Dư Dục Sâm đã ngủ ở ghế sô-pha được ba ngày.
Ghế sô-pha nhà Thẩm Hành Giản nhỏ, hai người ngồi đã hơi chen chúc, chắc chắn một học sinh lớp mười hai có vóc dáng cao kềnh không thể nằm thoải mái được.
Thẩm Hành Giản đã khuyên cậu, nhưng nói gì thì Dư Dục Sâm vẫn không đồng ý ngủ chung phòng với anh. Cậu vô cùng cứng đầu trong chuyện này, trong sự cứng đầu ấy lại lộ ra mấy phần ngớ ngẩn.
Thẩm Hành Giản hỏi cậu, vì sao không muốn ngủ trong phòng.
Dư Dục Sâm đỏ mặt, mắt trái ngắm mắt phải liếc, chẳng dám nhìn vào mặt Thẩm Hành Giản: “Em… Em không muốn ngủ trong phòng thôi mà…”
“Nhưng ghế sô-pha bé như thế, em không ngủ được trên đó đâu.” Thẩm Hành Giản vẫn chưa từ bỏ việc khuyên nhủ cậu.
Dư Dục Sâm do dự một lát, cậu liếc qua chiếc sô-pha mini. Hai luồng suy nghĩ trong nội tâm đấu đá nhau, cuối cùng vẫn lắc đầu với Thẩm Hành Giản: “Hay hay hay hay là em ngủ ở chỗ này thôi.”
Đêm đầu tiên ở nhà Thẩm Hành Giản, Dư Dục Sâm hoàn toàn không ngủ được. Một phần là vì ở chung nhà với Thẩm Hành Giản khiến cậu căng thẳng, phần còn lại là vì ghế sô-pha đúng thật quá bé, ngủ cực kỳ khó chịu. Cả người cậu cuộn tròn theo một tư thế kỳ quái, còn không cả duỗi được chân.
Tuy không thoải mái là vậy, nhưng Dư Dục Sâm vẫn kiên trì ở trên ghế sô-pha được ba ngày dài.
Ba ngày này với cậu đơn giản chính là một kiểu tra tấn ngọt ngào.
Giống như những gì cậu đã tưởng tượng trước đó, mỗi ngày cậu và Thẩm Hành Giản đúng thật sẽ thức dậy cùng nhau, hai người sẽ rời phòng vệ sinh nhỏ hẹp mà đến trường. Bả vai cậu sát vào bả vai anh, đùi dán đùi đứng chung một chỗ đánh răng rửa mặt, rất giống như đôi vợ chồng già kết hôn đã lâu, sống chung với nhau ăn ý vô cùng.
Chỉ có điều ngủ trên ghế sô-pha nên cả người cậu chẳng dễ chịu chút nào, cột sống, eo với bả vai đều đau nhức.
Còn không muốn thành trò hề trước mặt Thẩm Hành Giản nên đến lớp cậu mới bắt đầu kêu ca. Lúc ngồi cứ xoay qua xoay lại để tìm một tư thế viết bài giúp cậu thoải mái nhất.
Dư Dục Sâm kêu nhiều quá khiến Từ Duyệt với Chu Thanh ngồi đằng trước nghe đến phiền.
Có rất nhiều bạn trong lớp biết chuyện cậu đến nhà Thẩm Hành Giản ở. Bị “gửi nuôi” nhờ nhà thầy cô giáo cũng không phải chuyện gì hiếm. Lớp năm trước cũng có một bạn ở lại nhà thầy chủ nhiệm lớp cậu, kể là mỗi ngày đều như ở tù, hết một tháng cả người gầy rộc hẳn đi.
Nên mọi người cũng không thấy kỳ khi thấy Dư Dục Sâm la ó như thế, nếu như ngày nào cậu cũng cười hihi khoái trá mới khó hiểu.
Chu Thanh biết chuyện Dư Dục Sâm thích Thẩm Hành Giản, cảm thấy việc Dư Dục Sâm không cười hihi khoái trá mà kêu la cả ngày mới đúng là khó hiểu. Cậu ta hỏi: “Dư Dục Sâm, ngày nào mày cũng ngồi đằng sau kêu cái gì thế?!”
Tay Dư Dục Sâm đỡ eo, vẻ mặt mệt mỏi.
Chu Thanh hoảng ngay tại trận, chỉ vào Dư Dục Sâm hồi lâu không thốt ra lời: “Chẳng chẳng chẳng chẳng lẽ mày???”
Dư Dục Sâm uể oải lắc đầu: “Mẹ mày, đừng có đoán bậy. Eo tao khó chịu do ngủ thôi.”
“Eo khó chịu cũng là chuyện lớn đó nha,” Từ Duyệt cũng bu lại, hèn hèn nói, “Anh Ngư em còn trẻ mà eo lại không ổn, sau này biết phải làm sao đây…”
Bị Từ Duyệt chọc tức, Dư Dục Sâm tiện tay vớ lấy cây bút trên bàn ném qua chỗ cậu ta: “Mày cút, eo tao tốt hơn mày nhiều!”
Từ Duyệt đỡ lấy cây bút, tiếp tục nhóm thêm lửa nói: “Người sáng ra đã kêu gào đau eo cũng đâu phải tao, eo ai tốt thì tự biết trong lòng.”
Lửa giận trong lòng Dư Dục Sâm bị Từ Duyệt đốt cho một phát cháy lên hai mét: “Mẹ nó mày nói gì cơ?! Anh đây cho mày cơ hội xếp lại từ ngữ lần nữa!!!”
Từ Duyệt ngay lập chớp lấy cơ hội kết chuyện tại đây, cười với Dư Dục Sâm: “Eo anh Nhị Ngư là đỉnh nhất, bảy lần một đêm không thành vấn đề, hahahahahahahahaha.”
Dư Dục Sâm lạnh lùng hừ một tiếng, chuyện này mới được cho qua.
Chu Thanh mở lời hỏi cậu: “Mày ngủ trên sàn nhà Tiểu Thẩm hay sao mà lại thành ra thế này?”
Dư Dục Sâm lắc đầu, trả lời thành thực: “Tao không ngủ trên sàn, tao ngủ trên ghế sô-pha.”
“Sao mày lại phải ngủ trên sô-pha? Nhà Tiểu Thẩm không có giường hở?” Từ Duyệt chân thành hỏi.
Dư Dục Sâm im lặng, cậu không muốn kể do mình sợ không dám ngủ chung giường với Thẩm Hành Giản nên mới đòi ngủ trên sô-pha cho bằng được. Chuyện này mà kể ra có khi hai đứa nó lại cười cậu chết.
“Nhà anh ấy… chỉ có một cái giường.”
“Giường đơn?” Từ Duyệt hỏi.
Dư Dục Sâm lắc đầu: “Không phải, giường đôi.”
“Giường đôi thì sao mày lại không ngủ trên giường?!” Từ Duyệt lại thành thật thắc mắc lần nữa.
Dư Dục Sâm: “…”
“Không phải mày không dám ngủ chung giường với Tiểu Thẩm đấy chứ?!” Từ Duyệt không để ý mà nói ra luôn chân tướng.
Thấy Dư Dục Sâm im ỉm, cậu ta lại càng hăng hái hơn: “Không phải chứ anh Ngư, anh thế mà sợ thật đấy à, anh bảo anh ở nhà Tiểu Thẩm rồi mà còn sợ ngủ chung giường với Tiểu Thẩm sao?! Tiểu Thẩm người ta cũng đâu phải yêu tinh mà ăn thịt anh được. Anh trông cái vẻ này của anh đi, ngủ trên sô-pha thêm hai ngày thì có khi eo phế luôn đó…”
Lời Từ Duyệt đơn giản là đang thao thao bất tuyệt mà xổ ra, Dư Dục Sâm bị cậu ta nói trúng nỗi lòng vừa thẹn vừa ngượng, nhưng vẫn giả vờ ra vẻ lạnh lùng hảo hán mặc kệ sự đời. Cậu trừng Từ Duyệt một cái, Từ Duyệt lập tức ngậm miệng quay đi.
Chu Thanh nhìn qua nhìn lại Từ Duyệt với Dư Dục Sâm, cậu ta cảm thấy Từ Duyệt đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Nom giống đồ đần chẳng biết gì sất, nhưng lại có thể nói trúng tim đen người ta.
Chu Thanh thâm thúy liếc nhìn Dư Dục Sâm, cười nhạo cậu: “Anh Nhị Ngư này, eo rất quan trọng. Trước tiên đừng vội bận tâm đến mấy chuyện khác, nếu không đến lúc đó người hối hận sẽ là anh đấy, có điều nếu anh không cần dùng đến eo thì coi như em chưa nói gì cả.”
Dư Dục Sâm tức đến nổ phổi ném bút vào người Chu Thanh, Chu Thanh cười hihi bắt lấy bút rồi cũng quay đi.
Sau khi bên cạnh yên tĩnh trở lại, Dư Dục Sâm ghé mặt vào trên bàn nghĩ, hay là vẫn quan trọng chuyện eo trước, cứ… cứ ngủ ở trong phòng Thẩm Hành Giản cho rồi.
Về nhà sau giờ tự học buổi tối, Dư Dục Sâm không ngồi lên sô-pha nữa. Cậu đứng ở phòng khách, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Nếu bây giờ bảo là muốn vào phòng ngủ, liệu Thẩm Hành Giản có thấy cậu già mồm cãi láo không? Nhưng trước đó cậu rất kiên quyết từ chối lời mời vào phòng ngủ của Thẩm Hành Giản, bây giờ lại vả mặt…
Dư Dục Sâm thực sự rất rối rắm, không biết nói thế nào.
Thẩm Hành Giản rửa mặt xong đi ra thấy Dư Dục Sâm còn đứng ngây ra ở phòng khách, không khỏi hỏi: “Sao chưa đi tắm rửa?”
Dư Dục Sâm sững sờ rồi cúi đầu lắp bắp: “Em, em…”
Cậu em em em hồi lâu cũng không thể nào thốt ra lời muốn nói. Cậu đi về phía phòng vệ sinh, tiếng nhỏ đến nỗi suýt không nghe thấy: “Em đi tắm rửa trước đã.”
Đến lúc tắm rửa xong xuôi ra khỏi phòng vệ sinh đã thấy trên sô-pha đầy đủ chăn nệm, nhưng không phải của cậu mà là của Thẩm Hành Giản.
Dư Dục Sâm còn đang nghi hoặc, Thẩm Hành Giản từ trong phòng đi ra nói: “Em ngủ trong phòng đi, thầy ngủ trên sô-pha.”
“Dạ? Tại sao vậy thầy?”
“Có phải ngủ trên sô-pha làm cơ thể khó chịu không?” Thẩm Hành Giản hỏi.
Dư Dục Sâm gật đầu: “Phải ạ, nhưng mà thầy ngủ trên ghế sô-pha thì cũng thấy khó chịu đó ạ!”
“Không sao.” Thẩm Hành Giản cười với Dư Dục Sâm, “Em ngủ trong phòng đi.”
“Không được,” Dư Dục Sâm đột nhiên chạy tới ghế sô-pha ôm đống chăn của Thẩm Hành Giản đi về phía phòng ngủ, “Chúng ta cùng nhau ngủ trong phòng.”
Thẩm Hành Giản bất đắc dĩ cúi đầu cười, “Được thôi.”
Thẩm Hành Giản nằm bên đã say giấc. Dư Dục Sâm nghe tiếng hít thở vững vàng ổn định truyền đến lại không dám nhúc nhích chút nào. Cậu sợ mình sơ ý chút thôi sẽ làm phiền đến giấc mộng đẹp của người kế bên.
Cả người Dư Dục Sâm đơ một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà chậm rãi xoay qua ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của Thẩm Hành Giản.
Dáng vẻ khi ngủ của Thẩm Hành Giản rất ngoan, nom không hề giống như một thầy giáo.
Dư Dục Sâm ngắm nhìn gương mặt Thẩm Hành Giản vô cùng nghiêm túc. Đôi mắt cậu chậm rãi di chuyển từ vầng trán đến cái cằm, phác họa lại hình dáng khuôn mặt anh một cách chăm chú, cẩn thận.
Cuối cùng tầm mắt cậu rơi lên mí mắt Thẩm Hành Giản. Lông mi rủ xuống phủ lên đuôi mắt anh giống như chiếc lông vũ, Dư Dục Sâm đang rất chăm chú đếm số lông mi của Thẩm Hành Giản.
Hồi trước khi còn học cấp hai, cậu từng đọc tiểu thuyết võ hiệp, trên đó có viết Quách Tĩnh nhân lúc Hoàng Dung ngủ len lén đếm số lông mi của người ta. Khi đó cậu còn cảm thấy Quách Tĩnh hèn quá, thích người ta thì hôn đi, đếm lông mi để làm gì chứ.
Nhưng nay khi đến lượt mình, dường như cậu đã hoàn toàn hiểu được suy nghĩ ấy của Quách Tĩnh.
Không muốn làm phiền đến giấc ngủ của người ấy, chỉ cần ngắm nhìn gương mặt an giấc đã thấy thỏa mãn vô cùng.
Lông mi Thẩm Hành Giản dài quá, vừa đen vừa dày lại vừa dài. Lông mi anh run run một chút, tim cậu cũng theo đó run lên.
Sự run rẩy ấy không đến từ thân thể mà đến từ linh hồn. Dư Dục Sâm cảm giác cả linh hồn mình đã bị trói chặt lại nơi hàng lông mi dày đậm của Thẩm Hành Giản, nương theo từng cử động của anh mà xao xuyến.
Mãi đến bây giờ cậu mới hiểu, hóa ra rung động không chỉ đến một lần. Đúng là chỉ rung động với một người, nhưng lại có vô số lần rung động trước người ấy.
Tầm mắt Dư Dục Sâm chầm chậm dời xuống dưới, đậu trên bờ môi Thẩm Hành Giản.
Môi anh rất đẹp. Trước kia cậu từng nghe các bạn nữ trong lớp nói chuyện với nhau, bảo rằng Thẩm Hành Giản có môi châu, trời sinh khóe môi đã hơi vênh vểnh, cực kỳ hợp để hôn.
Đôi môi anh giờ đây mang theo sắc hoa hồng nhàn nhạt, sau khi hôn sẽ chuyển thành màu gì nhỉ? Sẽ hóa đỏ sao? Chắc chắn còn một tầng ánh nước mơ màng phủ lên, còn đẹp hơn cả màu son nữa.
Giờ đây Dư Dục Sâm rất muốn hôn anh.
Cậu điên rồi, cậu muốn hôn Thẩm Hành Giản.
Suy nghĩ này vừa lóe lên đã như ngọn lửa lớn lan ra thiêu rụi mọi lý trí của cậu.
Dù sao Thẩm Hành Giản cũng đã thiếp đi, xem như là mình len lén hôn anh anh cũng không hay biết.
Dư Dục Sâm hít sâu một hơi, quyết định từ từ nhích đầu mình qua.
Cậu đang cách rất gần Thẩm Hành Giản, có thể cảm nhận được hơi thở của anh, nhìn thấy lông tơ nhỏ xíu trên gương mặt anh. Cậu đang gần anh đến nỗi chỉ cần duỗi tay ra là có thể ôm cả người anh vào trong ngực mình.
Tim Dư Dục Sâm đập rộn ràng, hơi thở bắt đầu run rẩy.
Cậu vươn tay, chầm chậm đặt ngón tay mình lên đôi môi Thẩm Hành Giản.
Môi Thẩm Hành Giản rất mềm mại, mềm tựa kẹo bông gòn, mềm đến mức khiến tim cậu tan chảy.
Dư Dục Sâm dịch đầu qua, đến lúc sắp chạm lên môi anh thì dừng lại.
Tuy cậu thật sự thật sự rất muốn hôn Thẩm Hành Giản, nhưng cậu muốn phải lấy thân phận là Dư Dục Sâm để đường đường chính chính hôn anh dưới ánh mặt trời, chứ không phải như tên cướp vụng trộm hôn anh như bây giờ.
Đôi môi Dư Dục Sâm chạm lên trán Thẩm Hành Giản.
“Ngủ ngon nhé, thầy Thẩm ơi.” Cậu khẽ nói.
- -----oOo------
Ghế sô-pha nhà Thẩm Hành Giản nhỏ, hai người ngồi đã hơi chen chúc, chắc chắn một học sinh lớp mười hai có vóc dáng cao kềnh không thể nằm thoải mái được.
Thẩm Hành Giản đã khuyên cậu, nhưng nói gì thì Dư Dục Sâm vẫn không đồng ý ngủ chung phòng với anh. Cậu vô cùng cứng đầu trong chuyện này, trong sự cứng đầu ấy lại lộ ra mấy phần ngớ ngẩn.
Thẩm Hành Giản hỏi cậu, vì sao không muốn ngủ trong phòng.
Dư Dục Sâm đỏ mặt, mắt trái ngắm mắt phải liếc, chẳng dám nhìn vào mặt Thẩm Hành Giản: “Em… Em không muốn ngủ trong phòng thôi mà…”
“Nhưng ghế sô-pha bé như thế, em không ngủ được trên đó đâu.” Thẩm Hành Giản vẫn chưa từ bỏ việc khuyên nhủ cậu.
Dư Dục Sâm do dự một lát, cậu liếc qua chiếc sô-pha mini. Hai luồng suy nghĩ trong nội tâm đấu đá nhau, cuối cùng vẫn lắc đầu với Thẩm Hành Giản: “Hay hay hay hay là em ngủ ở chỗ này thôi.”
Đêm đầu tiên ở nhà Thẩm Hành Giản, Dư Dục Sâm hoàn toàn không ngủ được. Một phần là vì ở chung nhà với Thẩm Hành Giản khiến cậu căng thẳng, phần còn lại là vì ghế sô-pha đúng thật quá bé, ngủ cực kỳ khó chịu. Cả người cậu cuộn tròn theo một tư thế kỳ quái, còn không cả duỗi được chân.
Tuy không thoải mái là vậy, nhưng Dư Dục Sâm vẫn kiên trì ở trên ghế sô-pha được ba ngày dài.
Ba ngày này với cậu đơn giản chính là một kiểu tra tấn ngọt ngào.
Giống như những gì cậu đã tưởng tượng trước đó, mỗi ngày cậu và Thẩm Hành Giản đúng thật sẽ thức dậy cùng nhau, hai người sẽ rời phòng vệ sinh nhỏ hẹp mà đến trường. Bả vai cậu sát vào bả vai anh, đùi dán đùi đứng chung một chỗ đánh răng rửa mặt, rất giống như đôi vợ chồng già kết hôn đã lâu, sống chung với nhau ăn ý vô cùng.
Chỉ có điều ngủ trên ghế sô-pha nên cả người cậu chẳng dễ chịu chút nào, cột sống, eo với bả vai đều đau nhức.
Còn không muốn thành trò hề trước mặt Thẩm Hành Giản nên đến lớp cậu mới bắt đầu kêu ca. Lúc ngồi cứ xoay qua xoay lại để tìm một tư thế viết bài giúp cậu thoải mái nhất.
Dư Dục Sâm kêu nhiều quá khiến Từ Duyệt với Chu Thanh ngồi đằng trước nghe đến phiền.
Có rất nhiều bạn trong lớp biết chuyện cậu đến nhà Thẩm Hành Giản ở. Bị “gửi nuôi” nhờ nhà thầy cô giáo cũng không phải chuyện gì hiếm. Lớp năm trước cũng có một bạn ở lại nhà thầy chủ nhiệm lớp cậu, kể là mỗi ngày đều như ở tù, hết một tháng cả người gầy rộc hẳn đi.
Nên mọi người cũng không thấy kỳ khi thấy Dư Dục Sâm la ó như thế, nếu như ngày nào cậu cũng cười hihi khoái trá mới khó hiểu.
Chu Thanh biết chuyện Dư Dục Sâm thích Thẩm Hành Giản, cảm thấy việc Dư Dục Sâm không cười hihi khoái trá mà kêu la cả ngày mới đúng là khó hiểu. Cậu ta hỏi: “Dư Dục Sâm, ngày nào mày cũng ngồi đằng sau kêu cái gì thế?!”
Tay Dư Dục Sâm đỡ eo, vẻ mặt mệt mỏi.
Chu Thanh hoảng ngay tại trận, chỉ vào Dư Dục Sâm hồi lâu không thốt ra lời: “Chẳng chẳng chẳng chẳng lẽ mày???”
Dư Dục Sâm uể oải lắc đầu: “Mẹ mày, đừng có đoán bậy. Eo tao khó chịu do ngủ thôi.”
“Eo khó chịu cũng là chuyện lớn đó nha,” Từ Duyệt cũng bu lại, hèn hèn nói, “Anh Ngư em còn trẻ mà eo lại không ổn, sau này biết phải làm sao đây…”
Bị Từ Duyệt chọc tức, Dư Dục Sâm tiện tay vớ lấy cây bút trên bàn ném qua chỗ cậu ta: “Mày cút, eo tao tốt hơn mày nhiều!”
Từ Duyệt đỡ lấy cây bút, tiếp tục nhóm thêm lửa nói: “Người sáng ra đã kêu gào đau eo cũng đâu phải tao, eo ai tốt thì tự biết trong lòng.”
Lửa giận trong lòng Dư Dục Sâm bị Từ Duyệt đốt cho một phát cháy lên hai mét: “Mẹ nó mày nói gì cơ?! Anh đây cho mày cơ hội xếp lại từ ngữ lần nữa!!!”
Từ Duyệt ngay lập chớp lấy cơ hội kết chuyện tại đây, cười với Dư Dục Sâm: “Eo anh Nhị Ngư là đỉnh nhất, bảy lần một đêm không thành vấn đề, hahahahahahahahaha.”
Dư Dục Sâm lạnh lùng hừ một tiếng, chuyện này mới được cho qua.
Chu Thanh mở lời hỏi cậu: “Mày ngủ trên sàn nhà Tiểu Thẩm hay sao mà lại thành ra thế này?”
Dư Dục Sâm lắc đầu, trả lời thành thực: “Tao không ngủ trên sàn, tao ngủ trên ghế sô-pha.”
“Sao mày lại phải ngủ trên sô-pha? Nhà Tiểu Thẩm không có giường hở?” Từ Duyệt chân thành hỏi.
Dư Dục Sâm im lặng, cậu không muốn kể do mình sợ không dám ngủ chung giường với Thẩm Hành Giản nên mới đòi ngủ trên sô-pha cho bằng được. Chuyện này mà kể ra có khi hai đứa nó lại cười cậu chết.
“Nhà anh ấy… chỉ có một cái giường.”
“Giường đơn?” Từ Duyệt hỏi.
Dư Dục Sâm lắc đầu: “Không phải, giường đôi.”
“Giường đôi thì sao mày lại không ngủ trên giường?!” Từ Duyệt lại thành thật thắc mắc lần nữa.
Dư Dục Sâm: “…”
“Không phải mày không dám ngủ chung giường với Tiểu Thẩm đấy chứ?!” Từ Duyệt không để ý mà nói ra luôn chân tướng.
Thấy Dư Dục Sâm im ỉm, cậu ta lại càng hăng hái hơn: “Không phải chứ anh Ngư, anh thế mà sợ thật đấy à, anh bảo anh ở nhà Tiểu Thẩm rồi mà còn sợ ngủ chung giường với Tiểu Thẩm sao?! Tiểu Thẩm người ta cũng đâu phải yêu tinh mà ăn thịt anh được. Anh trông cái vẻ này của anh đi, ngủ trên sô-pha thêm hai ngày thì có khi eo phế luôn đó…”
Lời Từ Duyệt đơn giản là đang thao thao bất tuyệt mà xổ ra, Dư Dục Sâm bị cậu ta nói trúng nỗi lòng vừa thẹn vừa ngượng, nhưng vẫn giả vờ ra vẻ lạnh lùng hảo hán mặc kệ sự đời. Cậu trừng Từ Duyệt một cái, Từ Duyệt lập tức ngậm miệng quay đi.
Chu Thanh nhìn qua nhìn lại Từ Duyệt với Dư Dục Sâm, cậu ta cảm thấy Từ Duyệt đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Nom giống đồ đần chẳng biết gì sất, nhưng lại có thể nói trúng tim đen người ta.
Chu Thanh thâm thúy liếc nhìn Dư Dục Sâm, cười nhạo cậu: “Anh Nhị Ngư này, eo rất quan trọng. Trước tiên đừng vội bận tâm đến mấy chuyện khác, nếu không đến lúc đó người hối hận sẽ là anh đấy, có điều nếu anh không cần dùng đến eo thì coi như em chưa nói gì cả.”
Dư Dục Sâm tức đến nổ phổi ném bút vào người Chu Thanh, Chu Thanh cười hihi bắt lấy bút rồi cũng quay đi.
Sau khi bên cạnh yên tĩnh trở lại, Dư Dục Sâm ghé mặt vào trên bàn nghĩ, hay là vẫn quan trọng chuyện eo trước, cứ… cứ ngủ ở trong phòng Thẩm Hành Giản cho rồi.
Về nhà sau giờ tự học buổi tối, Dư Dục Sâm không ngồi lên sô-pha nữa. Cậu đứng ở phòng khách, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Nếu bây giờ bảo là muốn vào phòng ngủ, liệu Thẩm Hành Giản có thấy cậu già mồm cãi láo không? Nhưng trước đó cậu rất kiên quyết từ chối lời mời vào phòng ngủ của Thẩm Hành Giản, bây giờ lại vả mặt…
Dư Dục Sâm thực sự rất rối rắm, không biết nói thế nào.
Thẩm Hành Giản rửa mặt xong đi ra thấy Dư Dục Sâm còn đứng ngây ra ở phòng khách, không khỏi hỏi: “Sao chưa đi tắm rửa?”
Dư Dục Sâm sững sờ rồi cúi đầu lắp bắp: “Em, em…”
Cậu em em em hồi lâu cũng không thể nào thốt ra lời muốn nói. Cậu đi về phía phòng vệ sinh, tiếng nhỏ đến nỗi suýt không nghe thấy: “Em đi tắm rửa trước đã.”
Đến lúc tắm rửa xong xuôi ra khỏi phòng vệ sinh đã thấy trên sô-pha đầy đủ chăn nệm, nhưng không phải của cậu mà là của Thẩm Hành Giản.
Dư Dục Sâm còn đang nghi hoặc, Thẩm Hành Giản từ trong phòng đi ra nói: “Em ngủ trong phòng đi, thầy ngủ trên sô-pha.”
“Dạ? Tại sao vậy thầy?”
“Có phải ngủ trên sô-pha làm cơ thể khó chịu không?” Thẩm Hành Giản hỏi.
Dư Dục Sâm gật đầu: “Phải ạ, nhưng mà thầy ngủ trên ghế sô-pha thì cũng thấy khó chịu đó ạ!”
“Không sao.” Thẩm Hành Giản cười với Dư Dục Sâm, “Em ngủ trong phòng đi.”
“Không được,” Dư Dục Sâm đột nhiên chạy tới ghế sô-pha ôm đống chăn của Thẩm Hành Giản đi về phía phòng ngủ, “Chúng ta cùng nhau ngủ trong phòng.”
Thẩm Hành Giản bất đắc dĩ cúi đầu cười, “Được thôi.”
Thẩm Hành Giản nằm bên đã say giấc. Dư Dục Sâm nghe tiếng hít thở vững vàng ổn định truyền đến lại không dám nhúc nhích chút nào. Cậu sợ mình sơ ý chút thôi sẽ làm phiền đến giấc mộng đẹp của người kế bên.
Cả người Dư Dục Sâm đơ một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà chậm rãi xoay qua ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của Thẩm Hành Giản.
Dáng vẻ khi ngủ của Thẩm Hành Giản rất ngoan, nom không hề giống như một thầy giáo.
Dư Dục Sâm ngắm nhìn gương mặt Thẩm Hành Giản vô cùng nghiêm túc. Đôi mắt cậu chậm rãi di chuyển từ vầng trán đến cái cằm, phác họa lại hình dáng khuôn mặt anh một cách chăm chú, cẩn thận.
Cuối cùng tầm mắt cậu rơi lên mí mắt Thẩm Hành Giản. Lông mi rủ xuống phủ lên đuôi mắt anh giống như chiếc lông vũ, Dư Dục Sâm đang rất chăm chú đếm số lông mi của Thẩm Hành Giản.
Hồi trước khi còn học cấp hai, cậu từng đọc tiểu thuyết võ hiệp, trên đó có viết Quách Tĩnh nhân lúc Hoàng Dung ngủ len lén đếm số lông mi của người ta. Khi đó cậu còn cảm thấy Quách Tĩnh hèn quá, thích người ta thì hôn đi, đếm lông mi để làm gì chứ.
Nhưng nay khi đến lượt mình, dường như cậu đã hoàn toàn hiểu được suy nghĩ ấy của Quách Tĩnh.
Không muốn làm phiền đến giấc ngủ của người ấy, chỉ cần ngắm nhìn gương mặt an giấc đã thấy thỏa mãn vô cùng.
Lông mi Thẩm Hành Giản dài quá, vừa đen vừa dày lại vừa dài. Lông mi anh run run một chút, tim cậu cũng theo đó run lên.
Sự run rẩy ấy không đến từ thân thể mà đến từ linh hồn. Dư Dục Sâm cảm giác cả linh hồn mình đã bị trói chặt lại nơi hàng lông mi dày đậm của Thẩm Hành Giản, nương theo từng cử động của anh mà xao xuyến.
Mãi đến bây giờ cậu mới hiểu, hóa ra rung động không chỉ đến một lần. Đúng là chỉ rung động với một người, nhưng lại có vô số lần rung động trước người ấy.
Tầm mắt Dư Dục Sâm chầm chậm dời xuống dưới, đậu trên bờ môi Thẩm Hành Giản.
Môi anh rất đẹp. Trước kia cậu từng nghe các bạn nữ trong lớp nói chuyện với nhau, bảo rằng Thẩm Hành Giản có môi châu, trời sinh khóe môi đã hơi vênh vểnh, cực kỳ hợp để hôn.
Đôi môi anh giờ đây mang theo sắc hoa hồng nhàn nhạt, sau khi hôn sẽ chuyển thành màu gì nhỉ? Sẽ hóa đỏ sao? Chắc chắn còn một tầng ánh nước mơ màng phủ lên, còn đẹp hơn cả màu son nữa.
Giờ đây Dư Dục Sâm rất muốn hôn anh.
Cậu điên rồi, cậu muốn hôn Thẩm Hành Giản.
Suy nghĩ này vừa lóe lên đã như ngọn lửa lớn lan ra thiêu rụi mọi lý trí của cậu.
Dù sao Thẩm Hành Giản cũng đã thiếp đi, xem như là mình len lén hôn anh anh cũng không hay biết.
Dư Dục Sâm hít sâu một hơi, quyết định từ từ nhích đầu mình qua.
Cậu đang cách rất gần Thẩm Hành Giản, có thể cảm nhận được hơi thở của anh, nhìn thấy lông tơ nhỏ xíu trên gương mặt anh. Cậu đang gần anh đến nỗi chỉ cần duỗi tay ra là có thể ôm cả người anh vào trong ngực mình.
Tim Dư Dục Sâm đập rộn ràng, hơi thở bắt đầu run rẩy.
Cậu vươn tay, chầm chậm đặt ngón tay mình lên đôi môi Thẩm Hành Giản.
Môi Thẩm Hành Giản rất mềm mại, mềm tựa kẹo bông gòn, mềm đến mức khiến tim cậu tan chảy.
Dư Dục Sâm dịch đầu qua, đến lúc sắp chạm lên môi anh thì dừng lại.
Tuy cậu thật sự thật sự rất muốn hôn Thẩm Hành Giản, nhưng cậu muốn phải lấy thân phận là Dư Dục Sâm để đường đường chính chính hôn anh dưới ánh mặt trời, chứ không phải như tên cướp vụng trộm hôn anh như bây giờ.
Đôi môi Dư Dục Sâm chạm lên trán Thẩm Hành Giản.
“Ngủ ngon nhé, thầy Thẩm ơi.” Cậu khẽ nói.
- -----oOo------
Danh sách chương