Tiếng đàn của Tiêu Vũ không hẳn là ồn ào, một phần vì trang bị cách âm của biệt thự rất tốt,một phần vì khoảng cách giữa những căn biệt thự không gần, cộng thêm việc tiếng đàn của Tiêu Vũ cũng không vang dội, nên âm thanh truyền đến tòa biệt thự bên cạnh rất mơ hồ rồi. Nếu đi bộ trên đường thì có thể nghe rõ vài đoạn đứt khúc, bởi vì đây là khu biệt thự riêng biệt, không có xe cộ, nếu có thì cũng chạy trong thầm lặng.
Cho nên khi Tiêu Vũ luyện đàn, sẽ là vừa đi bộ vừa nghe đàn piano, rất chi là hưởng thụ. Trừ khi Tiêu Vũ tức giận.....
Lâm Hồng đang đi bộ thì nghe được âm thanh ồn ào,mà bản thân cô ta cũng vì mấy chuyện dạo gần đây mà tâm phù khí táo, cho nên càng nghe càng khó chịu. Được lắm! Tiếng ồn phát ra từ căn biệt thự của người đã phá rối cô ta bữa trước. Đây không phải cơ hội tốt sao? Vì thế, Lâm Hồng không hề không vui, cô ta vô cùng hưng phấn mà tiến tới, đưa tay đập cửa đùng đùng đùng....
Trong lòng đã nghĩ ra 101 câu chất vấn, như là: "Mới sáng sớm mà đã đánh đàn là sao hả?" "Biết bây giờ là mấy giờ không?" "Cô có biết là tiếng đàn cô khó nghe như thế nào không? Blah blah blah blah....."
Cửa trước mặt Lâm Hồng mở "két" một tiếng, Tiêu Vũ ver tóc tổ chim, mắt cá chết xuất hiện, hai mắt cô như cây súng laser ngắm vào đối phương.
Lâm Hồng: "......"
Tiêu Vũ: "Chuyện gì?" Âm thanh lạnh như băng không cảm xúc vang lên.
Lâm Hồng run cầm cập nói: "A.... Cái kia, cái đó.....Cô....."
"Tôi? Tôi làm sao?"
Âm thanh Lâm Hồng yếu dần đều: "Sao mới sáng sớm ngày ra đã đánh đàn rồi?"
Tiêu Vũ rút điện thoại, nhìn đồng hồ nói: "11 giờ 45 phút, sớm cái gì mà sớm?" Sau đó Tiêu Vũ nheo mắt lại nhìn Lâm Hồng.
Lâm Hồng: "...... Nhưng nhưng nhưng nhưng, nhưng mà cô đánh đàn rất khó nghe đó?"
Tiêu Vũ lạnh lùng nhìn cô ta hỏi: "Khó nghe?" Cô quay đầu hỏi Quý Huyền: "Khó nghe sao?"
Quý Huyền lắc đầu đáp: "Đâu có! Rất hay."
Tiêu Vũ quay đầu nhìn Lâm Hồng, trào phúng: "Nhà tôi cảm thấy rất êm tai."
Lâm Hồng kích động nhìn Quý Huyền nói: "Mẹ nó, anh nói câu này mà không nhột à?"
Quý Huyền yên lặng quay đầu lảng tránh, Lâm Hồng nhìn Tiêu Vũ nói: "Tôi không quan tâm, dù sao cô đàn rất dở, đừng có đàn nữa."
Tiêu Vũ cười lạnh: "Tôi chê cô là tình nhân nhỏ của Văn Thiên Lãng trước khi lên làm phu nhân đó, tôi có thể yêu cầu cô rời đi được không?"
"Phụt!!!" Lâm Hồng che lại trái tim đã bị mũi tên bắn trúng: "Hiện tại tôi là vợ danh ngôn chính thuận của anh ấy, tôi là chính thất đó."
Tiêu Vũ tiếp tục miệt thị: "Vậy sao cô biết mai mốt tôi đàn dở? Mai mốt tiếng đàn sẽ giống như cô phù chính thành công, cũng sẽ trở nên êm tai hơn."
"Phụt!" một tiếng nữa, Lâm Hồng cảm giác đầu gối mình đã trúng đạn, cô ta chanh chua nói: "Tôi phải chịu đựng tiếng đàn đó nhiêu lâu? Hả?"
Tiêu Vũ dùng ngón tay chọt chọt ngực Lâm Hồng nói: "Tôi còn chưa ghét bỏ nhà bên cạnh là tiểu tam mà cô lại khinh tiếng đàn tôi không dễ nghe."
"Phụt,phụt,phụt!!!" Lâm Hồng chịu liên hoàn tên một lúc, cuối cùng cô ta chịu không nổi mà gào lên: "Mẹ nó chứ, tiểu tam không phải là người sao?"
"Ha ha, cái này phải xem người khác có chịu coi cô là người không, và cũng chẳng liên quan tới việc cô có phải con người không. Giống như tiếng đàn piano của tôi, người nhà tôi thấy êm tai, cùng thực lực của riêng nó không liên quan." Tiêu Vũ mắt cá chết nhìn Lâm Hồng.
"Không nói tới tiểu tam, chúng ta nên nói là nhân quyền đi!" Lâm Hồng cuối cùng cũng quay về chủ đề chính.
Tiêu Vũ cười lạnh: "Nhân quyền?" Cô đưa mắt nhìn căn biệt thự bên cạnh, nói với Lâm Hồng: "Chính là nói pháp luật sao? Vừa hay, hai hôm trước học sinh của tôi cũng gặp chuyện kiểu như này nên tôi có tìm hiểu."
Lâm Hồng: "????" Hả? Liên quan gì đến chuyện học sinh cô?
"Là như thế này, quy tắc pháp luật là "ai khởi tố, ai chứng minh". Như vậy, cô muốn nói nhân quyền chứng minh tôi quấy rầy đến cô, vậy thì, cô phải tự đưa ra bằng chứng. Cho hỏi, cô có chứng cứ rằng tôi quấy rầy đến cô không?" Tiêu Vũ hỏi
*Quy tắc chứng minh chung được quy định trong Luật Tố tụng dân sự Trung Quốc. Ý bảo muốn tố cái gì thì phải có trách nhiệm đưa bằng chứng ra
Lâm Hồng: "???"
Tiêu Vũ: "Xem ra cô không biết điều này, vậy tôi bảo này. Đầu tiên, cô có thể gọi bên quản lý tới đây để hòa giải thương lượng. Nhưng hiện tại tôi nói thẳng là tôi từ chối hòa giải. Thứ hai, cô có thể thu âm làm bằng chứng, nhưng mà không biết tòa án có chấp nhận bằng chứng này không. Thứ ba, cô có thể gọi cảnh sát, có khả năng cao cảnh sát cũng sẽ yêu cầu làm hòa giải, làm cam kết. Thứ tư, cô có thể tìm một cơ quan có uy tín để tiến hành điều tra xem tiếng đàn của tôi có làm ồn đến nhà cô không, ừm ~ đây có khả năng sẽ thành bằng chứng hữu dụng nhất."
"Nhưng mà, giá tiền thuê không hề rẻ, mỗi ngày tầm 1 ngàn, mà chưa chắc ngày đầu đã đo thành công. Có khả năng phải tốn cả mấy củ, nhưng tôi cùng lắm chỉ cần bồi thường mấy trăm tới ngàn thôi. À, đúng rồi, nếu kiểm tra âm thanh cho thấy tiếng đàn của tôi không vi phạm tiếng ồn, như vậy thì ngay cả 1 xu tôi cũng không cần trả. Cô có chịu chơi ngu như thế một trận không?"
Lâm Hồng: "??? Wtf??" Cô ta ngơ ngác nhìn Tiêu Vũ, sau đó hỏi: "Đương nhiên là không rồi!! Sao tôi có thể làm việc lỗ vốn thế hả!!!"
Tiêu Vũ gậy đầu: "Ừ, tốt rồi, vậy mời cô đi thẳng và rẽ về nhà cô nhé!"
Lâm Hồng tức ói máu! Cô ta chỉ vào Tiêu Vũ nói: "Hãy đợi đấy." (Nu-ba-ka-chi)
Tiêu Vũ khoanh tay trước ngực nhìn Lâm Hồng: "Được, tôi đợi. Sao? Bà bầu ba tháng định đánh nhau với tôi à?"
Lâm Hồng ôm bụng, đang định chạy về thì di động trong túi vang lên. Cô ta trừng Tiêu Vũ một cái, nghĩ, cô ta chưa đi, coi như nhận điện thoại trước mặt Tiêu Vũ luôn. Thế nên Lâm Hồng vứt cho Tiêu Vũ một cái mị nhãn, nhận điện thoại, nói với giọng õng ẹo "À loooố~~~~~~~~, ai thế ạ?"
Tiêu Vũ nhìn dáng vẻ kệch cỡm của Lâm Hồng 3s, sau đó thấy Lâm Hồng đột nhiên thẳng lưng, dùng khuôn mặt đúng đắn nói: "Cô giáo? Cô giáo nào vậy?"
Tiêu Vũ nhíu mày thì nghe Lâm Hồng nói tiếp: "Đánh nhau? Thằng ranh Văn Liệt nhà tôi có thể đánh thắng ai được chứ? Cô giáo, cô đùa tôi sao?....Cái gì!! Đánh hội đồng với Quý Du?"
Tiêu Vũ sửng sốt, duỗi tay giật điện thoại cô ta, Lâm Hồng sửng sốt, kêu một tiếng: "Cô lấy điện thoại tôi làm gì đấy?"
"Cô giáo, bây giờ chúng tôi sẽ qua đó." Tiêu Vũ vào thẳng vấn đề.
"Chị là...?"
"Tôi là mẹ của Quý Du." Tiêu Vũ đáp.
"À, là chị Tiêu sao! Xin chào, tôi cũng định gọi chị! Vậy chị cũng tới trường luôn nhé! Có gì chúng ta sẽ trao đổi." Vu Quỳnh nói.
Tiêu Vũ đồng ý, đưa điện thoại lại cho Lâm Hồng, còn nói thêm câu "Cảm ơn."
Quý Huyền đang ở trong nhà đương nhiên cũng nghe thấy mọi chuyện, anh đứng dậy đi ra ngoài cửa. Lâm Hồng chỉ có thể gọi điện cho Văn Thiên Lãng, mà hiện tại Văn Thiên Lãng sẽ để ý chuyện này sao? Nghe thấy con trai đánh nhau thì bảo Lâm Hồng lên xe đi tới trường.
Khi cả ba đến trường học, thì bọn trẻ đều đã bị mời lên văn phòng. Trong văn phòng, Quý Du và Văn Liệt cúi đầu, đứng úp mặt vào tường cùng với 4 đứa nhỏ khác.
Tiêu Vũ và Quý Huyền tới trước. Khi thấy cha mẹ mình đã tới, hai mắt Quý Du liền rưng rưng, mếu máo nhìn cha mẹ.
Tâm Quý Huyền mềm ngay tức khắc, con gái anh đáng yêu như thế, sao có thể đánh nhau được chứ?
Vu Quỳnh mời hai người ngồi vào ghế sofa, rót cho họ ly trà nói: "Cha mẹ của những bạn nhỏ khác chưa tới, anh chị chờ một lát."
Tiêu Vũ gật đầu, cô quay sang vẫy tay với con gái, Vu Quỳnh nói: "Chúng ta đợi các phụ huynh khác rồi cùng nói chuyện nhé! Bây giờ chị nghe cô bé kể trước thì sẽ hướng về cô bé nhiều hơn, sao có thế hiểu rõ mọi chuyện?"
"Nếu ngay cả con mình mà tôi cũng không tin, cô nghĩ tôi sẽ tin những đứa trẻ khác sao? Bây giờ nghe hay lát nữa nghe, đối với tôi đều giống nhau, tôi sẽ luôn tin con mình trước."
Tiêu Vũ vốn buồn ngủ mà sáng giờ chưa có miếng gì vào bụng, đã thế còn không được ngủ trưa. Nhưng mà cô cũng biết đây là cô giáo chủ nhiệm của Quý Du, cho nên, cô chỉ mỉm cười.
Vu Quỳnh ngẩn người, không tiếp tục can thiệp nữa.
Quý Huyền kéo Quý Du đến giữa anh và Tiêu Vũ, đưa ly nước của mình cho cô bé. Quý Du uống một ngụm, tóc tai cô bé rối xù cả lên, đương nhiên thì mấy đứa trẻ khác cũng vậy.
Quý Huyền hỏi: "Có chuyện gì thế con?"
Quý Du ủy khuất nhìn cha, nói: "Hôm nay Đường Hiểu Đồng mang quà giáng sinh của bạn ấy đến lớp, sau đó các bạn liền tụ vào nói về quà Giáng Sinh. Nhưng mà con không có quà, thế là các bạn ấy cười nhạo con, sau đó con, con đã cãi nhau. Đường Hiểu Đồng cùng Khổng Mộng Kiều đánh con, Văn Liệt cũng giúp con. Bạn của Đường Hiểu Đồng là Bàng Thông thấy nên cũng nhảy vào giúp."
Vu Quỳnh đứng bên cạnh nói: "Bạn nhỏ Đường Hiểu Đồng nói rằng, Quý Du không có quà Giáng Sinh, bởi vậy mới giật quà của cô bé, rồi cả hai đánh nhau."
Quý Huyền vỗ bàn nói: "Vớ vẩn, Quý Du đường đường là đại tiểu thư Quý gia, muốn cái gì thì có cái đó, sao lại đi giật đồ chơi của các bạn khác chứ?"
Đường Hiểu Đồng đang đứng dựa tường nghe vậy thì phụng phịu nói: "Chú à, Quý Du chỉ thích búp bê barbie của con."
Quý Huyền: "........Sao lại là búp bê barbie...." Trong nhà có hơn 80 con búp bê barbie đó.
Quý Du nói lại: "Tớ còn lâu mới thích, tớ không thích chơi barbie nữa đâu, bây giờ tớ cùng em trai chơi xếp gỗ."
Đường Hiểu Đồng kiêu ngạo ngẩng đầu: "Đó là vì cậu không có Barbie bản mới nhất."
Quý Huyền: "......." Ngọn lửa giận đã bị tình huống này dập tắt.
Mặt Tiêu Vũ vẫn không có biểu cảm,đưa tay vào túi xách, chầm chậm lấy ra 6 cây kẹo mút.
Vu Quỳnh: "......." Không thể nào!! Lại tới.
"Ăn không?" Tiêu Vũ nhìn 6 bé con đang đứng dựa vào tường hỏi.
Đường Hiểu Đồng hất cây kẹo mút trong tay Tiêu Vũ, kiêu ngạo nói: "Chúng cháu không ăn!!!"
Tiêu Vũ nhìn mấy cây kẹo mút nằm trên mặt đất, nở một nụ cười như gió xuân với Đường Hiểu Đồng: "Vậy sao!"
Đường Hiểu Đồng: "......"
Sau đó, Tiêu Vũ yên lặng đi qua nhặt mấy cây kẹo. Rồi cầm 6 cây kẹo đi tới mấy đứa nhỏ bên cạnh, đưa cho Văn Liệt, Bành Văn và Quý Du mỗi đứa 2 cây.
"Mấy bạn đó không ăn, vậy mấy đứa ăn đi." Tiêu Vũ không hề tức giận chút nào.
Đường Hiểu Đồng/Khổng Mộng Kiều và Bàng Thông: "....." Nhìn ba tên địch bên cạnh ăn kẹo mút, len lét nuốt nước miếng ực một cái.
Vu Quỳnh: "......"
Chưa tới chốc lát, Lâm Hồng đã xuất hiện, cô ta liếc mắt nhìn Văn Liệt một cái rồi hỏi Vu Quỳnh: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Vu Quỳnh vẫn nói là chờ những phụ huynh khác tới, Lâm Hồng liền đồng ý.
Đợi một lát, phụ huynh của những bạn nhỏ khác đã có mặt, Vu Quỳnh liền để học sinh kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối. Đương nhiên, tất cả phụ huynh đều chỉ tin con của mình, cho nên, ai cũng có thái độ cứng rắn.
À, vẫn có ngoại lệ, đó là Lâm Hồng. Cô ta không định tham gia sâu vào chuyện này, liền kéo Văn Liệt qua nói: "Mau nói xin lỗi các bạn đi." Cô ta cười cười với những phụ huynh khác: "Thành thật xin lỗi, khi về tôi sẽ dạy dỗ thằng bé lại."
Tiêu Vũ duỗi tay kép Văn Liệt đến bên cạnh mình, nhìn Lâm Hồng nói: "Thằng bé không sai, sao phải xin lỗi?"
Lâm Hồng: "......Cô có mặt ở đó đâu mà biết?"
"Tôi không quan tâm có mặt tôi lúc xảy ra chuyện hay không,nếu thằng bé xin lỗi thì chẳng phải là con gái tôi sai sao? Thằng bé vì con gái tôi mà ra tay, bây giờ ép thằng bé xin lỗi thì mai mốt thằng bé không giúp con tôi thì sao?" Tiêu Vũ bla bla nói.
Lâm Hồng: "Tôi, tôi, con mẹ nó chứ, mặt cô còn dày hơn cả cái tường thành, lời như thế mà còn nói ra được."
Văn Liệt đỏ mặt, dần cúi đầu xuống, nói nhỏ với Tiêu Vũ: "Không đâu."
Tiêu Vũ cúi đầu hỏi: "Sao cơ?"
Văn Liệt thẹn thùng nhìn Tiêu Vũ nói: "Em sẽ giúp Quý Du." Chị giúp em, em giúp bạn ấy.
Tiêu Vũ xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu nói: "Đương nhiên là muốn giúp rồi, nhóc là anh trai hàng xóm của Quý Du! Nhóc chính là anh trai của Quý Du, Quý Du là em gái của nhóc, cả hai đứa giúp đỡ lẫn nhau."
"Vâng ạ." Văn Liệt hứa hẹn.
Tiêu Vũ cười nói: "Chị tin nhóc." Những lời nhóc nói hôm nay là thu hoạch lớn nhất đối với cô và Quý Du. Văn Liệt là người nói được thì làm được, mặc kệ là lời hứa lớn hay nhỏ, nếu đã hứa thì chắc chắn Văn Liệt sẽ làm.
Tính gắt ngủ của Tiêu Vũ đã biến mất, tinh thần cũng được nạp đầy pin. Cô lại lấy trong túi ra 2 cây kẹo mút đưa cho Văn Liệt, Văn Liệt cẩn thận nhận lấy, sau đó bỏ vào túi quần.
Đường Hiểu Đồng đứng bên cạnh thấy thế liền chỉ vào cây kẹo mút Tiêu Vũ đang cầm nói: "Cô còn kẹo mút!!!"
Tiêu Vũ vui vẻ nói: "Cô còn chứ! Cô còn nhiều kẹo mút lắm đó ~!" Cô mở to túi xách cho Đường Hiểu Đồng xem, bên trong túi có rất nhiều kẹo mút.
Tiêu Vũ lấy một cây ra, bóc vỏ, ngậm trong miệng: "Nhưng cháu lại không ăn ~"
Tiêu Vũ nhìn mấy phụ huynh khác, hỏi: "Mọi người muốn ăn kẹo mút không?"
Những phụ huynh khác: "....."
Tiêu Vũ nhún vai. Sau khi chắc chắn rằng mọi người đều không muốn ăn, thì nói tiếp: "Được rồi! Thành thật mà nói, chuyện đánh nhau lần này, nói lớn là lớn nói nhỏ là nhỏ, con nít con nôi cũng không bạn nào bị thương, bên sai nói lời xin lỗi là xong."
Vu Quỳnh lau mồ hôi trên mặt: "Nhưng hiện tại mọi người không ai cảm thấy mình sai."
Lâm Hồng ngồi một bên, bắt chéo chân nói: "Tôi nguyện ý nhận sai! Nhưng mà hàng xóm nhà tôi lại thích tọc mạch, mọi người nói chuyện với cô ấy là được."
Tiêu Vũ mỉm cười lạnh nói với Lâm Hồng: "Có tin là tôi bốc phốt cô không?"
Lâm Hồng: ".....Cô nói, cô nói đi, tôi im lặng là được!" Tức ói máu, vì sao cô ta lại biết Văn Thiên Lãng chưa ly hôn đã dan díu với mình chứ? Rõ ràng mình chưa nói điều đó bao giờ, kết hôn rồi mới mang bầu. Rớt nước mắt à, hàng xóm đúng là ác quỷ!!!
Tiêu Vũ quay đầu nói: "Đầu tiên, bang phái Đường Hiểu Đồng động thủ trước, cái này công nhận đi!"
Đường Hiểu Đồng lắc đầu kháng cáo: "Không công nhận."
Mẹ Đường đứng đằng sau nói: "Con gái tôi nói không phải chính là không phải, đừng ai nghĩ vu oan cho con bé. Đường gia ở thành phố này cũng là gia đình có uy tín danh dự, cô cho rằng có thể chèn ép chúng tôi sao bla bla blo blo...."
Tiêu Vũ: "....Không, tôi muốn xem camera."
Mẹ Đường: "....." Cô ấy sửng sốt, nhìn Tiêu Vũ thắc mắc: "Có camera sao?"
Tiêu Vũ: "..... Chắc chắn có."
Tiêu Vũ quay đầu nhìn Vu Quỳnh, suy đoán này của cô có cơ sở. Một là vì trường học này đắt tiền, hai là vì phụ huynh ở đây toàn dân máu mặt. Gắn camera sẽ giảm đi không ít phiền phức, cho nên, Tiêu Vũ đoán rằng, chắc là có camera.
Vu Quỳnh gật đầu nói: "Đúng là có gắn camera, nhưng hai hôm nay một số camera trong trường có vấn đề nên không hoạt động, camera trong lớp là một trong số đó." Vì camera có vấn đề, nên bắt đầu tiến hành bảo trì, mà được bảo trì đầu tiên là khối lớp 1.
Mẹ Đường quay đầu nói với Tiêu Vũ: "Dù sao con gái tôi không có lỗi, con gái cô phải nói xin lỗi con tôi."
"Chị nói có gì?" Quý Huyền lạnh giọng nói: "Bảo con gái tôi xin lỗi?"
Mẹ Đường gào lên: "Ôi trời ơi, anh là một đại nam nhân mà lại đi bắt nạt phụ nữ như tôi? Chắc là thấy ông xã tôi không tới cùng chứ gì? Tôi nói cho anh biết, anh mà động vào một ngón tay của tôi là ông xã tôi không tha cho anh đâu. Blô bla...."
Quý Huyền: "....." Hoàn toàn không chen vào được.
Tiêu Vũ vẫn ngậm cây kẹo của cô, yên lặng nghe mẹ Đường than khóc, hoàn toàn không định ngắt lời.
Mẹ Đường nói chừng 10 phút, nói đến nỗi thở dốc, Tiêu Vũ còn đưa ly nước cho chị ta: " Chị uống miếng nước đi."
Mẹ Đường: "....."
Vu Quỳnh thấy không ai nhường ai cả, nhất thời cảm thấy nhức đầu. Tiêu Vũ lấy kẹo mút, nói: "Đây không phải chuyện to tát gì, nhưng mà không ai muốn nói xin lỗi, vậy thì báo cảnh sát đi!"
Vu Quỳnh: "?????" Cô ấy quay phắt đầu nhìn Tiêu Vũ, hỏi lại: "Xin lỗi, lúc nãy chị nói gì ạ?"
Tiêu Vũ đứng dậy, mở rộng vòng tay, lớn giọng: "Báo cảnh sát đi! Chúng ta không giải quyết được mà không ai chịu nhận sai, vậy làm sao đây? Khi tôi còn nhỏ, cô giáo tôi đã dạy rằng, gặp chuyện thì tìm chú cảnh sát. Những lúc như thế này không phải là gọi cảnh sát sao?"
Vu Quỳnh: "Dạ????"
Tiêu Vũ nhìn mọi người đang ngơ ngác: "Mọi người không ai muốn thừa nhận con mình sai, mà tôi, cũng không muốn ép con mình xin lỗi vô cớ. Mỗi bạn nhỏ lại nói những lời nói khác nhau, phải làm sao đây? Lúc không biết làm sao thì chỉ biết gọi cảnh sát thôi."
Mọi người: "....."
Lâm Hồng cười khinh bỉ: "Chuyện như thế nào mà cô cũng đi báo cảnh sát." Không sợ mất mặt à?
Tiêu Vũ lấy điện thoại ra, ấn phím rồi nói: "Alo, cảnh sát phải không ạ? Tôi muốn báo án, ở đâu sao? Trường tiểu học 13...."
Mọi người: "???" Chưa ai phản ứng lại, vẫn như cũ ngơ ngác nhìn Tiêu Vũ.
Chỉ nghe Tiêu Vũ vẫn tiếp tục nói: "Chuyện gì sao? Chuyện lớn, 6 bạn nhỏ ở trường tiểu học 13 tụ tập đánh nhau. Nguyên nhân sao? Cái này phải đợi mọi người tới điều tra...."
"Cô làm cái gì thế???" Cha của Khổng Mộng Kiều, cha Khổng vội đoạt lấy đi động trong tay Tiêu Vũ ấn phím ngắt, nói: "Sao cô lại báo cảnh sát? Cảnh sát mà tới thì nói thế nào? Nói mấy đứa nhỏ vì búp bê barbie mà đánh nhau sao?"
Tiêu Vũ bị giật điện thoại cũng không có tức giận, cô ngậm lại cây kẹo mút trên tay, gật đầu: "Ừ, nói như vậy đó."
Cha Khổng: "....Cô, cô không cần mặt mũi sao?"
Tiêu Vũ xoa mặt baby của mình, bình tĩnh đáp: "Mặt tôi lớn, ném một chút cũng không sao."
Quý Huyền: "......"
Cha Khổng nghẹn lời nhìn Quý Huyền, Quý Huyền không biết phải nói thế nào...
Mẹ Đường cạn lời, nói: "Vì chuyện nhỏ này mà gọi cảnh sát, cô không sợ công an mời về đồn uống trà sao?"
Tiêu Vũ lắc tay: "Không sợ, tôi lừa họ tới trước, họ tới rồi thì sẽ phá án thôi, ai sai thì bắt người đó! Ai nói dối thì còng người đó! Tôi không nói dối, tôi chỉ là chưa nói nguyên nhân cho họ thôi."
Mẹ Bàng Thông tức đến mức suýt xỉu: "Đây là chuyện riêng tư, báo cảnh sát làm gì? May mà cô còn chưa nói tên bọn nhỏ ra, không thì mặt mũi mất hết?"
Tiêu Vũ cười ha ha ha ha, nói: "Có gì mất mặt, 6 đứa nhỏ, 2 bang phái. Tụ tập đánh nhau là thật, cách nói không thống nhất, đương nhiên là có đứa nhỏ đã nói dối. Vừa đánh nhau vừa nói dối, còn bôi nhọ bạn học, xong việc rồi thì không chịu nhận sai, cũng không chịu nói thật. Có thể thấy, đứa nhỏ đó không phải bé ngoan, nên để chú cảnh sát giáo dục một phen."
Cha mẹ Bành Văn đều có dáng người đầy đặn, lần này cả hai đều tới, bạn nhỏ mập mạp Bành Văn lúc này trốn trong lòng ngực cha mẹ run bần bật.
Lâm Hồng cũng ngơ ngác, cô ta nghĩ nói Văn Thiên Lãng mà nhận được tin tức thì chắc chắn sẽ không để yên cho cô ta. Lâm Hồng thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Văn Thiên Lãng rống giận với mình: "Cô trông con tôi như thế à!!!!"
Bởi vì, mọi người đều phức tạp nhìn Tiêu Vũ, chỉ thấy Tiêu Vũ vẫn tiếp tục nói: "Bị bắt cũng không sao, cùng lắm là ngồi trong đó hai hôm thôi."
Mẹ Đường: "....Mấy đứa bé còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể bị bắt vào đồn được chứ?"
Tiêu Vũ gật đầu tán thành: "Đúng vậy, trẻ con sai, cha mẹ chịu trách nhiệm. Lúc cảnh sát tới, bắt cha mẹ của bạn nhỏ làm sai về đồn bỏ đói mấy hôm." Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn trần nhà nói: "Vậy thì không xin lỗi cũng được, dù sao thì ai sai thì cha mẹ người đó bị bắt, vậy thôi."
Tiêu Vũ vừa dứt lời, trong nháy mắt tiếng khóc vang lên khắp văn phòng.
"Hu hu hu hu....Con không muốn cha mẹ bị bắt đi đâu!" Khổng Mộng Kiều mếu máo khóc lớn.
"Oa oa oa oa.... Chú cảnh sát sẽ bắt mẹ đi sao?" Đường Hiểu Đồng bắt lấy tay mẹ Đường khóc lóc.
"Con muốn cha mẹ cơ hu hu hu...." Bàng Thông cũng khóc lớn.
"Xin lỗi, là con sai, đừng bắt cha mẹ con! Hu hu hu hu...." Bành Văn mặc kệ đúng sai, khóc lóc xin lỗi.
"Không, là con sai, bắt con đi! Oa oa oa...." Bàng Thông cũng vội nhận lỗi.
Tiêu Vũ nhìn mấy bạn nhỏ khóc lóc, quay sang nhìn Văn Liệt không cảm xúc với Quý Du đang ngơ ngác thì hỏi: "Sao hai đứa không khóc?"
Văn Liệt cười lạnh, vô cùng vui sướng nói: "Cảnh sát tới là có thể bắt mẹ kế em đi sao? Vậy thì em không khóc nổi."
Lâm Hồng: "....."
Quý Du thì nói: "Không phải mẹ là người gọi chú cảnh sát ạ? Mẹ là người gọi, chú cảnh sát nhất định sẽ không bắt mẹ đi. Con cũng không khóc được."
Tiêu Vũ: "......"
Quý Du vừa dứt lời, mấy bạn nhỏ lại khóc to hơn.
Tiêu Vũ: "Không đâu, dù mẹ là người gọi thì cảnh sát cũng bắt mẹ đi."
Hai mắt Quý Du ầng ậc nước mắt, đau lòng hỏi: "Vi sao ạ?"
"Bạn nhỏ nào sai thì cảnh sát bắt cha mẹ bạn nhỏ đó! Liên quan gì đến ai là người gọi đâu?" Tiêu Vũ thắc mắc hỏi lại.
Vì thế, Quý Du liền gia nhập đoàn đội khóc lóc, khóc lớn: "Mẹ mới về thôi mà, con không chịu mẹ bị bắt đâu! Oa oa oa.... cha ơi, cha đánh cảnh sát đi."Quý Huyền: Vậy con kéo cha con vào à...
Cho nên khi Tiêu Vũ luyện đàn, sẽ là vừa đi bộ vừa nghe đàn piano, rất chi là hưởng thụ. Trừ khi Tiêu Vũ tức giận.....
Lâm Hồng đang đi bộ thì nghe được âm thanh ồn ào,mà bản thân cô ta cũng vì mấy chuyện dạo gần đây mà tâm phù khí táo, cho nên càng nghe càng khó chịu. Được lắm! Tiếng ồn phát ra từ căn biệt thự của người đã phá rối cô ta bữa trước. Đây không phải cơ hội tốt sao? Vì thế, Lâm Hồng không hề không vui, cô ta vô cùng hưng phấn mà tiến tới, đưa tay đập cửa đùng đùng đùng....
Trong lòng đã nghĩ ra 101 câu chất vấn, như là: "Mới sáng sớm mà đã đánh đàn là sao hả?" "Biết bây giờ là mấy giờ không?" "Cô có biết là tiếng đàn cô khó nghe như thế nào không? Blah blah blah blah....."
Cửa trước mặt Lâm Hồng mở "két" một tiếng, Tiêu Vũ ver tóc tổ chim, mắt cá chết xuất hiện, hai mắt cô như cây súng laser ngắm vào đối phương.
Lâm Hồng: "......"
Tiêu Vũ: "Chuyện gì?" Âm thanh lạnh như băng không cảm xúc vang lên.
Lâm Hồng run cầm cập nói: "A.... Cái kia, cái đó.....Cô....."
"Tôi? Tôi làm sao?"
Âm thanh Lâm Hồng yếu dần đều: "Sao mới sáng sớm ngày ra đã đánh đàn rồi?"
Tiêu Vũ rút điện thoại, nhìn đồng hồ nói: "11 giờ 45 phút, sớm cái gì mà sớm?" Sau đó Tiêu Vũ nheo mắt lại nhìn Lâm Hồng.
Lâm Hồng: "...... Nhưng nhưng nhưng nhưng, nhưng mà cô đánh đàn rất khó nghe đó?"
Tiêu Vũ lạnh lùng nhìn cô ta hỏi: "Khó nghe?" Cô quay đầu hỏi Quý Huyền: "Khó nghe sao?"
Quý Huyền lắc đầu đáp: "Đâu có! Rất hay."
Tiêu Vũ quay đầu nhìn Lâm Hồng, trào phúng: "Nhà tôi cảm thấy rất êm tai."
Lâm Hồng kích động nhìn Quý Huyền nói: "Mẹ nó, anh nói câu này mà không nhột à?"
Quý Huyền yên lặng quay đầu lảng tránh, Lâm Hồng nhìn Tiêu Vũ nói: "Tôi không quan tâm, dù sao cô đàn rất dở, đừng có đàn nữa."
Tiêu Vũ cười lạnh: "Tôi chê cô là tình nhân nhỏ của Văn Thiên Lãng trước khi lên làm phu nhân đó, tôi có thể yêu cầu cô rời đi được không?"
"Phụt!!!" Lâm Hồng che lại trái tim đã bị mũi tên bắn trúng: "Hiện tại tôi là vợ danh ngôn chính thuận của anh ấy, tôi là chính thất đó."
Tiêu Vũ tiếp tục miệt thị: "Vậy sao cô biết mai mốt tôi đàn dở? Mai mốt tiếng đàn sẽ giống như cô phù chính thành công, cũng sẽ trở nên êm tai hơn."
"Phụt!" một tiếng nữa, Lâm Hồng cảm giác đầu gối mình đã trúng đạn, cô ta chanh chua nói: "Tôi phải chịu đựng tiếng đàn đó nhiêu lâu? Hả?"
Tiêu Vũ dùng ngón tay chọt chọt ngực Lâm Hồng nói: "Tôi còn chưa ghét bỏ nhà bên cạnh là tiểu tam mà cô lại khinh tiếng đàn tôi không dễ nghe."
"Phụt,phụt,phụt!!!" Lâm Hồng chịu liên hoàn tên một lúc, cuối cùng cô ta chịu không nổi mà gào lên: "Mẹ nó chứ, tiểu tam không phải là người sao?"
"Ha ha, cái này phải xem người khác có chịu coi cô là người không, và cũng chẳng liên quan tới việc cô có phải con người không. Giống như tiếng đàn piano của tôi, người nhà tôi thấy êm tai, cùng thực lực của riêng nó không liên quan." Tiêu Vũ mắt cá chết nhìn Lâm Hồng.
"Không nói tới tiểu tam, chúng ta nên nói là nhân quyền đi!" Lâm Hồng cuối cùng cũng quay về chủ đề chính.
Tiêu Vũ cười lạnh: "Nhân quyền?" Cô đưa mắt nhìn căn biệt thự bên cạnh, nói với Lâm Hồng: "Chính là nói pháp luật sao? Vừa hay, hai hôm trước học sinh của tôi cũng gặp chuyện kiểu như này nên tôi có tìm hiểu."
Lâm Hồng: "????" Hả? Liên quan gì đến chuyện học sinh cô?
"Là như thế này, quy tắc pháp luật là "ai khởi tố, ai chứng minh". Như vậy, cô muốn nói nhân quyền chứng minh tôi quấy rầy đến cô, vậy thì, cô phải tự đưa ra bằng chứng. Cho hỏi, cô có chứng cứ rằng tôi quấy rầy đến cô không?" Tiêu Vũ hỏi
*Quy tắc chứng minh chung được quy định trong Luật Tố tụng dân sự Trung Quốc. Ý bảo muốn tố cái gì thì phải có trách nhiệm đưa bằng chứng ra
Lâm Hồng: "???"
Tiêu Vũ: "Xem ra cô không biết điều này, vậy tôi bảo này. Đầu tiên, cô có thể gọi bên quản lý tới đây để hòa giải thương lượng. Nhưng hiện tại tôi nói thẳng là tôi từ chối hòa giải. Thứ hai, cô có thể thu âm làm bằng chứng, nhưng mà không biết tòa án có chấp nhận bằng chứng này không. Thứ ba, cô có thể gọi cảnh sát, có khả năng cao cảnh sát cũng sẽ yêu cầu làm hòa giải, làm cam kết. Thứ tư, cô có thể tìm một cơ quan có uy tín để tiến hành điều tra xem tiếng đàn của tôi có làm ồn đến nhà cô không, ừm ~ đây có khả năng sẽ thành bằng chứng hữu dụng nhất."
"Nhưng mà, giá tiền thuê không hề rẻ, mỗi ngày tầm 1 ngàn, mà chưa chắc ngày đầu đã đo thành công. Có khả năng phải tốn cả mấy củ, nhưng tôi cùng lắm chỉ cần bồi thường mấy trăm tới ngàn thôi. À, đúng rồi, nếu kiểm tra âm thanh cho thấy tiếng đàn của tôi không vi phạm tiếng ồn, như vậy thì ngay cả 1 xu tôi cũng không cần trả. Cô có chịu chơi ngu như thế một trận không?"
Lâm Hồng: "??? Wtf??" Cô ta ngơ ngác nhìn Tiêu Vũ, sau đó hỏi: "Đương nhiên là không rồi!! Sao tôi có thể làm việc lỗ vốn thế hả!!!"
Tiêu Vũ gậy đầu: "Ừ, tốt rồi, vậy mời cô đi thẳng và rẽ về nhà cô nhé!"
Lâm Hồng tức ói máu! Cô ta chỉ vào Tiêu Vũ nói: "Hãy đợi đấy." (Nu-ba-ka-chi)
Tiêu Vũ khoanh tay trước ngực nhìn Lâm Hồng: "Được, tôi đợi. Sao? Bà bầu ba tháng định đánh nhau với tôi à?"
Lâm Hồng ôm bụng, đang định chạy về thì di động trong túi vang lên. Cô ta trừng Tiêu Vũ một cái, nghĩ, cô ta chưa đi, coi như nhận điện thoại trước mặt Tiêu Vũ luôn. Thế nên Lâm Hồng vứt cho Tiêu Vũ một cái mị nhãn, nhận điện thoại, nói với giọng õng ẹo "À loooố~~~~~~~~, ai thế ạ?"
Tiêu Vũ nhìn dáng vẻ kệch cỡm của Lâm Hồng 3s, sau đó thấy Lâm Hồng đột nhiên thẳng lưng, dùng khuôn mặt đúng đắn nói: "Cô giáo? Cô giáo nào vậy?"
Tiêu Vũ nhíu mày thì nghe Lâm Hồng nói tiếp: "Đánh nhau? Thằng ranh Văn Liệt nhà tôi có thể đánh thắng ai được chứ? Cô giáo, cô đùa tôi sao?....Cái gì!! Đánh hội đồng với Quý Du?"
Tiêu Vũ sửng sốt, duỗi tay giật điện thoại cô ta, Lâm Hồng sửng sốt, kêu một tiếng: "Cô lấy điện thoại tôi làm gì đấy?"
"Cô giáo, bây giờ chúng tôi sẽ qua đó." Tiêu Vũ vào thẳng vấn đề.
"Chị là...?"
"Tôi là mẹ của Quý Du." Tiêu Vũ đáp.
"À, là chị Tiêu sao! Xin chào, tôi cũng định gọi chị! Vậy chị cũng tới trường luôn nhé! Có gì chúng ta sẽ trao đổi." Vu Quỳnh nói.
Tiêu Vũ đồng ý, đưa điện thoại lại cho Lâm Hồng, còn nói thêm câu "Cảm ơn."
Quý Huyền đang ở trong nhà đương nhiên cũng nghe thấy mọi chuyện, anh đứng dậy đi ra ngoài cửa. Lâm Hồng chỉ có thể gọi điện cho Văn Thiên Lãng, mà hiện tại Văn Thiên Lãng sẽ để ý chuyện này sao? Nghe thấy con trai đánh nhau thì bảo Lâm Hồng lên xe đi tới trường.
Khi cả ba đến trường học, thì bọn trẻ đều đã bị mời lên văn phòng. Trong văn phòng, Quý Du và Văn Liệt cúi đầu, đứng úp mặt vào tường cùng với 4 đứa nhỏ khác.
Tiêu Vũ và Quý Huyền tới trước. Khi thấy cha mẹ mình đã tới, hai mắt Quý Du liền rưng rưng, mếu máo nhìn cha mẹ.
Tâm Quý Huyền mềm ngay tức khắc, con gái anh đáng yêu như thế, sao có thể đánh nhau được chứ?
Vu Quỳnh mời hai người ngồi vào ghế sofa, rót cho họ ly trà nói: "Cha mẹ của những bạn nhỏ khác chưa tới, anh chị chờ một lát."
Tiêu Vũ gật đầu, cô quay sang vẫy tay với con gái, Vu Quỳnh nói: "Chúng ta đợi các phụ huynh khác rồi cùng nói chuyện nhé! Bây giờ chị nghe cô bé kể trước thì sẽ hướng về cô bé nhiều hơn, sao có thế hiểu rõ mọi chuyện?"
"Nếu ngay cả con mình mà tôi cũng không tin, cô nghĩ tôi sẽ tin những đứa trẻ khác sao? Bây giờ nghe hay lát nữa nghe, đối với tôi đều giống nhau, tôi sẽ luôn tin con mình trước."
Tiêu Vũ vốn buồn ngủ mà sáng giờ chưa có miếng gì vào bụng, đã thế còn không được ngủ trưa. Nhưng mà cô cũng biết đây là cô giáo chủ nhiệm của Quý Du, cho nên, cô chỉ mỉm cười.
Vu Quỳnh ngẩn người, không tiếp tục can thiệp nữa.
Quý Huyền kéo Quý Du đến giữa anh và Tiêu Vũ, đưa ly nước của mình cho cô bé. Quý Du uống một ngụm, tóc tai cô bé rối xù cả lên, đương nhiên thì mấy đứa trẻ khác cũng vậy.
Quý Huyền hỏi: "Có chuyện gì thế con?"
Quý Du ủy khuất nhìn cha, nói: "Hôm nay Đường Hiểu Đồng mang quà giáng sinh của bạn ấy đến lớp, sau đó các bạn liền tụ vào nói về quà Giáng Sinh. Nhưng mà con không có quà, thế là các bạn ấy cười nhạo con, sau đó con, con đã cãi nhau. Đường Hiểu Đồng cùng Khổng Mộng Kiều đánh con, Văn Liệt cũng giúp con. Bạn của Đường Hiểu Đồng là Bàng Thông thấy nên cũng nhảy vào giúp."
Vu Quỳnh đứng bên cạnh nói: "Bạn nhỏ Đường Hiểu Đồng nói rằng, Quý Du không có quà Giáng Sinh, bởi vậy mới giật quà của cô bé, rồi cả hai đánh nhau."
Quý Huyền vỗ bàn nói: "Vớ vẩn, Quý Du đường đường là đại tiểu thư Quý gia, muốn cái gì thì có cái đó, sao lại đi giật đồ chơi của các bạn khác chứ?"
Đường Hiểu Đồng đang đứng dựa tường nghe vậy thì phụng phịu nói: "Chú à, Quý Du chỉ thích búp bê barbie của con."
Quý Huyền: "........Sao lại là búp bê barbie...." Trong nhà có hơn 80 con búp bê barbie đó.
Quý Du nói lại: "Tớ còn lâu mới thích, tớ không thích chơi barbie nữa đâu, bây giờ tớ cùng em trai chơi xếp gỗ."
Đường Hiểu Đồng kiêu ngạo ngẩng đầu: "Đó là vì cậu không có Barbie bản mới nhất."
Quý Huyền: "......." Ngọn lửa giận đã bị tình huống này dập tắt.
Mặt Tiêu Vũ vẫn không có biểu cảm,đưa tay vào túi xách, chầm chậm lấy ra 6 cây kẹo mút.
Vu Quỳnh: "......." Không thể nào!! Lại tới.
"Ăn không?" Tiêu Vũ nhìn 6 bé con đang đứng dựa vào tường hỏi.
Đường Hiểu Đồng hất cây kẹo mút trong tay Tiêu Vũ, kiêu ngạo nói: "Chúng cháu không ăn!!!"
Tiêu Vũ nhìn mấy cây kẹo mút nằm trên mặt đất, nở một nụ cười như gió xuân với Đường Hiểu Đồng: "Vậy sao!"
Đường Hiểu Đồng: "......"
Sau đó, Tiêu Vũ yên lặng đi qua nhặt mấy cây kẹo. Rồi cầm 6 cây kẹo đi tới mấy đứa nhỏ bên cạnh, đưa cho Văn Liệt, Bành Văn và Quý Du mỗi đứa 2 cây.
"Mấy bạn đó không ăn, vậy mấy đứa ăn đi." Tiêu Vũ không hề tức giận chút nào.
Đường Hiểu Đồng/Khổng Mộng Kiều và Bàng Thông: "....." Nhìn ba tên địch bên cạnh ăn kẹo mút, len lét nuốt nước miếng ực một cái.
Vu Quỳnh: "......"
Chưa tới chốc lát, Lâm Hồng đã xuất hiện, cô ta liếc mắt nhìn Văn Liệt một cái rồi hỏi Vu Quỳnh: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Vu Quỳnh vẫn nói là chờ những phụ huynh khác tới, Lâm Hồng liền đồng ý.
Đợi một lát, phụ huynh của những bạn nhỏ khác đã có mặt, Vu Quỳnh liền để học sinh kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối. Đương nhiên, tất cả phụ huynh đều chỉ tin con của mình, cho nên, ai cũng có thái độ cứng rắn.
À, vẫn có ngoại lệ, đó là Lâm Hồng. Cô ta không định tham gia sâu vào chuyện này, liền kéo Văn Liệt qua nói: "Mau nói xin lỗi các bạn đi." Cô ta cười cười với những phụ huynh khác: "Thành thật xin lỗi, khi về tôi sẽ dạy dỗ thằng bé lại."
Tiêu Vũ duỗi tay kép Văn Liệt đến bên cạnh mình, nhìn Lâm Hồng nói: "Thằng bé không sai, sao phải xin lỗi?"
Lâm Hồng: "......Cô có mặt ở đó đâu mà biết?"
"Tôi không quan tâm có mặt tôi lúc xảy ra chuyện hay không,nếu thằng bé xin lỗi thì chẳng phải là con gái tôi sai sao? Thằng bé vì con gái tôi mà ra tay, bây giờ ép thằng bé xin lỗi thì mai mốt thằng bé không giúp con tôi thì sao?" Tiêu Vũ bla bla nói.
Lâm Hồng: "Tôi, tôi, con mẹ nó chứ, mặt cô còn dày hơn cả cái tường thành, lời như thế mà còn nói ra được."
Văn Liệt đỏ mặt, dần cúi đầu xuống, nói nhỏ với Tiêu Vũ: "Không đâu."
Tiêu Vũ cúi đầu hỏi: "Sao cơ?"
Văn Liệt thẹn thùng nhìn Tiêu Vũ nói: "Em sẽ giúp Quý Du." Chị giúp em, em giúp bạn ấy.
Tiêu Vũ xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu nói: "Đương nhiên là muốn giúp rồi, nhóc là anh trai hàng xóm của Quý Du! Nhóc chính là anh trai của Quý Du, Quý Du là em gái của nhóc, cả hai đứa giúp đỡ lẫn nhau."
"Vâng ạ." Văn Liệt hứa hẹn.
Tiêu Vũ cười nói: "Chị tin nhóc." Những lời nhóc nói hôm nay là thu hoạch lớn nhất đối với cô và Quý Du. Văn Liệt là người nói được thì làm được, mặc kệ là lời hứa lớn hay nhỏ, nếu đã hứa thì chắc chắn Văn Liệt sẽ làm.
Tính gắt ngủ của Tiêu Vũ đã biến mất, tinh thần cũng được nạp đầy pin. Cô lại lấy trong túi ra 2 cây kẹo mút đưa cho Văn Liệt, Văn Liệt cẩn thận nhận lấy, sau đó bỏ vào túi quần.
Đường Hiểu Đồng đứng bên cạnh thấy thế liền chỉ vào cây kẹo mút Tiêu Vũ đang cầm nói: "Cô còn kẹo mút!!!"
Tiêu Vũ vui vẻ nói: "Cô còn chứ! Cô còn nhiều kẹo mút lắm đó ~!" Cô mở to túi xách cho Đường Hiểu Đồng xem, bên trong túi có rất nhiều kẹo mút.
Tiêu Vũ lấy một cây ra, bóc vỏ, ngậm trong miệng: "Nhưng cháu lại không ăn ~"
Tiêu Vũ nhìn mấy phụ huynh khác, hỏi: "Mọi người muốn ăn kẹo mút không?"
Những phụ huynh khác: "....."
Tiêu Vũ nhún vai. Sau khi chắc chắn rằng mọi người đều không muốn ăn, thì nói tiếp: "Được rồi! Thành thật mà nói, chuyện đánh nhau lần này, nói lớn là lớn nói nhỏ là nhỏ, con nít con nôi cũng không bạn nào bị thương, bên sai nói lời xin lỗi là xong."
Vu Quỳnh lau mồ hôi trên mặt: "Nhưng hiện tại mọi người không ai cảm thấy mình sai."
Lâm Hồng ngồi một bên, bắt chéo chân nói: "Tôi nguyện ý nhận sai! Nhưng mà hàng xóm nhà tôi lại thích tọc mạch, mọi người nói chuyện với cô ấy là được."
Tiêu Vũ mỉm cười lạnh nói với Lâm Hồng: "Có tin là tôi bốc phốt cô không?"
Lâm Hồng: ".....Cô nói, cô nói đi, tôi im lặng là được!" Tức ói máu, vì sao cô ta lại biết Văn Thiên Lãng chưa ly hôn đã dan díu với mình chứ? Rõ ràng mình chưa nói điều đó bao giờ, kết hôn rồi mới mang bầu. Rớt nước mắt à, hàng xóm đúng là ác quỷ!!!
Tiêu Vũ quay đầu nói: "Đầu tiên, bang phái Đường Hiểu Đồng động thủ trước, cái này công nhận đi!"
Đường Hiểu Đồng lắc đầu kháng cáo: "Không công nhận."
Mẹ Đường đứng đằng sau nói: "Con gái tôi nói không phải chính là không phải, đừng ai nghĩ vu oan cho con bé. Đường gia ở thành phố này cũng là gia đình có uy tín danh dự, cô cho rằng có thể chèn ép chúng tôi sao bla bla blo blo...."
Tiêu Vũ: "....Không, tôi muốn xem camera."
Mẹ Đường: "....." Cô ấy sửng sốt, nhìn Tiêu Vũ thắc mắc: "Có camera sao?"
Tiêu Vũ: "..... Chắc chắn có."
Tiêu Vũ quay đầu nhìn Vu Quỳnh, suy đoán này của cô có cơ sở. Một là vì trường học này đắt tiền, hai là vì phụ huynh ở đây toàn dân máu mặt. Gắn camera sẽ giảm đi không ít phiền phức, cho nên, Tiêu Vũ đoán rằng, chắc là có camera.
Vu Quỳnh gật đầu nói: "Đúng là có gắn camera, nhưng hai hôm nay một số camera trong trường có vấn đề nên không hoạt động, camera trong lớp là một trong số đó." Vì camera có vấn đề, nên bắt đầu tiến hành bảo trì, mà được bảo trì đầu tiên là khối lớp 1.
Mẹ Đường quay đầu nói với Tiêu Vũ: "Dù sao con gái tôi không có lỗi, con gái cô phải nói xin lỗi con tôi."
"Chị nói có gì?" Quý Huyền lạnh giọng nói: "Bảo con gái tôi xin lỗi?"
Mẹ Đường gào lên: "Ôi trời ơi, anh là một đại nam nhân mà lại đi bắt nạt phụ nữ như tôi? Chắc là thấy ông xã tôi không tới cùng chứ gì? Tôi nói cho anh biết, anh mà động vào một ngón tay của tôi là ông xã tôi không tha cho anh đâu. Blô bla...."
Quý Huyền: "....." Hoàn toàn không chen vào được.
Tiêu Vũ vẫn ngậm cây kẹo của cô, yên lặng nghe mẹ Đường than khóc, hoàn toàn không định ngắt lời.
Mẹ Đường nói chừng 10 phút, nói đến nỗi thở dốc, Tiêu Vũ còn đưa ly nước cho chị ta: " Chị uống miếng nước đi."
Mẹ Đường: "....."
Vu Quỳnh thấy không ai nhường ai cả, nhất thời cảm thấy nhức đầu. Tiêu Vũ lấy kẹo mút, nói: "Đây không phải chuyện to tát gì, nhưng mà không ai muốn nói xin lỗi, vậy thì báo cảnh sát đi!"
Vu Quỳnh: "?????" Cô ấy quay phắt đầu nhìn Tiêu Vũ, hỏi lại: "Xin lỗi, lúc nãy chị nói gì ạ?"
Tiêu Vũ đứng dậy, mở rộng vòng tay, lớn giọng: "Báo cảnh sát đi! Chúng ta không giải quyết được mà không ai chịu nhận sai, vậy làm sao đây? Khi tôi còn nhỏ, cô giáo tôi đã dạy rằng, gặp chuyện thì tìm chú cảnh sát. Những lúc như thế này không phải là gọi cảnh sát sao?"
Vu Quỳnh: "Dạ????"
Tiêu Vũ nhìn mọi người đang ngơ ngác: "Mọi người không ai muốn thừa nhận con mình sai, mà tôi, cũng không muốn ép con mình xin lỗi vô cớ. Mỗi bạn nhỏ lại nói những lời nói khác nhau, phải làm sao đây? Lúc không biết làm sao thì chỉ biết gọi cảnh sát thôi."
Mọi người: "....."
Lâm Hồng cười khinh bỉ: "Chuyện như thế nào mà cô cũng đi báo cảnh sát." Không sợ mất mặt à?
Tiêu Vũ lấy điện thoại ra, ấn phím rồi nói: "Alo, cảnh sát phải không ạ? Tôi muốn báo án, ở đâu sao? Trường tiểu học 13...."
Mọi người: "???" Chưa ai phản ứng lại, vẫn như cũ ngơ ngác nhìn Tiêu Vũ.
Chỉ nghe Tiêu Vũ vẫn tiếp tục nói: "Chuyện gì sao? Chuyện lớn, 6 bạn nhỏ ở trường tiểu học 13 tụ tập đánh nhau. Nguyên nhân sao? Cái này phải đợi mọi người tới điều tra...."
"Cô làm cái gì thế???" Cha của Khổng Mộng Kiều, cha Khổng vội đoạt lấy đi động trong tay Tiêu Vũ ấn phím ngắt, nói: "Sao cô lại báo cảnh sát? Cảnh sát mà tới thì nói thế nào? Nói mấy đứa nhỏ vì búp bê barbie mà đánh nhau sao?"
Tiêu Vũ bị giật điện thoại cũng không có tức giận, cô ngậm lại cây kẹo mút trên tay, gật đầu: "Ừ, nói như vậy đó."
Cha Khổng: "....Cô, cô không cần mặt mũi sao?"
Tiêu Vũ xoa mặt baby của mình, bình tĩnh đáp: "Mặt tôi lớn, ném một chút cũng không sao."
Quý Huyền: "......"
Cha Khổng nghẹn lời nhìn Quý Huyền, Quý Huyền không biết phải nói thế nào...
Mẹ Đường cạn lời, nói: "Vì chuyện nhỏ này mà gọi cảnh sát, cô không sợ công an mời về đồn uống trà sao?"
Tiêu Vũ lắc tay: "Không sợ, tôi lừa họ tới trước, họ tới rồi thì sẽ phá án thôi, ai sai thì bắt người đó! Ai nói dối thì còng người đó! Tôi không nói dối, tôi chỉ là chưa nói nguyên nhân cho họ thôi."
Mẹ Bàng Thông tức đến mức suýt xỉu: "Đây là chuyện riêng tư, báo cảnh sát làm gì? May mà cô còn chưa nói tên bọn nhỏ ra, không thì mặt mũi mất hết?"
Tiêu Vũ cười ha ha ha ha, nói: "Có gì mất mặt, 6 đứa nhỏ, 2 bang phái. Tụ tập đánh nhau là thật, cách nói không thống nhất, đương nhiên là có đứa nhỏ đã nói dối. Vừa đánh nhau vừa nói dối, còn bôi nhọ bạn học, xong việc rồi thì không chịu nhận sai, cũng không chịu nói thật. Có thể thấy, đứa nhỏ đó không phải bé ngoan, nên để chú cảnh sát giáo dục một phen."
Cha mẹ Bành Văn đều có dáng người đầy đặn, lần này cả hai đều tới, bạn nhỏ mập mạp Bành Văn lúc này trốn trong lòng ngực cha mẹ run bần bật.
Lâm Hồng cũng ngơ ngác, cô ta nghĩ nói Văn Thiên Lãng mà nhận được tin tức thì chắc chắn sẽ không để yên cho cô ta. Lâm Hồng thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Văn Thiên Lãng rống giận với mình: "Cô trông con tôi như thế à!!!!"
Bởi vì, mọi người đều phức tạp nhìn Tiêu Vũ, chỉ thấy Tiêu Vũ vẫn tiếp tục nói: "Bị bắt cũng không sao, cùng lắm là ngồi trong đó hai hôm thôi."
Mẹ Đường: "....Mấy đứa bé còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể bị bắt vào đồn được chứ?"
Tiêu Vũ gật đầu tán thành: "Đúng vậy, trẻ con sai, cha mẹ chịu trách nhiệm. Lúc cảnh sát tới, bắt cha mẹ của bạn nhỏ làm sai về đồn bỏ đói mấy hôm." Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn trần nhà nói: "Vậy thì không xin lỗi cũng được, dù sao thì ai sai thì cha mẹ người đó bị bắt, vậy thôi."
Tiêu Vũ vừa dứt lời, trong nháy mắt tiếng khóc vang lên khắp văn phòng.
"Hu hu hu hu....Con không muốn cha mẹ bị bắt đi đâu!" Khổng Mộng Kiều mếu máo khóc lớn.
"Oa oa oa oa.... Chú cảnh sát sẽ bắt mẹ đi sao?" Đường Hiểu Đồng bắt lấy tay mẹ Đường khóc lóc.
"Con muốn cha mẹ cơ hu hu hu...." Bàng Thông cũng khóc lớn.
"Xin lỗi, là con sai, đừng bắt cha mẹ con! Hu hu hu hu...." Bành Văn mặc kệ đúng sai, khóc lóc xin lỗi.
"Không, là con sai, bắt con đi! Oa oa oa...." Bàng Thông cũng vội nhận lỗi.
Tiêu Vũ nhìn mấy bạn nhỏ khóc lóc, quay sang nhìn Văn Liệt không cảm xúc với Quý Du đang ngơ ngác thì hỏi: "Sao hai đứa không khóc?"
Văn Liệt cười lạnh, vô cùng vui sướng nói: "Cảnh sát tới là có thể bắt mẹ kế em đi sao? Vậy thì em không khóc nổi."
Lâm Hồng: "....."
Quý Du thì nói: "Không phải mẹ là người gọi chú cảnh sát ạ? Mẹ là người gọi, chú cảnh sát nhất định sẽ không bắt mẹ đi. Con cũng không khóc được."
Tiêu Vũ: "......"
Quý Du vừa dứt lời, mấy bạn nhỏ lại khóc to hơn.
Tiêu Vũ: "Không đâu, dù mẹ là người gọi thì cảnh sát cũng bắt mẹ đi."
Hai mắt Quý Du ầng ậc nước mắt, đau lòng hỏi: "Vi sao ạ?"
"Bạn nhỏ nào sai thì cảnh sát bắt cha mẹ bạn nhỏ đó! Liên quan gì đến ai là người gọi đâu?" Tiêu Vũ thắc mắc hỏi lại.
Vì thế, Quý Du liền gia nhập đoàn đội khóc lóc, khóc lớn: "Mẹ mới về thôi mà, con không chịu mẹ bị bắt đâu! Oa oa oa.... cha ơi, cha đánh cảnh sát đi."Quý Huyền: Vậy con kéo cha con vào à...
Danh sách chương