“Duyệt Duyệt, đừng mở vòi nước...”

Thẩm Hạ Chí vội vàng chạy vào phòng tắm, muốn ngăn con gái mở vòi nước. Nhưng vòi nước lại rất bình thường, trong nháy mắt tất cả lời nói như mắc nghẹn ở cổ họng.

Một tiểu thiên sứ đang đứng kiễng chân ở bồn rửa tay, hai tay giơ lên thật cao, quay đầu lại nhìn Thẩm Hạ Chí. Cặp mắt kia giống như đúc trong trí nhớ của cô, anh cũng có cặp mắt sáng ngời như vậy, vô tội mà hồn nhiên: “Mẹ...”

“À, không có gì.” Thẩm Hạ Chí yêu thương ôm lấy con gái, nhẹ nhàng giúp cô bé rữa tay, đồng thời cô cũng bắt đầu suy nghĩ xem ngày mai mình có nên đến bệnh viện một chuyến không.

Vì gần đây có rất nhiều chuyện kỳ quái xảy ra, làm cô không thể không nghi ngờ trí nhớ của mình có vấn đề.

Rõ ràng tối hôm qua vòi nước trong nhà tắm bị hư, cô còn muốn sáng nay tìm người lại sửa nhưng lại bận quá nên quên mất. Nhưng... bây giờ vòi nước không bị sao hết, lạ thật, chẳng lẽ cô đã kêu người lại sửa rồi sao? Chẳng lẽ cô đã quên mất, hay là... cái vòi nước có chức năng tự sửa chữa?

Không đúng, nếu vòi nước có chức năng đó thì cô đã không bận tâm đến rồi, có thể chỉ là trùng hợp. Nhưng mà lò nướng ở tiệm bánh, máy lạnh, gạch sàn... Một loạt vấn đề?

Rốt cuộc là cô có gọi người tới sửa không? Cô cũng không nhớ nữa? Không lẽ não của cô có vấn đề rồi?

“Mẹ!”

Thẩm Hạ Chí nghe thấy giọng nói của con gái mới hồi hồn lại, sao mình lại có thể ngây ra không rửa tay giúp con gái chứ. Thẩm Hạ Chí áy náy hôn lên mặt con gái: “Bảo bối, thật xin lỗi, rửa tay xong rồi chúng ta đi ăn nhé.”

“Dạ.” Tiểu Hỷ vui vẻ cười một tiếng, bên má trái còn xuất hiện cái lúm đồng tiền rất đáng yêu.

Thẩm Hạ Chí cười thầm, tiểu bảo bối của cô... Trong lòng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào, Kỳ Thịnh, cám ơn anh đã đem Duyệt Duyệt đến cho em.

“Kỳ Thịnh...”

“Anh ở đây.”

Thẩm Hạ Chí nghe thấy giọng nói giống như trong mơ cô thường hay gặp, cô chậm rãi mở mắt ra. Trong bóng tối, cô mơ hồ có thể thấy được một bóng người, cô lẩm bẩm nói nhỏ: “Là anh sao?”

“Là anh...”

Tất cả giống như là đang nằm mộng, Thẩm Hạ Chí lập tức vươn tay ra níu lấy người đang đứng, rơi nước mắt: “Đừng đi, đừng rời xa em, Kỳ Thịnh, Kỳ Thịnh...”

“Anh không đi, ngoan, đừng khóc.” Anh cúi đầu, hôn lên cánh môi mềm mại của cô.

“Ưm...” Thẩm Hạ Chí tự động ôm lấy cổ người trước mắt, cô khẽ rên tạo nên âm thanh mập mờ.

Ý thức của cô rất mơ hồ, vừa như mộng vừa như hiện thực. Anh dần dần to gan, vỗ về chơi đùa cô làm cho sự ham muốn trong cô bùng cháy, làm cho cô không cách nào kháng cự được.

Thật ra thì, tại sao lại muốn kháng cự chứ? Là anh, là Kỳ Thịnh mà!

Thẩm Hạ Chí cảm thấy trên mặt thật ấm áp, cô choàng tỉnh nắm lấy phần ấm áp trên mặt, hét to một câu: “Kỳ Thịnh!”

“Mẹ, đau đau.”

Cô nghe được giọng nói quen thuộc thì ngạc nhiên. Cô quay đầu nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ đang quỳ trước mặt, đôi mắt ngây thơ, vô tội, có chút không hiểu gì, cũng có chút yếu ớt uất ức.

Thẩm Hạ Chí vội vàng buông tay ra, ngồi dậy, cầm tay con gái hà hơi: “Bảo bối, không đau không đau, thật xin lỗi, mẹ không cố ý.”

“Không sao.” Tiểu Hỷ cười cười, sờ sờ gò má của Thẩm Hạ Chí: “Mẹ, gặp ác mộng sao?”

Ác mộng? Không, đó là một giấc mộng đẹp, thì ra thật sự là giấc mộng...

Thẩm Hạ Chí vỗ trán, nhìn lại không gian quen thuộc, giường sạch sẽ, quần áo trên người vẫn còn nguyên, trừ phía dưới có chút đau nhức ra thì không có gì khác biệt. Qủa nhiên, là mơ. Thẩm Hạ Chí tự giễu mình, làm sao anh có thể xuất hiện ở đây chứ, chứ đừng nóilà... Cùng cô làm những chuyện kia.

“Không có, mẹ không có gặp ác mộng.” Trầm Hạ Chí chạm nhẹ vào chóp mũi con gái, cưng chìu nói: “Hôm nay Duyệt Duyệt dậy sớm hơn mẹ nhé.”

Kỳ Hỷ kiêu ngạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Duyệt Duyệt còn tự đánh răng, rửa mặt đó, còn xếp chăn nhỏ lại rồi.”

“Hay vậy sao?” Thẩm Hạ Chí làm bộ mở mắt to, không keo kiệt chút nào mà khen ngợi con gái: “Vậy hôm nay mẹ sẽ biến Duyệt Duyệt thành một tiểu công chúa xinh đẹp, làm cho tất cả bạn nhỏ ở nhà trẻ phải hâm mộ, có được không?”

“Dạ.”

Thẩm Hạ Chí nhẹ nhàng ôm con gái xuống, sau đó đứng dậy xuống giường nói: “Duyệt Duyệt đi lấy cặp nhé, mẹ đi làm bữa sáng cho con ăn.”

“Dạ.”

Thẩm Hạ Chí nhìn bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại của con gái chạy ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt dần biến mất thay vào đó là nỗi chua xót. Cô đã từng cho rằng, cuộc đời này có con gái là đủ rồi, đã không còn gì tiếc nuối. Coi như không có anh thì cô cũng có thể vui vẻ sống qua ngày.

Thì ra mọi chuyện không phải là vậy, gần đây cô trở nên rất kỳ quái, thường xuyên nằm mơ thấy anh, còn luôn cảm nhận được hơi ấm của anh ở gần bên. Cô biết rõ chỉ vì ngày suy nghĩ nhiều nên đêm mới nằm mơ thấy xảy ra quan hệ với anh nhưng cô vẫn không cầm lòng được mà đau buồn.

Bây giờ cô mới hiểu rõ một chuyện, trên đời này không có bất kỳ một người nào có thể thay thế địa vị của Kỳ Thịnh trong lòng cô, cho dù là... Viện viện, cũng giống vậy, chẳng qua chỉ là thế thân của anh.

“Chị Thẩm!”

Thẩm Hạ Chí nghe thấy tiếng la thì vội vàng quay đầu lại, cô nhìn thấy cặp vợ chồng mới cưới Tiểu Kỳ và Đại Hùng xuất hiện trước tiệm bánh ngọt. Thẩm Hạ Chí đem đồ ngọt cho khách xong rồi mới để khay xuống, vui vẻ đón tiếp bọn họ.

“Sao hai người lại tới đây?”

“Nhớ chị đó.” Tiểu Kỳ lôi kéo Thẩm Hạ Chí hưng phấn líu ríu: “Thì ra kết hôn lại phiền phức như vậy, phải xử lý rất nhiều chuyện , đến cả tuần trăng mật cũng không thể không đi, ai.”

“Ít được voi đòi tiên đi, xem ra cuộc sống sau khi cưới rất ngọt ngào.”

Tiểu Kỳ bị Thẩm Hạ Chí trêu nghẹo thì đỏ bừng cả mặt: “Chị Thẩm, chị đừng có chọc em.”

“Chị làm gì có, chị thật lòng cảm thấy vui vẻ thay các em.” Thẩm Hạ Chí phát hiện, từ sau khi cưới thì Tiểu Kỳ có chút thay đổi nhưng cô không thể nói được là thay đổi ở đâu.

“Chị Thẩm.” Đại Hùng ôm Tiểu Kỳ chào hỏi, sau đó gãi gãi đầu: “Quên nói với chị, bài diễn văn lần trước rất hay, em và Tiểu Kỳ đều rất cảm động.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Tiểu Kỳ cố ý hít hít chóp mũi: “ Chị Thẩm, chị đã đem nỗi lòng của em nói ra hết, em nhất định sẽ nghe lời chị, trưởng thành, hiểu chuyện, làm một người vợ tốt.”

“Nói được thì phải làm được đó.”

Tiểu Kỳ và Đại Hùng cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó mới nhìn Thẩm Hạ Chí cẩn thận hỏi: “Nhưng mà hom đó có chuyện gì vậy? Chị đột nhiên chạy ra khỏi giáo đường, bộ dạng hớt ha hớt hải làm mọi người rất lo lắng. Sau đó chúng em có đi tìm chị nhưng không thấy chị đâu.”

Thẩm Hạ Chí kinh ngạc nhưng sau đó bình tĩnh lại: “Xin lỗi, hôm đó chị nhìn thấy người quen nhưng một lúc sau mới phát hiện là mình nhìn lầm.”

“Thì ra là như vậy, không có chuyện gì lớn là tốt rồi.” Tiểu Kỳ và Đại Hùng thở phào nhẹ nhõm, giống như là chứng minh bọn họ đã suy nghĩ quá nhiều. Hai người tìm chỗ ngồi xuống: “Chị Thẩm, gần đây có món nào mới không? Rất lâu rồi em không được ăn bánh ngọt do chị làm, em rất nhớ đó.”

“Qủy tham ăn.” Thẩm Hạ Chí cười cười đưa menu cho Tiểu Kỳ.

“Em nào có.” Tiểu Kỳ sờ mũi một cái, bĩu môi nhìn menu. Cô vừa nghiên cứu vừa giống như nhớ ra cái gì đó nên lẩm bẩm: “Vừa rồi hình như có người đứng ở góc đường, thật là lạ.”

Đại Hùng giễu cợt: “Nhất định là em đánh máy vi tính nhiều quá nên hoa mắt rồi.”

“Làm gì có!” Tiểu Kỳ lập tức để menu xuống, trợn to mắt nói: “Mặc dù lúc nhìn lại không thấy ai nhưng em có thể khẳng định là mình không có hoa mắt... Thân hình của người đó rất cao to, mặc áo gió màu đen, đứng mãi không hề nhúc nhích, ánh mắt... Đúng rồi, giống như là luôn nhìn chằm vào tiệm bánh ngọt.”

“Nói bậy!” Đại Hùng chê cười: “Không phải là em nhìn thấy trai đẹp nên mê muội đầu óc rồi chứ.”

“Này, Lý Đại Hùng!”

Người nói vô tâm nhưng người nghe lại để ý.

Thân hình cao to, áo gió màu đen, nhìn tiệm bánh ngọt... Lòng của Thẩm Hạ Chí trong nháy mắt như nghẹn lại. Trong đầu xuất hiện một ý nghĩ điên cuồng, đó là Kỳ Thịnh, thật sự là Kỳ Thịnh. Bởi vì cô đã từng thấy qua nhưng vẫn cho là mình bị ảo giác. Nhưng không thể nào đến cả Tiểu Kỳ cũng bị ảo giác được, đầu Thẩm Hạ Chí “bùm” một tiếng lsau đó lao ra ngoài...

“Chị Thẩm, chị đi đâu vậy?”

Giọng nói làm hành động của Thẩm Hạ Chí ngừng lại. Là giọng nói này đã kịp thời đánh thức cô, cô không thể cứ như vậy mà lao ra ngoài.

Bởi vì theo bọn họ nói thì Kỳ Thịnh đang trốn cô. Chỉ cần cô vừa xuất hiện thì anh sẽ biến mất.

Nhưng mà, cô không chịu được nữa. Cô thật sự rất muốn nhìn thấy anh, chân thật cảm nhận anh. Cô muốn lớn tiếng hỏi anh, rốt cuộc anh muốn gì? Nếu đã ly hôn, không cần cô, thì tại sao năm năm lại xuất hiện bên cạnh cô chứ?

Chẳng lẽ, những chuyện kỳ quái gần đây đều không phải vì đầu óc của cô có vấn đề mà là vì... Kỳ Thịnh? Thẩm Hạ Chí đột nhiên trợn to mắt, trái tim đập thình thịch, làm thế nào cũng không thể đập bình thường được. Cô xoay người, quay lại bàn của Tiểu Kỳ và Đại Hùng, hít sâu nói: “Hai em giúp chị trông cửa tiệm, chị đi ra ngoài một chút.”

Tiểu Kỳ và Đại Hùng lần đầu tiên thấy Thẩm Hạ Chí lo lắng như vậy. Bọn họ không nói gì chỉ gật đầu một cái. Sau đó Thẩm Hạ Chí tháo tạp dề ra, xoay người đi vào phòng bếp của tiệm bánh, mở cửa sau ra...

Kỳ Thịnh đứng ở góc tường mặc cho gió thổi làm mái tóc xốc xếch nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào tiệm bánh ngọt đối diện.

Cái hành động ngu xuẩn này đã kéo dài bao lâu, anh cũng không nhớ rõ nữa. Anh càng ngày càng lo lắng.

Rõ ràng đã nói chỉ đứng xa xa nhìn cô, không quấy rầy cuộc sống của cô nhưng anh lại không giữ được lời hứa.

Anh thấy cô ngây ngốc loay hoay không biết làm gì thì không nhịn được mà len lén sửa lò nướng thay cô, tráng lại sàn nhà... Thậm chí, anh còn càn rỡ hơn, nhân lúc cô không có ở nhà thì lén vào nhà cô, sửa vòi nước giùm cô. Sau đó lén nhìn cô và con gái.

Anh càng ngày càng không có biện pháp khống chế hành vi của mình. Tối hôm qua, anh đã lợi dụng lúc ý thức của cô không rõ ràng mà ôm cô, giống như dã thú mà ân ái với cô, đắm chìm trong thân thể ngọt ngào đó.

Không nên như vậy, anh đã tự nói với bản thân là mọi chuyện đã kết thúc nhưng càng lại gần cô thì anh càng có ý nghĩ ác liệt. Kỳ Thịnh, đi đi, đi nói cho cô ấy biết sự thật, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho mày, sẽ trở về bên cạnh mày.

Nhưng anh lại không để cho mình ít kỷ như vậy. Kỳ Thịnh, mày là cái gì chứ, tại sao lại có thể chà đạp cô ấy như vậy, không phải mày chỉ cần cô ấy sống tốt thôi sao?

Kỳ Thịnh nhỏ giọng than thở, anh biết cửa tiệm sắp đến giờ đóng cửa, hơn nửa tiếng nữa cô ấy sẽ đến nhà trẻ đón con gái.

Vì vậy cơ thể cứng đờ nhẹ nhàng cử động, sau đó xoay người, bỗng chốc anh như bị đóng băng tại chỗ... Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô thì toàn bộ sức lực của anh như tan biến hết, trời đất như sụp đổ, cảm giác vô lực tràn tới.

Kỳ Thịnh nhìn cô gái nhỏ đứng cách đó không xa, cô im lặng cúi đầu khóc nức nở, đôi mắt sưng đỏ, cái mũi đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn dường như không thể thở được.

Từ lúc nào cô đã phát hiện ra anh, thời điểm lúc cô đứng phía sau anh, anh lại không phát hiện ra.

Hai người nhìn nhau, không ai nói gì cũng không cử động. Là Kỳ Thịnh không thể để mặc cho cô đau lòng nên trầm giọng nói: “Hạ Chí...”

Thẩm Hạ Chí đã từng nghĩ tới rất nhiều trường hợp khi gặp lại anh: Khóc lớn xông lên đánh anh, oán hận anh tại sao lại bỏ rơi cô, tại sao lại không tuân thủ lời hứa hoặc là ôm anh thật chặt, nói cho anh biết cô nhớ anh thế nào. Nếu không thì là cầu xin anh đừng rời xa cô, nói cho anh biết bây giờ cô đã trưởng thành rồi, không còn ỷ lại như trước đây nữa, cô muốn một lần nữa bắt đầu lại với anh... Nhưng mà tình huống bây giờ không giống như những gì cô đã nghĩ.

Cửa tiệm đã đóng cửa, trừ cô và Kỳ Thịnh ra không còn ai ở trong tiệm.

Cô đã bình tĩnh lại, cô đưa ly trà cho anh sau đó dùng hết sức mình mỉm cười.

“Anh, mấy năm nay có khỏe không?”

Kỳ Thịnh nghe cô nói thì nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn cô. Thẩm Hạ Chí không thể nhìn ra được anh đang nghĩ gì. Sau đó cô nghe anh tiếc chữ như vàng nói: “Ừ.”

Không còn gì nữa?

Thẩm Hạ Chí nếm thấy mùi vị khổ sở trong lòng. Cho dù cô nhớ anh đến thế nào thì đối mặt với sự lạnh nhạt của anh cô chỉ có thể tàn nhẫn thôi. Đúng vậy, cô sớm nên làm rõ lập trường của mình, bọn họ đã ly hôn, đã không còn là vợ chồng.

“Đột nhiên gặp lại anh trên đường, em cứ nghĩ là mình bị hoa mắt, trong nhất thời không khống chế được cảm xúc của mình.” Thẩm Hạ Chí vội vàng cúi đầu, không để cho Kỳ Thịnh nhìn thấy sự yếu ớt trong mắt cô, cô dùng giọng điệu trêu ghẹo để che dấu bản thân: “Không ngờ người đó lại là anh, thật trùng hợp.”

Đúng vậy, thật là trùng hợp, đúng là cô đã tự mình đa tình. Anh chỉ là trùng hợp xuất hiện ở đây thì cô đã cho rằng mọi chuyện kì lạ gần đây đều có liên quan tới anh. Nhưng với thái độ vừa rồi của anh thì tất cả đã rõ ràng, không phải anh... Thẩm Hạ Chí, ít tự luyến đi, anh đã không còn thuộc về mày nữa, sẽ không vì mày mà làm bất cứ chuyện gì.

Kỳ Thịnh không nói gì, chỉ nâng ly trà lên uống một hớp, không khí hơi lộ ra sự lúng túng. Thẩm Hạ Chí điều chỉnh tâm trạng, một lần nữa nhìn anh nói: “Anh làm gì gần đây à?”

“Đi ngang qua.” Kỳ Thịnh khạc ra hai chữ đơn giản, cô ấy làm sao có thể biết được là anh đang sợ mình để lộ ra mọi chuyện.

“À.” Thẩm Hạ Chí đáp lại, cô không thể ức chế được cảm xúc của mình nữa, lỗ mũi ê ẩm mà vẫn phải cười tươi: “Tiệm bánh ngọt này là do em mở, sau này nếu có rãnh rỗi... Có thể tới nếm thử một chút bánh ngọt em làm, mọi người đều nói mùi vị cũng không tệ lắm.”

Thẩm Hạ Chí nói xong lại có chút ảo não, cái này có thể coi là múa rìu qua mắt thợ không? Người làm bánh ngọt ngon nhất không phải là anh sao? Căn bản là không có chuyện gì có thể làm khó được anh. Đúng như ngững gì cô đã nói trong đám cưới, cô đã rất nổ lực, rất cố gắng, tất cả chỉ vì muốn được anh nhìn nhận.

Nhưng mà, anh sẽ từ chối, thôi, anh...

“Được.”

Lần này, cũng chỉ là một chữ duy nhất nhưng lại làm cho đôi mắt của Thẩm Hạ Chí phát sáng. Cô nhìn anh, sự kích động không từ nào có thể diễn tả được.

“Tại sao không ở khu dân cư an bình?” Thật thần kỳ, lần này anh lại chủ động mở miệng trước.

Thẩm Hạ Chí há mồm, rồi lại chậm rãi nhắm mắt lại. Làm sao cô có thể nói cho anh biết là vì cô sợ anh không có chỗ ở nên mới chủ động rời đi. Cô nhún nhún vai, giống như là không có chuyện gì nói: “Cũng đã ly hôn thì em làm gì có tư cách ở đó, đó là nhà của anh, không phải sao?”

Con ngươi của Kỳ Thịnh thoáng qua tia đau đớn. Một lúc sau anh mới gật đầu nói: “Nơi đó vĩnh viễn là nhà của em, lúc nào em cũng có thể trở về.”

Rốt cuộc anh muốn gì chứ?

Thẩm Hạ Chí bỗng dưng cắn môi dưới, đem nước mắt nước ngược vào trong. Rõ ràng là anh tàn nhẫn muốn ly hôn với cô nhưng bây giờ cũng chính anh lại có thể bình tĩnh như vậy, còn dám nói đó vĩnh viễn là nhà của cô, làm sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?

“Không, nếu đã ly hôn thì nơi đó đã không còn là nhà của tôi, tôi sẽ không trở về nữa.” Thẩm Hạ Chí lạnh lùng nói, tại sao người bị uất ức, người đau lòng tuyệt vọng luôn là cô. Nếu như anh đã không thèm để ý đến thì cô còn bận tâm làm gì chứ?

Cái gì vết sẽo ly hôn chứ, đều chẳng qua là lý do làm cho cô mạnh mẽ hơn chờ anh về. Thật là đủ rồi, Thẩm Hạ Chí, mày hãy tỉnh lại đi!

Sẽ không trở về nữa rồi...

Kỳ Thịnh giật mình trong giây lát, xem ra, cô rất hận anh.

Kỳ Thịnh chậm rãi đứng dậy, lễ phép gật đầu: “Khuya lắm rồi, anh không quấy rầy em nữa, hẹn gặp lại.”

“Ừ, đi thong thả, không tiễn, tôi còn muốn thu dọn đồ đạc rồi mới về nhà.” Thẩm Hạ Chí nói xong, xoay người đi vào phòng bếp.

Cho đến khi bên ngoài không còn động tĩnh thi Thẩm Hạ Chí mới lao ra khỏi phòng bếp, vọt tới cửa lớn tìm kiếm bóng dáng củaKỳ Thịnh , mà anh... thì đã không thấy đâu.

Nước mắtlại rơi, Thẩm Hạ Chí dựa vào cửa chính, vô lực ngã xuống.

Vội vã gặp nhau, cuộc trò chuyện ngắn ngủi, rồi lại vội vã rời đi.

“Kỳ Thịnh, anh dạy em phải làm thế nào đây. Lúc em không hiểu chuyện, anh không muốn. Bây giờ em đã trưởng thành, anh vẫn lạnh nhạt với em. Chẳng lẽ anh chưa từng yêu em, đối với em mà nói, rốt cuộc em là ai?”

Cô thật hối hận, cô không cố ý nói ra câu kia. Cô chỉ là hy vọng anh có thể quay lại là Kỳ Thịnh trước kia, la mắng cô.

Không có, cái gì cũng không có.

Lúc không gặp anh thì còn có thể ảo tưởng. Bây giờ gặp rồi, cô mới biết là đã không còn gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện