Sự khác biệt rõ ràng nhất của việc chuyển ra khỏi trường đó chính là thời gian sống chung của hai người nhiều hơn trước.

Nhưng Đàm Mặc cảm thấy còn có thể nhiều hơn một chút nữa.

Anh có điều kiện này, cũng có năng lực như thế. Đàm Mặc có thể đáp ứng mọi nhu cầu ngoài giờ học của Kiều Lam, thư viện, phòng tự học, phòng tập thể thao, Đàm Mặc đều có thể chuẩn bị đầy đủ toàn bộ trong nhà, tất cả hoạt động kèm theo, anh đều có thể hoàn thành cả.

Với chuyện này, Đàm Mặc thống kê rất rõ ràng, từ tám giờ sáng hôm qua tách ra từng người lên lớp, buổi tối bảy giờ về đến nhà, bỏ qua thời gian ăn cơm trưa cùng nhau, một ngày hai mươi bốn giờ bọn họ ở bên nhau mười sáu tiếng.

Vừa khéo là hai phần ba ngày, Đàm Mặc xem như hài lòng với khoảng thời gian này.

Hôm qua xem như hài lòng nhưng hôm nay thì không hài lòng lắm, bởi vì giai đoạn chuẩn bị cho hoạt động câu lạc bộ đầu tiên của Kiều Lam cuối cùng đã kết thúc, bây giờ bắt đầu tiến vào giai đoạn nghiên cứu và thảo luận.

Giai đoạn này không thể làm việc riêng nữa.

Buổi chiều học xong, Kiều Lam đến câu lạc bộ. Đàm Mặc mặt không biểu cảm ở ghế sau xe. Bác Trần liếc nhìn Đàm Mặc qua gương. Dù sao cũng là đứa bé mà ông nhìn từ nhỏ đến lớn, bác Trần có thể đoán được đại khái lý do Đàm Mặc không vui.

Tuy nhiên, khác với suy nghĩ của Đàm Mặc, bác Trần không cảm thấy Kiều Lam thế này thì có gì không ổn, dù sao cũng là hoạt động của trường. Ông cẩn thận cân nhắc không biết mình có nên tìm chuyện gì đó để chuyển sự chú ý của Đàm Mặc hay không? “Mặc Mặc này.” Bác Trần suy nghĩ một chút rồi nói. “Bây giờ cháu đủ tuổi rồi, có thể đi thi bằng lái, rảnh rỗi hay là học lái xe, đến lúc đó mua chiếc xe, cháu và Lam Lam ra ngoài cũng thuận tiện hơn chút.”

“Ừ.” Đàm Mặc trả lời chẳng mấy hứng thú, vài giây sau, anh đột nhiên lên tinh thần.

“Học.” Đàm Mặc nói. “Ngày mai học luôn.”

Bác Trần: “…???”

“Tìm được người rồi thì nhớ báo cho cháu biết.”

Bác Trần: … Sao ông lại cảm thấy mình đang gây cản trở chứ chẳng giúp được gì?

Hôm sau, bác Trần liên hệ giáo viên cho Đàm Mặc, thuê giáo viên riêng đắt hơn nhiều so với trường dạy lái xe bình thường, có thể phối hợp với thời gian học của Đàm Mặc, hơn nữa cũng sẽ không nóng tính như giáo viên bình thường.

Giáo viên gọi điện thoại cho Đàm Mặc, hỏi mỗi ngày anh có cụ thể bao nhiêu thời gian để tập lái xe.

Đàm Mặc cầm thời khóa biểu của mình và Kiều Lam, so sánh với nhau một lúc, anh soạn ra một tờ thời gian biểu rồi gửi cho huấn luyện viên.

Dạo gần đây ngày nào Kiều Lam cũng phải đến câu lạc bộ bên kia một chuyến, ngắn thì hai mươi – ba mươi phút, dài thì một – hai giờ. Bên ngoài trường học có chợ đêm, bận bịu xong rất nhiều sinh viên thích nhất là dạo một vòng quanh chợ đêm ngoài trường học rồi mới trở về ký túc xá. Kiều Lam đang thu dọn đồ đạc thì có một đàn chị nói muốn đi nên hỏi Kiều Lam một tiếng rằng cô có muốn đi hay không.

Kiều Lam lắc đầu: “Không đi đâu, em còn có chút việc.”

Bác Trần vừa mới nhắn tin hỏi cô khi nào có thể kết thúc, Kiều Lam nói thời gian đại khái, đến bây giờ đã mấy phút trôi qua, tức là bác Trần đã đợi được một lúc rồi.

Tuy rằng bình thường cũng là bác Trần và Đàm Mặc cùng đi đón Kiều Lam nhưng Wechat đều là Đàm Mặc nhắn cho cô, sao hôm nay lại đổi thành bác Trần?

Kiều Lam hơi ngờ vực, nói tạm biệt với mọi người rồi đi xuống lầu.

Đàn chị cũng không nói gì, như thể thật sự chỉ là thuận miệng hỏi một chút, hỏi Kiều Lam xong thì lại hỏi những người khác, ngoại trừ những người cũng như cô và chuẩn bị đi thư viện ra thì còn lại bảy tám người cùng đi chợ đêm.

Kiều Lam xuống lầu, đi ra khỏi cổng trường. Cô nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc của bác Trần, lên xe rồi mới phát hiện Đàm Mặc không có ở đó.

“Bác Trần, Mặc Mặc đâu?”

“Học lái xe rồi.” Bác Trần nhớ đến những lời mà Đàm Mặc dặn dò mình, yên lặng thở dài.

“Lần trước muốn cả hai đứa đi học, kết quả cậu ấy chưa đủ tuổi, người ta không cho. Dạo gần đây bác thấy buổi tối cậu ấy rất rảnh rỗi nên đẩy đi học lái xe. Đàn ông con trai mà, đây đều là những kỹ năng thiết yếu.”

“Vâng.” Kiều Lam gật gù, cảm thấy rất có lý.

Tuy rằng đã có bằng lái xe nhưng thật lòng mà nói, Kiều Lam thực sự không dám ra đường, nếu Đàm Mặc học được thì càng tốt, dù sao cũng không thể làm phiền bác Trần như vậy, người lớn tuổi nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

“Chúng ta về ăn cơm trước, dì của cháu có để phần cho cháu đó. Lát nữa gần đến giờ bác sẽ đến trường dạy lái xe bên kia đón Đàm Mặc.”

“Vâng ạ.” Kiều Lam gật gật đầu, xong rồi lại bổ sung thêm: “Cháu cũng đi nữa.”

Bác Trần nhớ đến những gì Đàm Mặc dặn dò trước đó rồi nhìn lại Kiều Lam bây giờ, nếp nhăn quanh mắt càng lộ rõ theo nụ cười.

Đàm Mặc học xong lúc chín giờ rưỡi tối, Kiều Lam và bác Trần đến sớm vài phút, đứng một lát xem Đàm Mặc học lái xe.

Người thông minh làm gì cũng rất giỏi, Đàm Mặc học cực kỳ nhanh, nhưng rồi sau khi kết thúc, Kiều Lam nghe giáo viên nhỏ giọng nói thầm với bác Trần rằng sao đứa nhỏ này im lìm quá, hơn hai tiếng học lái xe, toàn bộ quá trình ngoại trừ “ừ” ra thì chẳng nói lấy một câu.

Bác Trần vui vẻ bảo tính tình Đàm Mặc như vậy đấy.

Tạm biệt giáo viên xong rồi quay trở về xe bác Trần, Đàm Mặc – người mà giáo viên vừa bảo là toàn bộ quá trình đều im lìm mặt không biểu cảm – lập tức quấn tới ôm eo Kiều Lam, cọ cằm lên bờ vai cô bắt đầu làm nũng, muốn tủi thân bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Đàm Mặc dụi vào người Kiều Lam, giọng nói khe khẽ, có lẽ là sợ bác Trần nghe được: “Tập lái xe chán quá, anh cũng chẳng biết phải nói gì với giáo viên cả.”

Kiều Lam nhớ đến những lời giáo viên vừa nói, cô mỉm cười, sờ lên lỗ tai Đàm Mặc: “Sao không nói cho em biết là anh muốn học lái xe?”

“Bác Trần đột nhiên đề nghị rồi tìm người quen, quá trình rất nhanh, vừa đúng hôm nay có thể học luôn nên chưa kịp nói cho em biết.” Đàm Mặc nói. “Thật sự chán lắm đó, Lam Lam, em đi theo tập lái xe với anh nhé?”

“Anh không nói thì em cũng đi với anh mà.” Kiều Lam trả lời. Vừa rồi nghe giáo viên bảo Đàm Mặc quá im lìm, Kiều Lam liền nghĩ không thì mình đi tập lái xe với Đàm Mặc cũng được, lúc trước cô học lái xe Đàm Mặc cũng luôn đi cùng cô, nếu anh không đi cùng thì hẳn là cô cũng rất chán.

Đàm Mặc nghe được đáp án hài lòng, anh còn cố ý hỏi Kiều Lam: “Vậy hoạt động câu lạc bộ của em thì sao?”

“Thật ra cũng không có công việc gì quan trọng, mọi người tụ họp cũng là ngồi chơi nói chuyện mà thôi.” Kiều Lam trả lời. Bởi vì đây là hoạt động đầu tiên nên chỉ là một cuộc khảo sát xã hội kiểu đơn giản nhất. Gần đây mọi người ngồi lại với nhau và nêu ý kiến, Kiều Lam đã phát biểu rồi, ngoài ra còn có hai người khác cùng câu lạc bộ đã phát biểu xong mấy ngày nay cũng không đến. Quý Túc và những người khác hình như cũng chẳng nói gì.

Vậy nên đó không phải là vấn đề lớn, hơn nữa Đàm Mặc tập lái xe vào khoảng bảy giờ tối, bình thường năm giờ hai mươi là tan học nên kiểu gì cũng kịp.

Đàm Mặc vui mừng trong lòng, liên tục gật đầu một cách nghiêm túc: “Vậy là tốt rồi.”

Đàm Mặc như vậy chọc cười Kiều Lam, cô nhéo mặt anh một cái, cười nói: “Vui thì cứ cười đi, giả bộ thế này thì em không nhìn ra hả?”

“Giả vờ thế này mà cũng bị nhìn ra được, Lam Lam nhà anh thật thông minh.” Đàm Mặc biết nghe lời phải hôn một cái lên má Kiều Lam, không hề dè bác Trần ngồi phía trước vừa giúp anh đổ vỏ.

Bác Trần lắc đầu bất đắc dĩ. Aizz, con trẻ lớn rồi, đều biết chơi chiêu.

Mấy ngày sau, nếu muộn quá thì Kiều Lam không đi được, còn sớm thì đến câu lạc bộ một chuyến, không có việc gì quan trọng sẽ về sớm. Vì là buổi chiều, giờ cơm tối, thỉnh thoảng đàn chị vẫn hỏi cô có muốn cùng đi ăn cơm hay không. Kiều Lam mỉm cười nói không đi, bạn trai đang chờ ở dưới lầu.

Đàn chị nở một nụ cười tỏ ý “chị hiểu chị hiểu” rồi giục cô nhanh đi. Sau khi Kiều Lam đi rồi, một cô gái không kìm được mà nói với đàn chị vừa gọi Kiều Lam: “Lần nào cũng không đi, tiền bối, chị gọi cậu ta mãi làm gì?”

“Hỏi chút nè, tất cả mọi người đều cùng một câu lạc bộ hả.” Bùi Bắc Gia liếc mắt nhìn thoáng qua Quý Túc bên kia, cười cười, nói: “Hôm nay muốn ăn gì?”

Mọi người anh một câu tôi một câu. Tâm tình của La Man không tốt lắm, cả người ủ ra ủ rũ. Không biết tại sao, La Man cảm thấy đàn anh trước đây vẫn đối xử với cô nàng rất tốt dạo này dường như trở nên lạnh nhạt.

Tuy rằng trước đây đàn anh cũng không quá nhiệt tình, bây giờ gặp vẫn sẽ chào hỏi và cười nói, vẫn kiên nhẫn trả lời khi cô nàng đặt câu hỏi, nhưng La Man luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

La Man buồn buồn cầm điện thoại ngẩn người, ngẩn người xong rồi thì dỏng tai một lát, liền nghe thấy một cô gái bên cạnh tình cờ nhắc đến tên Kiều Lam.

Dù sao thì lúc trước cũng ở chung phòng trong một thời gian dài, La Man vô thức lắng nghe xem hai cô gái kia nói gì, thế rồi nghe được một cô gái trong đó nói Kiều Lam quá đơn độc.

Đúng thật là Kiều Lam quá đơn độc, so với mọi người.

Nhưng cái đơn độc ấy lại có lý do chính đáng. Không trọ ở trường, có bạn trai, không giao du với người khác đều là những chuyện rất bình thường. La Man nói thầm trong lòng, người ta có đơn độc hay không thì mắc mớ gì đến mấy người chứ.

Thế rồi ngay sau đó, một cô gái khác cũng rất đồng tình, nói đúng là vậy. Cô ta còn bảo dù biết rằng Kiều Lam đang yêu đương nhưng cũng chẳng có ai yêu đương như thế hết, chỉ cần là chuyện liên quan đến bạn trai thì tất cả đều lấy bạn trai làm đầu, hầu như thoái thác mọi hoạt động của câu lạc bộ.

“Thì ra không phải có mỗi cậu nghĩ thế à?” Cô gái kia ngạc nhiên nói. “Cứ như thể sợ ai đó cuỗm mất bạn trai cậu ấy không bằng.”

Dứt lời, có người bên cạnh nghe thấy cũng cười nói: “Dù sao cũng là hotboy cơ mà, dáng dấp đẹp trai, gia cảnh tốt, năng lực cũng rất giỏi, người ngấp nghé tất nhiên là không ít, giám sát chặt chẽ một tí cũng không phải là không thể hiểu được…”

Lúc đầu tâm tình của La Man không tốt, nghe được những lời này thì lập tức sôi máu.

La Man thừa nhận rằng mình có chút ghen tị với Kiều Lam, từ ban đầu cô nàng vẫn không khỏi ghen tị, dù sao thì Kiều Lam cũng xinh đẹp và xuất sắc như thế, ngoại trừ ghen tị với những điều đó ra thì La Man còn ghen tị với tình cảm giữa Kiều Lam và Đàm Mặc.

Lúc Kiều Lam còn trọ ở trường, La Man rất thích hóng hớt chuyện của Kiều Lam và Đàm Mặc. Vì chuyện này mà Liễu Xán Xán mắng cô nàng rất nhiều, nhưng La Man cứ thích hỏi, bởi vì đôi “gà bông” Kiều Lam và Đàm Mặc này thật sự rất ngọt ngào.

La Man không nói được là khác chỗ nào nhưng cô nàng cảm thấy rằng giữa hai người này không có bất kỳ chỗ nào cho người khác. Trước đây La Man chưa bao giờ nghĩ rằng yêu đương cũng có thể cho hết đi như thế.

Lớn như vậy rồi, La Man cũng hy vọng rằng sẽ gặp được người mình thích và cũng thích mình, giữa hai người có thể có tình yêu ngọt ngào. Trước khi gặp Kiều Lam, cô nàng không có kế hoạch cụ thể nào cho tình yêu mà mình ao ước, mãi đến khi gặp được Kiều Lam rồi, La Man mới biết được, thì ra thứ mình ao ước nhất chính là một tình cảm như thế.

Có lẽ không phải là vì bênh vực Kiều Lam mà chỉ là những lời cô gái này vừa nói đã phá vỡ tâm tư tốt đẹp và thứ mà La Man ao ước, cộng thêm việc cô nàng vốn đang trong tâm trạng tồi tệ, vậy nên La Man đã “sạc” hai người kia ngay tại chỗ.

“Người ta ăn một bữa cơm với bạn trai thôi thì ngay lập tức biến thành quá đơn độc, không thích hòa đồng. Trong câu lạc bộ không phải cũng có người yêu đương, mỗi ngày thích thì đến không thì thôi sao? Sao mấy người lại không nói người đó quá đơn độc? Kiều Lam làm gì mấy người mà mấy người nói chuyện khó nghe như thế? Nói xấu sau lưng mà làm gì, có giỏi thì nhân lúc Kiều Lam chưa đi mà nói thẳng trước mặt người ta ấy!”

Hai cô gái vừa nói chuyện là bạn cùng lớp với Kiều Lam và La Man, bình thường gặp nhau còn có thể chào hỏi nói chuyện, vậy nên bọn họ thật sự không ngờ rằng La Man lại đột nhiên ầm ĩ với bọn họ vì Kiều Lam.

Sau lưng ai mà chẳng nhiều chuyện một chút, đó là quá bình thường, kết quả bị La Man nói thế này nghe kiểu gì cũng thấy kỳ quái, nhất là khi các đàn anh đàn chị bên cạnh cũng đều nhìn lại.

Quý Túc nghe thấy hai chữ Kiều Lam thì quay đầu sang, có lẽ là không ngờ rằng La Man lại đột nhiên ra mặt cho Kiều Lam, anh ta nhìn cô nàng cãi nhau với hai cô gái khác một cách cực kỳ hứng thú.

Hai cô gái kia sĩ diện, có chút không nhịn được: “Tôi nói Kiều Lam thì mắc mớ gì đến cậu hả. Bọn tôi cũng đâu có nói gì, chỉ bảo Kiều Lam như thế quá đơn độc, sau này tốt nghiệp đi làm chắc chắn không hòa đồng được với người khác…”

“Kiều Lam người ta trông xinh đẹp, yêu đương từ hồi cấp ba, thi đại học bảy trăm hai mươi điểm, không có chỗ nào là không xứng với Đàm Mặc hết. Cái gì mà giám sát chặt chẽ với chả canh chừng, người ta đã sớm gặp phụ huynh, chỉ chờ đủ tuổi là kết hôn thôi, không cần cậu phải quan tâm lo lắng. Quần áo người ta mặc trên người cả mấy nghìn mấy vạn, mỹ phẩm hàng hiệu thích mua thì mua, cần cậu lo lắng công việc sau này có thuận lợi hay không đấy, lén la lén lút muốn gièm pha ai đây hả.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện