Rời khỏi khách sạn, Viêm Phi Ưng giàu nứt đố đổ vách, thuê luôn một chiếc xe lái thẳng tới cái trấn nhỏ dưới núi kia.

Trấn nhỏ vẫn an bình như lần đầu Tô Ngọ đến, khi xuống xe Tô Ngọ chỉ cảm thấy vô cùng hoài niệm, cái đầu nhỏ cứ xoay xung quanh nhìn ngó mãi. Viêm Phi Ngang rất tâm lý đưa họ tới cửa hàng bán đồ ăn sáng mà họ đã gặp lại nhau, mặc dù bây giờ đã không còn là buổi sáng, nhưng mặt sau của cửa hàng chính là một quán ăn nhỏ khác, lúc này họ có thể ăn lót dạ ở đây.

Tô Ngọ nhìn cửa hàng này cảm thấy cảm động một cách khó giải thích, ngẩng đầu tha thiết mong chờ nhìn Phi Ngang.

Đối diện với đôi mắt to trong suốt kia, trong lòng Viêm Phi Ngang sinh ra suy nghĩ, ngón tay mơn trớn khuôn mặt phúng phính như trẻ con kia, thấp giọng nói: “Ở nơi này, anh được nhìn thấy em lần đầu, đó là thời khắc may mắn thứ hai trong cuộc đời anh, thời khắc may mắn đầu tiên chính là một khắc kia em cứu anh.”

Người luôn nghiêm túc lại cứng nhắc khi nói lời tâm tình, vừa ôn nhu lại tình cảm chân thành, đúng là làm người ta chết đuối trong đó, sóc bay nhỏ đáng thương khuôn mặt đỏ bừng lên, ngay cả hít thở cũng không thông, đôi mắt to trong sáng cảm động nhìn anh, nhìn tới ngay cả Viêm Phi Ngang cũng sắp không thể chịu nổi thêm nữa.

Viêm Phi Ưng ở bên cạnh nhìn trời, anh chưa từng biết thằng tư em trai mình luôn giống một lão già kia lại có thể nói ra được những lời tâm tình như vậy đấy.

Mèo đen nhỏ ngồi xổm trên vai anh ngạo kiều hừ một tiếng, liếc tên hầu cho mình ăn một cái, vẻ mặt mang theo cảm xúc gì đó không rõ.

Ông chủ nhiệt tình mời họ vào trong quán, nhanh nhẹn bắt chuyện bảo họ gọi món.

Viêm tổng gọi món xong, đôi vợ chồng son bên kia vẫn còn đang liếc mắt đưa tình nhìn nhau liên tục, toàn thân đều là màu hồng phấn tán tỉnh, sắp buồn nôn chết anh rồi, cơ mà hai tên kia mắt mày đưa tình còn chưa đủ, thế mà còn lấy cả điện thoại ra muốn nhờ anh chụp ảnh hộ.

Trong lòng Viêm tổng chó độc thân muốn từ chối nhưng nhìn em trai và Tô Ngọ đều trưng vẻ mặt mong đợi ra nhìn anh, đương nhiên là lời chối từ không thể nói ra miệng nổi. Bất đắc dĩ đành nhận lấy điện thoại, “Được rồi”. Bị ngược cũng đã ngược thành quen luôn rồi ——  Viêm · chó độc thân · tổng tài · Phi Ưng tự an ủi mình như vậy.

Cảnh trong ảnh là quán ăn nhỏ đơn giản ở nông thôn, Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang đứng nắm tay nhau dưới ánh mặt trời chói chang buổi trưa, đứng rất gần nhau, tay nắm cũng chặt, trên mặt cả hai là nụ cười ngọt ngào.

“Nào, nhìn vào camera, nói theo anh —— quả cà… OK, hoàn hảo!” Viêm tổng nửa ngồi nửa quỳ chụp ảnh cho hai người, bức ảnh này dù là bố cục hay là độ sáng tối đều cực kì đẹp, vừa nhìn đã biết chính là một người bạn trai tốt biết săn sóc.

(Quả cà: 茄子 (qiézi) -> nói để cười tươi khi chụp ảnh giống như mình nói Cheese)

Chụp liên tiếp vài kiểu, Tô Ngọ nhận lại điện thoại xem ảnh, cảm thấy rất thỏa mãn, sau đó trực tiếp cài ảnh làm màn hình nền, tấm ảnh trước đó chỉ chụp mình Viêm Phi Ngang thì đặt làm màn hình khóa. Viêm Phi Ngang cũng làm theo cậu, cài lại màn hình nền điện thoại, hai người nhìn nhau khẽ mỉm cười.

Mèo đen nhỏ lúc này vẫn đang ở nguyên hình nhảy lên vai Viêm Phi Ưng, nói với Tô Ngọ: “Cũng chụp cho chúng tôi một kiểu đi.”

Viêm Phi Ưng có hơi ngạc nhiên với yêu cầu của y, có điều vẫn lấy điện thoại ra đưa cho Tô Ngọ, cười híp mắt nói: “Vậy thì nhờ Tiểu Tô Ngọ nhé, chụp bọn anh đẹp một chút, cảm ơn nha.”

“Được, anh đừng khách khí.” Kĩ thuật chụp ảnh của Tô Ngọ đương nhiên là không bằng Viêm tổng, có điều cậu lại không cao bằng Viêm Phi Ưng, đứng ra hơi xa một chút, chụp cũng không tệ lắm, mèo đen nhỏ cũng hài lòng.

Ăn cơm ở trấn nhỏ xong, nhóm Tô Ngọ bắt đầu leo núi. Tô Ngọ đã chuẩn bị sẵn những đồ sẽ mang trở lại núi cất vào trong bọc quần áo, lúc leo núi những người khác cũng không cần đeo nhiều đồ trên lưng, hai anh em nhà họ Viêm đều xuất thân từ bộ đội, Viêm Phi Ngang vẫn luôn tham gia huấn luyện định kì thì lại càng không cần phải nói, Viêm Phi Ưng thì sau khi bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cũng vẫn không quên rèn luyện thường xuyên, hai người đàn ông đi bộ leo núi căn bản không thành vấn đề, nguyên hình của mèo đen nhỏ lại nhỏ, bốn cái chân đuổi theo họ rất dễ dàng, Tô Ngọ trái lại chỉ dựa vào thể năng thì không đủ, không thể làm gì hơn là phải dùng tới linh lực, thi thoảng đi xuống sườn núi lại cưỡi gió bay một đoạn, thành ra cũng không tốn nhiều thời gian lắm.

Thực ra vốn Viêm Phi Ngang đã từng cân nhắc có nên tự thuê một chiếc trực thăng như trước đây hay không, dù sao anh cũng có bằng lái máy bay, chỉ là sau khi cân nhắc nghĩ tới chuyện trực thăng khi bay sẽ ghi lại hành trình ở trung tâm chỉ huy, có thể mang tới phiền phức cho nơi Tô Ngọ đã từng lớn lên, làm cho cây thông lớn từng nuôi Tô Ngọ lớn lên gặp tai nạn, cuối cùng vẫn bỏ qua ý định này, đi bộ leo núi chỉ tốn chút thời gian mà thôi, đối với họ thì cũng không khó khăn gì.

Có điều dù nói thế, ngọn núi lớn như vậy, hoàn toàn dựa vào hai chân mà đi, cũng tốn một thời gian dài, cùng vẫn là Tô Ngọ dùng linh lực, mang theo họ đi nhanh một đoạn đường, mới có thể đặt chân tới quê hương nơi Tô Ngọ đã lớn lên sau một ngày.

Lại một lần nữa được nhìn thấy vô số ngọn núi cao, Tô Ngọ bỗng có cảm giác cận hương tình khiếp, đặc biệt là khi cậu nghĩ tới lời cây thông lớn không chút lưu tình muốn phân rõ quan hệ với cậu khi đó, trong lòng lại càng lo lắng, sợ nhỡ bản thân đột nhiên về nhà lại bị đuổi đi, vậy cậu sẽ đau lòng tới mức nào đây.

(Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng)

Viêm Phi Ngang xoa xoa đầu cậu, nắm tay cậu nói: “Đừng lo, lúc đó anh sẽ nói rõ với cây thông lớn, chúng ta chỉ là trở về thăm một chút, nói cho nó biết chuyện của chúng ta, chẳng mấy chốc sẽ xuống núi, nó sẽ hiểu thôi.”

 (theo đúng QT nhé)… thấy cũng không sai mà sao dị vl QAQ)

“Ừm.” Tô Ngọ hoàn toàn tín nhiệm và ỷ lại Viêm Phi Ngang, cậu cảm thấy nếu Phi Ngang ra mặt, nhất định sẽ có thể thuyết phục được cây thông lớn không giận mình nữa.

Ngọn núi này thoạt nhìn không giống những ngọn núi khác lắm, không cao chót vót nhưng lại cho mọi người cảm giác có rất nhiều linh khí.

Đi đã lâu như vậy rồi, tất cả mọi người đều mệt. Viêm Phi Ngang nắm tay Tô Ngọ, bảo cậu cẩn thận một chút, Viêm Phi Ưng đi sau cười hỏi: “Tiểu Tô Ngọ trước đây sống ở ngọn núi này hả? Có hàng xóm nào sống ở đây nữa không?”

“Có, có rất nhiều, có điều ngọn núi này không có.” Tô Ngọ đáp. Ý thức về địa bàn của các yêu tinh rất nặng, đây là bản năng hoang dã của động vật, cho dù họ đã có tu vi thì vẫn rất khó sửa đổi. Nghĩ đến chuyện này, lúc đó cây thông lớn khăng khăng đuổi cậu xuống núi, chỉ sợ là cũng có liên quan tới “ý thức địa bàn”? Quả nhiên, khi họ leo đến giữa sườn núi, cũng cảm giác được một trận uy thế ầm ầm từ trên đỉnh núi đổ xuống, mèo đen nhỏ tu vi còn thấp nhất thời dựng lông lên, mắt mở to trừng trừng nhìn về phía đỉnh núi.

Tô Ngọ cũng cảm thấy áp lực có hơi lớn, nhưng cậu cũng lập tức cảm nhận được đây là áp lực cây đại thụ tản ra để xua đuổi những yêu tinh khác, cậu vội dùng linh lực truyền âm nói: “Cây thông lớn, cháu là Tô Ngọ đây, cháu, cháu về thăm ông một chút.”

Cỗ áp lực kia giằng co một hồi, khi Tô Ngọ đang thấp thỏm trong lòng, không ngờ lại cứ vậy mà thu về.

Tình cảm của cây thông lớn không phong phú được như con người hay các động vật khác, nhưng Tô Ngọ đã ở chung với nó trăm năm, vẫn rất hiểu tâm tình của nó, lập tức hiểu cây thông lớn đã đồng ý cho cậu vào địa bàn của nó, trong lòng kinh hỉ, vội vàng mang theo mấy người lên núi.

Cành của cây thông lớn vô cùng rậm rạp, không biết nó đã sinh trưởng trên ngọn núi này bao năm rồi, mấy người Tô Ngọ mới đến giữa sườn núi đã nhìn thấy tán cây đại thụ vươn lên như muốn che trời, cùng với lá thông cứng nhỏ như cây kim, sinh vật khổng lồ vượt quá phạm vi kiến thức của người thường này, làm người tựa như đã đi vào thế giới kỳ huyễn.

Hai anh em nhà họ Viêm đều là những người rất có tự tôn, sau khi bị tán cây khổng lồ của cây thông lớn chấn kinh một chút, họ rất nhanh đã phản ứng lại, liếc nhìn nhau, đồng thời quyết định dằn những thứ họ bắt đầu nhìn thấy từ giây phút này lại xuống dưới lòng, chờ sau khi xuống núi rồi, sẽ hoàn toàn quên đi những thứ này.

Tô Ngọ nhìn thấy cây thông lớn không để ý tới những người khác, bước hai bước tới, chạy vội về phía cây thông lớn, vừa chạy vừa hét lớn: “Cây thông lớn, cháu về thăm ông!!”

Trên đỉnh núi quanh năm sương mù phiêu tán, thi thoảng có gió thổi qua đỉnh núi, cũng chỉ làm cho tán cây thông lớn này hơi run rẩy động đậy, hoàn toàn không có cách nào mảy may lay động nó.

“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Trong giọng nói trầm thấp của cây thông lớn còn mang theo chút thô khàn, trong giọng nói là tình cảm bình thản, tựa như không vui cũng chẳng buồn.

Tô Ngọ lại có thể cảm giác được sự dịu dàng ẩn giấu trong thân cây khổng lồ của nó, chạy tới ôm lấy thân cây, dùng sức cọ cọ, đây là động tác cậu đã từng làm cả trăm năm, trên mặt chỉ còn lại nụ cười vui sướng.

Viêm Phi Ngang cuối cùng cũng hiểu tính cách dính người của cậu nhóc từ đâu mà tới, anh không nói gì, đi tới trước cây thông đại thụ trước mặt —— đứng trước cây đại thụ to cao này, chiều cao một mét tám bảy, rất có ưu thế trước những người khác, giờ khắc này lại trở nên nhỏ bé tới dị thường —— anh thành khẩn tự giới thiệu về mình với nó, “Chào ngài, tôi là bạn đời con người của Tô Ngọ, tên là Viêm Phi Ngang, cảm ơn ngài đã nuôi cậu ấy lớn lên, dạy cậu ấy tu luyện, ngài thật vĩ đại.”

Giọng nói của anh vẫn rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng rất hồi hộp ——  bất kì người đàn ông nào lần đầu tới gặp bố mẹ vợ cũng rất khó lại không lo lắng, Viêm Phi Ngang lúc này cũng chỉ là một người đàn ông bình thường đi gặp phụ huynh của bạn đời mà thôi.

Trên đỉnh núi, sự trầm mặc khôn kể lan tràn, Viêm Phi Ngang cảm nhận được có một “tầm mắt” không thể nói rõ, cũng không thể miêu tả đang nhìn mình chăm chú, dường như muốn nhìn kĩ anh từ trong ra ngoài, làm cơ thể vốn căng thẳng khẩn trương của anh không nhịn được mà run rẩy khe khẽ, trán cũng hơi toát chút mồ hôi lạnh. Hai tay anh đang đặt xuôi bên người cũng không nhịn được mà nắm chặt lại, mới có thể giữ được sự trấn định không mất bình tĩnh. Mất bình tĩnh, đây là cảm giác bao năm rồi anh mới một lần nữa cảm nhận?

Làm anh trai, Viêm Phi Ưng tuy rằng đứng ở xa xa một bên nhưng trong lòng lại không ngừng cổ vũ em trai mình —— trong nhà cũng từng có anh cả và em ba đi cầu hôn lấy vợ, anh cũng không ít lần đi cùng giữ thể diện, rất có kinh nghiệm —— thầm nghĩ, vì vợ, em trai, em nhất định phải chịu được! Tuyệt đừng để mất mặt trước cha vợ!

Sự trầm mặc dài dằng dặc, Tô Ngọ cũng cảm thấy bầu không khí này có chút căng thẳng, cậu chậm rãi thả hai tay đang ôm cây thông lớn ra, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Viêm Phi Ngang, nắm tay anh, quay đầu lại cùng nhìn cây thông lớn đã nuôi mình lớn lên.

Qua một lúc lâu sau, cây thông lớn mới chậm rãi nói: “Tư chất cũng còn được, sau này hãy tu luyện chăm chỉ.”

Dưới bầu không khí căng thẳng như vậy, lời nó nói làm cho người ta không thể nào tìm được manh mối, nhưng Viêm Phi Ngang đặt mình vào vị trí của yêu quái mà nghĩ một chút, liền hiểu ra. Các yêu quái chỉ tôn trọng người có sức mạnh, theo ý của cây thông lớn, hẳn là cảm thấy tư chất tu luyện của anh không tệ, có thể xứng với Tô Ngọ, sau này tu luyện chăm chỉ, mới có thể che chở bảo vệ cho Tô Ngọ càng tốt hơn.

“Vâng, cảm ơn ngài đã chỉ điểm.” Viêm Phi Ngang cung kính khom lưng nghiêng mình trước cây thông lớn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, coi như là đã qua được cửa ải ba vợ này.

Tô Ngọ không hiểu gì cả, có điều thấy Viêm Phi Ngang nghiêng mình cúi người, cũng nhanh chóng cúi xuống, học theo động tác của anh mà vái chào theo.

Lúc này Viêm Phi Ưng mới cười híp mắt nói: “Xin chào cây thông lớn, tôi là anh hai của Phi Ngang, lần đầu tới cửa, cân nhắc mấy thứ bình thường của con người chúng tôi ngài hẳn cũng không dùng tới, thế nên có mang theo chút phân bón cho thực vật bình thường tới đây, không biết là ngài có cần dùng tới hay không.”

Phân bón mà anh nói là thứ tốt anh kiếm được bằng cách thức đặc thù, trên thị trường cũng không hề bán, nhưng hiệu quả lại cực kì tốt. Được anh ra hiệu, Tô Ngọ vội vàng lấy ra mấy thùng đồ trước đó Viêm Phi Ngang đã nhờ cậu cất vào trong bọc quần áo, bày ra một hàng dài trước cây thông lớn.

Viêm Phi Ưng cũng lo mấy đồ này cây thông lớn nhìn không lọt, nhưng thứ con người họ có thể tặng cho yêu tinh thực sự là quá ít, trong lòng cũng hơi lo, đây chính là sính lễ cầu hôn của em trai mình đó! Liên quan tới thể diện của em trai!

Có điều cây thông lớn lại rất hài lòng với những thùng phân bón này, mặc dù nó đã tu luyện rất nhiều năm rồi, sức mạnh cũng rất cường đại, cũng không quá cần phân bón bên ngoài cung cấp chất dinh dưỡng, nhưng là một cái cây, nó vẫn có nhu cầu hấp thu phân bón và thổ nhưỡng theo bản năng, mà bản năng này khắc vào từng tế bào trong cây cổ thụ, khó có thể thay đổi chỉ trong thời gian ngắn. Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang làm theo yêu cầu của cây thông lớn, chôn toàn bộ phân bón dưới lòng đất hơi xa rễ cây một chút, sợi rễ của cây thông lớn lập tức vươn tới, hưởng thụ chất dinh dưỡng trong phân bón, nhìn cây có vẻ như cũng có tinh thần hơn một chút.

“Cám ơn lễ vật của các ngươi, ta rất thích.” Cây thông lớn một lần hút không ít chất dinh dưỡng lên, âm thanh vốn bình thản có vẻ cũng trở nên vui mừng hơn một chút.

Hai anh em nhà họ Viêm đều thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lại đưa đúng đồ đến rồi! Trong lòng Viêm Phi Ngang thì lại nghĩ thầm, sau này vẫn phải tiếp tục đưa tới mới được! —— nhất định phải cung cấp chu đáo cho ba vợ!

Được cây thông lớn khen ngợi, Tô Ngọ, hai anh em nhà họ Viêm và cả mèo đen nhỏ đều được hưởng quyền lợi được cư trú trong lều trại cắm dưới tán cây thông lớn!

Trong lòng Viêm Phi Ưng thì lại nhớ tới việc muốn mời vị đại sư Thanh Sơn kia xem giúp cơ thể cho mèo đen nhỏ, sau khi hỏi thăm Tô Ngọ, mới biết được vị đại sư Thanh Sơn kia đã qua đời.

“Thì ra là như vậy.” Viêm Phi Ưng gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Tô Ngọ biết anh lo cho mèo đen nhỏ, nghĩ một chút rồi mới nói: “Xin cây thông lớn xem giúp một chút thử xem, cây thông lớn cũng rất lợi hại đó.”

“Cũng được.” Cây thông lớn và mèo đen nhỏ đều là yêu, đều là yêu với nhau, sẽ hiểu nhau rõ hơn.

Sau đó cây thông lớn quả nhiên kiểm tra cơ thể cho mèo đen nhỏ một chút, nó nói với Tô Ngọ rằng: “Cơ thể của nó cũng chẳng có vấn đề gì lắm, chỉ là sau này phải cần cù tu luyện thêm, bằng không có khả năng tuổi thọ của nó cũng chỉ có thể kéo dài như một con mèo bình thường thôi.

Tin này thực sự làm tâm tình người trầm xuống, cho dù chỉ là một vật nuôi chết đi, đã có thể làm cho chủ nhân thống khổ khó chịu nổi, huống chi mèo đen nhỏ bây giờ còn có thể biến thành hình người, trong mắt Viêm Phi Ưng, con mèo nhỏ này cũng là một con người, một con người chỉ có tuổi thọ hơn mười, hai mươi năm để sống…

Viêm Phi Ưng lau mặt một cái, quay đầu lại, lần đầu anh dùng ngữ khí nghiêm túc trịnh trọng không cho phép phản bác như vậy để nói: “Về rồi phải cẩn thận tu luyện đi, không thể lười biếng, tôi sẽ giám sát cậu, nếu phát hiện cậu lại lười biếng không cố gắng tu luyện, cá khô nhỏ không có đâu.”

Mèo đen nhỏ nhất thời dựng lông, meo meo meo kêu to nhảy lên, cả giận nói: “Anh dám quản tôi!!” Tên hầu nho nhỏ này muốn làm phản rồi!

Nhưng lần này Viêm Phi Ưng cực kì kiên trì, dù mèo đen nhỏ không có cách nào tu luyện được thành đạo, sống thật dài lâu, thì ít nhất cũng phải sống thêm mấy chục năm nữa chứ?

Dưới cây thông, mèo đen nhỏ và Viêm Phi Ưng đôi co cãi nhau qua lại, Viêm Phi Ngang lười quản họ, nắm tay Tiểu Tô Ngọ đi xuống núi đi săn bắt một chút.

“Trên núi này có rất nhiều gà rừng, trước đây em có một người bạn hồ ly tinh thường xuyên tới đây bắt gà ăn, cho em nửa con, ăn cực kì ngon!” Tô Ngọ nói tới ăn, đôi mắt to lúc nào cũng sáng rực lên, chẳng khác gì hai cái đèn nho nhỏ!

Viêm Phi Ngang vừa mới yết kiến ba vợ thành công, tâm tình vô cùng tốt, thấy cậu nói vậy, khóe miệng không khỏi hơi cong lên, gật đầu nói: “Vậy chúng ta đi bắt gà ăn.”

“Ừm.” Hai mắt Tô Ngọ sáng lên, gật đầu.

Kĩ năng sinh tồn dã ngoại của Viêm Phi Ngang cực tốt, anh đào bẫy trên mặt đất, còn dùng cỏ dại đặt lên trên ngụy trang, sau đó kéo Tô Ngọ đi tới nơi khác.

Núi chính là một kho báu lớn, núi đã nuôi dưỡng hàng nghìn hàng vạn động vật. Tô Ngọ thuần thục mang theo Viêm Phi Ngang hái rất nhiều trái cây ngọt ngào và cả một ít hành non mơn mởn, vừa đi vừa cười híp mắt nói với anh: “Mấy cái này ăn được, rất ngọt, còn có thể dùng để câu cá trong hồ.”

“Em từng câu cá rồi sao?” Viêm Phi Ngang rất thích bộ dáng của cậu khi cậu nở nụ cười ngọt ngào, vì vậy anh hỏi đùa cậu.

“Câu rồi chứ, nhưng mà đều chỉ câu được con rất nhỏ, hơn nữa ăn cũng không ngon lắm.” Tô Ngọ có chút ngại ngùng, trước đây cậu không dám tới nơi nước quá sâu, dù sao động vật trên mặt đất cũng vẫn có một nỗi sợ nước sâu theo bản năng, hơn nữa bản lĩnh của cậu khi xuống nước cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

“Vậy đưa anh tới cái dòng suối kia xem đi, anh giúp em câu cá, xem xem có thể câu được một con cá lớn không, chốc nữa về nấu canh cá cho em ăn.”

“Ừm, vậy anh đi theo em, chúng ta tới hồ nước suối bên kia.”

Trong núi có một hồ nước diện tích cực nhỏ, nói là hồ nước không bằng gọi là cái ao lớn, Viêm Phi Ngang vừa tới nhìn, liền trực tiếp cởi quần áo ra, nhảy vào trong nước, nói với Tô Ngọ: “Anh xuống bắt cá, em ở đây chờ anh.”

“Được! Vậy anh cẩn thận một chút!” Tô Ngọ sùng bái nhìn Viêm Phi Ngang, cậu trước đây không dám đi vào giữa nước sâu như vậy, nghe nói ở đó có lốc xoáy, sẽ cuốn cậu vào. Có điều lúc đó cậu còn chưa hóa hình, cậu mới không đủ sức mạnh, giờ cậu đã không còn sợ nữa rồi.

Trong mắt Tô Ngọ, Viêm Phi Ngang làm gì cũng có thể làm cực kì tốt, cực kì hoàn hảo, quả nhiên, Viêm Phi Ngang ở trong nước cũng có thể bơi thạo như một con cá, cơ thể thon dài trong nước duỗi ra, lập tức có thể lao đi rất xa, Tô Ngọ nhìn mà hâm mộ vô cùng, cũng không nhịn được mà cởi quần áo ra nhảy xuống nước.

“Sao em lại xuống?” Viêm Phi Ngang rất nhanh đã bơi trở lại, trên tay đã bắt được một con cá to bằng lòng bàn tay, tốc độ rất nhanh.

“Muốn xuống dưới tắm… oa, Phi Ngang anh thật là lợi hại!” Tô Ngọ đầy mặt sùng bái, trong đôi mắt to đã sắp có trái tim đỏ tươi bắn ra luôn rồi!

Viêm Phi Ngang cười với cậu, vặt chút cỏ cây ngay bên bờ bện một chút, xuyên qua miệng con cá kia, treo trên bờ, rồi lại tiếp tục xuống bắt thêm cá.

Động tác của anh rất nhanh, chẳng bao lâu sau, trên dây cỏ kia đã treo mấy con cá. Tô Ngọ lại càng thêm sùng bái, mắt trái tim nhìn anh nói: “Em biết anh sớm một chút có phải là tốt rồi không!” Cậu sống hơn một trăm năm nay, đã bỏ lỡ biết bao món ngon rồi!

Viêm Phi Ngang bắt thêm mấy con rồi dừng, đi tới bên cạnh cậu, cùng tắm.

Nước đổ xuống từ suối trong núi cực kì mát mẻ, có thể rửa sạch toàn bộ mệt nhoài trên người. Viêm Phi Ngang nửa ôm lấy cậu, cùng cậu ngắm cá nhỏ trong hồ bơi qua bơi lại, nghe cậu kể lại từng chuyện vụn vặt khi sống trong núi trước đây.

Ngũ quan của Tô Ngọ cực kì tinh xảo dễ nhìn, vẻ mặt lúc nào cũng rất phong phú, ánh tà dương như bụi vàng rải xuống từ đỉnh núi, làm khuôn mặt đang cười vô cùng vui sướng của cậu càng thêm mê người.

Viêm Phi Ngang có chút mê muội nhìn một hồi, cuối cùng không ngăn nổi sự mê hoặc ấy, chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi Tiểu Tô Ngọ hãy còn ngơ ngác kia.

Nụ hôn này thuần khiết lại mang chút ám muội của mối tình đầu, Viêm Phi Ngang nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi phấn nộn của Tô Ngọ mút liếm, rất nhanh đã phát hiện ra đôi môi kia còn non mềm hơn cả trong tưởng tượng của anh, hơi thở nhất thời càng thêm nặng nề, cũng không nhịn được mà làm nụ hôn này sâu hơn, kéo Tô Ngọ vào lòng ôm thật chặt, đòi hỏi càng nhiều thêm.

Nhưng rất nhanh anh liền tỉnh táo lại, bởi anh phát hiện Tô Ngọ đã ngạt thở tới toàn thân đều run lẩy bẩy lên, đôi mắt bị anh khơi gợi dục vọng hơi đỏ lên, lúc này anh mới phát hiện ra mặt cậu nhóc cũng cực kì đỏ, trong đôi mắt là hơi nước long lanh, sóc bay nhỏ ngây ngốc đờ ra.

“Thở đi.” Viêm Phi Ngang dán sát vào mặt cậu không dời, thấp giọng dạy cậu hôn môi.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tô Ngọ, liền là biết não cậu đã ngừng làm việc, chỉ là vẫn làm theo Viêm Phi Ngang theo phản xạ, bảo cậu há miệng liền há miệng, bảo cậu lấy hơi cậu liền lấy hơi, ngoan tới làm cho người ta không nhịn được mà muốn bắt nạt một trận.

Hai người ôm chặt lấy nhau, dính thành một cục, có điều lần hôn môi này đã định trước là sẽ không thể kéo dài lâu, Viêm Phi Ngang bỗng tỉnh táo lại từ cơn trầm mê, ngẩng đầu lên đề phòng nhìn bờ hồ bên kia.

“Hì hì hì, hôn nhẹ nà, xấu hổ xấu hổ quá nha.” Một người đàn ông thân hình cao lớn nằm nhoài bên bờ cười híp mắt nhìn họ, mặc dù thân hình cao lớn, trên mặt y lại mang theo vẻ hồn nhiên trẻ con giống hệt Tô Ngọ, đặc biệt là đôi tai xù to tướng dựng đứng trên đầu y đã trực tiếp hé lộ thân phận.

“Á! Hồ ly tinh!” Tô Ngọ bị người quấy rầy hôn nhẹ với Phi Ngang, khi nhìn thấy rõ đối phương, vẻ mặt trở nên hơi bực tức!

“Hì hì hì, hai người muốn giao phối hở?” Người đàn ông chỉ có thể coi là cậu trai kia cười híp mắt, hỏi thẳng thừng.

Chính Tô Ngọ vẫn luôn treo chữ giao phối ra ngoài miệng, nhưng giờ đang ở trước mặt Phi Ngang, bị người hỏi thẳng như thế, khuôn mặt nhỏ nhất thời đỏ bừng, trợn mắt nhìn đối phương quát: “Cậu đi ngay đi!”

Hồ ly tinh vẫn cứ cười hì hì, đôi mắt vốn hơi hẹp dài khi cười rộ lên, lại híp lại, cong cong, khóe miệng càng tỏ rõ y đang đầy một bụng ý xấu, Tô Ngọ ngây thơ căn bản không phải là đối thủ của y, mà y bây giờ cũng hiển nhiên không hề có ý định đi khỏi.

Viêm Phi Ngang bế Tô Ngọ trơn bóng lên bờ, giúp cậu mặc quần áo tử tế rồi bản thân cũng mặc vào, cầm theo dây xâu đầy cá, nói với Tô Ngọ: “Chúng ta về thôi.” Anh nhìn ra chàng trai kia không có ác ý gì, cùng lắm là do tính cách tinh nghịch một chút mà thôi, có điều y nếu đã cố ý muốn chọc giận Tô Ngọ, Viêm Phi Ngang cũng sẽ không để y được như ý.

Tô Ngọ vừa hung hăng trừng cho hồ ly tinh một cái vừa ngoan ngoãn đi cùng Phi Ngang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện