Đứng phơi nắng khiến Dư Dục Sâm xây xẩm mặt mày, cả người choáng váng đi lên đi xuống theo hàng ngũ, cuối cùng chỉ biết rằng lớp mình không đội sổ mà còn có thứ hạng rất tốt, nỗ lực của Phùng Hân Hân cũng coi như có kết quả.
Trường học rốt cuộc cũng có tình người, trong lúc đại hội thể thao diễn ra, học sinh không cần phải tham gia tiết tự học buổi tối. Nhưng đến khi sự kiện này hoàn toàn kết thúc thì đã gần sáu giờ rưỡi rồi.
Hôm nay Dư Dục Sâm quá mệt mỏi nên đã từ chối lời mời cùng đi chơi của Từ Duyệt mà về thẳng nhà. Đêm đến, bà Trương gọi điện video, ngay khi kết nối được, bà Trương nhìn thấy khuôn mặt của con trai liền hoảng hốt: “Con trai, mặt con bị làm sao vậy?!”
“Bị làm sao cơ ạ?” Dư Dục Sâm sờ mặt của mình, “Không có chuyện gì mà.”
“Sao mặt con lại đỏ thế này, có phải bị sốt rồi không? Con đã đến bệnh viện chưa? Uống thuốc chưa?” Bà Trương lòng như lửa đốt, cuối cùng mới nhớ ra vẫn còn ông Dư ở trong nước, “Cha con đâu rồi, ông ấy có nhà không? Mau bảo cha con đưa con đi bệnh viện.”
“Cha đang đi công tác, không sao đâu mẹ, con thực sự không có chuyện gì, con không bị sốt.” Dư Dục Sâm dở khóc dở cười cắt ngang những câu hỏi không ngừng của bà Trương. Cậu thử soi màn hình điện thoại, lúc này mới phát hiện từ gò má đi xuống có một mảng lớn màu đỏ, đúng là nhìn hơi ghê.
“Cũng không có gì hết, chỉ là phơi nắng nên đỏ thôi.”
“Con làm gì mà phơi nắng thành thế này chứ?” Bà Trương vẫn không tin.
“Trường con tổ chức đại hội thể thao. Con đã từng nói với mẹ rồi mà, mẹ không nhớ sao?” Dư Dục Sâm thực sự không còn gì để nói về trí nhớ của mẹ cậu nữa.
“Hình như là có nói rồi, con đi tìm mấy miếng mặt nạ trong ngăn tủ bàn trang điểm của mẹ đắp đi, ngày mai tìm cái mũ mà đội vào, cùng lắm thì mang theo ô che nắng của mẹ ấy.”
“Một thằng đàn ông như con, đắp mặt nạ rồi mang theo ô che nắng gì chứ, mẹ không cần lo lắng cho con.” Dư Dục Sâm cho rằng con trai quá trắng nhìn nữ tính giống công tử bột lắm. Đàn ông thực thụ sẽ không sợ bị rám nắng!
“Da rám nắng sẽ không đẹp trai.” Bà Trương thở dài một hơi, “Con trai mà trắng trẻo sạch sẽ thì được nhiều người yêu thích hơn. Còn con vốn đã không trắng rồi, nếu mà còn đen hơn…”
Dư Dục Sâm không trắng nhưng cũng không đến nỗi đen, da cậu mang màu lúa mạch trung tính cực kỳ khỏe mạnh. Nhưng bà Trương luôn cảm thấy cậu rất đen, luôn tìm mọi cách để cậu trắng hơn một chút.
“Sao con lại đen được chứ? Nếu nói như mẹ thì Từ Duyệt đến từ Châu Phi à.” Dư Dục Sâm không phục, so với đám con trai trong lớp thì cậu đã được gọi là trắng rồi, chẳng qua chưa phải là trắng nhất thôi… Có vẻ Thẩm Hành Giản là người trắng nhất, trắng đến mức có thể nhìn thấy cả những mạch máu gân xanh ẩn phía dưới.
Dư Dục Sâm cũng không còn hứng thú nói chuyện tiếp với bà Trương, qua loa vài câu rồi vội cúp điện thoại. Dư Dục Sâm nằm nhoài lên sô pha, dưới lưng lại thấy hơi cộm cộm, cậu rút ra một chiếc mũ lưỡi trai.
Là mũ của Thẩm Hành Giản, hình như cậu quên trả lại nó sau khi sự kiện kết thúc rồi.
Dư Dục Sâm nhìn chằm chằm chiếc mũ lưỡi trai đến phát ngốc. Cậu vẫn phải trả nó thôi, vấn đề là giặt rồi mới trả hay là ngày mai trả lại luôn? Dư Dục Sâm cảm thấy, chỉ cần là thứ dính dáng đến Thẩm Hành Giản thì đều rất phiền phức.
Thẩm Hành Giản đúng là một mớ phiền phức. Phiền thật đấy.
Nhưng Thẩm Hành Giản lại rất trắng, trắng hơn cả con gái. Cùng phơi nắng một ngày, khuôn mặt cậu đỏ bừng lên còn anh thì dường như không có việc gì. Chậc! Đàn ông đàn ang mà trắng trẻo như thế, thật nữ tính giống hệt công tử bột vậy.
Không biết Dư Dục Sâm nghĩ đến điều gì đột nhiên đứng dậy đi vào phòng tắm soi gương, ngoại trừ chỗ phơi nắng hơi đỏ lên, cậu thực sự không hề đen!
Vào buổi tối, Dư Dục Sâm vẫn tìm mặt nạ của bà Trương để đắp. Sáng hôm sau thức dậy đi học, cậu do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định để chiếc mũ của Thẩm Hành Giản ở nhà rồi đội chiếc mũ lưỡi trai của mình lên.
Ngày thứ hai cũng không có hoạt động gì lớn mà chỉ đơn thuần là đại hội thể thao, mỗi lớp vẫn di chuyển đến một địa điểm cố định để cổ vũ cho các vận động viên của lớp mình.
Hôm nay Phùng Hân Hân đã chuẩn bị đầy đủ, bao gồm quần áo chống nắng, ô che nắng và các loại trang bị khác. Lúc Dư Dục Sâm tìm thấy cô, Phùng Hân Hân cầm chiếc gương nhỏ bôi kem chống nắng, thấy Dư Dục Sâm tới đây, nghĩ đến hành động trượng nghĩa ngày hôm qua của cậu liền đưa kem chống nắng cao cấp qua.
“Có muốn bôi một chút không?’’
“Tôi đường đường là một thằng con trai, ai lại đi bôi cái này?’’ Dư Dục Sâm mới không thèm làm đâu.
Phùng Hân Hân hừ một tiếng: “Không bôi thì thôi, ông nhìn vết rám đỏ trên má ông đi. Tôi nói ông nghe, nó sẽ rám thành vết bớt luôn đấy, đến lúc đó ông sẽ trở thành một tên mặt rỗ toàn đốm đen cho xem.’’
“Tôi có đội mũ rồi.’’
“Đội mũ không thể chống tia cực tím, chỗ ông vẫn bị chiếu đến.’’
Nghe thấy những lời nghiêm túc của Phùng Hân Hân, cậu cũng hơi lung lay: “Vậy… bà đưa tôi bôi một chút.’’
Phùng Hân Hân đưa kem chống nắng cho cậu: “Ông có thể tự bôi, nhưng nhớ nhẹ tay xíu nha, nó đắt lắm.’’
Dư Dục Sâm bóp một đống lớn ra lòng bàn tay, Phùng Hân Hân đang nhìn mà đuôi lông mày nhảy lên nhảy xuống. Cậu thản nhiên xoa lòng bàn tay hai lần rồi đưa lên mặt, sau khi bôi xong, vừa mở mắt thì thấy Thẩm Hành Giản đang đứng trước mặt mình.
Dư Dục Sâm thực sự muốn chết ngay lập tức.
Đúng là Thẩm Hành Giản, sao bám dai như đỉa vậy! Sao mà Thẩm Hành Giản lại xuất hiện ngay trước mặt cậu khi cậu đang làm điều ngớ ngẩn thế này chứ !A a a a a !!!”
“Bôi kem chống nắng à?’’ Thẩm Hành Giản hỏi.
Phùng Hân Hân gật đầu: “Dư Dục Sâm cậu ấy sợ đen da. Thầy ơi, thầy có muốn bôi một chút không ạ?’’ Cô đưa kem chống nắng ra.
Thẩm Hành Giản cười lắc đầu: “ Không cần, thầy sẽ không bị rám nắng đâu.”
Phùng Hân Hân cảm thán: “Ngưỡng mộ thầy thật đấy, phơi nắng thế nào cũng không sợ đen.’’
Dư Dục Sâm ở bên cạnh hừ lạnh, không thèm nhìn Thẩm Hành Giản một lần, mất tự nhiên thôi rồi.
Ánh mắt của Thẩm Hành Giản dừng lại trên chiếc mũ lưỡi trai của Dư Dục Sâm, rồi lập tức rời đi, cũng không hỏi Dư Dục Sâm về chiếc mũ của mình.
Thấy anh không nói gì, Dư Dục Sâm lại không thoải mái, cậu cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì nữa.
Dư Dục Sâm không nghĩ ra thì thôi không quan tâm nữa, dù sao hiện tại cậu cứ nhìn thấy anh là khó xử, chỉ có thể quay ra nói chuyện với đám con trai.
Buổi sáng diễn ra trận chung kết sơ loại nữ, Thẩm Hành Giản đứng trên sân trường quan sát chăm chú, phòng trường hợp có tình huống bất ngờ xảy ra, đồng thời yêu cầu ban tổ chức khuấy động không khí để cổ vũ cho các vận động viên. Phùng Hân Hân lúc này đang cùng một vài bạn nữ viết bảng tin. Dư Dục Sâm rảnh rỗi thì bị thầy Hồ “không trâu bắt chó đi cày”, đăng ký cho hai hạng mục chạy 400m và 1000m. Những hạng mục đó buổi chiều mới bắt đầu, Dư Dục Sâm phải đứng đó âm thầm nghiên cứu cùng với đám Từ Duyệt cả một buổi trưa.
Đợi đến buổi chiều Dư Dục Sâm mới chuẩn bị thi đấu, hạng mục đầu tiên là chạy 400m, mọi người giúp các vận động viên dán số báo danh thi đấu vào sau lưng. Dư Dục Sâm vì đi vệ sinh mà đến muộn, Thẩm Hành Giản cầm số của cậu, thấy cậu đi đến thì lập tức gọi cậu nhanh chóng dán số báo danh rồi vào thi.
Số báo danh là do chính tay Thẩm Hành Giản dán cho Dư Dục Sâm, Phùng Hân Hân ở bên cạnh trông thấy thì ghen tị muốn chết, chỉ trách lúc đó bản thân lười biếng, chẳng đăng ký hạng mục nào để giờ không được hưởng sự phục vụ của thầy Thẩm.
Tuy Phùng Hân Hân đang ăn giấm nhưng vẫn cổ vũ Dư Dục Sâm: “Chạy cho tốt đấy, tôi sẽ cổ vũ cho ông.’’
Dư Dục Sâm nở nụ cười: “Vậy lúc đó bà phải hét thật to, nếu không tôi chạy nhanh mà giọng bà nhỏ thì tôi sẽ không nghe thấy.’’
Phùng Hân Hân cười mắng cậu: “Biến đi.’’
Hạng mục 400m diễn ra rất suôn sẻ, Dư Dục Sâm vượt lên dẫn đầu ở chặng cuối và giành chiến thắng.
Tuy chạy 1000m hơi mệt, nhưng đối với Dư Dục Sâm thì cũng không phải vấn đề lớn, kết quả cũng ổn, đợi các nhóm khác hoàn thành xong thì sẽ có thứ hạng.
Mọi thứ ngày hôm nay đang diễn ra khá suôn sẻ, nhưng khi cuộc đua 3000m nam sắp bắt đầu thì lại xảy ra sự cố. Vốn Thẩm Tinh sẽ chạy 3000m thì lại đột nhiên bị đau bụng, lập tức báo với Thẩm Hành Giản là cậu không chạy được nữa. Những nam sinh có tố chất thể lực tốt trong lớp đều có hạng mục đã đăng ký, tạm thời chưa tìm được người thay thế.
Dư Dục Sâm nghỉ ngơi uống nước, quay đầu lại thì thấy Thẩm Tinh mang theo bộ dáng xấu hổ ngại ngùng đứng nói chuyện với Thẩm Hành Giản đang khẽ cau mày, cậu đến gần lắng nghe mới biết bây giờ không có ai tham gia hạng mục 3000m.
Dư Dục Sâm nhìn vẻ mặt khó xử của Thẩm Hành Giản, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác anh hùng và danh dự không rõ từ đâu mà ra, cậu ngắt lời.
“Em có thể thay cậu ấy.’’
“Không được, em vừa chạy xong hai hạng mục, thể lực vẫn chưa hồi phục. Bây giờ trời lại đang nóng, chẳng may em…’’ Thẩm Hành Giản không hề nghĩ ngợi trực tiếp từ chối.
“Em chạy thay được mà, mấy cái vừa rồi chỉ là trò trẻ con, không tốn bao nhiêu thể lực cả. Thể lực của em vốn rất tốt, chạy thêm 3000m nữa cũng không thành vấn đề!’’ Dư Dục Sâm lập tức phản bác lại Thẩm Hành Giản.
“Nhưng…’’ Thẩm Hành Giản vẫn còn do dự.
Thẩm Tinh thấy Dư Dục Sâm muốn thay mình thì như tìm được cứu tinh, vội vàng thuyết phục Thẩm Hành Giản cùng cậu: “Thầy Thẩm, Nhị Ngư có thể chạy được thật đấy ạ. Cậu ấy rất khỏe, có thể chạy hai dặm mà không thở dốc. Nếu cậu ấy không thay em thì trong lớp e là cũng không tìm được ai đâu ạ.’’
Thấy cả hai đã nói như vậy, Thẩm Hành Giản đành phải đồng ý, anh bảo Dư Dục Sâm: “ Nếu mệt thì chạy từ từ, không chạy nổi thì rút lui, sức khỏe là quan trọng nhất.’’
Thẩm Tinh thấy thầy Thẩm đồng ý thì lập tức vui vẻ, đang định nói vài câu cảm ơn Dư Dục Sâm thì bụng lại đột nhiên sông cuộn biển gầm, vội vàng ôm bụng chạy về hướng nhà vệ sinh.
Thẩm Hành Giản thấy Dư Dục Sâm vẫn còn lơ đãng, anh nhắc lại những gì mình vừa nói, bảo đừng gắng sức quá, phải kiềm chế, sức khỏe là quan trọng nhất.
“Vâng vâng, em biết rồi.’’ Dư Dục Sâm bên ngoài thì tỏ ra nghe lời Thẩm Hành Giản, nhưng Thẩm Hành Giản biết thừa Dư Dục Sâm chỉ đang nói cho có lệ, đành thở dài.
Đúng là Dư Dục Sâm chỉ đang đối phó lấy lệ với Thẩm Hành Giản. Cậu cảm thấy Thẩm Hành Giản nhắc cậu chạy từ từ, không chịu được nữa thì bỏ cuộc, vân vân, tức là không tin tưởng cậu, ám chỉ thể lực của cậu không tốt, chạy không nổi.
Trong từ điển của một thằng đàn ông đích thực không có hai chữ “không nổi”! Dư Dục Sâm nghĩ, cậu nhất định phải chạy thật nhanh, chạy về nhất để cho Thẩm Hành Giản xem rốt cuộc là cậu có nổi hay không.
Trường học rốt cuộc cũng có tình người, trong lúc đại hội thể thao diễn ra, học sinh không cần phải tham gia tiết tự học buổi tối. Nhưng đến khi sự kiện này hoàn toàn kết thúc thì đã gần sáu giờ rưỡi rồi.
Hôm nay Dư Dục Sâm quá mệt mỏi nên đã từ chối lời mời cùng đi chơi của Từ Duyệt mà về thẳng nhà. Đêm đến, bà Trương gọi điện video, ngay khi kết nối được, bà Trương nhìn thấy khuôn mặt của con trai liền hoảng hốt: “Con trai, mặt con bị làm sao vậy?!”
“Bị làm sao cơ ạ?” Dư Dục Sâm sờ mặt của mình, “Không có chuyện gì mà.”
“Sao mặt con lại đỏ thế này, có phải bị sốt rồi không? Con đã đến bệnh viện chưa? Uống thuốc chưa?” Bà Trương lòng như lửa đốt, cuối cùng mới nhớ ra vẫn còn ông Dư ở trong nước, “Cha con đâu rồi, ông ấy có nhà không? Mau bảo cha con đưa con đi bệnh viện.”
“Cha đang đi công tác, không sao đâu mẹ, con thực sự không có chuyện gì, con không bị sốt.” Dư Dục Sâm dở khóc dở cười cắt ngang những câu hỏi không ngừng của bà Trương. Cậu thử soi màn hình điện thoại, lúc này mới phát hiện từ gò má đi xuống có một mảng lớn màu đỏ, đúng là nhìn hơi ghê.
“Cũng không có gì hết, chỉ là phơi nắng nên đỏ thôi.”
“Con làm gì mà phơi nắng thành thế này chứ?” Bà Trương vẫn không tin.
“Trường con tổ chức đại hội thể thao. Con đã từng nói với mẹ rồi mà, mẹ không nhớ sao?” Dư Dục Sâm thực sự không còn gì để nói về trí nhớ của mẹ cậu nữa.
“Hình như là có nói rồi, con đi tìm mấy miếng mặt nạ trong ngăn tủ bàn trang điểm của mẹ đắp đi, ngày mai tìm cái mũ mà đội vào, cùng lắm thì mang theo ô che nắng của mẹ ấy.”
“Một thằng đàn ông như con, đắp mặt nạ rồi mang theo ô che nắng gì chứ, mẹ không cần lo lắng cho con.” Dư Dục Sâm cho rằng con trai quá trắng nhìn nữ tính giống công tử bột lắm. Đàn ông thực thụ sẽ không sợ bị rám nắng!
“Da rám nắng sẽ không đẹp trai.” Bà Trương thở dài một hơi, “Con trai mà trắng trẻo sạch sẽ thì được nhiều người yêu thích hơn. Còn con vốn đã không trắng rồi, nếu mà còn đen hơn…”
Dư Dục Sâm không trắng nhưng cũng không đến nỗi đen, da cậu mang màu lúa mạch trung tính cực kỳ khỏe mạnh. Nhưng bà Trương luôn cảm thấy cậu rất đen, luôn tìm mọi cách để cậu trắng hơn một chút.
“Sao con lại đen được chứ? Nếu nói như mẹ thì Từ Duyệt đến từ Châu Phi à.” Dư Dục Sâm không phục, so với đám con trai trong lớp thì cậu đã được gọi là trắng rồi, chẳng qua chưa phải là trắng nhất thôi… Có vẻ Thẩm Hành Giản là người trắng nhất, trắng đến mức có thể nhìn thấy cả những mạch máu gân xanh ẩn phía dưới.
Dư Dục Sâm cũng không còn hứng thú nói chuyện tiếp với bà Trương, qua loa vài câu rồi vội cúp điện thoại. Dư Dục Sâm nằm nhoài lên sô pha, dưới lưng lại thấy hơi cộm cộm, cậu rút ra một chiếc mũ lưỡi trai.
Là mũ của Thẩm Hành Giản, hình như cậu quên trả lại nó sau khi sự kiện kết thúc rồi.
Dư Dục Sâm nhìn chằm chằm chiếc mũ lưỡi trai đến phát ngốc. Cậu vẫn phải trả nó thôi, vấn đề là giặt rồi mới trả hay là ngày mai trả lại luôn? Dư Dục Sâm cảm thấy, chỉ cần là thứ dính dáng đến Thẩm Hành Giản thì đều rất phiền phức.
Thẩm Hành Giản đúng là một mớ phiền phức. Phiền thật đấy.
Nhưng Thẩm Hành Giản lại rất trắng, trắng hơn cả con gái. Cùng phơi nắng một ngày, khuôn mặt cậu đỏ bừng lên còn anh thì dường như không có việc gì. Chậc! Đàn ông đàn ang mà trắng trẻo như thế, thật nữ tính giống hệt công tử bột vậy.
Không biết Dư Dục Sâm nghĩ đến điều gì đột nhiên đứng dậy đi vào phòng tắm soi gương, ngoại trừ chỗ phơi nắng hơi đỏ lên, cậu thực sự không hề đen!
Vào buổi tối, Dư Dục Sâm vẫn tìm mặt nạ của bà Trương để đắp. Sáng hôm sau thức dậy đi học, cậu do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định để chiếc mũ của Thẩm Hành Giản ở nhà rồi đội chiếc mũ lưỡi trai của mình lên.
Ngày thứ hai cũng không có hoạt động gì lớn mà chỉ đơn thuần là đại hội thể thao, mỗi lớp vẫn di chuyển đến một địa điểm cố định để cổ vũ cho các vận động viên của lớp mình.
Hôm nay Phùng Hân Hân đã chuẩn bị đầy đủ, bao gồm quần áo chống nắng, ô che nắng và các loại trang bị khác. Lúc Dư Dục Sâm tìm thấy cô, Phùng Hân Hân cầm chiếc gương nhỏ bôi kem chống nắng, thấy Dư Dục Sâm tới đây, nghĩ đến hành động trượng nghĩa ngày hôm qua của cậu liền đưa kem chống nắng cao cấp qua.
“Có muốn bôi một chút không?’’
“Tôi đường đường là một thằng con trai, ai lại đi bôi cái này?’’ Dư Dục Sâm mới không thèm làm đâu.
Phùng Hân Hân hừ một tiếng: “Không bôi thì thôi, ông nhìn vết rám đỏ trên má ông đi. Tôi nói ông nghe, nó sẽ rám thành vết bớt luôn đấy, đến lúc đó ông sẽ trở thành một tên mặt rỗ toàn đốm đen cho xem.’’
“Tôi có đội mũ rồi.’’
“Đội mũ không thể chống tia cực tím, chỗ ông vẫn bị chiếu đến.’’
Nghe thấy những lời nghiêm túc của Phùng Hân Hân, cậu cũng hơi lung lay: “Vậy… bà đưa tôi bôi một chút.’’
Phùng Hân Hân đưa kem chống nắng cho cậu: “Ông có thể tự bôi, nhưng nhớ nhẹ tay xíu nha, nó đắt lắm.’’
Dư Dục Sâm bóp một đống lớn ra lòng bàn tay, Phùng Hân Hân đang nhìn mà đuôi lông mày nhảy lên nhảy xuống. Cậu thản nhiên xoa lòng bàn tay hai lần rồi đưa lên mặt, sau khi bôi xong, vừa mở mắt thì thấy Thẩm Hành Giản đang đứng trước mặt mình.
Dư Dục Sâm thực sự muốn chết ngay lập tức.
Đúng là Thẩm Hành Giản, sao bám dai như đỉa vậy! Sao mà Thẩm Hành Giản lại xuất hiện ngay trước mặt cậu khi cậu đang làm điều ngớ ngẩn thế này chứ !A a a a a !!!”
“Bôi kem chống nắng à?’’ Thẩm Hành Giản hỏi.
Phùng Hân Hân gật đầu: “Dư Dục Sâm cậu ấy sợ đen da. Thầy ơi, thầy có muốn bôi một chút không ạ?’’ Cô đưa kem chống nắng ra.
Thẩm Hành Giản cười lắc đầu: “ Không cần, thầy sẽ không bị rám nắng đâu.”
Phùng Hân Hân cảm thán: “Ngưỡng mộ thầy thật đấy, phơi nắng thế nào cũng không sợ đen.’’
Dư Dục Sâm ở bên cạnh hừ lạnh, không thèm nhìn Thẩm Hành Giản một lần, mất tự nhiên thôi rồi.
Ánh mắt của Thẩm Hành Giản dừng lại trên chiếc mũ lưỡi trai của Dư Dục Sâm, rồi lập tức rời đi, cũng không hỏi Dư Dục Sâm về chiếc mũ của mình.
Thấy anh không nói gì, Dư Dục Sâm lại không thoải mái, cậu cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì nữa.
Dư Dục Sâm không nghĩ ra thì thôi không quan tâm nữa, dù sao hiện tại cậu cứ nhìn thấy anh là khó xử, chỉ có thể quay ra nói chuyện với đám con trai.
Buổi sáng diễn ra trận chung kết sơ loại nữ, Thẩm Hành Giản đứng trên sân trường quan sát chăm chú, phòng trường hợp có tình huống bất ngờ xảy ra, đồng thời yêu cầu ban tổ chức khuấy động không khí để cổ vũ cho các vận động viên. Phùng Hân Hân lúc này đang cùng một vài bạn nữ viết bảng tin. Dư Dục Sâm rảnh rỗi thì bị thầy Hồ “không trâu bắt chó đi cày”, đăng ký cho hai hạng mục chạy 400m và 1000m. Những hạng mục đó buổi chiều mới bắt đầu, Dư Dục Sâm phải đứng đó âm thầm nghiên cứu cùng với đám Từ Duyệt cả một buổi trưa.
Đợi đến buổi chiều Dư Dục Sâm mới chuẩn bị thi đấu, hạng mục đầu tiên là chạy 400m, mọi người giúp các vận động viên dán số báo danh thi đấu vào sau lưng. Dư Dục Sâm vì đi vệ sinh mà đến muộn, Thẩm Hành Giản cầm số của cậu, thấy cậu đi đến thì lập tức gọi cậu nhanh chóng dán số báo danh rồi vào thi.
Số báo danh là do chính tay Thẩm Hành Giản dán cho Dư Dục Sâm, Phùng Hân Hân ở bên cạnh trông thấy thì ghen tị muốn chết, chỉ trách lúc đó bản thân lười biếng, chẳng đăng ký hạng mục nào để giờ không được hưởng sự phục vụ của thầy Thẩm.
Tuy Phùng Hân Hân đang ăn giấm nhưng vẫn cổ vũ Dư Dục Sâm: “Chạy cho tốt đấy, tôi sẽ cổ vũ cho ông.’’
Dư Dục Sâm nở nụ cười: “Vậy lúc đó bà phải hét thật to, nếu không tôi chạy nhanh mà giọng bà nhỏ thì tôi sẽ không nghe thấy.’’
Phùng Hân Hân cười mắng cậu: “Biến đi.’’
Hạng mục 400m diễn ra rất suôn sẻ, Dư Dục Sâm vượt lên dẫn đầu ở chặng cuối và giành chiến thắng.
Tuy chạy 1000m hơi mệt, nhưng đối với Dư Dục Sâm thì cũng không phải vấn đề lớn, kết quả cũng ổn, đợi các nhóm khác hoàn thành xong thì sẽ có thứ hạng.
Mọi thứ ngày hôm nay đang diễn ra khá suôn sẻ, nhưng khi cuộc đua 3000m nam sắp bắt đầu thì lại xảy ra sự cố. Vốn Thẩm Tinh sẽ chạy 3000m thì lại đột nhiên bị đau bụng, lập tức báo với Thẩm Hành Giản là cậu không chạy được nữa. Những nam sinh có tố chất thể lực tốt trong lớp đều có hạng mục đã đăng ký, tạm thời chưa tìm được người thay thế.
Dư Dục Sâm nghỉ ngơi uống nước, quay đầu lại thì thấy Thẩm Tinh mang theo bộ dáng xấu hổ ngại ngùng đứng nói chuyện với Thẩm Hành Giản đang khẽ cau mày, cậu đến gần lắng nghe mới biết bây giờ không có ai tham gia hạng mục 3000m.
Dư Dục Sâm nhìn vẻ mặt khó xử của Thẩm Hành Giản, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác anh hùng và danh dự không rõ từ đâu mà ra, cậu ngắt lời.
“Em có thể thay cậu ấy.’’
“Không được, em vừa chạy xong hai hạng mục, thể lực vẫn chưa hồi phục. Bây giờ trời lại đang nóng, chẳng may em…’’ Thẩm Hành Giản không hề nghĩ ngợi trực tiếp từ chối.
“Em chạy thay được mà, mấy cái vừa rồi chỉ là trò trẻ con, không tốn bao nhiêu thể lực cả. Thể lực của em vốn rất tốt, chạy thêm 3000m nữa cũng không thành vấn đề!’’ Dư Dục Sâm lập tức phản bác lại Thẩm Hành Giản.
“Nhưng…’’ Thẩm Hành Giản vẫn còn do dự.
Thẩm Tinh thấy Dư Dục Sâm muốn thay mình thì như tìm được cứu tinh, vội vàng thuyết phục Thẩm Hành Giản cùng cậu: “Thầy Thẩm, Nhị Ngư có thể chạy được thật đấy ạ. Cậu ấy rất khỏe, có thể chạy hai dặm mà không thở dốc. Nếu cậu ấy không thay em thì trong lớp e là cũng không tìm được ai đâu ạ.’’
Thấy cả hai đã nói như vậy, Thẩm Hành Giản đành phải đồng ý, anh bảo Dư Dục Sâm: “ Nếu mệt thì chạy từ từ, không chạy nổi thì rút lui, sức khỏe là quan trọng nhất.’’
Thẩm Tinh thấy thầy Thẩm đồng ý thì lập tức vui vẻ, đang định nói vài câu cảm ơn Dư Dục Sâm thì bụng lại đột nhiên sông cuộn biển gầm, vội vàng ôm bụng chạy về hướng nhà vệ sinh.
Thẩm Hành Giản thấy Dư Dục Sâm vẫn còn lơ đãng, anh nhắc lại những gì mình vừa nói, bảo đừng gắng sức quá, phải kiềm chế, sức khỏe là quan trọng nhất.
“Vâng vâng, em biết rồi.’’ Dư Dục Sâm bên ngoài thì tỏ ra nghe lời Thẩm Hành Giản, nhưng Thẩm Hành Giản biết thừa Dư Dục Sâm chỉ đang nói cho có lệ, đành thở dài.
Đúng là Dư Dục Sâm chỉ đang đối phó lấy lệ với Thẩm Hành Giản. Cậu cảm thấy Thẩm Hành Giản nhắc cậu chạy từ từ, không chịu được nữa thì bỏ cuộc, vân vân, tức là không tin tưởng cậu, ám chỉ thể lực của cậu không tốt, chạy không nổi.
Trong từ điển của một thằng đàn ông đích thực không có hai chữ “không nổi”! Dư Dục Sâm nghĩ, cậu nhất định phải chạy thật nhanh, chạy về nhất để cho Thẩm Hành Giản xem rốt cuộc là cậu có nổi hay không.
Danh sách chương