Edit: Doãn Anh
Beta: Doãn Kiệt
"Lúc mama vui thì gọi con là Trùng bảo bối, lúc không vui gọi con là nhóc mập thối, thỉnh thoảng gọi con là bình dầu mập*. Con thấy gọi bình dầu mập là dễ nghe nhất.”
* Nguyên văn: “bàn tha du bình” – Bàn là béo, mập; Du là dầu; Nhưng Tha du bình lại là con ghẻ, con chồng trước -> Ở đây Trùng Trùng còn nhỏ, cho nên nghe mẹ gọi mình là bình dầu thì thấy dễ nghe.
- Trùng Trùng 《NHẬT KÝ CỦA CÔ NÀNG BỆNH CÔNG CHÚA》
Thịnh Tử Du kéo kéo cổ áo, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, sau lưng đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, toàn thân như vừa được vớt từ trong nước ra.
Lúc này cô mới muộn màng phát hiện, ly Tequila mình vừa uống xong kia, đại khái đã bị người khác hạ thuốc.
Một gã có quả đầu sư tử vàng chóe ra vẻ thân thiết ghé sát lại, “Em gái à, có phải không thoải mái không? Có muốn anh trai đây đưa em về nhà không?”
Đưa mắt mệt mỏi…… Thịnh Tử Du bỗng dưng từ trên chỗ ngồi đứng lên, chỉ vào sư tử vàng, phát ra một tiếng quát lớn: “Cút ngay!”
Cho dù từ trước đến nay đầu óc cô đều không rõ ràng lắm, nhưng rốt cuộc giờ phút này cũng phản ứng kịp, đại khái chính là cái tên lông vàng này vừa rồi không bắt chuyện được với cô nên bỏ thuốc vào trong rượu của cô. Sư tử vàng cực kỳ cợt nhả ghé sát lại: “Em gái, không cần phải hung dữ như vậy. Anh trai là đang quan tâm em, sao có thể xem anh trai thành người xấu vậy chứ?”
Thịnh Tử Du chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng mơ hồ, trời đất quay cuồng trước mắt, nhưng cô vẫn dựa vào bản năng dũng mãnh hơn mười năm của mình, duỗi tay liền lấy chai bia đang đặt trên bàn, đập xuống bàn “Choang” một tiếng gõ vỡ, sau đó dùng nó chỉ vào sư tử vàng, run giọng đe dọa: “Không được tới đây… Mày bước thêm một bước nữa xem."
Chỉ là thuốc kia quá mạnh, xông thẳng lên đầu, vừa nói xong câu nói ngoan lệ kia, thân hình Thịnh Tử Du lảo đảo nghiêng ngả, thẳng tắp ngã xuống đất.
Chờ đến khi Thịnh Tử Du lại có ý thức liền phát hiện chính mình đang ngồi trong bồn tắm tràn đầy nước lạnh, đỉnh đầu còn không ngừng bị xối nước lạnh.
Cô rùng mình ôm lấy cánh tay, sau đó hắt xì một tiếng vang dội: “Hắt xì!”
“Tỉnh rồi?” Bên tai vang lên giọng của một người đàn ông, sau đó Thịnh Tử Du bị nhét một cái vòi hoa sen vào tay,"Tỉnh rồi thì tự tắm đi.”
Đầu Thịnh Tử Du vô cùng choáng váng, nhưng cô nhận ra giọng của người đàn ông này, theo bản năng mà bắt lấy tay anh, đó là một bàn tay to với những đốt xương rõ ràng, cô giống như một đứa trẻ cầm lấy ngón trỏ của anh, giọng nói tội nghiệp: “Tôi khó chịu.”
Anh tùy ý để cô nắm ngón tay mình, lại duỗi ra một cái khác sờ thử trán của cô, “Khó chịu ở đâu?”
Thịnh Tử Du níu vạt áo sơ mi của anh, dúi đầu vào ngực anh cọ cọ, “Nước rất lạnh.”
Váy bị nước làm ướt, ẩm dính dán trên người, khó chịu cực kỳ.
Anh lấy vòi hoa sen từ tay cô, đóng nước lại, sau đó hỏi cô: “Bây giờ còn cảm thấy nóng không?”
“Vẫn nóng.” Cả người cô đều ngâm trong nước lạnh, bên ngoài thật lạnh, nhưng từ sâu trong thân thể lại truyền đến một luồng khô nóng chộn rộn bất an, thiêu cháy cả ngũ tạng.
Người đàn ông duỗi tay nâng Thịnh Tử Du từ bồn tắm lên, lại lấy một cái khăn tắm, bao lấy cả người cô dùng sức lau vài cái, sau đó nói: “Chúng ta đi bệnh viện.”
Thịnh Tử Du đè lại tay anh, mơ mơ màng màng nâng chân lên muốn bước ra khỏi bồn tắm. Nhưng khi nhấc chân lên bị vướng một chút, sau đó cả người đều ngã xuống, cũng may người kia tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy cô rồi ôm lấy cả người cô dìu ra khỏi phòng tắm.
Thịnh Tử Du thuận thế vươn tay ôm cổ anh, hương bạc hà thoang thoảng trên người anh làm cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Anh ôm cô vào phòng ngủ, đặt cô trên giường lớn rồi trầm giọng nói: “Em đổi quần áo trên người đi, đổi xong gọi tôi, tôi đưa em đi bệnh viện.”
Nhưng Thịnh Tử Du lại giống con bạch tuộc treo ở trên người anh, xao động từ sâu trong thân thể truyền đến càng thêm rõ ràng, cô có chút khó nhịn mà vặn vẹo thân hình, nhỏ giọng lầm bầm: “Khó chịu…”
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô, lại hơi hơi cúi đầu tới, vừa định ra tiếng an ủi bé con trong lòng, không nghĩ tới cô lại đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lên.
Cô ôm lấy eo của nam nhân, giọng điệu rõ ràng là một đứa trẻ hư, “Hôn em một cái đi, ôm em một cái nữa..."
Đôi tay đang ôm lấy cô lập tức cứng lại rồi, vài giây sau mới trầm giọng mở miệng: “Đi bệnh viện trước, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Không có nụ hôn trong tưởng tượng, Thịnh Tử Du tức giận đến mức lăn lộn khóc lớn trong lòng anh: “Nếu anh không thích em còn đi quán bar tìm em làm gì? Không muốn làm bạn trai em, còn không cho em tìm người khác…”
Thịnh Tử Du còn chưa dứt lời, hai mắt liền bỗng nhiên mở lớn.
Đôi môi nóng bỏng ấn xuống, dường như mang ý trả thù mà ngấu nghiến môi của cô. Động tác hai người thật sự trúc trặc, hôn môi cũng chỉ là bốn cánh môi dán nhau, không biết qua bao lâu anh rốt cuộc cũng buông cô ra, hô hấp hơi gấp gáp, giọng khàn khàn nặng nề đe dọa: “Tìm người khác, đừng hòng mơ tưởng.”
Trên mặt Thịnh Tử Du còn đầy nước mắt, nghe thấy hắn nói câu này lại nín khóc mỉm cười, “Anh đồng ý làm bạn trai em phải không? Vậy lại hôn em một cái!”
“Đừng nháo.” Anh cúi người. Ôm cô đặt xuống giường, ai ngờ giây tiếp theo Thịnh Tử Du liền đẩy bờ vai của anh, đảo ngược vị trí của hai người.
Cô xoay người cưỡi ở trên người anh, hai bàn tay nhỏ sờ tới sờ lui trên người anh, cố gắng cởi bỏ áo của hắn.
Anh ngăn cô lại bằng giọng nói ám ách, “Đừng sờ loạn."
Thịnh Tử Du đột nhiên từ trên giường bật dậy, giật mình tỉnh giấc khỏi giấc mộng xuân.
Ký ức về đêm đó có lẽ là rõ ràng và chân thực nhất trong hơn hai mươi năm qua của cô, cho nên ngay cả khi mất trí nhớ, cô cũng không nỡ quên đi giấc mộng xuân này.
Nói đúng hơn thì nó cũng không chuẩn xác cho lắm, dù sao thì cô còn chẳng nhớ nổi mặt của nam chính nữa là. ThịnhTử Du toát ra một thân mồ hôi, cô vén chăn lên, mở cửa sổ ra, lại đi một vòng trong phòng, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy khó chịu, mộng xuân thì thôi, chưa mộng đến đoạn mấu chốt đã dừng rồi, lãng phí cả một thân mồ hôi này! Mặc dù trong mộng đêm nay còn chưa tiến hành đến thời khắc mấu chốt, nhưng trong tâm trí Thịnh Tử Dulại tồn tại bộ phận ký ức phần chưa hoàn thành kia.
Có lẽ là vì trong loại truyện như thế này, lời của đàn ông đều không đáng tin, cho nên cuối cùng hai người vẫn lăn xả vào nhau, Thịnh Tử Du đã sớm lột sạch anh, cơ thể vai rộng eo hẹp, trên người cơ bắp đường tuyến lưu loát, thân hình thon dài rắn chắc.
Tám khối cơ bụng rắn chắc mạnh mẽ, ánh mắt Thịnh Tử Du dừng ở chỗ này, lại cũng không dám nhìn xuống chút nữa.
Mặc dù biết đây là trình tự cần phải trải qua, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy rằng, tối nay phải chết một lần rồi.
Thật ra anh hết sức ôn nhu, làm đủ màn dạo đầu, nhưng hai người chân tay đều vụng về, lúc chuyện xảy ra, Thịnh Tử Du vẫn là gào như lợn bị chọc tiết.
Anh hôn cô, âm thanh khàn khàn dỗ dành: “Đừng khóc,anh không động.”
Thực sự rất đau a. Thịnh Tử Du khóc đến hai mắt mông lung tràn đầy nước mắt, thật vất vả nhận được bảo đảm, nước mắt cuối cùng ngừng một chút, chỉ là còn thút tha thút thít nức nở.
Chỉ là không nghĩ tới anh nói không giữ lời, thấy cô cuối cùng ngừng khóc liền nhẹ nhàng vuốt ve cô, lại chen vào bên trong thêm một chút.
“Tên lừa đảo!” Thịnh Tử Du đau đến kêu trời khóc đất, “Anh ra ngoài! Em không cần! Thật không muốn!”
Trán anh toát đầy mồ hôi, giọng nói cũng căng thẳng,lời nói ra lại là lời dụ dỗ, “Ngoan, nhịn một chút.”
Tuy nhiên, nghĩ đến đoạn ký ức phía sau, thật là nhịn một chút thì tốt rồi.
Đại khái là đàn ông trên thế giới đối với loại chuyện này đều có bản lĩnh tự học thành tài,mới vài lần anh đã như cá gặp nước, hết sức ôn nhu mà dỗ dành cô, vuốt ve cô, khiến thân thể của cô vì anh mà nở rộ từng chút một.
Hồi ức một đêm này, cho dù là đau đớn, cũng là đau đớn mang theo vui thích.
Cho nên Thịnh Tử Du mới có thể tiếc nuối vừa rồi cũng không có ở trong mơ tiến hành đến phần then chốt.
Đại khái là bởi vì dục cầu bất mãn*, giờ phút này Thịnh Tử Du thực cáu kỉnh không chỉ thân thể hư không, tinh thần càng thêm hư không.
Thật muốn tha con trai ngốc đang ngủ say ở phòng bên cạnh ra đánh một trận nha!
Thịnh Tử Du đi đến phòng bên cạnh, đẩy cửa ra, thấy Trùng Trùng ôm con chim cánh cụt béo của mình nằm trên giường ngủ nhỏ ngủ ngon lành.
Cô duỗi tay sờ sờ mặt của con trai bảo bối, gương mặt của nhóc con này rất giống cô, nhìn như vậy, cô cũng nỡ đánh nó.
Muốn đánh ba nó.
Nhưng tiếc nuối chính là, qua ba năm rồi, cô vẫn không biết ba của đứa bé này là ai.
Chuyện này đối với Thịnh Tử Du mà nói kỳ thật là một cú đả kích rất lớn.
Cô thật sự là không hiểu, bản thân cô là một đỉnh cấp bạch phú mỹ*, cho dù cô muốn đổ vỏ chỉ sợ cũng có một đám người tới cạnh tranh, nhưng ba ruột của đứa bé này lại không thấy bóng đáng đâu cả.
Lúc ấy là thời điểm Thịnh Tử Du giận dỗi rời nhà bỏ đi, cô trốn đi một mình, cả nhà đều tìm không thấy cô, nói gì tới biết được vị bạn trai này là ai.
Căn cứ theo lời của bạn nối khố Ninh Dịch của cô, khi đó, hơn nửa năm không thấy, Thịnh Tử Du đột nhiên kêu trời khóc đất gọi điện cho hắn bảo hắn tới đón cho hắn gọi điện hắn tới đón chính mình, nhưng trước khi hắn đến cô liền được đưa vào bệnh viện vì tai nạn xe cộ, khi tỉnh lại cái gì cũng đều không nhớ.
Ninh Dịch cho rằng cô là sợ bị Thịnh Cẩn Thường mắng, liền khuyên nhủ: “Chú Thịnh vì tìm cậu mà bạc trắng cả tóc, bây giờ cậu về rồi, chú sẽ không đánh cậu. Nhưng cậu chơi chiêu trò giả vờ mất trí nhớ nhất định sẽ bị lộ, đến lúc đấy chú có đánh cậu không thì không biết được.”
“Phi!” Thịnh Tử Du trả lời hắn như vậy.
Có điều Ninh Dịch nói đúng, Thịnh Cẩn Thường thật sự không rầy rà gì cô, ngược lại còn an ủi cô một hồi, còn xin lỗi hành vi trước đó của mình.
Đương nhiên, đó là trước khi phát hiện ra cô mang thai.
Cho đến khi giấy kiểm tra sức khỏe của bệnh viện đưa ra trước mặt, bác sĩ bốn mắt nghiêm túc: “Thai nhi trong bụng bệnh nhân đã được bốn tuần, suy xét đến người bệnh tuổi còn nhỏ, nếu yêu cầu phá thai cần mau chóng đưa quyết định.”
Thịnh Cẩn Thường phát điên, cầm ghế trong phòng bệnh muốn đánh con gái, “Mày năm nay mới mười tám tuổi! Mày mày mày…”
Cũng may người khác liều mạng ngăn lại, lúc này mới giữ lại cái mạng chó của Thịnh Tử Du.
Mười tám tuổi…… Thịnh Tử Du thờ ơ nghĩ, mười tám tuổi không phải đã có thể tự chủ giao phối sao? Không cẩn thận tạo ra cái sinh mệnh, mặc dù hơi ngu xuẩn, nhưng cũng không phải không thể lý giải nha.
Hơn nữa đây rõ ràng là trách nhiệm của hai người, dựa vào cái gì muốn cô một mình gánh vác?! Thịnh Tử Du nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, nếu như cô tìm được cái tên khốn làm to bụng cô kia, cô tuyệt đối không tha cho hắn!
Cô thử thổ lộ với Ninh Dịch: “Cậu biết không, điều này thật sự khiến người ta vô cùng khổ sở… Rõ ràng tớ vẫn cảm thấy chính mình là một trinh nữ thuần khiết, nhưng ai biết, vừa tỉnh dậy, con mẹ nó ngay cả con cũng có rồi. Cậu nói xem tớ rốt cuộc đã làm sai cái gì?!”
Ninh Dịch đen mặt đứng dậy rời đi, “Đừng hỏi tớ, tớ không quan tâm.”
Thực ra Thịnh Tử Du biết Ninh Dịch thích mình, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thích. Cô cũng không phải chưa từng nghĩ để Ninh Dịch làm cha của Trùng Trùng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tuy rằng cô tin nhân phẩm của Ninh Dịch, nhưng cha kế vẫn là cha kế, mấy thứ như là ba con ấy mà, vẫn là bản chính tương đối tốt.
Nhưng ba ruột của Trùng Trùng, lại đích thực biến mất như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Ngoại trừ Thịnh Tử Du, thậm chí không ai biết anh ta có tồn tại hay không.
Chuyện gì cũng phải suy nghĩ tích cực, có lẽ cha của đứa trẻ này cũng không phải vứt bỏ hai mẹ con bọn họ, mà là đã chết.
Có những lúc vừa nghĩ như vậy, trong lòng Thịnh Tử Du sẽ dễ chịu một chút.
Thịnh Tử Du cảm thấy chính mình đã cực kỳ có mẫu tính, nếu là người khác, có lẽ căn bản cô sẽ không sinh ra đứa trẻ không rõ lai lịch này, càng đừng nói là nuôi dưỡng như tiểu thiếu gia vậy.
Chỉ là việc này có nguyên nhân của nó, lúc trước bác sĩ nói rằng nếu cô bỏ cái thai này, về sau rất khó mang thai lần nữa, Thịnh Tử Du nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy chính mình như thế nào cũng không đến mức bởi vì mang theo một đứa bé liền gả không ra, vì thế nghĩ lại vẫn là quyết định giữ lại đứa bé này.
Vài tháng trước khi Trùng Trùng được sinh ra, Thịnh Cẩn Thường đều ăn ngủ không yên. Bởi vì lấy hiểu biết của ông về Thịnh Tử Du mà đoán, nói không chừng đứa bé này là con lai.
Đương nhiên, trong lòng Thịnh Cẩn Thường vẫn có thành kiến của những người cổ hủ, nếu là con lai da trắng, ông còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nếu sinh ra là con lai da đen hoặc lai Đông Nam Á, ông chắc chắn sẽ ngất xỉu.
Sau Thịnh Tử Du gián tiếp biết lo lắng của ông, nhưng cũng không có mặt mũi nói cho ông nghe, cha của đứa bé chắc chắn là người Trung Quốc, bởi vì cô thường thường mộng xuân thấy anh ta.
Beta: Doãn Kiệt
"Lúc mama vui thì gọi con là Trùng bảo bối, lúc không vui gọi con là nhóc mập thối, thỉnh thoảng gọi con là bình dầu mập*. Con thấy gọi bình dầu mập là dễ nghe nhất.”
* Nguyên văn: “bàn tha du bình” – Bàn là béo, mập; Du là dầu; Nhưng Tha du bình lại là con ghẻ, con chồng trước -> Ở đây Trùng Trùng còn nhỏ, cho nên nghe mẹ gọi mình là bình dầu thì thấy dễ nghe.
- Trùng Trùng 《NHẬT KÝ CỦA CÔ NÀNG BỆNH CÔNG CHÚA》
Thịnh Tử Du kéo kéo cổ áo, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, sau lưng đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, toàn thân như vừa được vớt từ trong nước ra.
Lúc này cô mới muộn màng phát hiện, ly Tequila mình vừa uống xong kia, đại khái đã bị người khác hạ thuốc.
Một gã có quả đầu sư tử vàng chóe ra vẻ thân thiết ghé sát lại, “Em gái à, có phải không thoải mái không? Có muốn anh trai đây đưa em về nhà không?”
Đưa mắt mệt mỏi…… Thịnh Tử Du bỗng dưng từ trên chỗ ngồi đứng lên, chỉ vào sư tử vàng, phát ra một tiếng quát lớn: “Cút ngay!”
Cho dù từ trước đến nay đầu óc cô đều không rõ ràng lắm, nhưng rốt cuộc giờ phút này cũng phản ứng kịp, đại khái chính là cái tên lông vàng này vừa rồi không bắt chuyện được với cô nên bỏ thuốc vào trong rượu của cô. Sư tử vàng cực kỳ cợt nhả ghé sát lại: “Em gái, không cần phải hung dữ như vậy. Anh trai là đang quan tâm em, sao có thể xem anh trai thành người xấu vậy chứ?”
Thịnh Tử Du chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng mơ hồ, trời đất quay cuồng trước mắt, nhưng cô vẫn dựa vào bản năng dũng mãnh hơn mười năm của mình, duỗi tay liền lấy chai bia đang đặt trên bàn, đập xuống bàn “Choang” một tiếng gõ vỡ, sau đó dùng nó chỉ vào sư tử vàng, run giọng đe dọa: “Không được tới đây… Mày bước thêm một bước nữa xem."
Chỉ là thuốc kia quá mạnh, xông thẳng lên đầu, vừa nói xong câu nói ngoan lệ kia, thân hình Thịnh Tử Du lảo đảo nghiêng ngả, thẳng tắp ngã xuống đất.
Chờ đến khi Thịnh Tử Du lại có ý thức liền phát hiện chính mình đang ngồi trong bồn tắm tràn đầy nước lạnh, đỉnh đầu còn không ngừng bị xối nước lạnh.
Cô rùng mình ôm lấy cánh tay, sau đó hắt xì một tiếng vang dội: “Hắt xì!”
“Tỉnh rồi?” Bên tai vang lên giọng của một người đàn ông, sau đó Thịnh Tử Du bị nhét một cái vòi hoa sen vào tay,"Tỉnh rồi thì tự tắm đi.”
Đầu Thịnh Tử Du vô cùng choáng váng, nhưng cô nhận ra giọng của người đàn ông này, theo bản năng mà bắt lấy tay anh, đó là một bàn tay to với những đốt xương rõ ràng, cô giống như một đứa trẻ cầm lấy ngón trỏ của anh, giọng nói tội nghiệp: “Tôi khó chịu.”
Anh tùy ý để cô nắm ngón tay mình, lại duỗi ra một cái khác sờ thử trán của cô, “Khó chịu ở đâu?”
Thịnh Tử Du níu vạt áo sơ mi của anh, dúi đầu vào ngực anh cọ cọ, “Nước rất lạnh.”
Váy bị nước làm ướt, ẩm dính dán trên người, khó chịu cực kỳ.
Anh lấy vòi hoa sen từ tay cô, đóng nước lại, sau đó hỏi cô: “Bây giờ còn cảm thấy nóng không?”
“Vẫn nóng.” Cả người cô đều ngâm trong nước lạnh, bên ngoài thật lạnh, nhưng từ sâu trong thân thể lại truyền đến một luồng khô nóng chộn rộn bất an, thiêu cháy cả ngũ tạng.
Người đàn ông duỗi tay nâng Thịnh Tử Du từ bồn tắm lên, lại lấy một cái khăn tắm, bao lấy cả người cô dùng sức lau vài cái, sau đó nói: “Chúng ta đi bệnh viện.”
Thịnh Tử Du đè lại tay anh, mơ mơ màng màng nâng chân lên muốn bước ra khỏi bồn tắm. Nhưng khi nhấc chân lên bị vướng một chút, sau đó cả người đều ngã xuống, cũng may người kia tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy cô rồi ôm lấy cả người cô dìu ra khỏi phòng tắm.
Thịnh Tử Du thuận thế vươn tay ôm cổ anh, hương bạc hà thoang thoảng trên người anh làm cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Anh ôm cô vào phòng ngủ, đặt cô trên giường lớn rồi trầm giọng nói: “Em đổi quần áo trên người đi, đổi xong gọi tôi, tôi đưa em đi bệnh viện.”
Nhưng Thịnh Tử Du lại giống con bạch tuộc treo ở trên người anh, xao động từ sâu trong thân thể truyền đến càng thêm rõ ràng, cô có chút khó nhịn mà vặn vẹo thân hình, nhỏ giọng lầm bầm: “Khó chịu…”
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô, lại hơi hơi cúi đầu tới, vừa định ra tiếng an ủi bé con trong lòng, không nghĩ tới cô lại đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lên.
Cô ôm lấy eo của nam nhân, giọng điệu rõ ràng là một đứa trẻ hư, “Hôn em một cái đi, ôm em một cái nữa..."
Đôi tay đang ôm lấy cô lập tức cứng lại rồi, vài giây sau mới trầm giọng mở miệng: “Đi bệnh viện trước, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Không có nụ hôn trong tưởng tượng, Thịnh Tử Du tức giận đến mức lăn lộn khóc lớn trong lòng anh: “Nếu anh không thích em còn đi quán bar tìm em làm gì? Không muốn làm bạn trai em, còn không cho em tìm người khác…”
Thịnh Tử Du còn chưa dứt lời, hai mắt liền bỗng nhiên mở lớn.
Đôi môi nóng bỏng ấn xuống, dường như mang ý trả thù mà ngấu nghiến môi của cô. Động tác hai người thật sự trúc trặc, hôn môi cũng chỉ là bốn cánh môi dán nhau, không biết qua bao lâu anh rốt cuộc cũng buông cô ra, hô hấp hơi gấp gáp, giọng khàn khàn nặng nề đe dọa: “Tìm người khác, đừng hòng mơ tưởng.”
Trên mặt Thịnh Tử Du còn đầy nước mắt, nghe thấy hắn nói câu này lại nín khóc mỉm cười, “Anh đồng ý làm bạn trai em phải không? Vậy lại hôn em một cái!”
“Đừng nháo.” Anh cúi người. Ôm cô đặt xuống giường, ai ngờ giây tiếp theo Thịnh Tử Du liền đẩy bờ vai của anh, đảo ngược vị trí của hai người.
Cô xoay người cưỡi ở trên người anh, hai bàn tay nhỏ sờ tới sờ lui trên người anh, cố gắng cởi bỏ áo của hắn.
Anh ngăn cô lại bằng giọng nói ám ách, “Đừng sờ loạn."
Thịnh Tử Du đột nhiên từ trên giường bật dậy, giật mình tỉnh giấc khỏi giấc mộng xuân.
Ký ức về đêm đó có lẽ là rõ ràng và chân thực nhất trong hơn hai mươi năm qua của cô, cho nên ngay cả khi mất trí nhớ, cô cũng không nỡ quên đi giấc mộng xuân này.
Nói đúng hơn thì nó cũng không chuẩn xác cho lắm, dù sao thì cô còn chẳng nhớ nổi mặt của nam chính nữa là. ThịnhTử Du toát ra một thân mồ hôi, cô vén chăn lên, mở cửa sổ ra, lại đi một vòng trong phòng, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy khó chịu, mộng xuân thì thôi, chưa mộng đến đoạn mấu chốt đã dừng rồi, lãng phí cả một thân mồ hôi này! Mặc dù trong mộng đêm nay còn chưa tiến hành đến thời khắc mấu chốt, nhưng trong tâm trí Thịnh Tử Dulại tồn tại bộ phận ký ức phần chưa hoàn thành kia.
Có lẽ là vì trong loại truyện như thế này, lời của đàn ông đều không đáng tin, cho nên cuối cùng hai người vẫn lăn xả vào nhau, Thịnh Tử Du đã sớm lột sạch anh, cơ thể vai rộng eo hẹp, trên người cơ bắp đường tuyến lưu loát, thân hình thon dài rắn chắc.
Tám khối cơ bụng rắn chắc mạnh mẽ, ánh mắt Thịnh Tử Du dừng ở chỗ này, lại cũng không dám nhìn xuống chút nữa.
Mặc dù biết đây là trình tự cần phải trải qua, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy rằng, tối nay phải chết một lần rồi.
Thật ra anh hết sức ôn nhu, làm đủ màn dạo đầu, nhưng hai người chân tay đều vụng về, lúc chuyện xảy ra, Thịnh Tử Du vẫn là gào như lợn bị chọc tiết.
Anh hôn cô, âm thanh khàn khàn dỗ dành: “Đừng khóc,anh không động.”
Thực sự rất đau a. Thịnh Tử Du khóc đến hai mắt mông lung tràn đầy nước mắt, thật vất vả nhận được bảo đảm, nước mắt cuối cùng ngừng một chút, chỉ là còn thút tha thút thít nức nở.
Chỉ là không nghĩ tới anh nói không giữ lời, thấy cô cuối cùng ngừng khóc liền nhẹ nhàng vuốt ve cô, lại chen vào bên trong thêm một chút.
“Tên lừa đảo!” Thịnh Tử Du đau đến kêu trời khóc đất, “Anh ra ngoài! Em không cần! Thật không muốn!”
Trán anh toát đầy mồ hôi, giọng nói cũng căng thẳng,lời nói ra lại là lời dụ dỗ, “Ngoan, nhịn một chút.”
Tuy nhiên, nghĩ đến đoạn ký ức phía sau, thật là nhịn một chút thì tốt rồi.
Đại khái là đàn ông trên thế giới đối với loại chuyện này đều có bản lĩnh tự học thành tài,mới vài lần anh đã như cá gặp nước, hết sức ôn nhu mà dỗ dành cô, vuốt ve cô, khiến thân thể của cô vì anh mà nở rộ từng chút một.
Hồi ức một đêm này, cho dù là đau đớn, cũng là đau đớn mang theo vui thích.
Cho nên Thịnh Tử Du mới có thể tiếc nuối vừa rồi cũng không có ở trong mơ tiến hành đến phần then chốt.
Đại khái là bởi vì dục cầu bất mãn*, giờ phút này Thịnh Tử Du thực cáu kỉnh không chỉ thân thể hư không, tinh thần càng thêm hư không.
Thật muốn tha con trai ngốc đang ngủ say ở phòng bên cạnh ra đánh một trận nha!
Thịnh Tử Du đi đến phòng bên cạnh, đẩy cửa ra, thấy Trùng Trùng ôm con chim cánh cụt béo của mình nằm trên giường ngủ nhỏ ngủ ngon lành.
Cô duỗi tay sờ sờ mặt của con trai bảo bối, gương mặt của nhóc con này rất giống cô, nhìn như vậy, cô cũng nỡ đánh nó.
Muốn đánh ba nó.
Nhưng tiếc nuối chính là, qua ba năm rồi, cô vẫn không biết ba của đứa bé này là ai.
Chuyện này đối với Thịnh Tử Du mà nói kỳ thật là một cú đả kích rất lớn.
Cô thật sự là không hiểu, bản thân cô là một đỉnh cấp bạch phú mỹ*, cho dù cô muốn đổ vỏ chỉ sợ cũng có một đám người tới cạnh tranh, nhưng ba ruột của đứa bé này lại không thấy bóng đáng đâu cả.
Lúc ấy là thời điểm Thịnh Tử Du giận dỗi rời nhà bỏ đi, cô trốn đi một mình, cả nhà đều tìm không thấy cô, nói gì tới biết được vị bạn trai này là ai.
Căn cứ theo lời của bạn nối khố Ninh Dịch của cô, khi đó, hơn nửa năm không thấy, Thịnh Tử Du đột nhiên kêu trời khóc đất gọi điện cho hắn bảo hắn tới đón cho hắn gọi điện hắn tới đón chính mình, nhưng trước khi hắn đến cô liền được đưa vào bệnh viện vì tai nạn xe cộ, khi tỉnh lại cái gì cũng đều không nhớ.
Ninh Dịch cho rằng cô là sợ bị Thịnh Cẩn Thường mắng, liền khuyên nhủ: “Chú Thịnh vì tìm cậu mà bạc trắng cả tóc, bây giờ cậu về rồi, chú sẽ không đánh cậu. Nhưng cậu chơi chiêu trò giả vờ mất trí nhớ nhất định sẽ bị lộ, đến lúc đấy chú có đánh cậu không thì không biết được.”
“Phi!” Thịnh Tử Du trả lời hắn như vậy.
Có điều Ninh Dịch nói đúng, Thịnh Cẩn Thường thật sự không rầy rà gì cô, ngược lại còn an ủi cô một hồi, còn xin lỗi hành vi trước đó của mình.
Đương nhiên, đó là trước khi phát hiện ra cô mang thai.
Cho đến khi giấy kiểm tra sức khỏe của bệnh viện đưa ra trước mặt, bác sĩ bốn mắt nghiêm túc: “Thai nhi trong bụng bệnh nhân đã được bốn tuần, suy xét đến người bệnh tuổi còn nhỏ, nếu yêu cầu phá thai cần mau chóng đưa quyết định.”
Thịnh Cẩn Thường phát điên, cầm ghế trong phòng bệnh muốn đánh con gái, “Mày năm nay mới mười tám tuổi! Mày mày mày…”
Cũng may người khác liều mạng ngăn lại, lúc này mới giữ lại cái mạng chó của Thịnh Tử Du.
Mười tám tuổi…… Thịnh Tử Du thờ ơ nghĩ, mười tám tuổi không phải đã có thể tự chủ giao phối sao? Không cẩn thận tạo ra cái sinh mệnh, mặc dù hơi ngu xuẩn, nhưng cũng không phải không thể lý giải nha.
Hơn nữa đây rõ ràng là trách nhiệm của hai người, dựa vào cái gì muốn cô một mình gánh vác?! Thịnh Tử Du nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, nếu như cô tìm được cái tên khốn làm to bụng cô kia, cô tuyệt đối không tha cho hắn!
Cô thử thổ lộ với Ninh Dịch: “Cậu biết không, điều này thật sự khiến người ta vô cùng khổ sở… Rõ ràng tớ vẫn cảm thấy chính mình là một trinh nữ thuần khiết, nhưng ai biết, vừa tỉnh dậy, con mẹ nó ngay cả con cũng có rồi. Cậu nói xem tớ rốt cuộc đã làm sai cái gì?!”
Ninh Dịch đen mặt đứng dậy rời đi, “Đừng hỏi tớ, tớ không quan tâm.”
Thực ra Thịnh Tử Du biết Ninh Dịch thích mình, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thích. Cô cũng không phải chưa từng nghĩ để Ninh Dịch làm cha của Trùng Trùng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tuy rằng cô tin nhân phẩm của Ninh Dịch, nhưng cha kế vẫn là cha kế, mấy thứ như là ba con ấy mà, vẫn là bản chính tương đối tốt.
Nhưng ba ruột của Trùng Trùng, lại đích thực biến mất như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Ngoại trừ Thịnh Tử Du, thậm chí không ai biết anh ta có tồn tại hay không.
Chuyện gì cũng phải suy nghĩ tích cực, có lẽ cha của đứa trẻ này cũng không phải vứt bỏ hai mẹ con bọn họ, mà là đã chết.
Có những lúc vừa nghĩ như vậy, trong lòng Thịnh Tử Du sẽ dễ chịu một chút.
Thịnh Tử Du cảm thấy chính mình đã cực kỳ có mẫu tính, nếu là người khác, có lẽ căn bản cô sẽ không sinh ra đứa trẻ không rõ lai lịch này, càng đừng nói là nuôi dưỡng như tiểu thiếu gia vậy.
Chỉ là việc này có nguyên nhân của nó, lúc trước bác sĩ nói rằng nếu cô bỏ cái thai này, về sau rất khó mang thai lần nữa, Thịnh Tử Du nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy chính mình như thế nào cũng không đến mức bởi vì mang theo một đứa bé liền gả không ra, vì thế nghĩ lại vẫn là quyết định giữ lại đứa bé này.
Vài tháng trước khi Trùng Trùng được sinh ra, Thịnh Cẩn Thường đều ăn ngủ không yên. Bởi vì lấy hiểu biết của ông về Thịnh Tử Du mà đoán, nói không chừng đứa bé này là con lai.
Đương nhiên, trong lòng Thịnh Cẩn Thường vẫn có thành kiến của những người cổ hủ, nếu là con lai da trắng, ông còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nếu sinh ra là con lai da đen hoặc lai Đông Nam Á, ông chắc chắn sẽ ngất xỉu.
Sau Thịnh Tử Du gián tiếp biết lo lắng của ông, nhưng cũng không có mặt mũi nói cho ông nghe, cha của đứa bé chắc chắn là người Trung Quốc, bởi vì cô thường thường mộng xuân thấy anh ta.
Danh sách chương