Hạ Xuyên chợt nghe nói như thế, chỉ cho là mình đói bụng một ngày thể lực tiêu hao cũng không nhỏ, bắt đầu xuất hiện việc nghe nhầm: “Cái gì?!”

Trong tay Thâm Lam mang theo hai miếng thịt Xà cảnh long, thoạt nhìn không hề có bộ dáng nói chuyện đứng đắn, lại nghiêm trang lặp lại lời nói mới rồi: “Tôi nói tôi căn bản không định rời khỏi nơi này.”

“Không định rời đi?” Hạ Xuyên cảm thấy toàn bộ chuyện gặp phải ở nơi này đều không làm cho anh kinh ngạc bằng những lời này của Thâm Lam.

Hạ Xuyên từ hành động và trong từng câu chữ của Thâm Lam nhìn ra rất nhiều thứ ——

Thời gian hắn sinh sống ở đây rất lâu, hai đến ba năm thậm chí càng lâu hơn; hắn có đầy đủ thân thủ cùng kỹ năng ứng đối với đủ loại sinh vật khác biệt ở địa phương quỷ quái này; hắn từng chờ ở trong bộ đội hoặc là nơi tương tự… Hạ Xuyên vẫn cho rằng Thâm Lam không thể từ nơi này đi ra ngoài là bởi vì không tìm được manh mối của lối ra, dù sao trong tay hắn không có máy hiện sóng vạn năng như của Dennis, lại quên rất nhiều thứ như vậy, muốn tìm được lối ra là vô cùng khó khăn. Nhưng cho tới bây giờ anh đều không nghĩ tới Thâm Lam căn bản không có ý định đi ra ngoài…

Người bình thường đều sẽ không sinh ra loại ý nghĩ này, đây quả thực quá mức không chính thống.

Nhưng mà Hạ Xuyên nghĩ lại, Thâm Lam quả thật cũng không tính là người bình thường. Người thường không muốn sống ở loại địa phương này, đơn giản là bởi vì nguy hiểm, bởi vì không thích ứng, bởi vì không có đồng loại, không có lòng trung thành. Nhưng Thâm Lam không giống vậy, lấy thực lực của hắn, ở nơi này căn bản không có nguy hiểm gì, hắn biến trở về thương long chính là đỉnh của chuỗi thức ăn trong biển, không có thứ gì có thể sinh ra uy hiếp đối với hắn. Ăn uống tự do, đương nhiên cũng sẽ không có tình huống không thích ứng được, về phần đồng loại và lòng trung thành…

Nói thật, Hạ Xuyên cảm thấy cho dù biến thành bộ dáng con người, Thâm Lam có lối suy nghĩ cùng với phương thức hành vi ở phương diện khác thủy chung mang theo chút cảm giác của dã thú. Càng khỏi nói lúc hắn biến trở về thương long… Ý thức lãnh địa của thương long mạnh đến mức đáng sợ, điển hình của việc hành hiệp một mình, một núi không thể chứa hai cọp. Truyền thuyết thiên địch lớn nhất của thương long kỳ ấu niên chính là thương long trưởng thành, trông cậy vào việc chúng nó có đồng loại với lòng trung thành? Ha ha…

Nếu thật sự có ý nghĩ như vậy, Hạ Xuyên có thể hiểu được vì sao khi Thâm Lam nghe nói đến công dụng của máy hiện sóng kia của Dennis lại có vẻ mặt bình tĩnh đến thế, một bộ dáng việc không liên quan đến mình, mình cứ tùy tiện nghe một chút, thậm chí lúc ấy còn thuận miệng tiếp câu: “Tôi sớm bảo hai người tiến vào rừng, hai người không nghe.”

Đây hoàn toàn chính là giọng điệu tách biệt bản thân ra bên ngoài.

Còn cả vẻ mặt cổ quái lộ ra trong nháy mắt của Thâm Lam khi vừa rồi Hạ Xuyên nói câu “Lần sau đừng lộn trở về”… Đó rõ ràng là căn bản không định theo chân bọn họ đi chung bao xa, không có ý tứ có lần sau. Như vậy, hắn lộn trở lại đi bắt cúc đá với xà cảnh long, thật sự là bởi vì “Bạn bè phải đi, tôi tới tặng chút đồ đặc sản”.

Hạ Xuyên: “…”

“Nếu anh căn bản không nghĩ đến việc muốn rời khỏi nơi này, vậy vì sao còn đi theo bọn tôi xa như vậy?” Hạ Xuyên nghĩ nghĩ, nhịn không được hỏi.

Thâm Lam mở trừng hai mắt, đem khối thịt xách bên tay trái đổi sang tay phải, chìa một ngón tay với Hạ Xuyên: “Đã nhiều năm mới gặp được con người một lần, rất mới mẻ.”

Hạ Xuyên: “…”

Thâm Lam lại duỗi ra ngón tay thứ hai: “Khí tức trên người cậu rất đặc biệt, khiến cho tôi cảm thấy rất thoải mái.”

Hạ Xuyên: “…”

Thâm Lam chìa ngón tay thứ ba: “Sớm đưa mấy người ra ngoài một chút mới có thể an tâm.”

“Hửm?” Hạ Xuyên nhất thời không hiểu ý tứ những lời này của hắn, ít nhất trong giọng nói nghe không giống như là đang quan tâm.

Quả nhiên, chợt nghe Thâm Lam giải thích một câu: “Cậu cũng thấy đấy, các cậu sẽ sinh ra một ít ảnh hưởng đối với nơi này.”

Hạ Xuyên lập tức nghĩ tới cảnh tượng ở trong rừng rậm nhắc tới sâu lông sâu lông đến, cùng với chuyện giáo sư Linton cầu nguyện trở thành sự thật, kết hợp với những lời hiện tại của Thâm Lam… Thì ra bá chủ đang ghét bỏ bọn họ ảnh hưởng tới phát triển bên này cho nên muốn sớm mời bọn họ ra ngoài một chút?

“Vì sao lại sinh ra loại ảnh hưởng này?” Hạ Xuyên hỏi.

Thâm Lam nhún vai: “Tôi không rõ lắm, chỉ biết là kết quả, không phát hiện nguyên nhân.”

Nếu hắn thẳng thắn nói ra như vậy, Hạ Xuyên cũng không có gì để hỏi. Hai người không còn nói cái gì khác nữa, chỉ tăng nhanh tốc độ xử lý cơm chiều trong tay. Rất nhanh, hai người gọi Dennis qua giúp đỡ cùng nhau mang khối thịt đã tách riêng ra chuyển tới cạnh đống lửa, lại đi lùm cây bên kia bẻ ít nhánh cây qua xiên lên, đặt ở trên lửa nướng.

Thịt quá nhiều, một đống lửa dùng để nướng tốc độ có hơi chậm. Hạ Xuyên vốn dựng đống lửa không lớn không nhỏ như vậy là lo lắng đến tính an toàn, để tránh đưa một vài thứ không sợ lửa nào đó tới. Hiện tại có Thâm Lam ở đây, tính an toàn nhất thời tăng lên rất nhiều cấp bậc, Hạ Xuyên cũng không cẩn thận như vậy nữa, dứt khoát dựng thêm mấy đống lửa nữa với Thâm Lam, chia đôi thịt ra để nướng.

Sau khi nướng một lúc, thịt trên mỗi cành gỗ bắt đầu xèo xèo chảy mỡ ra ngoài, bốn người đúng lúc xoay cành gỗ, để nước mỡ nướng ra bao trọn cả miếng thịt. Mùi thịt nướng chậm rãi tản ra khắp nơi…

Lúc trước liên tục vội vàng chạy đi, tinh thần tập trung cao độ, cho nên không chú ý đến việc lấp đầy bụng, hiện tại ngửi thấy mùi, mọi người mới giật mình phát giác mình đã đói tròn một ngày, đây mới là bữa cơm đầu tiên.

Lúc cực đói luôn nhìn cái gì cũng thấy ngon, cảm giác mình nuốt vào cả đầu trâu cũng không thành vấn đề. Giáo sư Linton và Dennis, thậm chí cả Hạ Xuyên, trong khoảnh khắc đó đều cảm thấy Thâm Lam quả thực rất sáng suốt, chuẩn bị lượng thịt vô cùng thích hợp, ít một chút không chừng lại không đủ phần.

Bốn người đàn ông tuổi tác không đồng nhất lúc ăn uống cũng không chú ý quá nhiều, đói bụng lâu như vậy dù nuốt thịt khủng long cũng thấy không tồi, không muối không đường không tương đều có thể so được với mỹ vị nhân gian, huống chi còn có cúc đá, cái loại thượng hạng vừa tươi vừa thơm, thịt còn hơi giòn này…

Ngay cả Hạ Xuyên trong khoảnh khắc này, đều đem nội dung nói chuyện ở bờ sông với Thâm Lam tạm thời ném ra sau đầu.

Đương nhiên, Hạ Xuyên bọn họ cho dù cực đói cũng vẫn là người bình thường, cuối cùng cũng không thể thật sự gió cuốn mây tan càn quét hết toàn bộ thịt giống như bọn họ tưởng tượng, trên thực tế mỗi người bọn họ chỉ ăn một miếng thịt Hỏa đạo long cùng với một miếng thịt Xà cảnh long, ngoài ra chia nhau một ít cúc đá.

Mà hiển nhiên Thâm Lam không bình thường thì một mình ôm đồm hai con Hỏa đạo long, một con Xà cảnh long, nửa con cúc đá cùng cả con Cổ bôi xà.

Giáo sư Linton: “…”

Đến thời điểm này, từ thân thủ, đến khí lực, đến tốc độ rồi đến sức ăn, sau khi kiến thức toàn diện một lần, nếu ông còn không nhìn ra Thâm Lam có vấn đề mới có quỷ!

Nhưng nhìn ra thì nhìn ra, ông cũng không phải loại người lời nói hoàn toàn chẳng qua đầu óc như Dennis, ông nhìn hai đồng bạn khác ở bên cạnh một chút, phát hiện tuy nét mặt của bọn họ cũng giật mình, nhưng không có đến mức khó có thể tin, chỉ có chút ít mà thôi, trong lòng ông ít nhiều có chút cân nhắc ——tính đặc thù của Thâm Lam, Hạ Xuyên và Dennis hẳn đều biết đến. Dennis thì không nói, Hạ Xuyên nhất định là người có đủ lòng cảnh giác, cậu ấy biết tính đặc thù của Thâm Lam lại không hề biểu hiện ra quá nhiều phòng bị, vậy đã nói lên không có gì cần phải lo lắng.

Ông cụ trừ phương diện nghiên cứu cùng với bảo bối khủng long của mình ra, lòng hiếu kỳ đối với chuyện khác tuyệt đối đều bảo trì ở trong phạm vi vừa phải, nhất thời thu lại kinh ngạc, đứng lên yên lặng hoạt động tay già chân già của mình. Không nhìn chằm chằm vào Thâm Lam nữa.

Ngược lại Thâm Lam ăn hết một miếng thịt rắn khổng lồ cuối cùng, có chút tiếc nuối quét một vòng, nói: “Không còn?”

“… Anh còn chưa ăn no?!” Dennis lúc này thật sự chấn kinh rồi.

Thâm Lam mang biểu tình “Nhìn cái rắm”, liếc Dennis một cái, giật giật cổ, phát ra hai tiếng “Rắc rắc”, miễn cưỡng nói: “Tàm tạm, không kém bao nhiêu đâu.”

Dennis: “…”

Hạ Xuyên nói thẳng: “… Thùng cơm.”

Lúc này biến thành giáo sư Linton và Dennis cùng lộ vẻ mặt bội phục nhìn về phía anh, đại khái không nghĩ tới anh lại có thể dám nói Thâm Lam như vậy.

Thâm Lam cũng không tức giận, mà là một bộ dáng đương nhiên, vò đã mẻ lại sứt nói: “Ba mươi tấn, ăn nhiều không phải rất bình thường à?”

Hạ Xuyên: “…”

Mọi người mệt mỏi cả ngày, lúc này thật vất vả mới tìm được nơi tương đối an toàn để nghỉ ngơi, nhất thời thỏa mãn vô cùng, ăn no cũng có chút lười nhúc nhích, buồn ngủ từng đợt dâng lên…

Đương nhiên, đây chủ yếu là chỉ Dennis và giáo sư Linton, về phần Hạ Xuyên, anh còn đang suy nghĩ đến việc tẩy rửa máu trên người, hơn nữa Linton và Dennis có thể ngủ, anh thì không thể ngủ như chết được, dù sao anh là sức chiến đấu chủ yếu.

Suy nghĩ lúc có lúc không về mấy thứ này, Hạ Xuyên nói câu: “Tôi qua đó xem một chút.” Xong đứng dậy đi về hướng chỗ trũng của sông cạn kia.

Lúc trước trời còn chưa tối hoàn toàn anh đã cẩn thận xem qua, trong sông này không có vật gì đặc biệt, mấy đuôi cá đều bị anh bắt, cũng không dư ra cái gì. Anh lách đến phía sau một bụi cỏ được nước bao quanh cao cỡ nửa người, định xuống tắm rửa.

Kết quả vừa mới cởi xong cúc áo sơmi, giọng Thâm Lam đã vang lên ở sau người: “Loại đất ẩm trũng cạn này không thích hợp cho việc tắm rửa buổi tối.”

Hạ Xuyên: “… sao vậy?”

“Không quá an toàn.” Thâm Lam đáp.

Hạ Xuyên thầm nói vật còn sống có thể nhìn thấy ở trong nước đều vớt hết rồi, Thâm Lam nói nguy hiểm phỏng chừng là chỉ chung quanh có thể sẽ có động vật hoạt động về đêm xuất hiện.

Tay cởi ra cúc áo của anh dừng một chút, nói với Thâm Lam: “Không sao, không phải anh còn ở đây à.”

Thông thường Thâm Lam đối phó với động vật hoạt động về đêm không quá mấy phút ha?

Thâm Lam nghe xong lời anh nói, nhún vai, hiển nhiên chấp nhận cách nói của anh, cũng không còn tiếp tục ngăn cản, làm thủ thế “Tiếp tục” với Hạ Xuyên, rồi xoay người chọn một chỗ nào đó trên bờ ngồi xuống, tự thể nghiệm chứng minh lúc gặp phải uy hiếp, hắn có thể giúp Hạ Xuyên.

Còn đống lửa bên kia, hắn nhìn từ xa cũng có thể bảo đảm an toàn.

Cạnh đống lửa, giáo sư Linton và Dennis dựa cây ngồi không, câu được câu không tán gẫu, Dennis lại bắt đầu đùa nghịch máy hiện sóng của anh ta, giáo sư Linton thỉnh thoảng đưa hai mắt qua xem.

Trên mặt của máy hiện sóng vẫn là hai đường sóng, độ ổn định có biến hóa, nhưng cũng không có tín hiệu mới rõ ràng hơn xuất hiện.

Dennis điều chỉnh xoay nút, nói thầm một câu: “Nếu có thể nhanh chóng đi đến cuối thì tốt…”

Trong sông cạn, Hạ Xuyên cuối cùng như nguyện thỏa mãn ngâm mình vào trong nước, áo sơmi dính máu trên người nhất thời không thể giặt sạch sẽ không dư nửa điểm dấu vết, anh đơn giản giặt sạch mùi máu tanh xong cũng không để ý tới nữa, mà cẩn thận tẩy rửa máu dính trên thân.

Tuy nói là sông cạn, cũng không thể qua ngực, đối với Hạ Xuyên mà nói lại vừa vặn, thấp chút nữa thì không được.

Dưới chân anh là đất bùn mềm mại, cũng không dính chân, cho nên còn có thể chịu được.

Nhưng một lát sau anh lại cảm thấy chỗ không thích hợp——

Lòng bàn chân ở trong bùn nhão, rõ ràng có thứ gì đó đang đùn lên chui ra ngoài.

Phản ứng của Hạ Xuyên luôn rất nhanh, trong nháy mắt cảm giác được động tĩnh, anh đã giơ chân lên, nhưng người ở trong nước luôn phải chịu áp lực cùng với dòng nước ảnh hưởng, cho nên tốc độ của động tác bị cắt giảm một ít.

Thứ trong nước kia cũng lợi hại, chỉ trong khoảng thời gian giảm chậm này thôi, đã không thể trốn khỏi thế công của nó, Hạ Xuyên chỉ cảm thấy lòng bàn chân bên trái, mắt cá chân, dưới bàn chân bên phải đều đau đớn như kim châm, tiếp đó, một hồi tê dại nháy mắt lan tràn toàn thân anh, hai chân không có khí lực chống đỡ, co rút như bị nhéo đau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện