Nói là phần cuối của cánh rừng, kỳ thật vẫn có cây cối, chỉ là thảm thực vật có biến hóa rõ ràng mà thôi ——
Từng cây dương xỉ có thể so với cây sam khổng lồ Bắc Mĩ trở nên thưa thớt, thay vào đó chính là từng lùm cây. Hạ Xuyên đi đầu tiến về phía trước, thừa dịp còn lại một chút ánh mặt trời nhìn ra đằng xa, xuyên qua những lùm cây này có thể nhìn thấy cỏ cây màu xanh lá mạ, giữa nơi đó có vật gì phản xạ ánh sáng, hơi có chút chói mắt.
Hạ Xuyên buông lỏng chân mày, hiển nhiên tâm tình không tồi.
“Nước!” Dennis nâng tay chỉ vào khu vực kia, kêu ra tiếng, “Là vùng đất ẩm đó giáo sư! Nơi lúc trước ông tỉnh lại là vùng này à?”
Giáo sư Linton chống cành gỗ nghỉ chân nhìn một vòng, sau đó do dự mà lắc lắc đầu: “Không quá giống, hẳn không phải…”
Dennis sửng sốt: “A? Vậy ——”
“Giống nhau, có nước là được.” Hạ Xuyên tiếp lời của anh ta, như đinh đóng cột nói một câu, rồi sau đó ở trong bụi cỏ tìm được chỗ có thể đặt chân đi đến phía trước, vừa đi vừa nhắc nhở: “Tới gần nước có không ít vật sống, chú ý dưới chân một chút.”
Nơi này lùm cây cao thấp không đều, nơi râm một chút cây vừa to vừa cao, nhìn qua không khác với cây bình thường bao nhiêu, nơi sáng sủa thì tương đối thấp hơn, nhưng đều qua eo Hạ Xuyên. Cành lá của chúng rất cứng, mặt trên mang theo lông gai, sinh trưởng lại dày, không cẩn thận thì sẽ bị xước cánh tay, rất dễ dàng cho ba người vốn đã bị thương lại thêm chút màu.
Hạ Xuyên thường thường dùng chủy thủ dọn dẹp bụi cây bên người, rồi mới miễn cưỡng dọn ra một đường nhỏ có thể cho một người đi qua.
“Loại địa phương này không ít vật sống, nhưng con to lớn hẳn là không nhiều.” Giáo sư Linton chống nhánh cây đi ở giữa Hạ Xuyên và Dennis, nhìn thấy bụi cây mọc cực dày, nói: “Nhưng mà qua đám bụi cây này, lại đi về phía trước một chút thì không nói chính xác được, trong vùng đất ẩm nổi cá sấu cũng nói không chừng.”
Dennis khẽ run rẩy răng nanh: “Đế ngạc(1) á?!”
“Đế ngạc ở Châu Phi!” Giáo sư Linton quay đầu lại lườm anh ta một cái, “Chẳng qua không phải Đế ngạc cũng không có nghĩa là tốt hơn bao nhiêu, cá sấu niên đại này có hình thể không hề nhỏ chút nào.”
Hạ Xuyên dẫn đường phía trước nghe vậy ngay cả lông mi cũng chưa động lấy một cái, chỉ tiếp tục chém nhánh cây đi con đường của anh. Loại sinh vật như cá sấu có sức chiến đấu vô cùng dọa người, không có mấy người không biết sợ, trên thực tế nếu là lúc trước, nếu Hạ Xuyên biết cách đó không xa có thể có cá sấu tồn tại, anh nhất định có thể đi đường vòng thì đi đường vòng, không đáng xung đột chính diện cùng với loài động vật này. Nhưng mà hiện tại, đặc biệt là sau khi đi một ngày ở trong rừng rậm có khủng long ăn thịt, rắn khổng lồ, Dực Long hỗn tạp, cá sấu đã không còn có thể mang đến cho anh cảm giác kích thích gì…
So với rừng rậm, tốc độ bọn họ xuyên qua lùm cây cũng nhanh hơn nhiều, có lẽ là nguyên nhân sau khi nhìn thấy nước càng có thêm động lực. Ba người vội vàng gạt ra lùm cây cuối cùng, lại giẫm lên cỏ một đoạn đường, cuối cùng đi tới nơi có ánh nước.
Chỉ là nước còn rất nông, tồn trữ ở chỗ trũng, lớn nhỏ rời rạc thấp thoáng ở trong cỏ cây. Ba người không hề nói chuyện, lập tức thuận theo những vũng nước lẻ tẻ một đường đi về phía trước.
Theo khoảng cách bọn họ đi càng lúc càng xa, vũng nước vào mắt cũng càng lúc càng lớn, trở nên hẹp dài, mặt đất dưới chân cũng dần dần mềm ẩm, giẫm lên dinh dính, dính lên cả ống quần. Không bao lâu, ba người tiến về trước không hẹn mà cùng dừng bước chân —— bọn họ tìm được một chỗ tạm thời có thể đặt chân.
Sau khi đất trũng càng ngày càng nhiều, bọn họ cuối cùng thấy được một nơi tương tự con sông cạn. Đương nhiên, nơi này trên bản chất vẫn là vũng nước, chỉ là diện tích lớn hơn một chút, mực nước sâu một ít, cũng có không ít cá. Tuyệt nhất chính là, bên cạnh con “sông cạn” này có mấy gốc cây khô bị đổ, cũng không biết đổ bao lâu, là bị gió đánh hay là bị thứ gì đụng, hoặc giả từng bị dòng nước xông qua tích tụ ở nơi này.
Tóm lại, mấy cây khô bị gẫy hỗn độn chồng chất, ước chừng có cây cao cỡ nửa người. Người muốn dừng chân nghỉ ngơi ở loại địa phương nguy cơ mai phục khắp nơi này, dù sao cũng phải dựa vào một ít vật che chắn mới có thể có ít nhiều cảm giác an toàn, những cây khô bị gãy còn lưu lại đó chính là lựa chọn không tồi.
Hạ Xuyên nhanh chóng quét bốn phía một vòng, sau đó dẫn giáo sư Linton và Dennis đi đến bên đống cây khô kia, dựa lưng vào thân cây ngồi xổm người xuống. Chủy thủ của anh đã thu vào trong vỏ dao bên hông, hai tay cầm lấy nhánh cây chặn đường chặt từ trong bụi cỏ.
Anh nhìn trên mặt đất, tìm mảnh đất khá khô ráo ném cành cây xuống, hai ba cái đã dựng lên để nhóm lửa, sau đó đưa tay về hướng Dennis.
Không cần anh mở miệng, Dennis vô cùng phối hợp tìm ra hộp quẹt ở trong balô đặt vào lòng bàn tay anh: “Này ——”
Thẳng đến khi chứng kiến thứ này, giáo sư Linton giống như mới chú ý tới balô đen thể tích không nhỏ mà Dennis vẫn luôn đeo, ông túm lấy balô đen, gần như đem cả đầu chôn vào trong đó, lục đồ bên trong ra mấy lần, lúc này mới trừng mắt ngửa mặt lên: “Ăn gian à! Dựa vào cái gì lúc tôi tỉnh lại chung quanh không có gì cả, hành lý sớm đã không còn bóng dáng, còn què chân, mà balô của cậu thì vẫn ở đây? Chỉ có một mình cậu mang theo hành lý bên người à?”
“Lúc tôi tỉnh lại trên người còn có một khẩu súng dưới nước.” Hạ Xuyên dùng hộp quẹt bật lửa, thuận miệng đáp một câu.
“Ai u! Thứ tốt! Mặc dù đối phó với mấy con lớn không tạo nên tác dụng gì, nhưng đối phó mấy con nhỏ, nhất là dưới nước hẳn không thành vấn đề chứ, đồ chơi kia có thể bắt cá không?” Giáo sư Linton nói xong liền liếc nhìn về hướng sông cạn, yên lặng nuốt ngụm nước miếng, “Tôi có hơi đói, đã hơn một ngày chưa ăn được cái gì nghiêm chỉnh rồi.”
Hạ Xuyên: “… Đừng hy vọng, đã đánh mất rồi.” Khẩu súng dưới nước kia đã sớm bị người nào đó đập một đuôi vào trong biển sâu vô hạn rồi, không tìm trở về được.
Giáo sư Linton vẻ mặt không thể tin nổi, thì thào: “Sao lại đánh mất chứ, công cụ bắt mồi hiệu suất cao như vậy…”
Hạ Xuyên: “…”
Đống lửa rất nhanh được đốt lên, thế lửa không lớn không nhỏ, vừa vặn. Hạ Xuyên ném trả hộp quẹt lại cho Dennis, sau đó lấy chủy thủ bên hông ra, đầu ngón tay linh hoạt xoay hai vòng, nói: “Không có súng dưới nước, có cái này cũng như vậy.” Nói xong thì đi về hướng “sông cạn”.
Con “sông cạn” này phỏng chừng mới vừa hình thành không được mấy ngày, Hạ Xuyên đến gần vừa nhìn, bên trong trừ mấy đuôi cá thì vật sống dễ thấy gì cũng không có, hẳn là đi theo dòng nước tụ đến.
Ở trong vũng nước nhỏ này bắt mấy con cá còn không nhỏ, lại không có nhân tố khác quấy nhiễu, đối với Hạ Xuyên mà nói không hề khó khăn. Không qua vài phút, anh đã mang theo mấy con cá đi tới cạnh đống lửa: “Vừa rồi tôi đã xử lý đơn giản ở trong nước, hai người nướng trước.” Nói xong ném cá cho Dennis.
“A! Vậy còn cậu?” Dennis ôm lấy cá hỏi.
“Tôi đi tắm.” Hạ Xuyên chỉ chỉ áo sơmi đều là máu của mình.
Dennis đã sớm nhìn ra anh chịu đựng không nổi, nhất thời hiểu phất phất tay: “Đi đi, bọn tôi nướng trước, cậu lát nữa tắm xong rồi đến ăn.”
Hạ Xuyên không đợi anh ta nói xong đã nhanh chóng đi về hướng “sông cạn”. Cỏ cây ven sông sinh trưởng cao dày, nửa che nửa chắn, trên dưới đều có dòng nước mềm mại uốn lượn, chứng minh nước trong sông này còn rất linh hoạt.
Anh đi theo hạ du tìm chỗ cỏ cây che chắn, dứt khoát lưu loát giải quyết hai cúc áo sơmi, đang định cởi áo ra rửa sạch máu đen trên người một chút, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một ít động tĩnh, loạt xoạt, rất có cảm giác tiết tấu.
Tiếng bước chân! Hạ Xuyên ngẩng mạnh đầu hướng về phía tiếng động nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh quen thuộc của Thâm Lam xuất hiện ở trong tầm mắt, chỉ là hình dáng có chút kỳ quái, giống như trên vai, trên tay… thậm chí trên lưng đều treo đồ, khổ người còn không nhỏ.
Anh nhìn kỹ hai mắt, hoàn toàn hết chỗ nói rồi: “…” Hàng này thật sự đem đồ có thể ăn bên đường đều mang đến!
(1) Đế ngạc (tên: Sarcosuchus, nghĩa là “cá sấu thịt”) là một chi Crocodylomorpha và là họ hàng xa của cá sấu sống cách đây 112 triệu năm. Vào đầu kỷ Creta tại nơi hiện nay là châu Phi và Nam Mỹ và là một trong những chi bò sát dạng cá sấu lớn nhất từ tồn tại. Nó dài gần gấp đôi cá sấu cửa sông hiện đại và nặng khoảng 8 tấn.
Từng cây dương xỉ có thể so với cây sam khổng lồ Bắc Mĩ trở nên thưa thớt, thay vào đó chính là từng lùm cây. Hạ Xuyên đi đầu tiến về phía trước, thừa dịp còn lại một chút ánh mặt trời nhìn ra đằng xa, xuyên qua những lùm cây này có thể nhìn thấy cỏ cây màu xanh lá mạ, giữa nơi đó có vật gì phản xạ ánh sáng, hơi có chút chói mắt.
Hạ Xuyên buông lỏng chân mày, hiển nhiên tâm tình không tồi.
“Nước!” Dennis nâng tay chỉ vào khu vực kia, kêu ra tiếng, “Là vùng đất ẩm đó giáo sư! Nơi lúc trước ông tỉnh lại là vùng này à?”
Giáo sư Linton chống cành gỗ nghỉ chân nhìn một vòng, sau đó do dự mà lắc lắc đầu: “Không quá giống, hẳn không phải…”
Dennis sửng sốt: “A? Vậy ——”
“Giống nhau, có nước là được.” Hạ Xuyên tiếp lời của anh ta, như đinh đóng cột nói một câu, rồi sau đó ở trong bụi cỏ tìm được chỗ có thể đặt chân đi đến phía trước, vừa đi vừa nhắc nhở: “Tới gần nước có không ít vật sống, chú ý dưới chân một chút.”
Nơi này lùm cây cao thấp không đều, nơi râm một chút cây vừa to vừa cao, nhìn qua không khác với cây bình thường bao nhiêu, nơi sáng sủa thì tương đối thấp hơn, nhưng đều qua eo Hạ Xuyên. Cành lá của chúng rất cứng, mặt trên mang theo lông gai, sinh trưởng lại dày, không cẩn thận thì sẽ bị xước cánh tay, rất dễ dàng cho ba người vốn đã bị thương lại thêm chút màu.
Hạ Xuyên thường thường dùng chủy thủ dọn dẹp bụi cây bên người, rồi mới miễn cưỡng dọn ra một đường nhỏ có thể cho một người đi qua.
“Loại địa phương này không ít vật sống, nhưng con to lớn hẳn là không nhiều.” Giáo sư Linton chống nhánh cây đi ở giữa Hạ Xuyên và Dennis, nhìn thấy bụi cây mọc cực dày, nói: “Nhưng mà qua đám bụi cây này, lại đi về phía trước một chút thì không nói chính xác được, trong vùng đất ẩm nổi cá sấu cũng nói không chừng.”
Dennis khẽ run rẩy răng nanh: “Đế ngạc(1) á?!”
“Đế ngạc ở Châu Phi!” Giáo sư Linton quay đầu lại lườm anh ta một cái, “Chẳng qua không phải Đế ngạc cũng không có nghĩa là tốt hơn bao nhiêu, cá sấu niên đại này có hình thể không hề nhỏ chút nào.”
Hạ Xuyên dẫn đường phía trước nghe vậy ngay cả lông mi cũng chưa động lấy một cái, chỉ tiếp tục chém nhánh cây đi con đường của anh. Loại sinh vật như cá sấu có sức chiến đấu vô cùng dọa người, không có mấy người không biết sợ, trên thực tế nếu là lúc trước, nếu Hạ Xuyên biết cách đó không xa có thể có cá sấu tồn tại, anh nhất định có thể đi đường vòng thì đi đường vòng, không đáng xung đột chính diện cùng với loài động vật này. Nhưng mà hiện tại, đặc biệt là sau khi đi một ngày ở trong rừng rậm có khủng long ăn thịt, rắn khổng lồ, Dực Long hỗn tạp, cá sấu đã không còn có thể mang đến cho anh cảm giác kích thích gì…
So với rừng rậm, tốc độ bọn họ xuyên qua lùm cây cũng nhanh hơn nhiều, có lẽ là nguyên nhân sau khi nhìn thấy nước càng có thêm động lực. Ba người vội vàng gạt ra lùm cây cuối cùng, lại giẫm lên cỏ một đoạn đường, cuối cùng đi tới nơi có ánh nước.
Chỉ là nước còn rất nông, tồn trữ ở chỗ trũng, lớn nhỏ rời rạc thấp thoáng ở trong cỏ cây. Ba người không hề nói chuyện, lập tức thuận theo những vũng nước lẻ tẻ một đường đi về phía trước.
Theo khoảng cách bọn họ đi càng lúc càng xa, vũng nước vào mắt cũng càng lúc càng lớn, trở nên hẹp dài, mặt đất dưới chân cũng dần dần mềm ẩm, giẫm lên dinh dính, dính lên cả ống quần. Không bao lâu, ba người tiến về trước không hẹn mà cùng dừng bước chân —— bọn họ tìm được một chỗ tạm thời có thể đặt chân.
Sau khi đất trũng càng ngày càng nhiều, bọn họ cuối cùng thấy được một nơi tương tự con sông cạn. Đương nhiên, nơi này trên bản chất vẫn là vũng nước, chỉ là diện tích lớn hơn một chút, mực nước sâu một ít, cũng có không ít cá. Tuyệt nhất chính là, bên cạnh con “sông cạn” này có mấy gốc cây khô bị đổ, cũng không biết đổ bao lâu, là bị gió đánh hay là bị thứ gì đụng, hoặc giả từng bị dòng nước xông qua tích tụ ở nơi này.
Tóm lại, mấy cây khô bị gẫy hỗn độn chồng chất, ước chừng có cây cao cỡ nửa người. Người muốn dừng chân nghỉ ngơi ở loại địa phương nguy cơ mai phục khắp nơi này, dù sao cũng phải dựa vào một ít vật che chắn mới có thể có ít nhiều cảm giác an toàn, những cây khô bị gãy còn lưu lại đó chính là lựa chọn không tồi.
Hạ Xuyên nhanh chóng quét bốn phía một vòng, sau đó dẫn giáo sư Linton và Dennis đi đến bên đống cây khô kia, dựa lưng vào thân cây ngồi xổm người xuống. Chủy thủ của anh đã thu vào trong vỏ dao bên hông, hai tay cầm lấy nhánh cây chặn đường chặt từ trong bụi cỏ.
Anh nhìn trên mặt đất, tìm mảnh đất khá khô ráo ném cành cây xuống, hai ba cái đã dựng lên để nhóm lửa, sau đó đưa tay về hướng Dennis.
Không cần anh mở miệng, Dennis vô cùng phối hợp tìm ra hộp quẹt ở trong balô đặt vào lòng bàn tay anh: “Này ——”
Thẳng đến khi chứng kiến thứ này, giáo sư Linton giống như mới chú ý tới balô đen thể tích không nhỏ mà Dennis vẫn luôn đeo, ông túm lấy balô đen, gần như đem cả đầu chôn vào trong đó, lục đồ bên trong ra mấy lần, lúc này mới trừng mắt ngửa mặt lên: “Ăn gian à! Dựa vào cái gì lúc tôi tỉnh lại chung quanh không có gì cả, hành lý sớm đã không còn bóng dáng, còn què chân, mà balô của cậu thì vẫn ở đây? Chỉ có một mình cậu mang theo hành lý bên người à?”
“Lúc tôi tỉnh lại trên người còn có một khẩu súng dưới nước.” Hạ Xuyên dùng hộp quẹt bật lửa, thuận miệng đáp một câu.
“Ai u! Thứ tốt! Mặc dù đối phó với mấy con lớn không tạo nên tác dụng gì, nhưng đối phó mấy con nhỏ, nhất là dưới nước hẳn không thành vấn đề chứ, đồ chơi kia có thể bắt cá không?” Giáo sư Linton nói xong liền liếc nhìn về hướng sông cạn, yên lặng nuốt ngụm nước miếng, “Tôi có hơi đói, đã hơn một ngày chưa ăn được cái gì nghiêm chỉnh rồi.”
Hạ Xuyên: “… Đừng hy vọng, đã đánh mất rồi.” Khẩu súng dưới nước kia đã sớm bị người nào đó đập một đuôi vào trong biển sâu vô hạn rồi, không tìm trở về được.
Giáo sư Linton vẻ mặt không thể tin nổi, thì thào: “Sao lại đánh mất chứ, công cụ bắt mồi hiệu suất cao như vậy…”
Hạ Xuyên: “…”
Đống lửa rất nhanh được đốt lên, thế lửa không lớn không nhỏ, vừa vặn. Hạ Xuyên ném trả hộp quẹt lại cho Dennis, sau đó lấy chủy thủ bên hông ra, đầu ngón tay linh hoạt xoay hai vòng, nói: “Không có súng dưới nước, có cái này cũng như vậy.” Nói xong thì đi về hướng “sông cạn”.
Con “sông cạn” này phỏng chừng mới vừa hình thành không được mấy ngày, Hạ Xuyên đến gần vừa nhìn, bên trong trừ mấy đuôi cá thì vật sống dễ thấy gì cũng không có, hẳn là đi theo dòng nước tụ đến.
Ở trong vũng nước nhỏ này bắt mấy con cá còn không nhỏ, lại không có nhân tố khác quấy nhiễu, đối với Hạ Xuyên mà nói không hề khó khăn. Không qua vài phút, anh đã mang theo mấy con cá đi tới cạnh đống lửa: “Vừa rồi tôi đã xử lý đơn giản ở trong nước, hai người nướng trước.” Nói xong ném cá cho Dennis.
“A! Vậy còn cậu?” Dennis ôm lấy cá hỏi.
“Tôi đi tắm.” Hạ Xuyên chỉ chỉ áo sơmi đều là máu của mình.
Dennis đã sớm nhìn ra anh chịu đựng không nổi, nhất thời hiểu phất phất tay: “Đi đi, bọn tôi nướng trước, cậu lát nữa tắm xong rồi đến ăn.”
Hạ Xuyên không đợi anh ta nói xong đã nhanh chóng đi về hướng “sông cạn”. Cỏ cây ven sông sinh trưởng cao dày, nửa che nửa chắn, trên dưới đều có dòng nước mềm mại uốn lượn, chứng minh nước trong sông này còn rất linh hoạt.
Anh đi theo hạ du tìm chỗ cỏ cây che chắn, dứt khoát lưu loát giải quyết hai cúc áo sơmi, đang định cởi áo ra rửa sạch máu đen trên người một chút, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một ít động tĩnh, loạt xoạt, rất có cảm giác tiết tấu.
Tiếng bước chân! Hạ Xuyên ngẩng mạnh đầu hướng về phía tiếng động nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh quen thuộc của Thâm Lam xuất hiện ở trong tầm mắt, chỉ là hình dáng có chút kỳ quái, giống như trên vai, trên tay… thậm chí trên lưng đều treo đồ, khổ người còn không nhỏ.
Anh nhìn kỹ hai mắt, hoàn toàn hết chỗ nói rồi: “…” Hàng này thật sự đem đồ có thể ăn bên đường đều mang đến!
(1) Đế ngạc (tên: Sarcosuchus, nghĩa là “cá sấu thịt”) là một chi Crocodylomorpha và là họ hàng xa của cá sấu sống cách đây 112 triệu năm. Vào đầu kỷ Creta tại nơi hiện nay là châu Phi và Nam Mỹ và là một trong những chi bò sát dạng cá sấu lớn nhất từ tồn tại. Nó dài gần gấp đôi cá sấu cửa sông hiện đại và nặng khoảng 8 tấn.
Danh sách chương