Bé năm yếu ớt nhất vẫn luôn rất dính người, Viêm Phi Ngang thương bé nhất, ôm bé trông cả một đêm, tới tận hừng đông sáng ngày hôm sau cũng chưa từng chợp mắt lấy một lần.

Tô Ngọ thì lại ngủ thêm một lúc, mới sáng sớm đã nghe thấy tiếng anh rời giường mặc quần áo liền mở mắt ra.

“Anh đi đâu vậy?” Tô Ngọ dụi mắt ngồi dậy, cậu nhớ hôm nay là chủ nhật.

Viêm Phi Ngang cúi xuống hôn lên trán, lên môi cậu, áy náy nói: “Lúc nãy Mạnh Thực gọi anh bảo Cục 9 có việc, hôm nay anh không ở nhà cùng mấy ba con được, xin lỗi em.”

Công việc của anh chính là như vậy, động một tí là lại phải trực ban suốt đêm hoặc tăng ca, thứ sáu cũng chưa chắc đã có mặt ở nhà, Tô Ngọ đã quen, cũng sẽ không giận anh, rộng lượng nói: “Vậy anh mau đi đi, hôm nay em sẽ ở nhà cùng các con, tối anh về sớm một chút nhé.”

“Được, vất vả cho em rồi, em ngủ tiếp cùng con đi.” Trong lòng Viêm Phi Ngang cảm thấy rất áy náy, hôn lên môi cậu một cái, lại cúi đầu lần lượt hôn lên khuôn mặt trắng trẻo mềm mềm của các con.

Sau khi anh ra ngoài đi làm rồi, Tô Ngọ lại chui vào trong ổ chăn ấm áp ngủ tiếp với các con, mãi đến tận khi Khang Văn Thanh mang sữa tới đút cho các cháu trai của mình.

Bởi bọn nhỏ quá nhiều, thỉnh thoảng người trong nhà không đủ, các bé con cũng sẽ biến về nguyên hình tự mình uống sữa, có điều bé năm vừa mới giằng co tới tận nửa đêm mới ngủ hôm nay lại không biến về nguyên hình giống các anh, mà ậm ừ muốn được ba ba bế đút sữa cho, vô cùng yếu ớt.

Khang Văn Thanh nhìn một đám thú con lông xù trên bàn đang vui sướng vây quanh đĩa sữa, trong lòng thích không chịu nổi, ngẩng đầu lại thấy bảo bối nhỏ nhất đang đỏ ửng đôi mắt, mí mắt còn hơi sưng lên, nhất thời thấy cực kì đau lòng, mau chóng cầm nhiệt kế tới đo, chắc chắn rằng bé không bị sốt rồi mới lo âu hỏi: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Sao mắt lại đỏ lên hết rồi, hôm qua bé con quấy hai đứa hả?”

“Hôm qua gặp ác mộng, khóc tới hơn nửa đêm mới đi ngủ.” Tô Ngọ kể lại chuyện hôm qua cho bà nghe, trong lòng cũng cảm thấy hơi bất an.

Khang Văn Thanh vừa nghe liền nhẹ nhàng chậc một tiếng, giơ tay bế bảo bối nhỏ vào trong lòng vừa dỗ dành, vừa đau lòng nói: “Ban ngày dọa bay mất hồn rồi, phải gọi về mới được.” Người già vẫn luôn giải thích thần bí như vậy đấy, Khang Văn Thanh nói xong cũng không nán lại thêm, nói là phải đi bàn bạc với bà nội một chút, gọi hồn về cho bảo bối nhỏ.

Tô Ngọ nghe xong hơi sửng sốt một chút, có điều là tâm ý của người lớn, cậu cũng muốn thử một chút, để hai người yên tâm cũng tốt, dù sao cũng không có tổn thất gì.

Có điều, cũng không biết có phải hai người gọi hồn về có tác dụng hay không mà cả một ngày sau đó bé năm đều ngoan ngoãn lại không ít, không khóc hay náo loạn nữa, chơi với các anh cũng rất vui vẻ.

Tô Ngọ thấy thế cũng yên tâm, cầm sách giáo khoa tới thư phòng đọc sách.

Mèo đen nhỏ dậy sớm đã nghe nói tới chuyện của bọn nhỏ, liền ở nhà không đi làm cùng con sen nữa. Y nhẹ chân nhảy lên bàn, thấy các bé con đang chơi đùa trong một cái rổ có trải khăn bông, liền đi tới ngồi xổm bên cạnh rổ, thò móng vuốt gảy quả cầu lông nhỏ một cái.

Đám cầu lông nhỏ cực kì thích quả cầu lông ~ bự bự màu đen này, vội vàng nhào tới ôm lấy móng vuốt của y, chít chít vô cùng sung sướng.

Bé hai nhanh chân nhanh tay ôm lấy móng vuốt ~ to lớn của y, chỉ một lát sau đã không tốn quá nhiều sức leo lên được đỉnh đầu của y, vô cùng đắc ý ——  nhóc này trời sinh đã thích bò lên đầu người ta ngồi, cũng không biết là có ham muốn gì nữa đây. Bé ba bé tư cũng không chịu thua kém, bốn móng vuốt và cái miệng nhỏ đều được tận dụng, tất cả đều chộp vào lông của y, bé năm trong rổ nhìn các anh chơi trong lòng hâm mộ vô cùng, bé cũng muốn leo lên chơi. Chỉ có bé cả hiểu chuyện hoàn toàn không muốn làm loại chuyện mất mặt này.

Tô Ngọ học xong một bài liền ngẩng đầu lên, thấy trên mèo đen nhỏ lông toàn thân đen thui đang treo đầy cầu lông nho nhỏ, nhất thời cảm thấy lũ nhóc này đúng là quá hư rồi, mau chóng đi tới gỡ từng đứa một xuống, giáo dục: “Tiểu Hắc là chú của các con, không được vô lễ như vậy hiểu chưa?”

Các thú con co người lộ ra từng cái bụng màu trắng trong rổ, nghe không hiểu nghe không hiểu đâu! “Mấy đứa không sao chứ?” Chuyện mèo đen nhỏ hỏi tới chính là chuyện tối hôm qua.

“Đã không sao rồi, có lẽ là gặp phải ác mộng thôi.” Tô Ngọ giáo huấn bé hai, ba, tư xong lại đau lòng vuốt ve bé năm.

Mèo đen nhỏ ngồi trên bàn, đuôi lắc qua lắc lại trêu đùa mấy quả cầu lông, “Cũng có thể là điềm báo nguy hiểm, không nên khinh thường.”

Tô Ngọ ngẩn ra, lập tức cậu nghĩ tới chuyện bản thân mình cũng có chút năng lực báo trước họa phúc của người khác, nói không chừng cũng chính là như vậy thật.

“Lẽ nào mấy đứa nhỏ sẽ gặp phải nguy hiểm gì sao?” Tô Ngọ lo lắng nói.

“Các bé con có dấu hiệu mang phúc trên người, cho dù có gặp phải nguy hiểm thì cũng vẫn có thể gặp dữ hóa lành.” Mèo đen nhỏ rất thích các thú con này, nên y mới có thể để mặc mấy đứa ngang ngược trên người y, đổi lại là kẻ khác, y đã sớm quăng ngay xuống rồi.

Chuyện như gặp dữ hóa lành này cũng chưa thể nói trước được gì, vẫn còn chưa xảy ra chuyện nào đó cần phải lo lắng không cần thiết quá mức, Tô Ngọ cũng không nghĩ thêm nữa.

Lúc này, điện thoại của Tô Ngọ bỗng reo, cậu mở ra nhìn, là hồ ly gọi tới.

“Sao thế?”

“Không phải mới sáng sớm nay cậu vừa mới nhờ tôi chú ý tới cậu em họ kia của Đường Tuấn Hào hay sao? Đúng lúc hôm nay cậu ta vào đoàn phim, mọi người có muốn tới xem không.” Hồ ly nói qua điện thoại.

Tô Ngọ ngẩn ra, đáp lại ngay: “Được.”

Theo điều tra của Cục 9, em họ của Đường Tuấn Hào tên là Đường Diệu, vốn chỉ là một tên lưu manh bắt gà trộm chó trong thị trấn của họ, cũng không có ăn việc làm gì, lớn lên cũng chẳng ra làm sao, sau này Đường Tuấn Hào nổi tiếng trong cái giới này, có thể nói là được cả danh và lợi, kẻ cả ngày không muốn làm mà vẫn hưởng như gã thấy liền mê tít cả mắt, vót nhọn cả đầu cũng muốn chui vào trong cái giới này, Đường Tuấn Hào thực ra nhìn không lọt thằng em họ vô học này, nhưng không hiểu tại sao từ nhỏ cha mẹ đã không cần hắn, cha của Đường Diệu cũng chính là bác cả của hắn đã nuôi hắn lớn lên, dù rằng quan hệ của hắn với một nhà bác cả chẳng hề thân, cả nhà bác cả cũng không ưa hắn thì vẫn là có công ơn dưỡng dục phải trả, một câu hắn cũng không thể nói gì được.

Nhưng dung mạo Đường Diệu không đẹp, vóc người đã gầy thì thôi đi đã vậy còn hoàn toàn không có khí chất, để có thể vào được giới này, chuyện đương nhiên gã phải làm chính là bỏ tiền ra nước ngoài sửa mặt, sau đó dựa vào cỗ đông phong của Đường Tuấn Hào, gã lăn lộn trong giới không nổi cũng chẳng chìm, dựa vào khuôn mặt đã sửa kia, thỉnh thoảng kiếm được một vài vai tôm tép kiếm chút đỉnh tiền cũng không thành vấn đề.

Mèo đen nhỏ nghe Tô Ngọ kể lại “sự tích đầy ánh hào quang” của Đường Diệu này, cũng biến thành hình người cùng đi tham gia trò vui.

Các bé con thích nhất là được ra ngoài, đương nhiên sẽ không có chuyện cảm thấy không vui, ngay cả bé năm tối qua khóc tới tận nửa đêm cũng như đã quên mất oan ức lúc đó, ngồi trên bàn thò cái cổ ra để ba mình đeo chuông mới mua cho các bé, nhìn thật đẹp mắt.

“Ra ngoài phải nghe lời nhé, không là lần sau ba không mang các con ra ngoài chơi nữa.” Tô Ngọ nhắc nhở các con theo thường lệ.

“Chít!” Năm sóc bay nhỏ cùng kêu lên đáp lời, thú con biết mà ba!

Vẫn là ở thành phố điện ảnh quy mô lớn kia, Tần tổng vẫn dùng dao mổ trâu để giết gà tự mình ra ngoài đón họ vào đoàn phim.

“Đường Diệu kia diễn vai gì vậy?” Tô Ngọ tò mò hỏi Tần tổng.

“Cũng là hoàng tử, chỉ có điều là vai không quan trọng mà thôi.” Tần tổng nhìn cậu nhún nhún vai, hồ ly cũng diễn hoàng tử, trong hoàng gia nhiều nhất chính là nhi tử, loại nhi tử gì cũng đều có cả.

“Cậu ta và hồ ly có đối diễn không?” Mèo đen nhỏ hỏi.

“Cũng không biết nữa, tôi không xem kịch bản.” Tần tổng có “chứng sợ nhìn thấy nhiều chữ”, phàm là một tờ giấy trên có nhiều chữ một chút hắn đều cảm thấy rất sợ!

Mà trên thực tế, hai người này thật sự có đối diễn. Cảnh quay của Đường Diệu cũng không nhiều, kết quả vài cảnh quay này tất cả đều là diễn cùng với hồ ly hết.

Gã nếu là một người mới biết phấn đấu, cho dù nhân vật nhận có là một vai diễn tôm tép ít khi ló mặt vào ống kính thì cũng vẫn sẽ nghĩ đủ mọi cách để có thể phô ra diễn xuất của mình, để lại ấn tượng sâu sắc cho khán giản. Tiếc là Đường Diệu không phải là người có chí tiến thủ, nương theo cỗ đông phong đã sớm vọt thẳng lên tận mây xanh là Đường Tuấn Hào, sao gã có thể chịu nổi mấy vai diễn tôm tép này.

Khi mấy người Tô Ngọ đi đến, đúng lúc người này đang đối diễn với hồ ly. Hồ ly đã học khóa huấn luyện diễn xuất của Lăng Duyệt, hơn nữa mấy vai diễn trong các bộ phim vừa rồi đã giúp y được tôi luyện nhiều, cộng thêm sự nghiên cứu thêm của y, diễn xuất tuyệt đối có thể quăng Đường Diệu ra tận mấy con phố.

“Cắt! Cậu kia cậu đang làm cái gì vậy, đã nói cậu bao lần rồi, cậu là hoàng tử! Hoàng tử đấy! Không phải là nô tài! Lưng cậu có thể giữ cho thẳng được không vậy!” Một cảnh còn chưa quay xong, đạo diễn đã tức tới độ muốn đập nát máy quay.

Tô Ngọ tò mò đưa mắt nhìn, phát hiện Đường Diệu kia cũng thật là xui xẻo, vóc người hồ ly cường tráng, có vóc có dáng, Đường Diệu người gầy gò như tên ăn mày vừa mới đứng trước mặt y, thấp hơn y cả một đoạn thì thôi không nói, khí chất đã lập tức quăng gã ra tận mấy con phố, căn bản không thể nào nhìn lọt được, hơn nữa với diễn xuất kém muốn chết của gã, nói gã đang diễn vai nô tài cũng không phải là bôi nhọ, cái gọi là không phải ai cứ mặc long bào là thành được Thái tử có lẽ chính là để nói gã. Cố tình, Đường Diệu này bị mắng còn không biết tỉnh ngộ, vai gã rụt lại, đầu hơi cúi xuống, mắt thì liếc xéo nhìn về phía hồ ly, trong mắt ngập tràn hận thù ác độc.

Mèo đen nhỏ cũng đã từng lăn lộn khắp đầu đường xó chợ ghét nhất là loại lưu manh này, hừ lạnh một tiếng, “Bùn nhão không trát nổi tường.”

Tần Hư Lăng bên cạnh cười ra thành tiếng, cực kì tán thành đánh giá của mèo đen nhỏ với người kia, đồng thời trong lòng lại cực kì đắc ý, Hồ Ly nhà hắn là tốt nhất!

Cứ vậy đối diễn một hồi, chỉ vài câu nói vài động tác cứ phải lặp đi lặp lại, đạo diễn thì vừa rống vừa dạy, giằng co tới gần hai tiếng mới miễn cưỡng cho qua, tất cả mọi người đều đã mệt bở hơi tai, rất chướng mắt tên Đường Diệu này.

Hồ ly tiếp đó vẫn còn có cảnh quay, Đường Diệu thì lại ra khỏi phim trường luôn, Tô Ngọ thấy sự ác độc ngập trong mắt người này đã sắp tràn cả ra ngoài rồi.

Mèo đen nhỏ liếc mắt nhìn gã một cái, nói: “Để tôi đi theo dõi gã cho.”

Tô Ngọ không yên tâm, “Hay là cứ để tôi đi đi.” Mèo đen nhỏ tuy đã hóa thành hình người, nhưng linh lực lại rất yếu.

“Không sao đâu, cậu cứ trông mấy thú con, xem diễn tiếp đi, tôi sẽ cẩn thận.”

Mèo đen nhỏ làm việc vẫn rất chu toàn, Tô Ngọ cũng lo trong lúc mình đi theo dõi Đường Diệu các thú con sẽ gây ra động tĩnh gì, đành đồng ý.

Đường Diệu ra khỏi phim trường, trên người vẫn còn đang mặc trang phục diễn, vòng vào một chỗ ngoặt, gã lập tức lấy điện thoại ra gọi tới một dãy số.

Không biết đối phương đã nói gì qua điện thoại, mèo đen nhỏ thính tai liền nghe thấy Đường Diệu nghiến răng thấp giọng nói với người đầu máy bên kia: “Thuốc anh đưa tôi lần trước chẳng kéo dài được bao lâu! Đường Tuấn Hào giờ đã như người bình thường chẳng bị gì cả rồi!”

Gã nói xong lại dừng lại một chút, như đang nghe người bên kia nói gì đó, nửa ngày sau gã mới đầy mặt mất hứng nói: “Tôi biết rồi, lần này thuốc kia của anh cho tôi nhiều một chút đi, tôi mới gặp phải một tên rác rưởi ở đoàn phim, dám làm cho ông đây mất mặt, ông đây muốn giáo huấn nó một phen!” Gã nói xong liền tít một cái tắt máy, lại đi từ chỗ ngoặt ra ngoài.

Mèo đen nhỏ ngồi trên đầu tường liếc mắt nhìn gã, lặng yên không một tiếng động quay lại phim trường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện