Mặc dù có Vưu Vi ở đó, nhưng việc quay phim vẫn diễn ra suôn sẻ.

Cố Kiều Niệm không đếm xuể những quảng cáo mà cô ấy đã đóng từ khi còn là một đứa trẻ, vì thế kinh nghiệm diễn xuất của cô rất phong phú.

Hầu như những cảnh cần quay, cô chỉ cần một lần là qua.

Tiến độ công việc của Hứa Hi Nghiên rất chậm, cô ta vừa nôn nóng vừa bực bội khi thấy Cố Kiều Niệm suôn sẻ như vậy.

Hứa Hi Nghiên liên tục đổ lỗi cho các nhân viên khiến cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn.

Tổng thanh tra Tiêu với vai trò là người phụ trách của thương hiệu, luôn nhìn sang bên này.

Sau khi Hứa Hi Nghiên trở nên mất bình tĩnh, tổng thanh tra Tiêu nhìn chằm chằm Cố Kiều Niệm một cách thèm thuồng.

Lúc này.

Cố Kiều Niệm đang quay quảng cáo cho một ứng dụng về thời trang trong studio, cô mặc một chiếc váy bó sát ôm quanh ngực.

Làn da của cô vốn đã trắng nõn mịn màng, nhưng nhờ lớp phấn highlight mà chuyên viên trang điểm điểm thêm lên cổ và vai của cô, làn da ấy càng trở nên rõ nét và tỏa sáng hơn.

Giống như cả người cô đều phát sáng.


Đôi chân thon dài và thẳng tắp ẩn hiện dưới đường viền váy của cô không còn gì có thể chê được.

Đôi chân của Cố Kiều Niệm cực kì hot, là thứ được tìm kiếm nhiều nhất.

Hứa Hi Nghiên nhếch mép, ánh mắt đầy vẻ coi thường.

Một món đồ có đẹp đẽ đến đâu, nhưng một khi dính bẩn rồi… thì cũng chỉ là hoa lá tả tơi, thân tàn ma dại mà thôi!
Cô ta đang đợi ngày này đến!
Cố Kiều Niệm hoàn thiện cảnh quay cuối cùng chỉ trong một thời gian ngắn.

“Mọi người vất vả rồi.


Cố Kiều Niệm đặt tay lên ngực, lịch sự cúi đầu cảm ơn nhân viên tại trường quay.

Tổng thanh tra Tiêu nuốt nước bọt không ngừng, ông ta nhìn chằm chằm vào Cố Kiều Niệm như muốn rơi cả mắt ra ngoài.

Khi cảnh quay quảng cáo kết thúc, ông ta muốn bước tới ngay lập tức để được nhìn kĩ hơn bảo vật này.

Nhưng ông ta còn chưa kịp bước tới, thì người quản lý đã lao tới chỗ Cố Kiều Niệm như một cơn gió, khoác áo cho cô ngay sau khi cô hoàn thành cảnh quay.

Cảnh tượng hoàn mỹ ngay lập tức bị che lại.

“Tiến độ của bên thực tập sinh thế nào?” Cố Kiều Niệm mặc áo khoác vào, nhìn thấy tổng thanh tra Tiêu đi đến.

“Cung Dịch đang quay phim, chị có muốn qua đó xem không?” Chu Chu khẽ hỏi.

Cô ấy nghĩ, nếu để cho Cố Kiều Niệm nhìn thấy sự xuất sắc của Cung Dịch nhiều hơn thì có thể cô sẽ thay đổi quyết định không ký hợp đồng với anh như trước đó.

Cố Kiều Niệm chưa kịp trả lời thì tổng thanh tra Tiêu đã đi tới.

“Không hổ danh là nữ diễn viên trẻ tài giỏi nhất của chúng ta, biểu hiện trước ống kính của cô thật tuyệt vời! Nhà chúng tôi đã thuê không biết bao nhiêu người đại diện nhưng không có ai chuyên nghiệp bằng cô! Thật xinh đẹp!”
Khi buông lời khen Cố Kiều Niệm xinh đẹp, tổng thanh tra Tiêu đưa mắt liếc nhìn xuống ngực của cô một cách trơ trẽn.

Cố Kiều Niệm giữ chặt chiếc áo khoác, cố gắng ngăn cản ánh nhìn của ông ta, nhưng cho dù là thế thì ở khoảng cách gần như vậy, mỗi tấc gia tấc thịt của cô đều là cám dỗ trí mạng đối với tổng thanh tra Tiêu.

“Kiều Kiều, chúng ta chụp một bức ảnh nhé?” Tổng thanh tra Tiêu ngước mắt lên nhìn Cố Kiều Niệm, nếu không phải có đám đông ở đây thì có lẽ ông ta đã bổ nhào tới rồi.

Nếu lúc nãy chỉ là nghi ngờ, hiện tại thì cô chỉ cần nhìn điệu bộ và biểu cảm của tổng thanh tra Tiêu, Chu Chu biết chắc chắn ông ta có vấn đề.

“Vâng, ông chờ một chút!” Chu Chu vỗ vỗ tay: “Mọi người, chúng ta cùng nhau chụp một tấm ảnh nhé?”
Mọi người nghe nói có thể chụp ảnh cùng với Cố Kiều Niệm, cho dù là chụp ảnh chung với người khác nữa nhưng ai cũng thấy vui vẻ vội đặt đồ đang cầm trên tay xuống, chạy đến chụp ảnh.

Tổng thanh tra Tiêu: “…”

Ông ta hận không thể cho cô quản lý này một cái bạt tai thật mạnh.

“Cô Chu, đúng chứ? Ý của tôi là, tôi muốn chụp một bức ảnh chỉ có tôi và Kiều Kiều để mang về khoe với con gái!” Tổng thanh tra Tiêu nhấn mạnh từng câu từng chữ.

“Thật xin lỗi, gần đây tin tức chủ đề về tôi rất nhiều nên không tiện chụp ảnh riêng với một người nào đó để tránh gây ra tin đồn thất thiệt.

Lần tới, ông dẫn con gái của mình đến đây, tôi sẽ chụp ảnh cùng con gái ông.


Cố Kiều Niệm vẫn duy trì thái độ và lời nói nhã nhặn, lịch sự.

Tổng thanh tra Tiêu nghe Cố Kiều Niệm nói chuyện, ngửi thấy mùi nước hoa tỏa ra trên người cô lập tức cả người rạo rực, buông lời lộ liễu: “Vậy cũng được, chắc chắn con bé sẽ rất vui.

Cô không biết đâu, con gái tôi thích cô lắm, mỗi lần thấy cô xuất hiện trên TV, nó đều gọi cô là mẹ, có nói thế nào nó cũng không sửa, ha ha, không biết con bé và cô có duyên làm mẹ con không nữa.


Cố Kiều Niệm lạnh lùng đưa mắt nhìn ông ta.

Lúc này, mọi người đã tập trung đông đủ.

Tổng thanh tra Tiêu vội vàng tìm chỗ đứng bên cạnh Cố Kiều Niệm, không ngừng đưa cơ thể mình dựa vào người cô.

Chu Chu khó chịu đến mức muốn chen vào giữa một lần nữa…
Cố Kiều Niệm quay người lại, cô mỉm cười, nhẹ nhàng đi đến chỗ các chuyên viên trang điểm phía sau và nói: “Có muốn tôi đứng đó cùng mọi người không?”
Các chuyên gia trang điểm và stylist cực kì vui mừng gật đầu.

Tìm đâu ra một cơ hội thứ hai được đứng cạnh Cố Kiều Niệm và chụp ảnh cùng như vậy được chứ?
Cứ như vậy.

Cố Kiều Niệm rời khỏi hàng đầu tiên và chuyển xuống dưới đứng cùng các chuyên gia trang điểm và stylist.

Tổng thanh tra Tiêu: “…”
Ông ta liếc nhìn Chu Chu như muốn đâm thủng một lỗ trên người cô, ông ta cho là Chu Chu bảo Cố Kiều Niệm tránh xa mình!
Chụp ảnh xong, Cố Kiều Niệm và Chu Chu rời khỏi trường quay.

Bước qua đám đông, Chu Chu vẻ mặt tức giận cực độ: “Đồ vô sỉ!”
Cố Kiều Niệm biết cô ấy đang mắng ai, ngón tay thon dài đeo một chiếc nhẫn màu đỏ tía, gõ nhẹ vào đùi Chu Chu.

Trong nhiều năm như thế, ngay cả những kẻ như Kim Thịnh cũng hiếm khi hành động một cách trắng trợn như vậy… rốt cuộc cái gì đã đem lại cho gã đàn ông trung niên béo ú kia dũng khí để làm việc này vậy?
Khóe miệng của Cố Kiều Niệm khẽ nhếch lên một cách lạnh lùng.

Trước khi quay lại phòng thay đồ, Cố Kiều Niệm vẫn muốn đến trường quay ngay kế bên của thực tập sinh để xem qua.

Thật không may, Cung Dịch vừa mới rời đi sau khi quay xong, người đang thực hiện các cảnh quay… là Vưu Vi.


“Cung Dịch tuyệt quá, anh ấy đúng là thần tượng của toàn dân!”
Cố Kiều Niệm vừa ngồi xuống đã nghe thấy ai đó nhắc đến Cung Dịch.

“Đúng là món quà của ông trời ban cho mà, thân hình điển trai, biểu cảm trước ống kính cực kì tốt!” Nhân viên phác thảo kế hoạch xem đoạn phim Cung Dịch vừa quay xong trong ipad, không ngừng cảm thán: “Biết ngay là một cực phẩm mà, mấy ngày trước lúc phác thảo kế hoạch, tôi đã nói đến phương án để họ lộ ít cơ bắp, nhìn cái áo sơ mi trắng này đi, nhìn thấy cơ bụng rồi đúng không? Tuyệt vời! Quá tuyện vời!”
Cố Kiều Niệm: “…”
Cơ bụng?
Anh thật sự có, còn~ thực sự không tệ, cảm xúc khi chạm vào cũng rất tốt.

Những suy nghĩ, hình ảnh hiện lên trong đầu cô.

Cố Kiều Niệm trầm ngâm một lúc, rồi như sực tỉnh, cô vội vàng ngồi thẳng dậy.

Cố Kiều Niệm ơi Cố Kiều Niệm, đúng là háo sắc mà!
Trong lòng cô tự mắng mỏ bản thân và nhíu mày trong vô thức.

Cố Kiều Niệm không biết rằng, Vưu Vi đã đặc biệt chú ý đến cô khi cô vừa tới, ngay lập tức, anh ta tỏ ra mạnh mẽ và thu hút hơn.

Nhưng chẳng ngờ Cố Kiều Niệm vừa ngồi xuống nhìn anh ta không đầy một phút lập tức nhíu mày.

Vưu Vi bối rối và mắc lỗi ngay tức khắc.

Đạo diễn vội hô cắt cảnh.

Vưu Vi đỏ bừng mặt, lúc này Cố Kiều Niệm đã đứng dậy, vừa đi vừa nói điều gì đó với quản lý rồi sau đó… rời đi!
Vưu Vi nghĩ rằng cô thất vọng vì bản thân mình thể hiện không tốt, nên tâm trạng tụt dốc không phanh, gắng gượng mãi mới hoàn thành cảnh quay.

Thật ra Cố Kiều Niệm không hề chú ý đến anh ta.

Cô chỉ không muốn nghe những lời ảo tưởng về Cung Dịch của mấy cô gái bên cạnh.

“Haizz…” Rời khỏi trường quay, Chu Chu thở dài một hơi đầy bất lực vì không kí được hợp đồng với cực phẩm như vậy.

“Cố Kiều Niệm đúng là tuyệt vời mà! Trên người thì không có đến một tẹo mỡ thừa, cởϊ qυầи áo ra là muốn gì được nấy! Cơ thể đâu đâu cũng là cực phẩm!” Vừa đến chỗ quặt, một giọng nói mang theo sự dung tục, trơ trẽn quen thuộc phát ra từ hành lang.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện