Hồ ly được nhà họ Viêm tiếp đón nhiệt tình, dù gì y cũng là bạn chơi lâu năm của Tô Ngọ, cũng có thể coi như là “nhà mẹ đẻ” tới thăm thông gia, người nhà họ Viêm đương nhiên phải chiêu đãi thật chu đáo, không thể để cho Tô Ngọ mất thể diện.

Hồ ly rất thích nhà họ Viêm, nhà họ có rất rất nhiều đồ ăn ngon! Hơn nữa nơi ở cũng đẹp đẽ, phòng ở lại lớn, không gian rộng rãi, người cũng cực kì tốt.

Y lén hâm mộ nói với Tô Ngọ: “Cậu thật lợi hại, không ngờ lại có thể tìm tới một gia đình tốt tới vậy.”

Tô Ngọ xuống núi sớm hơn y tự cảm thấy có cảm giác ưu thế trước y, vui vẻ hài lòng đáp: “Người nhà họ Viêm rất tốt.”

Có điều hồ ly cũng có phần lo lắng cho cậu, y do dự rồi nhỏ giọng nói với cậu: “Tôi nghe nói, có rất nhiều gia đình đều sợ thiếu gia nhà mình bị yêu tinh quấn lấy, nếu bị phát hiện, còn có chuyện thiêu chết yêu tinh nữa, cậu phải cẩn thận đấy.”

Dù sao bộ tộc hồ ly trong giới yêu tinh mấy nghìn năm qua, yêu thương con người có không ít, nhưng kết cục lại có cả xấu lẫn tốt, kết cục buồn nhiều hơn là kết thúc có hậu, hồ ly từ nhỏ đã nghe không ít chuyện trong tộc, thế nên trong nhận thức của y, trong con người có người tốt, nhưng người vong ân phụ nghĩa vẫn chiếm đa số.

Tô Ngọ ngẩn ra, cậu có thể cảm nhận được tâm tình lo lắng của hồ ly, thế nên cho dù nghe xong mấy lời này trong lòng thấy không vui nhưng vẫn giải thích với y: “Phi Ngang là đại anh hùng, ba Viêm cũng là người rất lợi hại, họ đều là người làm rất nhiều chuyện tốt cho quốc gia này, không giống như cậu nói đâu.”

“Vậy nếu như có một ngày họ nhất định phải đưa ra lựa chọn giữa cậu và quốc gia mà họ vẫn luôn đau đáu này thì sao?” Hồ ly sắc bén hỏi, dù gì thì cái gọi là đại nghĩa vì nước, hy sinh người yêu, từ xưa tới nay đã có không ít.

Nhưng Tô Ngọ lại không hiểu, cậu trừng mắt nhìn, hỏi ngược lại: “Tại sao lại muốn họ phải đưa ra sự lựa chọn chứ? Tôi sẽ không làm chuyện không tốt với họ.” Giống như lúc trước vì muốn giúp Tiêu Triển đã trở thành tội phạm truy nã, cậu cũng chỉ lén lút làm, không để Phi Ngang cảm thấy khó xử, hơn nữa cũng là bởi Tiêu Triển thật sự có oan khuất mà.

Hồ ly nhìn cậu rồi không nói gì nữa, dưới cái nhìn của y, Tô Ngọ vẫn quá ngây thơ, ngốc nghếch, không có một chút ý nghĩ xấu xa nào, không biết rằng kẻ xấu có thể rất xấu rất xấu xa.

Thế nên y quyết định, nhất định phải đứng vững gót chân ở xã hội con người, sau này nói không chừng còn có thể che chở cho cậu! Sau khi họ trở lại thủ đô, kì nghỉ quốc khánh dài hạn cũng đã kết thúc, hôm sau Tô Ngọ phải về trường đi học, lại có thể được gặp bạn học, tâm tình Tô Ngọ vẫn rất hưng phấn, cậu ăn xong bữa sáng ngon miệng, cầm theo đồ ăn vặt Khang Văn Thanh đã giúp mình chuẩn bị, liền đi tới trường học.

Trường học vẫn náo nhiệt như trước. Không lâu trước đây một học sinh chết trong trường, sau đó lại có Cục 9 tới tòa nhà cũ để điều tra, tuy rằng không ai biết Cục 9 rốt cuộc đã làm gì nhưng vẫn làm cho khu vực tòa nhà cũ kia trở thành một truyền thuyết quỷ dị của trường học.

Buổi trưa có hẹn ăn trưa với Triệu Ngôn và Viêm Phi Tuyết, Triệu Ngôn còn thần thần bí bí nói tới chuyện này, cuối cùng còn nhỏ giọng hỏi Tô Ngọ là có nội tình gì không.

Tô Ngọ và Viêm Phi Tuyết liếc nhìn nhau, cũng không nói tiếng nào.

Bàn ăn của họ ngay bên cạnh bàn của mấy nữ sinh, ba người đang im lặng ăn cơm bỗng nghe thấy mấy cô nữ sinh bên kia thốt lên tiếng kinh ngạc.

“Oa! Tống nam thần sắp mở fan meeting! Ai có vé không, tớ cũng muốn đi a a a!”

“Tuyệt cú mèo, Tống nam thần trước đây chưa từng mở fan meeting đâu, thật quá là vui.”

Ba người tò mò liếc mắt nhìn sang bên kia, nhưng đáng tiếc họ cũng không phải là người hay chú ý tới các ngôi sao này nọ nên cũng không biết “Tống nam thần” các cô đang ồn ào trong miệng là ai.

Tô Ngọ và Viêm Phi Tuyết theo thói quen nhìn về phía Triệu Ngôn —— tuyệt kĩ hỏi thăm bát quái các loại của vị này là hạng nhất.

Triệu Ngôn buồn cười nói: “Tớ cũng không biết mà, hình như là một minh tinh tiểu thịt tươi trong nước nào đó? Tớ không để ý tới showbiz, không biết.”

Viêm Phi Tuyết nhún vai, ba người cũng không biết gì về mấy ngôi sao, cũng không tiện buôn chuyện.

Ăn xong cơm ra khỏi nhà ăn, Tô Ngọ bỗng cảm nhận được thứ gì đó, kinh ngạc nói: “Aiz, sao hồ ly lại tới!”

“Hồ ly?” Triệu Ngôn cảm thấy mờ mịt.

Viêm Phi Tuyết thì lại có phần vui vẻ nói: “Anh ấy tới trường học gặp anh à? Ở đâu thế? Chúng ta tới tìm anh ấy đi.”

“Ừ.” Tô Ngọ gật đầu, mang theo hai người cùng đi về phía cổng trường.

Còn chưa tới cửa, từ xa đã thấy mấy nữ sinh đang vây quanh một nam sinh vóc dáng cao lớn cười cười nói nói, bởi chiều cao của nam sinh kia gần như cao hơn các cô hẳn một cái đầu nên Tô Ngọ vừa liếc mắt đã nhận ra hồ ly ngay!

Hồ ly dù là lần đầu từ quê lên phố nhưng tán gẫu trêu đùa mọi người vẫn rất ra dáng, nữ sinh đều muốn tán gẫu với y, thật không hổ đúng là hồ ly… tinh!

Tô Ngọ nhanh chóng chạy tới, kéo hồ ly đi, vừa đi vừa nói: “Sao cậu lại tới đây vậy?”

Hồ ly bị cậu kéo đi còn nhìn ngó xung quanh, mắt nhìn chăm chăm vào phần đùi trần trụi của các nữ sinh, vừa nhìn vừa cảm thán: “Sóc bay nhỏ này, trường học của cậu có nhiều cô gái xinh thật đấy.” Hơn nữa còn rất nhiệt tình phóng khoáng nữa! Hồ ly cái trong bộ tộc hồ ly của y dù có hóa thành người cũng không hề thoải mái như vậy, y được phúc lợi liền cảm thấy hạnh phúc vô cùng!

Tô Ngọ có chút muốn trợn mắt trắng với y. Hồ ly vui sướng hài lòng ngắm được gái xinh, mới nhớ tới chuyện phải trả lời câu hỏi của cậu, “Bác Khang bảo tôi là cậu đang ở trường, trưa không có tiết, nên để tài xế đưa tôi đến tìm cậu chơi.”

Hồ ly mặc dù là đực… là nam, nhưng tướng mạo vừa xinh đẹp vừa đàn ông, mà khóe mắt đuôi mày cũng tự mang theo một chút phong tao giả dối, dung mạo của Tô Ngọ vừa đẹp trai vừa đáng yêu, hai người đi trên sân trường rất hấp dẫn tầm mắt của mọi người, rất nhiều nữ sinh đều đưa ánh mắt tới ngắm nhìn họ, hồ ly nhìn thấy, còn lộ ra nụ cười có chút xấu xa với các cô, làm các cô gái ôm ngực mặt đỏ tim đập loạn.

Viêm Phi Tuyết một bàn tay vỗ lên vai y, cười nói: “Đừng phóng điện loạn, gieo vạ cho các bạn ấy.”

Hai người hôm qua đã gặp nhau ở nhà, cũng có nói chuyện với nhau, hồ ly không thèm để ý tới việc bị cô trêu chọc, hâm mộ nói: “Nếu tôi cũng có thể ở lại đây thì tốt rồi.”

“Cậu muốn tới đây học?” Tô Ngọ cảm thấy khó có thể tin nổi, cái tên này có biệt danh là đại vương trốn học đó!

Hồ ly quả nhiên là lắc đầu lia lịa, “Không, tôi chỉ nghĩ thế thôi.” Y cũng không nói được là muốn ra ngoài làm gì, nhưng y cũng không thể ở mãi nhà họ Viêm ăn chùa uống chùa, y cũng muốn gây dựng sự nghiệp một phen.

“Vậy hay là tìm cho anh một công việc trước nhé?” Viêm Phi Tuyết nghĩ cách nói.

Viêm Phi Tuyết một lòng học tập, cũng chưa thật sự ra ngoài làm việc, Triệu Ngôn trái lại lại có kinh nghiệm hơn họ nhiều, cậu ta nhìn hồ ly từ trên xuống dưới, nói: “Anh có bằng cấp hay kĩ năng gì không? Có mấy thứ đó kiếm việc làm dễ hơn nhiều.”

Hồ ly có bằng cấp ở đâu được chứ, chút tri thức y học được này, vẫn là do các trưởng lão trong tộc cầm quải trượng cưỡng ép rót vào đầu y, còn kĩ năng thì… trộm gà bắt chó các thứ, có tính không? Hồ ly đầy mặt vô tội nhìn cậu ta.

“Đầu tiên cứ tìm một nơi làm công tạm là được rồi.” Viêm Phi Tuyết nói với Triệu Ngôn, muốn dung nhập vào xã hội luôn phải từ từ.

Vì vậy Triệu Ngôn liền hiểu ra, “Đúng lúc tôi có một đàn anh đồng hương đang làm công trong một nhà hàng thức ăn nhanh, nghe nói đúng lúc ở đó đang tuyển shipper giao thức ăn, vóc dáng cậu tốt như vậy, có muốn đi thử xem không?”

Bây giờ mấy anh shipper giao hàng cũng kiếm được kha khá tiền, Viêm Phi Tuyết và Tô Ngọ đều cảm thấy có thể đi thử xem, hồ ly không hiểu giao thức ăn là cái gì, có điều hai người mà y quen đều cho rằng đó là một công việc tốt, vì vậy y không thể chờ lâu hơn mà muốn đi xem ngay.

“Vậy thì làm phiền cậu rồi, Triệu Ngôn, trưa nay đi xem luôn được chứ?” Tô Ngọ đầy mặt cảm kích nhìn Triệu Ngôn.

“Được, để tớ gọi điện thoại hỏi xem.”

Quê Triệu Ngôn dù ở nông thôn nhưng thôn lại nổi danh có học sinh hiếu học, rất nhiều học sinh đều xuất thân từ nông thôn ra, vào học tại trường đại học nổi tiếng, thế nên cậu ta giao thiệp rộng rãi hơn hai người nhiều.

“Đi thôi, bây giờ đàn anh đang làm việc trong cửa hàng, chúng ta có thể tới đó xem thử xem.”

Bốn người liền bắt xe đi tới cửa hàng đàn anh đang làm công. Lúc xuống xe, Tô Ngọ trả tiền, lần đầu trả tiền thay nhiều người như vậy, Tô Ngọ rất kích động, dù sao trong nhiều người như vậy, cậu là tên nhà giàu có tiền nhất —— tuy rằng chính cậu cũng không biết tới điều đó.

Nhà hàng thức ăn nhanh này làm ăn rất tốt, không chỉ trong cửa hàng không tìm được chỗ ngồi trống mà đơn đặt hàng trên mạng càng là nối dài không dứt, nhân viên thành ra cũng hơi thiếu.

Triệu Ngôn mang theo họ tìm tới đàn anh, thế là đàn anh lại mang họ đi tìm quản lý đang bận rộn không ngừng. Quản lý tranh thủ thời gian ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn mấy người một cái, hỏi: “Trong mấy người ai cần tìm việc làm?”

“Tôi, tôi.” Hồ ly lần đầu tìm việc làm, rất căng thẳng, suýt chút nữa đã biến thành tên nói lắp.

Quản lý nhìn thấy y trông cao to lại khỏe mạnh, nhất thời hết sức vừa lòng, lại nhìn khuôn mặt đẹp trai rất đặc biệt này, trong lòng càng thêm hài lòng —— bây giờ người ta đang có xu hướng có chuyện gì mới lạ cũng đăng lên mạng, nhỡ may có cô gái nào đặt thức ăn bên ngoài nhìn thấy anh đẹp trai liền tung lên mạng, cửa hàng của họ nói không chừng còn có thể trở nên hot hơn!

“Được, hôm nay đi làm luôn được không? Được thì ở lại đây luôn đi, thời gian thử việc là ba ngày, có lương, để tôi ghi cậu vào danh sách.” Quản lý đang rất bận nên chỉ nhặt trọng điểm nói cho y một lần. Hồ ly nghe cái hiểu cái không, Tô Ngọ đã quen được người khác hầu hạ nên đương nhiên nghe cũng không hiểu lắm, may mà còn có tên yêu quái Triệu Ngôn và Viêm Phi Tuyết dân học giỏi ở đây, mới không làm cho quản lý cảm thấy hoài nghi.

“Chứng minh thư mang theo chứ? Cho tôi xem một chút để còn đăng kí.” Quản lý nói xong mọi chuyện cho họ rồi liền xòe tay ra trước mặt y.

“Hả, à à, tôi có mang.” Hồ ly vội thọc tay vào túi quần, lấy một tấm thẻ ra đưa tới. Chứng minh nhân dân này là do Viêm Phi Ngang giúp y làm trong Cục 9, bề ngoài không khác gì thẻ của người bình thường, nhưng bên trong lại có con chíp ghi lại thông tin bị ẩn đi, chỉ có Cục 9 mới có quyền hạn và thiết bị đọc được thông tin này.

Dùng chứng minh thư đăng kí xong, hồ ly vẫn chưa có điện thoại di động, giao thức ăn chắc chắn không thể không có điện thoại, Tô Ngọ vội mang y đi mua một cái điện thoại.

“Cái này bao nhiêu tiền?” Hồ ly lật lật cái khối hộp trong tay hỏi Tô Ngọ, y nhìn thấy có rất nhiều nữ sinh trong trường Tô Ngọ đều có cái thứ này.

“Vài nghìn đồng.” Tô Ngọ mua điện thoại cho y chính là cùng một kiểu với điện thoại của mình, khi quẹt thẻ, học sinh nghèo Triệu Ngôn cảm thấy vô cùng nhức nhối, mà ba người còn lại thì không có cảm giác gì.

“Vậy chờ tôi kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho cậu sau.” Hồ ly nói. Dù khi còn ở trên núi thỉnh thoảng giữa đồng bạn cũng sẽ vụng trộm chơi đùa, tranh đoạt cướp của nhau không ít, nhưng chuyện này lại không giống, đánh lộn đùa giỡn còn được, chứ mấy chuyện chiếm tiện nghi của bạn bè y sẽ không làm.

“Được rồi.” Tô Ngọ lại mua một cái sim điện thoại cho y, Viêm Phi Tuyết lưu mấy số điện thoại quan trọng vào trong máy cho y, lại dạy y học cách sử dụng. Lo y không biết đường, còn cố tình tải một app bản đồ xuống máy cho y, trực tiếp dùng âm thanh nhập địa chỉ vào, bản đồ sẽ giúp y đánh dấu đường đi, rất tiện.

Hồ ly tuy không có kiến thức gì, nhưng trời sinh linh hoạt thông minh, nhìn Viêm Phi Tuyết dùng một lần, học được bảy tám phần, liền trở lại cửa hàng thức ăn nhanh bắt đầu công việc làm công đầu tiên trong cuộc đời mình.

Mấy người Tô Ngọ buổi chiều còn có tiết, liền hẹn sau khi tan học sẽ tới đón y.

Chương trình học ở trường đối với Tô Ngọ nói thật là rất khó, chỉ có thể miễn cưỡng tận lực ghi những gì giáo viên giảng lại vào vở, có chỗ nào không hiểu thì lại đi hỏi sau khi tan lớp.

Lãnh đạo trong trường có người biết thân phận đặc thù của cậu, cố ý đánh tiếng trước với giáo viên của cậu, thế nên cho dù có lúc cái Tô Ngọ hỏi chính là kiến thức nền, giáo viên cũng không ngại phiền, còn tận lực giảng cho cậu thêm lần nữa, hoặc là giới thiệu sách cho cậu đọc.

Sau khi tan học, Tô Ngọ vội vàng chạy tới thư viện mượn sách cần, lúc này mới cùng Viêm Phi Tuyết đi tới nơi làm công của hồ ly.

Hôm nay hồ ly làm việc rất tốt, đầu y quả thực rất linh hoạt, mới đầu mấy người Tô Ngọ cố gắng nghĩ ra được thứ gì cần sẽ đều dạy cho y nhưng lại quên mất shipper sẽ phải lái xe, hồ ly sao có thể biết được chứ, cũng may y lén nhìn người khác đi xe mấy lần, cũng không ngại học hỏi kẻ dưới mà hỏi thăm chỗ không hiểu, chỉ trong chốc lát chưa gì đã học được luôn rồi! Một buổi trưa giao được bao nhiêu là suất ăn, cửa hàng cũng nhận được đánh giá rất tích cực, trong đó các cô gái đều đánh giá cao, không ngoại lệ đều là khen anh shipper đúng là quá tuấn tú, lần sau nhất định sẽ gọi tiếp! Quản lý nhìn các lời khen ngợi, vui tới không ngậm miệng lại nổi!

“Cho cậu nè, là đồ uống ông chủ cho, ông ấy nói tôi làm rất tốt.” Hồ ly giơ tay lau mồ hôi trên mặt một cái, vẻ mặt cực kì hăm hở.

“Chúc mừng cậu!” Tô Ngọ cũng mừng thay cho y, chỉ cần hồ ly có thể làm việc, sau này sẽ chầm chậm có được cuộc sống thoải mái trong thành phố này.

“Nghe nói bây giờ giao thức ăn cũng có thể kiếm chác được, chờ sau này anh kiếm được tiền, nói không chừng còn có thể tự mình mở tiệm.” Viêm Phi Tuyết cũng cảm thấy đây là một khởi đầu cực tốt.

“Ừ, tôi nhất định sẽ nỗ lực kiếm nhiều tiền hơn!” Hồ ly nghiêm túc nói.

Bởi hồ ly ở nhà họ Viêm nên Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang gần đây cũng về nhà họ Viêm ở, hơn nữa các loại linh thực cậu trồng trong sân thỉnh thoảng cũng cần cậu chăm nom một phen.

Không hiểu bởi nguyên nhân gì mà thời gian trước khi cậu không ở nhà, linh thực mọc trong nhà dần trở nên không tốt, có vẻ dinh dưỡng không được đầy đủ, cây nào trông cũng ủ rũ, nhưng cậu vừa về ở chưa được hai ngày, chúng đã lập tức bừng bừng tinh thần, thật sự rất thần kỳ.

Khang Văn Thanh nói với cậu: “Chúng nhất định là nhớ con đấy, thế nên sau này con phải về nhà ở nhiều vào.”

Tô Ngọ là một tiểu yêu tinh ngay cả một tảng đá bình thường cũng sẽ lễ bái, nghe lời bà nói liền tin tưởng không chút nghi ngờ, trong lòng cậu có hơi áy náy vì mình và Phi Ngang đã trải qua thế giới hai người mà không có thời gian chú ý tới chúng, không khỏi trịnh trọng cam kết với chúng: “Sau này ta nhất định sẽ giành thời gian về thăm các ngươi.”

Có cơn gió nhẹ thổi qua đám cây cối tươi tốt, Tô Ngọ nhìn chúng nhẹ nhàng rung rung theo cơn gió, cho rằng chúng đang đáp lại lời mình, không khỏi càng thêm chắc chắn về chuyện này.

Bởi hồ ly đi làm ngày đầu rất thuận lợi, tối hôm đó Khang Văn Thanh đặc biệt chúc mừng y một chút. Hồ ly trời sinh thích ăn gà, Khang Văn Thanh liền bảo bếp trưởng làm mấy con gà, gà gói lá sen, gà hầm, gá rán, hồ ly ăn tới hận không thể gọi bà là mẹ.

“Ăn ngon quá đi mất!” Hồ ly ăn tới miệng bóng mỡ, một đôi mắt hẹp dài còn học Tô Ngọ mắt to nước mắt lưng tròng, còn giải thích đây là “ăn ngon tới rơi cả nước mắt”, mọi người trong nhà nhìn mà cười to không ngừng, đúng là biết pha trò.

Tô Ngọ lại không vui lắm, bởi tối đó Phi Ngang tăng ca tới bây giờ vẫn chưa về.

“Đừng lo, nó tăng ca là chuyện bình thường, chờ tới giờ sẽ về thôi.” Khang Văn Thanh xoa xoa đầu cậu, thở dài trong lòng. Thực ra sau khi con trai kết hôn với Tô Ngọ, trong lòng bà rất vui, không chỉ bởi con trai cuối cùng cũng đã thành gia lập nghiệp mà còn bởi có Tô Ngọ ràng buộc, sau này Phi Ngang làm bất kì chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ nhiều hơn một chút, không còn quá liều mạng như ngày xưa nữa.

Tô Ngọ gật đầu, nghĩ một chút rồi nói: “Vậy con đi đưa cơm tối cho anh ấy nhé?”

“Đi đi.” Khang Văn Thanh gật đầu.

Họ cơm nước xong, Viêm Phi Ngang cũng vừa hay gọi điện thoại về.

“Tiểu Ngọ, bây giờ em có thời gian ra ngoài không?” Viêm Phi Ngang bên kia điện thoại hỏi.

“Có chứ, em đang định đi đưa cơm tối cho anh này, tới liền đây.” Tô Ngọ nghe được giọng anh vui vẻ nói.

“Anh về đón em.” Viêm Phi Ngang rõ ràng là đang có việc, sau khi cúp điện thoại không lâu sau, xe đã đến cửa nhà.

Tô Ngọ cầm theo hộp cơm lên xe, Viêm Phi Ngang tháo dây an toàn, quay sang hôn một cái lên môi cậu, sau đó dùng giọng nói cực trầm thấp, “Có nhớ anh không?”

Tô Ngọ mặt đỏ đến mức sắp có thể chảy máu được, nửa ngày sau cậu mới xấu hổ gật đầu, “Nhớ.”

Khóe miệng Viêm thượng úy hơi cong cong, “Anh cũng nhớ em.”

Nhất thời trên đầu Tô Ngọ liền muốn xì khói, cậu đỏ mặt, ôm hộp cơm trên đầu gối, qua lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: “Phi Ngang, anh ăn cơm tối chưa?”

“Chưa.” Viêm Phi Ngang lắc đầu một cái, xoa xoa đầu cậu một cái.

“Tối nay mẹ có làm rất nhiều thịt gà, em để phần lại cho anh nhiều lắm, chút nữa anh phải ăn đi đó.”

“Được.”

Xe của Viêm Phi Ngang không lái tới Cục 9, mà đi tới vùng ngoại ô.

“Phi Ngang, chúng ta đi đâu vậy?” Tô Ngọ tò mò hỏi.

“Tới một chỗ này, còn nhớ lần trước em giúp anh thu mấy người kia vào không? Muốn thả họ ra, nhưng phải thả ở một nơi không có ai biết.”

“À, nhớ chứ, em biết rồi.” Tô Ngọ đương nhiên vẫn còn nhớ, những người kia mỗi ngày đều ở trong bọc quần áo của cậu, cậu đương nhiên vẫn nhớ, hơn nữa cậu còn nhớ những người này đều vô cùng xấu xa, suýt chút nữa đã hại chết cái chú tên Long Văn kia, thế nên Tô Ngọ tuy rằng thu chúng vào trong bọc quần áo, nhưng lại không chuyển linh lực lên người chúng.

Lần này Viêm Phi Ngang lái xe rất lâu, thậm chí còn lái vào trong núi, anh lái trên con đường trong núi một hồi, cuối cùng không ngờ lại lái vào trong một cái động.

Tô Ngọ rất tò mò, nhưng cũng sẽ không sợ, bởi Phi Ngang vẫn luôn đi cùng với cậu.

Chờ cuối cùng cũng tới đích, thì cũng đã muộn lắm rồi.

“Đến rồi, xuống xe đi.” Viêm Phi Ngang cười cười với cậu, kéo cửa mở, xuống xe.

Tô Ngọ cũng xuống xe theo, sau đó liền phát hiện không ngờ xe lại đang đỗ trong một không gian kín.

“Đây là nơi nào? Nhà xưởng à? Hay là cái gì?”

“Nơi này ở trong núi sâu, ở trong một ngọn núi ấy.” Viêm Phi Ngang đặt tay lên vai cậu, lại hỏi, “Em sợ à?” “Không sợ.” Tô Ngọ lắc đầu.

Viêm Phi Ngang cầm lấy hộp cơm cậu mang theo, đưa cậu cùng đi vào một trong số một loạt những cổng tò vò trong đó.

Đi qua cổng trong động vẫn là hành lang rất dài, đi trong đó sẽ có tiếng vọng lại, Viêm Phi Ngang nắm chặt tay cậu, đưa cậu tới trước một cánh cửa thoạt nhìn rất dày nặng.

Cánh cửa lớn này có thiết bị quét võng mạc, sau khi Viêm Phi Ngang mở cửa ra rồi, mới kéo Tô Ngọ đi vào, sau đó đóng cửa lại.

“Thả họ ra đi.”

“Được.”

Tô Ngọ nghe lời lấy bọc quần áo mang theo ra, sau đó rũ xuống đất…

Năm gã đàn ông cao to cứ vậy từng người từng người bị cậu “rũ” ra rơi xuống đất, bởi đều đang hôn mê, Tô Ngọ rũ hai lần những người kia liền chồng lên nhau, vì vậy cậu không thể không đổi sang một chỗ khác rồi lại rũ…

Mười mấy người nằm cùng một chỗ, tất cả đều đang hôn mê sâu. Viêm Phi Ngang kéo từng người một lên, đặt người dựa vào tường đứng lên cái bục trong phòng, đồng thời còn dùng thiết bị cố định lại.

Tô Ngọ cũng không hỏi anh đang làm gì, một cách khó giải thích, cậu cảm thấy Phi Ngang không muốn cậu hỏi, cho nên cậu liền không hỏi.

Viêm Phi Ngang cố định toàn bộ người lại, sau đó kéo Tô Ngọ rời khỏi cánh cửa dày nặng kia, “Đi thôi.”

“Họ…” Tô Ngọ vẫn không nhịn được mà quay đầu lại liếc mắt nhìn.

“Bọn anh muốn kiểm tra vật chất trong cơ thể họ, biết rõ nguyên nhân họ nắm giữ năng lực đặc thù.” Viêm Phi Ngang đúng là không muốn để cậu biết quá nhiều chuyện, giản lược lại mà tổng kết.

Tô Ngọ mờ mịt gật đầu, cùng anh rời khỏi căn phòng kia.

Họ ra vào nơi này đều không gặp bất kì ai, nhưng Tô Ngọ lại cảm giác có thật nhiều đôi mắt đang “nhìn” mình.

Đây không phải là ánh mắt bình thường, Tô Ngọ rất nhanh liền phán đoán ra được, mà nó đến từ chính không gian chứa sức mạnh trong ngọn núi này, đang thăm dò mình. Viêm Phi Ngang cũng cảm nhận được, anh nắm thật chặt tay Tô Ngọ, dẫn cậu lên xe, sau đó rời khỏi nơi này.

Từ trong núi đi ra, giờ mà trở lại nhà họ Viêm thì cũng đã là hừng đông, Tô Ngọ dọc đường đi đều ôm hộp cơm nghĩ tới chuyện muốn tìm hiểu sức mạnh đó, về đến nhà mới nhớ ra Phi Ngang vẫn còn chưa ăn cơm!

“Không muốn ăn.” Viêm Phi Ngang đặt hộp cơm sang một bên, bế người lên, dán sát vào gò má cậu thấp giọng nói, “Để anh ôm em một cái.”

Tô Ngọ ngừng lại một chút, giơ tay ôm lại cổ anh.

Viêm Phi Ngang một tay cầm hộp cơm, một tay vòng quanh eo cậu, không ngờ lại cứ như vậy mà bế cậu đi vào trong thang máy.

“Chúng ta ở lại nhà bên này à?”

“Ừm.”

Nhà bên này chính là ngôi nhà nhỏ của hai người họ, Tô Ngọ rất thích nơi này, Viêm Phi Ngang cũng thế. Trước đây anh vẫn luôn có thật nhiều chuyện muốn làm, rất nhiều rất nhiều chuyện, anh nguyện ý hoặc bắt buộc phải làm, mỗi ngày đều sẽ bận rộn không ngừng không nghỉ, nhưng sau khi có gia đình nhỏ của họ rồi, tựa như thế giới này đã không còn giống như vậy nữa.

Anh bắt đầu nghĩ, trái đất lớn như vậy, trên đời này có nhiều người như vậy, mất đi anh cũng sẽ không thay đổi, nhưng ngôi nhà nhỏ này của họ lại không giống vậy, anh và sóc bay nhỏ, mất đi bất cứ người nào, gia đình này sẽ không tồn tại được. Trước đây anh có lẽ là một linh kiện tương đối quan trọng trong cơ khí nhưng bây giờ anh chỉ là một người, một người đàn ông bình thường mà thôi.

Sau khi trở lại nhà nhỏ của họ, Viêm Phi Ngang cất hộp cơm xong liền bế Tô Ngọ đi tắm, sau đó bế cậu thẳng về phòng ngủ.

Giường lớn trong phòng ngủ vẫn hấp dẫn người như trước, Viêm Phi Ngang cởi áo tắm, ôm Tiểu Tô Ngọ tắm tới thơm ngát mềm mại trong lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Tô Ngọ tuy rằng rất ngượng, rất xấu hổ nhưng lại rất nhiệt tình đáp lại anh.

Hai người rất nhanh đã quấn chặt lấy nhau trên giường, giống như hai ngọn lửa nóng đang điên cuồng thiêu đốt lẫn nhau, liếm cắn nhau, làm nhiệt độ tăng lên nóng bỏng.

“A… Phi Ngang…”

Sóc bay nhỏ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, ôm thật chặt, quấn lấy người đàn ông, người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, cũng ôm thật chặt người vào lòng, dùng sức hôn xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện