Phong Ly Dạ thật muốn bóp chết nữ nhân này!
Mới đây không lâu còn đang nằm dưới người mình run rẩy la hét, bây giờ đã để mắt ngay đến một nam tử khác!
Trái tim kia của nàng ta, rốt cuộc được làm từ gì vậy chứ?
“Đừng nói rằng Ly thế tử cho là, ta muốn hắn làm khách của ta nhé?”
Sở Khuynh Ca thật muốn liếc hắn trắng mắt người này, trong đầu chỉ còn lại những thứ này à?
“Mặc dù ngoại hình của Phong Tứ đúng là rất đẹp trai, nhưng mà loại đồ vật như nam nhân, ta cũng không hiếm lạ.
”
Trong lòng Phong Ly Dạ nghẹn lại, tâm tình phức tạp khó nói nên lời.
Hóa ra, nàng không muốn Phong Tứ… như thế kia với nàng!
Nhưng mà, loại đồ vật như nam nhân?
Hắn hình như, cũng thuộc phạm trù “loại đồ vật” này!
“Tối nay?” Phong Ly Dạ nheo mắt lại.
Những nữ tử mài thuốc buộc ở sân sau của phủ Tri phủ, và những người chế biến nước thuốc trong phòng ăn…
“Ngươi muốn bảo Phong Tứ đánh lén quân doanh Bắc Tần?”
Nữ nhân này điên rồi à?
Đã cần đến Phong Tứ, chuyện này không thể gạt được Ly thế tử, huống chi, nàng cũng cần hắn phối hợp.
Cho nên, Sở Khuynh Ca cũng không che giấu.
“Không sai, đêm nay ta muốn tập kích quân doanh Bắc Tần.
“Ngươi?” Phong Ly Dạ nheo mắt lại, đùa gì thế chứ!
Nàng là một nữ tử, cho rằng nơi kia là nơi để vui chơi?
“Ly thế tử, loại ánh mắt như của ngươi, đêm qua ta đã thấy vô số rồi!” Sở Khuynh Ca hừ lạnh, bó lấy vạt áo của mình.
Nàng vừa mới tắm rửa xong, còn chưa kịp mặc quần áo tử tế, cái tên này đã đến rồi.
Đã mấy lần rồi, lần nào ở trước mặt hắn cũng đều là quần áo không chỉnh tề, nói nàng không phải cố ý câu dẫn Ly thế tử, chính nàng cũng không tin.
Nhưng, mỗi lần đều thật sự không phải cố ý!
Sở Khuynh Ca quay đầu lại, giật lấy áo ngoài từ trên bình phòng, tiện tay khoác lên.
Lúc này mới quay lại nhìn hắn.
Áo ngoài bó sát người bị nàng buộc chặt bên eo, vòng eo thon thả này, lại có được một loại sức hút không thể nào tả được.
Ánh mắt của Phong Ly Dạ lóa lên trong nháy mắt, nhưng một giây sau đã thu mắt lại.
“Cho dù ngươi cưỡi ngựa bắn cung giỏi, nhưng ngươi cũng không có cách nào làm được chuyện nguy hiểm như thế.
”
Tối qua nàng quả thật đã khiến tất cả mọi người lóa mắt.
Nhưng đó là đứng trên tường thành của Mạc Thành, là chỗ của mình!
Còn nơi nàng muốn đánh lén tối nay, lại là quân doanh của địch!
“Ngươi cho rằng quân doanh của đại quân Bắc Tần là nơi nào? Nếu có thể tùy tiện đánh lén thì còn đến phiên ngươi?”
“Ta không phải muốn đánh lén, ta chỉ đi làm một chút việc phụ trợ.
Đánh lén gì đó, quả thực là không đến phiên nàng làm.
Trong quân doanh của đại quân Bắc Tần, bây giờ ít nhất cũng có hơn bảy vạn tinh binh.
Đánh lén, coi như có thể đánh đòn phủ đầu, nhưng cũng sẽ không đánh lại người đông thế mạnh của người ta.
Đừng nói là nàng, ngay cả Phong Ly Dạ cũng sẽ không dễ gì mang huynh đệ mình làm loại chuyện mạo hiểm như thế này.
Chuyện này chính là tự chui đầu vào lưới, tự mình diệt mình, không thể nghi ngờ được.
“Đã biết mà ngươi còn muốn đi?” Nữ nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ gì thế?
“Ta có cách riêng của mình, nhưng bây giờ, ta chưa thể nói cho ngươi.
”
Nhiều người nhiều miệng, nhỡ đâu chuyện bị tiết lộ ra ngoài, bên Bắc Tần bắt đầu đề phòng, thế thì kế hoạch của nàng không thể nào áp dụng được.
Hắn là người không biết giữ bí mật như thế à?
“Ngươi không muốn nói cho ta, nhưng lại tình nguyện nói cho Phong Tử?”
Nữ nhân chết tiệt này! Dám nói “đúng” thử xem!.
Mới đây không lâu còn đang nằm dưới người mình run rẩy la hét, bây giờ đã để mắt ngay đến một nam tử khác!
Trái tim kia của nàng ta, rốt cuộc được làm từ gì vậy chứ?
“Đừng nói rằng Ly thế tử cho là, ta muốn hắn làm khách của ta nhé?”
Sở Khuynh Ca thật muốn liếc hắn trắng mắt người này, trong đầu chỉ còn lại những thứ này à?
“Mặc dù ngoại hình của Phong Tứ đúng là rất đẹp trai, nhưng mà loại đồ vật như nam nhân, ta cũng không hiếm lạ.
”
Trong lòng Phong Ly Dạ nghẹn lại, tâm tình phức tạp khó nói nên lời.
Hóa ra, nàng không muốn Phong Tứ… như thế kia với nàng!
Nhưng mà, loại đồ vật như nam nhân?
Hắn hình như, cũng thuộc phạm trù “loại đồ vật” này!
“Tối nay?” Phong Ly Dạ nheo mắt lại.
Những nữ tử mài thuốc buộc ở sân sau của phủ Tri phủ, và những người chế biến nước thuốc trong phòng ăn…
“Ngươi muốn bảo Phong Tứ đánh lén quân doanh Bắc Tần?”
Nữ nhân này điên rồi à?
Đã cần đến Phong Tứ, chuyện này không thể gạt được Ly thế tử, huống chi, nàng cũng cần hắn phối hợp.
Cho nên, Sở Khuynh Ca cũng không che giấu.
“Không sai, đêm nay ta muốn tập kích quân doanh Bắc Tần.
“Ngươi?” Phong Ly Dạ nheo mắt lại, đùa gì thế chứ!
Nàng là một nữ tử, cho rằng nơi kia là nơi để vui chơi?
“Ly thế tử, loại ánh mắt như của ngươi, đêm qua ta đã thấy vô số rồi!” Sở Khuynh Ca hừ lạnh, bó lấy vạt áo của mình.
Nàng vừa mới tắm rửa xong, còn chưa kịp mặc quần áo tử tế, cái tên này đã đến rồi.
Đã mấy lần rồi, lần nào ở trước mặt hắn cũng đều là quần áo không chỉnh tề, nói nàng không phải cố ý câu dẫn Ly thế tử, chính nàng cũng không tin.
Nhưng, mỗi lần đều thật sự không phải cố ý!
Sở Khuynh Ca quay đầu lại, giật lấy áo ngoài từ trên bình phòng, tiện tay khoác lên.
Lúc này mới quay lại nhìn hắn.
Áo ngoài bó sát người bị nàng buộc chặt bên eo, vòng eo thon thả này, lại có được một loại sức hút không thể nào tả được.
Ánh mắt của Phong Ly Dạ lóa lên trong nháy mắt, nhưng một giây sau đã thu mắt lại.
“Cho dù ngươi cưỡi ngựa bắn cung giỏi, nhưng ngươi cũng không có cách nào làm được chuyện nguy hiểm như thế.
”
Tối qua nàng quả thật đã khiến tất cả mọi người lóa mắt.
Nhưng đó là đứng trên tường thành của Mạc Thành, là chỗ của mình!
Còn nơi nàng muốn đánh lén tối nay, lại là quân doanh của địch!
“Ngươi cho rằng quân doanh của đại quân Bắc Tần là nơi nào? Nếu có thể tùy tiện đánh lén thì còn đến phiên ngươi?”
“Ta không phải muốn đánh lén, ta chỉ đi làm một chút việc phụ trợ.
Đánh lén gì đó, quả thực là không đến phiên nàng làm.
Trong quân doanh của đại quân Bắc Tần, bây giờ ít nhất cũng có hơn bảy vạn tinh binh.
Đánh lén, coi như có thể đánh đòn phủ đầu, nhưng cũng sẽ không đánh lại người đông thế mạnh của người ta.
Đừng nói là nàng, ngay cả Phong Ly Dạ cũng sẽ không dễ gì mang huynh đệ mình làm loại chuyện mạo hiểm như thế này.
Chuyện này chính là tự chui đầu vào lưới, tự mình diệt mình, không thể nghi ngờ được.
“Đã biết mà ngươi còn muốn đi?” Nữ nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ gì thế?
“Ta có cách riêng của mình, nhưng bây giờ, ta chưa thể nói cho ngươi.
”
Nhiều người nhiều miệng, nhỡ đâu chuyện bị tiết lộ ra ngoài, bên Bắc Tần bắt đầu đề phòng, thế thì kế hoạch của nàng không thể nào áp dụng được.
Hắn là người không biết giữ bí mật như thế à?
“Ngươi không muốn nói cho ta, nhưng lại tình nguyện nói cho Phong Tử?”
Nữ nhân chết tiệt này! Dám nói “đúng” thử xem!.
Danh sách chương