"Ờ... sao em lại nhìn anh như vậy?" Quý Huyền múa may đôi đũa trong tay, thắc mắc hỏi Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cười: "Muốn chết không?"
Quý Huyền nhướng mày, sau đó lúng túng đáp: "Đương nhiên....không muốn."
"Vậy ăn cơm."
Quý Huyền gật đầu. Sau khi ăn xong, Quý Huyền đi lên lầu lấy một hộp quà đưa cho Tiêu Vũ: "Anh có mua cho em lễ phục mặc trong hôm chung kết này."
Tiêu Vũ chớp mắt, nói: "Anh lại mua nữa sao? Em không cần đâu."
Quý Huyền cười đáp: "Không sao, anh thích mua lễ phục cho em mà."
Lần này Quý Huyền mua một chiếc váy đen, Tiêu Vũ đứng đắn nói: "Đừng mua nữa, vừa đắt lại vừa lãng phí......Í, nhìn đẹp thế, để em mặc thử."
Sau đó Tiêu Vũ ôm hộp quà lên lầu thay quần áo.
Quý Huyền bị bỏ lại: "...."
Tiêu Vũ thay lễ phục và khoác thêm một chiếc áo khoác đỏ bên ngoài.
Cô hỏi Quý Huyền: "Đẹp không?"
Quý Huyền gật đầu, có chút si mê trả lời: "Ừ, em đẹp lắm."
Tiêu Vũ liền cười nói: "Quả nhiên là có sở thích luyến đồng."
Quý Huyền: "...." Vậy anh rốt cuộc phải trả lời thế nào? Trong đầu Quý Huyền từ từ hiện ra hình bóng Quý Yến, vào lúc này đây, lần đầu tiên sau 29 năm anh nhận ra rằng thằng em trai mình vẫn còn có tác dụng.
Khi họ đến địa điểm thi đấu, Trương Băng Vũ cùng Trương Thiên Vũ cũng đang đăng kí với nhân viên công tác. Hôm nay Trương Băng Vũ mặc lễ phục màu xanh đen, cầm theo giấy dự thi rồi đi vào.
Tiêu Vũ và Quý Huyền cũng đi tới đăng kí, nhân viên đưa cho Tiêu Vũ một tờ giấy dự thi, nói: "Chị đi thẳng rẽ trái, ở đó sẽ có nhân viên đưa hai người đến vị trí của mình. Thí sinh phải nhớ rõ bản nhạc, ban giám khảo có quyền kết thúc phần biểu diễn của thí sinh nhưng sẽ không ảnh hưởng tới điểm thi. Chị là tổ chuyên nghiệp đúng không ạ?"
Tiêu Vũ gật đầu, nhân viên lại tiếp tục phổ biến nội quy: "Thí sinh chỉ có thể biểu diễn 1 trong 8 bản nhạc được đưa ra, điều này đã được thông báo từ trước. Thí sinh không được phép biểu diễn những bản nhạc khác ngoài 8 bản nhạc đó ra, nếu không sẽ bị tước quyền thi đấu. Chị có tham gia tổ thi đấu khác không?"
Tiêu Vũ lắc đầu, nhân viên tiếp tục nói: "Nếu không có thì tốt, nếu có vấn đề thì hãy nói rõ ở đây, chúng tôi sẽ sắp xếp đàng hoàng. Đây là người đi chung với chị sao?"
Tiêu Vũ gật đầu, nhân viên đó nói với Quý Huyền: "Không được phép quay video hoặc ghi âm cuộc thi, tất cả bản quyền video đều thuộc sở hữu ban tổ chức, nếu anh muốn chụp ảnh thì hãy tắt đèn flash. Điện thoại để chế độ im lặng, không được gây tiếng ồn, lúc thí sinh đang biểu diễn thì cấm ra vào."
Quý Huyền gật đầu, nhân viên liền đưa cho anh một giấy thông hành dành cho người nhà đi cùng thí sinh.
Cả hai người đều có giấy đi vào, cứ thế đi thẳng rẽ trái theo lời nhân viên nói, quả nhiên có một nhân viên đón họ trước cửa. Sau khi đọc thông tin của Tiêu Vũ, nhân viên đó đã đưa Tiêu Vũ đến chỗ ngồi của cô.
Bởi vì lần này chỗ ngồi đều được sắp xếp trước nên Tiêu Vũ không có ngồi cùng Trương Băng Vũ nữa. Khi Trương Băng Vũ thấy Tiêu Vũ đi vào thì vẫy tay chào.Các thí sinh đều có chỗ ngồi của mình ở các dãy ghế trước, còn người nhà thì tự chọn chỗ ở dãy ghế phía sau. Quý Huyền chọn chỗ gần với ghế của Tiêu Vũ, lấy điện thoại ra tắt âm.
Tiêu Vũ nhìn xung quanh, ngoài ý muốn nhìn thấy Tạ Hải Vân và Phú Tuệ đang ngồi phía sau.
Phú Tuệ gật đầu với Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cũng gật đầu lại. Tạ Hải Vân ngồi cách cô ba chỗ, lúc cô ta vừa thấy Tiêu Vũ nhìn qua liền trợn mắt làm ngơ.
MC nói vị trí thi đấu sẽ quyết định bằng cách bốc thăm, Tiêu Vũ đi lên và rút được số 18, nhất thời buồn bực.
Tổng cộng có 20 thí sinh tham gia vòng chung kết lần này, ban tổ chức sẽ cho mỗi thí sinh chơi một bản hòa tấu*, rồi qua đó sẽ chọn ra quán quân - á quân - huy chương đồng và hạng 4-6, những người còn lại sẽ được nhận giải ưu tú.
*Nhạc hòa tấu piano là dạng âm nhạc phi ngôn ngữ. Điều này có nghĩa là bài hát sẽ chỉ được thể hiện bằng âm điệu mà không được thể hiện bằng ngôn từ.
Trương Băng Vũ bắt được vị trí thứ 6 còn Tạ Hải Vân thì bắt được số 13. Tám bản hòa tấu trong cuộc thi bao gồm 《Liszt"s Concerto No. 1 in E-flat major, S.124》, 《 Tchaikovsky" s Piano Concerto No. 1, Op. 23》, 《Grieg"s Concerto in A minor》, 《Mozart Concerto No. 21 in C major》,《Beethoven"s Piano Concerto No. 1 in C major》,《Mendelssohn"s Concerto No.1 in G Minor, Op.25》,《Chopin Concerto no.1 E minor》và《Hoàng Hà》
*Mình không biết tên tiếng việt của 7 bản nhạc đầu nên để tên tiếng anh nhé. Video nhạc ở dưới.
Vì nội dung vòng chung kết chính là biểu diễn một bản piano hòa nhạc, thế nên trên sân khấu, ngoài piano ra còn có một ban nhạc. Hai mươi thí sinh vượt qua hàng loạt đối thủ đến từ mọi miền đất nước để tiến vào vòng chung kết đương nhiên đều là rồng phượng trong người.
Có vài người trong số họ quen biết Tiêu Vũ, lúc thấy cô cũng rất ngạc nhiên.
"Tôi nhớ chị lâu lắm rồi không chơi đàn." Người nói câu này là Trình Giai Di, nhỏ hơn Tiêu Vũ hai tuổi, cũng được coi là tay kỳ cựu về piano. Cô ta thường tham gia một số cuộc thi lớn và đạt được kết quả không tệ, nhưng mãi không được ký hợp đồng.
Tiêu Vũ nhớ cô ta là ai, liền đáp: "Tôi đã quay lại piano trong mấy năm qua, thấy cũng ổn."
Trình Giai Di nhướng mày, cũng không nói kỹ thuật đàn trước đây của Tiêu Vũ rất phèn, nhưng ngoài miệng lại nói: "Vậy chị đã tiến bộ rất nhiều đấy, thế mà lại có thể lọt vào vòng chung kết cuộc thi piano Âu Mỹ. Tôi vẫn nhớ năm ngoái chị còn không qua được vòng sơ khảo của cuộc thi piano Huệ Lặng đó. Chị đã tìm được thầy tốt nào sao?"
Tiêu Vũ mỉm cười: "Luyện tập chăm chỉ hơn thôi."
Trình Giai Di gật đầu, không nói nữa. Cô ta không thân với Tiêu Vũ, dù cả hai học cùng trường.
Mấy người xung quanh Trình Giai Di nghe được cuộc đối thoại giữa hai người nên hỏi nhỏ: "Cậu biết cô ấy à?"
Trình Giai Di đã thi đấu các vòng trước ở nơi khác nên cô ta chưa gặp người đang hỏi mình bao giờ, chắc cũng là thi đấu ở khu vực khác.
Kết quả người này nói: "Tôi thi cùng một địa điểm với cô Tiêu Vũ đó. Tiếng đàn của cô ấy rất độc đáo, phong cách cá nhân cũng rất mạnh mẽ. Cậu có biết cô ấy đã học đàn bao lâu rồi không?"
Trình Giai Di nhíu mày: "Cô ấy đã học piano lâu rồi, mấy năm trước tôi thi cùng một địa điểm với cô ấy, có nói chuyện vài ba câu. Nhưng mà khi đó cô ấy đàn rất bình thường, có mấy lần còn bị rớt môn khiến giáo sư tức chết. Hơn nữa, về sau tôi nghe đồn cô ấy không đi học nữa, rồi sau nữa thì tôi thấy cô ấy thêm hai lầm, lúc đó cô ấy còn đàn tệ hơn cả lúc ở trường nữa. Nghe nói vì không có tiền nên đã bị loại trong hai cuộc thi đấy."
Người xung quanh Trình Giai Di không ngờ mọi chuyện lại xuất sắc đến vậy, họ ồ lên, rồi tự ngẫm tự nói: "Không đúng! Nếu như vậy thì, bộ lễ phục trên người cô ấy trông rất đắt tiền, không giống như không có tiền. "
Trình Giai Di cau mày nhìn thử, vì cửa sổ bên trong đều đóng và đèn không sáng lắm nên Trình Giai Di không thể nhìn rõ, cô ta nói:" Chắc là hàng nhái. Đồng hồ trên tay cô ấy cùng mẫu với em họ của tôi, cũng chỉ có hơn 3.000 tệ."
*3000 tệ = 10,732,893 VNĐ
Người nọ cả kinh, liếc nhìn Trình Giai Di một cái rồi im lặng ngậm miệng, nhưng trong lòng lại nghĩ: 3000 cũng nhiều lắm đó!!! Một cái đồng hồ đeo tay mà những 3000!!
Số thứ tự đã được sắp xếp xong, từng người một lên sân khấu để biểu diễn. Tiêu Vũ đã chọn bản hòa tấu piano《Chopin Concerto no.1 E minor》. Cũng có một vài người trong số 20 thí sinh cũng đã chọn bản nhạc này để biểu diễn.
Số thứ tự của Trình Giai Di là số 7, cô ta là người thứ hai chơi bản hòa tấu 《Chopin Concerto no.1 E minor》, phần dạo nhạc của cô ta đã khiến bản nhạc trở nên mãnh liệt hơn. Ở chương đầu và chương cuối, đoạn chủ yếu thực hiện bằng piano, cô ta xử lý tiếng đàn trở nên minh xác, càng có sức sống hơn. Tiếng piano của cô ta rất hoa lệ, cũng định không định bộc lộ sự hào hùng, nhưng tiếc là tiếng đàn vẫn khiến người nghe cảm thấy thiếu phong độ và trí tuệ.
Tạ Hải Vân là người thứ tư chơi bản nhạc Chopin, cô nàng đã tiến bộ nhanh chóng dưới sự chỉ dạy của Phú Tuệ. Ngay từ đầu, Tạ Hải Vân đã thể hiện giai điệu tuyệt đẹp, chủ đề minor thuần túy cổ điển dưới bàn tay cô ta lại đặc biệt mới mẻ. Tiếng đàn piano của Tạ Hải Vân có một nét quyến rũ mềm mại và sâu lắng, có lẽ Phú Tuệ đã giải thích chi tiết cho cô ta về bản nhạc này. Tiếng đàn của Tạ Hải Vân đã xuất sắc trong việc tạo cảm giác về chàng thanh niên Chopin quý tộc ưu nhã với vẻ ngoài sang trọng nhưng sâu bên trong lại là một trái tim của nhà thơ mang theo đam mê nồng cháy
Tiêu Vũ nhìn Phú Tuệ, trông Phú Tuệ có vẻ rất hài lòng, nhìn Tạ Hải Vân trên sân khấu gật đầu.
Sau khi phần trình diễn của Tạ Hải Vân kết thúc, ban giám khảo là người vỗ tay đầu tiên. Tiêu Vũ thậm chí còn nghe thấy một giám khảo nói "Đây hẳn là phần trình diễn tốt nhất."
"Đúng vậy, nhiều năm qua, tôi hiếm thấy ai có thể chơi bản nhạc của Chopin hợp ý tôi thế này lắm."
Lúc Tạ Hải Vân bước xuống, cô ta đã nở cười khiêu khích với Tiêu Vũ. Tiêu Vũ cười đáp lại, thế là Tạ Hải Vân liền cau mày không vui.
Sắc trời bên ngoài dần tối, lúc đến lượt Tiêu Vũ đã là 6 giờ, mọi người đều có hơi đói bụng. Lúc này, rất bất công cho người chơi phía sau, vì ban giám khảo cũng mệt mỏi rã rời rồi, thí sinh dễ bị dừng màn trình diễn hơn, cũng như khó gây ấn tượng với ban giám khảo hơn.
Đặc biệt khi ban giám khảo đã nghe các loại phiên bản khác nhau, thậm chí phiên bản tuyệt vời hơn thì những người đàn cùng một bản nhạc piano về sau dường như dễ bị nhiều thiệt thòi hơn.
Trương Băng Vũ đổi chỗ cho người bên cạnh, cô ấy hỏi Tiêu Vũ "Chị có nghĩ đến chuyện đổi bản nhạc khác không?"
Tiêu Vũ lắc đầu, "Người tiếp theo là chị rồi, với lại chị cũng đã thống nhất với dàn nhạc bên kia, cũng nói yêu cầu của bản thân rồi. Giờ không kịp để đổi nữa, hơn nữa chị chỉ tập bản này thôi."
Trương Băng Vũ lẩm bẩm: "Chị bị lỗ quá! Đã có 5 người chơi bản nhạc Chopin rồi, hơn nữa chị là người thứ 6."
Tiêu Vũ cười nói: "Không sao đâu, rốt cuộc vị trí của Chopin trong giới piano là đặc thù, chưa kể vị trí đặc thù của bản nhạc này."
Trương Băng Vũ nắn Tiêu Vũ một chút rồi nói: "Bây giờ chị còn cười được à? Chị là người thứ 6 đấy, chị có hiểu thứ 6 nghĩa là gì không? Có nghĩa là ban giám khảo đã nghe bản hòa tấu piano số 1 của Chopin năm lần. Thí sinh trước chị mới đàn được 13 phút đã bị kêu dừng rồi đó."
Tiêu Vũ gật đầu nói: "Nhưng ngay cả khi không phải bản nhạc Chopin, nhiều người sau cũng bị kêu dừng mà!"
Trương Băng Vũ gật đầu: " Là vì ban giám khảo mệt mỏi nên càng về sau càng yêu cầu năng lực càng cao."
Tiêu Vũ cười với cô ấy: "Năng lực của em cũng đâu yếu!"
Trương Băng Vũ cười hì hì, bảo: "Không phải do em trạch sao!"
Tiêu Vũ thở dài nhìn thí sinh đang biểu diễn trên sân khấu và nói: "Em là có thiên phú, có thiên phú rất tốt."
"Đâu có so được với chị Tiêu chứ!" Trương Băng Vũ nói, cô ấy thực sự cảm thấy Tiêu Vũ đàn rất tốt.
Tiêu Vũ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Chị khác."
"Khác chỗ nào ạ?"
Tiêu Vũ giơ hai tay lên, nói: "Chị dùng mạng để luyện tập...." Cộng với bàn tay vàng được 404 mở cho.
Người bên cạnh Tiêu Vũ đều buồn bực trợn mắt nhìn cô, trong lòng nghĩa: Nói như mọi người không ai liều mạng để luyện vậy.
Điện thoại Tiêu Vũ thông báo nhận được tin nhắn, cô mở tin đọc lướt, chỉ có một câu 【Anh ở dưới sân khấu đợi em.】 Người gửi là Quý Huyền.
Tiêu Vũ quay đầu lại, từ trong một biển người nhìn thấy Quý Huyền, cô nhơ ngón cái với anh, sau đó đưa túi cho Trương Băng Vũ, cởi áo khoác rồi đi lên.
Trình Giai Di nhìn chiếc váy đen của Tiêu Vũ, lặng lẽ lấy điện thoại, đúng là bộ váy cô ta thấy trong tiệm, giá gần cả triệu đó!
1 triệu tệ = 3,557,048,895 VNĐ
Trình Giai Di: "...." Chắc chắn Tiêu Vũ làm bồ nhí cho người ta. Rồi cô ta lại nhìn khuôn mặt bánh bao của Tiêu Vũ, nói trắng ra, xác suất cô ta làm bồ nhí còn lớn hơn đấy.
Sau khi cảm ơn, Tiêu Vũ ngồi trước cây đàn piano. Cô biết rằng bản Concerto no.1 E minor được Chopin viết trên thể tài* cổ điển, thay vì sử dụng nguyên tắc một nhạc cụ solo và một ban nhạc bên cạnh chơi cùng thì Chopin lại để piano đóng vai trò chủ đạo từ đầu đến cuối, dàn nhạc chỉ là phụ trợ thôi.
*Thể tài = khuôn khổ, lối viết.
Và tác phẩm Concerto số 1 này có thể được tóm tắt như sau, đây là một câu chuyện về tình yêu và khao khát hạnh phúc với kỹ xảo hoa lệ và hiệu ứng hoàn hảo. Hình tượng âm nhạc tươi sáng và nổi bật, sự sắc thái tương phản tính động lực phát triển giao hưởng.
Phần dạo nhạc trang nghiêm do Tiêu Vũ chọn được dàn nhạc đã đem lại không khí kịch tích cho mọi người.
Ban giám khảo thấy có điểm mới nên cũng nâng cao tinh thần một chút. Dù gì họ đã nghe cả một ngày, tuy buổi trưa có ăn cơm, có nghỉ ngơi nhưng dù bây giờ bụng chưa kêu thì cũng gần hết sức, còn chưa nói tới tỷ lệ lặp lại các bản hòa tấu rất cao. Thí sinh biểu diễn xuất sắc thì tốt, có người còn chưa chơi đã bị kêu ngừng.
Tuy bây giờ Tiêu Vũ chỉ mới chơi phần nhạc dạo nhưng cũng hay hơn với các bản khác. Tiếng đàn của Tiêu Vũ vang lên, đi theo những chuyển động uyển chuyển của đôi tay, từng nốt nhạc nhảy ra. Hiện tại, đúng lúc Tiêu Vũ mới xác lập tình yêu thì cuộc thi đi đến vòng chung kết.
Tinh thần hăng hái, khí thế hào hùng, tiếng đàn của cô như thảm cỏ mới xanh tươi hồi xuân, tràn đầy sự lạc quan vui vẻ tiến về phía trước, dường như chỉ có tình yêu nóng bỏng của tuổi trẻ, không có chút sự giả tạo nào.
Tiêu Vũ như sa vào đó, chạm phím đàn nhanh nhạy tinh tế, nhịp điệu piano uyển chuyển ổn định, trình tự đường cong âm nhạc rõ ràng, kỹ thuật đàn càng không chê vào đâu được.
Các vị giám khảo đều lên tinh thần, đi theo Tiêu Vũ sa vào trong đó, nhắm mắt hưởng thụ. Chương nhạc Chopin viết thành công nhất chính chương 1, nhưng chương nhạc Tiêu Vũ chơi đặc biệt nhất chính là chương 3, như con nai chạy loạn vội vã, sự tự do không vướng bận của nó khiến tâm hồn người ta lập tức trống trải.
Ban giám khảo cảm nhận được sự nhiệt huyết, sự tự do, sự khí phách mạnh mẽ và cả sự chung thủy không đổi thay.
Ở dưới sân khấu, Phú Tuệ nhìn đôi bàn tay đang đánh đàn của Tiêu Vũ, điệu múa đàn dường như không bị giới hạn, các phím đàn piano là sân khấu của cô. Nó nhảy múa tự do, nhấn phím đàn tự do, cho ra âm thanh êm tai như vậy.
Là....cô ấy thua.
Sau khi kết thúc, Tiêu Vũ cảm ơn rồi bước xuống sân khấu, các giám khảo ít khi vỗ tay nay lại vỗ tay lớn. Trương Băng Vũ đưa áo khoác cho Tiêu Vũ, khen: "Chị Tiêu, chị quá xịn."
Tiêu Vũ cười nói: "Cũng thế cũng thế."
Tin nhắn của Quý Huyền cũng đến, vẫn chỉ nói: 【Hoan nghênh trở về.】
Tiêu Vũ quay lại liếc nhìn Quý Huyền ở phía sau, anh nâng đồ uống trong tay lên. Anh cũng đổi vị trí với người khác, ngồi gần chỗ của thí sinh hơn nữa, anh nhìn lại Tiêu Vũ rồi đưa đồ uống cho cô.
Tiêu Vũ đưa tay nhận lấy, hai người giống như vợ chồng già nhiều năm, động tác rất tự nhiên tùy ý.
Hai thí sinh còn lại có lẽ đã bị màn biểu diễn của Tiêu Vũ ảnh hưởng nên họ ít nhiều không phát huy hết năng lực của bản thân trong màn biểu diễn. Ban giám khảo chỉ dùng 30 phút để nghe hai người họ biểu diễn, tức là họ đã bị kêu ngừng khi mới biểu diễn một nửa. Không ít người đã ra ngoài mua đồ uống hoặc bánh mì cho người nhà hay bạn bè. Kết quả chưa ăn được miếng nào, hai phần biểu diễn cuối cùng đã bị buộc phải kết thúc.
Ban tổ chức yêu cầu các thí sinh về trước, 10h sáng hôm sau sẽ công bố kết quả và trao thưởng, mong các thí sinh đến đúng giờ.
Trương Thiên Vũ và Quý Huyền ra tới cửa liền bái bai nhau, Tiêu Vũ lo lắng về kết quả ngày mai nên về nhà ăn cơm rồi đi ngủ sớm.
Nhìn bóng lưng đi lên lầu ngủ của Tiêu Vũ, Quý Huyền buồn bực hỏi em trai: "Nói đi, anh với chị dâu em coi như đã tỏ ý với nhau hai ngày rồi, nhưng lại không có tiến triển gì cả. Em có cách nào không?"
Quý Yến: "....." Cái này còn có dịch vụ hậu mãi* nữa hả?
*Gốc 售后服务 (After-sales service): là bất kì dịch vụ nào được cung cấp cho khách hàng sau khi họ đã mua sản phẩm, được cung cấp bởi nhà bán lẻ, nhà sản xuất hoặc nhà cung cấp dịch vụ khách hàng hàng, bao gồm dịch vụ bảo hành, đào tạo, sửa chữa hoặc nâng cấp.
Quý Huyền nhàn nhạt nhìn Quý Yến, mở miệng hỏi: "Cổ tức* của em..."
*Cổ tức (Dividend): là một phần lợi nhuận sau thuế được chia cho các cổ đông của một công ty cổ phần. Cổ tức có thể được trả bằng tiền, cổ phiếu.
Quý Yến: ".....Em hiểu rồi anh! Cách hòa hợp với bạn gái sao! Em biết!"
Quý Huyền mỉm cười hài lòng, nói: "Ừ, anh biết em có cách mà, không phải em có xác xuất thành công đến 90% lận sao?"
Quý Yến: "....." Cái miệng thúi hoắc này! Nói đi, có phải giờ tui chưa được nhận cổ tức là do đã nói thế đúng không?
Quý Yến hỏi một cách không chắc chắn: "Vậy, cổ tức năm nay..."
Quý Huyền trả lời: "Nếu em có chị dâu thì sẽ có cổ tức. Nếu không có....Em hiểu đấy."
Quý Yến che ngực, thiếu chút nữa là hộc máu, nhưng em đã ăn chơi hết tiền rồi, chỉ còn nước đợi chia cổ tức đó!!!
Ngày hôm sau, khi Tiêu Vũ thức dậy xuống lầu thì thấy Quý Yến đang ngồi trên bàn ăn với vẻ mặt nghẹn khuất, Tiêu Vũ sửa sang lại chiếc váy dài màu đỏ của mình.
Quý Yến nhìn thấy thế thì tiện hỏi: "Chị dâu mới mua bộ váy này à."
Tiêu Vũ gật đầu đáp: "Anh trai cậu mua rồi lẻn vào phòng chị, đặt giường của chị đó. Mai mốt ngủ chị phải nhớ khóa cửa mới được."
Quý Yến anh trai mình cứng người, Quý Huyền vô tội nói: "Anh đâu có làm gì, chỉ đưa lễ phục cho em thôi."
Quý Yến thở dài, nghĩ thầm: Bộ váy đó có khi được mua bằng tiền cổ tức của tui ~
Hôm nay là thứ hai, ba đứa nhóc cũng phải dậy sớm, ăn sáng, sau đó đi học.
Biết mẹ mình sẽ nhận kết quả vào hôm nay thế là Quý Du đã tặng cho Tiêu Vũ một trái tim được gấp bằng giấy và nói lời chúc: "Mẹ ơi, con tặng mẹ này, phù hộ cho mẹ nhất định sẽ giành được giải thưởng."
Tiêu Vũ hôn cô bé nói lời cảm ơn, Tiêu Nhược Quang cùng Văn Liệt ghen tị nhìn qua.
Vì vậy, Tiêu Vũ đã hôn mỗi nhóc một cái, Quý Huyền cũng ghen tị nhìn qua, Tiêu Vũ lại nở một nụ cười với anh.
Quý Huyền: "Thế này không công bằng."
Quý Yến: "....." Nháy mắt cảm thấy không còn hy vọng gì về mai sau.
Thi đấu đã kết thúc, vì hôm nay là lễ trao thưởng nên địa điểm sân kháu được thiết trí ở sảnh.
Trên sân khấu có thiết bị chiếu, mỗi một thí sinh nhận giải sẽ được ban tổ chức chiếu lại dáng vẻ cùng màn trình diễn xuất sắc của họ cho khán giả có mặt xem.
Ngay sau đó, đã đến lúc công bố giải thưởng bên tổ chuyên nghiệp, bắt đầu từ huy chương đồng. Tâm trạng Tiêu Vũ có chút phức tạp, cô hy vọng mình sẽ có tên nhưng cũng hi vọng giải thưởng này không phải là mình.
Chủ nhân của chiếc huy chương đồng là một thanh niên chơi bản concerto của Beethoven, dù nét mặt cậu ấy trông rất vui nhưng cũng có chút tiếc nuối. Tiêu Vũ nghĩ, có lẽ tâm trạng của mọi người đều giống nhau nhỉ!
Đó là tôi hy vọng mình có thể nhận giải thưởng nhưng tôi càng hy vọng mình sẽ giành được chức quán quân.
MC đã đi đến phía trước chúc mừng cũng như trao huy chương, cúp, giấy khen cùng tấm biển tương đương với tấm séc 1.000 nhân dân tệ cho cậu.
Sau người huy chương đồng thì màn hình hiển thị hai chữ Á quân, MC đã nói rất nhiều trước khi công bố: "Bây giờ chúng tôi sẽ công bố Á quân của cuộc thi piano Âu Mỹ. Các giám khảo đã miêu tả về Á quân của chúng ta như thế này: Họ nói tiếng đàn của Á quân mạnh mẽ có lực, tràn đầy hơi thở lãng mạn cùng nỗi buồn nhàn nhạt. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất, đó là chưa làm rõ lên cái chủ đề bản nhạc, nhịp điệu không quá chính xác, nhưng nhìn chung vẫn rất hoàn hảo. Hoan nghênh cô Tạ Hải Vân của chúng ta, hãy lên sân khấu nhận giải. "
MC vừa dứt lời, Tạ Hải Vân ở dưới khán đài buông lời chửi thề, nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng đứng lên. Màn hình bắt đầu chiếu những đoạn video ngắn về màn trình diễn xuất sắc của trong trận chung kết của cô ta, tiếng đàn piano duyên dáng đã hấp dẫn tất cả mọi người có mặt, ai cũng vỗ tay chúc mừng.
Tạ Hải Vân nhận được 2.000 nhân dân tệ, cúp, huy chương và giấy khen rồi nói mấy câu cảm ơn, sau đó đi xuống.
MC sau đó nói thêm chuyện ngoài lề, rồi vỗ nhẹ vào cây đàn piano Âu - Mỹ bên cạnh,nói: "Hãng đàn piano Âu - Mỹ là một trong những tên tuổi hàng đầu ở Đức, những cây đàn do họ làm ra đều rất tinh tế và đẹp mắt. Cây đàn piano Âu Mỹ này trị giá 150.000 nhân dân tệ, và người nắm giữ ngôi vị quán quân sẽ được nhận cây đàn piano này miễn phí. "MC nhìn vào tấm card trên tay, mỉm cười nói: "Vậy ai sẽ là người nắm giữ ngôi vị quán quân của cuộc thi này đây? Các vị giám khảo đều đã đánh giá rất cao về người này, tấm card trong tay tôi dày đặc chữ viết đây nè. Họ nói tiếng đàn của quán quân tựa như một mình chìm trong ngày xuân mỹ diệu, dưới đêm trăng hạ, chiêm ngưỡng khung cảnh hợp lòng người, muôn ngàn ấn tượng đẹp đẽ nảy mầm trong tim tôi. "
MC mỉm cười nói tiếp: "Ban giám khảo của chúng ta có vẻ th vị quán quân, trong đó có một vị giám khảo đã nói rằng, tiếng đàn của cô ấy là bức tranh thiên nhiên vào đêm trăng, có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc, tiếng nước chảy róc rách và thậm chí nghe rõ tiếng hót của chim sơn ca. Kết hợp kỹ xảo đánh đàn hoa lệ, âm nhạc của cô vẫn luôn lấy ý thơ và cảm xúc lạc quan để thu hút người nghe. Đó chính là điều quan trọng nhất cũng như thành công nhất, mời mọi người thưởng thức bản《Chopin Concerto no.1 E minor》của quán quân --- Cô Tiêu Vũ, xin hãy nhìn lên màn hình chiếu!"
Màn hình hiện ra cảnh Tiêu Vũ cúi chào khán giả và ban giám khảo. Cô ngồi trước cây đàn piano, dù đó chỉ là video ghi lại nhưng như ban giám khảo nói, tiếng đàn đã tạo ra một bức tranh trước mắt người nghe, mang đến cảm xúc lạc quan tích cực, hướng tới tình yêu nóng bỏng.
"Tôi xin mời cô Tiêu Vũ lên sân khấu nhận giải...."
Tiêu Vũ nhìn màn hình, vừa nghe tiếng gọi, đột nhiên hai mắt cô nóng lên, nước mắt chảy dài.
Tiêu Vũ cảm thấy đây là phần thưởng cho sự nỗ lực của mình, nhưng cô cũng có biết đây là chút ý thức cuối cùng của nguyên thân lưu lại trong cơ thể này. Các cô đang khóc vì giải thưởng đầu tiên trong đời.
Thật không dễ dàng, thật không dễ dàng, cuối cùng đã giành được giải thưởng. Điều này cũng mang lại cho Tiêu Vũ sự tự tin và sức mạnh để tiếp tục vững bước.
"Cô Tiêu Vũ? Cô Tiêu Vũ?"
"Tiểu Vũ." Quý Huyền nắm lấy cổ tay Tiêu Vũ, nói nhỏ vào tai cô: "Tỉnh táo nào, lên nhận giải đi em."
Tiêu Vũ đột nhiên tỉnh táo lại, cô nhìn về phía Quý Huyền, lại nhìn MC trên khán đài.
Quý Huyền hôn lên đỉnh đầu cô, cổ vũ: "Đi đi! Nhớ nhé, anh đang nhìn em, đợi em."
Tiêu Vũ cúi đầu, nắm tay Quý Huyền, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Tạ Hải Vân nhìn Tiêu Vũ bước lên sân khấu thì bóp bóp cái huy chương bạc trong tay, cô ta thế mà chỉ được Á quân, đã thế lại bị Tiêu Vũ vô dụng đè ép.
Tiêu Vũ nhận lấy đồ từ tay MC, nói lời cảm ơn anh ta.
MC hỏi cô: "Chị có gì muốn nói không?"
Tiêu Vũ cầm lấy micro, suy nghĩ một chút rồi nói:: "Đầu tiên, giống như mọi người, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến cha mẹ mình, họ đã cho tôi cuộc sống và dạy tôi chơi đàn piano. Họ thật sự rất vĩ đại, cũng rất yêu tôi, đương nhiên tôi cũng rất yêu họ. Ngoài ra, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến bạn trai của mình. Anh ấy đã ở bên tôi từ buổi sơ tuyển đến giờ, từng bộ váy tôi mặc đều do anh ấy tự tay mua cho. Quan trọng nhất là, nếu không có anh ấy, tôi không thể suy diễn tiếng đàn mà mọi người đang nghe bây giờ, vì vậy tôi rất biết ơn anh ấy. Anh ấy không so đo những hiềm khích trước đây, còn.... thêm yêu quý. Cuối cùng, tất nhiên, em cũng yêu anh."
CHÚ THÍCH THÊM
#1《Liszt"s Concerto No. 1 in E-flat major, S.124》
https://youtu.be/xm_m4pBxxk8
#2《 Tchaikovsky" s Piano Concerto No. 1, Op. 23》
https://youtu.be/axHKi38q8ag
Concerto này được dành cho 2 sáo, 2 oboe, 2 clarinet in B-flat, 2 bassoon, 4 horn in F, 2 trumpet in F, 3 kèn trombone (2 tenor, 1 bass), kiểng (bộ gõ bằng đồng), piano solo, và dàn dây.
Concerto được viết theo hình thức truyền thống gồm 3 chương:
Allegro non troppo e molto trang nghiêm – Allegro con Spirito (B flat minor → B flat major)
Andantino semplice - Allegro Vivace Assaí / prestissimo (D flat major)
Allegro con fuoco (B flat minor → B flat major)
Thời gian nhạc chạy từ 30 – 35 phút, phần lớn nằm ở chương đầu.
#3《Grieg"s Concerto in A minor》
https://youtu.be/I1Yoyz6_Los
#4《Mozart Concerto No. 21 in C major》
https://youtu.be/NgY0QcUjtYE
#5 《Beethoven"s Piano Concerto No. 1 in C major》
https://youtu.be/_O4ssd2EtRk
#6《Mendelssohn"s Concerto No.1 in G Minor, Op.25》
https://youtu.be/Kj6QFnWWbNE
#7《Chopin Concerto no.1 E minor》- Nguồn: Fb Âm nhạc kinh điển.
Chopin Concerto 1 E minor trữ tình của nghệ sĩ tài hoa đa cảm!
Concerto 1 được sáng tác từ cảm xúc mối tình đầu của nhà soạn nhạc đối với Konstancja Gladkowska sinh viên thanh nhạc tại nhạc viện.
Concerto số 1 ngân lên với những điệp khúc đầy da diết, nỗi buồn đau khi phải xa cách những gì thân yêu nhất.Khúc mở đầu cô đọng và có chiều sâu hơn hẳn. Tiếng Piano cất lên với những âm trầm dứt khoát đầy ấn tượng như một câu hỏi không cần trả lời. Như một sự dứt khoát ra đi nhưng trong lòng đầy vương vấn, đàn Piano dâng lên sự an ủi mượt mà chiếm lĩnh. Như kể ra một câu chuyện tình đẹp đẽ rồi lại phải chia ly. Điệp khúc ngân theo suốt bài nhạc.
Cho đến cuối đời ông không viết thêm một Concerto nào mà dành những sáng tác cho những tiểu khúc ngắn. Có lẽ ông chỉ muốn dành nó cho tình đầu
Bản nhạc gồm 3 chương:
Chương I -- Allegro maestoso
Giai điệu trầm hùng, nhưng có phần ảm đạm của dàn nhạc cất lên giống như sự u buồn day dứt của chàng trai trẻ sắp bước vào sự thử thách mới của cuộc đời. Tuy buồn nhưng những nốt nhạc cho thấy sự kiên quyết. Không giống các nhà soạn nhạc khác, âm nhạc của Chopin như nói chuyện với chính mình. Trong chương 1 này có cảm giác tuy chưa ra đi nhưng sự u hoài đã thể hiện rõ rệt trong cảm xúc của chàng trai trẻ. Xen lẫn trong đó là những tiếng thơ qua tiếng đàn piano. Thủ pháp sáng tác cũng như phong cách này bạn còn gặp lại trong nhiều tác phẩm ngắn khác của ông như Ballade hay Nocturne. Giai điệu trong chương này được viết cho dàn nhạc thể hiện nỗi buồn mênh mông vô hạn của chàng trai 20 tuổi sắp rời xa quê hương với bao nỗi niềm...trong đó tình yêu chắc hẳn là điều làm ông day dứt nhất...Có đôi lúc sự hối hả, khẩn trương được đẩy lên cao nhưng dường như kèm theo tiếng thở dài qua các khí nhạc thể hiện.
Chương II-Romance: Larghetto
Từng nốt nhạc như những viên ngọc buông rơi trên phím đàn, tựa như những tiếng thơ trong đêm, dìu dặt lãng mạn, thổn thức và đam mê... chương này có cảm giác ta đang nghe những bản Nocturne dài của ông. Nếu bạn có cảm giác muốn làm thơ hay hát những giai điệu hay nhất bạn có thể cho người mình yêu thì bạn sẽ đồng cảm với những tiếng dương cầm trong chương II này.
Chương III: Rondo: Vivace – giọng Mi trưởng (E major)
Còn gọi là khúc Rondo. Gạt đi những ưu phiền, lo âu, tình cảm, chàng trai vươn vai đầy nghị lực để chuẩn bị cho hành trình mới qua những tiếng đàn vui tươi nhộn nhịp, giầu nhạc tính. Đoạn kết này đầy tính khích lệ. Chàng trai tự nhủ và tin tưởng vào tương lai nếu chính bản thân vui tươi và tin vào một cuộc sống tốt đẹp đang chờ phía trước. Nghe chương này bạn không thể không thấy sảng khoái qua thủ pháp sáng tác của ông. Thật là một kết thúc có hậu và như đã nói đó là cái nhìn lạc quan, đầy nghị lực, tin tưởng vào tương lai tươi sáng của tác giả.
https://youtu.be/2bFo65szAP0
#8《Hoàng Hà》
Đây là bản concerto dành cho piano được Ân Thừa Tông (殷承宗) và Trữ Vọng Hoa (储望华) cải biên vào những năm 1968-1969 từ bản "Hoàng Hà đại hợp xướng" do Tuyển Tinh Hải (冼星海) sáng tác năm 1939 tại chiến khu Diên An trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật của người Trung Quốc.
Bản concerto bao gồm 4 chương:
Dạo đầu:Hoàng Hà thuyền phu khúc (黃河船夫曲) (bài ca người chèo thuyền trên sông Hoàng Hà)
Hoàng Hà tụng (黃河頌) (ca ngợi Hoàng Hà)
Hoàng Hà phẫn (黃河憤) (Hoàng Hà nổi giận)
Bảo vệ Hoàng Hà (保衛黃河) (bảo vệ Hoàng Hà)
Bản concerto cho piano này và bản Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài, là hai bản nhạc được thế giới biết đến như các tác phẩm âm nhạc Trung Quốc sử dụng âm hệ phương Tây nhưng chất liệu sáng tác lại từ dân gian Trung Quốc.
Tiêu Vũ cười: "Muốn chết không?"
Quý Huyền nhướng mày, sau đó lúng túng đáp: "Đương nhiên....không muốn."
"Vậy ăn cơm."
Quý Huyền gật đầu. Sau khi ăn xong, Quý Huyền đi lên lầu lấy một hộp quà đưa cho Tiêu Vũ: "Anh có mua cho em lễ phục mặc trong hôm chung kết này."
Tiêu Vũ chớp mắt, nói: "Anh lại mua nữa sao? Em không cần đâu."
Quý Huyền cười đáp: "Không sao, anh thích mua lễ phục cho em mà."
Lần này Quý Huyền mua một chiếc váy đen, Tiêu Vũ đứng đắn nói: "Đừng mua nữa, vừa đắt lại vừa lãng phí......Í, nhìn đẹp thế, để em mặc thử."
Sau đó Tiêu Vũ ôm hộp quà lên lầu thay quần áo.
Quý Huyền bị bỏ lại: "...."
Tiêu Vũ thay lễ phục và khoác thêm một chiếc áo khoác đỏ bên ngoài.
Cô hỏi Quý Huyền: "Đẹp không?"
Quý Huyền gật đầu, có chút si mê trả lời: "Ừ, em đẹp lắm."
Tiêu Vũ liền cười nói: "Quả nhiên là có sở thích luyến đồng."
Quý Huyền: "...." Vậy anh rốt cuộc phải trả lời thế nào? Trong đầu Quý Huyền từ từ hiện ra hình bóng Quý Yến, vào lúc này đây, lần đầu tiên sau 29 năm anh nhận ra rằng thằng em trai mình vẫn còn có tác dụng.
Khi họ đến địa điểm thi đấu, Trương Băng Vũ cùng Trương Thiên Vũ cũng đang đăng kí với nhân viên công tác. Hôm nay Trương Băng Vũ mặc lễ phục màu xanh đen, cầm theo giấy dự thi rồi đi vào.
Tiêu Vũ và Quý Huyền cũng đi tới đăng kí, nhân viên đưa cho Tiêu Vũ một tờ giấy dự thi, nói: "Chị đi thẳng rẽ trái, ở đó sẽ có nhân viên đưa hai người đến vị trí của mình. Thí sinh phải nhớ rõ bản nhạc, ban giám khảo có quyền kết thúc phần biểu diễn của thí sinh nhưng sẽ không ảnh hưởng tới điểm thi. Chị là tổ chuyên nghiệp đúng không ạ?"
Tiêu Vũ gật đầu, nhân viên lại tiếp tục phổ biến nội quy: "Thí sinh chỉ có thể biểu diễn 1 trong 8 bản nhạc được đưa ra, điều này đã được thông báo từ trước. Thí sinh không được phép biểu diễn những bản nhạc khác ngoài 8 bản nhạc đó ra, nếu không sẽ bị tước quyền thi đấu. Chị có tham gia tổ thi đấu khác không?"
Tiêu Vũ lắc đầu, nhân viên tiếp tục nói: "Nếu không có thì tốt, nếu có vấn đề thì hãy nói rõ ở đây, chúng tôi sẽ sắp xếp đàng hoàng. Đây là người đi chung với chị sao?"
Tiêu Vũ gật đầu, nhân viên đó nói với Quý Huyền: "Không được phép quay video hoặc ghi âm cuộc thi, tất cả bản quyền video đều thuộc sở hữu ban tổ chức, nếu anh muốn chụp ảnh thì hãy tắt đèn flash. Điện thoại để chế độ im lặng, không được gây tiếng ồn, lúc thí sinh đang biểu diễn thì cấm ra vào."
Quý Huyền gật đầu, nhân viên liền đưa cho anh một giấy thông hành dành cho người nhà đi cùng thí sinh.
Cả hai người đều có giấy đi vào, cứ thế đi thẳng rẽ trái theo lời nhân viên nói, quả nhiên có một nhân viên đón họ trước cửa. Sau khi đọc thông tin của Tiêu Vũ, nhân viên đó đã đưa Tiêu Vũ đến chỗ ngồi của cô.
Bởi vì lần này chỗ ngồi đều được sắp xếp trước nên Tiêu Vũ không có ngồi cùng Trương Băng Vũ nữa. Khi Trương Băng Vũ thấy Tiêu Vũ đi vào thì vẫy tay chào.Các thí sinh đều có chỗ ngồi của mình ở các dãy ghế trước, còn người nhà thì tự chọn chỗ ở dãy ghế phía sau. Quý Huyền chọn chỗ gần với ghế của Tiêu Vũ, lấy điện thoại ra tắt âm.
Tiêu Vũ nhìn xung quanh, ngoài ý muốn nhìn thấy Tạ Hải Vân và Phú Tuệ đang ngồi phía sau.
Phú Tuệ gật đầu với Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cũng gật đầu lại. Tạ Hải Vân ngồi cách cô ba chỗ, lúc cô ta vừa thấy Tiêu Vũ nhìn qua liền trợn mắt làm ngơ.
MC nói vị trí thi đấu sẽ quyết định bằng cách bốc thăm, Tiêu Vũ đi lên và rút được số 18, nhất thời buồn bực.
Tổng cộng có 20 thí sinh tham gia vòng chung kết lần này, ban tổ chức sẽ cho mỗi thí sinh chơi một bản hòa tấu*, rồi qua đó sẽ chọn ra quán quân - á quân - huy chương đồng và hạng 4-6, những người còn lại sẽ được nhận giải ưu tú.
*Nhạc hòa tấu piano là dạng âm nhạc phi ngôn ngữ. Điều này có nghĩa là bài hát sẽ chỉ được thể hiện bằng âm điệu mà không được thể hiện bằng ngôn từ.
Trương Băng Vũ bắt được vị trí thứ 6 còn Tạ Hải Vân thì bắt được số 13. Tám bản hòa tấu trong cuộc thi bao gồm 《Liszt"s Concerto No. 1 in E-flat major, S.124》, 《 Tchaikovsky" s Piano Concerto No. 1, Op. 23》, 《Grieg"s Concerto in A minor》, 《Mozart Concerto No. 21 in C major》,《Beethoven"s Piano Concerto No. 1 in C major》,《Mendelssohn"s Concerto No.1 in G Minor, Op.25》,《Chopin Concerto no.1 E minor》và《Hoàng Hà》
*Mình không biết tên tiếng việt của 7 bản nhạc đầu nên để tên tiếng anh nhé. Video nhạc ở dưới.
Vì nội dung vòng chung kết chính là biểu diễn một bản piano hòa nhạc, thế nên trên sân khấu, ngoài piano ra còn có một ban nhạc. Hai mươi thí sinh vượt qua hàng loạt đối thủ đến từ mọi miền đất nước để tiến vào vòng chung kết đương nhiên đều là rồng phượng trong người.
Có vài người trong số họ quen biết Tiêu Vũ, lúc thấy cô cũng rất ngạc nhiên.
"Tôi nhớ chị lâu lắm rồi không chơi đàn." Người nói câu này là Trình Giai Di, nhỏ hơn Tiêu Vũ hai tuổi, cũng được coi là tay kỳ cựu về piano. Cô ta thường tham gia một số cuộc thi lớn và đạt được kết quả không tệ, nhưng mãi không được ký hợp đồng.
Tiêu Vũ nhớ cô ta là ai, liền đáp: "Tôi đã quay lại piano trong mấy năm qua, thấy cũng ổn."
Trình Giai Di nhướng mày, cũng không nói kỹ thuật đàn trước đây của Tiêu Vũ rất phèn, nhưng ngoài miệng lại nói: "Vậy chị đã tiến bộ rất nhiều đấy, thế mà lại có thể lọt vào vòng chung kết cuộc thi piano Âu Mỹ. Tôi vẫn nhớ năm ngoái chị còn không qua được vòng sơ khảo của cuộc thi piano Huệ Lặng đó. Chị đã tìm được thầy tốt nào sao?"
Tiêu Vũ mỉm cười: "Luyện tập chăm chỉ hơn thôi."
Trình Giai Di gật đầu, không nói nữa. Cô ta không thân với Tiêu Vũ, dù cả hai học cùng trường.
Mấy người xung quanh Trình Giai Di nghe được cuộc đối thoại giữa hai người nên hỏi nhỏ: "Cậu biết cô ấy à?"
Trình Giai Di đã thi đấu các vòng trước ở nơi khác nên cô ta chưa gặp người đang hỏi mình bao giờ, chắc cũng là thi đấu ở khu vực khác.
Kết quả người này nói: "Tôi thi cùng một địa điểm với cô Tiêu Vũ đó. Tiếng đàn của cô ấy rất độc đáo, phong cách cá nhân cũng rất mạnh mẽ. Cậu có biết cô ấy đã học đàn bao lâu rồi không?"
Trình Giai Di nhíu mày: "Cô ấy đã học piano lâu rồi, mấy năm trước tôi thi cùng một địa điểm với cô ấy, có nói chuyện vài ba câu. Nhưng mà khi đó cô ấy đàn rất bình thường, có mấy lần còn bị rớt môn khiến giáo sư tức chết. Hơn nữa, về sau tôi nghe đồn cô ấy không đi học nữa, rồi sau nữa thì tôi thấy cô ấy thêm hai lầm, lúc đó cô ấy còn đàn tệ hơn cả lúc ở trường nữa. Nghe nói vì không có tiền nên đã bị loại trong hai cuộc thi đấy."
Người xung quanh Trình Giai Di không ngờ mọi chuyện lại xuất sắc đến vậy, họ ồ lên, rồi tự ngẫm tự nói: "Không đúng! Nếu như vậy thì, bộ lễ phục trên người cô ấy trông rất đắt tiền, không giống như không có tiền. "
Trình Giai Di cau mày nhìn thử, vì cửa sổ bên trong đều đóng và đèn không sáng lắm nên Trình Giai Di không thể nhìn rõ, cô ta nói:" Chắc là hàng nhái. Đồng hồ trên tay cô ấy cùng mẫu với em họ của tôi, cũng chỉ có hơn 3.000 tệ."
*3000 tệ = 10,732,893 VNĐ
Người nọ cả kinh, liếc nhìn Trình Giai Di một cái rồi im lặng ngậm miệng, nhưng trong lòng lại nghĩ: 3000 cũng nhiều lắm đó!!! Một cái đồng hồ đeo tay mà những 3000!!
Số thứ tự đã được sắp xếp xong, từng người một lên sân khấu để biểu diễn. Tiêu Vũ đã chọn bản hòa tấu piano《Chopin Concerto no.1 E minor》. Cũng có một vài người trong số 20 thí sinh cũng đã chọn bản nhạc này để biểu diễn.
Số thứ tự của Trình Giai Di là số 7, cô ta là người thứ hai chơi bản hòa tấu 《Chopin Concerto no.1 E minor》, phần dạo nhạc của cô ta đã khiến bản nhạc trở nên mãnh liệt hơn. Ở chương đầu và chương cuối, đoạn chủ yếu thực hiện bằng piano, cô ta xử lý tiếng đàn trở nên minh xác, càng có sức sống hơn. Tiếng piano của cô ta rất hoa lệ, cũng định không định bộc lộ sự hào hùng, nhưng tiếc là tiếng đàn vẫn khiến người nghe cảm thấy thiếu phong độ và trí tuệ.
Tạ Hải Vân là người thứ tư chơi bản nhạc Chopin, cô nàng đã tiến bộ nhanh chóng dưới sự chỉ dạy của Phú Tuệ. Ngay từ đầu, Tạ Hải Vân đã thể hiện giai điệu tuyệt đẹp, chủ đề minor thuần túy cổ điển dưới bàn tay cô ta lại đặc biệt mới mẻ. Tiếng đàn piano của Tạ Hải Vân có một nét quyến rũ mềm mại và sâu lắng, có lẽ Phú Tuệ đã giải thích chi tiết cho cô ta về bản nhạc này. Tiếng đàn của Tạ Hải Vân đã xuất sắc trong việc tạo cảm giác về chàng thanh niên Chopin quý tộc ưu nhã với vẻ ngoài sang trọng nhưng sâu bên trong lại là một trái tim của nhà thơ mang theo đam mê nồng cháy
Tiêu Vũ nhìn Phú Tuệ, trông Phú Tuệ có vẻ rất hài lòng, nhìn Tạ Hải Vân trên sân khấu gật đầu.
Sau khi phần trình diễn của Tạ Hải Vân kết thúc, ban giám khảo là người vỗ tay đầu tiên. Tiêu Vũ thậm chí còn nghe thấy một giám khảo nói "Đây hẳn là phần trình diễn tốt nhất."
"Đúng vậy, nhiều năm qua, tôi hiếm thấy ai có thể chơi bản nhạc của Chopin hợp ý tôi thế này lắm."
Lúc Tạ Hải Vân bước xuống, cô ta đã nở cười khiêu khích với Tiêu Vũ. Tiêu Vũ cười đáp lại, thế là Tạ Hải Vân liền cau mày không vui.
Sắc trời bên ngoài dần tối, lúc đến lượt Tiêu Vũ đã là 6 giờ, mọi người đều có hơi đói bụng. Lúc này, rất bất công cho người chơi phía sau, vì ban giám khảo cũng mệt mỏi rã rời rồi, thí sinh dễ bị dừng màn trình diễn hơn, cũng như khó gây ấn tượng với ban giám khảo hơn.
Đặc biệt khi ban giám khảo đã nghe các loại phiên bản khác nhau, thậm chí phiên bản tuyệt vời hơn thì những người đàn cùng một bản nhạc piano về sau dường như dễ bị nhiều thiệt thòi hơn.
Trương Băng Vũ đổi chỗ cho người bên cạnh, cô ấy hỏi Tiêu Vũ "Chị có nghĩ đến chuyện đổi bản nhạc khác không?"
Tiêu Vũ lắc đầu, "Người tiếp theo là chị rồi, với lại chị cũng đã thống nhất với dàn nhạc bên kia, cũng nói yêu cầu của bản thân rồi. Giờ không kịp để đổi nữa, hơn nữa chị chỉ tập bản này thôi."
Trương Băng Vũ lẩm bẩm: "Chị bị lỗ quá! Đã có 5 người chơi bản nhạc Chopin rồi, hơn nữa chị là người thứ 6."
Tiêu Vũ cười nói: "Không sao đâu, rốt cuộc vị trí của Chopin trong giới piano là đặc thù, chưa kể vị trí đặc thù của bản nhạc này."
Trương Băng Vũ nắn Tiêu Vũ một chút rồi nói: "Bây giờ chị còn cười được à? Chị là người thứ 6 đấy, chị có hiểu thứ 6 nghĩa là gì không? Có nghĩa là ban giám khảo đã nghe bản hòa tấu piano số 1 của Chopin năm lần. Thí sinh trước chị mới đàn được 13 phút đã bị kêu dừng rồi đó."
Tiêu Vũ gật đầu nói: "Nhưng ngay cả khi không phải bản nhạc Chopin, nhiều người sau cũng bị kêu dừng mà!"
Trương Băng Vũ gật đầu: " Là vì ban giám khảo mệt mỏi nên càng về sau càng yêu cầu năng lực càng cao."
Tiêu Vũ cười với cô ấy: "Năng lực của em cũng đâu yếu!"
Trương Băng Vũ cười hì hì, bảo: "Không phải do em trạch sao!"
Tiêu Vũ thở dài nhìn thí sinh đang biểu diễn trên sân khấu và nói: "Em là có thiên phú, có thiên phú rất tốt."
"Đâu có so được với chị Tiêu chứ!" Trương Băng Vũ nói, cô ấy thực sự cảm thấy Tiêu Vũ đàn rất tốt.
Tiêu Vũ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Chị khác."
"Khác chỗ nào ạ?"
Tiêu Vũ giơ hai tay lên, nói: "Chị dùng mạng để luyện tập...." Cộng với bàn tay vàng được 404 mở cho.
Người bên cạnh Tiêu Vũ đều buồn bực trợn mắt nhìn cô, trong lòng nghĩa: Nói như mọi người không ai liều mạng để luyện vậy.
Điện thoại Tiêu Vũ thông báo nhận được tin nhắn, cô mở tin đọc lướt, chỉ có một câu 【Anh ở dưới sân khấu đợi em.】 Người gửi là Quý Huyền.
Tiêu Vũ quay đầu lại, từ trong một biển người nhìn thấy Quý Huyền, cô nhơ ngón cái với anh, sau đó đưa túi cho Trương Băng Vũ, cởi áo khoác rồi đi lên.
Trình Giai Di nhìn chiếc váy đen của Tiêu Vũ, lặng lẽ lấy điện thoại, đúng là bộ váy cô ta thấy trong tiệm, giá gần cả triệu đó!
1 triệu tệ = 3,557,048,895 VNĐ
Trình Giai Di: "...." Chắc chắn Tiêu Vũ làm bồ nhí cho người ta. Rồi cô ta lại nhìn khuôn mặt bánh bao của Tiêu Vũ, nói trắng ra, xác suất cô ta làm bồ nhí còn lớn hơn đấy.
Sau khi cảm ơn, Tiêu Vũ ngồi trước cây đàn piano. Cô biết rằng bản Concerto no.1 E minor được Chopin viết trên thể tài* cổ điển, thay vì sử dụng nguyên tắc một nhạc cụ solo và một ban nhạc bên cạnh chơi cùng thì Chopin lại để piano đóng vai trò chủ đạo từ đầu đến cuối, dàn nhạc chỉ là phụ trợ thôi.
*Thể tài = khuôn khổ, lối viết.
Và tác phẩm Concerto số 1 này có thể được tóm tắt như sau, đây là một câu chuyện về tình yêu và khao khát hạnh phúc với kỹ xảo hoa lệ và hiệu ứng hoàn hảo. Hình tượng âm nhạc tươi sáng và nổi bật, sự sắc thái tương phản tính động lực phát triển giao hưởng.
Phần dạo nhạc trang nghiêm do Tiêu Vũ chọn được dàn nhạc đã đem lại không khí kịch tích cho mọi người.
Ban giám khảo thấy có điểm mới nên cũng nâng cao tinh thần một chút. Dù gì họ đã nghe cả một ngày, tuy buổi trưa có ăn cơm, có nghỉ ngơi nhưng dù bây giờ bụng chưa kêu thì cũng gần hết sức, còn chưa nói tới tỷ lệ lặp lại các bản hòa tấu rất cao. Thí sinh biểu diễn xuất sắc thì tốt, có người còn chưa chơi đã bị kêu ngừng.
Tuy bây giờ Tiêu Vũ chỉ mới chơi phần nhạc dạo nhưng cũng hay hơn với các bản khác. Tiếng đàn của Tiêu Vũ vang lên, đi theo những chuyển động uyển chuyển của đôi tay, từng nốt nhạc nhảy ra. Hiện tại, đúng lúc Tiêu Vũ mới xác lập tình yêu thì cuộc thi đi đến vòng chung kết.
Tinh thần hăng hái, khí thế hào hùng, tiếng đàn của cô như thảm cỏ mới xanh tươi hồi xuân, tràn đầy sự lạc quan vui vẻ tiến về phía trước, dường như chỉ có tình yêu nóng bỏng của tuổi trẻ, không có chút sự giả tạo nào.
Tiêu Vũ như sa vào đó, chạm phím đàn nhanh nhạy tinh tế, nhịp điệu piano uyển chuyển ổn định, trình tự đường cong âm nhạc rõ ràng, kỹ thuật đàn càng không chê vào đâu được.
Các vị giám khảo đều lên tinh thần, đi theo Tiêu Vũ sa vào trong đó, nhắm mắt hưởng thụ. Chương nhạc Chopin viết thành công nhất chính chương 1, nhưng chương nhạc Tiêu Vũ chơi đặc biệt nhất chính là chương 3, như con nai chạy loạn vội vã, sự tự do không vướng bận của nó khiến tâm hồn người ta lập tức trống trải.
Ban giám khảo cảm nhận được sự nhiệt huyết, sự tự do, sự khí phách mạnh mẽ và cả sự chung thủy không đổi thay.
Ở dưới sân khấu, Phú Tuệ nhìn đôi bàn tay đang đánh đàn của Tiêu Vũ, điệu múa đàn dường như không bị giới hạn, các phím đàn piano là sân khấu của cô. Nó nhảy múa tự do, nhấn phím đàn tự do, cho ra âm thanh êm tai như vậy.
Là....cô ấy thua.
Sau khi kết thúc, Tiêu Vũ cảm ơn rồi bước xuống sân khấu, các giám khảo ít khi vỗ tay nay lại vỗ tay lớn. Trương Băng Vũ đưa áo khoác cho Tiêu Vũ, khen: "Chị Tiêu, chị quá xịn."
Tiêu Vũ cười nói: "Cũng thế cũng thế."
Tin nhắn của Quý Huyền cũng đến, vẫn chỉ nói: 【Hoan nghênh trở về.】
Tiêu Vũ quay lại liếc nhìn Quý Huyền ở phía sau, anh nâng đồ uống trong tay lên. Anh cũng đổi vị trí với người khác, ngồi gần chỗ của thí sinh hơn nữa, anh nhìn lại Tiêu Vũ rồi đưa đồ uống cho cô.
Tiêu Vũ đưa tay nhận lấy, hai người giống như vợ chồng già nhiều năm, động tác rất tự nhiên tùy ý.
Hai thí sinh còn lại có lẽ đã bị màn biểu diễn của Tiêu Vũ ảnh hưởng nên họ ít nhiều không phát huy hết năng lực của bản thân trong màn biểu diễn. Ban giám khảo chỉ dùng 30 phút để nghe hai người họ biểu diễn, tức là họ đã bị kêu ngừng khi mới biểu diễn một nửa. Không ít người đã ra ngoài mua đồ uống hoặc bánh mì cho người nhà hay bạn bè. Kết quả chưa ăn được miếng nào, hai phần biểu diễn cuối cùng đã bị buộc phải kết thúc.
Ban tổ chức yêu cầu các thí sinh về trước, 10h sáng hôm sau sẽ công bố kết quả và trao thưởng, mong các thí sinh đến đúng giờ.
Trương Thiên Vũ và Quý Huyền ra tới cửa liền bái bai nhau, Tiêu Vũ lo lắng về kết quả ngày mai nên về nhà ăn cơm rồi đi ngủ sớm.
Nhìn bóng lưng đi lên lầu ngủ của Tiêu Vũ, Quý Huyền buồn bực hỏi em trai: "Nói đi, anh với chị dâu em coi như đã tỏ ý với nhau hai ngày rồi, nhưng lại không có tiến triển gì cả. Em có cách nào không?"
Quý Yến: "....." Cái này còn có dịch vụ hậu mãi* nữa hả?
*Gốc 售后服务 (After-sales service): là bất kì dịch vụ nào được cung cấp cho khách hàng sau khi họ đã mua sản phẩm, được cung cấp bởi nhà bán lẻ, nhà sản xuất hoặc nhà cung cấp dịch vụ khách hàng hàng, bao gồm dịch vụ bảo hành, đào tạo, sửa chữa hoặc nâng cấp.
Quý Huyền nhàn nhạt nhìn Quý Yến, mở miệng hỏi: "Cổ tức* của em..."
*Cổ tức (Dividend): là một phần lợi nhuận sau thuế được chia cho các cổ đông của một công ty cổ phần. Cổ tức có thể được trả bằng tiền, cổ phiếu.
Quý Yến: ".....Em hiểu rồi anh! Cách hòa hợp với bạn gái sao! Em biết!"
Quý Huyền mỉm cười hài lòng, nói: "Ừ, anh biết em có cách mà, không phải em có xác xuất thành công đến 90% lận sao?"
Quý Yến: "....." Cái miệng thúi hoắc này! Nói đi, có phải giờ tui chưa được nhận cổ tức là do đã nói thế đúng không?
Quý Yến hỏi một cách không chắc chắn: "Vậy, cổ tức năm nay..."
Quý Huyền trả lời: "Nếu em có chị dâu thì sẽ có cổ tức. Nếu không có....Em hiểu đấy."
Quý Yến che ngực, thiếu chút nữa là hộc máu, nhưng em đã ăn chơi hết tiền rồi, chỉ còn nước đợi chia cổ tức đó!!!
Ngày hôm sau, khi Tiêu Vũ thức dậy xuống lầu thì thấy Quý Yến đang ngồi trên bàn ăn với vẻ mặt nghẹn khuất, Tiêu Vũ sửa sang lại chiếc váy dài màu đỏ của mình.
Quý Yến nhìn thấy thế thì tiện hỏi: "Chị dâu mới mua bộ váy này à."
Tiêu Vũ gật đầu đáp: "Anh trai cậu mua rồi lẻn vào phòng chị, đặt giường của chị đó. Mai mốt ngủ chị phải nhớ khóa cửa mới được."
Quý Yến anh trai mình cứng người, Quý Huyền vô tội nói: "Anh đâu có làm gì, chỉ đưa lễ phục cho em thôi."
Quý Yến thở dài, nghĩ thầm: Bộ váy đó có khi được mua bằng tiền cổ tức của tui ~
Hôm nay là thứ hai, ba đứa nhóc cũng phải dậy sớm, ăn sáng, sau đó đi học.
Biết mẹ mình sẽ nhận kết quả vào hôm nay thế là Quý Du đã tặng cho Tiêu Vũ một trái tim được gấp bằng giấy và nói lời chúc: "Mẹ ơi, con tặng mẹ này, phù hộ cho mẹ nhất định sẽ giành được giải thưởng."
Tiêu Vũ hôn cô bé nói lời cảm ơn, Tiêu Nhược Quang cùng Văn Liệt ghen tị nhìn qua.
Vì vậy, Tiêu Vũ đã hôn mỗi nhóc một cái, Quý Huyền cũng ghen tị nhìn qua, Tiêu Vũ lại nở một nụ cười với anh.
Quý Huyền: "Thế này không công bằng."
Quý Yến: "....." Nháy mắt cảm thấy không còn hy vọng gì về mai sau.
Thi đấu đã kết thúc, vì hôm nay là lễ trao thưởng nên địa điểm sân kháu được thiết trí ở sảnh.
Trên sân khấu có thiết bị chiếu, mỗi một thí sinh nhận giải sẽ được ban tổ chức chiếu lại dáng vẻ cùng màn trình diễn xuất sắc của họ cho khán giả có mặt xem.
Ngay sau đó, đã đến lúc công bố giải thưởng bên tổ chuyên nghiệp, bắt đầu từ huy chương đồng. Tâm trạng Tiêu Vũ có chút phức tạp, cô hy vọng mình sẽ có tên nhưng cũng hi vọng giải thưởng này không phải là mình.
Chủ nhân của chiếc huy chương đồng là một thanh niên chơi bản concerto của Beethoven, dù nét mặt cậu ấy trông rất vui nhưng cũng có chút tiếc nuối. Tiêu Vũ nghĩ, có lẽ tâm trạng của mọi người đều giống nhau nhỉ!
Đó là tôi hy vọng mình có thể nhận giải thưởng nhưng tôi càng hy vọng mình sẽ giành được chức quán quân.
MC đã đi đến phía trước chúc mừng cũng như trao huy chương, cúp, giấy khen cùng tấm biển tương đương với tấm séc 1.000 nhân dân tệ cho cậu.
Sau người huy chương đồng thì màn hình hiển thị hai chữ Á quân, MC đã nói rất nhiều trước khi công bố: "Bây giờ chúng tôi sẽ công bố Á quân của cuộc thi piano Âu Mỹ. Các giám khảo đã miêu tả về Á quân của chúng ta như thế này: Họ nói tiếng đàn của Á quân mạnh mẽ có lực, tràn đầy hơi thở lãng mạn cùng nỗi buồn nhàn nhạt. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất, đó là chưa làm rõ lên cái chủ đề bản nhạc, nhịp điệu không quá chính xác, nhưng nhìn chung vẫn rất hoàn hảo. Hoan nghênh cô Tạ Hải Vân của chúng ta, hãy lên sân khấu nhận giải. "
MC vừa dứt lời, Tạ Hải Vân ở dưới khán đài buông lời chửi thề, nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng đứng lên. Màn hình bắt đầu chiếu những đoạn video ngắn về màn trình diễn xuất sắc của trong trận chung kết của cô ta, tiếng đàn piano duyên dáng đã hấp dẫn tất cả mọi người có mặt, ai cũng vỗ tay chúc mừng.
Tạ Hải Vân nhận được 2.000 nhân dân tệ, cúp, huy chương và giấy khen rồi nói mấy câu cảm ơn, sau đó đi xuống.
MC sau đó nói thêm chuyện ngoài lề, rồi vỗ nhẹ vào cây đàn piano Âu - Mỹ bên cạnh,nói: "Hãng đàn piano Âu - Mỹ là một trong những tên tuổi hàng đầu ở Đức, những cây đàn do họ làm ra đều rất tinh tế và đẹp mắt. Cây đàn piano Âu Mỹ này trị giá 150.000 nhân dân tệ, và người nắm giữ ngôi vị quán quân sẽ được nhận cây đàn piano này miễn phí. "MC nhìn vào tấm card trên tay, mỉm cười nói: "Vậy ai sẽ là người nắm giữ ngôi vị quán quân của cuộc thi này đây? Các vị giám khảo đều đã đánh giá rất cao về người này, tấm card trong tay tôi dày đặc chữ viết đây nè. Họ nói tiếng đàn của quán quân tựa như một mình chìm trong ngày xuân mỹ diệu, dưới đêm trăng hạ, chiêm ngưỡng khung cảnh hợp lòng người, muôn ngàn ấn tượng đẹp đẽ nảy mầm trong tim tôi. "
MC mỉm cười nói tiếp: "Ban giám khảo của chúng ta có vẻ th vị quán quân, trong đó có một vị giám khảo đã nói rằng, tiếng đàn của cô ấy là bức tranh thiên nhiên vào đêm trăng, có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc, tiếng nước chảy róc rách và thậm chí nghe rõ tiếng hót của chim sơn ca. Kết hợp kỹ xảo đánh đàn hoa lệ, âm nhạc của cô vẫn luôn lấy ý thơ và cảm xúc lạc quan để thu hút người nghe. Đó chính là điều quan trọng nhất cũng như thành công nhất, mời mọi người thưởng thức bản《Chopin Concerto no.1 E minor》của quán quân --- Cô Tiêu Vũ, xin hãy nhìn lên màn hình chiếu!"
Màn hình hiện ra cảnh Tiêu Vũ cúi chào khán giả và ban giám khảo. Cô ngồi trước cây đàn piano, dù đó chỉ là video ghi lại nhưng như ban giám khảo nói, tiếng đàn đã tạo ra một bức tranh trước mắt người nghe, mang đến cảm xúc lạc quan tích cực, hướng tới tình yêu nóng bỏng.
"Tôi xin mời cô Tiêu Vũ lên sân khấu nhận giải...."
Tiêu Vũ nhìn màn hình, vừa nghe tiếng gọi, đột nhiên hai mắt cô nóng lên, nước mắt chảy dài.
Tiêu Vũ cảm thấy đây là phần thưởng cho sự nỗ lực của mình, nhưng cô cũng có biết đây là chút ý thức cuối cùng của nguyên thân lưu lại trong cơ thể này. Các cô đang khóc vì giải thưởng đầu tiên trong đời.
Thật không dễ dàng, thật không dễ dàng, cuối cùng đã giành được giải thưởng. Điều này cũng mang lại cho Tiêu Vũ sự tự tin và sức mạnh để tiếp tục vững bước.
"Cô Tiêu Vũ? Cô Tiêu Vũ?"
"Tiểu Vũ." Quý Huyền nắm lấy cổ tay Tiêu Vũ, nói nhỏ vào tai cô: "Tỉnh táo nào, lên nhận giải đi em."
Tiêu Vũ đột nhiên tỉnh táo lại, cô nhìn về phía Quý Huyền, lại nhìn MC trên khán đài.
Quý Huyền hôn lên đỉnh đầu cô, cổ vũ: "Đi đi! Nhớ nhé, anh đang nhìn em, đợi em."
Tiêu Vũ cúi đầu, nắm tay Quý Huyền, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Tạ Hải Vân nhìn Tiêu Vũ bước lên sân khấu thì bóp bóp cái huy chương bạc trong tay, cô ta thế mà chỉ được Á quân, đã thế lại bị Tiêu Vũ vô dụng đè ép.
Tiêu Vũ nhận lấy đồ từ tay MC, nói lời cảm ơn anh ta.
MC hỏi cô: "Chị có gì muốn nói không?"
Tiêu Vũ cầm lấy micro, suy nghĩ một chút rồi nói:: "Đầu tiên, giống như mọi người, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến cha mẹ mình, họ đã cho tôi cuộc sống và dạy tôi chơi đàn piano. Họ thật sự rất vĩ đại, cũng rất yêu tôi, đương nhiên tôi cũng rất yêu họ. Ngoài ra, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến bạn trai của mình. Anh ấy đã ở bên tôi từ buổi sơ tuyển đến giờ, từng bộ váy tôi mặc đều do anh ấy tự tay mua cho. Quan trọng nhất là, nếu không có anh ấy, tôi không thể suy diễn tiếng đàn mà mọi người đang nghe bây giờ, vì vậy tôi rất biết ơn anh ấy. Anh ấy không so đo những hiềm khích trước đây, còn.... thêm yêu quý. Cuối cùng, tất nhiên, em cũng yêu anh."
CHÚ THÍCH THÊM
#1《Liszt"s Concerto No. 1 in E-flat major, S.124》
https://youtu.be/xm_m4pBxxk8
#2《 Tchaikovsky" s Piano Concerto No. 1, Op. 23》
https://youtu.be/axHKi38q8ag
Concerto này được dành cho 2 sáo, 2 oboe, 2 clarinet in B-flat, 2 bassoon, 4 horn in F, 2 trumpet in F, 3 kèn trombone (2 tenor, 1 bass), kiểng (bộ gõ bằng đồng), piano solo, và dàn dây.
Concerto được viết theo hình thức truyền thống gồm 3 chương:
Allegro non troppo e molto trang nghiêm – Allegro con Spirito (B flat minor → B flat major)
Andantino semplice - Allegro Vivace Assaí / prestissimo (D flat major)
Allegro con fuoco (B flat minor → B flat major)
Thời gian nhạc chạy từ 30 – 35 phút, phần lớn nằm ở chương đầu.
#3《Grieg"s Concerto in A minor》
https://youtu.be/I1Yoyz6_Los
#4《Mozart Concerto No. 21 in C major》
https://youtu.be/NgY0QcUjtYE
#5 《Beethoven"s Piano Concerto No. 1 in C major》
https://youtu.be/_O4ssd2EtRk
#6《Mendelssohn"s Concerto No.1 in G Minor, Op.25》
https://youtu.be/Kj6QFnWWbNE
#7《Chopin Concerto no.1 E minor》- Nguồn: Fb Âm nhạc kinh điển.
Chopin Concerto 1 E minor trữ tình của nghệ sĩ tài hoa đa cảm!
Concerto 1 được sáng tác từ cảm xúc mối tình đầu của nhà soạn nhạc đối với Konstancja Gladkowska sinh viên thanh nhạc tại nhạc viện.
Concerto số 1 ngân lên với những điệp khúc đầy da diết, nỗi buồn đau khi phải xa cách những gì thân yêu nhất.Khúc mở đầu cô đọng và có chiều sâu hơn hẳn. Tiếng Piano cất lên với những âm trầm dứt khoát đầy ấn tượng như một câu hỏi không cần trả lời. Như một sự dứt khoát ra đi nhưng trong lòng đầy vương vấn, đàn Piano dâng lên sự an ủi mượt mà chiếm lĩnh. Như kể ra một câu chuyện tình đẹp đẽ rồi lại phải chia ly. Điệp khúc ngân theo suốt bài nhạc.
Cho đến cuối đời ông không viết thêm một Concerto nào mà dành những sáng tác cho những tiểu khúc ngắn. Có lẽ ông chỉ muốn dành nó cho tình đầu
Bản nhạc gồm 3 chương:
Chương I -- Allegro maestoso
Giai điệu trầm hùng, nhưng có phần ảm đạm của dàn nhạc cất lên giống như sự u buồn day dứt của chàng trai trẻ sắp bước vào sự thử thách mới của cuộc đời. Tuy buồn nhưng những nốt nhạc cho thấy sự kiên quyết. Không giống các nhà soạn nhạc khác, âm nhạc của Chopin như nói chuyện với chính mình. Trong chương 1 này có cảm giác tuy chưa ra đi nhưng sự u hoài đã thể hiện rõ rệt trong cảm xúc của chàng trai trẻ. Xen lẫn trong đó là những tiếng thơ qua tiếng đàn piano. Thủ pháp sáng tác cũng như phong cách này bạn còn gặp lại trong nhiều tác phẩm ngắn khác của ông như Ballade hay Nocturne. Giai điệu trong chương này được viết cho dàn nhạc thể hiện nỗi buồn mênh mông vô hạn của chàng trai 20 tuổi sắp rời xa quê hương với bao nỗi niềm...trong đó tình yêu chắc hẳn là điều làm ông day dứt nhất...Có đôi lúc sự hối hả, khẩn trương được đẩy lên cao nhưng dường như kèm theo tiếng thở dài qua các khí nhạc thể hiện.
Chương II-Romance: Larghetto
Từng nốt nhạc như những viên ngọc buông rơi trên phím đàn, tựa như những tiếng thơ trong đêm, dìu dặt lãng mạn, thổn thức và đam mê... chương này có cảm giác ta đang nghe những bản Nocturne dài của ông. Nếu bạn có cảm giác muốn làm thơ hay hát những giai điệu hay nhất bạn có thể cho người mình yêu thì bạn sẽ đồng cảm với những tiếng dương cầm trong chương II này.
Chương III: Rondo: Vivace – giọng Mi trưởng (E major)
Còn gọi là khúc Rondo. Gạt đi những ưu phiền, lo âu, tình cảm, chàng trai vươn vai đầy nghị lực để chuẩn bị cho hành trình mới qua những tiếng đàn vui tươi nhộn nhịp, giầu nhạc tính. Đoạn kết này đầy tính khích lệ. Chàng trai tự nhủ và tin tưởng vào tương lai nếu chính bản thân vui tươi và tin vào một cuộc sống tốt đẹp đang chờ phía trước. Nghe chương này bạn không thể không thấy sảng khoái qua thủ pháp sáng tác của ông. Thật là một kết thúc có hậu và như đã nói đó là cái nhìn lạc quan, đầy nghị lực, tin tưởng vào tương lai tươi sáng của tác giả.
https://youtu.be/2bFo65szAP0
#8《Hoàng Hà》
Đây là bản concerto dành cho piano được Ân Thừa Tông (殷承宗) và Trữ Vọng Hoa (储望华) cải biên vào những năm 1968-1969 từ bản "Hoàng Hà đại hợp xướng" do Tuyển Tinh Hải (冼星海) sáng tác năm 1939 tại chiến khu Diên An trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật của người Trung Quốc.
Bản concerto bao gồm 4 chương:
Dạo đầu:Hoàng Hà thuyền phu khúc (黃河船夫曲) (bài ca người chèo thuyền trên sông Hoàng Hà)
Hoàng Hà tụng (黃河頌) (ca ngợi Hoàng Hà)
Hoàng Hà phẫn (黃河憤) (Hoàng Hà nổi giận)
Bảo vệ Hoàng Hà (保衛黃河) (bảo vệ Hoàng Hà)
Bản concerto cho piano này và bản Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài, là hai bản nhạc được thế giới biết đến như các tác phẩm âm nhạc Trung Quốc sử dụng âm hệ phương Tây nhưng chất liệu sáng tác lại từ dân gian Trung Quốc.
Danh sách chương