“Liệu bà có thể nói chuyện một cách tôn trọng hơn không? Đây là trường học.” Thẩm Hành Giản bước tới, che trước mặt Dư Dục Sâm, “Bà bảo rằng học sinh của tôi dẫn con trai bà đến quán bi-a, có bằng chứng nào không? Bà không thể nào tìm người khác đến gánh cơn tức giận của mình chỉ vì con trai bà nằm ngoài tầm kiểm soát. Em ấy cũng là một đứa trẻ, em ấy cũng có cha mẹ, không phải chỉ con trai bà mới là báu vật.”

Người phụ nữ trung niên dường như không thể tin được sẽ có giáo viên phê phán mình, nhất thời không nói ra lời: “Nhưng, nhưng con trai tôi nó…”

Thẩm Hành Giản nói: “Tôi không biết con trai của bà như thế nào, nhưng tôi hiểu học sinh của tôi. Em ấy tuyệt đối không phải một tên lưu manh, bà không được nói những điều sai sự thật như vậy. Em ấy là một người cực kỳ có trách nhiệm và chân thành.”

Dư Dục Sâm nhìn bóng lưng Thẩm Hành Giản chắn trước mặt cậu, đột nhiên càng cảm thấy cay sống mũi, cay đến nỗi sắp rơi nước mắt rồi. Cậu lén sụt sịt, khóc ở văn phòng còn xấu hổ hơn việc tranh cãi cùng người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên bình tĩnh lại, khinh thường nói: “Là học sinh của thầy, đương nhiên thầy phải bảo vệ nó rồi.”

“Đúng.” Thẩm Hành Giản gật gật đầu, không phản bác, nghiêm nghị nói, “Học sinh của tôi, tôi không bảo vệ em ấy thì bảo vệ ai đây.”

Dư Dục Sâm lúc trước còn cảm thấy Thẩm Hành Giản chính là tên lắm chuyện, ai ngờ “tên giáo viên lắm chuyện” này lại đứng trước mặt mọi người nói cậu là học sinh của anh, anh sẽ bảo vệ cậu.

Tiêu rồi, Dư Dục Sâm cảm thấy sắp không ngăn được nước mắt mình nữa. Cậu chưa bao giờ khóc, hôm nay cũng chẳng biết vì sao, hai câu nói ấy của Thẩm Hành Giản khiến cậu không kìm chế được.

Nhưng mà khóc ở văn phòng thì mất mặt quá đi. Dư Dục Sâm kéo kéo vạt áo sau của Thẩm Hành Giản.

Thẩm Hành Giản quay đầu lại thì thấy vành mắt Dư Dục Sâm đỏ lên, miệng méo xệch, một mặt muốn khóc nhưng không dám khóc trông thật đáng thương. Anh lập tức quyết định không ầm ĩ cùng bà ta nữa, trực tiếp kéo Dư Dục Sâm ra cửa văn phòng.

Người phụ nữ trung niên đang muốn đuổi theo, bị giáo viên đến chặn lại khuyên ngăn.

Giờ nghỉ giải lao trôi qua nhanh chóng, chuông vào học đã reo lên được một lúc. Toàn bộ hành lang vắng lặng, dường như có thể nghe thấy âm thanh trong các phòng học khác.

Thẩm Hành Giản hỏi Dư Dục Sâm: “Còn về lớp không?”

Dư Dục Sâm lắc đầu một cái, bây giờ cậu chẳng muốn lên lớp chút nào cả.

Thẩm Hành Giản lấy điện thoại di động ra, bấm một lát, nói: “Thầy vừa hỏi thầy chủ nhiệm của các em, sáng nay không học mấy tiết cuối nữa, được không?”

Dư Dục Sâm mất tập trung gật gật đầu. Thẩm Hành Giản lại hỏi cậu có muốn đến sân tập một lát không, Dư Dục Sâm đáp vâng.

Có lớp đang học thể dục trên sân trường, Dư Dục Sâm cùng Thẩm Hành Giản chậm rãi tản bộ quanh đường chạy. Thật ra Dư Dục Sâm muốn mở miệng nói cảm ơn với Thẩm Hành Giản, nhưng cậu không biết phải nói thế nào. Cảm xúc của cậu đối với Thẩm Hành Giản lúc này có chút phức tạp, rõ ràng rất ghét anh, nhưng mà vừa rồi Thẩm Hành Giản đã đứng trước mặt cậu, nói cho người khác biết anh đang muốn bảo vệ cậu.

Giọng Dư Dục Sâm rầu rĩ, lỗ mũi như bị nhét miếng bông, ủ rũ cúi đầu nói: “Em thật sự không biết cậu ấy.”

Thẩm Hành Giản nâng tay xoa xoa mái tóc mềm mại của chàng trai, an ủi: “Thầy biết.”

Hiện tại Dư Dục Sâm cảm thấy trong lòng mình tràn đầy bất bình muốn bộc bạch ra. Kỳ lạ là, cậu muốn nói hết những điều đó với Thẩm Hành Giản.

Dư Dục Sâm tiếp tục nói: “Kỳ thi trước thật ra em cũng đến quán bi-a, nhưng là đi cùng với bạn, không như bà ấy bảo… bảo dạy hư con trai của bà ấy, rõ ràng là thằng nhóc đó tự mình đi, không liên quan gì tới em hết.”

“Ừ, thầy biết.”

“Thầy không mắng em ạ?” Dư Dục Sâm vô cùng đáng thương nói.

Thẩm Hành Giản quay đầu nhìn cậu: “Tại sao thầy lại muốn mắng em?”

“Em nói dối thầy.”

“À…” Thẩm Hành Giản nghĩ ngợi một chút, “Vậy em biết sai rồi phải không?”

Dư Dục Sâm trầm giọng hờn dỗi nói: “Biết rồi ạ.”

“Biết sai là tốt rồi. Những chỗ đó đủ loại người tốt xấu lẫn lộn, sau này đừng đến nữa.”

Dư Dục Sâm gật đầu: “Sau này em sẽ không đến những chỗ đó nữa. Nhưng mà, chuyện em không có bạn gái không phải lừa thầy đâu, em không có thật.”

Thẩm Hành Giản nhìn dáng vẻ oan ức giải thích của chàng trai trước mặt, khẽ cười một cái: “Ừ, thầy tin là em không có. Nhưng mà dù em có, thầy cũng sẽ không nói cho giáo viên chủ nhiệm của các em biết.”

“Tại sao ạ?” Dư Dục Sâm hỏi.

“Thật ra thầy cảm thấy tuy rằng đối với học sinh thì việc học tập là quan trọng nhất, nhưng cuộc sống đâu chỉ có mỗi việc học. Tình cảm ở thời điểm này là loại tình cảm trong sáng và đẹp đẽ nhất, sự yêu thích của học sinh trung học cũng là sự yêu thích đơn thuần và dũng cảm nhất. Dù cho có không thành, say này nhớ lại đều cảm thấy rất tuyệt vời. Hơn nữa, thanh xuân của em chỉ có một lần mà thôi, thích ai thì đừng để lỡ mất nhé, điều kiện tiên quyết là không được để ảnh hưởng đến học tập.”

Đây là lần đầu tiên Dư Dục Sâm nghe thấy có giáo viên ủng hộ việc yêu sớm. Cậu bỗng nhiên nghĩ đến hai bàn tay nắm chặt trong quán bi-a, bèn ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Vậy, dù là yêu thích con trai cũng không có vấn đề gì ạ?”

“…”

“…”

Hiện tại Dư Dục Sâm rất muốn quay về một phút trước rồi tự kết liễu bản thân. Hôm nay cậu bị úng não hả??? Sao lại hỏi một thầy giáo chứ!  Một thầy giáo như thế, như thế, mà cậu hỏi lại ngu ngốc vậy!

“… Không… Em không phải… Em không thích con trai… Ý của em là…” 

“Không sao đâu.” Giọng điệu Thẩm Hành Giản nhẹ nhàng, mắt anh hướng về áng mây trôi trên bầu trời phía xa kia, một ánh mắt mà Dư Dục Sâm nhìn không thấu. “Thích con trai cũng không có vấn đề gì cả. Chỉ cần là người mà em thích, thực sự thích, thì nam hay nữ đều không quan trọng. Miễn là em thật lòng với người đó.”

“Miễn là em thật lòng, nam hay nữ đều không quan trọng?” Dư Dục Sâm hơi ngơ ra, cậu không ngờ rằng Thẩm Hành Giản vậy mà thật sự trả lời câu hỏi ngu ngốc này của mình.

“Nhưng mà vẫn nên nhận thức rõ tâm tư của bản thân, và liệu em có đủ dũng khí để bước tiếp không. Những lời này không thể nói hết trong thời gian ngắn, em còn nhỏ, phần nào sẽ tò mò về chuyện này. Nhưng nếu em chỉ tò mò hoặc chưa xác định thì em cũng đừng…” Thẩm Hành Giản dừng một chút, “Thầy đã nhiều lời rồi.” 

“Em có thể tự mình suy nghĩ thật kỹ.” Thẩm Hành Giản vỗ vỗ vai Dư Dục Sâm, “Nếu quả thật thích ai đó, hãy dũng cảm lên. Nhưng đừng để ảnh hưởng đến việc học đó.”

Mãi đến một lúc lâu sau khi Thẩm Hành Giản đi rồi, Dư Dục Sâm mới hoàn hồn, cậu quên không hỏi.

Thích thật sự là thế nào? Dư Dục Sâm tốn hẳn một buổi sáng ở sân tập để suy nghĩ xem thế nào mới thật sự là thích, một vấn đề mang tính triết học cao, cơ mà cậu đâu phải triết học gia, chẳng nghĩ ra đáp án nào cả. Nhưng điều tuyệt vời nhất của việc trốn học là thừa dịp mọi người đều đang ở trên lớp, sẽ không ai đến tranh cơm với cậu, Dư Dục Sâm thuận lợi thầu toàn bộ căn-tin.

Lúc Dư Dục Sâm đến lớp vào buổi chiều, chuyện sáng nay ở văn phòng đã truyền ra khắp lớp, mọi người không hẹn mà cùng vây quanh người Dư Dục Sâm, hỏi cậu rốt cuộc sáng nay ở văn phòng đã xảy ra chuyện gì.

“Ê, tôi nghe nói, sáng nay ở văn phòng ông bị một người phụ nữ xúc phạm đến khóc, khóc ào ào nước mắt như mưa. Cuối cùng vẫn là thầy Thẩm không nhìn nổi nữa mới đến giúp ông. Có phải vậy không?”

Phiên bản “nghe nói” bình thường được xào nấu qua miệng Phùng Hân Hân sẽ biến thành phiên bản xốc nổi nhất, rõ ràng chỉ là tâm tình cậu kích động, sao lại thành bị người ta mắng đến khóc cơ chứ?! 

“Ai khóc? Ai khóc cơ? Phùng Hân Hân bà đừng có mở mồm ra nữa, cẩn thận tôi kiện bà tội vu khống đó, bà nhìn thấy tôi khóc? Bà có chứng cứ hả?” Dư Dục Sâm mạnh miệng phản bác.

Chuyện sáng nay chính là chuyện xấu hổ nhất xảy ra từ lúc cậu vào cấp ba tới giờ, ngay cả thành tích học tập kém cũng không bằng. Dư Dục Sâm nhớ lại chuyện hồi sáng, máu không kìm được mà dồn lên não.

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nghe người ta nói thầy Thẩm kéo ông đang đỏ cả mắt đi, tại sao người đó lại mắng ông thế?” Phùng Hân Hân chân thành đặt câu hỏi.

“Tôi làm sao biết được chuyện gì đã xảy ra, bà ta đúng là bị bệnh thần kinh, đột nhiên kéo tôi ra, mắng tôi dẫn con trai bà ta đến quán bi-a, bảo tôi là đồ hỗn láo, là tên lưu manh. Bà xem, bà ta còn cào tôi một phát.”

Dư Dục Sâm kéo ống tay áo lên, trên cánh tay có vài vết đỏ rất rõ ràng, Phùng Hân Hân nhìn vết móng tay trên cánh tay cậu, hít một ngụm khí lạnh, “Người này cũng ác quá đi mất, oán sâu hận lớn gì đây.” 

Từ Duyệt bên cạnh cũng nhìn không nổi: “Con trai bà ấy là ai? Lớp nào vậy? Chúng ta biết không?”

Dư Dục Sâm kéo ống tay xuống sau khi bày ra vết sẹo: “Là một thằng nhỏ, nhìn là biết lớn lên ốm yếu, không biết tên gì lớp nào. Nếu biết nó là ai, tao nhất định sẽ băm nó ra.”

“Tức chết tao rồi, từ nhỏ đến lớn chưa ăn thiệt như này bao giờ!” Dư Dục Sâm nghiến răng nghiến lợi nói.

Phùng Hân Hân vẫn chưa quên làm rõ một chi tiết, cô hỏi: “Thế rốt cuộc là ông có khóc không?”

Dư Dục Sâm khựng lại, tuy rằng lúc đó mũi cậu có hơi xót, nhưng nước mắt không chảy ra, chắc chắn không được tính là khóc. Dư Dục Sâm không quá tự tin mà phủ nhận: “Không… Không nhá, đương nhiên là không rồi, anh đây là kiểu người sẽ khóc sao?”

Phùng Hân Hân nhìn cậu nghi ngờ, đột nhiên ngoài cửa có người gọi: “Dư Sâm, có người tìm này!”

Họ cùng nhìn qua phía cửa lớp, một thằng nhóc nhỏ gầy đang ngó dáo dác vào trong lớp, Dư Dục Sâm thấy rõ người đến rồi nghiêng đầu qua chỗ khác, khịt mũi hừ lạnh một tiếng.

Mặt thằng nhóc nhỏ gầy nhất thời đỏ lên, từ từ bước vào lớp học, dịch đến cạnh chỗ ngồi của Dư Dục Sâm.

Từ Duyệt nhẹ nhàng đụng vai Dư Dục Sâm, hất cằm về phía thằng nhóc, một mặt xem thường: “Là cậu ta hả?”

Dư Dục Sâm khẽ gật, thằng nhóc đã dịch đến trước Dư Dục Sâm, mặt nó đỏ chót, ngón tay mất tự nhiên mà quấn lấy nhau, tiếng như muỗi kêu: “Dư… Bạn học Dư, thật sự xin lỗi chuyện sáng nay.”

Dư Dục Sâm móc móc lỗ tai: “Hả? Cậu vừa mới nói gì cơ? Gió lớn quá tôi nghe không rõ.”

Thằng nhóc nhỏ gầy giật mình, Từ Duyệt nhìn nó, cảm giác nước mắt sắp tràn ra. 

Là một tên ẻo lả, trong lòng Từ Duyệt cho nó một cái tên.

Thằng nhóc nhỏ gầy cắn cắn môi, đôi môi tái nhợt bị cắn ra tia máu, nó lớn giọng cất tiếng.

“Xin lỗi! Sáng nay mẹ tôi bà ấy… Oan cho cậu rồi, tôi đến đây chân thành xin lỗi cậu. Thật sự rất xin lỗi.”

“Tôi nói mẹ cậu như vậy… Bà làm cái gì thế?!” Dư Dục Sâm còn muốn mỉa thêm hai câu đã bị Phùng Hân Hân đẩy đẩy, “Đẩy tôi làm gì?!” 

Phùng Hân Hân vội nháy mắt với Dư Dục Sâm: “Ông đừng nói nữa, ông nhìn nó kìa.”

Mắt thằng nhóc nhỏ gầy đã ngân ngấn nước, chỉ cần nó chớp một cái, hai hàng nước mắt sẽ lập tức tuôn ra.

Dư Dục Sâm nhìn thấy dáng vẻ này, dù có muốn mỉa mai hơn nữa cũng không làm được, cậu khoát tay áo một cái: “Được rồi được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, chuyện này coi như xong.”

Thằng nhóc nhỏ gầy cúi đầu nhỏ giọng nói câu cảm ơn, sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng học.

Dư Dục Sâm khó hiểu nhìn bóng lưng thằng nhóc: “Vừa nãy tao có nói gì đâu, nó khóc lóc cái gì? Thật đúng là giống với mẹ, không hiểu kiểu gì!”

“Khụ khụ,” Phùng Hân Hân cuộn tròn lại quyển vở rồi làm như micro, tiếp tục chủ đề lúc trước của họ, “Bạn học Dư Dục Sâm, tôi trịnh trọng phỏng vấn bạn một lát, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi một cách chân thành.”

Dư Dục Sâm nhấc cằm về phía cô: “Có việc bẩm báo.”

“Xin hỏi! Vào lúc được thầy Thẩm mà mình ghét nhất đứng ra “anh hùng cứu mỹ nhân”, bạn cảm thấy như thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện