thần vực của thần luật pháp.”
Trừ khi được chủ nhân mời, nếu không xâm nhập thần vực là hành vi khiêu khích chiến tranh nghiêm trọng nhất. Từ lúc mở ra đến nay, thần vực của Vô Miên giả vẫn chưa từng ngênh đón bất cứ khách thăm nào, thậm chí chẳng có người, thần nào biết được rốt cục Vô Miên giả trông thế nào.
Thần vực to lớn mà trống rỗng, những cầu nguyện giả vốn nên chăm chỉ đề cung tín ngưỡng nay lại tuỳ ý đi dạo, đến một thần sứ bảo trì trật tự cũng không có.
“Thần luật pháp và thần thánh quang đều là bỏ đi tự thân, tên Basra xui xẻo kia vậy mà còn bị ném cho Vô Miên giả, xem ra nguyệt thần rất giận dữ.”
Có những thứ tại phàm trần là bí mật, nhưng ở trong vòng tròn của các bộc tòng thần linh lại là chuyện ai ai cũng biết. Nay, Basra lại trở thành tên xui xẻo trong mắt chúng nhân.
Basra vốn nằm chán tại thần vực bao ngày qua, những tưởng thật bị ném bỏ, vậy mà hôm nay lại được Vô Miên giả triệu kiến.
“Nhìn thấy Vô Miên giả xong đừng kinh hoảng quá nhé!”
Lúc đợi chờ thần triệu kiến, Basra không khỏi nhớ tới những lời mà Nguyệt thần nói riêng với hắn.
“Hừ, dù hắn có ba đầu sáu tay thì lại thế nào, sao có thể hù được ta.”
Cho đến khi hắn đi vào đại điện, nhìn thấy Vô Miên giả, để tránh thất lễ kêu thành tiến, hắn dùng tay nhéo chặt bắp đùi đến mức thấy máu, bộ mặt hờ hững thường ngày vì kiềm chế quá mức cũng nhăn nhúm cả lại.
Bởi lẽ Vô Miên giả trong thần vực của mình không đeo mặt nạ, mà khuôn mặt kia hắn vừa thấy mấy tháng trước tại trần gian.
“Basra, tuân theo ý chí của ta, trở thành sứ giả giáng lâm trần thế…”
Đến khi Basra đi ra khỏi thần điện, đôi chân anh linh trên nguyên lí không bao giờ mệt mỏi nay nhũn cả ra, tên anh hùng đối mặt cả vạn con rồng cũng không lùi bước nay biết cái gọi là sợ hãi, hắn cuối cùng cũng biết cảm giác thân bất do kỉ khi làm pháo hôi trong đại chiến là thế nào.
“Các người, thật sự chơi lớn. Thôi, dù sao cũng đã lên thuyền giặc, cố chơi cho đến cùng vậy.”
Danh sách chương