Trong kí túc xá của nam sinh luôn xuất hiện rất nhiều thứ kì dị, đồng thời còn tựa như không còn chỗ trống nào nữa, Tô Ngọ nhìn kí túc xá rối như tơ vò cảm thấy có chút khó có thể tin nổi, đương nhiên là cậu cũng chỉ nghĩ như vậy trong lòng, dù sao ở nhà cậu cũng là một tiểu thiếu gia năm ngón tay không dính nước mùa xuân, không có tư cách nói người khác…
Bốn người ở một phòng kí túc xá, hai người khác thấy Triệu Ngôn đưa một người về, bề ngoài còn xinh đẹp như vậy, mới nhìn còn tưởng là em gái cắt tóc ngắn, đều có chút ngượng ngùng, sau đó mới biết là nam, cũng không còn hứng thú nữa.
Triệu Ngôn cười híp mắt mở máy tính ra, nói với Tô Ngọ rằng: “Gửi tới điện thoại di động của cậu trước đã, trên điện thoại di động cũng xem được.”
Tô Ngọ gật đầu, đưa điện thoại cho cậu ta.
Trong trường học này, Triệu Ngôn có đàn anh đồng hương, đối phương rất quan tâm tới cậu ta, có phim gì hay cũng cho cậu ta không ít. Triệu Ngôn thì thật sự coi Tô Ngọ là bạn, có thứ gì tốt cũng muốn chia sẻ với cậu.
Phim có rất nhiều, có điều Triệu Ngôn cân nhắc tới tính hướng của Tô Ngọ nên cố ý hỏi xin học trưởng một ít phim GV, toàn bộ cho vào thành một file gửi vào điện thoại cho Tô Ngọ.
“Được rồi, điện thoại di động trả lại cậu, về lén xem đi nhé.” Triệu Ngôn ám muội nhét lại điện thoại vào tay cậu, đồng thời còn cảm thán một chút Tô Ngọ thật đúng là có tiền, một cái điện thoại đời mới nhất này, cũng phải bảy tám nghìn, có điều Tô Ngọ tuy rằng điện thoại hay máy tính đều dùng đồ tốt nhất, quần áo trên người thoạt nhìn cũng rất xịn nhưng lúc bình thường luôn mộc mạc tiết kiệm nên dù trong lòng Triệu Ngôn có chút hâm mộ nhưng lại không ghét cậu một chút nào.
“Cám ơn cậu nhé, vậy tớ đi trước đây.” Tô Ngọ nhận lại điện thoại, rời khỏi trường học. —— cũng may mà Triệu Ngôn đã dặn cậu phải “lén xem”, bằng không nhỡ Tô Ngọ trên đường về nhà đi được nửa đường lại mở thẳng ra xem, những âm thanh trong video bị người ta nghe thấy, cũng không biết là sẽ nhìn cậu với ánh mắt như thế nào nữa…
Viêm Phi Ngang gần đây đang bận điều tra chuyện xảy ra ở Đại học Thanh Tuệ, phải khuya mới về nhà, Tô Ngọ ở nhà một mình, đột nhiên cảm thấy không có chuyện gì làm, liền thả to con ra, dạy cho cậu ta một ít pháp môn tu luyện.
To con bây giờ đã là âm hồn, dù sao cũng coi như là đột tử bất ngờ, trong lòng có oán hận không thể nào xuống âm phủ đầu thai được, nhưng nếu như cậu ta cứ mãi ở lại dương thế, sẽ có một lúc nào đó hồn phi phách tán, để cậu ta học tu luyện một chút cũng tốt, chỉ có điều cũng may phương pháp tu luyện này cũng sẽ không làm cho cậu ta lập tức trở nên lợi hại được.
“Tôi, tôi hình như từng gặp cậu rồi.” To con bay trước mặt Tô Ngọ, hơi nghiêng đầu, ánh mắt có chút vừa kinh hỉ lại có chút mê man.
“Chúng ta là bạn học, trước đây đúng là từng gặp.” Tô Ngọ kể lại chuyện đã từng xảy ra cho cậu ta nghe.
Ai ngờ to con vừa nghe xong lại bắt đầu cười ha ha, cười tới gần như toàn bộ hồn phách đang lơ lửng giữa không trung đều run lên, cuối cùng tựa như trở nên điên cuồng, Tô Ngọ mờ mịt hỏi: “Cậu cười cái gì?”
“Tôi cười cái tên ngu ngốc gây phiền phức cho người tốt kia ha ha ha lại bị cậu chế trụ dễ dàng ha ha ha…” Nếu không phải là âm hồn không có thực thể, cười như vậy chắc cậu ta cũng đã chảy hết cả nước mắt ra rồi!
Tô Ngọ: “…” —— cái người cậu đang nói kia hình như chính là cậu mà…
Nhờ tu luyện, to con dần dần nhớ ra một vài chuyện, vài ngày sau, cậu ta bỗng nói: “Tôi nhớ ra rồi! Là Lý Dương! Là Lý Dương hại tôi!”
“Lý Dương? Cậu ta hại cậu như thế nào? Tại sao?” Tô Ngọ nhíu mày hỏi.
“Còn có thể như thế nào nữa?! Nó chỉ lợi dụng tôi mà thôi! Lý Dương! Lý Dương thằng khốn kiếp này!!!” Khi to con nói những lời này, trên mặt cậu ta mây đen lại bắt đầu giăng kín, mắt thấy âm hồn lại một lần nữa sắp bị hận thù điều khiển, Tô Ngọ nhanh chóng ngăn cậu ta lại.
“Cậu tỉnh táo lại một chút, kể lại chuyện rõ ràng lại đã.” Trong lòng Tô Ngọ rất gấp, chuyện này liên quan tới chuyện mà mấy người Phi Ngang vẫn đang điều tra, cậu cũng hy vọng tên to con Lý Sâm Lâm này có thể nhớ nhanh ra một chút.
Lý Sâm Lâm bây giờ đã bắt đầu tu hành, dưới sự trợ giúp của Tô Ngọ, cậu ta rất nhanh đã tỉnh táo lại một chút từ trong cơn hận thù, thì thào nói: “Cậu ta gạt tôi nói có một chỗ làm có thể kiếm được rất nhiều tiền, bảo tôi… bảo tôi… tôi, tôi không nhớ ra được… cái người… họ Tạ kia…”
“Tạ? Tạ gì cơ? Người nào?” Tô Ngọ cảm thấy bối rối, giục cậu ta nói tiếp.
Nhưng tu vi của Lý Sâm Lâm quá thấp, thời gian ngắn như vậy đã có thể nhớ ra được nhiều chuyện đã là không dễ dàng, Tô Ngọ không hỏi ra được tin tức gì hữu dụng, trong lòng vô cùng ủ rũ.
Buổi chiều còn có tiết, Tô Ngọ cho Lý Sâm Lâm trở lại bọc quần áo, lại truyền cho cậu ta một ít linh khí giúp cậu ta ngưng tụ hồn thể, sau đó thì đi tới trường.
Trên đường tới trường, Tô Ngọ suy nghĩ không biết những tin tức này có thể có chút tác dụng nào đối với mấy người Phi Ngang hay không, vì vậy cậu lấy điện thoại ra gọi cho Viêm Phi Ngang.
Đúng rồi, trước đó Triệu Ngôn có gửi cho cậu một ít tư liệu, nhưng bởi gần đây Phi Ngang ngày nào cũng về nhà rất muộn nên mấy bữa của Tô Ngọ đều là ăn ở trường hoặc là giải quyết ở bên ngoài, Tô Ngọ không nỡ quấy rầy giấc ngủ của anh, cũng không muốn xem một mình, thế nên vẫn còn nguyên trong điện thoại của cậu.
Cậu nghĩ đợi hết đợt bận này sẽ cùng xem với Phi Ngang, lúc này cuộc gọi của cậu đã được bắt.
“Phi Ngang, là em Tô Ngọ đây, vừa nãy Lý Sâm Lâm nhớ ra một ít chuyện, nói là Lý Dương hại cậu ta, lừa cậu ta đi làm một việc gì đó, có nhắc tới một chữ ‘Tạ’, không biết có ích gì cho anh không.”
“Tạ?” Hai hàng lông mày của Viêm Phi Ngang nhíu một chút, lập tức đáp lại, “Đương nhiên là có ích rồi, cám ơn em Tô Ngọ, có điều chuyện này em đừng nói với bất kì một ai khác nhé, có được không?”
Bây giờ khi anh nói chuyện với Tô Ngọ, lúc nào cũng rất cố gắng dùng giọng nói ôn hòa nhất để thương lượng với cậu, chứ không phải là lời ra lệnh của thủ trưởng với cấp dưới. Chỉ có điều người vốn luôn lạnh nhạt bỗng thay đổi ngữ khí, sự khác biệt rất lớn, Tô Ngọ bị câu “Có được không?” cuối cùng của anh hỏi tới trong lòng rung động không ngừng, sao có thể không đồng ý với anh được? “Còn nữa, chuyện trong trường học em đừng thăm dò một mình nữa, chuyện này rất nguy hiểm.” Viêm Phi Ngang hơi khựng lại một chút, cuối cùng vẫn thêm vào một câu, “Anh sẽ rất lo lắng cho em.”
“Ừm.” Tô Ngọ bị mấy câu này của anh làm cho xuân tâm nhộn nhạo không thôi, mặt đỏ rần, toàn thân tựa như đắm chìm trong đống trái tim hồng phấn.
Viêm Phi Ngang có vẻ như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, dặn cậu gần đây ở trường nhất định phải cẩn thận, sau đó mới cúp máy.
Cầm điện thoại, sóc bay nhỏ đứng ven đường cười ngây ngô mất mấy phút, cuối cùng mới cười híp mắt đi tới trường.
Bởi nhớ tới lời dặn của Phi Ngang không muốn cậu một mình đi thăm dò nên Tô Ngọ thành thật ngoan ngoãn lên phòng học, cũng không đi tiếp xúc với cái người tên Lý Dương kia nữa.
Viêm Phi Ngang bên này thì lại càng thêm chắc chắn những chuyện này có liên quan tới người nhà họ Tạ.
“Cái người tên Tạ Phong này, gã đang dùng người làm thí nghiệm? Thí nghiệm thuốc gì đó? Những người đã chết này lại là những người nào? Hẳn không phải là sinh viên.” Cố Tinh Hà khoanh tay đi qua đi lại trước bảng trắng, chống cằm lẩm bẩm.
“Đúng là không phải sinh viên, tôi đã tra xét, sinh viên Đại học Thanh Tuệ mất tích những năm gần đây rất ít, có mất tích cũng không phải là mất tích trong trường, hơn nữa nếu sinh viên trong trường mất tích quá nhiều sẽ làm cho người khác chú ý tới, thế nên tôi cho là, Lý Sâm Lâm này hẳn là người duy nhất có liên quan tới sinh viên Thanh Tuệ.” Viêm Phi Ngang cau mày trần thuật lại quan điểm của mình.
Cố Tinh Hà thở dài một hơi, “Cậu nói rất có lý, có điều tôi cứ cảm giác cái thí nghiệm thuốc này của gã ta không đơn giản? À đúng rồi, những dấu vết dưới tầng hầm kia là do thí nghiệm thuốc thất bại để lại? Tôi cứ cảm thấy không giống lắm.”
“Tôi cho rằng không phải là thí nghiêm, mà là sản xuất.”
“Cái gì? Sản xuất là có ý gì?!” Cố Tinh Hà có chút không hiểu.
Viêm Phi Ngang ngước mắt nhìn hắn chăm chú một hồi, thần sắc anh rất bình tĩnh, lời nói chậm rãi kia khi nói ra lại tựa như khuấy động sóng to gió lớn, “Chế tạo ra người nắm giữ năng lực đặc thù, sản xuất số lượng lớn.”
Cố Tinh Hà kinh hãi quay đầu lại nhìn anh, nhưng nửa ngày sau hắn cũng không nói nên được lời nào, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Lời Viêm Phi Ngang nói thực sự quá làm người sợ hãi rồi! Nếu như chuyện đúng là như anh nói, đối phương cuối cùng cũng đạt thành mục đích này, vậy thì họ…
Cố Tinh Hà lau mặt, lời thật mất lòng, sức mạnh bây giờ của họ ngay cả chỉ cần hai người như lông tạp kia đều không thể đối phó được, nếu như người như vậy còn có thể sản xuất số lượng lớn…
Hắn không còn dám nghĩ sâu hơn, sự tình trước mắt còn chưa tới một bước như vậy, họ không thể tự làm rối loạn bản thân.
“Chính là như vậy, tôi cũng chỉ là suy đoán vậy thôi.” Viêm Phi Ngang cũng không mong lời mình nói lại là tiên đoán trước trận chiến.
“Vậy làm sao bây giờ?” Cố Tinh Hà thở dài, hỏi đầy mệt mỏi, sau đó nheo đôi mắt hẹp dài lại, nói, “Tôi cho rằng trước tiên nên khống chế họ Tạ kia lại, cậu cảm thấy thế nào?”
“Bắt lấy gã!”
Hai người đạt thành nhận thức chung, lập tức bắt tay vào hành động.
Chương trình học năm nhất không quá khó nhưng đối với Tô Ngọ mà nói, độ khó vẫn rất cao, nền tảng kiến thức của cậu quá kém, lập tức học từ tiểu học lên đại học, có thể tưởng tượng được cậu học tập đau khổ đến mức nào.
Có điều Tô Ngọ cũng không phải là kẻ thua cuộc dễ dàng đầu hàng, chương trình học trước đó cậu cũng không bỏ qua, mỗi ngày rảnh rỗi cậu đều tiếp tục tự học, thỉnh thoảng cuối tuần Hàn Ý Ổn được nghỉ, cũng sẽ tiếp tục dạy học cho cậu.
Học xong một tiết học, Tô Ngọ cẩn thận cất vở lại ngay ngắn, chuẩn bị cùng Triệu Ngôn ra ngoài, bỗng nhìn thấy Lý Dương đứng ngoài phòng học.
Lý Dương liếc mắt nhìn cậu, xoay người đi. Tô Ngọ do dự một chút, vẫn quyết định đi tới xem thế nào, Lý Dương này hình như là đến tìm cậu.
Tạm biệt Triệu Ngôn, Tô Ngọ và Lý Dương tới một cái sân tập khác.
Ánh mặt trời nắng nóng, không có ai đi ra sân tập làm gì, Lý Dương bỗng xoay người lại, nhìn thẳng vào cậu, cậu ta quả nhiên là tới tìm Tô Ngọ.
“Đình Đình nói, có chuyện muốn nói với cậu, bảo tôi thay cô ấy mời cậu tới chỗ gặp.”
Lời này của cậu ta đúng là kì lạ, cậu và Lý Dương, còn cả cô gái tên Đình Đình kia đều không quen biết, nếu như Đình Đình thật sự muốn tìm cậu, tại sao lại tìm một người cậu cũng không quen đến nhắn lời mời?
Tô Ngọ cau mày, không hề có ý định đi theo. Cậu không phải kẻ ngốc, biết rõ lời của đối phương có vấn đề mà vẫn chủ động theo sau.
Lý Dương chợt nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn nói: “Đình Đình thích cậu như vậy, cô ấy có việc muốn cậu giúp một tay, cậu có muốn đi hay không?”
Tô Ngọ vốn không hiểu cậu ta muốn làm gì, lúc này đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, trong đầu bỗng nhanh chóng nghĩ, chẳng lẽ cô gái tên Đình Đình kia gặp nguy hiểm?!
Thấy thái độ của Tô Ngọ thả lỏng, vẻ mặt Lý Dương bỗng trở nên bi thương, “Đình Đình là một cô gái đáng yêu, cậu không được phụ kì vọng của cô ấy, gặp trong rừng cây nhỏ trước tòa nhà cũ.”
Cậu ta nói xong thì xoay người đi, Tô Ngọ muốn biết rõ đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra, đương nhiên là không thể để cho cậu ta toại nguyện, bước lên một bước bắt lấy người cậu ta, nhưng Lý Dương không biết dùng cách gì, chân chỉ mới xoay một cái, đã có thể tránh được động tác của cậu!
“Chớ cô phụ Đình Đình!” Vẻ mặt Lý Dương lại một lần nữa trở nên dữ tợn, nói xong lập tức xoay người nhanh chân chạy đi.
Tô Ngọ vốn muốn đuổi theo, lại nghe thấy có người đang đi về hướng này, muốn đuổi theo Lý Dương, đối phương không biết đã chạy đi đâu, không thể làm gì hơn là đành bỏ cuộc.
Nghĩ tới nghĩ lui, hay là gọi điện thoại cho Viêm Phi Ngang đã, nhưng cậu lại không thể nào gọi được cho anh. Tô Ngọ không thể làm gì hơn là đành gọi cho Mạnh Thực, nhưng cũng không thể nào gọi được, còn tưởng là do máy mình có vấn đề, thử gọi cho Triệu Ngôn một cuộc, lại gọi được, xem ra bây giờ Viêm Phi Ngang đang ở chỗ nào đó không có sóng.
Nhưng tình huống của Đình Đình bên kia rõ ràng rất khẩn cấp, Tô Ngọ lo cô xảy ra chuyện, do dự một chút, vẫn nhắn một tin cho Viêm Phi Ngang rồi một mình đi vào rừng cây nhỏ.
Rừng cây nhỏ vẫn râm mát như trước, cho dù mặt trời bỏng rát trên đầu cũng không thể nào xua tan được cảm giác mát mè trong rừng cây này.
Tô Ngọ chậm rãi đi vào, nhưng chờ đến khi cậu đi vào khu rừng nhỏ kia rồi, lại phát hiện có điều không ổn.
Quả nhiên, một khắc ngay sau đó, bỗng từ bốn phương tám hướng có một sức mạnh mạnh mẽ dưới dạng lưới ánh sáng vọt tới, đủ loại màu sắc, hướng thẳng về phía vòng bảo hộ của cậu!
Tô Ngọ giật mình, vội vàng chạy trở lại, lại bị người chặn lối ra.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi vào lối mà lúc nãy cậu đi vào rừng cây, cười híp mắt nhìn cậu, nụ cười tựa như vô cùng ôn nhu thâm tình nhìn tình nhân của mình.
Có điều Tô Ngọ thiếu hụt trên phương diện này, ánh mắt thâm ý gì cũng không cảm nhận được, cậu vừa dùng linh lực lặng lẽ đẩy kết giới của mình lên, vừa chất vấn: “Anh là ai?”
“Tôi ấy à? Tôi họ Tạ, tên một chữ Phong, được một cậu bé đáng yêu như em chủ động hỏi tên, đúng là vinh hạnh của tôi.” Người đàn ông kia mỉm cười đi về phía cậu, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng về phía cậu, tựa như được gặp lại tình nhân đã nhiều năm chia lìa.
Cái lưới ánh sáng kia quả thực quá mạnh, trán Tô Ngọ bắt đầu vã mồ hôi lạnh, thần kinh cậu căng ra, mà càng làm cho cậu căng thẳng, lại chính là người đàn ông trước mặt đang đi thẳng về phía cậu này…
Người đàn ông tự xưng là Tạ Phong đưa tay đến nhấc cằm cậu lên, Tô Ngọ đề phòng lùi lại vài bước, dùng càng nhiều linh lực hơn để đẩy kết giới.
“Họ Tạ kia, Lý Sâm Lâm là do anh hại chết? Tại sao?” Tô Ngọ nhân cơ hội hai người còn đang giẳng co liền hỏi ra câu hỏi này.
“Sao có thể gọi là tôi đang hại cậu ta được, tôi là giúp cậu ta mà.” Tạ Phong vẻ mặt vô tội, phối hợp với khuôn mặt kia, trông lại càng chân thật, “Tôi có thể giúp cậu ta từ một người bình thường biến thành một người cực kì cực kì lợi hại, đứng trên tất cả mọi người, sao có thể nói là hại cậu ta được?”
Tô Ngọ cảm thấy người này đúng là không thể hiểu nổi, cậu tức giận nói: “Cậu ấy ngay cả mạng cũng không còn, anh còn nói là giúp chứ không phải là hại cậu ấy! Anh nói láo!”
“Cậu ta mất mạng là bởi cơ thể cậu ta quá yếu đuối, không chịu nổi sức mạnh cải tạo, chỉ có thể nói là cậu ta không tốt số, sao có thể trách tôi được?” Tạ Phong vẫn làm mặt vô tội, tựa như trong miệng không phải là một mạng người có chết hay là không chết, mà là vấn đề nhỏ không quá quan trọng như cơm bữa.
Tô Ngọ tức tới mặt đỏ bừng, cậu căn bản không biết nên nói lí thế nào với cái kẻ đầy miệng toàn là logic vớ vẩn này, cố tình là đối phương có vẻ càng lợi hại hơn cậu!
Tạ Phong vẫn cứ đầy mặt thâm tình nhìn cậu, bỗng cười nói: “Tôi biết cậu nhóc là em rất lợi hại, có điều tôi còn có thể làm cho em trở nên lợi hại hơn, làm cho tất cả mọi người sùng bái em, cúng bái em, có muốn đi cùng tôi không?”
“Không được!” Tô Ngọ lớn tiếng từ chối, đồng thời một luồng ánh sáng xanh lục oánh nhuận bộc phát xung quanh người cậu, mang theo tư thế như gào thét, tàn nhẫn vọt về phía người đàn ông kia.
Nhưng người đàn ông nhìn thấy cũng không hề sợ sệt, trái lại, hai mắt còn rất hưng phấn nhìn luồng ánh sáng xanh lục kia, gã giơ tay lên, một luồng ánh sáng nâu phát ra từ lòng bàn tay gã, không ngờ lại trực tiếp đón lấy luồng sáng xanh đang hùng hổ kia, gã trực tiếp kháng trụ lại, thậm chí còn mơ hồ đang chiếm lấy lợi thế!
Tô Ngọ vã mồ hôi trán, một chiêu này tuy rằng rất lợi hại, nhưng cậu cũng cảm nhận được linh lực vốn đã không nhiều của mình đang cấp tốc chảy trôi đi.
Người đàn ông kia vẫn còn đang hỏi, “Sao nào, có muốn đi cùng tôi không?!”
Tô Ngọ nghiến chặt răng, nhưng vẫn dùng giọng nói cực lớn cự tuyệt, “Không được!”
“Vậy thì thật là đáng tiếc, xem ra vẫn phải hy sinh lão tứ nhà họ Viêm mới được.” Người đàn ông cười híp mắt nói.
“Anh! Anh nói cái gì!” Tô Ngọ vừa nghe thấy gã nói tới Viêm Phi Ngang, nhất thời kinh hãi tới biến sắc, “Anh định làm gì Phi Ngang?!”
“Làm gì thì em sẽ sớm được biết thôi.”
Trong lúc trong lòng Tô Ngọ căm tức và lo lắng đan xen nhau, bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài rừng cây nhỏ, Tô Ngọ trời sinh thính giác nhạy bén, lập tức nhận ra tiếng bước chân kia là của Viêm Phi Ngang!
“Phi Ngang, đừng tới đây!!!” Trên mặt Tô Ngọ đầy mồ hôi lạnh, lớn tiếng hét lên về phía phát ra âm thanh.
Linh lực của cậu đã bắt đầu không chịu nổi, Phi Ngang không có sức mạnh mạnh mẽ, nếu như đối đầu với người đàn ông này…
Chỉ cần tưởng tượng ra tình cảnh kia, Tô Ngọ đã cảm thấy trong lòng từng cảm giác tuyệt vọng và thống khổ nảy lên, không, cậu không thể để Phi Ngang xảy ra chuyện!
Nhưng Viêm Phi Ngang nghe thấy giọng cậu, sao có thể không tiếp tục đi tới được? Anh không ngừng nhanh chân chạy vào trong rừng cây nhỏ, thậm chí còn trực tiếp bắn súng liên tục về phía người đàn ông.
Nhưng thật đáng tiếc, những viên đạn kia thậm chí còn không có cơ hội tới gần đã trực tiếp tan thành bụi, biến mất trong không trung.
Tạ Phong bỗng cười một tiếng, nhấc một tay khác lên, một nguồn sức mạnh trong nháy mắt bao phủ lên người Viêm Phi Ngang.
Thể năng Viêm Phi Ngang tương đối khá, trực giác của anh cũng vô cùng nhạy cảm, sức mạnh của Tạ Phong mấy lần muốn cuốn lên người anh, gần như đều bị anh tránh được. Tô Ngọ nhìn thấy sức mạnh màu nâu kia liền kinh hồn bạt vía nhưng đáng tiếc cậu căn bản không thể nào xuất lực giúp đỡ Viêm Phi Ngang được.
Có vẻ đã bị Viêm Phi Ngang tránh tới tránh lui tới phiền, Tạ Phong bỗng sử dụng sức mạnh mạnh hơn, không chỉ nhanh chóng cắt đứt đường lui của Viêm Phi Ngang mà còn chặn luôn nơi anh muốn né sang tiếp đó.
Viêm Phi Ngang dù có lợi hại đến đâu, dưới tình huống không thể nhìn thấy chiêu thức của đối thủ, cơ thể cũng rất nhanh bị sức mạnh của Tạ Phong rạch ra một vết thương sâu.
Khi máu tươi bắn tung tóe ra từ miệng vết thương của anh, Tô Ngọ đau lòng vô hạn, hận không thể trực tiếp nhào tới cắn chết Tạ Phong đã dám làm tổn thương Phi Ngang.
“Thật không hổ là lão tứ của nhà họ Viêm, còn rất lợi hại, không bằng giúp tôi thử thuốc mới xem!” Tạ Phong bỗng cười một tiếng, Viêm Phi Ngang nhanh chóng né tránh công kích của gã, nhưng trong lúc né tránh lại bị một đạo sức mạnh đã núp sẵn ở đó trực tiếp đánh vào cơ thể.
Viêm Phi Ngang bỗng rên lên một tiếng, gương mặt tuấn tú bắt đầu vặn vẹo, cơ thể cao to ngã thẳng xuống.
“Phi Ngang!!!”
Tô Ngọ nhìn Viêm Phi Ngang bỗng ngã xuống đất, trong mắt cậu chỉ có người đàn ông ấy, vậy mà lúc này người đàn ông ấy lại ngã xuống mặt đất thống khổ co quắp.
Dòng máu đỏ thẫm không ngừng chảy ra từ năm vết thương trên người Viêm Phi Ngang, Viêm Phi Ngang xiết chặt hai nắm đấm, không muốn lộ ra vẻ mặt giãy giụa chẳng khác gì trò hề trước mặt kẻ địch, chỉ là lúc này toàn thân anh nổi đầy gân xanh, tựa như một khắc sau sẽ làm cơ thể anh nổ tan xác, thực sự rất không dễ nhìn.
Chảy quá nhiều máu làm cho cơ thể anh run rẩy liên tục rồi ngã xuống nền đất bên dưới, toàn thân anh rất nhanh dính máu đầy người, đau đớn tới tận xương tủy, ngay cả hơi thở cũng dần trở nên yếu ớt.
“Phi Ngang a a a a ——!!!”
Người mình thích nhất bị thương thành bộ dáng như vậy ngay trước mặt mình, trong lòng Tô Ngọ đau đớn kinh khủng, tiếng hét cao vút như đất rung núi chuyển, chấn động tới mức ngay cả mặt đất cũng bắt đầu hơi run rẩy.
“Chuyện gì xảy ra?” Tạ Phong vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh thành thạo lúc này cũng hơi nhíu mày.
Mặt đất vẫn chưa ngừng rung, trên người Tô Ngọ bỗng phát ra một luồng ánh sáng xanh lục cực đậm, màu xanh lục kia trải dài, tựa như kéo dài hàng nghìn dặm núi lớn, tồn tại lâu dài nghìn năm, sánh ngang với đất trời, sáng chói và vĩ đại, như ngập lấy đầu người, phô thiên cái địa đảo lộn trời đất, bao phủ cả vùng.
Tạ Phong khiếp sợ há to mồm, nhưng một câu cũng không thốt lên nổi.
Màu xanh lục um tùm ôn nhu lại hung hăng, chỉ tiếc sự ôn nhu của nó chỉ dành cho người cậu thích nhất kia, đối với kẻ cả gan dám làm tổn thương thì lại không lưu tình hủy diệt.
…
Cố Tinh Hà mang người một lần nữa bao vây tòa nhà cũ kia, mang người từ căn cứ tới muốn đi bắt Tạ Phong, chỉ là đến bây giờ vẫn chưa có bất cứ tin tức gì được truyền cho hắn.
Trong lúc trong lòng hắn đang ngập tràn nôn nóng, bỗng cảm giác mặt đất dưới chân rung động kịch liệt, chấn động tới mức toàn thân hắn cũng sắp không thể đứng vững được, không khỏi kinh ngạc khó tin nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Động đất?”
“Thủ lĩnh, là động đất? Không phải là thật đấy chứ, chúng tôi ở trong tòa nhà cảm giác như sắp sập.” Người từ trong tòa nhà cũ nhanh chóng rút ra ngoài, sợ hãi không thôi nhìn hắn.
Cố Tinh Hà cũng ngơ ngẩn, hắn vội gọi điện cho Mạnh Thực, bảo anh ta điều tra xem đã có chuyện gì xảy ra, đòng thời cũng gọi một cú điện thoại cho Viêm Phi Ngang.
Số hắn gọi chính là số điện thoại đặc thù của Cục 9 —— tất cả toàn bộ điện thoại của họ đều đã tắt máy đặt phong tỏa trong cục —— số điện thoại đặc thù gọi được, nhưng lại không có ai nghe máy, trong lòng hắn cảm giác nặng nề, nói với mọi người vài câu rồi chạy về phía Viêm Phi Ngang rời khỏi vừa nãy.
…
Tạ Phong dưới sức mạnh mạnh mẽ, cũng không còn lại gì cả. Toàn bộ sức mạnh đối kháng trong rừng cây nhỏ tan hết, cơ thể Tô Ngọ mất lực ngã xuống mặt đất, cậu mở mắt mỏi mệt liếc mắt nhìn Viêm Phi Ngang cách đó không xa, miễn cưỡng bò về phía anh.
Toàn thân Viêm Phi Ngang tựa như chìm trong máu tươi, toàn thân da dẻ đều nứt toác, người căng ra, không muốn lăn lộn giãy giụa, làm cho máu tươi chảy tràn ra càng nhiều.
“… Đừng… sợ…” Tuy rằng toàn thân đẫm máu, Viêm Phi Ngang vẫn phun ra hai chữ từ kẽ răng đang nghiến thật chặt, an ủi cậu nhóc trong lòng anh.
“Vâng, em không sợ, Phi Ngang anh đừng xảy ra chuyện gì.” Tô Ngọ ngồi xổm cạnh anh, nước mắt từng giọt thật lớn lăn xuống, làm cho cậu sắp không thể nào nhìn rõ được Viêm Phi Ngang mà cậu thích nhất nữa rồi, cậu nhanh chóng giơ tay quệt mắt một cái.
Lau sạch nước mắt, Tô Ngọ nhìn Viêm Phi Ngang toàn thân đều là máu nhất thời không biết nên làm gì, ba viên thuốc cậu có, cậu đã cho Viêm Phi Ngang ăn một viên vào lần đầu cậu gặp anh, giờ còn lại hai viên, Tô Ngọ không chút do dự cầm một viên ra, đút vào miệng anh.
Viên thuốc màu vàng có vẻ rất hữu dụng, vết thương trên người Viêm Phi Ngang đang không ngừng nứt ra đã chậm rãi khép lại. Tô Ngọ cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút, lần này cậu gần như dùng hết toàn bộ linh lực, cơ thể cũng uể oải cực kì, không nỡ rời khỏi Phi Ngang, vì vậy cũng không quan tâm dưới đất bẩn hay không bẩn, trực tiếp nằm thẳng xuống bên cạnh anh, không dám chạm vào cơ thể anh, không thể làm gì hơn là quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, tựa như làm như thế là có thể giữ được người này lại.
Cố Tinh Hà mang người chạy tới, liền nhìn thấy cấp dưới của mình quả thực như vừa mới chui từ dưới hố máu lên, sắc mặt nhất thời cực kì khó coi.
Bốn người ở một phòng kí túc xá, hai người khác thấy Triệu Ngôn đưa một người về, bề ngoài còn xinh đẹp như vậy, mới nhìn còn tưởng là em gái cắt tóc ngắn, đều có chút ngượng ngùng, sau đó mới biết là nam, cũng không còn hứng thú nữa.
Triệu Ngôn cười híp mắt mở máy tính ra, nói với Tô Ngọ rằng: “Gửi tới điện thoại di động của cậu trước đã, trên điện thoại di động cũng xem được.”
Tô Ngọ gật đầu, đưa điện thoại cho cậu ta.
Trong trường học này, Triệu Ngôn có đàn anh đồng hương, đối phương rất quan tâm tới cậu ta, có phim gì hay cũng cho cậu ta không ít. Triệu Ngôn thì thật sự coi Tô Ngọ là bạn, có thứ gì tốt cũng muốn chia sẻ với cậu.
Phim có rất nhiều, có điều Triệu Ngôn cân nhắc tới tính hướng của Tô Ngọ nên cố ý hỏi xin học trưởng một ít phim GV, toàn bộ cho vào thành một file gửi vào điện thoại cho Tô Ngọ.
“Được rồi, điện thoại di động trả lại cậu, về lén xem đi nhé.” Triệu Ngôn ám muội nhét lại điện thoại vào tay cậu, đồng thời còn cảm thán một chút Tô Ngọ thật đúng là có tiền, một cái điện thoại đời mới nhất này, cũng phải bảy tám nghìn, có điều Tô Ngọ tuy rằng điện thoại hay máy tính đều dùng đồ tốt nhất, quần áo trên người thoạt nhìn cũng rất xịn nhưng lúc bình thường luôn mộc mạc tiết kiệm nên dù trong lòng Triệu Ngôn có chút hâm mộ nhưng lại không ghét cậu một chút nào.
“Cám ơn cậu nhé, vậy tớ đi trước đây.” Tô Ngọ nhận lại điện thoại, rời khỏi trường học. —— cũng may mà Triệu Ngôn đã dặn cậu phải “lén xem”, bằng không nhỡ Tô Ngọ trên đường về nhà đi được nửa đường lại mở thẳng ra xem, những âm thanh trong video bị người ta nghe thấy, cũng không biết là sẽ nhìn cậu với ánh mắt như thế nào nữa…
Viêm Phi Ngang gần đây đang bận điều tra chuyện xảy ra ở Đại học Thanh Tuệ, phải khuya mới về nhà, Tô Ngọ ở nhà một mình, đột nhiên cảm thấy không có chuyện gì làm, liền thả to con ra, dạy cho cậu ta một ít pháp môn tu luyện.
To con bây giờ đã là âm hồn, dù sao cũng coi như là đột tử bất ngờ, trong lòng có oán hận không thể nào xuống âm phủ đầu thai được, nhưng nếu như cậu ta cứ mãi ở lại dương thế, sẽ có một lúc nào đó hồn phi phách tán, để cậu ta học tu luyện một chút cũng tốt, chỉ có điều cũng may phương pháp tu luyện này cũng sẽ không làm cho cậu ta lập tức trở nên lợi hại được.
“Tôi, tôi hình như từng gặp cậu rồi.” To con bay trước mặt Tô Ngọ, hơi nghiêng đầu, ánh mắt có chút vừa kinh hỉ lại có chút mê man.
“Chúng ta là bạn học, trước đây đúng là từng gặp.” Tô Ngọ kể lại chuyện đã từng xảy ra cho cậu ta nghe.
Ai ngờ to con vừa nghe xong lại bắt đầu cười ha ha, cười tới gần như toàn bộ hồn phách đang lơ lửng giữa không trung đều run lên, cuối cùng tựa như trở nên điên cuồng, Tô Ngọ mờ mịt hỏi: “Cậu cười cái gì?”
“Tôi cười cái tên ngu ngốc gây phiền phức cho người tốt kia ha ha ha lại bị cậu chế trụ dễ dàng ha ha ha…” Nếu không phải là âm hồn không có thực thể, cười như vậy chắc cậu ta cũng đã chảy hết cả nước mắt ra rồi!
Tô Ngọ: “…” —— cái người cậu đang nói kia hình như chính là cậu mà…
Nhờ tu luyện, to con dần dần nhớ ra một vài chuyện, vài ngày sau, cậu ta bỗng nói: “Tôi nhớ ra rồi! Là Lý Dương! Là Lý Dương hại tôi!”
“Lý Dương? Cậu ta hại cậu như thế nào? Tại sao?” Tô Ngọ nhíu mày hỏi.
“Còn có thể như thế nào nữa?! Nó chỉ lợi dụng tôi mà thôi! Lý Dương! Lý Dương thằng khốn kiếp này!!!” Khi to con nói những lời này, trên mặt cậu ta mây đen lại bắt đầu giăng kín, mắt thấy âm hồn lại một lần nữa sắp bị hận thù điều khiển, Tô Ngọ nhanh chóng ngăn cậu ta lại.
“Cậu tỉnh táo lại một chút, kể lại chuyện rõ ràng lại đã.” Trong lòng Tô Ngọ rất gấp, chuyện này liên quan tới chuyện mà mấy người Phi Ngang vẫn đang điều tra, cậu cũng hy vọng tên to con Lý Sâm Lâm này có thể nhớ nhanh ra một chút.
Lý Sâm Lâm bây giờ đã bắt đầu tu hành, dưới sự trợ giúp của Tô Ngọ, cậu ta rất nhanh đã tỉnh táo lại một chút từ trong cơn hận thù, thì thào nói: “Cậu ta gạt tôi nói có một chỗ làm có thể kiếm được rất nhiều tiền, bảo tôi… bảo tôi… tôi, tôi không nhớ ra được… cái người… họ Tạ kia…”
“Tạ? Tạ gì cơ? Người nào?” Tô Ngọ cảm thấy bối rối, giục cậu ta nói tiếp.
Nhưng tu vi của Lý Sâm Lâm quá thấp, thời gian ngắn như vậy đã có thể nhớ ra được nhiều chuyện đã là không dễ dàng, Tô Ngọ không hỏi ra được tin tức gì hữu dụng, trong lòng vô cùng ủ rũ.
Buổi chiều còn có tiết, Tô Ngọ cho Lý Sâm Lâm trở lại bọc quần áo, lại truyền cho cậu ta một ít linh khí giúp cậu ta ngưng tụ hồn thể, sau đó thì đi tới trường.
Trên đường tới trường, Tô Ngọ suy nghĩ không biết những tin tức này có thể có chút tác dụng nào đối với mấy người Phi Ngang hay không, vì vậy cậu lấy điện thoại ra gọi cho Viêm Phi Ngang.
Đúng rồi, trước đó Triệu Ngôn có gửi cho cậu một ít tư liệu, nhưng bởi gần đây Phi Ngang ngày nào cũng về nhà rất muộn nên mấy bữa của Tô Ngọ đều là ăn ở trường hoặc là giải quyết ở bên ngoài, Tô Ngọ không nỡ quấy rầy giấc ngủ của anh, cũng không muốn xem một mình, thế nên vẫn còn nguyên trong điện thoại của cậu.
Cậu nghĩ đợi hết đợt bận này sẽ cùng xem với Phi Ngang, lúc này cuộc gọi của cậu đã được bắt.
“Phi Ngang, là em Tô Ngọ đây, vừa nãy Lý Sâm Lâm nhớ ra một ít chuyện, nói là Lý Dương hại cậu ta, lừa cậu ta đi làm một việc gì đó, có nhắc tới một chữ ‘Tạ’, không biết có ích gì cho anh không.”
“Tạ?” Hai hàng lông mày của Viêm Phi Ngang nhíu một chút, lập tức đáp lại, “Đương nhiên là có ích rồi, cám ơn em Tô Ngọ, có điều chuyện này em đừng nói với bất kì một ai khác nhé, có được không?”
Bây giờ khi anh nói chuyện với Tô Ngọ, lúc nào cũng rất cố gắng dùng giọng nói ôn hòa nhất để thương lượng với cậu, chứ không phải là lời ra lệnh của thủ trưởng với cấp dưới. Chỉ có điều người vốn luôn lạnh nhạt bỗng thay đổi ngữ khí, sự khác biệt rất lớn, Tô Ngọ bị câu “Có được không?” cuối cùng của anh hỏi tới trong lòng rung động không ngừng, sao có thể không đồng ý với anh được? “Còn nữa, chuyện trong trường học em đừng thăm dò một mình nữa, chuyện này rất nguy hiểm.” Viêm Phi Ngang hơi khựng lại một chút, cuối cùng vẫn thêm vào một câu, “Anh sẽ rất lo lắng cho em.”
“Ừm.” Tô Ngọ bị mấy câu này của anh làm cho xuân tâm nhộn nhạo không thôi, mặt đỏ rần, toàn thân tựa như đắm chìm trong đống trái tim hồng phấn.
Viêm Phi Ngang có vẻ như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, dặn cậu gần đây ở trường nhất định phải cẩn thận, sau đó mới cúp máy.
Cầm điện thoại, sóc bay nhỏ đứng ven đường cười ngây ngô mất mấy phút, cuối cùng mới cười híp mắt đi tới trường.
Bởi nhớ tới lời dặn của Phi Ngang không muốn cậu một mình đi thăm dò nên Tô Ngọ thành thật ngoan ngoãn lên phòng học, cũng không đi tiếp xúc với cái người tên Lý Dương kia nữa.
Viêm Phi Ngang bên này thì lại càng thêm chắc chắn những chuyện này có liên quan tới người nhà họ Tạ.
“Cái người tên Tạ Phong này, gã đang dùng người làm thí nghiệm? Thí nghiệm thuốc gì đó? Những người đã chết này lại là những người nào? Hẳn không phải là sinh viên.” Cố Tinh Hà khoanh tay đi qua đi lại trước bảng trắng, chống cằm lẩm bẩm.
“Đúng là không phải sinh viên, tôi đã tra xét, sinh viên Đại học Thanh Tuệ mất tích những năm gần đây rất ít, có mất tích cũng không phải là mất tích trong trường, hơn nữa nếu sinh viên trong trường mất tích quá nhiều sẽ làm cho người khác chú ý tới, thế nên tôi cho là, Lý Sâm Lâm này hẳn là người duy nhất có liên quan tới sinh viên Thanh Tuệ.” Viêm Phi Ngang cau mày trần thuật lại quan điểm của mình.
Cố Tinh Hà thở dài một hơi, “Cậu nói rất có lý, có điều tôi cứ cảm giác cái thí nghiệm thuốc này của gã ta không đơn giản? À đúng rồi, những dấu vết dưới tầng hầm kia là do thí nghiệm thuốc thất bại để lại? Tôi cứ cảm thấy không giống lắm.”
“Tôi cho rằng không phải là thí nghiêm, mà là sản xuất.”
“Cái gì? Sản xuất là có ý gì?!” Cố Tinh Hà có chút không hiểu.
Viêm Phi Ngang ngước mắt nhìn hắn chăm chú một hồi, thần sắc anh rất bình tĩnh, lời nói chậm rãi kia khi nói ra lại tựa như khuấy động sóng to gió lớn, “Chế tạo ra người nắm giữ năng lực đặc thù, sản xuất số lượng lớn.”
Cố Tinh Hà kinh hãi quay đầu lại nhìn anh, nhưng nửa ngày sau hắn cũng không nói nên được lời nào, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Lời Viêm Phi Ngang nói thực sự quá làm người sợ hãi rồi! Nếu như chuyện đúng là như anh nói, đối phương cuối cùng cũng đạt thành mục đích này, vậy thì họ…
Cố Tinh Hà lau mặt, lời thật mất lòng, sức mạnh bây giờ của họ ngay cả chỉ cần hai người như lông tạp kia đều không thể đối phó được, nếu như người như vậy còn có thể sản xuất số lượng lớn…
Hắn không còn dám nghĩ sâu hơn, sự tình trước mắt còn chưa tới một bước như vậy, họ không thể tự làm rối loạn bản thân.
“Chính là như vậy, tôi cũng chỉ là suy đoán vậy thôi.” Viêm Phi Ngang cũng không mong lời mình nói lại là tiên đoán trước trận chiến.
“Vậy làm sao bây giờ?” Cố Tinh Hà thở dài, hỏi đầy mệt mỏi, sau đó nheo đôi mắt hẹp dài lại, nói, “Tôi cho rằng trước tiên nên khống chế họ Tạ kia lại, cậu cảm thấy thế nào?”
“Bắt lấy gã!”
Hai người đạt thành nhận thức chung, lập tức bắt tay vào hành động.
Chương trình học năm nhất không quá khó nhưng đối với Tô Ngọ mà nói, độ khó vẫn rất cao, nền tảng kiến thức của cậu quá kém, lập tức học từ tiểu học lên đại học, có thể tưởng tượng được cậu học tập đau khổ đến mức nào.
Có điều Tô Ngọ cũng không phải là kẻ thua cuộc dễ dàng đầu hàng, chương trình học trước đó cậu cũng không bỏ qua, mỗi ngày rảnh rỗi cậu đều tiếp tục tự học, thỉnh thoảng cuối tuần Hàn Ý Ổn được nghỉ, cũng sẽ tiếp tục dạy học cho cậu.
Học xong một tiết học, Tô Ngọ cẩn thận cất vở lại ngay ngắn, chuẩn bị cùng Triệu Ngôn ra ngoài, bỗng nhìn thấy Lý Dương đứng ngoài phòng học.
Lý Dương liếc mắt nhìn cậu, xoay người đi. Tô Ngọ do dự một chút, vẫn quyết định đi tới xem thế nào, Lý Dương này hình như là đến tìm cậu.
Tạm biệt Triệu Ngôn, Tô Ngọ và Lý Dương tới một cái sân tập khác.
Ánh mặt trời nắng nóng, không có ai đi ra sân tập làm gì, Lý Dương bỗng xoay người lại, nhìn thẳng vào cậu, cậu ta quả nhiên là tới tìm Tô Ngọ.
“Đình Đình nói, có chuyện muốn nói với cậu, bảo tôi thay cô ấy mời cậu tới chỗ gặp.”
Lời này của cậu ta đúng là kì lạ, cậu và Lý Dương, còn cả cô gái tên Đình Đình kia đều không quen biết, nếu như Đình Đình thật sự muốn tìm cậu, tại sao lại tìm một người cậu cũng không quen đến nhắn lời mời?
Tô Ngọ cau mày, không hề có ý định đi theo. Cậu không phải kẻ ngốc, biết rõ lời của đối phương có vấn đề mà vẫn chủ động theo sau.
Lý Dương chợt nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn nói: “Đình Đình thích cậu như vậy, cô ấy có việc muốn cậu giúp một tay, cậu có muốn đi hay không?”
Tô Ngọ vốn không hiểu cậu ta muốn làm gì, lúc này đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, trong đầu bỗng nhanh chóng nghĩ, chẳng lẽ cô gái tên Đình Đình kia gặp nguy hiểm?!
Thấy thái độ của Tô Ngọ thả lỏng, vẻ mặt Lý Dương bỗng trở nên bi thương, “Đình Đình là một cô gái đáng yêu, cậu không được phụ kì vọng của cô ấy, gặp trong rừng cây nhỏ trước tòa nhà cũ.”
Cậu ta nói xong thì xoay người đi, Tô Ngọ muốn biết rõ đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra, đương nhiên là không thể để cho cậu ta toại nguyện, bước lên một bước bắt lấy người cậu ta, nhưng Lý Dương không biết dùng cách gì, chân chỉ mới xoay một cái, đã có thể tránh được động tác của cậu!
“Chớ cô phụ Đình Đình!” Vẻ mặt Lý Dương lại một lần nữa trở nên dữ tợn, nói xong lập tức xoay người nhanh chân chạy đi.
Tô Ngọ vốn muốn đuổi theo, lại nghe thấy có người đang đi về hướng này, muốn đuổi theo Lý Dương, đối phương không biết đã chạy đi đâu, không thể làm gì hơn là đành bỏ cuộc.
Nghĩ tới nghĩ lui, hay là gọi điện thoại cho Viêm Phi Ngang đã, nhưng cậu lại không thể nào gọi được cho anh. Tô Ngọ không thể làm gì hơn là đành gọi cho Mạnh Thực, nhưng cũng không thể nào gọi được, còn tưởng là do máy mình có vấn đề, thử gọi cho Triệu Ngôn một cuộc, lại gọi được, xem ra bây giờ Viêm Phi Ngang đang ở chỗ nào đó không có sóng.
Nhưng tình huống của Đình Đình bên kia rõ ràng rất khẩn cấp, Tô Ngọ lo cô xảy ra chuyện, do dự một chút, vẫn nhắn một tin cho Viêm Phi Ngang rồi một mình đi vào rừng cây nhỏ.
Rừng cây nhỏ vẫn râm mát như trước, cho dù mặt trời bỏng rát trên đầu cũng không thể nào xua tan được cảm giác mát mè trong rừng cây này.
Tô Ngọ chậm rãi đi vào, nhưng chờ đến khi cậu đi vào khu rừng nhỏ kia rồi, lại phát hiện có điều không ổn.
Quả nhiên, một khắc ngay sau đó, bỗng từ bốn phương tám hướng có một sức mạnh mạnh mẽ dưới dạng lưới ánh sáng vọt tới, đủ loại màu sắc, hướng thẳng về phía vòng bảo hộ của cậu!
Tô Ngọ giật mình, vội vàng chạy trở lại, lại bị người chặn lối ra.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi vào lối mà lúc nãy cậu đi vào rừng cây, cười híp mắt nhìn cậu, nụ cười tựa như vô cùng ôn nhu thâm tình nhìn tình nhân của mình.
Có điều Tô Ngọ thiếu hụt trên phương diện này, ánh mắt thâm ý gì cũng không cảm nhận được, cậu vừa dùng linh lực lặng lẽ đẩy kết giới của mình lên, vừa chất vấn: “Anh là ai?”
“Tôi ấy à? Tôi họ Tạ, tên một chữ Phong, được một cậu bé đáng yêu như em chủ động hỏi tên, đúng là vinh hạnh của tôi.” Người đàn ông kia mỉm cười đi về phía cậu, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng về phía cậu, tựa như được gặp lại tình nhân đã nhiều năm chia lìa.
Cái lưới ánh sáng kia quả thực quá mạnh, trán Tô Ngọ bắt đầu vã mồ hôi lạnh, thần kinh cậu căng ra, mà càng làm cho cậu căng thẳng, lại chính là người đàn ông trước mặt đang đi thẳng về phía cậu này…
Người đàn ông tự xưng là Tạ Phong đưa tay đến nhấc cằm cậu lên, Tô Ngọ đề phòng lùi lại vài bước, dùng càng nhiều linh lực hơn để đẩy kết giới.
“Họ Tạ kia, Lý Sâm Lâm là do anh hại chết? Tại sao?” Tô Ngọ nhân cơ hội hai người còn đang giẳng co liền hỏi ra câu hỏi này.
“Sao có thể gọi là tôi đang hại cậu ta được, tôi là giúp cậu ta mà.” Tạ Phong vẻ mặt vô tội, phối hợp với khuôn mặt kia, trông lại càng chân thật, “Tôi có thể giúp cậu ta từ một người bình thường biến thành một người cực kì cực kì lợi hại, đứng trên tất cả mọi người, sao có thể nói là hại cậu ta được?”
Tô Ngọ cảm thấy người này đúng là không thể hiểu nổi, cậu tức giận nói: “Cậu ấy ngay cả mạng cũng không còn, anh còn nói là giúp chứ không phải là hại cậu ấy! Anh nói láo!”
“Cậu ta mất mạng là bởi cơ thể cậu ta quá yếu đuối, không chịu nổi sức mạnh cải tạo, chỉ có thể nói là cậu ta không tốt số, sao có thể trách tôi được?” Tạ Phong vẫn làm mặt vô tội, tựa như trong miệng không phải là một mạng người có chết hay là không chết, mà là vấn đề nhỏ không quá quan trọng như cơm bữa.
Tô Ngọ tức tới mặt đỏ bừng, cậu căn bản không biết nên nói lí thế nào với cái kẻ đầy miệng toàn là logic vớ vẩn này, cố tình là đối phương có vẻ càng lợi hại hơn cậu!
Tạ Phong vẫn cứ đầy mặt thâm tình nhìn cậu, bỗng cười nói: “Tôi biết cậu nhóc là em rất lợi hại, có điều tôi còn có thể làm cho em trở nên lợi hại hơn, làm cho tất cả mọi người sùng bái em, cúng bái em, có muốn đi cùng tôi không?”
“Không được!” Tô Ngọ lớn tiếng từ chối, đồng thời một luồng ánh sáng xanh lục oánh nhuận bộc phát xung quanh người cậu, mang theo tư thế như gào thét, tàn nhẫn vọt về phía người đàn ông kia.
Nhưng người đàn ông nhìn thấy cũng không hề sợ sệt, trái lại, hai mắt còn rất hưng phấn nhìn luồng ánh sáng xanh lục kia, gã giơ tay lên, một luồng ánh sáng nâu phát ra từ lòng bàn tay gã, không ngờ lại trực tiếp đón lấy luồng sáng xanh đang hùng hổ kia, gã trực tiếp kháng trụ lại, thậm chí còn mơ hồ đang chiếm lấy lợi thế!
Tô Ngọ vã mồ hôi trán, một chiêu này tuy rằng rất lợi hại, nhưng cậu cũng cảm nhận được linh lực vốn đã không nhiều của mình đang cấp tốc chảy trôi đi.
Người đàn ông kia vẫn còn đang hỏi, “Sao nào, có muốn đi cùng tôi không?!”
Tô Ngọ nghiến chặt răng, nhưng vẫn dùng giọng nói cực lớn cự tuyệt, “Không được!”
“Vậy thì thật là đáng tiếc, xem ra vẫn phải hy sinh lão tứ nhà họ Viêm mới được.” Người đàn ông cười híp mắt nói.
“Anh! Anh nói cái gì!” Tô Ngọ vừa nghe thấy gã nói tới Viêm Phi Ngang, nhất thời kinh hãi tới biến sắc, “Anh định làm gì Phi Ngang?!”
“Làm gì thì em sẽ sớm được biết thôi.”
Trong lúc trong lòng Tô Ngọ căm tức và lo lắng đan xen nhau, bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài rừng cây nhỏ, Tô Ngọ trời sinh thính giác nhạy bén, lập tức nhận ra tiếng bước chân kia là của Viêm Phi Ngang!
“Phi Ngang, đừng tới đây!!!” Trên mặt Tô Ngọ đầy mồ hôi lạnh, lớn tiếng hét lên về phía phát ra âm thanh.
Linh lực của cậu đã bắt đầu không chịu nổi, Phi Ngang không có sức mạnh mạnh mẽ, nếu như đối đầu với người đàn ông này…
Chỉ cần tưởng tượng ra tình cảnh kia, Tô Ngọ đã cảm thấy trong lòng từng cảm giác tuyệt vọng và thống khổ nảy lên, không, cậu không thể để Phi Ngang xảy ra chuyện!
Nhưng Viêm Phi Ngang nghe thấy giọng cậu, sao có thể không tiếp tục đi tới được? Anh không ngừng nhanh chân chạy vào trong rừng cây nhỏ, thậm chí còn trực tiếp bắn súng liên tục về phía người đàn ông.
Nhưng thật đáng tiếc, những viên đạn kia thậm chí còn không có cơ hội tới gần đã trực tiếp tan thành bụi, biến mất trong không trung.
Tạ Phong bỗng cười một tiếng, nhấc một tay khác lên, một nguồn sức mạnh trong nháy mắt bao phủ lên người Viêm Phi Ngang.
Thể năng Viêm Phi Ngang tương đối khá, trực giác của anh cũng vô cùng nhạy cảm, sức mạnh của Tạ Phong mấy lần muốn cuốn lên người anh, gần như đều bị anh tránh được. Tô Ngọ nhìn thấy sức mạnh màu nâu kia liền kinh hồn bạt vía nhưng đáng tiếc cậu căn bản không thể nào xuất lực giúp đỡ Viêm Phi Ngang được.
Có vẻ đã bị Viêm Phi Ngang tránh tới tránh lui tới phiền, Tạ Phong bỗng sử dụng sức mạnh mạnh hơn, không chỉ nhanh chóng cắt đứt đường lui của Viêm Phi Ngang mà còn chặn luôn nơi anh muốn né sang tiếp đó.
Viêm Phi Ngang dù có lợi hại đến đâu, dưới tình huống không thể nhìn thấy chiêu thức của đối thủ, cơ thể cũng rất nhanh bị sức mạnh của Tạ Phong rạch ra một vết thương sâu.
Khi máu tươi bắn tung tóe ra từ miệng vết thương của anh, Tô Ngọ đau lòng vô hạn, hận không thể trực tiếp nhào tới cắn chết Tạ Phong đã dám làm tổn thương Phi Ngang.
“Thật không hổ là lão tứ của nhà họ Viêm, còn rất lợi hại, không bằng giúp tôi thử thuốc mới xem!” Tạ Phong bỗng cười một tiếng, Viêm Phi Ngang nhanh chóng né tránh công kích của gã, nhưng trong lúc né tránh lại bị một đạo sức mạnh đã núp sẵn ở đó trực tiếp đánh vào cơ thể.
Viêm Phi Ngang bỗng rên lên một tiếng, gương mặt tuấn tú bắt đầu vặn vẹo, cơ thể cao to ngã thẳng xuống.
“Phi Ngang!!!”
Tô Ngọ nhìn Viêm Phi Ngang bỗng ngã xuống đất, trong mắt cậu chỉ có người đàn ông ấy, vậy mà lúc này người đàn ông ấy lại ngã xuống mặt đất thống khổ co quắp.
Dòng máu đỏ thẫm không ngừng chảy ra từ năm vết thương trên người Viêm Phi Ngang, Viêm Phi Ngang xiết chặt hai nắm đấm, không muốn lộ ra vẻ mặt giãy giụa chẳng khác gì trò hề trước mặt kẻ địch, chỉ là lúc này toàn thân anh nổi đầy gân xanh, tựa như một khắc sau sẽ làm cơ thể anh nổ tan xác, thực sự rất không dễ nhìn.
Chảy quá nhiều máu làm cho cơ thể anh run rẩy liên tục rồi ngã xuống nền đất bên dưới, toàn thân anh rất nhanh dính máu đầy người, đau đớn tới tận xương tủy, ngay cả hơi thở cũng dần trở nên yếu ớt.
“Phi Ngang a a a a ——!!!”
Người mình thích nhất bị thương thành bộ dáng như vậy ngay trước mặt mình, trong lòng Tô Ngọ đau đớn kinh khủng, tiếng hét cao vút như đất rung núi chuyển, chấn động tới mức ngay cả mặt đất cũng bắt đầu hơi run rẩy.
“Chuyện gì xảy ra?” Tạ Phong vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh thành thạo lúc này cũng hơi nhíu mày.
Mặt đất vẫn chưa ngừng rung, trên người Tô Ngọ bỗng phát ra một luồng ánh sáng xanh lục cực đậm, màu xanh lục kia trải dài, tựa như kéo dài hàng nghìn dặm núi lớn, tồn tại lâu dài nghìn năm, sánh ngang với đất trời, sáng chói và vĩ đại, như ngập lấy đầu người, phô thiên cái địa đảo lộn trời đất, bao phủ cả vùng.
Tạ Phong khiếp sợ há to mồm, nhưng một câu cũng không thốt lên nổi.
Màu xanh lục um tùm ôn nhu lại hung hăng, chỉ tiếc sự ôn nhu của nó chỉ dành cho người cậu thích nhất kia, đối với kẻ cả gan dám làm tổn thương thì lại không lưu tình hủy diệt.
…
Cố Tinh Hà mang người một lần nữa bao vây tòa nhà cũ kia, mang người từ căn cứ tới muốn đi bắt Tạ Phong, chỉ là đến bây giờ vẫn chưa có bất cứ tin tức gì được truyền cho hắn.
Trong lúc trong lòng hắn đang ngập tràn nôn nóng, bỗng cảm giác mặt đất dưới chân rung động kịch liệt, chấn động tới mức toàn thân hắn cũng sắp không thể đứng vững được, không khỏi kinh ngạc khó tin nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Động đất?”
“Thủ lĩnh, là động đất? Không phải là thật đấy chứ, chúng tôi ở trong tòa nhà cảm giác như sắp sập.” Người từ trong tòa nhà cũ nhanh chóng rút ra ngoài, sợ hãi không thôi nhìn hắn.
Cố Tinh Hà cũng ngơ ngẩn, hắn vội gọi điện cho Mạnh Thực, bảo anh ta điều tra xem đã có chuyện gì xảy ra, đòng thời cũng gọi một cú điện thoại cho Viêm Phi Ngang.
Số hắn gọi chính là số điện thoại đặc thù của Cục 9 —— tất cả toàn bộ điện thoại của họ đều đã tắt máy đặt phong tỏa trong cục —— số điện thoại đặc thù gọi được, nhưng lại không có ai nghe máy, trong lòng hắn cảm giác nặng nề, nói với mọi người vài câu rồi chạy về phía Viêm Phi Ngang rời khỏi vừa nãy.
…
Tạ Phong dưới sức mạnh mạnh mẽ, cũng không còn lại gì cả. Toàn bộ sức mạnh đối kháng trong rừng cây nhỏ tan hết, cơ thể Tô Ngọ mất lực ngã xuống mặt đất, cậu mở mắt mỏi mệt liếc mắt nhìn Viêm Phi Ngang cách đó không xa, miễn cưỡng bò về phía anh.
Toàn thân Viêm Phi Ngang tựa như chìm trong máu tươi, toàn thân da dẻ đều nứt toác, người căng ra, không muốn lăn lộn giãy giụa, làm cho máu tươi chảy tràn ra càng nhiều.
“… Đừng… sợ…” Tuy rằng toàn thân đẫm máu, Viêm Phi Ngang vẫn phun ra hai chữ từ kẽ răng đang nghiến thật chặt, an ủi cậu nhóc trong lòng anh.
“Vâng, em không sợ, Phi Ngang anh đừng xảy ra chuyện gì.” Tô Ngọ ngồi xổm cạnh anh, nước mắt từng giọt thật lớn lăn xuống, làm cho cậu sắp không thể nào nhìn rõ được Viêm Phi Ngang mà cậu thích nhất nữa rồi, cậu nhanh chóng giơ tay quệt mắt một cái.
Lau sạch nước mắt, Tô Ngọ nhìn Viêm Phi Ngang toàn thân đều là máu nhất thời không biết nên làm gì, ba viên thuốc cậu có, cậu đã cho Viêm Phi Ngang ăn một viên vào lần đầu cậu gặp anh, giờ còn lại hai viên, Tô Ngọ không chút do dự cầm một viên ra, đút vào miệng anh.
Viên thuốc màu vàng có vẻ rất hữu dụng, vết thương trên người Viêm Phi Ngang đang không ngừng nứt ra đã chậm rãi khép lại. Tô Ngọ cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút, lần này cậu gần như dùng hết toàn bộ linh lực, cơ thể cũng uể oải cực kì, không nỡ rời khỏi Phi Ngang, vì vậy cũng không quan tâm dưới đất bẩn hay không bẩn, trực tiếp nằm thẳng xuống bên cạnh anh, không dám chạm vào cơ thể anh, không thể làm gì hơn là quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, tựa như làm như thế là có thể giữ được người này lại.
Cố Tinh Hà mang người chạy tới, liền nhìn thấy cấp dưới của mình quả thực như vừa mới chui từ dưới hố máu lên, sắc mặt nhất thời cực kì khó coi.
Danh sách chương