Thường thì vào kỳ nghỉ, chỉ có ba ngày đầu ở nhà là được phè phỡn sung sướng. Ba ngày sau gặp mèo mèo cũng thấy ghét, gặp chó chó cũng chê phiền. Mấy bà mẹ chỉ hận không thể thu dọn hành lý, đóng gói đứa con nghịch ngợm của mình trả lại trường học ngay hôm sau.

Nhưng Dư Dục Sâm hoàn toàn không có nỗi phiền muộn này.

Cha cậu vẫn luôn bận chuyện công việc như trước, đó giờ thường liên hệ với con trai mình qua những cú điện thoại kiểm tra mỗi đêm, hay những tin nhắn nhắc nhở không ngừng nhảy lên trên màn hình. Lúc mới nghỉ, Dư Dục Sâm còn rủ rê bạn bè cùng nhau đi chơi bóng rổ, hoặc lên mạng xem các bộ phim siêu anh hùng mới ra. Vậy mà chưa đầy một tuần sau, cậu đã thấy chán cách sống như vậy.

Hai đứa bạn quỷ của cậu lại không tự do đến thế. Từ Duyệt và Chu Thanh đều bị Hoàng Thái Hậu nhà mình bắt đi học lớp luyện thi, không phải lúc nào Dư Dục Sâm gọi điện tới cũng có thể hẹn đi chơi được. Hai lần hẹn thất bại, hết buồn bực trong lòng lại thấy tẻ nhạt chán nản. Cậu thậm chí còn nghĩ đến việc hay mình cũng đi đăng ký lớp luyện thi, nhưng khi nhìn đến dự báo thời tiết mấy tuần nay, đều trông thấy màu cam của nhiệt độ cao đáng báo động, giữa trưa nắng nóng thế này mà ra ngoài học thêm, đúng thật là muốn lấy mạng cậu.

Dư Dục Sâm từ bỏ ý tưởng đi học, tiếp tục ở nhà buồn bực ngán ngẩm một mình. Có điều mỗi lúc trời tối cậu đều ra ngoài hóng mát, thường đến trường học gần đó tản bộ.

Trước kia bà cụ non Phùng Hân Hân có cung cấp tình báo, Thẩm Hành Giản sống ở khu nhà trọ cũ gần trường học. Mà khu nhà trọ đó nằm kế bên trường, tính theo xác suất thì khả năng cậu ngẫu nhiên gặp được Thẩm Hành Giản ra ngoài ăn tối chiếm tỉ lệ rất cao.

Mà không khéo làm sao, Dư Dục Sâm chẳng hề ngẫu nhiên gặp được Thẩm Hành Giản lấy một lần.

Dư Dục Sâm còn muốn ghé qua chỗ Phùng Hân Hân một chút, xin phương thức liên lạc với Thẩm Hành Giản, nhưng cậu lại thấy có lẽ mình quá trịnh trọng rồi. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu quyết định dọn hành lý nhanh chóng về quê với ông bà.

Ngây người ở quê được hai tuần, Dư Dục Sâm đã hoàn thành bài tập nghỉ hè, còn được bà chăm đến béo lên vài cân. Cậu vừa chuẩn bị vẫy tay chào tạm biệt ông bà để trở về thì nhận được điện thoại của cha.

Ông Dư nhớ vợ đến nóng lòng, đặc biệt ngày đêm tăng ca để giải quyết toàn bộ công việc rồi tạm ngưng công tác dài hạn, muốn đưa Dư Dục Sâm ngàn dặm xa xôi đi tìm vợ cùng mình. Vì thế Dư Dục Sâm được cha dẫn ra nước ngoài tìm bà Trương, ba người một nhà ngây ngốc ở nước ngoài cho đến khi cậu khai giảng mới trở về.

Hè này bà Trương công tác ở Italia. Dư Dục Sâm dành toàn bộ kỳ nghỉ còn lại của mình ở đây. Đôi lúc bà Trương phải ra ngoài chụp ảnh, ông Dư bèn dẫn theo Dư Dục Sâm tới bờ cát trắng tắm nắng.

Dư Dục Sâm đã học cách lái thuyền buồm ở Portofino, bao nhiêu cân thịt tăng lên lúc ở quê giờ đã tiêu biến hết. Da cậu bị ánh mặt trời châu Âu phơi rám trở nên sẫm hơn màu lúa mì trước kia. Vận động nhiều giúp Dư Dục Sâm cao lên không ít, bắp thịt rắn chắc, đường cong cơ thể rõ nét, cơ bụng cũng hiện khối rõ ràng. Bước trên bờ biển còn có thể bắt gặp mấy cô nàng da trắng nhiệt tình nhờ Dư Dục Sâm bôi kem chống nắng giúp mình, dọa cậu chạy trối chết.

Dư Dục Sâm vui vẻ chơi đùa ở nước ngoài, cũng quên sạch sành sanh Thẩm Hành Giản mà mình vẫn luôn nghẹn trọng lòng, mãi đến lúc sắp khai giảng về nước mới nhớ ra.

Khai giảng xong, các lớp sẽ được chia lại một lần nữa.

Dự báo thời tiết hôm đó vẫn là màu cam báo động, rõ ràng đã là ngày mùng một tháng chín mà sao khí trời đầu thu vẫn còn nóng bức như vậy.

Dư Dục Sâm lau mồ hôi, nhìn bảng thông báo chính của trường được vây kín ba vòng bên trong rồi lại ba vòng bên ngoài, nặng nề thở dài.

Trường hàng xóm bên cạnh có gắn một màn hình LED cỡ lớn ở cổng, danh sách phân lớp đều được chiếu lên đó, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy. Nào giống như trường cậu bây giờ, in danh sách phân lớp ra rồi dán vào bảng thông báo, để mọi người túm tụm lại đây, dò tìm từ cái tên đầu tiên xuống dưới.

Dư Dục Sâm không chen vào còn thấy không thở nổi, huống chi mấy người đứng bên trong, nghẹt thở lắm đó! “Ôi chao, tên tao ở đây này. Mẹ nó chứ còn ở lớp số 5 đó! Ha ha ha ha ha.”

Dư Dục Sâm nghe thấy tiếng nói quen thuộc, hô to về phía đám đông, “Từ Duyệt, mày tìm tên giúp tao, xem tao học lớp nào!”

“Ai? Ai vậy???” Từ Duyệt ở trong vòng vây, khó khăn quay người tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, quay đi quay lại một vòng mới phát hiện ra Dư Dục Sâm đang đứng phía sau. Từ Duyệt giơ tay ra hiệu OK với Dư Dục Sâm rồi quay lại bảng thông báo tìm tên.

Không quá một phút, Từ Duyệt kêu lên: “Lớp số 5, Nhị Ngư hai chúng mình chung lớp… Ôi chu cha mạ ơi, Chu Thanh cũng học lớp số 5!”

Từ Duyệt vất vả thoát khỏi đám đông, quá trình khó khăn như cách Moses rẽ nước biển Đỏ, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, tóc tai cũng ướt nhẹp, dính thành từng lọn với nhau. Bước thẳng đến chỗ Dư Dục Sâm, Từ Duyệt thở hồng hộc.

“Đậu má, nóng vãi.”

Câu thứ hai chính là, “Á đù, Nhị Ngư sao mày lại đen đi nhiều thế.”

Dư Dục Sâm không chút thương tiếc cho Từ Duyệt ăn một cái cùi chỏ: “Mày có biết nói chuyện hay không. Đen cái gì, đây là màu lúa mì chính thống.”

“Thôi đi,” Từ Duyệt ngửa cổ uống ngụm nước lạnh, “Giờ da mày biến thành màu này, Chu Thanh đứng bên cạnh bỗng dưng biến thành công tử bột.”

“Mày lôi tao vào làm gì,” Chu Thanh yên lặng không phát ra tiếng động xuất hiện phía sau, “Thằng nào vừa nói tao là công tử bột?”

“Ai dám nói mày đâu.” Từ Duyệt tí tởn cười đùa ôm vai Chu Thanh, “Tao vừa xem giúp mày xong, mày học lớp số 5. Ba anh em mình cùng chung một lớp, cùng là lớp số 5 ha ha ha. Chúng ta đi báo cáo trước, có gì nói sau.”

Tin tức của Phùng Hân Hân vẫn rất chính xác, quả nhiên một nửa lớp số 5 đi ra, một nửa lớp ở lại rồi biến thành lớp chọn. Giáo viên chủ nhiệm là giáo viên dạy môn Toán lúc trước của bọn họ. Trông cũng bảnh bảnh, kỹ năng dạy rất tốt, chỉ có hai khuyết điểm duy nhất là bệnh sạch sẽ và thích uống rượu. Thật ra bệnh sạch sẽ cũng không tính là khuyết điểm, có điều tính cách của ông thầy này lại làm khổ học sinh trực nhật quá mức. Bảng đen nhất định phải được lau sạch sẽ không chừa lại nét phấn nào thì ông mới hài lòng. 

Dư Dục Sâm còn nhớ vào một tiết toán tự học buổi tối nào đó, ông thầy này lảo đảo bước vào, cả người nồng nặc mùi rượu mà vẫn giảng cho mọi người một đề vận dụng cao. Năng lực nghiệp vụ cực kỳ trâu bò, cũng không nhiều chuyện, là một giáo viên chủ nhiệm vô cùng lý tưởng. 

Ghi tên xong cũng không cần ở lại trường nữa. Mọi người có lớp vào buổi sáng và trưa, buổi tối có tiết tự học thì thuận tiện phát sách, coi như chính thức bước vào năm học.

Bọn Dư Dục Sâm tranh thủ chút thời gian tự do cuối cùng dẫn nhau đi net chém giết đến tận tối mịt. Ban đầu Chu Thanh đề nghị đến quán bida, nhưng Dư Dục Sâm nhớ đến lời hứa với Thẩm Hành Giản hồi trước nên bỏ qua ý kiến này.

Bọn họ vội vàng chạy ra khỏi quán net trước khi chuông vào lớp reo lên. Vừa vào lớp một cái đã bị tóm lại làm cu li đi nhận sách.

Dư Dục Sâm xếp hàng nhận sách thì gặp được Phùng Hân Hân. Khối khoa học xã hội ít con trai, ngay cả việc đi nhận sách cũng không đủ người nên đành phải để con gái ra trận.

Phùng Hân Hân đang nói chuyện với bạn nữ bên cạnh, thấy Dư Dục Sâm bèn vẫy tay chào hỏi: “Đi Italia vui không? Ông có mang quà về cho tôi không đấy?”

“Đương nhiên là có.”

Trước khi sang Italia, Dư Dục Sâm đã chú ý tới đặc sản nơi đây một chút để xem có món gì làm quà được không. Cậu mang về cho Chu Thanh và Từ Duyệt chai rượu đỏ, tặng Phùng Hân Hân một chiếc túi da mua được từ chợ đồ cổ. Thậm chí cậu còn mua quà tặng Thẩm Hành Giản – một sợi dây chuyền mặt nhẫn.

Sợi dây chuyền mặt nhẫn này không quá tinh xảo nhưng rất dễ nhìn, Dư Dục Sâm vừa liếc mắt đã chọn trúng nó. Khi trông thấy sợi dây chuyền này, cậu không khỏi nhớ đến Thẩm Hành Giản mình đã quên mất từ lâu. Thẩm Hành Giản mình gầy da trắng, cần cổ thon dài, đeo sợi dây chuyền này lên chắc chắn sẽ rất đẹp.

Quà đã mua xong, nhưng cậu hoàn toàn chưa nghĩ ra cách để tặng cho người ta. Dù sao thì mua một sợi dây chuyền mặt nhẫn tặng thầy giáo, thế nào cũng cảm thấy kỳ quặc.

“Được của ló, còn biết mua quà về nữa. Không uổng công chị đây thương cậu như vậy.”

“Nói thì cứ nói, chứ đừng có chiếm tiện nghi. Bàn về tuổi tác bà còn phải gọi tôi bằng anh đấy.”

“Được được được, ông là anh tôi.” Phùng Hân Hân chỉ vì một món quà mà không chút do dự hạ thấp mình, gọi người ta bằng anh, “Anh Dư ơi, anh nói xem tin tình báo của em có chính xác không? Trước đó em bảo anh sẽ học lớp số 5 mà còn không tin cơ.”

“Bà lớp nào đấy?” Dư Dục Sâm thuận miệng hỏi.

“Lớp số 17, lớp chọn ban Xã hội, lão Hồ là giáo viên chủ nhiệm. Cơ mà ông thử đoán xem tôi chung lớp với ai đi?” Sắc mặt Phùng Hân Hân tức khắc trở nên kỳ quái, nhịn không được nháy mắt với Dư Dục Sâm. 

Dư Dục Sâm lười đoán, thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”

“Gợi ý cho ông nè, người đó có tình ý với ông đấy. Trước kia còn đưa đồ ăn sáng cho ông, là nữ thần.”

Tuy rằng được Phùng Hân Hân nhắc nhở rõ ràng như thế nhưng Dư Dục Sâm vẫn không đoán ra được là ai. Trí nhớ của cậu rất tốt, nhưng cậu chỉ nhớ tên của những người mình nhớ kỹ, còn lại từ trước đến nay chưa bao giờ nhớ tới những người không có quan hệ gì với mình.

“Diêu Phán đấy, là Diêu Phán!” Phùng Hân Hân thấy Dư Dục Sâm trưng ra vẻ mặt mờ mịt, chỉ tiếc mài sắt không thành kim, đành tự mình nói ra.

“À, nhớ rồi.” Là bạn gái có vòng eo mềm mại đã múa khúc “Đôn hoàng” trong lễ khai mạc.

Phùng Hân Hân nghe thấy lời nói không chút thành ý của Dư Dục Sâm thì cũng lười đáp lại. Tình cảm Diêu Phán dành cho Dư Dục Sâm vô cùng sâu đậm và thắm thiết, làm gì có đứa con gái nào hay hóng chuyện ở cái trường này lại không biết đến dáng vẻ si tình ấy. Cũng chỉ có Dư Dục Sâm ngốc nghếch, đến cả tên con gái nhà người ta cũng không nhớ nổi.

Cô không định để ý đến Dư Dục Sâm nữa, nhưng lần này cậu lại chủ động chuyển đề tài.

“Giáo viên môn Văn lớp bà là ai thế?”

“Hả?”

Từ khi Phùng Hân Hân chọn ban Xã hội rời lớp, tất cả những ai mới vào đều là học bá chăm chỉ siêng năng. Các bạn nữ hầu hết là kiểu không thèm để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng dốc sức ngày ngày đọc sách, ngay cả giờ ra chơi cũng không thèm tán gẫu với nhau. Nào giống như lớp số 5 trước đó, hết tiết một cái đám con gái đã điên điên khùng khùng ồn ào bát nháo cứ như đang ngồi ngoài chợ.

Không có bà trùm hóng chuyện Phùng Hân Hân, Dư Dục Sâm như phải cách ly với xã hội, chẳng nhận được tin tức gì hết, tuy vậy cậu lại rất muốn biết Thẩm Hành Giản sẽ dạy lớp 11 nào. Nếu như Thẩm Hành Giản không dạy lớp số 17 của Phùng Hân Hân, vậy thì có lẽ sẽ là lớp số 5.

“Tôi cũng không biết nữa,” Phùng Hân Hân lắc đầu, “Nhưng cũng có khả năng đó, à không, khả năng rất cao là thầy Thẩm sẽ dạy lớp tôi. Tiết đầu tiên sáng mai của lớp tôi vừa vặn là tiết Ngữ văn, đến lúc đó sẽ biết.”

“À.” Tâm trạng Dư Dục Sâm tụt xuống mức âm. Tin tức của Phùng Hân Hân rất chính xác, cô luôn miệng bảo rất có khả năng, vậy bây giờ cậu cũng không cần mong chờ gì tiết Văn ngày mai nữa.

Dư Dục Sâm thở một hơi thật dài.

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện