CHƯƠNG 18: KHÔNG SỢ KHÔNG SỢ

Tô Mạch mơ một giấc mơ, cậu ở trong giấc mơ kia lại là một đứa bé gầy yếu khiến người khác thống hận, đứa bé đó đang dựa vào đầu giường ho. Mẹ cậu tới dịu dàng hỏi cậu: "Mạch Mạch à, mẹ đưa con đi bệnh viện nhé?" Tô Mạch gật đầu, rất ngoan ngoãn đáp một tiếng "vâng".

Trong bệnh viện chỗ nào cũng là người, vách tường đều là màu trắng, biểu tình trên mặt bác sĩ và y tá đều rất lạnh, Tô Mạch có chút sợ hãi, nắm chặt lấy tay của mẹ, không dám buông dù chỉ một giây. Có mẹ ở bên cạnh, cho dù y tá phải thử 3 lần mới lấy được ven, cậu vẫn có thể cắn răng chịu đựng.

Tô Mạch ngẩng đầu nhìn bình nước lớn đang chậm rãi chảy từng giọt xuống cái ống trong suốt tới tay mình, vẫn còn phải truyền một thời gian nữa, Tô Mạch có chút khó chịu, tựa đầu vai mẹ nghỉ ngơi. Mẹ Tô Mạch nhẹ nhàng đẩy cậu dậy, lấy gối lót dưới thắt lưng cậu, giọng nói vừa dịu dàng vừa dễ nghe.

"Mạch Mạch, mẹ ra ngoài một lát, con ở đây đợi mẹ nhé?"

Tô Mạch theo bản năng muốn từ chối, nhưng cậu là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện, thấy ánh mắt mẹ nhìn mình như mong đợi điều gì đó, cuối cùng vẫn cắn môi gật đầu.

Bình truyền lại đổi sang cái mới, mẹ vẫn chưa quay lại, đến tận khi truyền xong bình thứ hai, một bóng hình quen thuộc nhanh chóng tiến vào.

Tô Mạch vừa mừng vừa sợ: "Bố! Con truyền xong rồi, bố tới đón con sao?"

Bố Tô Mạch lạnh lùng nhìn Tô Mạch: "Mẹ mày đâu?"

Tô Mạch mờ mịt lắc đầu: "Mẹ đi ra ngoài từ nãy mà chưa có quay về."

Bố Tô Mạch đấm lên tấm cửa gỗ một cái, tiếng vang lớn khiến Tô Mạch bé nhỏ sợ tới mức run cả người, hoảng sợ co rúm người trên giường, cẩn thận nhìn khuôn mặt vặn vẹo của ông.

"Tiện nhân!" Bố Tô Mạch nghiến răng nghiến lợi, hận ý tràn ngập, "Tiện nhân! Tiện nhân! Lại đi tìm cái thằng khốn nạn kia rồi!" Bố Tô Mạch nói xong liền quay người rời đi, để lại Tô Mạch ngây ngốc cuộn người trên giường, Tô Mạch vươn tay, nhẹ giọng gọi: "Bố ơi, con truyền xong rồi, đưa con về nhà....." Nhưng không có ai quay lại, bố cậu không quay lại, mẹ cậu cũng không, không có một ai.

Tô Mạch không tìm được đường về nhà, cậu ôm đầu gối cuộn tròn ngồi trên hàng ghế ngoài phòng bệnh, đem mặt vùi vào chân. Tô Mạch không dám đi, cậu sợ lúc bố mẹ quay về lại không tìm thấy mình.

Tô Mạch bé nhỏ chờ mãi, chờ mãi, chờ đến khi trời tối om, chờ đến khi người trong bệnh viện càng ngày càng ít, đến khi trước mặt bắt đầu xuất hiện ảo ảnh hình thù kỳ quái, vách tường trắng trong bệnh viện thực sự đáng sợ, nhưng cuối cùng vẫn không có một ai quay lại. Tô Mạch từ bất an đến hoảng sợ, rồi lại từ hoảng sợ tới chết lặng, từ chết lặng lại biến thành tâm lặng như nước*. Tới khi bà ngoại tìm cậu hơn nửa ngày chạy tới ôm cậu vào lòng, Tô Mạch đã không thể nói ra lời.

*Tâm lặng như nước: bình tĩnh như mặt nước, miêu tả sự kiên trì tin tưởng, không bị bên ngoài ảnh hưởng.

Tô Mạch ngủ trong căn nhà trống 3 ngày, không có mẹ, cũng không có bố, chỉ có bà ngoài đang lau nước mắt. Câu đầu tiên Tô Mạch nói khi cậu tỉnh lại chính là: "Không bao giờ đi bệnh khám bệnh nữa, không bao giờ."

"Sốt đến như vậy rồi mà không đi cái gì mà không đi!"

Có người rất hung dữ nói cậu, nhưng Tô Mạch không sợ, cậu kiên định lắc đầu rúc mặt vào đầu gối ngồi trong góc.

"Có tôi ở đây, tôi không đi đâu cả." Có người vỗ ngực bảo đảm, Tô Mạch vẫn lắc đầu như cũ, tất cả đều là kẻ nói dối.

"Đây, cậu xem như vậy được chưa nào, chúng ta nắm tay, nắm chặt như vậy là tôi sẽ không đi được rồi."

Có người đưa tay tới cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Tô Mạch, cậu kinh ngạc, ngẩng đầu lên muốn nhìn rõ là ai, nhưng người trước mặt như bị ẩn sau màn sương mù, không thể nhìn rõ, chỉ có ấm áp trong lòng bàn tay là chân thật đến tột cùng.

Cơ thể Tô Mạch bắt đầu run rẩy, cậu nắm chặt lấy bàn tay ấy, mạnh mẽ giữ chặt như cọng cỏ cứu mạng của bản thân, đến khi chủ nhân của bàn tay ấy nhịn không được nhẹ nhàng hô lên một tiếng, Tô Mạch lúc này mới chậm rãi mở hai mắt, bình tĩnh xuyên qua màn sương mù, nhìn rõ người trước mặt.

Giang Ly đau đến cau mày, nhưng lại sợ quấy rầy giấc ngủ của Tô Mạch, cố gắng cẩn thận rút tay về, nhưng vừa di chuyển một chút là Tô Mạch lại nắm chặt hơn. Giang Ly thật sự không chịu nổi, nhẹ giọng nói: "Nào Tô ca! Cậu mau tỉnh lại đi! Cứ nắm tay tôi chặt như này kiểu gì nó cũng gãy đấy!"

Tô Mạch không buông ra, nhưng lực tay đã thả lỏng hơn đôi chút, Giang Ly cúi đầu thở phào một hơi, nhưng vừa ngẩng đầu liền ngây người.

Một giọt nước mắt từ trên khóe mắt của Tô Mạch từ từ chảy xuống, Giang Ly cảm thấy một khắc thất thần này của cậu đẹp đến mức khiến người hít thở không thông, cũng đau lòng đến mức khiến người không thở nổi. Giang Ly luống cuống, lấy tay lau lung tung mặt Tô Mạch, miệng lải nhải: "Này, tôi vẫn ở đây mà! Chỉ định rút tay ra chút thôi, cậu khóc cái gì chứ? Được rồi, tôi không rút tay ra nữa, cậu cứ nắm đi, có gãy thì tôi vẫn bất động được chưa?"

Môi Tô Mạch hơi run run, nhẹ giọng nói một chữ: "Được."

Giang Ly ngửa đầu hét một tiếng: "Mẹ kiếp, cậu định bóp nát tay tôi thật à!"

Y tá ở bên ngoài cửa gõ gõ: "Hét cái gì mà hét? Làm như cả cái bệnh viện có mỗi hai đứa đấy à?"

Tô Mạch nhanh chóng thu tay lại, Giang Ly đau khổ xoa xoa ngón tay, ai oán dùng cằm chỉ chỉ cậu: "Cũng sắp truyền xong rồi, không phải bọn em sợ chị ở ngoài không nghe thấy sao?"

"Dựa vào cái cổ vịt đực này của em, đến người điếc còn nghe thấy." Chị y tá nhìn bình truyền nước của Tô Mạch, nhanh chóng chạy sang rút kim tiêm ra, lại dán bông cẩn thận cho cậu, "Xong rồi đấy, đi đi, người bạn trai này của em ồn chết đi được, nhanh chóng đem đi đi."

"Cái gì cơ?" Giang Ly chỉ vào mặt mình, kinh ngạc nói: "Ai ồn chết đi được cơ? Ấy, không phải, bạn trai gì cơ?"

"Bạn, trai." Chị y tá đầy ý vị liếc Giang Ly một cái, "Đi đi đi! Đừng có lằng nhằng!"

Tô Mạch giảm sốt xong đứng dậy xuống giường, đi thử vài bước, tinh thần cũng không tệ lắm, tốt hơn rất nhiều so với lúc trước. Tô Mạch khóe miệng cười cười, quay đầu chầm chậm bước tới bên người Giang Ly, Giang Ly cảnh giác nhìn nụ cười vô cùng chân thành kia của Tô Mạch, trong lòng lại hoảng hốt không lý do.

"Tô ca, cậu định làm gì....cái định mệnh!" Giang Ly trực tiếp bị Tô Mạch đánh đến nhảy dựng lên, cậu vân vê đầu ngón tay hơn tê dại, rất tốt, mông đàn hồi không tồi. Y tá thu dọn bên cạnh nhìn thấy cảnh này mà phụt cười ra tiếng.

Giang Ly che mông lại, mặt đầy oán giận: "Mẹ kiếp! Con mẹ nó! Tô ca cậu thôi được chưa? Định đem lão tử đánh chết ở đây à!"

Tô Mạch đứng cạnh cửa, quay đầu về phía Giang Ly, ngoắc ngoắc ngón tay: "Đi thôi, bạn, trai."

Giang Ly lập tức chạy trối chết ra ngoài trong tiếng "ái chà chà" của chị y tá.

Tô Mạch ngẩng đầu nhìn trời, tối nay có trăng, còn rất tròn trịa, trời quang vừa nhu hòa vừa yên tĩnh, trái ngược hoàn toàn với tử khí đen tối của đêm hôm đó. Giang Ly vừa che mông vừa đi theo phía sau không ngừng trách cậu, Tô Mạch nghe những lời này vào tai ngược lại cảm thấy rất an tâm. Điều Giang Ly không thấy được chính là, Tô Mạch đi phía, đang cười rất dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện