Trùng Trùng bị viêm dạ dày cấp tính, ở lại bệnh viện hai ngày liền tung tăng nhảy nhót. Trái lại Thịnh Tử Du, bản thân bị thương hơn một trăm ngày, ở bệnh viện nằm hơn hai tuần, cô đã trở thành một con cá mặn.
Ninh Dịch ở bên cạnh nhìn cô, cười lên tiếng: “Ai ta nói, bạn già dù sao cũng chỉ gãy có một chân, tốt xấu vẫn nên hoạt động nha. Cậu cứ nằm một chỗ như thế dễ sinh hoại tử.”
Thịnh Tử Du trợn mắt giận dữ, nhìn: “Cút đi”
Cô mỗi ngày đều nằm ở trên giường, ngoại trừ xem phim hoạt hình, cái gì đều không làm được, cả người đều mốc meo.
Vùa lúc gặp dì Lý đến bệnh viện đưa cơm, Trùng Trung đã sớm xuất viện vậy mà hôm nay cũng nháo theo tới đây. vừa thấy đến vị tiểu thịt tươi này, Thịnh Tử Du liền lập tức ôm cổ bé không buông tay, “Con không được đi! Ở lại với mama”
Tiểu thịt tươi bị ôm có chút khó xử mà tỏ vẻ: “Con còn muốn trở về cho Cô Cô ăn.”
“Cô Cô là ai?” Thịnh Tử Du buột miệng thốt ra, hỏi xong mới nhớ tới đó là con vẹt hòa thượng mà con trai nuôi, trong lòng lập tức tức giận.
Cô còn không quan trọng bằng một con chim?!
Cô thay đổi sách lược, quyết định thực hiện một vụ bắt cóc có đạo đức: “Mama bởi vì con mới ngã gãy chân, mama muốn con ở lại với mama!”
Cô Cô còn quá nhỏ, mama vừa ấu trĩ lại vừa nghịch ngợm, cả hai đều là hai thứ quan trọng với cậu bé, đều cần cậu chăm sóc.
Trùng Trùng cau mày, không biết nên lựa chọn như thế nào.
Dì Lý kéo Trùng Trùng từ trong lòng ngực Thịnh Tử Du ra, không nhịn được trừng mắt liếc cô một cái: “Ngày thường ở nhà con không phải nghĩ nó phiền sao? Hiện tại nằm viện nhàm chán liền nhớ tới nó đúng không?”
Thịnh Tử Du bị nó trúng, mặt có chút đỏ, nhưng vẫn mạnh mẽ biện hộ: “...Cho nên chả phải con đang muốn cùng Trùng Trùng bồi dưỡng thêm tình cảm sao.”
Dì Lý càng trừng càng thêm lợi hại, âm lượng theo đó mà tăng cao: “Đứa trẻ chỉ mới ba tuổi mà con có thể để nó ở bệnh viện cùng con bồi dưỡng tình cảm sao?!”
“Ô ô ô.” Thịnh Tử Du bắt đầu vùi đầu giả khóc, “Người kia cũng là con trai của con, người ta cũng sợ không khí cô đơn lạnh lẽo mà.”
Ninh Dịch ở bênh cạnh cuối cùng đã không chịu nổi nữa, thực lòng mà “nôn” một tiếng.
Trùng Trùng ngốc lại cho rằng mama thực sự đang khóc, cậu bé bò lại bên người của mama, lôi kéo ngón tay áy náy nói: “Mama, mẹ đừng khóc nữa, con ở lại với mẹ”
“Ừm ừm ừm, con thật tốt.” Thịnh Tử Du ôm đứa bé trước mặt một phen, “Trùng Trùng, mama thật sự rất yêu con”
Trùng Trùng sờ sờ đầu tóc của mẹ, lại hôn hôn lỗ tai, giọng nói trong veo vang lên: “Mama con cũng rất yêu mẹ."
Mắt thấy đôi mẹ con này diễn kịch Quỳnh Dao, Ninh Dịch chạy nhanh đến đem Trùng Trùng bế lên, rồi nói với Thịnh Tử Du: “Cậu đừng có mà dụ dỗ, trong bệnh viện vi khuẩn nhiều như vậy, Trùng Trùng tuyệt đối không thể ở đây.”
Nói xong nhanh chóng nâng mông cậu bé bế vào trong lòng ngực của mình, “Đi, chúng ta xuống lầu đi dạo.”
Cánh tay của Trùng Trùng còn ôm chú Ninh, nhưng mắt còn đang nhìn mama, “Con muốn dành thời gian với mama.”
Vừa rồi còn nức nở ôm con trai khóc, Thịnh Tử Du giờ phút này đã lau khô nước mắt, vẻ mặt bình tĩnh mở miệng: “Đi thôi, con mua cho mama một gói khoai tây lát đi.”
Ra thang máy, Trùng Trùng hưng phấn mà chạy về phía trước muốn mua đồ ăn vặt cho mama, không nghĩ tới đụng phải đùi của một người đàn ông, xác thực mà nói, là phần trên của đầu gối.
Cú va chạm này cũng đau thật a. Trùng Trùng che lại cái mũi đỏ bừng, nước mắt đều chảy cả ra, cậu bé ngửa đầu nhìn vị thúc thúc rất cao ở trước mặt, khóc chít chít hừ một tiếng.
Trước mắt là một cậu bé thoạt nhìn không quá ba bốn tuổi, trắng trắng và mềm mại đến mức giống, giờ phút này lại ngẩng đầu dùng đôi mắt đỏ bừng mà nhìn mình. Hoắc Tranh hiếm khi cùng trẻ con giao tiếp qua, anh thậm chí cũng không biết cục bột nhỏ có thể nói chuyện hay không, nhưng vẫn là theo bản năng cảm thấy bây giờ hẳn là nên an ủi cậu bé một chút.
“Rất đau sao?” Anh cúi xuống nhìn Trùng Trùng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Từ phía sau Ninh Dịch một tay đem Trùng Trùng bế lên, cúi nhìn mặt cậu bé, “Đụng vào? Có đau không?”
Trùng Trùng cố nén nước mắt mà gật gật đầu.
Nhìn dáng vẻ của cậu nhóc này, Ninh Dịch vừa đau lòng vừa tức giận. Nhưng nói đi nói lại, vẫn là Trùng Trùng chạy đụng vào người ta, anh cũng không thể nói gì được.
Hoắc Tranh đứng dậy đi tới, nhìn cậu bé đang khóc ở trong lòng ngực của Ninh Dịch, giọng nói có chút xin lỗi: “Anh bạn nhỏ, tôi đụng vào cậu rồi, thực xin lỗi.”
Tuy rằng chỉ mới ba tuổi, nhưng Thịnh Cẩn Thường đã dạy dỗ, Trùng Trùng mười phần ngoan ngoãn hiểu chuyện. Rất có bản lĩnh, Trùng Trùng đã tự mình lau khô nước mắt, chỉ là vùng mắt cùng mũi đều vẫn là đỏ bừng. Cậu bé nhìn người chú trước mặt ồm ồm nói: “Không sao đâu, chú quân nhân.”
Không nghĩ tới cậu nhóc lại ngoan như vậy, Hoắc Tranh theo bản năng cười một cái, nhưng trong giây lát ý thức được mình không ổn. Anh thu lại nụ cười, nhìn về phía Ninh Dịch, hỏi: “Tiên sinh, có cần tôi đưa con trai anh đi kiểm tra nhanh một chút không?”
Ninh Dịch quan sát kĩ lưỡng khuôn mặt mặt của cậu bé, sờ sờ cái mũi nhỏ, lại hỏi vài câu, cảm thấy không có gì trở ngại, liền nói: “Không cần, anh đi đi.”
- -
Từ lần thứ hai ở bệnh viện nhìn thấy Thịnh Tử Du, Hoắc Tranh liền không biết như thế nào lại đi đến bệnh viện, cho dù là đi, cũng chỉ đi xem ông nội một chút rồi vội vàng rời đi.
Thịnh Tử Du vẫn giữ nguyên bộ dạng kia. Thấy anh, cũng hoàn toàn không nói chuyện, chỉ là tính tình thất thường cười lạnh vài tiếng.
Hôm nay cũng là giống nhau, lúc Hoắc Tranh đến phòng bệnh, Thịnh Tử Du đang khó ngủ, dựa vào trên giường ngon lành xem phim hoạt hình. Còn có một người phụ nữ ngồi bên cạnh, Hoắc Tranh lúc trước cũng đã có gặp qua, là dì giúp việc của nhà cô.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh tiến vào, Thịnh Tử Du ngẩng đầu mắt nhìn, sau đó từ trong lỗ mũi một tiếng “Hừ” không nặng không nhẹ.
Hoắc Tranh cũng không cùng cô chấp nhặt.
Anh đi đến trước giường bệnh của ông nội, nói: “Trên lầu còn trống phòng một người, ngày mai có thể chuyển qua đó, đến lúc đó con qua giúp ông thu dọn đồ đạc.”
Thịnh Tử Du ở bên cạnh vẫn luôn xem phim hoạt hình tất nhiên là nghe hết những lời này, lập tức cô chuyển hướng ngồi bên cạnh dì Lý phát giận: “Hộ sỹ còn gạt con, nói không còn trống phòng một người, anh ta lảm thế nào lại có? Con cũng muốn ở phòng đơn.”
Dì Lý mắng cô: “Người ta vừa đi, phòng này của con chẳng phải thành phòng một người rồi hay sao?”
“Dì cho rằng con thiểu năng hay sao? Nếu ông ấy dọn ra ngoài thì chẳng phải sẽ có người khác chuyển vào hay sao!?” Thịnh Tử Du nhất quyết không chịu: “Con mặc kệ! Con muốn ở phòng một người cơ!”
Dì Lý “Ha hả” cười cười, “Vậy con nói với ba con đi”
Thịnh Tử Du lập tức giống như quả bóng bị đâm thủng, héo.
Hoắc Tranh cùng ông nội nói thêm vài câu, lại nhìn sang giường bên cạnh con cá mặn Thịnh Tử Du đang nằm vài cái, sau đó đứng dậy rời đi.
Ra khỏi phòng bệnh, mới đi được hai bước, một cậu nhóc chạy qua chân anh, anh vừa nhấc đầu, liền thấy cậu bé vừa đúng trúng mình lúc nãy, đối phương hiển nhiên nhận ra, nhìn anh gật gật đầu ý chào.
Trùng Trùng hưng phấn vọt vào phòng bệnh, chạy đến trước giường bệnh của mama, giống như dâng hiến báu vật: “Mama! Con mua cho mẹ khoai tây lát về rồi đây!”
Thịnh Tử Du nhìn thoáng qua bao bánh khoai tây, sau đó tỏ vẻ chán ghét: “Không phải vị pho mát.”
Chính là do trong miệng rất nhạt nhẽo, nghĩ nghĩ, cô cảm thấy vị hành tây cũng có thể chấp nhận, có chút ít còn hơn là không có gì, vì thế với lấy bịch bánh khoai tây, mở ra ăn một miếng, sau đó duỗi tay sờ sờ cái đầu tròn tròn của Trùng Trùng, “Mama vẫn là yêu con.”
Trùng Trùng ngoan ngoãn mà tự mình cởi đôi giày nhỏ, chỉnh chỉnh tề tề để ở mép giường, sau đó sử dụng tay cùng chân leo lên giường, bò đến bên người của mẹ, chỉ chỉ ipad trong tay cô, “Mama, chúng ta xem ding ding dang*, được không?”
*ding ding dang: bài hát Jingle Bells được dịch sang tiếng Trung
“Con thật ấu trĩ a.” Thịnh Tử Du trừng cậu bé một cái, sau đó mở ipad ra cho cậu bé tìm << Doraemon >>, “Chúng ta lần trước xem đến tập nào rồi?”
Cậu nhóc nỗ lực suy nghĩ, nhưng vẫn là từ bỏ: “Không nhớ rõ.”
Lúc này mới nhìn đến gần, Thịnh Tử Du phát hiện mí mắt nhóc con có chỗ sưng, còn hơi đỏ, trong lòng cô nghi ngờ hỏi: “Con vừa rồi khóc? Ninh Dịch cậu ta bắt nạt con?”
“Không có.” Bị mẹ hỏi đến sự việc khóc nhè lúc nãy, Trùng Trùng có chút thẹn thùng, “Con vừa rồi đụng vào một chú quân nhân, cái mũi đau quá, chân chú ấy thật sự quá cứng đi thôi.”
Chú quân nhân? Kia chẳng phải là Hoắc Tranh hay sao?
Thịnh Tử Du sờ sờ cái mũi của con trai, cảm thấy đau lòng cực kỳ: “Đồ đầu đất này, đâm vào có đau hay không?”
Trùng Trùng hít hít cái mũi, sau đó nhếch miệng cười với mẹ mình: “Đã không còn đau nữa rồi.”
Thịnh Tử Du ấn ấn cái ót của con trai, “Còn cười nữa, đụng vào cái mũi như thế này mà không đau? Con có phải bị ngốc hay không?”
Thịnh Tử Du là người cực kỳ bao che cho con mình, chỉ có một mình cô mới có thể bắt nạt Trùng Trùng mà thôi, người khác đừng mơ tưởng đụng đến cậu bé này một ngón tay.
Nếu nói lúc trước cô đối với vị Hoắc tiên sinh còn vài phần thưởng thức, hiện tại thật là nửa điểm cũng không còn.
- -
Buổi chiều thứ bảy, trên mặt đất đổ chật như nêm cối, Hoắc Tranh ban đầu là tính toán hôm nay trực tiếp về bảo định, nhưng vừa thấy tình hình thế này, vẫn là quyết định về không quân đại viện.
Là bộ đội năm trước phân cho anh một bộ phòng ở, diện tích không lớn, bảy mươi mét vuông, hai phòng một sảnh. Nhưng thường ngày ông ngoại không ở được nơi này, anh cũng không thường tới, cho nên phòng ở có chút vắng vẻ.
Xe anh bị chắn ở đường Tam Lị Hà* phía trước có một chiếc xe vi phạm quy định quay đầu, quay đầu ở giữa đường cái, làm cho xe ở trước sau đều không tiến lùi được.
*một con đường ở Tây Thành, Bắc Kinh (theo baidu).
Anh hạ cửa sổ xe xuống, đốt một điếu thuốc, lẳng lặng mà hút.
Ba năm, Hoắc Tranh lúc này mới nhớ đến, cô năm nay cũng chỉ mới 21 tuổi, trong trí nhớ anh, cô là một cô gái mười tám tuổi chỉ biết tùy hứng mà làm, rốt cuộc cũng đến tuổi trưởng thành rồi.
Có một số việc chỉ nghĩ thôi cũng không đủ.
Hoắc Tranh biết, cô đối với những chuyện lúc trước đều đã quên hết rồi.
Cho nên khi gặp lại anh, cô cũng không có ngạc nhiên gì, vẫn là một bộ dạng không hề thay đổi.
Ấu trĩ, nuông chiều, tự luyến.
Người anh thích lúc trước còn không phải dạng cô gái toát ra vẻ khí chất xinh đẹp này hay sao?
Chạy một mạch đến cửa không quân đại viện, ngày thường anh rất ít khi về đây, mặc dù trên kính chắn gió của xe có dán giấy thông hành, nhân viên gác trạm vẫn lại kiểm tra rồi bắt anh xuất trình mới cho đi.
Xe tiếp tục chạy vào trong, kế bên lại có một chiếu xe hơi đỏ chạy đến, cản trở đường đi.
Hoắc Tranh nhìn thoáng qua số của chiếc xe, trên mặt thần sắc không thay đổi, nhưng lại tắt chìa khóa xe, ngừng ở giữa đường.
Sau đó anh hạ cửa sổ xe xuống một nửa, đốt một điếu thuốc lá.
Bộ đội cấp bậc nghiêm ngặt, các sỹ quan cấp thấp hơn đều phải nhường đường cho cấp trên đi, nhưng việc làm của anh, là trái với nội dung quy định.
Nhưng chiếc xe đỏ trước mặt này, cho dù là người vừa mới vào quân đội, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, đây làcấp quan quân tọa giá.
Tài xế của chiếc xe đỏ đợi vài giây, lại không thể chờ chiếc xe việt dã đối diện, bất luận dù có cái gì tác động cũng không né tránh, bởi vậy liền ấn còi vài cái.
Hoắc Tranh đơn giản hạ hoàn toàn cửa sổ xe xuống hết, vẫn như cũ với tiếng còi mắt điếc tai ngơ.
Nhân viên gác cửa trạm nghe thấy bên này có tiếng động, chạy một đường thẳng đến đây.
Anh ta đi đến bên cửa sổ của Hoắc Tranh, thấp giọng nhắc nhở: “Hoắc đội trưởng, đối diện là xe của Tần tư lệnh.”
Hoắc Tranh “Ừm” một tiếng, ngữ khí không chút để ý.
Hoắc Tranh người này, ngày thường vẫn một khuôn mặt không đổi, người ngoài nhìn vào không biết anh vui buồn như thế nào.
Nhưng chỉ cần anh bày ra bộ dang tùy ý này, sự điên rồ trong mắt anh lại không thể kiềm chế được
Những người quen biết anh đều biết, anh đây là thật sự tức giận.
Chiếc xe màu đỏ đối diện thật sự không còn kiên nhẫn, liên tiếp ấn còi.
Nghĩ đến cũng là, xe của Tần tư lệnh, ngày thường trong đại viện ai thấy cũng phải tránh đi, hiện tại là bị một chiếc xe của một đội trưởng nho nhỏ chặn đường, sự kiên nhẫn của tài xế không phải bình thường a.
Nhân viên gác trạm rất sốt ruột, nhìn vị Hoắc đội trưởng bên cạnh này, vẻ mặt ra dáng không chút để ý, trực giác phát hiện ra sắp có chuyện lớn, nhưng lúc này chạy đi cũng không kịp nữa rồi.
Anh ta không thể không nhắc nhở thêm lần nữa: “Hoắc đội trưởng, người trên xe đối diện đích thị là Tần tư lệnh, anh ta mỗi lần đều đến đây kiểm tra.”
Nhân viên gác trạm còn đang suy nghĩ nên khuyên vị đội trưởng này như thế nào cho tốt, lại không nghĩ rằng một màn trước mắt làm cho anh ta sợ đến ngây người.
Trong chiếc xe hơi màu đỏ ở đối diện, người ngồi phía sau nói với tài xế vài câu, sau đó giây tiếp theo, chiếc xe màu đỏ liền lùi về đường mòn phía trước, vội vàng nhường cho chiếc xe việt dã ra đại lộ.
“Ai....” Nhân viên gác trạm gần như nghi ngờ bản thân nhìn lầm, Tần tư lệnh thế mà nhường đường cho một sỹ quan
Không đợi anh ta phục hồi tinh thần lại, chiếc xe bên cạnh liền khởi động, theo chiếc xe hơi màu đỏ chạy ra không nói một lời, không khách khí mà chạy qua.
Ninh Dịch ở bên cạnh nhìn cô, cười lên tiếng: “Ai ta nói, bạn già dù sao cũng chỉ gãy có một chân, tốt xấu vẫn nên hoạt động nha. Cậu cứ nằm một chỗ như thế dễ sinh hoại tử.”
Thịnh Tử Du trợn mắt giận dữ, nhìn: “Cút đi”
Cô mỗi ngày đều nằm ở trên giường, ngoại trừ xem phim hoạt hình, cái gì đều không làm được, cả người đều mốc meo.
Vùa lúc gặp dì Lý đến bệnh viện đưa cơm, Trùng Trung đã sớm xuất viện vậy mà hôm nay cũng nháo theo tới đây. vừa thấy đến vị tiểu thịt tươi này, Thịnh Tử Du liền lập tức ôm cổ bé không buông tay, “Con không được đi! Ở lại với mama”
Tiểu thịt tươi bị ôm có chút khó xử mà tỏ vẻ: “Con còn muốn trở về cho Cô Cô ăn.”
“Cô Cô là ai?” Thịnh Tử Du buột miệng thốt ra, hỏi xong mới nhớ tới đó là con vẹt hòa thượng mà con trai nuôi, trong lòng lập tức tức giận.
Cô còn không quan trọng bằng một con chim?!
Cô thay đổi sách lược, quyết định thực hiện một vụ bắt cóc có đạo đức: “Mama bởi vì con mới ngã gãy chân, mama muốn con ở lại với mama!”
Cô Cô còn quá nhỏ, mama vừa ấu trĩ lại vừa nghịch ngợm, cả hai đều là hai thứ quan trọng với cậu bé, đều cần cậu chăm sóc.
Trùng Trùng cau mày, không biết nên lựa chọn như thế nào.
Dì Lý kéo Trùng Trùng từ trong lòng ngực Thịnh Tử Du ra, không nhịn được trừng mắt liếc cô một cái: “Ngày thường ở nhà con không phải nghĩ nó phiền sao? Hiện tại nằm viện nhàm chán liền nhớ tới nó đúng không?”
Thịnh Tử Du bị nó trúng, mặt có chút đỏ, nhưng vẫn mạnh mẽ biện hộ: “...Cho nên chả phải con đang muốn cùng Trùng Trùng bồi dưỡng thêm tình cảm sao.”
Dì Lý càng trừng càng thêm lợi hại, âm lượng theo đó mà tăng cao: “Đứa trẻ chỉ mới ba tuổi mà con có thể để nó ở bệnh viện cùng con bồi dưỡng tình cảm sao?!”
“Ô ô ô.” Thịnh Tử Du bắt đầu vùi đầu giả khóc, “Người kia cũng là con trai của con, người ta cũng sợ không khí cô đơn lạnh lẽo mà.”
Ninh Dịch ở bênh cạnh cuối cùng đã không chịu nổi nữa, thực lòng mà “nôn” một tiếng.
Trùng Trùng ngốc lại cho rằng mama thực sự đang khóc, cậu bé bò lại bên người của mama, lôi kéo ngón tay áy náy nói: “Mama, mẹ đừng khóc nữa, con ở lại với mẹ”
“Ừm ừm ừm, con thật tốt.” Thịnh Tử Du ôm đứa bé trước mặt một phen, “Trùng Trùng, mama thật sự rất yêu con”
Trùng Trùng sờ sờ đầu tóc của mẹ, lại hôn hôn lỗ tai, giọng nói trong veo vang lên: “Mama con cũng rất yêu mẹ."
Mắt thấy đôi mẹ con này diễn kịch Quỳnh Dao, Ninh Dịch chạy nhanh đến đem Trùng Trùng bế lên, rồi nói với Thịnh Tử Du: “Cậu đừng có mà dụ dỗ, trong bệnh viện vi khuẩn nhiều như vậy, Trùng Trùng tuyệt đối không thể ở đây.”
Nói xong nhanh chóng nâng mông cậu bé bế vào trong lòng ngực của mình, “Đi, chúng ta xuống lầu đi dạo.”
Cánh tay của Trùng Trùng còn ôm chú Ninh, nhưng mắt còn đang nhìn mama, “Con muốn dành thời gian với mama.”
Vừa rồi còn nức nở ôm con trai khóc, Thịnh Tử Du giờ phút này đã lau khô nước mắt, vẻ mặt bình tĩnh mở miệng: “Đi thôi, con mua cho mama một gói khoai tây lát đi.”
Ra thang máy, Trùng Trùng hưng phấn mà chạy về phía trước muốn mua đồ ăn vặt cho mama, không nghĩ tới đụng phải đùi của một người đàn ông, xác thực mà nói, là phần trên của đầu gối.
Cú va chạm này cũng đau thật a. Trùng Trùng che lại cái mũi đỏ bừng, nước mắt đều chảy cả ra, cậu bé ngửa đầu nhìn vị thúc thúc rất cao ở trước mặt, khóc chít chít hừ một tiếng.
Trước mắt là một cậu bé thoạt nhìn không quá ba bốn tuổi, trắng trắng và mềm mại đến mức giống, giờ phút này lại ngẩng đầu dùng đôi mắt đỏ bừng mà nhìn mình. Hoắc Tranh hiếm khi cùng trẻ con giao tiếp qua, anh thậm chí cũng không biết cục bột nhỏ có thể nói chuyện hay không, nhưng vẫn là theo bản năng cảm thấy bây giờ hẳn là nên an ủi cậu bé một chút.
“Rất đau sao?” Anh cúi xuống nhìn Trùng Trùng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Từ phía sau Ninh Dịch một tay đem Trùng Trùng bế lên, cúi nhìn mặt cậu bé, “Đụng vào? Có đau không?”
Trùng Trùng cố nén nước mắt mà gật gật đầu.
Nhìn dáng vẻ của cậu nhóc này, Ninh Dịch vừa đau lòng vừa tức giận. Nhưng nói đi nói lại, vẫn là Trùng Trùng chạy đụng vào người ta, anh cũng không thể nói gì được.
Hoắc Tranh đứng dậy đi tới, nhìn cậu bé đang khóc ở trong lòng ngực của Ninh Dịch, giọng nói có chút xin lỗi: “Anh bạn nhỏ, tôi đụng vào cậu rồi, thực xin lỗi.”
Tuy rằng chỉ mới ba tuổi, nhưng Thịnh Cẩn Thường đã dạy dỗ, Trùng Trùng mười phần ngoan ngoãn hiểu chuyện. Rất có bản lĩnh, Trùng Trùng đã tự mình lau khô nước mắt, chỉ là vùng mắt cùng mũi đều vẫn là đỏ bừng. Cậu bé nhìn người chú trước mặt ồm ồm nói: “Không sao đâu, chú quân nhân.”
Không nghĩ tới cậu nhóc lại ngoan như vậy, Hoắc Tranh theo bản năng cười một cái, nhưng trong giây lát ý thức được mình không ổn. Anh thu lại nụ cười, nhìn về phía Ninh Dịch, hỏi: “Tiên sinh, có cần tôi đưa con trai anh đi kiểm tra nhanh một chút không?”
Ninh Dịch quan sát kĩ lưỡng khuôn mặt mặt của cậu bé, sờ sờ cái mũi nhỏ, lại hỏi vài câu, cảm thấy không có gì trở ngại, liền nói: “Không cần, anh đi đi.”
- -
Từ lần thứ hai ở bệnh viện nhìn thấy Thịnh Tử Du, Hoắc Tranh liền không biết như thế nào lại đi đến bệnh viện, cho dù là đi, cũng chỉ đi xem ông nội một chút rồi vội vàng rời đi.
Thịnh Tử Du vẫn giữ nguyên bộ dạng kia. Thấy anh, cũng hoàn toàn không nói chuyện, chỉ là tính tình thất thường cười lạnh vài tiếng.
Hôm nay cũng là giống nhau, lúc Hoắc Tranh đến phòng bệnh, Thịnh Tử Du đang khó ngủ, dựa vào trên giường ngon lành xem phim hoạt hình. Còn có một người phụ nữ ngồi bên cạnh, Hoắc Tranh lúc trước cũng đã có gặp qua, là dì giúp việc của nhà cô.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh tiến vào, Thịnh Tử Du ngẩng đầu mắt nhìn, sau đó từ trong lỗ mũi một tiếng “Hừ” không nặng không nhẹ.
Hoắc Tranh cũng không cùng cô chấp nhặt.
Anh đi đến trước giường bệnh của ông nội, nói: “Trên lầu còn trống phòng một người, ngày mai có thể chuyển qua đó, đến lúc đó con qua giúp ông thu dọn đồ đạc.”
Thịnh Tử Du ở bên cạnh vẫn luôn xem phim hoạt hình tất nhiên là nghe hết những lời này, lập tức cô chuyển hướng ngồi bên cạnh dì Lý phát giận: “Hộ sỹ còn gạt con, nói không còn trống phòng một người, anh ta lảm thế nào lại có? Con cũng muốn ở phòng đơn.”
Dì Lý mắng cô: “Người ta vừa đi, phòng này của con chẳng phải thành phòng một người rồi hay sao?”
“Dì cho rằng con thiểu năng hay sao? Nếu ông ấy dọn ra ngoài thì chẳng phải sẽ có người khác chuyển vào hay sao!?” Thịnh Tử Du nhất quyết không chịu: “Con mặc kệ! Con muốn ở phòng một người cơ!”
Dì Lý “Ha hả” cười cười, “Vậy con nói với ba con đi”
Thịnh Tử Du lập tức giống như quả bóng bị đâm thủng, héo.
Hoắc Tranh cùng ông nội nói thêm vài câu, lại nhìn sang giường bên cạnh con cá mặn Thịnh Tử Du đang nằm vài cái, sau đó đứng dậy rời đi.
Ra khỏi phòng bệnh, mới đi được hai bước, một cậu nhóc chạy qua chân anh, anh vừa nhấc đầu, liền thấy cậu bé vừa đúng trúng mình lúc nãy, đối phương hiển nhiên nhận ra, nhìn anh gật gật đầu ý chào.
Trùng Trùng hưng phấn vọt vào phòng bệnh, chạy đến trước giường bệnh của mama, giống như dâng hiến báu vật: “Mama! Con mua cho mẹ khoai tây lát về rồi đây!”
Thịnh Tử Du nhìn thoáng qua bao bánh khoai tây, sau đó tỏ vẻ chán ghét: “Không phải vị pho mát.”
Chính là do trong miệng rất nhạt nhẽo, nghĩ nghĩ, cô cảm thấy vị hành tây cũng có thể chấp nhận, có chút ít còn hơn là không có gì, vì thế với lấy bịch bánh khoai tây, mở ra ăn một miếng, sau đó duỗi tay sờ sờ cái đầu tròn tròn của Trùng Trùng, “Mama vẫn là yêu con.”
Trùng Trùng ngoan ngoãn mà tự mình cởi đôi giày nhỏ, chỉnh chỉnh tề tề để ở mép giường, sau đó sử dụng tay cùng chân leo lên giường, bò đến bên người của mẹ, chỉ chỉ ipad trong tay cô, “Mama, chúng ta xem ding ding dang*, được không?”
*ding ding dang: bài hát Jingle Bells được dịch sang tiếng Trung
“Con thật ấu trĩ a.” Thịnh Tử Du trừng cậu bé một cái, sau đó mở ipad ra cho cậu bé tìm << Doraemon >>, “Chúng ta lần trước xem đến tập nào rồi?”
Cậu nhóc nỗ lực suy nghĩ, nhưng vẫn là từ bỏ: “Không nhớ rõ.”
Lúc này mới nhìn đến gần, Thịnh Tử Du phát hiện mí mắt nhóc con có chỗ sưng, còn hơi đỏ, trong lòng cô nghi ngờ hỏi: “Con vừa rồi khóc? Ninh Dịch cậu ta bắt nạt con?”
“Không có.” Bị mẹ hỏi đến sự việc khóc nhè lúc nãy, Trùng Trùng có chút thẹn thùng, “Con vừa rồi đụng vào một chú quân nhân, cái mũi đau quá, chân chú ấy thật sự quá cứng đi thôi.”
Chú quân nhân? Kia chẳng phải là Hoắc Tranh hay sao?
Thịnh Tử Du sờ sờ cái mũi của con trai, cảm thấy đau lòng cực kỳ: “Đồ đầu đất này, đâm vào có đau hay không?”
Trùng Trùng hít hít cái mũi, sau đó nhếch miệng cười với mẹ mình: “Đã không còn đau nữa rồi.”
Thịnh Tử Du ấn ấn cái ót của con trai, “Còn cười nữa, đụng vào cái mũi như thế này mà không đau? Con có phải bị ngốc hay không?”
Thịnh Tử Du là người cực kỳ bao che cho con mình, chỉ có một mình cô mới có thể bắt nạt Trùng Trùng mà thôi, người khác đừng mơ tưởng đụng đến cậu bé này một ngón tay.
Nếu nói lúc trước cô đối với vị Hoắc tiên sinh còn vài phần thưởng thức, hiện tại thật là nửa điểm cũng không còn.
- -
Buổi chiều thứ bảy, trên mặt đất đổ chật như nêm cối, Hoắc Tranh ban đầu là tính toán hôm nay trực tiếp về bảo định, nhưng vừa thấy tình hình thế này, vẫn là quyết định về không quân đại viện.
Là bộ đội năm trước phân cho anh một bộ phòng ở, diện tích không lớn, bảy mươi mét vuông, hai phòng một sảnh. Nhưng thường ngày ông ngoại không ở được nơi này, anh cũng không thường tới, cho nên phòng ở có chút vắng vẻ.
Xe anh bị chắn ở đường Tam Lị Hà* phía trước có một chiếc xe vi phạm quy định quay đầu, quay đầu ở giữa đường cái, làm cho xe ở trước sau đều không tiến lùi được.
*một con đường ở Tây Thành, Bắc Kinh (theo baidu).
Anh hạ cửa sổ xe xuống, đốt một điếu thuốc, lẳng lặng mà hút.
Ba năm, Hoắc Tranh lúc này mới nhớ đến, cô năm nay cũng chỉ mới 21 tuổi, trong trí nhớ anh, cô là một cô gái mười tám tuổi chỉ biết tùy hứng mà làm, rốt cuộc cũng đến tuổi trưởng thành rồi.
Có một số việc chỉ nghĩ thôi cũng không đủ.
Hoắc Tranh biết, cô đối với những chuyện lúc trước đều đã quên hết rồi.
Cho nên khi gặp lại anh, cô cũng không có ngạc nhiên gì, vẫn là một bộ dạng không hề thay đổi.
Ấu trĩ, nuông chiều, tự luyến.
Người anh thích lúc trước còn không phải dạng cô gái toát ra vẻ khí chất xinh đẹp này hay sao?
Chạy một mạch đến cửa không quân đại viện, ngày thường anh rất ít khi về đây, mặc dù trên kính chắn gió của xe có dán giấy thông hành, nhân viên gác trạm vẫn lại kiểm tra rồi bắt anh xuất trình mới cho đi.
Xe tiếp tục chạy vào trong, kế bên lại có một chiếu xe hơi đỏ chạy đến, cản trở đường đi.
Hoắc Tranh nhìn thoáng qua số của chiếc xe, trên mặt thần sắc không thay đổi, nhưng lại tắt chìa khóa xe, ngừng ở giữa đường.
Sau đó anh hạ cửa sổ xe xuống một nửa, đốt một điếu thuốc lá.
Bộ đội cấp bậc nghiêm ngặt, các sỹ quan cấp thấp hơn đều phải nhường đường cho cấp trên đi, nhưng việc làm của anh, là trái với nội dung quy định.
Nhưng chiếc xe đỏ trước mặt này, cho dù là người vừa mới vào quân đội, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, đây làcấp quan quân tọa giá.
Tài xế của chiếc xe đỏ đợi vài giây, lại không thể chờ chiếc xe việt dã đối diện, bất luận dù có cái gì tác động cũng không né tránh, bởi vậy liền ấn còi vài cái.
Hoắc Tranh đơn giản hạ hoàn toàn cửa sổ xe xuống hết, vẫn như cũ với tiếng còi mắt điếc tai ngơ.
Nhân viên gác cửa trạm nghe thấy bên này có tiếng động, chạy một đường thẳng đến đây.
Anh ta đi đến bên cửa sổ của Hoắc Tranh, thấp giọng nhắc nhở: “Hoắc đội trưởng, đối diện là xe của Tần tư lệnh.”
Hoắc Tranh “Ừm” một tiếng, ngữ khí không chút để ý.
Hoắc Tranh người này, ngày thường vẫn một khuôn mặt không đổi, người ngoài nhìn vào không biết anh vui buồn như thế nào.
Nhưng chỉ cần anh bày ra bộ dang tùy ý này, sự điên rồ trong mắt anh lại không thể kiềm chế được
Những người quen biết anh đều biết, anh đây là thật sự tức giận.
Chiếc xe màu đỏ đối diện thật sự không còn kiên nhẫn, liên tiếp ấn còi.
Nghĩ đến cũng là, xe của Tần tư lệnh, ngày thường trong đại viện ai thấy cũng phải tránh đi, hiện tại là bị một chiếc xe của một đội trưởng nho nhỏ chặn đường, sự kiên nhẫn của tài xế không phải bình thường a.
Nhân viên gác trạm rất sốt ruột, nhìn vị Hoắc đội trưởng bên cạnh này, vẻ mặt ra dáng không chút để ý, trực giác phát hiện ra sắp có chuyện lớn, nhưng lúc này chạy đi cũng không kịp nữa rồi.
Anh ta không thể không nhắc nhở thêm lần nữa: “Hoắc đội trưởng, người trên xe đối diện đích thị là Tần tư lệnh, anh ta mỗi lần đều đến đây kiểm tra.”
Nhân viên gác trạm còn đang suy nghĩ nên khuyên vị đội trưởng này như thế nào cho tốt, lại không nghĩ rằng một màn trước mắt làm cho anh ta sợ đến ngây người.
Trong chiếc xe hơi màu đỏ ở đối diện, người ngồi phía sau nói với tài xế vài câu, sau đó giây tiếp theo, chiếc xe màu đỏ liền lùi về đường mòn phía trước, vội vàng nhường cho chiếc xe việt dã ra đại lộ.
“Ai....” Nhân viên gác trạm gần như nghi ngờ bản thân nhìn lầm, Tần tư lệnh thế mà nhường đường cho một sỹ quan
Không đợi anh ta phục hồi tinh thần lại, chiếc xe bên cạnh liền khởi động, theo chiếc xe hơi màu đỏ chạy ra không nói một lời, không khách khí mà chạy qua.
Danh sách chương