(Giải thích tựa chương: Hai rồng tranh giành quyết đấu ở Hán Thủy)

Hai gã đại tướng dưới trướng Lưu Bị bị Lã Bố ra tay chém chết, Kỳ Lân tương kế tựu kế cho thủy quân tấn công đám quân Hán Nam đã tan rã còn chút chống cự.

Cửa Bắc thành Giang Lăng mở rộng, nơi nơi đều là bại binh, Kỳ Lân định vây kính, nhưng ngại vì sức quân ta không đủ, đành phải tạm chiếm thành Giang Lăng rồi quyết định sau.

Giang Lăng chìm trong lũ, mái nhà bị dầu hỏa bám đầy, cháy hừng hực.

“Chữa lửa.” Lã Bố lạnh lùng nói.

Kỳ Lân nói: “Ngươi quá kích động. Không nên giết Trương Phi, Cam Ninh chưa chết, ta còn có hậu chiêu đang chờ phối hợp.”

Lã Bố chợt như bừng tỉnh, khắp thành phủ kín máu đen, Giang Lăng giống như địa ngục.

Kỳ Lân thở dài: “Lần này chơi lớn rồi, không thể để bọn họ trốn thoát, phải truy đuổi đến cùng.

“Nếu không, không cần biết đến nơi nào, Lưu Bị chắc chắn sẽ lại trỗi dậy. Nói không chừng, vừa ngoảnh đầu đã đến nương tựa chỗ Tào Tháo, như thế rất phiền. Ngươi ở lại đây nghỉ ngơi đi, ta dẫn người đuổi theo, cho ta hai ngàn binh.”

Lã Bố nói: “Lên ngựa đi, ta đi với ngươi.”

Giang Lăng được ném lại cho nhóm Trương Liêu dọn dẹp. Kỳ Lân giúp Lã Bố cầm máu, băng bả vai bị thương, rồi cả hai lên ngựa mang theo hai ngàn binh theo cổng Bắc ra khỏi thành.

Lã Bố hướng về Kinh Châu lần dò tìm kiếm, cuối cùng ngăn được Triệu Vân đang muốn vượt sông ở bờ Nam sông Hán Thủy.

Trận tuyết đầu tiên của mùa Đông năm nay theo gió lạnh mà đến, bông tuyết bay đầy trời.

Vài chiếc thuyền nhỏ qua sông lên phía Bắc, Gia Cát Lượng đã che chở Lưu Bị đi xa, Triệu Vân bị Lã Bố chặn đường.

Lã Bố nâng kích chỉ Triệu Vân.

Trong mắt tản ra sát ý: “Triệu Tử Long, đầu hàng Hầu gia, bản Hầu sẽ không giết ngươi.”

Triệu Vân từ mũi thuyền nhảy xuống đất vững vàng trở lại bờ, trầm giọng nói: “Trên dốc Trường Bản, ngươi cứu mạng Tử Long, nay trả lại ngươi.”

Triệu Vân cởi áo choàng để trên bờ, thân mặc chiến giáp bằng thép bạc, sáng lấp lánh.

Triệu Vân vác thương bạc, dùng vai làm điểm tựa hất mạnh, chuyển lực đào núi lấp biển vào đầu múi thương quét thẳng tới! Lã Bố cầm kích, Tử Long vác thương, hai người đồng thời bạo phát, đánh giáp lá cà!

Phương Thiên Họa Kích va chạm Ngân Long thương vang lên một tiếng kinh thiên động địa, cả hai bay về phía bờ sông, Lã Bố đột nhiên gầm lên, hai tay tấn công, Triệu Vân nháy mắt đánh ra một chưởng, đập trúng mu bàn tay Lã Bố.

Sức Lã Bố rất lớn, va chạm một cái, Triệu Vân mượn lực nhảy lui về phía sau!

Kỳ Lân nín thở đứng xem, hắn biết, đây là trận đấu đỉnh nhất của thời đại Tam quốc.

Năm Kiến An thứ mười một, cuối Thu, bờ Nam Hán Thủy tuyết bay đầy trời.

Hai người có vũ lực cao nhất đương thời đang quyết đấu, người xem chiến ít ỏi, không có lôi đài, cũng không có ai cổ vũ. Không được ghi vào sử sách. Càng không nổi danh trong thiên hạ.

Rất nhiều năm sau nghĩ lại, bất kể là giết Tần, diệt Đổng, hay nhấn chìm Giang Lăng, hỏa thiêu Xích Bích, cũng không rung động tâm can như giờ phút này. Đó là trận quyết đấu cực điểm của võ học, dùng xác phàm để nhìn trộm thiên đạo!

Binh khí vừa bay, Lã Bố và Triệu Vân dùng quyền đối quyền, chưởng đối chưởng, cước đối cước!

Gió xoáy đập vào chân, Triệu Vân quét ngang một cước!

Lã Bố ra chiêu “Ưng xanh vồ thỏ”, đạp mạnh, co chân, búng người bay lên! Võ bào tung bay phần phật giữa không trung như chim ưng săn mồi.

Triệu Vân quát: “Rơi!”

Giữa không trung, Lã Bố tung một cú đá thẳng tới, Triệu Vân giơ tay lên đỡ đòn!

Lã Triệu từ bờ sông đánh vào rừng cây, lại từ rừng cây đánh nhào xuống lòng sông, hai người dính đầy bùn lầy. Cuối cùng, chỉ còn thấy quyền cước, mỗi chiêu mỗi thức đều không thể phân biệt được nữa.

Hai mắt Triệu Vân vẫn trong trẻo như trước nay, cả hai đã bỏ hết chiêu số, trở về với nguyên gốc của võ học – ra quyền tùy tâm, không mang tạp niệm.

Lã Bố ra chiêu phóng khoáng thong thả, vuốt hổ chặn ngang lại hàm chứa sấm chớp.

Triệu Vân đỡ chiêu như linh dương móc sừng, không để lại dấu vết!

Cuối cùng, Lã Bố giơ chân đạp trúng ngực Triệu Vân, miếng hộ tâm bị đạp nát!

Triệu Vân phun máu, bay thẳng ra xa, rơi xuống sông.

“Ngươi thua.” Lã Bố đã lấy lại bình tĩnh, quyết đấu tràn đầy vui vẻ, không còn nhìn thấy sát ý đâu nữa.

Triệu Vân ướt đẫm đứng dậy, trầm giọng nói: “Cam nguyện nhận thua, giết đi, Triệu Tử Long chết không hàng.”

Lã Bố: “Không giết. Ngươi định đi đâu?”

Triệu Vân chậm chạp lắc đầu, Lã Bố nói: “Bảo Lưu Huyền Đức ra đây.”

“Quân sư hộ tống chủ công đi xa rồi.” Triệu Vân đáp: “Mục đích ta ở đây để giữ chân ngươi.”

Chiếc thuyền nhỏ sau cùng còn chưa cách bờ bao xa, vang lên tiếng khóc nức nở của trẻ con.

Triệu Vân trở đầu trường thương, giao cán thương vào tay Lã Bố, chậm rãi nói: “Sau khi ta chết, mong ngươi đồng ý chăm sóc A Đẩu, để nó làm một đứa trẻ tầm thường.”

Lã Bố nhận Ngân Long thương, bảo: “Lại đây.”

Lã Bố lấy dạ minh châu đặt vào tay Triệu Vân: “Ngươi đừng theo Lưu Bị nữa. Ta biết ngươi không muốn hàng ta. Ngươi mang A Đẩu đi Tây Bắc đến Liêu Đông đi. Công Tôn Toản chết rồi, chỗ đó là của ngươi.

“Tào Tháo đã sức cùng lực kiệt, không chạm nổi vào Liêu Đông. Về sau ta đánh chiếm Lạc Dương cứu thiên tử sẽ phong ngươi làm Liêu Đông Hầu. Châu này tặng ngươi, xem như làm chứng.”

Rốt cục, Triệu Vân cũng nhận dạ minh châu.

Lã Bố nói: “Dùng cả đời ngươi dạy dỗ hắn nên người, đừng phụ cố nhân kỳ vọng.”

Lã Bố bùn lầy khắp người, nhảy lên Xích Thố, huýt sáo một tiếng, chúng binh sĩ nhịp nhàng theo sau, rút khỏi bờ sông.

Triệu Vân đứng ở đuôi thuyền nhìn theo, đi xa dần.

Tuyết ngày càng lớn, Kỳ Lân thổi huân, một bài ca bay xuyên qua đám bông tuyết dày dặt lan vào thiên không.

Mùng hai tháng Mười Một, Lưu Bị và Gia Cát Lượng thua trận trốn chạy, chẳng biết đi đâu.

Triệu Vân mang theo Lưu Thiện đến Liêu Đông xa xôi.

Chung quy, là Lã Bố muốn chừa cho họ một con đường.

“Hắn không thua.” Kỳ Lân nói.

Hồi lâu sau Lã Bố mới gật đầu: “Phải là ta thua mới đúng. Hắn lấy nhu hòa đánh tan sát khí của ta.

Mỗi quyền mỗi chưởng của hắn đánh ra, khiến ta bình tâm. Đến cuối cùng, thành trận quyết đấu thuần túy, chẳng còn sót lại chút mong muốn báo thù rửa hận nào.”

Kỳ Lân hỏi: “Bây giờ đi đâu đây? Tiếp tục kế hoạch của chúng ta nữa không?”

Lã Bố đáp: “Về nhà trước đi. Ta mệt rồi.”

Kỳ Lân: “Về đâu?”

Lã Bố: “Tây Lương. Ta muốn ôm ngươi đi ngủ.”

Thái Sư phụ thân ái:

Đừng trách con lại viết thư khi mọi người chỉ vừa mới đi.

Sau đại chiến Xích Bích có vài ngày, thế cục đã thay đảo điên. Hành vi của Phụng Tiên làm con trở tay không kịp, hắn hoàn toàn bị chọc giận, nên đã giết Quan Vũ và Trương Phi rồi ạ.

Con cảm thấy lo lắng bất an quá. Hồi trước, Lã Bố chiến tam anh còn chưa phân được thắng bại. Nhưng hiện tại, hắn đã có thể chém Quan Vũ rơi ngựa, hơn nữa còn không đến ba chiêu.

Trần Cung giải thích là: Khi đó, Lã Bố chẳng qua chỉ là tay sai của Đổng Trác, mà mười tám lộ chư hầu giương cao cờ đại nghĩa. Nay tình thế đôi bên thay đổi, Lã Bố đứng về đại nghĩa, cộng thêm tâm huyết, quyết tâm vì nghĩa không quay đầu, điều đó khiến hắn không còn sợ hãi hay do dự nữa.

Còn Lã Bố thì nói là: Chính hắn cũng không biết tại sao.

May mắn, lúc sắp chia tay, Triệu Tử Long giúp hắn thay đổi. Nếu không bây giờ con chẳng khác nào đang đi theo một con dã thú nguy hiểm, thật sự không ổn. Bởi vậy, Sư phụ nói đúng lắm, năng lực của con còn cần rèn luyện rất nhiều.

Hiện tại đã đúng là thời đại Tam quốc. Tào Tháo lui về Quang Trung, chiếm lĩnh phía Đông thành Nghiệp, Lạc Dương, độc chiếm Trung Nguyên.

Lưu Bị không biết tung tích, Tôn Quyền trấn thủ Giang Đông, trông coi bảy quận Kinh Châu. Ở Giang Lăng, bọn con phát hiện một tên tín báo của Ích Châu, tên Trương Tùng.

Hắn mang theo bản đồ quân sự của Ích Châu, Hán Trung đến tìm Lưu Bị xin nương nhờ. Nhưng nay Lưu Bị đã thất bại, hắn rơi vào tay bọn con. Trên đường về, bọn con mượn đường qua Ích Châu, bắt Trương Tùng làm nội ứng, hội hợp với Cao Thuận và Giả hủ, tập trung vây Thành Đô.

Còn chưa đánh đấm gì, Lưu Chương đã dâng thành xin hàng, đúng như bọn con dự tính.

Con biết Lưu Chương chắc chắn đầu hàng Phụng Tiên bởi con có xem qua lịch sử.

Trần Cung Đoán được vì hắn cho rằng uy danh của Phụng Tiên đang rất vang dội, tên tuổi đã vượt qua Tào Tháo. Nếu Lưu Chương không ngoan ngoãn thuận theo, chắc sẽ không có đường lui.

Giả Hủ cũng đoán được. Bởi vì hắn nhìn thấu con người Lưu Chương, cho rằng tên này nhát gan sợ đòn. Nhưng để bảo toàn quân dân ở Thành Đô, không thể không nói hắn là một lãnh đạo tốt.

Phụng Tiên giao lại một vạn người cho Trương Liêu, Trương Cáp, để bọn hắn cùng Giả Hủ ở lại trấn thủ Thành Đô. Bọn con dẫn đại quân qua núi Định Quân, ra khỏi cửa khẩu, chuẩn bị năm nay trải qua mùa Đông ở Trường An.

Vật tư từ Tây Lương đã chuyển đến rồi, Mã Siêu về Võ Uy đi thay quân. Cao đại ca cũng vừa hội hợp với bọn con.

Lần thứ ba trở lại Tây Kinh Trường An, trong sáu năm qua, ngôi nhà đầu tiên của con đã xây dựng gần như xong hết rồi. Vườn Thượng Lâm đã khôi phục lại như ba đầu, ‘bát thủy nhiễu Trường An’, cảnh tượng phồn hoa.

Các cung điện bị thiêu hủy phần lớn đã được xây dựng lại – gồm cả đình Phượng Nghi.

Người cũng là người quen cũ, Phụng Tiên, con, Cao đại ca, Công Đài.

Mùa Đông năm nay có lẽ sẽ lạnh lắm đây, mới tháng 11 tuyết đã rơi rất nhiều. Phụng Tiên đang giận dỗi ở đình Phụng Nghi, để con đi trông hắn.

Mấy hôm nay con luôn tự hỏi, sau này con đi rồi, Phụng Tiên phải làm sao đây.

Con có nên ở lại đến khi hắn già rồi hẳn về không? Hắn có muốn cho con nhìn thấy bộ dáng già nua của hắn không?

Con quyết định rồi. Sau khi dẹp yên thiên hạ, sẽ mãi mãi ở lại Tam quốc, bên cạnh hắn, cho đến khi nào hắn chết thì thôi.

Đương nhiên, có lẽ hắn sẽ chẳng vui vẻ gì đâu. Bởi vì, con vĩnh viễn sẽ chẳng già đi.

Nhưng đây chính là biện pháp duy nhất của con lúc này.

Chúc mọi người thân thể khỏe mạnh. Tạm thời không cần hồi âm cho con. Con muốn tìm cơ hội nói chuyện với hắn. Đúng rồi, bọn con còn bắt được một võ tướng ở Giang Lăng, giờ con phải đi chiêu hàng đây. Chúc mọi người mạnh khỏe ạ.

—–Đồ tôn nhi: Tiểu Hắc.

Tây doanh thành Trường An.

Sau trận Giang Lăng, Lã Bố bắt được tên võ tướng ở ngoại thành đem về Trường An.

Kỳ Lân thấy một người có thể dẫn dắt hai ngàn binh, ra trận phối hợp với Triệu Vân hẳn không phải hạng vô danh tiểu tốt, nên đích thân hắn đi thẩm vấn.

“Ngươi họ gì?” Kỳ Lân hỏi.

Võ tướng đáp: “Ta họ Ngụy.”

Kỳ Lân rùng mình, nhíu mày: “Ngụy gì?” ( Ngụy gì? phát âm wei shen me đồng âm với Tại sao?)

Võ tướng kia ngạc nhiên: “Tại sao… cái gì? Không không không không biết. Tại vì… cha ta họ Ngụy… nhỉ? Còn nữa! Tổ tông ta cũng… họ Ngụy!”

Kỳ Lân: “…”

Kỳ Lân giơ tay sờ sau ót võ tướng kia một cái, đụng trúng cục xương gồ lên sau gáy(*), thoáng chốc hít vào một hơi lạnh.

“Ngươi là Ngụy Diên?!”

Ngụy Diên cười đáp: “Phải, Ngụy Diên.”

Kỳ Lân: “Ngươi…”

Trương Cáp giận dữ: “Cho hắn ăn nho!”

Thái Sử Từ lên án: “Cào bảng sắt cho hắn nghe!”

Lăng Thống phụ họa: “Chọc lỗ mũi hắn.”

Kỳ Lân dở khóc dở cười: “Sao ngươi biết vụ chọc lỗ mũi…”

Mặt Lăng Thống lạnh te đáp: “Cam Hưng Bá bảo ta đến nhắc, tuyệt đối không được quên.”

Kỳ Lân: “Bị thương nặng như vậy mà vẫn nhớ vụ này. Này, Ngụy Diên, ta hỏi ngươi, hàng hay không?”

Thái Sử Từ giơ bảng sắt, cả giận nói: “Hỏi nhiều làm gì! Cào bảng trước nói sau!”

Trương Cáp quay người cầm sẵn một chùm nho.

Ngụy Diên còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, vội nói: “Ta hàng mà, đâu có nói không hàng đâu.”

Kỳ Lân tròn mắt, lần đầu chiêu hàng dễ dàng như vậy luôn.

Ngụy Diên cười cười: “Xưa nay nghe nói Vân Trường ngưỡng mộ Ôn Hầu. Võ lực của Hầu gia có một không hai, là người mạnh nhất trong thiên hạ. Nay được theo Hầu gia làm tùy tùng…

Kỳ Lân nói: “Kẻ thức thời là…”

Còn chưa dứt lời, đã bị Thái Sử Từ, Trương Cáp xô qua một bên.

Thái Sử Từ vô cùng bi thương, dùng bảng đen đập Ngụy Diên hét lớn: “Sao ngươi lại hàng—!”

Trương Cáp nhét nho vào miệng Ngụy Diên, lên án: “Thật đáng xấu hổ! Sao ngươi lại hàng hả–!”

——————————-

Chú thích:

Xương này gọi là phản cốt, người có xương này về sau dễ phản chủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện