Giết ra ngoài là điều không thể nào.

Đừng nói đại nội thị vệ hàng ngàn hàng vạn, chính là một Nam Dương, một Hàn Thượng cung thâm tàng bất lộ, vẫn đủ để dằn vặt bọn họ.

Phong Ly Dạ giao thủ với Nam Dương, trọng thương khi đó của hắn chưa lành, không phải là đối thủ của Nam Dương.

Hiện giờ tuy rằng nội thương khá hơn một chút, nhưng cũng không bình phục hoàn toàn.

Lúc này đánh với Nam Dương, chính hắn cũng không nắm chắc được bao nhiêu.

Nhưng Sở Khuynh Ca hiểu rõ tính tình của cái tên này, thật sự muốn dẫn nàng giết ra ngoài, đó là điều tuyệt đối có thể không cần mạng nữa.

Có đôi khi hắn chính là một gã điên.

Cho nên, thà rằng bị nhốt lại, nhốt hai canh giờ.

“Hàn Thượng cung, làm phiền chuẩn bị cho ta mấy chục tấm vải thổ cẩm mỏng nhẹ nhất, và cả một viên dạ minh châu thật là sáng nữa.


Trước khi bị dẫn đi, Sở Khuynh Ca đã yêu cầu như thế.


Hàn Thượng cung cúi đầu nói: “Được.


Ở hoàng cung, mấy thứ này chỗ nào cũng có thể thấy được, muốn chuẩn bị cũng không khó.

Vì thế, Khuynh Ca cùng Phong Ly Dạ cùng nhau, bị nhốt lại.

“Vừa rồi chàng nói gì với Phong Tứ vậy?” Khuynh Ca có chút tò mò.

Trước khi đi vào cùng nàng, hắn dùng ánh mắt trao đổi qua cùng Phong Tứ.

Phong Tứ rõ ràng là hiểu ý, lập tức lui xuống.

Chủ tớ hai người vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, đây là cái gọi là ăn ý.

Kỳ thật Khuynh Ca cũng hơi hơi hâm mộ.

Giống như Phong Tảo cùng Phong Tứ, kiếp này bọn họ tuyệt đối không hai lòng với thế tử gia, đến chết không đổi.

“Nàng bảo Lam Vũ làm cái gì, ta cũng bảo hắn làm cái đó.

” Phong Ly Dạ nhìn nàng chăm chú.

Đại lao rất tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ánh nến trên vách tường bên ngoài tràn vào.

Tù mù, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng đối phương, nhưng ngũ quan thì rất mơ hồ.

Song, rơi vào trong mắt Phong Ly Dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhân đã chết kia trước sau vẫn rất rõ ràng.

Giờ phút này nàng đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Phong Ly Dạ cũng cùng lắm là nhìn chằm chằm nàng, không nói một câu.

Bầu không khí không hiểu sao có phần xấu hổ.

Đây không phải là mới cãi nhau không bao lâu sao? Còn ồn ào động thủ, thậm chí làm hắn bị thương.


Hiện tại, vậy mà lại che chở nàng, đi theo vào trong đại lao.

Cảm xúc Sở Khuynh Ca phức tạp nói không nên lời.

Không biết bao lâu sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn: “Địa lao ẩm ướt dễ sinh ra vi khuẩn, vết thương của chàng cần phải được xử lý.


“Xử lý thế nào?” Trên người nàng chỉ có túi kim châm, hòm thuốc không thể mang theo bên người.

Ngân châm của nàng cầm máu thì có thể, nhưng miệng vết thương của hắn đã không chảy máu nữa từ lâu, vậy nên cũng không cần thiết.

“Ít nhất phải xử lý miệng vết thương một chút.

” Nếu không sẽ dễ bị nhiễm trùng, có thể phát triển thành viêm.

Phong Ly Dạ không nói lời nào, vẫn chỉ nhìn chằm chằm nàng như trước.

Nơi này ngay cả nước sạch cũng không có, xử lý vết thương như thế nào?
Sở Khuynh Ca dường như do dự thật lâu mới đi đến trước mặt hắn, đưa tay muốn cởi xiêm y của hắn.

Nhưng cổ tay lại bị hắn bắt lấy giữ chặt.

“Đừng cố gắng quyến rũ ta, nơi này không phải chỗ tốt lành gì.

” Hắn khàn giọng nói.

Thái dương của Khuynh ca nhất thời treo đầy hắc tuyến.


Người này, tư tưởng có thể đứng đắn một chút sao?
Rốt cục Phong Ly Dạ đã buông cổ tay nàng ra, cũng biết rằng người ta quả thật không có ý kia.

Chỉ là, nửa đêm canh ba cô nam quả nữ, kỳ thật từ thời khắc hai người bị nhốt vào thì tâm tư đã bắt đầu có phần dâng trào.

Không quên được, ngày đó bản thân cương quyết đè nàng xuống, khi sữa nước hòa nhau đến độ ngây ngất lòng người.

Không quên được, vẻ quyến rũ trong khoảnh khắc nàng rõ ràng là kháng cự đến muốn chết đi, nhưng lại nhịn không được thất thanh khẽ ngâm kia.

Biết rõ manh động là ma quỷ!
Nhưng thú huyết lại sôi trào!
Hiện tại nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, còn định cởi bỏ vạt áo của hắn.

Hô hấp rất nhẹ, như có như không rơi xuống cổ hắn, giống như thứ độc dược kia mà ăn mòn hắn trong nháy mắt.

Dùng khí thế như chẻ tre mà ăn mòn mỗi một dây thần kinh của hắn!
Sự mê hoặc lặng im và thái độ đứng đắn kia, thời thời khắc khắc làm cho hắn nhộn nhạo trong lòng, tình cảnh này càng làm cho người ta khó chịu!
Với lại, nàng bỗng nhiên cúi đầu tới gần, đôi môi mỏng kề sát vết thương trên vai hắn, đây là định làm cái gì thế?
Giọng Phong Ly Dạ chớp mắt trầm khàn đến vô cùng: “Định lực của bổn Thế tử, không tốt như nàng tưởng tượng đâu! Một vừa hai phải thôi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện