Máy bay điều khiển trên không của tiểu bằng hữu tên Vương Bác Phi nhận được sự quan tâm của tất cả các bạn nhỏ trong tiểu khu, những đầu cải nhỏ đều vây quanh cậu bé, hoặc tò mò, hoặc hâm mộ nhìn máy bay điều khiển trên không trong tay hắn, to to nhỏ nhỏ hỏi các loại vấn đề.
\ "Vương Bác Phi, máy bay của bạn là do cha bạn mua cho bạn sao? \"
\ "Vương Bác Phi, máy bay của bạn bao nhiêu tiền a? Tớ cũng muốn ba ba mua cho tớ một cái.

\"
\ "Vương Bác Phi, máy bay của bạn có thể cho tớ mượn chơi chút được không, tớ cam đoan sẽ không làm hỏng.

\"
Tiểu bằng hữuVương Bác Phi đem máy bay điều khiển trên không hộ tống vững vàng vào trong ngực, không cho các bạn nhỏ chung quanh tùy tiện chạm vào, \ "các bạn đừng sờ loạn mà, máy bay này rất đắt đấy, ba tớ nói mấy nghìn cơ, nếu hỏng sẽ đánh chết tớ.

\"
Những đầu cải nhỏ nghe thấy hơn mấy nghìn, tuy không biết mấy nghìn rốt cuộc làbao nhiêu, nhưng chúng đều hiểu rõ ý nghĩa là rất rất nhiều tiền, nhao nhao kinh thán mà \ "Oa \" lên, cũng không dám tùy tiện chạm nữa, sợ chạm hỏng rồi đền không nổi.
Bạn nhỏ Vương Bác Phi nhìn một vòng chung quanh, hỏi mọi người: \ "các bạn có phải rất muốn chơi không? \"
Một vòng đầu cải nhỏ không ngừng bận rộn gật đầu, đầu này gật sao với đầu khác gật càng nhanh.
Bạn nhỏ Vương Bác Phi có chút khó khăn, \ "các bạn đều muốn chơi, nhưng máy bay chỉ có một cái, tớ nên cho ai chơi đây? \"
Lời này vừa nói ra, các đầu cải nhỏ bắt đầu nhao nhao giơ tay mình lên, tranh tiên khủng hậu nói: \ "Tớ, tớ, tớ, cho tớ, cho tớ chơi! \"
Một đôi mắt tròn của một bạn nhỏ trong đó quay tròn, ôm lấy xe đua điều khiển từ xa tới nói: \ "Vương Bác Phi, xe đua điều khiển từ xa của tớ chơi rất vui, là ông nội mới mua cho tới, nếu cậu đưa máy bay điều khiển từ xa cho tớ chơi, tớ sẽ đem xe đua điều khiển từ xa của tớ cho cậu mượn.

\"
Bạn nhỏ Vương Bác Phi nghe vậy lập tức động lòng, không chút do dự nào liền đem máy bay điều khiển trên không cho bạn nhỏ xe đua, nhanh chóng gọn gàng tiến hành giao dịch, \ "cho bạn chơi nè! Có điều không được chơi hỏng nha.

\"
Bạn nhỏ xe đua hưng phấn tiếp nhận máy bay điều khiển trên không, lại đem đua xe điều khiển từ xa của mình cho đối phương, sau đó liền không kịp chờ đợi mà chơi đùa.

Còn các bạn nhỏ khác cực kỳ thất vọng, mắt lom lom nhìn bạn nhỏ xe đua.
Lúc này, lại có một bé trai nhảy ra, đem áo giáp thiên hà phiên bản mới nhất của mình ra cho Vương Bác Phi nói: \ "Vương Bác Phi, vậy tớ cũng muốn trao đổi với bạn, đây là áo giáp thiên hà mà mẹ tớ mới mua, chơi rất vui, tớ cho bạn chơi, đợi chút nữa bạn đem máy bay của bạn cho tớ có được không? \"
Bạn nhỏ Vương Bác Phi hiển nhiên rất hứng thú đối với áo giáp thiên hà, lần nữa gật đầu đáp ứng, \ "được, đợi Hiểu Bằng chơi xong tớ liền đưa máy bay cho bạn chơi.

\"
Mắt thấy hai người đều được chơi máy bay điều khiển trên không, những bạn nhỏ còn lại bỗng nhiên hiểu ra, nhao nhao chạy lên trước muốn đổi đồ chơi của mình với Vương Bác Phi.
Mắt thấy nhiều bạn nhỏ đã thành công, Đô Đô nóng nảy, nỗ lực di chuyển cơ thể mập mạp của mình vào trong đám đông, rốt cục chen đến trước mặt Vương Bác Phi, vội vàng nói: \ "Vương Bác Phi, còn có tớ, còn có tớ, tớ đem kim cương biến hình tới cho bạn chơi, bạn cũng cho tớ mượn máy bay của bạn chơi một chút có được không? \"
Vương Bác Phi nghe vậy lắc đầu, \ "Nhưng kim cương biến hình tớ cũng có, hơn nữa kim cương biến hình của cậu đã là phiên bản cũ rồi, rất cũ nha, chơi không vui chút nào.

\"
\ "A? \" chân mày nhỏ của Đô Đôau lại, suy nghĩ một chút, lại nói: \ "vậy, vậy tớ đem..

đem xe xe của tớ cho cậu chơi có được không? \"
Vương Bác Phi lắc đầu như cũ, \ "Đô Đô, xe của cậu chơi không vui một chút nào, bây giờ bọn tớ toàn xe hơi điện, chỉ có bạn không có, cái của bạn chơi mệt chết người a, bạn bảo mẹ bạn đổi cho bạn một cái xe hơi điện đi a! \"
\ "nhưng..

nhưng..

\" nhưng mami không có tiền mua xe hơi điện nhỏ a.
Xe của Đô Đô được mua ở hai năm trước, lúc ấy cậu mới một tuổi, Vu San San nghèo khó chịu đựng đau lòng mua cho cậu một chiếc xe chuyển động hai bánh, đối với các loại xe hơi điện cao sang kia, thực sự quá đắt rồi, cô mua không nổi, cho nên Đô Đô vẫn luôn chơi sức người đẩy xe của hắn.
Nhưng xe đẩy nhỏ ở trong mắt những bạn nhỏ khác lại là sự coi thường, đối với những đứa trẻ là tiểu công chúa đại hoàng tử ở trong nhà, căn bản người người đều có xe, cho dù không có xe hơi điện, những xe nhỏ kia cũng tốt hơn của Đô Đô rất nhiều, cho nên mọi người không hứng thú đối với xe của cậu cũng rất bình thường.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên Đô Đô gặp phải sự so sánh hiện thực như vậy, cậu thật không ngờ xe đồ chơi đáng tiền nhất của cậu đều không thể thu hút đối phương, vì vậy trong đầu lại gấp gáp tìm kiếm xem còn có đồ chơi gì vui không.
Cậu còn một cái ma phương, còn một bộ ghép tranh, còn một Phi Hành Cờ, đúng rồi, cậu còn có một con rối hình chó con rất đáng yêu, không còn nhưng thứ khác rồi.


Nhưng những đồ này Vương Bác Phi đã từng chơi rồi, một chút hắn cũng không hiếm lạ, bởi vì ở nhà Vương Bác Phi cũng có, hơn nữa còn tốt hơn của cậu.
Xem ra mình không có gì để lấy ra để đổi máy bay điều khiển trên không rồi.
Hắn không chơi máy bay rồi.
Đô Đô đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, xẹp lép miệng, nỗ lực không được khóc ra ngoài, vành mắt đỏ lên dần lùi về phía sau, lặng lẽ rời khỏi vòng vây của các bạn nhỏ.
Những người bạn nhỏ khác thấy thế lập tức tranh nhau lên thử cơ hội trao đổi chơi máy bay
Đô Đô hít hít mũi, lại dụi dụi con mắt, cúi đầu chậm rãi đi tới bên cạnh bồn hoa, ngồi phía trước ngẩng đầu nhìn các bạn nhỏ khác chơi máy bay.
Bóng dáng của tiểu tử kia đặc biệt cô độc.
Nguyên Lãng đứng ở cách đó không xa nhìn thấy cậu, trong lồng ngực xông tới một trận đau lòng, cảm giác này giống như có một bàn tay, hung hăng bóp lấy trái tim của hắn, làm hắn thấy chưa từng có cảm giác khó chịu như vậy.
Chính hắn cũng nói không rõ vì sao cảm giác này lại mãnh mẽ như vậy, nhưng mắt vừa nhìn thấy tiểu gia hỏa này, cảm xúc trong lồng ngực hắn hầu như không có cách nào khống chế.
Giác quan thứ sáu không thể nói rõ đang mãnh liệt nói cho hắn biết, đứa bé này, là của hắn.
Không cần điều tra, không cần giám định, chỉ cần liếc mắt nhìn đứa bé này, trái tim của hắn cũng đã nói đáp án cho hắn.
Điều này có thể chính là lực lượng của huyết thống.
Lúc đầu hắn chỉ dự định tới trước lén lén nhìn trộm đứa bé, đợi chuyện này được điều tra rõ ràng mới tính bước tiếp theo, nhưng lúc này, tất cả những dự định trong nội tâm không còn mãnh liệt quan trọng bằng cảm giác muốn ôm ấp tiểu gia hỏa này.
Hắn muốn ôm cậu, muốn hôn cậu, muốn nói với cậu, hắn có thể mua cho hắn máy bay điều khiển trên không, thậm chí có thể cho hắn chơi máy báy thật kìa.
Nghĩ như vậy, Nguyên Lãng cũng trực tiếp đi tới phía tiểu gia hỏa, đi về phía trước, mở miệng ra, một lát, lại không biết mình làm sao gọi cậu.
Hắn còn chưa biết tên cậu nhóc.
Nguyên Lãng mím mím môi, ngồi xổm xuống, thanh âm mềm mại chưa từng có, \ "bạn nhỏ, con tên gì? \"
Đô Đô quay đầu nhìn lại, mắt nhìn thấy người ngồi xổm bên cạnh mình, nháy mắt miệng nhỏ há thành hình chữ O.
\ "Ba ba? Người..

Người là ba ba sao? \"
Đô Đô kích động tới lập tức từ bồn hoa nhảy vọt xuống đất, vội vàng chạy tới trước mặt Nguyên Lãng, đôi mắt lớn không chớp mắt lấy một cái nhìn chằm chằm vào mặt hắn, cuối cùng đợi chờ tới khi xác nhận được người này với người trong điện thoại của mẹ hoàn toàn giống nhau, \ "Oa --\" một tiếng mà khóc lên, vừa khóc vừa như một pháo đài nhỏ xông vào lồng ngực của đối phương, cánh tay nhỏ ôm chặt lấy cổ của hắn, nghẹn ngào nói: \ "Ba ba, người trở về tìm đô đô sao? \"

Cơ thể nhỏ trong lồng ngực lại mềm như vậy, nhỏ như vậy, ôm vào người cũng luyến tiếc buông ra.
Viền mắt Nguyên Lãng nhịn không được có chút nóng, không tự chủ được càng ôm chặt tiểu gia hỏa này, hôn lên trán của bé, khàn giọng hỏi: \ "con biết ta là ba con sao? \"
Đô Đô vội vàng gật đầu, cố gắng mở to đôi mắt ừng ực nước mắt ra nhìn hắn, \ "con đương nhiên nhận ra baba rồi, ba, mỗi ngày con đều dùng điện thoại của mami nhìn ba nói chuyện với ba, ba có nghe thấy không? \"
Nguyên Lãng suy nghĩ vẻn vẹn hai giây lời của tiểu gia hỏa liền hiểu mọi chuyện như thế nào, sau khi hiểu rõ, đầu con tim run lên một cái, tiếng nói cũng khó kìm được tiếng nghẹn ngào, người đàn ông như sắt thép lần đầu tiên ướt viền mắt.
\ "Ba ba..

Ba ba nghe được.

\"
Đây là con của hắn, là của hắn.
Nghe được ba ba nói như vậy, Đô Đô sướng đến phát điên vậy, vội vàng tới tặng cho ba một cái hôn thật lớn, khuôn mặt Nguyên Lãng bị hôn toàn nước bọt, có điều hắn không để ý chút nào, ngược lại cảm thấy tim sắp được hòa tan rồi.

\ "
\" Ba ba, người đi chỗ nào cứu vớt thế giới vậy ạ, sao lại lâu như thế mới trở về thăm Đô Đô? Đô Đô mỗi ngày nhớ ba, mỗi ngày đều nhớ ba, có khi nhớ tới muốn khóc rồi~\ "
Khóe miệng Nguyên Lãng cũng cong lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tiểu gia hỏa, rồi ôm hắn lên, hỏi: \" là mẹ nói với con ba đi cứu vớt thế giới sao? \ "
Đô Đô vui sướng dí sát vào mặt ba ba, ngọt ngào lên tiếng trả lời, \" Đúng vậy, con hỏi mẹ ba con đi đâu rồi, mẹ nói người là đại anh hùng, đi cứu vớt thế giới này rồi, để con chờ ba quay về.

\ "
Nguyên Lãng \" ừm \ "tiếng, suy nghĩ một chút, nói cho Đô Đô một cách nói đáng tin hơn, \" Ba ba là quân nhân, phải ở bên ngoài bảo vệ quốc gia, cho nên lâu như thế mới có thể trở lại thăm Đô Đô, ba ba nói lời xin lỗi với con.

\ "
Đô Đô rất hiểu chuyện nói: \" Ba ba không sao, con tha thứ cho người.

Có điều baba, về sau người còn rời xa Đô Đô nữa không? \ "
Nguyên Lãng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu nói\" Sẽ không, ba ba về sau sẽ không đi những chỗ xa như vậy nữa, cũng sẽ không biến mất lâu như vậy mới gặp Đô Đô.

\ "
Nghe vậy, Đô Đô sướng đến sắp hỏng rồi, lại không khống chế được điên cuồng tô nước bọt lên mặt hắn, riệt để hóa thân thành ma vương hôn.

Nguyên Lãng cũng không để ý, cứ như vậy ôm cậu cười, cảm giác thỏa mãn mà trong cuộc sống ba mươi năm của hắn chưa từng thể nghiệm qua.
Hắn tinh tế dùng mắt miêu ta mặt mày của Đô Đô, càng nhìn càng cảm thấy bản thân như tên ngốc, hai ngày không xác định căn bản là lo sợ không đâu, lỗ cho hắn còn định tìm người điều tra, không muốn nhầm lẫn, nhưng tất cả chỉ cần tận mắt nhìn thấy tiểu gia hỏa này thì tất cả cũng không cần nữa.
Nếu như tỉ mỉ che đi ảnh hưởng của sự bụ bẫm trẻ thơ, khuôn mặt đôi mắt này không khỏi giống hắn, giường như là phiên bản thu nhỏ của chính hắn, có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng chỉ liếc qua hắn có thể xác nhận, đây là con của hắn.
Bản thân nhiều lần gặp thoáng qua với tiểu gia hỏa này, chỉ là hôm nay mới nhìn được mặt của hắn.
Hắn chính là một kẻ hồ đồ.
\" Ba ba ba ba, chúng ta cùng đi tìm mami a! Mau mau nhanh chóng về nói với mẹ người đã về rồi, mami khẳng định vui sướng muốn bạo nổ luôn áy.

\ "ngón tay Đô Đô chỉ nhà mình trên sân thượng nói, hắn muốn chia sẻ niềm vui sướng với mami.
Nguyên Lãng theo ngón tay của cậu nhìn lại, con mắt híp một cái, ngoài miệng lại nói: \" Không vội, ba ba dẫn Đô Đô đi mua cho con ít đồ, mua xong trở về nhé.

\ "
Đô Đô hiếu kỳ, \" Ba ba chúng ta đi mua cái gì nha? Con biết siêu thị ở chỗ nào á, con có thể dẫn người đi.

\ "
Ánh mắt Nguyên Lãng nhìn các bạn nhỏ khác chơi máy bay điều khiển trên không cách đó không xa, hỏi Đô Đô: \" Đô Đô muốn máy bay điều khiển trên không sao? \ "
Đô Đô theo bản năng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, trong đôi mắt to lóe lên khát vọng, nhưng lại quấn quýt mà vặn vẹo ngón tay một cái, \" Không được ah, cái kia thật sự rất đắt, mua không nổi, kiếm tiền rất cực khổ, không thể đòi máy bay.

\ "
Tiểu tử kia ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy, làm trong lòng Nguyên Lãng càng thêm hổ thẹn, hôn một cái lên đầu hắn, trực tiếp ôm cậu đi tới chợ cách đó không xa, \" ba mua cho con một cái, ba ba về con chưa mang quà cho con mà, mua một chiếc máy bay coi như quà gặp mặt Đô Đô có được không? \ "
\" Thật sao? \ "Đô Đô ngạc nhiên há to miệng, nhưng lại có chút do dự, nhăn nhăn nhó nhó mà hỏi thăm: \" Ba ba, máy bay rất đắt ba có tiền không a? \ "
Nguyên Lãng buồn cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, \" Đừng lo lắng, ba ba mang đủ tiền, đủ mua máy bay.

\ "
\" Oa --\"Đô Đô quả thực kinh hỉ muốn bay lên trời, cười đến nỗi không nhìn thấy mắt đâu, nếu Vu San San ở đây, khẳng định sẽ cảm thấy con trai lúc này như tên ngốc.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện