Người đại diện của Sở Du – Hùng Minh San nhíu mày nhìn Bối Tuệ: “Cô quen người này à?”
Bối Tuệ cắn môi dưới, cuối cùng gật đầu đáp: “Bạn học cùng trường hồi xưa.”
Hùng Minh San cảm thấy yên tâm một chút, nếu cùng một trường thì Bối Tuệ là hạng nhất, có thể thấy cô bạn học này cũng chẳng là gì. Bởi vậy, anh ta cười nhìn về phía Tiêu Vũ: “Đều là bạn học lâu năm, vừa lúc có thể gia tăng cảm tình.”
Đạo diễn Mao Tử Giới ngồi bên cạnh nhìn Úc Vân Phi: “Đây là thế thân piano mà cậu mời tới?” Nhìn cái mặt tròn tròn, nếu không phải thế thân của Sở Du nói là bạn học cùng trường, còn tưởng là nữ sinh cấp 3 đấy!
Úc Vân Phi kiêu ngạo vỗ ngực, nói: “Đúng vậy! Đây là chị dâu tôi đó!”
Mao Tử Giới liền nhìn Tiêu Vũ: “Vậy cô học ở trường thế nào.”
Tiêu Vũ cười nói: “Tàm tạm thôi.”
Mao Tử Giới liền nói: “Thế thân của Sở Du chính là hạng nhất của trường đấy.”
Tiêu Vũ dịu dàng hỏi lại: “Vậy liên quan gì đến tôi?”
Mao Tử Giới: “……”
Úc Vân Phi cũng nói: “Đúng rồi, có liên quan cái rắm gì đến chúng tôi đâu.”
Mao Tử Giới: “……”
Người đại diện của Úc Vân Phi – Tả Nhiên thiếu chút nữa là quỳ cái rụp, anh ấy bắt lấy tay Úc Vân Phi, nói: “Đại ca ơi, cậu nghĩ thoáng chút, đừng cãi nhau với đạo diễn đó!”
Úc Vân Phi giật tay Tả Nhiên ra, nói: “Tiểu gia đây lớn bằng này rồi mà chưa từng bị ai làm tức thế này, dựa vào đâu mà phải đứng ở đây chịu khinh bỉ chứ?”
Tả Nhiên khóc thút thít, nói: “Bởi vì ông ấy là đạo diễn mà!”
Úc Vân Phi nhíu mày, kéo đôi tay lại nhào tới của anh ta, nói: “Vậy có liên quan gì đến tôi?”
Tả Nhiên ngây ngốc nhìn anh chàng đáp: “Cậu diễn trong bộ phim ổng quay đó.”
Úc Vân Phi lại nhíu mày, dùng giọng điệu không chắc chắn hỏi anh ta: “Chúng ta không phải đã kí hợp đồng rồi sao? Chẳng lẽ không phải quan hệ ràng buộc à?”
Tả Nhiên: “…….Hình như là quan hệ ràng buộc thật.”
Mao Tử Giới: “…….” Biết không? Đây là nguyên nhân vì sao ông muốn đổi thằng ranh này đi, gấu quá, ai chơi nổi? Đương nhiên, làm một bộ phim thương mại, quan trọng nhất chính là doanh thu phòng vé đi. Để kiếm tiềm, Sở Du có thể tự hạ giá trị con người để gia nhập đoàn phim, có thể nói đây là chuyện tốt nhất với bộ phim này.
Mao Tử Giới đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội này, chỉ với lưu lượng của Sở Du là có thể hòa vốn phim rồi, Úc Vân Phi thì kém một chút.
Tiêu Vũ vặn tay, hỏi: “Muốn so sao? Tóm lại, thắng là có thể đúng không?”
Mao Tử Giới gật đầu, Tả Nhiên lại kéo hai người Tiêu Vũ cùng Úc Vân Phi đến góc nói: “Đạo diễn đã chết tâm, muốn đổi người lâu rồi, dù cô có đàn hay hơn cô ta thì chỉ cần đạo diễn nói cô thua là cô sẽ thua.”
Tiêu Vũ cười nói: “Không thử thì sao biết được gì?”
Đại khái Mao Tử Giới và phó đạo diễn đã thảo luận xong xuôi, liền nhìn Sở Du, dịu dàng nói: “Tới, mấy cậu tới trước hay là?”
Úc Vân Phi nhìn Tả Nhiên nói: “Anh xem, đều là minh tinh mà sao người ta đối xử với Sở Du tốt vậy chứ?”
Tạ Nhiên trấn an: “Cậu phải biết rằng, thân phận cả hai không giống nhau, chúng ta hiện tại vẫn chỉ là sao hạng ba. Nhưng Sở Du đã là tai to mặt lớn, mặt tiền đường phố, đương nhiên là không giống nhau.”
Mao Tử Giới vỗ tay, nói: “Được rồi, không nói nữa, mau tới đây so tài đi. Nhưng mà tôi nói trước, đấu đoạn nhạc ngắn thôi, tôi không có thời gian cho việc này đâu.”
Sở Du quay đầu nhìn Bối Tuệ, mỉm cười hỏi: “Cô có thể chứ?”
Bối Tuệ nhìn Sở Du, cảm xúc không tự tin vì nụ cười của Sở Du mà hôi phi yêu diệt, cô ta gật đầu nói: “Có thể, tôi có thể.”
Kể từ khi bị Tiêu Vũ đả kích ở đoàn phim trước, cô ta trở về đã luyện tập như điên. Cảm giác đã quên mất, cảm giác mà từng tình cảm mãnh liệt bị kích ra. Tiêu Vũ có thể đàn《Hoa dại 》thì sao?
Thế nào thì đó chỉ là một bản nhạc piano đơn giản, cho dù biểu đạt tốt thì như thế nào?
Đây là giới showbiz, cái cần là kỹ thuật, kỹ thuật nghiền áp. Trình độ đàn《Hoa dại 》đã là đỉnh của Tiêu Vũ thì cô ta của bây giờ là cô ta sau khi về đã luyện tập, sẽ không kém cỏi hơn Tiêu Vũ.
Mao Tử Giới hài lòng, bởi vì phòng này là phòng để thử vai cho bộ phim này, cho dù không phải phim điện ảnh về âm nhạc chuyên nghiệp, nhưng có liên quan không ít, cho nên trong phòng cũng chuẩn bị một cây đàn piano.
Không phải là một cây đại dương cầm, chỉ một cây đàn piano đứng thôi, nhưng cũng đủ rồi.
Vì để gây áp lực cho Tiêu Vũ, Bối Tuệ liền nói: “Để tôi trước đi! Vị này khá là lợi hại, nếu đàn sau cô ấy, tôi sợ bị áp lực lớn.” Bối Tuệ vén tóc sau tai, quay đầu nhìn Tiêu Vũ, cười nói: “Không có vấn đề gì chứ? Cô Tiêu?
Tiêu Vũ hơi cười cười với cô ta, nhún vai đáp: “Có thể chứ! Dù gì cô nói sự thật mà.”
Bối Tuệ: “…….” Đúng là không biết xấu hổ.
Sở Du nhìn Bối Tuệ, anh ta duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy cô ta: “Cố lên, tôi biết cô có thể.”
Bối Tuệ được Sở Du ôm một cái, lập tức hai mắt mang theo tình ý, nói: “Tất nhiên, tôi là hạng nhất toàn trường, cô ta là hạng nhất từ dưới đếm lên, chúng tôi đương nhiên không giống nhau.”
Bối Tuệ liếc trộm Sở Du một cái, cô ta nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ nhận được cuộc gọi từ Sở Du, cũng không ngờ sẽ mời mình làm thế thân piano.
Bối Tuệ không biết, vốn dĩ Sở Du tìm cô ta, chủ yếu là do anh ta cho người đi hỏi thăm nên biết Úc Vân Phi sẽ đi đoàn phim này tìm cô ta. Sở Du vừa nghe nói, sao lại chịu để Úc Vân Phi tìm người, tự mình đi tìm người trước.
Không nghĩ tới người phụ nữ này là cực kì dễ thông đồng, chỉ cần nói tên là giá cũng không hỏi, đi thẳng đến đây.
Đương nhiên, Sở Du cũng không biết, Bối Tuệ vẫn luôn được đặt chân vào giới showbiz, cho nên dù không có lương thì cô ta vẫn sẽ đến, đúng là không có miếng liên quan gì đến mị lực của anh ta cả.
Bối Tuệ đi tới trước cây đàn piano, ngồi xuống, sau đó nói với đạo diễn: “Hôm nay tôi muốn đánh bản nhạc《 Điệu nhảy xoay tròn của chó con》*.”
*Gốc : 小狗圆舞曲 ; Tên chính xác: 《 Minute Waltz》- Op. 64 No. 1 hay còn gọi là 《 Puppy Wallz》
Mao Tử Giới nhướng mày, hỏi: “Chó con?”
Bối Tuệ cười đáp: “Vâng, 《 Điệu nhảy xoay tròn của chó con》là khi Chopin đến nhà người tình ông là Geogre Sand, chú chó con mà bà ấy nuôi yêu thích đuổi theo cái đuôi của nó. Geogre Sand liền yêu cầu Chopin đem hình ảnh chó con xoay vòng vào trong âm nhạc, thế là Chopin đã cho ra đầu khúc này.”
Mao Tử Giới lần đầu tiên nghe nói, cảm thấy có hàm nghĩa, liền hỏi: “Vậy khúc nhạc này hẳn rất khó.”
Bối Tuệ cười nhẹ, đáp: “Thật ra khúc nhạc này khó hay không thì phải xem người biểu diễn muốn đàn nó như thế nào. Cho dù là tay mơ, bấm một phím lại một phím thì cũng có thể đàn hết khúc nhạc này. Bản nhạc《 Điệu nhảy xoay tròn của chó con》cũng không xem là cực kì khó. Nhưng mà, nó có yêu cầu về tốc độ đàn, cần đàn xong trong khoảng 1 phút. Giống như nháy mắt cái là kết thúc, cho nên, nó còn được gọi là 《Điệu nhảy xoay tròn nháy mắt》 hoặc 《Điệu nhảy xoay tròn một phút》.
Nói xong, Bối Tuệ liền bắt đầu đàn, tốc độ tay cô ta cực nhanh, nhanh đến nỗi người không kịp nhìn. Mở đầu xuất hiện giai điệu dồn dập, phảng phất mô tả hình ảnh một con chó con đang đuổi theo đuôi của nó một cách nhanh chóng. Giai điệu khỏe khoắn, sinh động, hài hước và thú vị, đúng là đã thể hiện thần thái sống động của con chó con với mọi người. Sau đó, diễn tấu bắt đầu điềm mỹ và chậm rãi, giống như chó con đã chạy mệt, nằm nghỉ ngơi, nhàn nhã tự đắc, lười biếng thoải mái. Cuối cùng, đoạn thứ ba trở lại giống đoạn đầu tiên. Giống như chó con đã nghỉ ngơi đủ, bắt đầu đuổi theo đuôi của nó một lần nữa cho đến khi kết thúc.
Mao Tử Giới lập tức đứng dậy vỗ tay, lần này vỗ tay thật lòng, ông nói thẳng: “Quả nhiên là cấp bậc đại sư, Sở Du luôn nói với tôi cô là một tuyển thủ lợi hại, tôi từ đầu chỉ nghe cậu ấy khen thôi. Hiện tại, chính tai nghe thấy, quả nhiên không giống người thường.”
Phó đạo diễn tên Dư Thiếu Ninh, ông ta vỗ tay theo Mao Tử Giới, cũng nói: “Tôi không nghĩ rằng mình có thể nghe được âm nhạc êm tai đến thế, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất là tốc độ đàn piano, giống như tàn ảnh vậy, liếc mắt cái là thấy trình độ tuyển thủ rồi.”
Bối Tuệ cười nói rụt rè: “Không đến vậy đâu….” Cô ta quay đầu liếc Tiêu Vũ một cái rồi quay đầu lại tiếp tục cười nói: “Đối với cô Tiêu mà nói, tôi hẳn như trẻ con chơi bùn vậy, không đáng nhắc tới.”
Dư Thiếu Ninh lắc đầu: “Cho dù chúng tôi không hiểu về piano, cũng nghe ra cái đẹp của bản nhạc này. Trận đấu này lúc bắt đầu đã thấy quán quân, chúng tôi đều rất hài lòng.”
Mao Tử Giới gật đầu, lúc này ông không chỉ nhìn vào mặt mũi Sở Du, ông nhìn Bối Tuệ, thật lòng nói: “Trong kịch bản có 7 bản nhạc piano, nếu cô không ngại thì có thể biểu diễn những bản nhạc trong kịch bản?”
Nội tâm Bối Tuệ đang mừng quá xá thì thấy Tiêu Vũ đi tới, ngồi trước cây đàn, cười nói: “Ban đầu tôi cũng định biểu diễn《 Điệu nhảy xoay tròn của chó con》, nhưng mà cô Bối đã coi trọng tôi như thế, tôi cũng ngượng đàn bản nhạc lừa dối người giống cô ấy.”
Bối Tuệ nhíu mày, Tiêu Vũ nói tiếp: “Cô Bối đã giải thích bối cảnh bản nhạc thì tôi cũng nói một ít vậy! Bản nhạc tôi đàn đã được Liszt viết xong khuôn mẫu vào năm 15 tuổi, về sau đã tặng nó cho ân sư Carl Czerny.”
Bối Tuệ sửng sốt, không thể tin được nói: “《12 Études siêu việt 》?”
*Tên gốc《Transcendental Etude, S.139》
Tiêu Vũ nhìn Bối Tuệ, cười nói: “Tôi đây không đến mức đàn được 12 bản nhạc đâu, tôi chuẩn bị đàn bài《Ma Trơi》*. Dù sao bản nhạc này không dài, cũng phù hợp với yêu cầu của đạo diễn.”
*《Feux Follets》bản etude thứ 5 trong 《Transcendental Etude, S.139》.
“Không thể nào.” Bối Tuệ cắn răng nói: “《12 Études siêu việt 》của Liszt được mệnh danh là một trong những tác phẩm piano khó nhằn, có yêu cầu cực cao, là đỉnh ngà của diễn tấu piano. 《Ma Trơi》yêu cầu kỹ thuật đàn cao song âm*, là bản nhạc khó nhất trong《12 Études siêu việt 》, sao cô có thể đàn được.”
*Gốc: 双音弹奏 = double notes playing : Kĩ thuật chơi đàn yêu cầu cặp ngón tay cần phải đàn ra âm thanh cùng một lúc.
Tiêu Vũ cười nói: “Đúng vậy, Sergei Vasilievich Rachmaninoff* cũng từng nói “Nó là bản Etude khó nhất trên thế giới” . Nhưng mà, gần đây tôi vẫn luôn luyện tập nó, hy vọng là có thể đàn tốt nhỉ.”
*Nhà soạn nhạc thiên tài người Nga.
Tâm trạng Bối Tuệ trong nháy mắt bị đóng băng, nếu nói lúc Tiêu Vũ đàn được《Hoa dại 》làm cô ta nhận ra mình đã bước ra khỏi giới piano. Vậy Tiêu Vũ cười nói muốn biểu diễn《Ma Trơi》 thì có ý nghĩa gì? Nghĩa là con người mà cô ta từng khinh thường, khinh bỉ, thậm chí còn cho rằng ngoài trừ có cha là Tiêu Chanh thì không có gì cả bây giờ đã đứng từ trên cao cúi xuống nhìn mình.
Sao có thể?
Bối Tuệ lạnh lùng nói: “Cô có biết, cho dù trong giới piano hiện nay, có mấy ai dám biểu diễn《Ma Trơi》công khai?”
Tiêu Vũ đặt tay lên phím đàn, hít một hơi thật sâu, nói: “Liên quan gì đến tôi.” Tôi là người muốn trở thành đại sư quốc tế, tôi muốn sống sót, chẳng quan tâm mấy ai đàn được cả!
Chỉ thấy đôi tay cô ở trên phím đàn nảy lên, đôi mắt không thể theo kịp tốc độ đàn, tai cũng không thể nghe rõ âm sắc ngay lập tức. Âm nhạc y hệt như ma trơi, siêu nhiên, tự do và nảy lên.
Trên mặt Tiêu Vũ hơi lộ ra vẻ vất vả, nhưng vẫn có thể xem ra sự thành thạo.
Bối Tuệ chỉ cảm thấy mình như bị trúng tên, không thể giải thích tâm tình hiện tại của bản thân. Cô ta cho rằng, từ lúc tốt nghiệp, Tiêu Vũ không ngừng luyện đàn cho nên lúc gặp nhau mới có thể đàn ra bản nhạc《Hoa dại 》mà cô đã từng đàn rối tinh rối mù cả lên.
Nhưng mà, ngay giờ phút này, nhìn thấy Tiêu Vũ ngồi kia biểu diễn《Ma trơi 》, cô ta mới biết được, khoảng cách giữa mình cùng Tiêu Vũ đã bị kéo dài ra, kéo tới mức không thể nào tới gần được nữa.
Ha ha, cô ta vốn cho rằng về sau mọi người sẽ giống nhau. Cho dù là cô ta, thành tích hạng nhất hàng năm thì sao, tốt nghiệp thì tìm việc, muốn ký hợp đồng với dàn nhạc có triển vọng rất khó khăn. Khi đó cô ta còn có chút kiêu, không đến vì chút tiền mà dấn thân vào showbiz là thế thân âm nhạc.
Cô ta cũng được mẹ trăm cay ngàn đắng bồi dưỡng từ nhỏ đi lên, cô ta cũng đã tham gia vô số cuộc thi piano, cũng từng đoạt giải. Mục tiêu của cô ta đương nhiên cũng là thành nghệ sĩ piano hàng đầu, người khiến mẹ tự hào, thậm chí để người trong nước tự hào.
Nhưng mà, hiện thực chính là như thế. Xã hội bây giờ coi trọng vật chất, công sức đầu tư vào một đứa trẻ không còn được như trước. Bây giờ mà đi ra ngoài, bạn có thể thấy không biết bao nhiêu học sinh học piano trong nhóm đào tạo mẫu giáo.
Năm nào những nghệ sĩ piano chuyên nghiệp hay nghiệp dư đều như cá chép hóa rồng, có rất ít người có thể đi vào đấu trường quốc tế.
Cô ta chỉ là một người trong số rất nhiều người phải chấp nhận thực tế rằng, mình không tìm được dàn nhạc, trượt đợt tuyển dụng của các công ty lớn và cuối cùng là chấp nhận lời đề nghị ở lại trường, trở thành nhân viên đơn vị quốc gia.
Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, trường học và nhà là hai điểm qua lại.
Cho đến khi thấy Chung Giai Hách hot lên, cô ta liền tức khắc đổi mục tiêu, cô ta muốn làm minh tinh. Cô ta có nhan sắc mỹ lệ, Chung Giai Hách có cô ta cũng có, thậm chí còn tốt hơn. Bản thân cô ta chắc chắn không tệ hơn Chung Giai Hách, chắc chắn không có chuyện đó.
Bao năm qua, cô ta mỗi ngày dạy học sinh, trong lòng đã sớm vứt bỏ piano mà lòng không chứa được.
Nhưng cô ta cũng không cho rằng kỹ thuật của mình kém đi bao nhiêu, cùng lắm bị mai một, bọn họ không biết cô ta giỏi đến nhường nào. Nếu có cơ hội, nếu….Có cơ hội, cô ta nhất định sẽ là người tốt nhất.
Cô ta đã từng khinh thường luyện đàn trong thời gian dài, từ từ trở thành một giáo viên chân chính. Giáo viên mấy lần đã đến nói chuyện với cô ta, hy vọng cô ta có thể nhặt lên piano của bản thân một lần nữa, cô ta đều gió thổi mây bay.
《Hoa dại 》của Tiêu Vũ chính là cú tát đầu tiên, làm cô ta vừa đau vừa hận lại thật sự thanh tỉnh.
Hiện tại, Bối Tuệ nhìn Tiêu Vũ đang ngồi biểu diễn, đột nhiên khóc lên. Cái tát thứ hai từ Tiêu Vũ nói cho cô ta rằng, nếu cô ta từ bỏ piano, piano cũng sẽ từ bỏ cô ta.
《Ma trơi 》đó! Cô ta thậm chí không thể đàn nó với tốc độ chậm hơn, có lúc từng nói đùa, đàn với ¼ tốc độ Liszt yêu cầu*, cũng kiêu ngạo nói về sau mình cũng đàn được.
*Câu này tui bí, ai hiểu thì cmt cái nha. Gốc 以李斯特要求速度的14弹过, cv “lấy Liszt yêu cầu tốc độ 1/4 đạn quá”
“Cô làm sao vậy?” Sở Du quay đầu thì thấy Bối Tuệ khóc thì giật mình.
Bối Tuệ lắc đầu, lau nước mắt nói: “Tôi thua.”
Sở Du nhíu mày hỏi: “Bản nhạc đó khó vậy à?”
Bối Tuệ cười nói: “Mọi người có lẽ không nhìn ra được, bản nhạc này, ngay cả nghệ sĩ piano quốc tế cũng không dám tùy ý biểu diễn công khai ở buổi hòa nhạc, là biết nó khó đến cỡ nào.”
Sở Du: “Nghệ sĩ piano cũng sẽ có bản nhạc không đàn được sao? Không phải nghệ sĩ piano quốc tế cái gì cũng đàn được à?”
Bối Tuệ đáp: “Không đâu, có bản nhạc khó đến mức không thể đàn ra được. Tuy《Ma trơi 》 có thể đàn ra, nhưng bởi vì quá khó nên đại đa số nghệ sĩ piano không dám khiêu chiến.”
Sở Du xem thế đủ rồi, nói: “Tôi thấy tốc độ tay hai người đều rất nhanh, cũng không thấy khác biệt lớn như vậy.”
Bối Tuệ liền nói: “Chúng ta thua rồi, rất xin lỗi.”
Sở Du xua tay, nở một nụ cười dịu dàng nói: “Không có việc gì, đây không phải cuộc thi piano, lại không phải so ai thắng ai là quán quân, huống hồ giám khảo cũng không phải nghệ sĩ piano.”
Bối Tuệ ngấn nước mắt nhìn Sở Du: “A?” Một tiếng, sau đó load được câu rồi liền vui vẻ nói: “Thật, thật vậy sao? Nếu là vậy thì tốt quá.” Tui muốn đả kích cái cô này, ở trường thì đối nghịch với tui, ra trường rồi cũng đối nghịch luôn.
Tiêu Vũ đàn xong thì đứng dậy, cực kì tự tin, hướng Úc Vân Phi nâng cằm lên.
Úc Vân Phi liền vỗ tay ngay trong căn phòng đang yên ắng, nói: “Chị dâu, chị quá xịn xò, em biết mà, em biết mà. Chị dâu là số một.”
Tiêu Vũ cũng cười đắc ý, so kỹ thuật à? Chế đây chính là có 404 trợ giúp đấy.
Sau đó, đạo diễn nói: “Đàn không tệ, nhưng mà chúng tôi vẫn quyết định chọn anh Sở Du.”
Úc Vân Phi: “……”
Tiêu Vũ: “……”
Trên mặt Sở Du thoáng nở nụ cười khinh thường, anh ta liếc mắt nhìn Úc Vân Phi, nói: “Sao nào?”
Úc Vân Phi: “Không biết xấu hổ, rõ ràng là chúng tôi thắng.”
Mao Tử Giới ho khụ một tiếng, nói: “Năng lực của cô Bối cũng đủ quay bộ phim này rồi, chúng tôi cũng hài lòng.”
Úc Vân Phi mắng to: “Ông có hiểu không, cô ta chỉ là đàn chó con, chị dâu tôi đàn ma trơi đấy! Ma! Ma đó! Chẳng lẽ không đấu được một con chó?”
Mao Tử Giới: “…..” Cho dù không hiểu biết nhiều về piano nhưng ông ta cũng biết piano đâu có so như thế, đâu quan trọng tên bản nhạc là gì?
Tiêu Vũ cũng nói: “Đúng rồi, sao lại như thế?”
Bối Tuệ: “…..”
Nước mắt vẫn còn vươn trên mặt Bối Tuệ, hiện tại biết mình đã thắng, cô ta đột nhiên ngẩng đầu cười to rồi nhìn Tiêu Vũ: “Cô lợi hại hơn thì sao? Còn không phải thua tôi à?”
Tiêu Vũ nhìn cô ta hỏi lại: “Cô chắc chưa?”
Bối Tuệ: “……” Nhớ lại màn biểu diễn khi nãy của Tiêu Vũ, cô ta thế mà không dám nói hai chữ “Chắc chắn.”
Lời nói của Mao Tử Giới khiến Úc Vân Phi nóng giận! Tả Nhiên bắt lấy tay anh chàng: “Được rồi, sao chúng ta đấu dược với đạo diễn? Anh đã sớm nói rồi, đạo diễn muốn ai đó thắng thì người đó thắng.”
Úc Vân Phi hất tay anh ta ra, nói: “Được! Vi phạm hợp đồng, bối thường tiền đi!”
Mao Tử Giới sửng sốt, Úc Vân Phi nói tiếp: “À, không phải ông quên chúng ta đã ký hợp động rồi đấy chứ?” Anh ta quay đầu nói với Tiêu Vũ: “Em nhờ đoàn luật sư xem hợp đồng cho em, còn sửa không ít điều khoản.”
Mao Tử Giới nhíu mày nhìn Dư Thiếu Ninh, Dư Thiếu Ninh liền nói thầm vào tai ông ta: “Hợp đồng đã kí từ năm ngoái, vốn định năm sau sẽ bắt đầu quay. Mà tài chính eo hẹp, quan trọng là thời gian gấp gáp nên đại đa số người chúng ta mời đều không đến, lịch trình của mọi người đã kín hết.”
Úc Vân Phi đứng đối diện cũng hùng hổ: “Đệt, coi ông đây dễ bắt nạt à? Lúc trước người nói muốn tôi quay là ông, điện thoại gọi nói ông đây tới đoàn phim này đi, khóc lóc cầu xin bảo tôi có thể thủ vai nam chính. Kết quả lại gọi một cú bảo sửa lại thành nam 3, nói nam 3 hút fan. Hút fan cái đầu ông đấy mà hút! Nam 3 hút được fan gì? Không có sống dai, không có cảnh diễn tình cảm mãnh liệt, như cái phông nền đấy, hút fan cái b*p.”
Tiêu Vũ nghe anh chàng oán giận, cảm thấy thật đáng thương, hỏi: “Nếu như vậy thì cậu tung tăng tung tẻ tới đây làm chi?”
Úc Vân Phi xấu hổ quay đầu trả lời: “Không phải vì đây là lần đầu có người gọi điện mời em đi đóng phim sao! Lần đầu tiên em được mời, kích thích quá nên kí hợp đồng luôn. À chị dâu cứ an tâm, em có đoàn đội chuyên xem hợp đồng cho em, bọn họ xem rồi sửa đổi sau đó gửi đến đoàn phim, bọn họ cũng ký tên. Nếu không thể diễn, bao nhiêu diễn xuất của em bị đẩy đi nhỉ? Bồi thường đi!” Câu cuối cùng, Úc Vân Phi quay đầu nói với Mao Tử Giới.
Sắc mặt Mao Tử Giới rất khó coi, trước kia ông ta quay phim toàn nhắm đến giải thưởng, kết quả lần nào cũng bị tuột giải* không nói, còn không kiếm được tiền, may mà cũng không mệt lắm.
*Gốc “陪跑” ; cv “bồi chạy” : Đây là ngôn ngữ mạng, đại để là được đề cử nhiều lần nhưng không được giải í.
Tuổi lớn nên cũng thỏa hiệp, hiện tại muốn quay bộ phim thương mại kiếm tiền, kết quả là không xin được đầu tư.
Vất vả dựa vào cái mặt già đi kéo đầu tư, cũng không nhiều, không thể mời được minh tinh lưu lượng. Nghe nói Úc Vân Phi là minh tinh hạng 3 có không ít fan, chủ yếu là giá rẻ, chỉ cần đạo diễn có danh tiếng mời là anh ta đều giảm giá cát xê đi quay.
Mao Tử Giới quay bộ phim thương mại, cũng không định nhắm giải thưởng, những bộ phim đó đều đầu tư ít nhất là 50 triệu, ông ta đào đâu ra lắm tiền thế!
Bởi vậy, ông ta chạy tìm Úc Vân Phi, khóc lóc kêu than như lời Úc Vân Phi nói, nói cho cậu ta tình huống hiện tại của đoàn phim, không thể trả cat xe cao, hy vọng cậu ta có thể giúp đỡ.
Cho dù nhất thời đá cậu ta đi là không tử tế, nhưng trong cái giới này, có cái gì mà tử tế không.
Mao Tử Giới tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, mắng to: “Tôi mời cậu chính là cho cậu mặt mũi. Tôi quay không ít phim, nhận được giải thưởng đạo diễn tốt nhất, cậu thật sự nghĩ tôi không mời được người à? Chỉ là trước kia nghe nói cậu chăm chỉ chịu khó nên lúc này mới để lại cho cậu một vai diễn, cậu thay đổi trắng đen.”
“Ây ây.” Úc Vân Phi cuốn tay áo lên: “Thay đổi trắng đen? Ai thay đổi trắng đen? Đoàn phim mấy người không gọi cho tôi mười mấy cuộc gọi à? Tôi đẩy vai nam chính của《 Đỉnh 》đi, trả 1 triệu, ông cho là tôi nói đùa à?”
Mao Tử Giới sửng sốt, 1 triệu? Nhiều vậy sao?
Tả Nhiên phía sau giữ eo Úc Vân Phi, nói: “Đừng đánh nhau, đánh đạo diễn là cậu toi đó.”
Úc Vân Phi hất anh ta ra: “Tôi đánh ông ta làm quái gì? Tôi bắt ông ta bồi thường chết luôn! Một đoàn phim nghèo rớt, mệt lúc đó viết bồi thường gấp 30 lần, tuy catxe của em chỉ có 100 nghìn, để ông ta đền 3 triệu, úi chà, em còn hời được 2 triệu 9 đấy.”
Tiêu Vũ: “Sao cậu lại viết mức bồi thường cao như vậy?”
Úc Vân Phi nói bên tai cô: “Luật sư em nói em khá là không đàng hoàng, sợ không có chỗ dựa nên đoàn phim không cần em nên viết tiền bồi thường cao như vậy, bọn họ không dám bỏ em.”
Tiêu Vũ: “….” Đúng là khó cho đoàn đội cậu rồi.
Mao Tử Giới tức! Ông ta cười lạnh nói: “3 triệu? Trả cho cậu là được!”
Úc Vân Phi cho rằng tại sao Mao Tử Giới ông lại giao vai nam chính cho người khác? Không phải là do đột nhiên đầu tư vào à! Bây giờ lại có tiền, tại sao ông ta phải ủy khuất xài sao hạng ba như Úc Vân Phi? Tiền vào liền tìm minh tinh có lưu lượng không tệ, cát xê phải chăng để đảm đương lưu lương lại như vậy. Sau đó mới sắp xếp cho Úc Vân Phi vai nam 3. Hiện tại, cho dù Úc Vân Phi không làm, với cát xê Sở Du đưa ra, chắc chắn sẽ đủ 3 triệu, bồi thường thì bồi thường.
Úc Vân Phi kéo chân ông ta nói: “Vậy thì lấy ngay.”
Mao Tử Giới đang định đồng ý thì nghe thấy phó đạo diễn đứng phía sau nhận điện thoại, sau đó không ngừng khom lưng cúi đầu, tiếp đó kinh hãi hét lên, cuối cùng khóc lớn. Mao Tử Giới cau mày nhìn anh ta, Dư Thiếu Ninh thương tâm buồn bã nói: “Đạo diễn, nhà đầu tư mới đã rút tiền đầu tư.”
Mao Tử Giới kinh hãi, hỏi: “Tại sao?”
Dư Thiếu Ninh khóc lóc nói: “Anh ta nói, mình họ Úc.”
Mao Tử Giới: “……”
Úc Vân Phi: “……” Ai nha, hình như là anh trai mình.
Tiêu Vũ: “…..” Không biết tại sao tự dưng lại thấy đồng tình với đoàn phim.
Bối Tuệ cắn môi dưới, cuối cùng gật đầu đáp: “Bạn học cùng trường hồi xưa.”
Hùng Minh San cảm thấy yên tâm một chút, nếu cùng một trường thì Bối Tuệ là hạng nhất, có thể thấy cô bạn học này cũng chẳng là gì. Bởi vậy, anh ta cười nhìn về phía Tiêu Vũ: “Đều là bạn học lâu năm, vừa lúc có thể gia tăng cảm tình.”
Đạo diễn Mao Tử Giới ngồi bên cạnh nhìn Úc Vân Phi: “Đây là thế thân piano mà cậu mời tới?” Nhìn cái mặt tròn tròn, nếu không phải thế thân của Sở Du nói là bạn học cùng trường, còn tưởng là nữ sinh cấp 3 đấy!
Úc Vân Phi kiêu ngạo vỗ ngực, nói: “Đúng vậy! Đây là chị dâu tôi đó!”
Mao Tử Giới liền nhìn Tiêu Vũ: “Vậy cô học ở trường thế nào.”
Tiêu Vũ cười nói: “Tàm tạm thôi.”
Mao Tử Giới liền nói: “Thế thân của Sở Du chính là hạng nhất của trường đấy.”
Tiêu Vũ dịu dàng hỏi lại: “Vậy liên quan gì đến tôi?”
Mao Tử Giới: “……”
Úc Vân Phi cũng nói: “Đúng rồi, có liên quan cái rắm gì đến chúng tôi đâu.”
Mao Tử Giới: “……”
Người đại diện của Úc Vân Phi – Tả Nhiên thiếu chút nữa là quỳ cái rụp, anh ấy bắt lấy tay Úc Vân Phi, nói: “Đại ca ơi, cậu nghĩ thoáng chút, đừng cãi nhau với đạo diễn đó!”
Úc Vân Phi giật tay Tả Nhiên ra, nói: “Tiểu gia đây lớn bằng này rồi mà chưa từng bị ai làm tức thế này, dựa vào đâu mà phải đứng ở đây chịu khinh bỉ chứ?”
Tả Nhiên khóc thút thít, nói: “Bởi vì ông ấy là đạo diễn mà!”
Úc Vân Phi nhíu mày, kéo đôi tay lại nhào tới của anh ta, nói: “Vậy có liên quan gì đến tôi?”
Tả Nhiên ngây ngốc nhìn anh chàng đáp: “Cậu diễn trong bộ phim ổng quay đó.”
Úc Vân Phi lại nhíu mày, dùng giọng điệu không chắc chắn hỏi anh ta: “Chúng ta không phải đã kí hợp đồng rồi sao? Chẳng lẽ không phải quan hệ ràng buộc à?”
Tả Nhiên: “…….Hình như là quan hệ ràng buộc thật.”
Mao Tử Giới: “…….” Biết không? Đây là nguyên nhân vì sao ông muốn đổi thằng ranh này đi, gấu quá, ai chơi nổi? Đương nhiên, làm một bộ phim thương mại, quan trọng nhất chính là doanh thu phòng vé đi. Để kiếm tiềm, Sở Du có thể tự hạ giá trị con người để gia nhập đoàn phim, có thể nói đây là chuyện tốt nhất với bộ phim này.
Mao Tử Giới đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội này, chỉ với lưu lượng của Sở Du là có thể hòa vốn phim rồi, Úc Vân Phi thì kém một chút.
Tiêu Vũ vặn tay, hỏi: “Muốn so sao? Tóm lại, thắng là có thể đúng không?”
Mao Tử Giới gật đầu, Tả Nhiên lại kéo hai người Tiêu Vũ cùng Úc Vân Phi đến góc nói: “Đạo diễn đã chết tâm, muốn đổi người lâu rồi, dù cô có đàn hay hơn cô ta thì chỉ cần đạo diễn nói cô thua là cô sẽ thua.”
Tiêu Vũ cười nói: “Không thử thì sao biết được gì?”
Đại khái Mao Tử Giới và phó đạo diễn đã thảo luận xong xuôi, liền nhìn Sở Du, dịu dàng nói: “Tới, mấy cậu tới trước hay là?”
Úc Vân Phi nhìn Tả Nhiên nói: “Anh xem, đều là minh tinh mà sao người ta đối xử với Sở Du tốt vậy chứ?”
Tạ Nhiên trấn an: “Cậu phải biết rằng, thân phận cả hai không giống nhau, chúng ta hiện tại vẫn chỉ là sao hạng ba. Nhưng Sở Du đã là tai to mặt lớn, mặt tiền đường phố, đương nhiên là không giống nhau.”
Mao Tử Giới vỗ tay, nói: “Được rồi, không nói nữa, mau tới đây so tài đi. Nhưng mà tôi nói trước, đấu đoạn nhạc ngắn thôi, tôi không có thời gian cho việc này đâu.”
Sở Du quay đầu nhìn Bối Tuệ, mỉm cười hỏi: “Cô có thể chứ?”
Bối Tuệ nhìn Sở Du, cảm xúc không tự tin vì nụ cười của Sở Du mà hôi phi yêu diệt, cô ta gật đầu nói: “Có thể, tôi có thể.”
Kể từ khi bị Tiêu Vũ đả kích ở đoàn phim trước, cô ta trở về đã luyện tập như điên. Cảm giác đã quên mất, cảm giác mà từng tình cảm mãnh liệt bị kích ra. Tiêu Vũ có thể đàn《Hoa dại 》thì sao?
Thế nào thì đó chỉ là một bản nhạc piano đơn giản, cho dù biểu đạt tốt thì như thế nào?
Đây là giới showbiz, cái cần là kỹ thuật, kỹ thuật nghiền áp. Trình độ đàn《Hoa dại 》đã là đỉnh của Tiêu Vũ thì cô ta của bây giờ là cô ta sau khi về đã luyện tập, sẽ không kém cỏi hơn Tiêu Vũ.
Mao Tử Giới hài lòng, bởi vì phòng này là phòng để thử vai cho bộ phim này, cho dù không phải phim điện ảnh về âm nhạc chuyên nghiệp, nhưng có liên quan không ít, cho nên trong phòng cũng chuẩn bị một cây đàn piano.
Không phải là một cây đại dương cầm, chỉ một cây đàn piano đứng thôi, nhưng cũng đủ rồi.
Vì để gây áp lực cho Tiêu Vũ, Bối Tuệ liền nói: “Để tôi trước đi! Vị này khá là lợi hại, nếu đàn sau cô ấy, tôi sợ bị áp lực lớn.” Bối Tuệ vén tóc sau tai, quay đầu nhìn Tiêu Vũ, cười nói: “Không có vấn đề gì chứ? Cô Tiêu?
Tiêu Vũ hơi cười cười với cô ta, nhún vai đáp: “Có thể chứ! Dù gì cô nói sự thật mà.”
Bối Tuệ: “…….” Đúng là không biết xấu hổ.
Sở Du nhìn Bối Tuệ, anh ta duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy cô ta: “Cố lên, tôi biết cô có thể.”
Bối Tuệ được Sở Du ôm một cái, lập tức hai mắt mang theo tình ý, nói: “Tất nhiên, tôi là hạng nhất toàn trường, cô ta là hạng nhất từ dưới đếm lên, chúng tôi đương nhiên không giống nhau.”
Bối Tuệ liếc trộm Sở Du một cái, cô ta nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ nhận được cuộc gọi từ Sở Du, cũng không ngờ sẽ mời mình làm thế thân piano.
Bối Tuệ không biết, vốn dĩ Sở Du tìm cô ta, chủ yếu là do anh ta cho người đi hỏi thăm nên biết Úc Vân Phi sẽ đi đoàn phim này tìm cô ta. Sở Du vừa nghe nói, sao lại chịu để Úc Vân Phi tìm người, tự mình đi tìm người trước.
Không nghĩ tới người phụ nữ này là cực kì dễ thông đồng, chỉ cần nói tên là giá cũng không hỏi, đi thẳng đến đây.
Đương nhiên, Sở Du cũng không biết, Bối Tuệ vẫn luôn được đặt chân vào giới showbiz, cho nên dù không có lương thì cô ta vẫn sẽ đến, đúng là không có miếng liên quan gì đến mị lực của anh ta cả.
Bối Tuệ đi tới trước cây đàn piano, ngồi xuống, sau đó nói với đạo diễn: “Hôm nay tôi muốn đánh bản nhạc《 Điệu nhảy xoay tròn của chó con》*.”
*Gốc : 小狗圆舞曲 ; Tên chính xác: 《 Minute Waltz》- Op. 64 No. 1 hay còn gọi là 《 Puppy Wallz》
Mao Tử Giới nhướng mày, hỏi: “Chó con?”
Bối Tuệ cười đáp: “Vâng, 《 Điệu nhảy xoay tròn của chó con》là khi Chopin đến nhà người tình ông là Geogre Sand, chú chó con mà bà ấy nuôi yêu thích đuổi theo cái đuôi của nó. Geogre Sand liền yêu cầu Chopin đem hình ảnh chó con xoay vòng vào trong âm nhạc, thế là Chopin đã cho ra đầu khúc này.”
Mao Tử Giới lần đầu tiên nghe nói, cảm thấy có hàm nghĩa, liền hỏi: “Vậy khúc nhạc này hẳn rất khó.”
Bối Tuệ cười nhẹ, đáp: “Thật ra khúc nhạc này khó hay không thì phải xem người biểu diễn muốn đàn nó như thế nào. Cho dù là tay mơ, bấm một phím lại một phím thì cũng có thể đàn hết khúc nhạc này. Bản nhạc《 Điệu nhảy xoay tròn của chó con》cũng không xem là cực kì khó. Nhưng mà, nó có yêu cầu về tốc độ đàn, cần đàn xong trong khoảng 1 phút. Giống như nháy mắt cái là kết thúc, cho nên, nó còn được gọi là 《Điệu nhảy xoay tròn nháy mắt》 hoặc 《Điệu nhảy xoay tròn một phút》.
Nói xong, Bối Tuệ liền bắt đầu đàn, tốc độ tay cô ta cực nhanh, nhanh đến nỗi người không kịp nhìn. Mở đầu xuất hiện giai điệu dồn dập, phảng phất mô tả hình ảnh một con chó con đang đuổi theo đuôi của nó một cách nhanh chóng. Giai điệu khỏe khoắn, sinh động, hài hước và thú vị, đúng là đã thể hiện thần thái sống động của con chó con với mọi người. Sau đó, diễn tấu bắt đầu điềm mỹ và chậm rãi, giống như chó con đã chạy mệt, nằm nghỉ ngơi, nhàn nhã tự đắc, lười biếng thoải mái. Cuối cùng, đoạn thứ ba trở lại giống đoạn đầu tiên. Giống như chó con đã nghỉ ngơi đủ, bắt đầu đuổi theo đuôi của nó một lần nữa cho đến khi kết thúc.
Mao Tử Giới lập tức đứng dậy vỗ tay, lần này vỗ tay thật lòng, ông nói thẳng: “Quả nhiên là cấp bậc đại sư, Sở Du luôn nói với tôi cô là một tuyển thủ lợi hại, tôi từ đầu chỉ nghe cậu ấy khen thôi. Hiện tại, chính tai nghe thấy, quả nhiên không giống người thường.”
Phó đạo diễn tên Dư Thiếu Ninh, ông ta vỗ tay theo Mao Tử Giới, cũng nói: “Tôi không nghĩ rằng mình có thể nghe được âm nhạc êm tai đến thế, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất là tốc độ đàn piano, giống như tàn ảnh vậy, liếc mắt cái là thấy trình độ tuyển thủ rồi.”
Bối Tuệ cười nói rụt rè: “Không đến vậy đâu….” Cô ta quay đầu liếc Tiêu Vũ một cái rồi quay đầu lại tiếp tục cười nói: “Đối với cô Tiêu mà nói, tôi hẳn như trẻ con chơi bùn vậy, không đáng nhắc tới.”
Dư Thiếu Ninh lắc đầu: “Cho dù chúng tôi không hiểu về piano, cũng nghe ra cái đẹp của bản nhạc này. Trận đấu này lúc bắt đầu đã thấy quán quân, chúng tôi đều rất hài lòng.”
Mao Tử Giới gật đầu, lúc này ông không chỉ nhìn vào mặt mũi Sở Du, ông nhìn Bối Tuệ, thật lòng nói: “Trong kịch bản có 7 bản nhạc piano, nếu cô không ngại thì có thể biểu diễn những bản nhạc trong kịch bản?”
Nội tâm Bối Tuệ đang mừng quá xá thì thấy Tiêu Vũ đi tới, ngồi trước cây đàn, cười nói: “Ban đầu tôi cũng định biểu diễn《 Điệu nhảy xoay tròn của chó con》, nhưng mà cô Bối đã coi trọng tôi như thế, tôi cũng ngượng đàn bản nhạc lừa dối người giống cô ấy.”
Bối Tuệ nhíu mày, Tiêu Vũ nói tiếp: “Cô Bối đã giải thích bối cảnh bản nhạc thì tôi cũng nói một ít vậy! Bản nhạc tôi đàn đã được Liszt viết xong khuôn mẫu vào năm 15 tuổi, về sau đã tặng nó cho ân sư Carl Czerny.”
Bối Tuệ sửng sốt, không thể tin được nói: “《12 Études siêu việt 》?”
*Tên gốc《Transcendental Etude, S.139》
Tiêu Vũ nhìn Bối Tuệ, cười nói: “Tôi đây không đến mức đàn được 12 bản nhạc đâu, tôi chuẩn bị đàn bài《Ma Trơi》*. Dù sao bản nhạc này không dài, cũng phù hợp với yêu cầu của đạo diễn.”
*《Feux Follets》bản etude thứ 5 trong 《Transcendental Etude, S.139》.
“Không thể nào.” Bối Tuệ cắn răng nói: “《12 Études siêu việt 》của Liszt được mệnh danh là một trong những tác phẩm piano khó nhằn, có yêu cầu cực cao, là đỉnh ngà của diễn tấu piano. 《Ma Trơi》yêu cầu kỹ thuật đàn cao song âm*, là bản nhạc khó nhất trong《12 Études siêu việt 》, sao cô có thể đàn được.”
*Gốc: 双音弹奏 = double notes playing : Kĩ thuật chơi đàn yêu cầu cặp ngón tay cần phải đàn ra âm thanh cùng một lúc.
Tiêu Vũ cười nói: “Đúng vậy, Sergei Vasilievich Rachmaninoff* cũng từng nói “Nó là bản Etude khó nhất trên thế giới” . Nhưng mà, gần đây tôi vẫn luôn luyện tập nó, hy vọng là có thể đàn tốt nhỉ.”
*Nhà soạn nhạc thiên tài người Nga.
Tâm trạng Bối Tuệ trong nháy mắt bị đóng băng, nếu nói lúc Tiêu Vũ đàn được《Hoa dại 》làm cô ta nhận ra mình đã bước ra khỏi giới piano. Vậy Tiêu Vũ cười nói muốn biểu diễn《Ma Trơi》 thì có ý nghĩa gì? Nghĩa là con người mà cô ta từng khinh thường, khinh bỉ, thậm chí còn cho rằng ngoài trừ có cha là Tiêu Chanh thì không có gì cả bây giờ đã đứng từ trên cao cúi xuống nhìn mình.
Sao có thể?
Bối Tuệ lạnh lùng nói: “Cô có biết, cho dù trong giới piano hiện nay, có mấy ai dám biểu diễn《Ma Trơi》công khai?”
Tiêu Vũ đặt tay lên phím đàn, hít một hơi thật sâu, nói: “Liên quan gì đến tôi.” Tôi là người muốn trở thành đại sư quốc tế, tôi muốn sống sót, chẳng quan tâm mấy ai đàn được cả!
Chỉ thấy đôi tay cô ở trên phím đàn nảy lên, đôi mắt không thể theo kịp tốc độ đàn, tai cũng không thể nghe rõ âm sắc ngay lập tức. Âm nhạc y hệt như ma trơi, siêu nhiên, tự do và nảy lên.
Trên mặt Tiêu Vũ hơi lộ ra vẻ vất vả, nhưng vẫn có thể xem ra sự thành thạo.
Bối Tuệ chỉ cảm thấy mình như bị trúng tên, không thể giải thích tâm tình hiện tại của bản thân. Cô ta cho rằng, từ lúc tốt nghiệp, Tiêu Vũ không ngừng luyện đàn cho nên lúc gặp nhau mới có thể đàn ra bản nhạc《Hoa dại 》mà cô đã từng đàn rối tinh rối mù cả lên.
Nhưng mà, ngay giờ phút này, nhìn thấy Tiêu Vũ ngồi kia biểu diễn《Ma trơi 》, cô ta mới biết được, khoảng cách giữa mình cùng Tiêu Vũ đã bị kéo dài ra, kéo tới mức không thể nào tới gần được nữa.
Ha ha, cô ta vốn cho rằng về sau mọi người sẽ giống nhau. Cho dù là cô ta, thành tích hạng nhất hàng năm thì sao, tốt nghiệp thì tìm việc, muốn ký hợp đồng với dàn nhạc có triển vọng rất khó khăn. Khi đó cô ta còn có chút kiêu, không đến vì chút tiền mà dấn thân vào showbiz là thế thân âm nhạc.
Cô ta cũng được mẹ trăm cay ngàn đắng bồi dưỡng từ nhỏ đi lên, cô ta cũng đã tham gia vô số cuộc thi piano, cũng từng đoạt giải. Mục tiêu của cô ta đương nhiên cũng là thành nghệ sĩ piano hàng đầu, người khiến mẹ tự hào, thậm chí để người trong nước tự hào.
Nhưng mà, hiện thực chính là như thế. Xã hội bây giờ coi trọng vật chất, công sức đầu tư vào một đứa trẻ không còn được như trước. Bây giờ mà đi ra ngoài, bạn có thể thấy không biết bao nhiêu học sinh học piano trong nhóm đào tạo mẫu giáo.
Năm nào những nghệ sĩ piano chuyên nghiệp hay nghiệp dư đều như cá chép hóa rồng, có rất ít người có thể đi vào đấu trường quốc tế.
Cô ta chỉ là một người trong số rất nhiều người phải chấp nhận thực tế rằng, mình không tìm được dàn nhạc, trượt đợt tuyển dụng của các công ty lớn và cuối cùng là chấp nhận lời đề nghị ở lại trường, trở thành nhân viên đơn vị quốc gia.
Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, trường học và nhà là hai điểm qua lại.
Cho đến khi thấy Chung Giai Hách hot lên, cô ta liền tức khắc đổi mục tiêu, cô ta muốn làm minh tinh. Cô ta có nhan sắc mỹ lệ, Chung Giai Hách có cô ta cũng có, thậm chí còn tốt hơn. Bản thân cô ta chắc chắn không tệ hơn Chung Giai Hách, chắc chắn không có chuyện đó.
Bao năm qua, cô ta mỗi ngày dạy học sinh, trong lòng đã sớm vứt bỏ piano mà lòng không chứa được.
Nhưng cô ta cũng không cho rằng kỹ thuật của mình kém đi bao nhiêu, cùng lắm bị mai một, bọn họ không biết cô ta giỏi đến nhường nào. Nếu có cơ hội, nếu….Có cơ hội, cô ta nhất định sẽ là người tốt nhất.
Cô ta đã từng khinh thường luyện đàn trong thời gian dài, từ từ trở thành một giáo viên chân chính. Giáo viên mấy lần đã đến nói chuyện với cô ta, hy vọng cô ta có thể nhặt lên piano của bản thân một lần nữa, cô ta đều gió thổi mây bay.
《Hoa dại 》của Tiêu Vũ chính là cú tát đầu tiên, làm cô ta vừa đau vừa hận lại thật sự thanh tỉnh.
Hiện tại, Bối Tuệ nhìn Tiêu Vũ đang ngồi biểu diễn, đột nhiên khóc lên. Cái tát thứ hai từ Tiêu Vũ nói cho cô ta rằng, nếu cô ta từ bỏ piano, piano cũng sẽ từ bỏ cô ta.
《Ma trơi 》đó! Cô ta thậm chí không thể đàn nó với tốc độ chậm hơn, có lúc từng nói đùa, đàn với ¼ tốc độ Liszt yêu cầu*, cũng kiêu ngạo nói về sau mình cũng đàn được.
*Câu này tui bí, ai hiểu thì cmt cái nha. Gốc 以李斯特要求速度的14弹过, cv “lấy Liszt yêu cầu tốc độ 1/4 đạn quá”
“Cô làm sao vậy?” Sở Du quay đầu thì thấy Bối Tuệ khóc thì giật mình.
Bối Tuệ lắc đầu, lau nước mắt nói: “Tôi thua.”
Sở Du nhíu mày hỏi: “Bản nhạc đó khó vậy à?”
Bối Tuệ cười nói: “Mọi người có lẽ không nhìn ra được, bản nhạc này, ngay cả nghệ sĩ piano quốc tế cũng không dám tùy ý biểu diễn công khai ở buổi hòa nhạc, là biết nó khó đến cỡ nào.”
Sở Du: “Nghệ sĩ piano cũng sẽ có bản nhạc không đàn được sao? Không phải nghệ sĩ piano quốc tế cái gì cũng đàn được à?”
Bối Tuệ đáp: “Không đâu, có bản nhạc khó đến mức không thể đàn ra được. Tuy《Ma trơi 》 có thể đàn ra, nhưng bởi vì quá khó nên đại đa số nghệ sĩ piano không dám khiêu chiến.”
Sở Du xem thế đủ rồi, nói: “Tôi thấy tốc độ tay hai người đều rất nhanh, cũng không thấy khác biệt lớn như vậy.”
Bối Tuệ liền nói: “Chúng ta thua rồi, rất xin lỗi.”
Sở Du xua tay, nở một nụ cười dịu dàng nói: “Không có việc gì, đây không phải cuộc thi piano, lại không phải so ai thắng ai là quán quân, huống hồ giám khảo cũng không phải nghệ sĩ piano.”
Bối Tuệ ngấn nước mắt nhìn Sở Du: “A?” Một tiếng, sau đó load được câu rồi liền vui vẻ nói: “Thật, thật vậy sao? Nếu là vậy thì tốt quá.” Tui muốn đả kích cái cô này, ở trường thì đối nghịch với tui, ra trường rồi cũng đối nghịch luôn.
Tiêu Vũ đàn xong thì đứng dậy, cực kì tự tin, hướng Úc Vân Phi nâng cằm lên.
Úc Vân Phi liền vỗ tay ngay trong căn phòng đang yên ắng, nói: “Chị dâu, chị quá xịn xò, em biết mà, em biết mà. Chị dâu là số một.”
Tiêu Vũ cũng cười đắc ý, so kỹ thuật à? Chế đây chính là có 404 trợ giúp đấy.
Sau đó, đạo diễn nói: “Đàn không tệ, nhưng mà chúng tôi vẫn quyết định chọn anh Sở Du.”
Úc Vân Phi: “……”
Tiêu Vũ: “……”
Trên mặt Sở Du thoáng nở nụ cười khinh thường, anh ta liếc mắt nhìn Úc Vân Phi, nói: “Sao nào?”
Úc Vân Phi: “Không biết xấu hổ, rõ ràng là chúng tôi thắng.”
Mao Tử Giới ho khụ một tiếng, nói: “Năng lực của cô Bối cũng đủ quay bộ phim này rồi, chúng tôi cũng hài lòng.”
Úc Vân Phi mắng to: “Ông có hiểu không, cô ta chỉ là đàn chó con, chị dâu tôi đàn ma trơi đấy! Ma! Ma đó! Chẳng lẽ không đấu được một con chó?”
Mao Tử Giới: “…..” Cho dù không hiểu biết nhiều về piano nhưng ông ta cũng biết piano đâu có so như thế, đâu quan trọng tên bản nhạc là gì?
Tiêu Vũ cũng nói: “Đúng rồi, sao lại như thế?”
Bối Tuệ: “…..”
Nước mắt vẫn còn vươn trên mặt Bối Tuệ, hiện tại biết mình đã thắng, cô ta đột nhiên ngẩng đầu cười to rồi nhìn Tiêu Vũ: “Cô lợi hại hơn thì sao? Còn không phải thua tôi à?”
Tiêu Vũ nhìn cô ta hỏi lại: “Cô chắc chưa?”
Bối Tuệ: “……” Nhớ lại màn biểu diễn khi nãy của Tiêu Vũ, cô ta thế mà không dám nói hai chữ “Chắc chắn.”
Lời nói của Mao Tử Giới khiến Úc Vân Phi nóng giận! Tả Nhiên bắt lấy tay anh chàng: “Được rồi, sao chúng ta đấu dược với đạo diễn? Anh đã sớm nói rồi, đạo diễn muốn ai đó thắng thì người đó thắng.”
Úc Vân Phi hất tay anh ta ra, nói: “Được! Vi phạm hợp đồng, bối thường tiền đi!”
Mao Tử Giới sửng sốt, Úc Vân Phi nói tiếp: “À, không phải ông quên chúng ta đã ký hợp động rồi đấy chứ?” Anh ta quay đầu nói với Tiêu Vũ: “Em nhờ đoàn luật sư xem hợp đồng cho em, còn sửa không ít điều khoản.”
Mao Tử Giới nhíu mày nhìn Dư Thiếu Ninh, Dư Thiếu Ninh liền nói thầm vào tai ông ta: “Hợp đồng đã kí từ năm ngoái, vốn định năm sau sẽ bắt đầu quay. Mà tài chính eo hẹp, quan trọng là thời gian gấp gáp nên đại đa số người chúng ta mời đều không đến, lịch trình của mọi người đã kín hết.”
Úc Vân Phi đứng đối diện cũng hùng hổ: “Đệt, coi ông đây dễ bắt nạt à? Lúc trước người nói muốn tôi quay là ông, điện thoại gọi nói ông đây tới đoàn phim này đi, khóc lóc cầu xin bảo tôi có thể thủ vai nam chính. Kết quả lại gọi một cú bảo sửa lại thành nam 3, nói nam 3 hút fan. Hút fan cái đầu ông đấy mà hút! Nam 3 hút được fan gì? Không có sống dai, không có cảnh diễn tình cảm mãnh liệt, như cái phông nền đấy, hút fan cái b*p.”
Tiêu Vũ nghe anh chàng oán giận, cảm thấy thật đáng thương, hỏi: “Nếu như vậy thì cậu tung tăng tung tẻ tới đây làm chi?”
Úc Vân Phi xấu hổ quay đầu trả lời: “Không phải vì đây là lần đầu có người gọi điện mời em đi đóng phim sao! Lần đầu tiên em được mời, kích thích quá nên kí hợp đồng luôn. À chị dâu cứ an tâm, em có đoàn đội chuyên xem hợp đồng cho em, bọn họ xem rồi sửa đổi sau đó gửi đến đoàn phim, bọn họ cũng ký tên. Nếu không thể diễn, bao nhiêu diễn xuất của em bị đẩy đi nhỉ? Bồi thường đi!” Câu cuối cùng, Úc Vân Phi quay đầu nói với Mao Tử Giới.
Sắc mặt Mao Tử Giới rất khó coi, trước kia ông ta quay phim toàn nhắm đến giải thưởng, kết quả lần nào cũng bị tuột giải* không nói, còn không kiếm được tiền, may mà cũng không mệt lắm.
*Gốc “陪跑” ; cv “bồi chạy” : Đây là ngôn ngữ mạng, đại để là được đề cử nhiều lần nhưng không được giải í.
Tuổi lớn nên cũng thỏa hiệp, hiện tại muốn quay bộ phim thương mại kiếm tiền, kết quả là không xin được đầu tư.
Vất vả dựa vào cái mặt già đi kéo đầu tư, cũng không nhiều, không thể mời được minh tinh lưu lượng. Nghe nói Úc Vân Phi là minh tinh hạng 3 có không ít fan, chủ yếu là giá rẻ, chỉ cần đạo diễn có danh tiếng mời là anh ta đều giảm giá cát xê đi quay.
Mao Tử Giới quay bộ phim thương mại, cũng không định nhắm giải thưởng, những bộ phim đó đều đầu tư ít nhất là 50 triệu, ông ta đào đâu ra lắm tiền thế!
Bởi vậy, ông ta chạy tìm Úc Vân Phi, khóc lóc kêu than như lời Úc Vân Phi nói, nói cho cậu ta tình huống hiện tại của đoàn phim, không thể trả cat xe cao, hy vọng cậu ta có thể giúp đỡ.
Cho dù nhất thời đá cậu ta đi là không tử tế, nhưng trong cái giới này, có cái gì mà tử tế không.
Mao Tử Giới tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, mắng to: “Tôi mời cậu chính là cho cậu mặt mũi. Tôi quay không ít phim, nhận được giải thưởng đạo diễn tốt nhất, cậu thật sự nghĩ tôi không mời được người à? Chỉ là trước kia nghe nói cậu chăm chỉ chịu khó nên lúc này mới để lại cho cậu một vai diễn, cậu thay đổi trắng đen.”
“Ây ây.” Úc Vân Phi cuốn tay áo lên: “Thay đổi trắng đen? Ai thay đổi trắng đen? Đoàn phim mấy người không gọi cho tôi mười mấy cuộc gọi à? Tôi đẩy vai nam chính của《 Đỉnh 》đi, trả 1 triệu, ông cho là tôi nói đùa à?”
Mao Tử Giới sửng sốt, 1 triệu? Nhiều vậy sao?
Tả Nhiên phía sau giữ eo Úc Vân Phi, nói: “Đừng đánh nhau, đánh đạo diễn là cậu toi đó.”
Úc Vân Phi hất anh ta ra: “Tôi đánh ông ta làm quái gì? Tôi bắt ông ta bồi thường chết luôn! Một đoàn phim nghèo rớt, mệt lúc đó viết bồi thường gấp 30 lần, tuy catxe của em chỉ có 100 nghìn, để ông ta đền 3 triệu, úi chà, em còn hời được 2 triệu 9 đấy.”
Tiêu Vũ: “Sao cậu lại viết mức bồi thường cao như vậy?”
Úc Vân Phi nói bên tai cô: “Luật sư em nói em khá là không đàng hoàng, sợ không có chỗ dựa nên đoàn phim không cần em nên viết tiền bồi thường cao như vậy, bọn họ không dám bỏ em.”
Tiêu Vũ: “….” Đúng là khó cho đoàn đội cậu rồi.
Mao Tử Giới tức! Ông ta cười lạnh nói: “3 triệu? Trả cho cậu là được!”
Úc Vân Phi cho rằng tại sao Mao Tử Giới ông lại giao vai nam chính cho người khác? Không phải là do đột nhiên đầu tư vào à! Bây giờ lại có tiền, tại sao ông ta phải ủy khuất xài sao hạng ba như Úc Vân Phi? Tiền vào liền tìm minh tinh có lưu lượng không tệ, cát xê phải chăng để đảm đương lưu lương lại như vậy. Sau đó mới sắp xếp cho Úc Vân Phi vai nam 3. Hiện tại, cho dù Úc Vân Phi không làm, với cát xê Sở Du đưa ra, chắc chắn sẽ đủ 3 triệu, bồi thường thì bồi thường.
Úc Vân Phi kéo chân ông ta nói: “Vậy thì lấy ngay.”
Mao Tử Giới đang định đồng ý thì nghe thấy phó đạo diễn đứng phía sau nhận điện thoại, sau đó không ngừng khom lưng cúi đầu, tiếp đó kinh hãi hét lên, cuối cùng khóc lớn. Mao Tử Giới cau mày nhìn anh ta, Dư Thiếu Ninh thương tâm buồn bã nói: “Đạo diễn, nhà đầu tư mới đã rút tiền đầu tư.”
Mao Tử Giới kinh hãi, hỏi: “Tại sao?”
Dư Thiếu Ninh khóc lóc nói: “Anh ta nói, mình họ Úc.”
Mao Tử Giới: “……”
Úc Vân Phi: “……” Ai nha, hình như là anh trai mình.
Tiêu Vũ: “…..” Không biết tại sao tự dưng lại thấy đồng tình với đoàn phim.
Danh sách chương