(Giải thích tựa chương: Trương Liêu cứu chủ chạy ngàn dặm dưới tuyết)
Đây là trận tuyết lớn nhất từ đầu mùa Đông đến nay, đại tuyết che lấp dấu bánh xe, trời đã tờ mờ sáng, Trương Liêu xuất lĩnh hai trăm người lạc mất phương hướng trong gió tuyết mịt mù.
“Trương tướng quân!” Binh lính nôn nóng nói: “Theo hướng nào đây?!”
Trương Liêu dừng ngựa giữa nơi hoang dã, tuyết rơi phủ kín khôi giáp, mọi người xôn xao hà hơi lên tay, lạnh muốn đông cứng.
“Hướng Nam.” Trương Liêu nói.
Trương Liêu quay đầu ngựa, đánh một vòng trên bình nguyên, tiếp tục xông về hướng Nam, Con đường tơ lụa dọc theo sa mạc đã phủ kín một lớp băng dày, bọn họ gian nan vượt qua.
Một góc khác của sa mạc, xe ngựa đi rất chậm, Điêu Thiền ôm lò sưởi trong tay, lửa than trong lò tỏa ra ánh sáng mỏng manh, ánh lên khuôn mặt nàng, khuynh quốc khuynh thành. Tả Từ vừa xuýt xoa vừa dán thuốc dán lên đùi.
Lã Bố ngủ say, gương mặt như đứa trẻ, Điêu Thiền ngơ ngác nhìn hắn, trong nháy mắt dường như có chút dao động.
Tả Từ nói: “Coi như ta thấy rồi, cả nhà ngươi đều là người của Tào Mạnh Đức.”
Điêu Thiền thờ ơ nói: “Nghĩa phụ của ta thôi, ta không phải, ta chẳng qua muốn cùng với Phụng Tiên suốt đời tư thủ, tìm một nơi không ai làm phiền… an ổn bình lặng, sống hết nửa đời còn lại…”
Tả Từ chậc chậc khen: “Nữ nhân, gương mặt của ngươi đúng là họa thủy, ta mà là nam nhân, không chừng sẽ cưới ngươi.”
Sắc mặt Điêu Thiền lạnh lẽo âm u, không trả lời.
“Ai đó…”
Xe ngựa dừng.
Trái tim Điêu Thiền nhảy vọt lên cổ họng, Tả Từ xốc mành xe, nhìn bốn phía xung quanh.
Trương Liêu xuất lĩnh hai trăm binh, đuổi theo suốt hai ngày hai đêm, rốt cục, giữa sa mạc tuyết phủ trắng xóa chặn được xe của Điêu Thiền.
Trương Liêu nói: “Mời chủ mẫu xuống xe.”
Bên trong lặng ngắt như tờ, Trương Liêu nhắc lại lần nữa, Điêu Thiền mới xuống.
Nơi xe dừng là một thung lũng, Trương Liêu và Điêu Thiền đứng đối diện xa xa, thân binh của Lã Bố và xe ngựa đứng dưới đại tuyết như lông ngỗng.
Điêu Thiền lạnh lùng mói: “Trương tướng quân, xin nhường đường.”
Trương Liêu nói: “Xin hỏi chủ mẫu, rốt cuộc, ngươi muốn làm gì?”
Điêu Thiền quát thẳng: “Liên quan gì đến ngươi? Tránh ra!”
Trương Liêu: “Theo ta quay về, đừng chống cự vô ích.”
Điêu Thiền hạ giọng nói: “Đuổi chúng đi, nhờ cả vào ngươi.”
Tả Từ tựa hồ có hơi chần chừ, lát sau nói: “Cầm chân hắn trước, ta có tính toán.”
Điêu Thiền cau mày, Trương Liêu thấy trong xe không có động tĩnh gì, có thể xác định Lã Bố bị hạ thuốc đang ngủ trong xe, không dám dùng vũ lực, thân binh tên cài lên nỏ, vẫn chưa hành động, bao vây bốn phía, mũi tên nhắm hướng Điêu Thiền, Tả Từ.
Khuôn mặt Điêu Thiền bình tĩnh, giọng nói chứa một chút run rẩy khó phát hiện: “To gan! Ngươi dám dùng vũ lực?!”
Trương Liêu không hề lo lắng mảy may, nhấc kiếm: “Từ năm mười bốn tuổi, ta đã là tùy tùng của chủ công, nay đã mười năm, chủ công đối với ta tình như phụ tử, gọi ngươi một tiếng chủ mẫu là đã cho ngươi thể diện lắm rồi! “Ngươi muốn đưa chủ công đi đâu? Ngươi ném trăm ngàn quân dân Tịnh Châu ta vào đâu?!”
Điêu Thiền tức đến muốn cười, lạnh lùng nói: “Hay cho tình như phụ tử!”
Trương Liêu quát: “Ngu xuẩn, rốt cuộc ngươi muốn đem chủ công đi đâu?!”
Điêu Thiền khiêu khích đáp: “Ta có thể mang hắn đi đâu được? Ta không hiểu hùng tâm tráng chí của nam nhân các ngươi, nhưng ta cũng có thứ ta muốn! Trong đầu các ngươi đều là giang sơn, thiên hạ, có bao giờ để vợ con thân nhân để trong tim chưa?!
“Lúc làm khách ở Từ Châu, Cam phu nhân hằng đêm rơi lệ, chỉ nức nở khóc mà không nói nên lời…” Điêu Thiền kéo tay áo đi qua trước đầu ngựa, khiêu khích nghiêng đầu, đánh giá khuôn mặt anh tuấn, tài năng hiển lộ trong mắt Trương Liêu.
“Lưu Huyền Đức, Lã Phụng Tiên, Tào Mạnh Đức, Viên Bản Sơ… Các ngươi chinh chiến khắp thiên hạ, trong mắt chỉ có mưu thần võ tướng, thê tử đối với bọn họ chẳng qua chỉ là thể diện, là trang sức, là một thứ để nói dõi tông đường, so với gái làng chơi còn không bằng!”
Trương Liêu không khỏi thoái lui nửa bước, cảm thấy Điêu Thiền chắc hẳn là điên rồi, lại nghe Điêu Thiền cười lạnh nói: “Trương Văn Viễn, ngươi có cảm thấy thật ngu xuẩn, thật nực cười không?”
Điêu Thiền lạnh lùng: “Các ngươi… ngươi, Trần Cung, Cao Thuận! Các ngươi dựa vào hắn, mưu cầu công thành danh toại, quan to lộc hậu. Còn ta thì sao?!
“Ta chẳng muốn gì cả, chỉ muốn cùng Phụng Tiên an ổn trải qua một đời, ở bên cạnh hắn, đến một nơi không có ai làm phiền chúng ta, bạch đầu giai lão, nương tựa vào nhau. Còn các ngươi! So ra ai mới là kẻ vụ lợi?!
“So với thằng ranh dựa vào vẻ bề ngoài kéo Phụng Tiên vào con đường Long Dương, lòng dạ ai càng thâm sâu?!”
Trương Liêu không thể phản bác, hắn chưa bao giờ nghĩ Điêu Thiền sẽ nói những điều như vậy, Điêu Thiền lại cười lạnh mấy tiếng, chậm rãi nói: “Thông minh thì quay về đi, ta ra đi không mang theo thứ gì, chỉ mang theo mỗi Phụng Tiên của ta, Lũng Tây, quân Tịnh Châu không liên quan đến ta…”
Trương Liêu: “Trên vai chủ công là trăm ngàn dân chúng Lũng Tây, thậm chí là cả thiên hạ chúng sinh! Ngươi vì lợi ích của bản thân tự ý hành động, ngươi đã hỏi qua chủ công chưa!”
Điêu Thiền nở một nụ cười chiến thắng: “Hỏi Phụng Tiên? Hiện tại đã muộn rồi, Phụng Tiên ăn tiên dược của Tả đạo trưởng, trong vòng một tháng, hắn sẽ quên hết thảy quá khứ, trong lòng chỉ còn một mình ta.”
Trương Liêu nghe như sét đánh ngang tai, hét lớn: “Lên! Trói nàng lại! Mang về thành vấn tội…!”
Trương Liêu còn chưa dứt lời, biến cố phát sinh!
Bốn phía núi đá, quân địch không biết mai phục bao lâu, đồng thanh hét lớn!
Điêu Thiền biến sắc, Tả Từ nhảy xuống xe, nhanh chân chạy trốn.
“Kia có phải Trương Văn Viễn tướng quân không?” Âm thanh lành lạnh của một gã nào đó.
Thân binh thủ hạ của Trương Liêu cảnh giác, đồng loạt vây quanh xe ngựa, mặt quay về phía vách núi đá, phía ngoài nơi nơi đều là quân địch đang ẩn nấp.
Trương Liêu giơ tay ra hiệu, thân binh che chở xe ngựa lùi về phía sau, Trương Liêu quét mắt nhìn ra xa, quân địch có chừng bảy tám ngàn người, bày trận quanh sa mạc tạo thành vòng vây, đang từ từ khép kín, may mà bản thân hắn đến đây lúc chưa có mai phục.
Trương Liêu cất cao giọng nói: “Đúng là Trương Liêu, người đến xưng tên!”
Một quân sư ngồi xe chậm rãi đi đến, nam tử trẻ tuổi mặc áo bông dày, cười nói: “Tại hạ là Tế tửu dưới trướng Tào công, Quách Gia.”
Trương Liêu thầm rùng mình, trong nháy mắt hắn cảm thấy tuyệt vọng, tên tuổi người này nghe nói đã lâu, bây giờ lại mai phục ở đây, tất nhiên có chuẩn bị, chỉ e không có hy vọng chạy thoát.
Trần Cung, Kỳ Lân đang ở Vũ Uy, Tào Tháo lại lớn gan dám đi ngang Trường An, giơ tay muốn chạm vào Tây Lương.
Quách Gia làm như không thấy xe ngựa, nói thẳng: “Nghe nói Kỳ Lân tiên sinh của quý doanh, từng ở trong thành Trương An, hẹn chiến với Quách mỗ một trận…”
“Con gái…” Giọng nói già nua của Vương Doãn theo gió bay tới, một chiếc xe khác từ giữa trận đi ra.
Trương Liêu tức muốn nổ phổi, giận dữ hét: “Vương Tư đồ! Ngươi dám cấu kết với Tào doanh!”
Quách Gia tỏ ý bảo Vương Doãn không vội, từ tốn nói: “Quách mỗ cũng vô cùng chờ mong trận chiến này, nếu Trương tướng quân đã đến đây rồi thì giúp ta chuyển lời nhé? Để Kỳ Lân tiên sinh định ngày, địa điểm, ta sẽ phụng bồi.”
Trương Liêu ôm quyền, nói: “Thứ ta không làm được.” Thuận miệng nói tiếp: “Chúng ta đi!”
Quách Gia thiết lập mai phục hoàn mỹ như vậy, dễ gì để cho bọn họ chạy thoát? Lập tức lên tiếng: “Khoan!”
Trương Liêu: “Quách tiên sinh còn muốn nói gì?”
Quách Gia thản nhiên: “Chủ công đặc biệt dặn dò, Quách mỗ phải đưa Ôn Hầu cùng Hầu gia phu nhân đón về Hứa Xương ở chơi vài ngày, mời Trương tướng quân về trước.”
Trương Liêu: “Thứ ta không thể làm theo!”
Vương Doãn lại nói: “Con gái… lại chỗ này với cha!”
Điêu Thiền thở dồn, Quách Gia lại nói: “Năm đó nhờ có Ôn Hầu khoản đãi, chủ công nhà ta ghi nhớ thịnh tình, xin Hầu gia phu nhân chớ chối từ.”
Điêu Thiền phát hoảng: “Không! Nghĩa phụ! Người nói với con rồi! Không phải thế này! Người nói rời Lũng Tây, để chúng con đi…”
Vương Doãn run rẩy nói: “Con gái, nghe cha, Tào Mạnh Đức sẽ không bạc đãi con đâu…”
Điêu Thiền hét to: “Không! Con không đi!”
Quách Gia xuống lệnh: “Động thủ!”
Vòng vây đã hoàn thành, tiếng nỏ vang lên tứ phía, Tào quân hét vang trời, Điêu Thiền sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, chân run lẩy bẩy, tám ngàn Tào quân, mà bên ta chỉ có hai trăm binh sĩ.
Lúc này, trong xe ngựa truyền ra tiếng khàn khàn trầm thấp.
“Sao bên ngoài nhiều người vậy?”
Trương Liêu kinh ngạc tột độ, cuối cùng Lã Bố cũng tỉnh rồi.
“Chủ công!”
Lã Bố xốc màn xe, hơi thở nặng nhọc, một khắc kia, khi giày chiến vừa dẫm lên mặt tuyết, toàn bộ Tào binh đồng loạt lùi về sau một bước.
Quách Gia không khỏi dao động.
Hai mắt Lã Bố mông lung đảo qua quân địch, hắn nhìn đến nơi nào, Tào quân nơi đó đều sợ hãi lui về phía sau.
Lã Bố nghiêm giọng nói: “Giờ nào rồi? Sao lại ở chỗ này?”
Trương Liêu nói nhỏ: “Chủ công, nơi này vạn phần hung hiểm! Ta ở lại bọc hậu, các ngươi che chở chủ công, mở đường máu thoát ra!”
Trương Liêu cởi mũ giáp đưa cho Lã Bố, Lã Bố còn chưa hiểu tình hình, Trương Liêu vẫn đang vội cởi giáp, Lã Bố đẩy mũ giáp ra, hỏi: “Chúng ta chỉ có bao nhiêu người đây thôi?”
“Phụng Tiên…” Điêu Thiền do dự, bước lên nửa bước.
“Cút ngay!” Trương Liêu giận không thể dằn: “Nếu ngươi không hạ độc, sao đến nông nỗi này!”
Lã Bố: “Câm miệng! Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích!”
Lã Bố cố hít thở, bình tĩnh nói: “Lạ đây, nghe ta.
“Khi ta hô xung phong, Văn Viễn ngươi lập tức dẫn binh, mở đường máu lao về phía kia.” Ngón tay Lã Bố chỉ về phía Tây Bắc: “Chỗ đó ít người nhất.”
Lại chậm rãi phân phó: “Mang mang theo Điêu Thiền chạy đi, thoát được rồi để nàng muốn đi đâu thì đi, tùy nàng, không được làm khó; Điêu Thiền, nàng lại đây.”
Vương Doãn nói: “Việc này… Quách đại nhân…”
Quách Gia như có định liệu trước, cười nói: “Không sao cả, đừng để chó cùng rứt giậu.”
Ngay trước bình minh là thời khắc tối tăm nhất.
Bàn tay ấm áp của Lã Bố áp lên gương mặt mềm mại của Điêu Thiền, bông tuyết đầy trời bay xuống, hạ lên trên tóc nàng, Lã Bố giơ tay phủi đi, hạ giọng:
“Ái thê, hai năm gả cho ta khiến nàng chịu nhiều uất ức.”
Điêu Thiền ôm mặt khóc nức nở, Lã Bố dịu dàng mỉm cười: “Đêm chúng ta thành thân, nàng hỏi ta, có giận chuyện khi đó nàng gạt ta hay không, ta nói không giận, là nói thật.
“Nhưng cũng từ đêm đó, khi nàng thật lòng kể cho ta mọi chuyện, ta càng nghĩ càng sợ, nên đã không còn… không còn cảm giác… tình ý, như lần đầu gặp nàng ở đình Phụng Nghi.”
Điêu Thiền khóc ngất: “Phụng Tiên… thiếp chỉ muốn cùng chàng… cùng chàng tương thủ…”
Ngón tay Lã Bố nâng cằm Điêu Thiền, để nàng ngẩng đầu lên, nhìn nàng rơi nước mắt, từ tốn nói: “Ngày ta phá cửa sổ vào, là ta lỗ mãng, về nhà ngẫm lại thấy đã hết hy vọng, vốn định từ hôn cho cha con nàng rời đi.
“Rồi sau đó, giết Đổng tặc, ta cũng bất đắc dĩ không thể không bảo vệ mình.
“Sau đó nữa, cưới nàng cũng là… tính toán của ta. Nàng, là nữ nhân của thiên tử, cũng là nữ nhân của Đổng tặc. Đổng tặc vừa chết, văn thần trong triều sẽ không cho phép nàng ở cạnh thiên tử.
“Phụ thân nàng tuy là Tư đồ, cũng đã thất thế, bảo vệ nàng không nổi. Từ ngày hắn đem nàng dâng cho Đổng tặc, ta mơ hồ đoán được, Vương Tư đồ và Đổng tặc chẳng khác nhau bao nhiêu; nếu Quý phi, Đổng Thừa bắt nàng treo cổ, Vương Doãn quyết không dám cãi lời.
“Ngoài ta ra, cả triều đình nhà Hán không ai dám cưới nàng, cũng không ai bảo vệ được nàng.”
Lã Bố cô đơn nói: “Ban đầu, ta chỉ muốn tìm một nơi an ổn, cho nàng vui vẻ sống qua ngày, vậy thôi; Không quan tâm đến cảm nhận của nàng là ta sai. Nay ta tự làm tự chịu, chẳng trách ai.
“Thoát ra rồi, sau này gặp người mình thích, đáng tin, không múa đao động võ, rồi gả cho hắn, chăm sóc gia đình, hai mẫu đất cằn, sống yên ổn qua ngày, những thứ đó ta cho nàng không được.”
Lã Bố vén sợi tóc mai bên tai Điêu Thiền, như tự nói thầm: “Chỉ e, thiên hạ bây giờ, muốn tìm một nơi như thế không dễ… Đi đi thôi.”
Điêu Thiền nước mắt lưng tròng, cảm thấy đất trời chao đảo.
“Phụng Tiên…” Điêu Thiền gọi một tiếng đau thương.
Lã Bố phân phó: “Trương Liêu, đưa kiếm cho ta, các ngươi lên ngựa.”
Trương Liêu dẫn ngựa đến, Điêu Thiền lên ngựa, Lã Bố bình tĩnh dặn: “Sau khi về, bảo Kỳ Lân mang binh báo thù cho ta, tôn hắn là chủ, nguyện trung thành với hắn như trung thành với ta, không được phép khinh thường…”
Điêu Thiền lên ngựa, Lã Bố dắt ngựa, chậm rãi đi về phía trận doanh quân Tào.
Đối diện, đám người Quách Gia, Vương Doãn đều dao động, binh sĩ tự giác mở ra một lối đi.
Lã Bố dừng lại cách Quách Gia khoảng năm mươi bước, một tay cầm cương ngựa, tay kia cầm kiếm chưa tuốt vỏ.
“Quách Phụng Hiếu? Nghe danh đã lâu.” Lã Bố híp mắt, lạnh lùng nói.
Quách Gia chắp tay cười: “Không dám. Hầu gia, co được duỗi được.”
Lã Bố trào phúng: “Co được duỗi được?”
Quách Gia gật đầu: “Cũng là một trượng phu vĩ đại.”
Lã Bố lười biếng đáp: “Nếu là cách đây mấy năm, nói không chừng ta đã hàng rồi, nhưng gần đây học được của quân sư nhà ta mấy câu, tính tình hình như có hơi thay đổi.”
Quách Gia hỏi: “Không biết Ôn hầu học được câu gì?”
Lã Bố khiêu khích cười: “Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.”
Tích tắc:
Quách Gia quát: “Xông lên!”
Lã Bố thờ ơ nói: “Văn Viễn, xung phong.”
Trương Liêu hét lớn: “Giết…!”
Hai trăm kị binh liều chết hò reo, nhằm vào chỗ vòng vây Lã Bố đã chỉ cho, Điêu Thiền nghẹn ngào gọi: “Phụng Tiên!”
Lã Bố nói: “Đi.”
Điêu Thiền không đành lòng nhìn nữa, quay đầu ngựa, Lã Bố rút kiếm, cũng không quay đầu, đâm vào đùi ngựa, ngựa hí vang, chạy theo nhóm Trương Liêu đi về mé Tây Bắc.
“Đuổi theo!” Quách Gia quát: “Chủ công có lệnh! Bắt sống Điêu Thiền!”
Lã Bố nâng tay phải lên, rút cây trâm búi tóc trên đầu ra, tùy tay quăng xuống tuyết, mặc tóc tung bay trong gió rét.
“Ta vì chiến mà sinh…” Tiếng Lã Bố hùng hậu, trầm vang như dã thú kiềm nén tiếng gầm gừ.
Hắn khom người, hai tay cầm kiếm, hai mắt nhìn chằm chằm Quách Gia.
Lã Bố rì rầm trong miệng: “… cũng vì chiến mà tử.”
“Giết…!”
Lạnh lùng sắc bén! Vó ngựa giày xéo! Gió nổi mây vần! Núi sông biến sắc!
Lã Bố giận dữ gầm lên, kiếm trên tay, đối diện với đại quân đang lao đến, chấn động trăm ngàn Tào binh!
Kỳ Lân gằn giọng: “Nữ nhân, ta cho ngươi chọn trước, nhưng chính ngươi lại buông tay hắn, đừng trách ta.”
Kỳ Lân cưỡi Xích Thố, đứng trên cao quan sát, quay đầu ngựa lao xuống từ mé Đông Bắc, Xích Thố ra sức phóng nhanh, vòng qua sườn dốc, đánh một vòng lớn xuống bình nguyên.
“Trông cậy vào ngươi, thần câu cố lên!”
Xích Thố hí dài đáp lại, tung vó tối đa!
Kỳ Lân cởi trường cung trên lưng xuống, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, kéo cung, lắp tên!
Trương Liêu mừng rỡ: “Là Xích Thố!”
“Đừng vội mừng! Theo ta!” Kỳ Lân từ xa hô lớn: “Văn Viễn, coi chừng!”
Lời vừa dứt, một mũi tên mang theo kim quang óng áng bay qua hơn trăm bước, bắn đám Tào quân theo đuôi không bỏ! Một mũi tên xuyên tim như thần, trước một người, sau lại thêm một người! Ghim hai tên quân Tào văng xuống ngựa!
Trương Liêu chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, một vệt sáng lướt qua, bốn mũi tên đồng loạt sượt qua bên tai, sau lưng, lại có thêm mấy tên địch nhân rơi ngựa!
Kỳ Lân giục ngựa chạy tới, hét lớn: “Tướng sĩ Tịnh Châu mau theo ta! Xin giao tánh mạng các ngươi cho ta!”
Tất cả kỵ binh mừng rõ hô vang, trong bình nguyên trống trải, ngựa tung vó, quay đầu đuổi theo Kỳ Lân, quay trở lại thung lũng!
“Đi đâu!” Trương Liêu quát hỏi.
Kỳ Lân: “Cùng chủ công, đồng sinh cộng tử…!”
Quân Tịnh Châu nghe một tiếng đó, nhiệt huyết sôi trài, đông thanh hô lớn: “Đồng sinh cộng tử!”
Điêu Thiều dừng ngựa đứng giữa trời tuyết bay, ngơ ngác nhìn Kỳ Lân, Trương Liêu suất lĩnh hai trăm kỵ binh chưa đi xa, lại quay về trong thung lũng.
Ta hai trăm, địch tám ngàn.
Hơn ngàn Tào quân từ thung lũng vọt ra nghênh chiến, Kỳ Lân kéo trường cung ra sau lưng, hô: “Theo sau ta!”
Hắn không hề sợ hãi, trực tiếp đối diện với vũ tiễn phá không bay tới; Tay trái rút kiếm! Tay phải ngang nhiên phất tung Lục Hồn Phiên(*).
Khí đen như mành vải cuồn cuộn, phần phật mở ra, quấn chặt vô số tên nhọn bay tới.
Một đường kim quang khai thiên lập địa ẩn dưới lá cờ đen phóng ra, bắn thẳng lên trời, hội tụ thành một thanh trường kiếm vô cùng to lớn, mạnh mẽ lao về phía đại địa!
“Trời có điềm lạ!” Tào quân hốt hoảng hô to.
Trong khoảnh khắc, cuồng phong bị tác động, dòng khí lưu tàn sát trên diện rộng cuộn lên không thể nào ngăn cản được.
Cự đại kim kiếm bắn về phía núi non trùng điệp, ‘oành’ một tiếng, cắm xuyên vào đỉnh núi!
Một tiếng nổ chấn động, đỉnh núi nổ tung, tuyết đọng bay mù trời, đại địa từng trận rúng động, giống như có thiên quân vạn mã đang lao xuống, băng tuyết như sóng cuộn biển gầm, vô tình thổi quét về phía thung lũng.
“Tuyết lở…!” Tào quân sợ hãi la hét.
“Quân sư có lệnh! Không được kích động… lui!”
Lã Bố khắp người toàn là máu, sức lực đã dần cạn kiệt, chung quanh la liệt xác người, giết đến mức mệt lả, quỳ trên mặt đất ngửa đầu nhìn ra xa.
Hắn nhìn thấy bình minh ló rạng, thấy tia nắng ban mai nở rộ trên đỉnh núi.
‘Đây là Vương đạo à, dùng thế nào?
Vương đạo là thứ sắc bén nhất thế gian. Có người dùng Nhân để có được vương đạo; Có người dùng Võ để có được vương đạo; Có người dùng Chiến để có được Vương đạo; Nhưng xét cho cùng, bản tính của con người vừa thiện lương vừa kiên cường. (Nhân: lòng từ bi, Võ: vũ lực, Chiến: tranh chiến)
Thế nào ta mới dùng được?
Vĩnh viễn không khuất phục, cũng vĩnh viễn không bỏ cuộc. Là không lùi bước, không tranh giành; Vì chiến mà sinh, cũng vì chiến mà tử, trong lòng có thiên hạ, liều mình vì chính nghĩa, xả thân vì nghiệp lớn.
Phụng Tiên, nếu có một ngày nào đó, ngươi bị bắt ở Lầu Bạch Môn, đối diện với cái chết, xin hãy nhớ rõ lời ta nói hôm nay, không được phép khuất phục, dù cho chúng ta cách xa nhau vạn dặm, ta cũng sẽ đến giúp ngươi. Nhược bằng không cứu kịp, có ta chết cùng ngươi, phải chờ ta.”
Lục Hồn Phiên mở ra, che chở hai trăm kỵ binh, xông ra vòng vây dày đặt quân Tào, Kỳ Lân quát: “Lã Phụng Tiên…! Đứng lên!”
Khí đen bắn ra tứ phía!
Thú lành viễn cổ nhảy lên không trung, xông vào chiến trường, mở miệng rít gào, phun sấm sét sáng chói!
Nơi nó rơi xuống tạo nên một cơn sóng trùng kích, hất tung hết thảy mọi người bay thẳng ra ngoài!
Kỳ Lân khom người rơi xuống đất, lại hóa về hình người.
Lục Hồn Phiên cuồn cuộn tung bay, trùng trùng thu hẹp lai, tụ trên người hắn, biến thành chiến bào đen kịt, bó sát từ cổ áo, đến tay áo.
Kiếm Tiên Khải, quần Huyền Thanh, mũ Hoa Cái, giày thần Tuế Tinh!
Khí đen đặc quánh như mực vừa tan hết, Kỳ Lân nâng tay, miết dây cột mũ đang đong đưa, gằn giọng: “Để quân sư các ngươi ra đây.”
Không ai dám ứng chiến, sợ hãi lui về phía sau, mà phía sau chúng là băng tuyết đang ầm ầm đổ xuống.
Địch nhân rút đi như thủy triều, tuyết lở ‘oanh’ một tiếng cắt đứt lối thoát nhỏ hẹp của hai quân.
Trên người Lã Bố đầy máu tươi, nặng nề ngã ngửa về phía sau, một đường máu cong cong phun vào không trung, Kỳ Lân đưa tay, khuỷu tay trĩu xuống, đỡ lấy thân thể anh vĩ của Lã Bố.
Trương Liêu lên tiếng: “Không trì hoãn được nữa đâu! Đi mau!”
Thân binh đỡ Lã Bố lên ngựa, đại tuyết che trời lấp đất nuốt trọn con đường phía sau, trên bình nguyên, Xích Thố như một cái bóng đỏ thẫm, mạnh mẽ lao vút ra, không quay đầu lại.
——————————-
Lời tác giả: Từ nay Lã Bố về với kiếp độc thân. Kỳ Lân đừng e ngại nữa, đến phiên cưng rồi!
——————————-
Chú thích:
Dành cho bà con nào vẫn không hình dung được Lục Hồn Phiên là cái gì, thì chữ Phiên là cờ, phướn hay băng rôn đó.
Đây là trận tuyết lớn nhất từ đầu mùa Đông đến nay, đại tuyết che lấp dấu bánh xe, trời đã tờ mờ sáng, Trương Liêu xuất lĩnh hai trăm người lạc mất phương hướng trong gió tuyết mịt mù.
“Trương tướng quân!” Binh lính nôn nóng nói: “Theo hướng nào đây?!”
Trương Liêu dừng ngựa giữa nơi hoang dã, tuyết rơi phủ kín khôi giáp, mọi người xôn xao hà hơi lên tay, lạnh muốn đông cứng.
“Hướng Nam.” Trương Liêu nói.
Trương Liêu quay đầu ngựa, đánh một vòng trên bình nguyên, tiếp tục xông về hướng Nam, Con đường tơ lụa dọc theo sa mạc đã phủ kín một lớp băng dày, bọn họ gian nan vượt qua.
Một góc khác của sa mạc, xe ngựa đi rất chậm, Điêu Thiền ôm lò sưởi trong tay, lửa than trong lò tỏa ra ánh sáng mỏng manh, ánh lên khuôn mặt nàng, khuynh quốc khuynh thành. Tả Từ vừa xuýt xoa vừa dán thuốc dán lên đùi.
Lã Bố ngủ say, gương mặt như đứa trẻ, Điêu Thiền ngơ ngác nhìn hắn, trong nháy mắt dường như có chút dao động.
Tả Từ nói: “Coi như ta thấy rồi, cả nhà ngươi đều là người của Tào Mạnh Đức.”
Điêu Thiền thờ ơ nói: “Nghĩa phụ của ta thôi, ta không phải, ta chẳng qua muốn cùng với Phụng Tiên suốt đời tư thủ, tìm một nơi không ai làm phiền… an ổn bình lặng, sống hết nửa đời còn lại…”
Tả Từ chậc chậc khen: “Nữ nhân, gương mặt của ngươi đúng là họa thủy, ta mà là nam nhân, không chừng sẽ cưới ngươi.”
Sắc mặt Điêu Thiền lạnh lẽo âm u, không trả lời.
“Ai đó…”
Xe ngựa dừng.
Trái tim Điêu Thiền nhảy vọt lên cổ họng, Tả Từ xốc mành xe, nhìn bốn phía xung quanh.
Trương Liêu xuất lĩnh hai trăm binh, đuổi theo suốt hai ngày hai đêm, rốt cục, giữa sa mạc tuyết phủ trắng xóa chặn được xe của Điêu Thiền.
Trương Liêu nói: “Mời chủ mẫu xuống xe.”
Bên trong lặng ngắt như tờ, Trương Liêu nhắc lại lần nữa, Điêu Thiền mới xuống.
Nơi xe dừng là một thung lũng, Trương Liêu và Điêu Thiền đứng đối diện xa xa, thân binh của Lã Bố và xe ngựa đứng dưới đại tuyết như lông ngỗng.
Điêu Thiền lạnh lùng mói: “Trương tướng quân, xin nhường đường.”
Trương Liêu nói: “Xin hỏi chủ mẫu, rốt cuộc, ngươi muốn làm gì?”
Điêu Thiền quát thẳng: “Liên quan gì đến ngươi? Tránh ra!”
Trương Liêu: “Theo ta quay về, đừng chống cự vô ích.”
Điêu Thiền hạ giọng nói: “Đuổi chúng đi, nhờ cả vào ngươi.”
Tả Từ tựa hồ có hơi chần chừ, lát sau nói: “Cầm chân hắn trước, ta có tính toán.”
Điêu Thiền cau mày, Trương Liêu thấy trong xe không có động tĩnh gì, có thể xác định Lã Bố bị hạ thuốc đang ngủ trong xe, không dám dùng vũ lực, thân binh tên cài lên nỏ, vẫn chưa hành động, bao vây bốn phía, mũi tên nhắm hướng Điêu Thiền, Tả Từ.
Khuôn mặt Điêu Thiền bình tĩnh, giọng nói chứa một chút run rẩy khó phát hiện: “To gan! Ngươi dám dùng vũ lực?!”
Trương Liêu không hề lo lắng mảy may, nhấc kiếm: “Từ năm mười bốn tuổi, ta đã là tùy tùng của chủ công, nay đã mười năm, chủ công đối với ta tình như phụ tử, gọi ngươi một tiếng chủ mẫu là đã cho ngươi thể diện lắm rồi! “Ngươi muốn đưa chủ công đi đâu? Ngươi ném trăm ngàn quân dân Tịnh Châu ta vào đâu?!”
Điêu Thiền tức đến muốn cười, lạnh lùng nói: “Hay cho tình như phụ tử!”
Trương Liêu quát: “Ngu xuẩn, rốt cuộc ngươi muốn đem chủ công đi đâu?!”
Điêu Thiền khiêu khích đáp: “Ta có thể mang hắn đi đâu được? Ta không hiểu hùng tâm tráng chí của nam nhân các ngươi, nhưng ta cũng có thứ ta muốn! Trong đầu các ngươi đều là giang sơn, thiên hạ, có bao giờ để vợ con thân nhân để trong tim chưa?!
“Lúc làm khách ở Từ Châu, Cam phu nhân hằng đêm rơi lệ, chỉ nức nở khóc mà không nói nên lời…” Điêu Thiền kéo tay áo đi qua trước đầu ngựa, khiêu khích nghiêng đầu, đánh giá khuôn mặt anh tuấn, tài năng hiển lộ trong mắt Trương Liêu.
“Lưu Huyền Đức, Lã Phụng Tiên, Tào Mạnh Đức, Viên Bản Sơ… Các ngươi chinh chiến khắp thiên hạ, trong mắt chỉ có mưu thần võ tướng, thê tử đối với bọn họ chẳng qua chỉ là thể diện, là trang sức, là một thứ để nói dõi tông đường, so với gái làng chơi còn không bằng!”
Trương Liêu không khỏi thoái lui nửa bước, cảm thấy Điêu Thiền chắc hẳn là điên rồi, lại nghe Điêu Thiền cười lạnh nói: “Trương Văn Viễn, ngươi có cảm thấy thật ngu xuẩn, thật nực cười không?”
Điêu Thiền lạnh lùng: “Các ngươi… ngươi, Trần Cung, Cao Thuận! Các ngươi dựa vào hắn, mưu cầu công thành danh toại, quan to lộc hậu. Còn ta thì sao?!
“Ta chẳng muốn gì cả, chỉ muốn cùng Phụng Tiên an ổn trải qua một đời, ở bên cạnh hắn, đến một nơi không có ai làm phiền chúng ta, bạch đầu giai lão, nương tựa vào nhau. Còn các ngươi! So ra ai mới là kẻ vụ lợi?!
“So với thằng ranh dựa vào vẻ bề ngoài kéo Phụng Tiên vào con đường Long Dương, lòng dạ ai càng thâm sâu?!”
Trương Liêu không thể phản bác, hắn chưa bao giờ nghĩ Điêu Thiền sẽ nói những điều như vậy, Điêu Thiền lại cười lạnh mấy tiếng, chậm rãi nói: “Thông minh thì quay về đi, ta ra đi không mang theo thứ gì, chỉ mang theo mỗi Phụng Tiên của ta, Lũng Tây, quân Tịnh Châu không liên quan đến ta…”
Trương Liêu: “Trên vai chủ công là trăm ngàn dân chúng Lũng Tây, thậm chí là cả thiên hạ chúng sinh! Ngươi vì lợi ích của bản thân tự ý hành động, ngươi đã hỏi qua chủ công chưa!”
Điêu Thiền nở một nụ cười chiến thắng: “Hỏi Phụng Tiên? Hiện tại đã muộn rồi, Phụng Tiên ăn tiên dược của Tả đạo trưởng, trong vòng một tháng, hắn sẽ quên hết thảy quá khứ, trong lòng chỉ còn một mình ta.”
Trương Liêu nghe như sét đánh ngang tai, hét lớn: “Lên! Trói nàng lại! Mang về thành vấn tội…!”
Trương Liêu còn chưa dứt lời, biến cố phát sinh!
Bốn phía núi đá, quân địch không biết mai phục bao lâu, đồng thanh hét lớn!
Điêu Thiền biến sắc, Tả Từ nhảy xuống xe, nhanh chân chạy trốn.
“Kia có phải Trương Văn Viễn tướng quân không?” Âm thanh lành lạnh của một gã nào đó.
Thân binh thủ hạ của Trương Liêu cảnh giác, đồng loạt vây quanh xe ngựa, mặt quay về phía vách núi đá, phía ngoài nơi nơi đều là quân địch đang ẩn nấp.
Trương Liêu giơ tay ra hiệu, thân binh che chở xe ngựa lùi về phía sau, Trương Liêu quét mắt nhìn ra xa, quân địch có chừng bảy tám ngàn người, bày trận quanh sa mạc tạo thành vòng vây, đang từ từ khép kín, may mà bản thân hắn đến đây lúc chưa có mai phục.
Trương Liêu cất cao giọng nói: “Đúng là Trương Liêu, người đến xưng tên!”
Một quân sư ngồi xe chậm rãi đi đến, nam tử trẻ tuổi mặc áo bông dày, cười nói: “Tại hạ là Tế tửu dưới trướng Tào công, Quách Gia.”
Trương Liêu thầm rùng mình, trong nháy mắt hắn cảm thấy tuyệt vọng, tên tuổi người này nghe nói đã lâu, bây giờ lại mai phục ở đây, tất nhiên có chuẩn bị, chỉ e không có hy vọng chạy thoát.
Trần Cung, Kỳ Lân đang ở Vũ Uy, Tào Tháo lại lớn gan dám đi ngang Trường An, giơ tay muốn chạm vào Tây Lương.
Quách Gia làm như không thấy xe ngựa, nói thẳng: “Nghe nói Kỳ Lân tiên sinh của quý doanh, từng ở trong thành Trương An, hẹn chiến với Quách mỗ một trận…”
“Con gái…” Giọng nói già nua của Vương Doãn theo gió bay tới, một chiếc xe khác từ giữa trận đi ra.
Trương Liêu tức muốn nổ phổi, giận dữ hét: “Vương Tư đồ! Ngươi dám cấu kết với Tào doanh!”
Quách Gia tỏ ý bảo Vương Doãn không vội, từ tốn nói: “Quách mỗ cũng vô cùng chờ mong trận chiến này, nếu Trương tướng quân đã đến đây rồi thì giúp ta chuyển lời nhé? Để Kỳ Lân tiên sinh định ngày, địa điểm, ta sẽ phụng bồi.”
Trương Liêu ôm quyền, nói: “Thứ ta không làm được.” Thuận miệng nói tiếp: “Chúng ta đi!”
Quách Gia thiết lập mai phục hoàn mỹ như vậy, dễ gì để cho bọn họ chạy thoát? Lập tức lên tiếng: “Khoan!”
Trương Liêu: “Quách tiên sinh còn muốn nói gì?”
Quách Gia thản nhiên: “Chủ công đặc biệt dặn dò, Quách mỗ phải đưa Ôn Hầu cùng Hầu gia phu nhân đón về Hứa Xương ở chơi vài ngày, mời Trương tướng quân về trước.”
Trương Liêu: “Thứ ta không thể làm theo!”
Vương Doãn lại nói: “Con gái… lại chỗ này với cha!”
Điêu Thiền thở dồn, Quách Gia lại nói: “Năm đó nhờ có Ôn Hầu khoản đãi, chủ công nhà ta ghi nhớ thịnh tình, xin Hầu gia phu nhân chớ chối từ.”
Điêu Thiền phát hoảng: “Không! Nghĩa phụ! Người nói với con rồi! Không phải thế này! Người nói rời Lũng Tây, để chúng con đi…”
Vương Doãn run rẩy nói: “Con gái, nghe cha, Tào Mạnh Đức sẽ không bạc đãi con đâu…”
Điêu Thiền hét to: “Không! Con không đi!”
Quách Gia xuống lệnh: “Động thủ!”
Vòng vây đã hoàn thành, tiếng nỏ vang lên tứ phía, Tào quân hét vang trời, Điêu Thiền sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, chân run lẩy bẩy, tám ngàn Tào quân, mà bên ta chỉ có hai trăm binh sĩ.
Lúc này, trong xe ngựa truyền ra tiếng khàn khàn trầm thấp.
“Sao bên ngoài nhiều người vậy?”
Trương Liêu kinh ngạc tột độ, cuối cùng Lã Bố cũng tỉnh rồi.
“Chủ công!”
Lã Bố xốc màn xe, hơi thở nặng nhọc, một khắc kia, khi giày chiến vừa dẫm lên mặt tuyết, toàn bộ Tào binh đồng loạt lùi về sau một bước.
Quách Gia không khỏi dao động.
Hai mắt Lã Bố mông lung đảo qua quân địch, hắn nhìn đến nơi nào, Tào quân nơi đó đều sợ hãi lui về phía sau.
Lã Bố nghiêm giọng nói: “Giờ nào rồi? Sao lại ở chỗ này?”
Trương Liêu nói nhỏ: “Chủ công, nơi này vạn phần hung hiểm! Ta ở lại bọc hậu, các ngươi che chở chủ công, mở đường máu thoát ra!”
Trương Liêu cởi mũ giáp đưa cho Lã Bố, Lã Bố còn chưa hiểu tình hình, Trương Liêu vẫn đang vội cởi giáp, Lã Bố đẩy mũ giáp ra, hỏi: “Chúng ta chỉ có bao nhiêu người đây thôi?”
“Phụng Tiên…” Điêu Thiền do dự, bước lên nửa bước.
“Cút ngay!” Trương Liêu giận không thể dằn: “Nếu ngươi không hạ độc, sao đến nông nỗi này!”
Lã Bố: “Câm miệng! Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích!”
Lã Bố cố hít thở, bình tĩnh nói: “Lạ đây, nghe ta.
“Khi ta hô xung phong, Văn Viễn ngươi lập tức dẫn binh, mở đường máu lao về phía kia.” Ngón tay Lã Bố chỉ về phía Tây Bắc: “Chỗ đó ít người nhất.”
Lại chậm rãi phân phó: “Mang mang theo Điêu Thiền chạy đi, thoát được rồi để nàng muốn đi đâu thì đi, tùy nàng, không được làm khó; Điêu Thiền, nàng lại đây.”
Vương Doãn nói: “Việc này… Quách đại nhân…”
Quách Gia như có định liệu trước, cười nói: “Không sao cả, đừng để chó cùng rứt giậu.”
Ngay trước bình minh là thời khắc tối tăm nhất.
Bàn tay ấm áp của Lã Bố áp lên gương mặt mềm mại của Điêu Thiền, bông tuyết đầy trời bay xuống, hạ lên trên tóc nàng, Lã Bố giơ tay phủi đi, hạ giọng:
“Ái thê, hai năm gả cho ta khiến nàng chịu nhiều uất ức.”
Điêu Thiền ôm mặt khóc nức nở, Lã Bố dịu dàng mỉm cười: “Đêm chúng ta thành thân, nàng hỏi ta, có giận chuyện khi đó nàng gạt ta hay không, ta nói không giận, là nói thật.
“Nhưng cũng từ đêm đó, khi nàng thật lòng kể cho ta mọi chuyện, ta càng nghĩ càng sợ, nên đã không còn… không còn cảm giác… tình ý, như lần đầu gặp nàng ở đình Phụng Nghi.”
Điêu Thiền khóc ngất: “Phụng Tiên… thiếp chỉ muốn cùng chàng… cùng chàng tương thủ…”
Ngón tay Lã Bố nâng cằm Điêu Thiền, để nàng ngẩng đầu lên, nhìn nàng rơi nước mắt, từ tốn nói: “Ngày ta phá cửa sổ vào, là ta lỗ mãng, về nhà ngẫm lại thấy đã hết hy vọng, vốn định từ hôn cho cha con nàng rời đi.
“Rồi sau đó, giết Đổng tặc, ta cũng bất đắc dĩ không thể không bảo vệ mình.
“Sau đó nữa, cưới nàng cũng là… tính toán của ta. Nàng, là nữ nhân của thiên tử, cũng là nữ nhân của Đổng tặc. Đổng tặc vừa chết, văn thần trong triều sẽ không cho phép nàng ở cạnh thiên tử.
“Phụ thân nàng tuy là Tư đồ, cũng đã thất thế, bảo vệ nàng không nổi. Từ ngày hắn đem nàng dâng cho Đổng tặc, ta mơ hồ đoán được, Vương Tư đồ và Đổng tặc chẳng khác nhau bao nhiêu; nếu Quý phi, Đổng Thừa bắt nàng treo cổ, Vương Doãn quyết không dám cãi lời.
“Ngoài ta ra, cả triều đình nhà Hán không ai dám cưới nàng, cũng không ai bảo vệ được nàng.”
Lã Bố cô đơn nói: “Ban đầu, ta chỉ muốn tìm một nơi an ổn, cho nàng vui vẻ sống qua ngày, vậy thôi; Không quan tâm đến cảm nhận của nàng là ta sai. Nay ta tự làm tự chịu, chẳng trách ai.
“Thoát ra rồi, sau này gặp người mình thích, đáng tin, không múa đao động võ, rồi gả cho hắn, chăm sóc gia đình, hai mẫu đất cằn, sống yên ổn qua ngày, những thứ đó ta cho nàng không được.”
Lã Bố vén sợi tóc mai bên tai Điêu Thiền, như tự nói thầm: “Chỉ e, thiên hạ bây giờ, muốn tìm một nơi như thế không dễ… Đi đi thôi.”
Điêu Thiền nước mắt lưng tròng, cảm thấy đất trời chao đảo.
“Phụng Tiên…” Điêu Thiền gọi một tiếng đau thương.
Lã Bố phân phó: “Trương Liêu, đưa kiếm cho ta, các ngươi lên ngựa.”
Trương Liêu dẫn ngựa đến, Điêu Thiền lên ngựa, Lã Bố bình tĩnh dặn: “Sau khi về, bảo Kỳ Lân mang binh báo thù cho ta, tôn hắn là chủ, nguyện trung thành với hắn như trung thành với ta, không được phép khinh thường…”
Điêu Thiền lên ngựa, Lã Bố dắt ngựa, chậm rãi đi về phía trận doanh quân Tào.
Đối diện, đám người Quách Gia, Vương Doãn đều dao động, binh sĩ tự giác mở ra một lối đi.
Lã Bố dừng lại cách Quách Gia khoảng năm mươi bước, một tay cầm cương ngựa, tay kia cầm kiếm chưa tuốt vỏ.
“Quách Phụng Hiếu? Nghe danh đã lâu.” Lã Bố híp mắt, lạnh lùng nói.
Quách Gia chắp tay cười: “Không dám. Hầu gia, co được duỗi được.”
Lã Bố trào phúng: “Co được duỗi được?”
Quách Gia gật đầu: “Cũng là một trượng phu vĩ đại.”
Lã Bố lười biếng đáp: “Nếu là cách đây mấy năm, nói không chừng ta đã hàng rồi, nhưng gần đây học được của quân sư nhà ta mấy câu, tính tình hình như có hơi thay đổi.”
Quách Gia hỏi: “Không biết Ôn hầu học được câu gì?”
Lã Bố khiêu khích cười: “Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.”
Tích tắc:
Quách Gia quát: “Xông lên!”
Lã Bố thờ ơ nói: “Văn Viễn, xung phong.”
Trương Liêu hét lớn: “Giết…!”
Hai trăm kị binh liều chết hò reo, nhằm vào chỗ vòng vây Lã Bố đã chỉ cho, Điêu Thiền nghẹn ngào gọi: “Phụng Tiên!”
Lã Bố nói: “Đi.”
Điêu Thiền không đành lòng nhìn nữa, quay đầu ngựa, Lã Bố rút kiếm, cũng không quay đầu, đâm vào đùi ngựa, ngựa hí vang, chạy theo nhóm Trương Liêu đi về mé Tây Bắc.
“Đuổi theo!” Quách Gia quát: “Chủ công có lệnh! Bắt sống Điêu Thiền!”
Lã Bố nâng tay phải lên, rút cây trâm búi tóc trên đầu ra, tùy tay quăng xuống tuyết, mặc tóc tung bay trong gió rét.
“Ta vì chiến mà sinh…” Tiếng Lã Bố hùng hậu, trầm vang như dã thú kiềm nén tiếng gầm gừ.
Hắn khom người, hai tay cầm kiếm, hai mắt nhìn chằm chằm Quách Gia.
Lã Bố rì rầm trong miệng: “… cũng vì chiến mà tử.”
“Giết…!”
Lạnh lùng sắc bén! Vó ngựa giày xéo! Gió nổi mây vần! Núi sông biến sắc!
Lã Bố giận dữ gầm lên, kiếm trên tay, đối diện với đại quân đang lao đến, chấn động trăm ngàn Tào binh!
Kỳ Lân gằn giọng: “Nữ nhân, ta cho ngươi chọn trước, nhưng chính ngươi lại buông tay hắn, đừng trách ta.”
Kỳ Lân cưỡi Xích Thố, đứng trên cao quan sát, quay đầu ngựa lao xuống từ mé Đông Bắc, Xích Thố ra sức phóng nhanh, vòng qua sườn dốc, đánh một vòng lớn xuống bình nguyên.
“Trông cậy vào ngươi, thần câu cố lên!”
Xích Thố hí dài đáp lại, tung vó tối đa!
Kỳ Lân cởi trường cung trên lưng xuống, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, kéo cung, lắp tên!
Trương Liêu mừng rỡ: “Là Xích Thố!”
“Đừng vội mừng! Theo ta!” Kỳ Lân từ xa hô lớn: “Văn Viễn, coi chừng!”
Lời vừa dứt, một mũi tên mang theo kim quang óng áng bay qua hơn trăm bước, bắn đám Tào quân theo đuôi không bỏ! Một mũi tên xuyên tim như thần, trước một người, sau lại thêm một người! Ghim hai tên quân Tào văng xuống ngựa!
Trương Liêu chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, một vệt sáng lướt qua, bốn mũi tên đồng loạt sượt qua bên tai, sau lưng, lại có thêm mấy tên địch nhân rơi ngựa!
Kỳ Lân giục ngựa chạy tới, hét lớn: “Tướng sĩ Tịnh Châu mau theo ta! Xin giao tánh mạng các ngươi cho ta!”
Tất cả kỵ binh mừng rõ hô vang, trong bình nguyên trống trải, ngựa tung vó, quay đầu đuổi theo Kỳ Lân, quay trở lại thung lũng!
“Đi đâu!” Trương Liêu quát hỏi.
Kỳ Lân: “Cùng chủ công, đồng sinh cộng tử…!”
Quân Tịnh Châu nghe một tiếng đó, nhiệt huyết sôi trài, đông thanh hô lớn: “Đồng sinh cộng tử!”
Điêu Thiều dừng ngựa đứng giữa trời tuyết bay, ngơ ngác nhìn Kỳ Lân, Trương Liêu suất lĩnh hai trăm kỵ binh chưa đi xa, lại quay về trong thung lũng.
Ta hai trăm, địch tám ngàn.
Hơn ngàn Tào quân từ thung lũng vọt ra nghênh chiến, Kỳ Lân kéo trường cung ra sau lưng, hô: “Theo sau ta!”
Hắn không hề sợ hãi, trực tiếp đối diện với vũ tiễn phá không bay tới; Tay trái rút kiếm! Tay phải ngang nhiên phất tung Lục Hồn Phiên(*).
Khí đen như mành vải cuồn cuộn, phần phật mở ra, quấn chặt vô số tên nhọn bay tới.
Một đường kim quang khai thiên lập địa ẩn dưới lá cờ đen phóng ra, bắn thẳng lên trời, hội tụ thành một thanh trường kiếm vô cùng to lớn, mạnh mẽ lao về phía đại địa!
“Trời có điềm lạ!” Tào quân hốt hoảng hô to.
Trong khoảnh khắc, cuồng phong bị tác động, dòng khí lưu tàn sát trên diện rộng cuộn lên không thể nào ngăn cản được.
Cự đại kim kiếm bắn về phía núi non trùng điệp, ‘oành’ một tiếng, cắm xuyên vào đỉnh núi!
Một tiếng nổ chấn động, đỉnh núi nổ tung, tuyết đọng bay mù trời, đại địa từng trận rúng động, giống như có thiên quân vạn mã đang lao xuống, băng tuyết như sóng cuộn biển gầm, vô tình thổi quét về phía thung lũng.
“Tuyết lở…!” Tào quân sợ hãi la hét.
“Quân sư có lệnh! Không được kích động… lui!”
Lã Bố khắp người toàn là máu, sức lực đã dần cạn kiệt, chung quanh la liệt xác người, giết đến mức mệt lả, quỳ trên mặt đất ngửa đầu nhìn ra xa.
Hắn nhìn thấy bình minh ló rạng, thấy tia nắng ban mai nở rộ trên đỉnh núi.
‘Đây là Vương đạo à, dùng thế nào?
Vương đạo là thứ sắc bén nhất thế gian. Có người dùng Nhân để có được vương đạo; Có người dùng Võ để có được vương đạo; Có người dùng Chiến để có được Vương đạo; Nhưng xét cho cùng, bản tính của con người vừa thiện lương vừa kiên cường. (Nhân: lòng từ bi, Võ: vũ lực, Chiến: tranh chiến)
Thế nào ta mới dùng được?
Vĩnh viễn không khuất phục, cũng vĩnh viễn không bỏ cuộc. Là không lùi bước, không tranh giành; Vì chiến mà sinh, cũng vì chiến mà tử, trong lòng có thiên hạ, liều mình vì chính nghĩa, xả thân vì nghiệp lớn.
Phụng Tiên, nếu có một ngày nào đó, ngươi bị bắt ở Lầu Bạch Môn, đối diện với cái chết, xin hãy nhớ rõ lời ta nói hôm nay, không được phép khuất phục, dù cho chúng ta cách xa nhau vạn dặm, ta cũng sẽ đến giúp ngươi. Nhược bằng không cứu kịp, có ta chết cùng ngươi, phải chờ ta.”
Lục Hồn Phiên mở ra, che chở hai trăm kỵ binh, xông ra vòng vây dày đặt quân Tào, Kỳ Lân quát: “Lã Phụng Tiên…! Đứng lên!”
Khí đen bắn ra tứ phía!
Thú lành viễn cổ nhảy lên không trung, xông vào chiến trường, mở miệng rít gào, phun sấm sét sáng chói!
Nơi nó rơi xuống tạo nên một cơn sóng trùng kích, hất tung hết thảy mọi người bay thẳng ra ngoài!
Kỳ Lân khom người rơi xuống đất, lại hóa về hình người.
Lục Hồn Phiên cuồn cuộn tung bay, trùng trùng thu hẹp lai, tụ trên người hắn, biến thành chiến bào đen kịt, bó sát từ cổ áo, đến tay áo.
Kiếm Tiên Khải, quần Huyền Thanh, mũ Hoa Cái, giày thần Tuế Tinh!
Khí đen đặc quánh như mực vừa tan hết, Kỳ Lân nâng tay, miết dây cột mũ đang đong đưa, gằn giọng: “Để quân sư các ngươi ra đây.”
Không ai dám ứng chiến, sợ hãi lui về phía sau, mà phía sau chúng là băng tuyết đang ầm ầm đổ xuống.
Địch nhân rút đi như thủy triều, tuyết lở ‘oanh’ một tiếng cắt đứt lối thoát nhỏ hẹp của hai quân.
Trên người Lã Bố đầy máu tươi, nặng nề ngã ngửa về phía sau, một đường máu cong cong phun vào không trung, Kỳ Lân đưa tay, khuỷu tay trĩu xuống, đỡ lấy thân thể anh vĩ của Lã Bố.
Trương Liêu lên tiếng: “Không trì hoãn được nữa đâu! Đi mau!”
Thân binh đỡ Lã Bố lên ngựa, đại tuyết che trời lấp đất nuốt trọn con đường phía sau, trên bình nguyên, Xích Thố như một cái bóng đỏ thẫm, mạnh mẽ lao vút ra, không quay đầu lại.
——————————-
Lời tác giả: Từ nay Lã Bố về với kiếp độc thân. Kỳ Lân đừng e ngại nữa, đến phiên cưng rồi!
——————————-
Chú thích:
Dành cho bà con nào vẫn không hình dung được Lục Hồn Phiên là cái gì, thì chữ Phiên là cờ, phướn hay băng rôn đó.
Danh sách chương