Đó là câu chuyện tưởng tượng trong đầu một ai đó vào giờ phút này!

Câu chuyện vào một buổi trời đêm sắc tối mông lung.

Lăng:

- Liliana, chúng ta cuối cùng cũng đã có thể thuộc về nhau rồi! Anh hạnh phúc quá!!!

Chàng trai vẻ mặt thâm tình ôm lấy cô gái trong phòng ngủ mà nói.

- Anh yêu, em cũng vậy!

Cô gái vẻ mặt mang theo ước ao và chờ mong đáp lại. Hai mắt cô sau đó liền nhắm chặt lại dường như đang muốn nhắc nhở lấy điều gì.

Hai người bọn họ thân hình không ngừng... không ngừng chập rãi gần vào nhau hơn... Và cuối cùng ngã xuống chiếc giường trắng xóa êm ái đang đặt ở kế bên.

Hoạt cảnh đến đây đột nhiên thay đổi.

Nơi xung quanh đột nhiên biến thành bên trong một tòa giáo đường. Trên bục đài cao, một vị linh mục vẻ mặt trang nghiêm hướng về phía đôi trai gái trong bộ trang phục quần áo cưới, giọng điệu thần thánh quay về phía chú rể đặt câu hỏi..

- Chàng trai, cậu có chấp nhận lấy cô gái trước mặt mình làm vợ! Xin thề sẽ yêu thường và trân trọng cô ấy suốt cả cuộc đời mình? Dù gian khó hay hiểm nguy, dù là giàu nghèo hay khổ đau bệnh tật cũng sẽ không rời không bỏ? - Con đồng ý!

Nam nhân vật chính gật đầu trịnh trọng đáp lại.

Linh mục vẻ mặt hiền hòa quay ánh mắt về phía đối diện cô dâu, giọng nói thần thánh và nghiêm túc lần nữa đặt câu hỏi.

- Còn con, cô gái trẻ! Con có bằng lòng hay không yêu và đi theo người đàn ông trước mắt này. Trở thành người vợ bao dung, vị tha và nhân hậu với anh ta. Xin thề sẽ yêu thường và trân trọng anh ta suốt cả cuộc đời mình? Dù gian khó hay hiểm nguy, dù là giàu nghèo hay khổ đau bệnh tật cũng sẽ không rời không bỏ?

- Con đồng ý!

Nữ nhân vật chính vẻ mặt cười tự tin đáp lại.

- Như vậy! Hiện tại các vị quan khách đang quan sát và làm chứng kiến cho trận hôn lễ này còn có điều gì muốn nói hay không?

Linh mục vẻ mặt túc mục đặt câu hỏi cuối cùng.

Không ai trả lời!

Gặp này, linh mục khuôn mặt cũng không khỏi hiện ra nụ cười hiền hòa. Một lần nữa quay ánh mắt về phía hai nhân vật chính trong cuộc vui ngày hôm nay.

- Hiện tại ta xin chính thức tuyên bố, hai người các con từ giờ phút này trở đi đã chân chính trở thành vợ chồng. Xin hãy yêu thương và đùm bọc lẫn nhau. Bởi vì ở trên thế giới này... Tình yêu chính là món quà cao quý và tuyệt vời nhất mà Chúa đã ban tặng cho con người.

- Đức chúa cũng sẽ cầu phúc cho hai con! A men!

Lời tuyên bố thần thành của linh mục giống như đốt lên hoa tươi, tiếng vỗ tay cùng reo hò trong cả giáo đường. Cũng trong cái không khí hân hoan vui sướng đó, chú rể bước ra lên tiếng tuyên thệ lời thề của mình.

- Trong sự hiện diện của gia đình chúng tôi và bạn bè, tôi dành lời thề trang trọng này đến người bạn đời của mình:

- Tôi hứa sẽ yêu em vô điều kiện! Sẽ luôn ủng hộ và luôn tôn trọng em! Sẽ là người bạn trung thành nhất của em trong khó khăn lẫn hạnh phúc. Tôi sẽ luôn là một người chồng, người cha tốt cho tới những giây phút cuối cùng của cuộc đời này!

Ánh mắt thâm tình mà trang trọng tuyên thệ.

- Trong sự hiện diện của gia đình chúng tôi và bạn bè, tôi dành lời thề trang trọng này đến người bạn đời của mình:

- Em xin hứa sẽ cùng anh tận hưởng cuộc sống tươi đẹp. Em sẽ luôn yêu anh bằng sự dịu dàng, em sẽ luôn kiên nhẫn với tình yêu của chúng mình. Em cũng hứa sẽ luôn nói những điều cần nói và chia sẻ với anh những giây phút im lặng khi cần. Em hứa em sẽ hướng về trái tim ấm áp của anh bởi nơi đó chính là ngôi nhà của em.

Cô dâu vẻ mặt hạnh phúc mà ngọt ngào đáp lại.

Hai người bọn họ khuôn mặt không ngừng kéo lại gần. Một nụ hôn nồng say cũng từ đó bắt đầu.

Một kết thúc có hậu cho bộ phim!

Ừ? Kết thúc có hậu???

- A! Không đúng! Không đúng…! Mới… mới không phải kết thúc như vậy đấy!!!

Liliana vẻ mặt hốt hoảng tự mình kêu toáng lên trong gian phòng. Cô ấy lại một lần nữa bị suy nghĩ tưởng tượng của mình làm cho xấu hổ muốn chết.

- Kétttt!!!

- Cái gì không đúng cơ???

Lăng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gian phòng ra. Vẻ mặt mang theo nghi ngờ đặt câu hỏi. Dáng vẻ dường như còn đang ngạc nhiên lắm vậy.

- A… a a a!!!

Tiếng kêu thét chói tai của Liliana vang vọng cả tòa bệt thự.

Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó, một căn phòng tăm tối trong tòa nhà,. Karen vẻ mặt mang theo xấu xa cười đểu nhìn về phía màn hình máy quan sát trước mặt của mình. Hình ảnh bên trên thế nhưng bất thình lình chính hiển hiện ra cảnh tượng cùng âm thanh đang diễn ra ở trong phòng đọc sách nơi mà Liliana và Nguyễn Trọng Lăng đang ở.

Cũng không biết Liliana- tiểu thư nếu như biết rõ được bình thường nơi được cô tự cho là an toàn nhất trụ sở lại luôn luôn bị cô hầu gái của mình từ một nơi bí ẩn hoàn toàn quan sát hết thảy, khi đó cô nàng lại sẽ có loại suy nghĩ như thế nào.

Quay trở lại chuyện đang diễn ra trong phòng đọc sách…

- Tại… tại sao Vương ngài lại ở đây???

Liliana vẻ mặt xấu hổ muốn phát điên hét lớn hỏi.

- Cái này… Là Karen bảo rằng cô có chuyện gì đó muốn nói với tôi vì vậy tôi liền đi tới thôi.

Lăng vẻ mặt buồn bực đáp lại.Trong lòng thì không khỏi suy nghĩ chủ và tớ, hai người này rốt cuộc muốn làm cái gì đây trời.

- Không! … không ai… ai muốn nói chuyện với Vương chứ! Karen thật là…!!!

Liliana một bộ dáng vẻ đã bị chơi hỏng lắp bắp lên tiếng biện giải. Trong đầu thế nhưng không biết đã tưởng tượng đến cái gì đi.

Kiểu như…

- Phải không! Thế nhưng sao tôi lại ở nơi cửa phòng cũng đã nghe thấy được tiếng em kêu gọi tên tôi?

- Liliana thân yêu! Xin hãy chiều lòng anh đi!

Trong khung cảnh mộng mơ, nam nhân vật chính sẽ đột nhiên tiến tới, mạnh mẽ vào táo bạo đẩy cô vào bên vách tường. Vẻ mặt cười tà tà nâng cằm khiêu khích chẳng hạn. Trong khi nhân vật nữ chính...

- Vâng! Em cũng đã yêu anh từ lâu lắm rồi. Xin hãy để chúng ta từ nay mãi mãi hòa làm một đi!!!

Ừ? Nữ nhân vật chính của Liliana luôn là bình tĩnh tự tin, hào phóng và gan dạ như vậy đấy.

Hai người bọn họ thậm chí còn có thể kết thúc bằng một nụ hôn nồng cháy!!!

Thế nhưng ở trong thực tế đang diễn ra thì…

- Không! Không… không được! Đừng nói gì thêm nữa đấy!!!

Liliana mặt đỏ bừng bừng, hai mắt nhắm tịt lại và khua khoắng hai tay giống như muốn xóa đi tất cả tưởng tượng mình vừa nghĩ tới.

- Ạch! Tốt tốt! Tôi sẽ không nói chuyện nữa vậy được chưa? Sẽ không nói chuyện nữa! Cô yên tâm đi!

Gãi gãi đầu, đôi khi Lăng thật không hiểu nổi đối diện cô gái trong đầu đang suy nghĩ những thứ gì. Hành động luôn thật là kì quái kì quái rất đấy! Nhìn Liliana càng ngày càng có dấu hiệu phát cuồng, cậu chàng bước chân không khỏi hơi lùi lùi lại phía sau một bước. Trong lòng ngược lại là không dứt thở than “Nỗi lòng con gái cũng thật là kim châm đáy biển. Người xưa thật không có lừa ta.”.

Gian phòng cũng từ đó dần dần trở nên yên tĩnh lại. Chỉ có duy nhất tiếng hít thở phập phù không ngừng của Liliana không ngừng vang lên giống như thực sự vừa mới trải qua một trận chiến lớn. Cả người chiến căng căn run rẩy đứng ở bên cạnh bàn đọc sách. Lăng thậm chí cũng không cả dám bước lên đón đỡ. Chỉ vì sợ hành động của mình có thể vì đó mà làm cô nàng kích thích thì nguy,

Hơn 5 phút sau…

- Vương! Xin… xin ngài hãy thứ tội cho tôi đi. Một vị kỵ sĩ vậy mà mạo phạm đức vua của mình bằng hành vi đáng xấu hổ là mắng mỏ và quát nạt ra lệnh.

- Tôi có tội!

- Thế nhưng chỉ hi vọng Vương nhân từ rủ lòng thương hãy chỉ trừng phạt riêng một mình tôi thôi. Xin đừng giận nộ lây sang những người khác!!!

Giống như cảm nhận được hành động trước đó của mình là vô cùng bất kính đối với một vị Vua. Liliana ngay sau khi tỉnh táo lại liền thật sâu thấp thỏm và bất an. Lập tức bởi vậy mà quỳ xuống và cúi đầu gập sát nền đất lên tiếng xin tội. Một nghi thức xin tội cổ xưa của kỵ sĩ đối với nhà vua.

Lăng: “...........”

“Này lại là cái gì với cái gì vậy giời???”

Đối với suy nghĩ và hành động quá hay nhảy thoát của Liliana, cậu đã thực sự rất bất đắc dĩ. Một vài phút trước còn như điên như cuồng khốc bá đạo vãi lệ. Giờ lại là như chim sẻ sợ cành cong, cả người quỳ rạp xuống xưng tội. Khung cảnh này thay đổi có chút nhanh à nha! Sẽ không là một phút sau liền biến hóa thành kiểu khác để hành hạ cậu luôn đấy chứ??? Lăng giờ thật sự có chút lo lắng hãi hùng đó à...!

Chơi nhân vậy sắp vai cũng không có chơi thay đổi nhanh xoành xoạch giống như Liliana vậy đấy!!!

- Đừng! Không cần phải xin tội gì đâu. Cô cũng không có lỗi gì cả mà. Tất cả lỗi hẳn là của tôi mới đúng. Có thể là tôi đã nghe nhầm lời nói của Karen cũng không biết chừng.

Toát cả mồ hôi khi trả lời. Lăng cảm thấy đầu óc của mình lúc này thật là có chút không đủ dùng. Có chút không biết ứng đối ra sao cho thích hợp đấy.

- Không không! Nếu như Vương không trừng phạt Liliana! Liliana sẽ rất khó có thể an lòng chính mình được.

- Một vị vua anh mình và nhân hậu có thể rộng lượng tha thứ tội lỗi cho bề tôi. Thế nhưng một kỵ sĩ đúng nghĩa sẽ không bởi vì như vậy mà coi nhẹ tội lỗi mình đã gây ra đấy. Chỉ có trừng phạt… chỉ có trừng phạt mới có thể giúp người đạt được sự cứu rỗi.

Liliana ngẩng đầu lên vẻ mặt cảm động rớt nước mắt bày tỏ. Cô nàng hiển nhiên đang cho rằng đức vua của mình muốn cố tình xóa tội cho cô. Thế nhưng như vậy không thể được! Không thể chỉ bởi vì lỗi lầm của bản thân cô mà khiến cho vị Vua nhân từ và hiền hòa làm trái với luật lệ. Khiến ngài ấy trở thành một vị Vua không biết xử phạt công bằng.

Liliana cảm thấy rất hạnh phúc vì điều mà nhà vua đã làm cho cô. Thế nhưng lương tâm của chính mình, ý thức trách nhiệm của một người phụ tá yêu cầu và thúc giục cô… Nhất định phải để đức vua hiểu rõ đối với mọi người đều phải thưởng phạt công bằng. Dù đối tượng của nó là chính cô cũng là như vậy!!!

Tốt thôi! Rất rõ ràng. Suy nghĩ của Liliana và Trọng Lăng ca của chúng ta hoàn toàn là không ở trong cùng một thế giới.

Đối với Liliana cái gọi là nhất định phải tuyên phạt, Lăng đầu óc không tránh khỏi nhức nhối không thôi. Cuối cùng cậu chỉ đành bất đắc dĩ nói:

- Được rồi! Được rồi~ Vậy thì trừng phạt Liliana phải làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi miễn phí đi. Ừ! Mọi chi tiêu của tôi cũng liền do Liliana lo liệu hết nữa. Thời gian thì đợi cho tới lúc nào tôi cảm thấy hài lòng mới thôi.

Hết cách, Lăng chỉ có thể đành biến tướng nói ra mục đích ban đầu của mình khi đi tìm cô nàng. Vốn trước đó nghe Karen nói Liliana có chuyện cần tìm, thật ra cậu cũng đang muốn đi tìm đối phương để nói ra quyết định muốn ra ngoài đi du lịch có được hay không đây.

Dù sao Liliana có vẻ như dẫn cậu tới đây cũng là vì mục đích gì đó. Trước khi làm rõ ràng, cậu cũng không tiện không nói lời nào liền cứ thế bỏ đi. Nhỡ đến lúc cần cậu có mặt mà cậu lại không thấy tăm hơi thì biết làm sao. Hơn nữa dù sao là ở nước ngoài, có người quen thuộc địa phương như Liliana đi cùng cũng sẽ làm người yên tâm hơn.

Tóm lại nếu như Liliana đã yêu cầu trừng phạt. Vậy nhân tiện để cô ấy chi trả mọi chi phí tiêu pha của cậu từ thời điểm này liền được.Lăng chính là như vậy tự nhủ.

- Vương! Ngài là vị vua nhân từ nhất mà Liliana từng gặp tới giờ!

- Liliana, tôi xin thề! Sẽ nhất định mãi mãi trung thành với Vương! Dù cho nguy nan gian hiểm cũng nhất định không làm trái lời thề ngày hôn nay đấy!!!

Liliana thật sâu cúc cung người thi lễ.

Quá…! Quá cảm động!!! Hình phạt của Vương đôi với cô quá nhẹ so với tội lỗi mà cô đã gây ra. Liliana không khỏi so sánh sự biểu hiện khác biệt trời vực về hành động từ trước tới nay giữa hầu tước Voban mà cô từng phục vụ với vị Vua hiện tại. Nhất là cảm giác về sự tin cậy đức vô điều kiện đức vua dành cho cô.

Một cảm giác… sĩ vì tri kỉ nguyện đi chết. Liliana bật mình thì thốt lên lời tuyên thệ của bản thân. Lời tuyên thệ chính thức của một vị kỵ sĩ mà trước đây cô thậm chí chưa từng tuyên bố đối với hầu tước Voban. Khi đó quan hệ cống hiến của Liliana và hầu tước càng giống hơn là trong lịch sử kỵ sĩ lang thanh tạm thời cống hiến cho thành chủ. Khác với bây giờ qua hệ của cô và tân vương, đó chính là tuyên thệ và trung thành cống hiến duy nhất cho một người.

Nghi thức đơn giản thế nhưng tầm quan trọng của nó ở trong lòng của Liliana lại vô cùng nặng cân và quan trọng..

- Há!... Vậy sao? Tôi cũng nghĩ mình làm rất tốt đó. Còn cống hiến cái gì mà. Liliana sau này chịu nhiều hơn giúp đỡ tôi là được rồi. Không cần phải trịnh trọng như vậy đâu.

Người hiện đại như Lăng tất nhiên không mấy coi thề thốt cái gì là sự thật. Có điều nếu đó là Liliana nói ra… So sánh với những lời nói đó cũng từng xuất hiện nội dung tương tự ở chỗ của Erica… Lăng cảm thấy cô gái hiện tại ở trước mắt mình thật vẫn rất đáng tin. Tóm lại có người ở bên giúp đỡ vẫn luôn tốt. Tạm thời cũng không cần lo lắng nhiều chuyện như vậy. Đi lâu mới biết đường dài, ngựa lâu mới biết ngựa nào dẻo dai. Những chuyện này vẫn là để thời gian phát xét liền được.

Tất nhiên Liliana sẽ không biết được suy nghĩ trong đầu cậu chàng vào lúc này rồi. Cô ấy chính là trịnh trọng làm thấy một nghi thức gặp mặt nhà vua. Tiếp sau đó nghiêm túc bắt đầu thực hiện chức trách cũng như thực thi nhận lấy trừng phạt của chính mình. Làm việc hoàn toàn chắm chú.

Lăng và Liliana cũng chính là ở bên trong không khí có phần cổ quái đó bắt đầu chuyến di lịch của mình.

Dạo chơi Milan!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện