Lúc Sở Khuynh Ca được Phong Ly Dạ ôm ra khỏi đại lao, thì người đã hôn mê.

Trong điện Vĩnh Hòa của Phong Ly Dạ có quân y đi theo, bắt mạch cho Cửu công chúa, nói tâm mạch mặc dù bị tổn hại, nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.

Có điều, trong thời gian ngắn, không thể tùy tiện động thủ, nếu không, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mạch bị đứt đoạn mà chết.

Nàng hiện tại thoạt nhìn vô cùng suy yếu, cho dù là lúc hôn mê, mi tâm vẫn nhăn lại cùng một chỗ.

Chuyện tối nay đối với nàng mà nói, điều đáng mừng duy nhất chính là, Thất Xảo không có việc gì.

Advertisement

“Gia, ngày mai chúng ta phải thật sự xuất phát cùng quận chúa sao?”

Mặc dù nói Sở Vi Vân đã là tiểu điện hạ của Nam Tấn, nhưng Phong Tứ vẫn theo thói quen, gọi đối phương là Vân quận chúa.

Tộc Thương Lang, Phong Tứ đã sớm phái người hỏi thăm, người như tên, chiến sĩ bên trong, mỗi người đều hung tợn như sói.

Advertisement

Đại khái là bởi vì quá nghèo, cho nên, bốn chữ vô cùng hung tợn này, bị bọn họ diễn giải vô cùng nhuần nhuyễn.

Mấy tháng nay, tộc Du Mục đang đóng quân bên ngoài Bắc Lan, nếu bị người của Thương Lang tộc theo dõi.

Nhẹ thì, bị cướp sạch tất cả đồ đạc gia súc, nữ nhân cũng bị chà đạp.

Nặng thì, toàn tộc bị diệt, bao gồm cả nữ nhân cùng hài tử, không một người sống sót.

Tóm lại, tộc Thương Lang chính là một thanh đại đao, chỉ đâu, nơi đó liền sinh linh đồ thán!

Thế lực tà ác như vậy, nếu là ở Sở quốc, không cần Hoàng Thượng hạ lệnh, Thế tử gia cũng sẽ chủ động phục mệnh đi tiêu diệt.

Nhưng nơi này, là Nam Tấn.

Mà Thế tử gia cùng Vân quận chúa, cũng không phải mối lương duyên tốt gì, thân là chiến thần Sở quốc, không thể vô cớ xuất binh.

“Gia, nếu ngươi đi, về sau, tất cả thế nhân đều sẽ nhận định, ngài là phu nhân của Vân quận chúa.”

Nếu không, vì sao phải trợ giúp quận chúa? “Ngươi cho rằng ta sẽ để ý ánh mắt của thế nhân?” Cái Phong Ly Dạ hiện tại quan tâm, chỉ có người trên giường.

Thấy mi tâm cô khẽ động, hắn giơ tay lên.

Phong Tứ đứng ở phía sau hắn cách đó không xa lập tức hiểu ý, cúi đầu, lui ra ngoài.

Sở Khuynh Ca tỉnh lại, câu đầu tiên sau tỉnh lại, đúng là: “Nam Bác Mẫn không phải là hung thủ thật.”

“Ngươi vẫn chưa quên những cái này.” Phong Ly Dạ thở dài một hơi, đỡ nàng ngồi dậy.

Nha đầu này, tâm tâm niệm niệm đều là chuyện của người khác, bao giờ mới nguyện ý đem tâm tư đặt ở chỗ hắn?

Phong Ly Dạ rót một tách trà ấm, đút cho nàng uống.

Khuynh Ca uống xong, nhịn không được ho khan vài cái, khóe môi nhất thời dâng lên mùi máu tươi.

Một chưởng kia của Hàn Thượng Cung quả thật không nhẹ!

Thiếu chút nữa đã lấy mạng nhỏ của nàng!

Phong Ly Dạ cầm tay áo, lau khóe miệng cho nàng.

Khuynh Ca ngẩng đầu, mi tâm chau lại: “Sao ngươi còn chưa thay y phục?”

Y phục này bị nàng đâm một lỗ, phía trên phủ đầy vết máu, cũng đã khô.

“Không nhớ tới.” Sau khi ôm người trở về, liền một mực canh giữ bên cạnh, làm sao có tâm tư chú ý đến chuyện của mình?

“Phong Tứ đã mang Thất Xảo đi từ lâu, ta bảo hắn đem người mang về Sở quốc trước, về sau nếu ngươi còn muốn nàng hầu hạ, thì lại để cho nàng đi theo bên cạnh ngươi.”

Lời này, khiến trong lòng Sở Khuynh Ca đang căng thẳng, trong nháy mắt liền ấm áp.

Hắn đều nghĩ kỹ thay nàng, còn cái gì lo lắng nữa?

Nhưng mà…

“Ta tại sao lại trở về điện Vĩnh Hòa?”

Nàng suy nghĩ một chút, sắc mặt nhất thời thay đổi!

“Ngươi đáp ứng cưới Sở Vi Vân?”

Nàng biết, Nam Khánh vẫn luôn muốn hắn ở lại Nam Tấn!

Nhưng ở lại Nam Tấn, sắp xếp hợp lý nhất, là thành thân với Sở Vi Vân.

Nếu không, Nam Khánh cũng khó mà yên tâm, giao quyền lực cho hắn.

Trước kia cũng đã dụ dỗ, hiện giờ, lại dùng nàng để uy hiếp!

Thấy hắn không nói chuyện, nàng lo lắng: “Ngươi thật sự đồng ý?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện