Sau khi rửa mặt đánh răng xong đi ra, Đàm Mặc đã thay một bộ quần áo khác, tóc tai cũng không còn bù xù nữa, anh lại trở về là thiếu niên lạnh lùng tuấn tú như xưa.

Kiều Lam nhìn mái tóc gọn gàng của Đàm Mặc, bỗng cảm thấy hơi thất vọng.

Bỏ chuyện này sang một bên đi vào vấn đề chính, trong quyển sách về hội chứng Asperger mà Kiều Lam đọc gần đây có nói rằng chứng bệnh này không có cách nào chữa khỏi và sẽ không bao giờ có thể chữa khỏi được, nhưng vẫn có thể giúp người bệnh mắc hội chứng Asperger gần gũi hơn với người bình thường thông qua những cách khác, để họ từ từ hiểu được biểu cảm và ngôn ngữ hình thể của những người xung quanh.

Nếu xem Asperger chỉ là một loại bệnh khiến người bệnh không thể nào giao tiếp với người bình thường, chắc chắn sẽ khiến người bệnh có suy nghĩ rất nặng nề về nó, nhưng nếu đổi thành một cách hiểu khác, chẳng hạn như xem việc giao tiếp với người khác là một môn học, xem biểu cảm và ngôn ngữ hình thể của người khác là một loại ngôn ngữ mà mình chưa hề tiếp xúc, hiểu như vậy hình như mọi việc cũng không còn quá khó khăn.

Bởi vì chưa từng tiếp xúc nên sẽ không hiểu được, nhưng nếu chúng ta từ từ học hỏi thì sẽ có thể giao tiếp được như bình thường.

Đàm Mặc không biết Kiều Lam định dạy mình như thế nào, anh ngồi vào bàn một cách rất ngoan ngoãn, nhưng thật ra trong đầu thì đang rối tung cả lên.

Bởi vì Kiều Lam bỏ điện thoại lên trên bàn khi đi ra ngoài, Đàm Mặc liếc thấy tên sách cô đang đọc có hai chữ AS rất lớn.

Sau đó anh sững người.

Trước đây Đàm Mặc không biết rằng Kiều Lam đã biết anh mắc hội chứng Asperger, mà bản thân anh cũng không muốn để Kiều Lam biết chuyện đó, cũng giống như việc anh không muốn Kiều Lam nhìn thấy đôi chân quái dị và vết sẹo xấu xí kia của anh vậy.

Nhưng bây giờ anh lại đột ngột phát hiện ra một chuyện, thật ra Kiều Lam đã sớm biết hết rồi, chẳng những thế, cô còn lén đi tìm hiểu về nó.

Cô biết từ bao giờ? Làm sao mà biết được? Sau khi biết được chuyện đó thì cô nghĩ thế nào? Cô có nghĩ rằng anh rất quái dị không? Cô sẽ không cảm thấy rằng anh rất phiền phức chứ…

Kiều Lam ra ngoài còn chưa đến một phút, nhưng không biết bao nhiêu suy nghĩ đã lóe lên trong đầu Đàm Mặc rồi.

Một lúc sau, không biết lấy từ đâu, Kiều Lam mang vào một chiếc gương, sau đó kéo ghế ngồi bên cạnh Đàm Mặc, thỉnh thoảng cánh tay hai người lại chạm vào nhau. Khác với bình thường khi ngồi chung bàn Kiều Lam mặc đồng phục, trong nhà rất ấm, thế nhưng Đàm Mặc vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Kiều Lam.

Ấm áp hơn anh rất nhiều.

Kiều Lam đặt gương trước mặt Đàm Mặc: “Được rồi, đầu tiên chúng ta bắt đầu với cái cơ bản trước nhé, chính là cười. Có rất nhiều kiểu cười, cười mỉm này, cười sằng sặc, cười gượng, rồi cười khẩy…vv… Có rất là nhiều kiểu, chúng ta học kiểu đơn giản nhất là được, đó chính là cười mỉm. Nhìn mình nào!”

Đàm Mặc quay đầu sang.

A, thật gần.

“Bất kể là kiểu cười nào thì khóe môi của cậu cũng sẽ nhếch lên, có kiểu thì nhếch cao, có kiểu thì ngược lại. Cười mỉm là biểu cảm mà mọi người thường dùng nhất, hiểu đơn giản là hơi mỉm cười một chút, hơi hơi thôi hiểu không? Hơi hơi nghĩa là khóe môi của cậu sẽ không nhếch lên quá cao, giống như mình bây giờ nè.”

Kiều Lam mỉm cười nhìn Đàm Mặc, chỉ chỉ khóe môi của mình: “Khóe môi nhếch lên, bình thường răng sẽ lộ ra, sau đó mắt hơi nheo lại một chút, gò má nhếch lên trên.” Kiều Lam dùng hai tay làm động tác nhếch lên.

“Nếu như ai đó làm ra biểu cảm như vậy, thế thì tám chín phần là người đó đang mỉm cười. Bình thường khi mỉm cười thì tâm trạng của mọi người đều khá tốt, cười lên sẽ khiến họ trở nên tự tin và xinh đẹp hơn. Những người khác thấy được nụ cười trên mặt họ thì cũng sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”

Đàm Mặc hơi mất tự nhiên dời mắt khỏi gương mặt đang kề sát mình kia của Kiều Lam.

Anh cũng cảm thấy rằng một người cười lên trông sẽ xinh hơn.

Giống như Kiều Lam bây giờ vậy. Giây phút này, Đàm Mặc cảm thấy cô trông thật xinh đẹp.

Hơn nữa dường như anh có thể cảm giác được lúc này tâm trạng của anh đúng là rất tốt.

“Vậy bây giờ chúng ta học cách mỉm cười trước nhé.” Kiều Lam đặt tấm gương trước mặt Đàm Mặc, mình thì vẫn giữ biểu cảm cũ: “Làm như mình này, khóe môi hơi nhếch lên…”

Cuối cùng Đàm Mặc cũng hiểu Kiều Lam đi lấy gương để làm gì.

Anh cố cử động cơ mặt căng cứng, quay đầu nhìn Kiều Lam, cảm thấy mình đã khắc sâu khuôn mặt cô vào tận đáy lòng, nhưng khi chính anh làm thử thì lại không được đơn giản như vậy.

Người bình thường căn bản không cần phải học những thứ này, họ cảm thấy như thế nào thì tự khắc sẽ bày ra biểu cảm như thế ấy. Nhưng đối với Đàm Mặc mà nói, cảm xúc trong lòng và biểu cảm trên mặt dường như không được liên kết với nhau, anh cần phải ra thêm một mệnh lệnh thứ hai, kiểm soát những bộ phận trên khuôn mặt mình để có được biểu cảm tương ứng.

Nụ cười không xuất phát từ trái tim mà là một sự bắt chước.

Hệt như Kiều Lam đã nói ngay từ đầu, xem quá trình này như việc học một ngôn ngữ mới vậy.

Ghi nhớ cảm xúc nào tương ứng với biểu cảm nào cũng như đang ghi nhớ một từ vựng mới, sau đó suy nghĩ kĩ về nó rồi tìm cách để thể hiện ra ngoài, cũng giống như đang đặt một câu với từ mới đó vậy.

Đàm Mặc nhớ đến lúc nhỏ trong trường tổ chức chụp ảnh chung, thợ chụp ảnh bảo anh rằng hãy mỉm cười, thế nhưng anh lại không hiểu cái gì gọi là mỉm cười cả.

Nếu như lúc đó thợ chụp ảnh có thể giống như Kiều Lam bây giờ, nói cho anh biết muốn cười lên thì phải làm sao, có lẽ anh đã có được một tấm ảnh mỉm cười trong tuổi thơ mình.

Khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt hơi nheo lại một chút….

Kiều Lam ngồi ở bên cạnh thiếu niên, nghiêng đầu nhìn anh chăm chú.

Tuy rằng Đàm Mặc rất nghiêm túc, nhưng anh chưa từng học thứ gì như thế này, vậy nên lúc đầu khá khó khăn. Khóe môi anh nhếch lên, nhưng hai bên lại một cao một thấp, không giống đang mỉm cười mà giống như đang cười khẩy. Lúc Đàm Mặc híp mắt lại, trông anh giống như đang chế nhạo dò xét người khác hơn.

“Ừm… Không đúng lắm.” Kiều Lam nói, cô hơi nghiêng người về phía trước, duỗi ngón tay chạm vào môi Đàm Mặc. Nụ cười kỳ lạ trên mặt Đàm Mặc lập tức đông cứng lại. Anh quay đầu lại nhìn cô một cách máy móc.

Kiều Lam quan sát tỉ mỉ biểu cảm của Đàm Mặc. Tay trái cô nâng cằm Đàm Mặc lên, tay phải chạm vào khóe môi phải của anh: “Chỗ này nhếch lên một chút nữa, đúng rồi, cứ như vậy, đừng căng thẳng quá, đừng sợ lộ răng, răng của Mặc Mặc nhà chúng ta đẹp như vậy mà… A, là kem đánh răng vị quýt sao?”

Đàm Mặc cảm nhận được ngón tay ấm áp của Kiều Lam đang chạm vào hai bên má mình, căng thẳng đến mức không biết phải bày ra biểu cảm nào cả. Nghe Kiều Lam nói như thế, anh trả lời theo bản năng: “Cam.”

“Mình cũng thích vị cam.” Kiều Lam nở nụ cười: “Lát nữa chúng ta làm nước cam uống nhé?”

Đôi mắt Đàm Mặc hơi cong lên, vội nói: “Được.”

“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích.” Kiều Lam đột nhiên nói một cách gấp gáp: “Cứ giữ nguyên như vậy nhé.” Kiều Lam vội vàng lấy điện thoại di động ra.

Đàm Mặc luôn nở một cười hơi kỳ lạ, nhưng trong một khoảnh khắc kia, đôi mắt anh cong cong, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười cực kỳ xinh đẹp. Bởi vì từ trước đến giờ Đàm Mặc chưa bao giờ cười, người khác luôn cảm thấy rằng khuôn mặt anh vô cùng lạnh lùng, nhưng giây phút này khi anh cười lên, sự lạnh lùng kia dần dần tan biến.

Hướng đến ánh mặt trời, Kiều Lam lưu giữ khoảnh khắc này lại.

Ánh nắng, thiếu niên, mỉm cười.

Kiều Lam đưa điện thoại di động cho Đàm Mặc: “Cậu cười lên trông rất đẹp đúng không?”

Đàm Mặc nhận lấy điện thoại, nhìn dáng vẻ của mình trên màn hình, sau đó ngẩng đầu nhìn Kiều Lam.

Cười lên đúng thật là rất đẹp.

Nhưng người anh nghĩ đến là Kiều Lam.

Cô cười lên là đẹp nhất.

Bác Trần từ bên ngoài bước vào, thấy được tấm ảnh kia thì kinh ngạc một lúc lâu, sau đó mới vội vàng bảo Kiều Lam gửi ảnh cho ông.

Kiều Lam gửi cho bác Trần rồi lại gửi sang cho Đàm Mặc, sau đó chính cô cũng nhìn chăm chú tấm ảnh kia một lúc lâu.

Anh trông tuấn tú như vậy, nên cười nhiều hơn một chút. Anh cười lên trông rất đẹp, cười nhiều thì mọi người xung quanh sẽ càng thích anh hơn, rồi cứ thế, nhiều người sẽ đến gần anh, anh sẽ có thêm bạn bè và những người thấu hiểu mình hơn nữa.

Mỗi ngày sau đó, Kiều Lam và Đàm Mặc đều cùng nhau học một môn mới, chính là phân biệt biểu cảm của người khác.

Đầu tiên là phân biệt được trước, rồi sau đó từ từ học cách bắt chước lại.

Lúc Kiều Lam đọc sách, thấy trong sách có đề cử một ứng dụng, ứng dụng này đã mời nam diễn viên đóng vai Harry Potter thể hiện những biểu cảm tương ứng với các cảm xúc khác nhau, ngôn ngữ hình thể và đặc điểm nhận dạng của chúng. Để người mắc hội chứng Asperger có thể hiểu được những cảm xúc kia một cách đơn giản hơn, mỗi một loại cảm xúc đều được đi kèm với một tình huống cụ thể.

Chẳng hạn như khi bạn mong đợi rằng sẽ nhận được quà từ cha mẹ vào ngày sinh nhật, nhưng cha mẹ lại quên mất ngày sinh nhật của bạn, cảm giác lúc này của bạn được gọi là thất vọng; rồi khi bạn không làm sai bất kỳ chuyện gì, nhưng tất cả mọi người lại nghĩ rằng bạn đã làm sai, cảm xúc lúc này của bạn được gọi chung là ấm ức.

Kiều Lam cho Đàm Mặc xem qua trước, sau đó để anh đoán xem đối phương đang muốn thể hiện cảm xúc gì, lúc họ có biểu cảm như vậy thì tâm trạng như thế nào, sau khi Đàm Mặc trả lời xong, cô lại cho anh xem những tình huống cụ thể đi kèm.

Đàm Mặc thật sự rất thông minh.

Nhờ vào phương pháp học tập này, anh nhanh chóng nhớ được rất nhiều ngôn ngữ hình thể, cảm xúc và biểu cảm tương ứng. Đàm Mặc cũng dần hiểu được một vài loại cảm xúc mà trước đây anh không thể phân biệt được.

Tuy rằng đối với người bình thường, phương pháp này rất cứng nhắc và có nhiều sai sót. Nhưng đối với Đàm Mặc, đây chắc chắn là một loại tiến bộ.

Kỳ nghỉ hè cứ thế trôi qua. Lúc mới bắt đầu, Đàm Mặc cảm thấy kỳ nghỉ hè quá dài, nhưng bây giờ lại cảm thấy nó hơi ngắn.

Vài ngày trước khi khai giảng, cuối cùng dì Trần cũng trở về. Lúc nhìn thấy Kiều Lam, bà sửng sốt một lúc lâu.

Nghe nói con gái tuổi dậy thì mỗi ngày một khác, hơn mấy tháng không gặp Kiều Lam, dì Trần có chút không nhận ra được.

Nước da của Kiều Lam vốn nên trắng trẻo, dù sao thì mẹ Kiều, chị Hai Kiều và Kiều Nguyên cũng đều rất trắng, còn chị cả của Kiều Lam thì đại khái là do dinh dưỡng không đầy đủ, làm việc mệt nhọc nên sắc mặt hơi kém hơn một chút.

Sau gần một năm bị Đàm Mặc ép ăn đủ thứ, ngày nào cũng là bữa ăn dinh dưỡng do chuyên gia đặc biệt chuẩn bị, kèm theo đó là đủ loại thực phẩm dinh dưỡng khác nhau, những khuyết điểm trước kia của cô đều đã được bù lại toàn bộ. Da cô không còn xanh xao vàng vọt như trước nữa, rốt cuộc cũng trở về là nước da trắng nõn mà thiếu nữ ở tuổi này nên có.

Da trắng hơn, ngũ quan vốn đã vô cùng xuất sắc lúc này càng thêm nổi bật, hệt như một viên ngọc trai bị vùi lấp bởi bùn đất giờ đây đã được lau chùi sạch sẽ, lộ ra dáng vẻ ban đầu.

Vốn chỉ là một cô gái xinh xắn, nhưng rồi bỗng chốc trở thành một thiếu nữ xinh đẹp khiến người khác không dời nổi mắt mình.

Ngũ quan cô tinh xảo, thân hình cao ráo, đôi chân thon dài, lúc đi trên đường chắc chắn là một sự xinh đẹp khiến người khác phải quay đầu nhìn ngắm.

Kiều Lam nhìn mình trong gương, rốt cuộc cũng tin những lời miêu tả về ngoại hình của Kiều Lam trong sách, và cuối cùng cô cũng tin tưởng rằng nước da có ảnh hưởng lớn bao nhiêu đến ngoại hình của một người.

Đàm Mặc ngồi trên xe lăn, nghe dì Trần khen vẻ xinh đẹp của Kiều Lam hết lần này đến lần khác, trong lòng anh dần sinh ra chút cảm giác tự hào, hệt như người mà dì Trần đang hết lời khen ngợi kia không phải là Kiều Lam mà là anh vậy.

Rồi cũng đến ngày nghỉ cuối cùng, Kiều Lam thu dọn đồ đạc của mình xong thì trở về trường học, dọn dẹp sơ ký túc xá, sáng ngày mai đi điểm danh.

Nhắc đến thì hơi hồi hộp một chút, không biết cô được xếp vào lớp mấy, có được học cùng với Đàm Mặc hay không.

Bác Trần vui vẻ tự mình đưa Kiều Lam đến trường, lúc rời đi còn để lại một câu, bảo cô cứ yên tâm.

Kiều Lam đi rất gấp, không nghe rõ lời ông cũng không kịp phản ứng lại. Hôm sau khai giảng xong, Kiều Lam đi đến bảng thông báo xem danh sách lớp. Sau khi thấy tên mình và Đàm Mặc cùng ở lớp 18, cô khẽ cười.

Hóa ra bảo cô yên tâm là như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện