Sau khi kết thúc bài nhạc, David Joe nhìn Phí Vũ Đồng với ánh mắt chan chứa tình yêu: "Hay không?"

Phí Vũ Đồng liền nói: "Hay lắm!"

David Joe xí hổ nhìn cô ấy: "Nếu em thích nó, anh rất hạnh phúc."

Phí Vũ Đồng sửng sốt: "Đương nhiên là tôi rất thích."

Tiêu Vũ không quan tâm mà lại hỏi Quý Huyền: "Hôm nay công ty ít việc lắm à?"

Quý Huyền gật đầu, anh nhớ ra cái gì đó, hỏi Tiêu Vũ: "Hôm nay anh nhận được một tài liệu từ giám đốc bộ phận."

Tiêu Vũ không để ý nói qua loa: "Ừ." Cô nhìn Từ Hạo Thiên đang bẻ ngón tay chuẩn bị chiến đấu cho tình yêu đời mình, trong lòng cười lăn lộn.

Quý Huyền nói: "Công ty anh đang đầu tư cho bộ phim truyền hình 《Lắng nghe cuộc sống 》, định hỏi em có muốn đi thăm ban không?"

Tiêu Vũ ngạc nhiên, quay đầu hỏi: "Bộ phim《Lắng nghe cuộc sống 》?"

Quý Huyền bình tĩnh: "Đúng vậy, bộ phim nói về cuộc đời đầy thăng trầm của người phụ nữ đã dành cả đời cho piano, cả đời lên lên xuống xuống cùng kiên trì tiến tới."

Tiêu Vũ thắc mắc: "Phim thần tượng* à?"

*Phim thần tượng là phim có dàn diễn viên đẹp và có nhiều fan, ko quan tâm nhiều tới diễn xuất nói chung dùng những yếu tố như diễn viên đẹp, nhạc phim hay, cảnh đẹp, quần áo đẹp để thu hút người xem. Nội dung thì thường là các chuyện tình lãng mạn.

"Phim thần tượng?" Quý Huyền không nghĩ Tiêu Vũ sẽ hỏi câu này, anh ngẩn người rồi bình tĩnh gọi cho Ban Trinh Diệp: "Bộ phim 《Lắng nghe cuộc sống 》đã nộp đơn xin thêm ngân sách vào sáng nay là phim thần tượng à?"

Tiêu Vũ: ".....Anh gọi điện thoại hỏi làm gì, em chỉ thuận miệng hỏi thôi."

Quý Huyền ra dấu nói Tiêu Vũ im lặng, nghe bên điện thoại một lúc rồi nói: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ tới đoàn phim vào chiều nay rồi sẽ quyết định xem có nên đầu tư thêm vốn không. Việc này, cô không cần thông báo cho bên dưới đâu."

Quý Huyền cúp máy rồi nghiêm túc nói cho Tiêu Vũ: "Bọn họ nói đó là phim thần tượng."

Tiêu Vũ đứng hình mất 5s rồi hỏi: "Phim thần tượng mà mang nội dung học đàn cả đời? Thà nói chuyện tình piano nghe còn hợp lý hơn."

Quý Huyền nhíu mày, nghĩ nói: "Phim thần tượng bây giờ đều phải như thế à?"

"Không." Tiêu Vũ đáp lại

Lông mày Quý Huyền thả lỏng thì nghe Tiêu Vũ nói tiếp: "Các bộ phim thần tượng trước đây đều như thế."

Quý Huyền chỉ có thể nói: "Anh không rõ lắm, lúc anh chưa tốt nghiệp cấp ba đã tòng quân rồi mà bộ đội thì không cái mấy bộ phim thần tượng."

Tiêu Vũ nghe vậy thì vui vẻ, hỏi anh: " Í! Vậy anh cũng mới tốt nghiệp trung học à?""Không." Quý Huyền đáp: "Anh tốt nghiệp đại học rồi."

Ủa, không phải vừa nãy nói là chưa tốt nghiệp cấp 3 đã tòng quân mà? Tiêu Vũ thắc mắc: "Vậy sao anh nói anh tốt nghiệp trung học rồi tòng quân luôn?"

Quý Huyền cười cười, búng trán Tiêu Vũ: "Em chưa nghe đại học quân sự bao giờ à? Anh tòng quân được một năm thì bộ trưởng của anh đã đăng kí đại học giùm anh, nên anh đi học."

Tiêu•bị cười nhạo•Vũ xoa xoa cái trán của mình, làu bàu không phục: "Tốt nghiệp đại học quân sự lại đi làm tổng tài."

"Vậy em có muốn đi thăm ban hay không?" Quý Huyền hỏi.

Tiêu Vũ lập tức gật đầu: "Đi đi đi, đi đi đi." Dù sao Quý Huyền nói chuyện đi khảo sát nhẹ nhàng như vậy mà mình thì đời trước dù gì vẫn là một nữ diễn viên tuyến 18, lòng yêu thích với nghệ thuật vẫn có, mình đi xem cũng tốt. Tiêu Vũ thoải mái nghĩ.

Phí Vũ Đồng hỏi: "Thưa cô, vậy em thì sao?" Cô ấy tay cầm nhạc phổ, không biết làm gì, hôm nay không học sao? "Em đi cùng luôn! Vừa nãy em không nghe anh ấy nói sao! Bộ phim《Lắng nghe cuộc sống 》là bộ phim đề tài âm nhạc, chúng ta tới đoàn phim, có khi sẽ gặp được tài năng âm nhạc nào thì sao, bơm thêm máu, để biubiu* của chúng ta được buff lên." Tiêu Vũ hưng phấn nói.

*Biu: Ngôn ngữ mạng Trung, có nghĩa là niềm đam mê (hoặc tốc độ). Theo tui thì ý của chị nhà là để tăng niềm đam mê âm nhạc của chị và Vũ Đồng lên. Nguyên cv: "qua bên kia không chuẩn còn có thể gặp phải cái gì âm nhạc đại năng, cấp thêm chút huyết, chúng ta buff liền biubiu hơn nữa đi."

Phí Vũ Đồng bị lây sự hưng phấn của Tiêu Vũ liền gật đầu: "Vậy em cũng đi theo."

Từ Hạo Thiên chớp lấy cơ hội: "Để tôi chở mọi người đi."

Quý Huyền: "......." Sao không ai hỏi ý anh vậy? Mấy người này.....

Mà đại sư piano Phú Tuệ cùng vương tử piano David Joe ngơ ngác ngồi bên kia, nhìn mấy người bọn họ vui vẻ bàn chuyện đi chơi.

Thế là....

Khi chú Lâm thấy 5 con người đi theo sau Quý Huyền thì có chút bối rối, nói: "Không đủ chỗ...."

Ông khó có thể tượng tưởng được cảnh 5 người này chen chúc nhau trên ghế sau của xe ông chủ. Điều này....coi như là mất hết mặt mũi luôn, mất! hết!

Tiêu Vũ xua tay nói: "Không sao, Hạo Thiên sẽ lái xe chở chúng tôi."

Chú Lâm liền nói: "Hôm nay Hạo Thiên không đi học sao?"

Tiêu Vũ cười hì hì, nhìn Phí Vũ Đồng nói: "Cậu ấy sẽ xin nghỉ để chở chúng tôi đi."

Chú Lâm không muốn đứa nhỏ nghèo khổ này phải nghỉ học,ông liền nói: "Hay là Hạo Thiên lái xe về trước đi, chúng ta có thể đặt Didi."

*Didi (滴滴)- Didi Chuxing: Ứng dụng gọi xe hàng đầu Trung Quốc.

Tiêu Vũ lại đứng hình mất 5s, nhìn chú Lâm hỏi: "Chú Lâm, chú cũng biết Didi sao?"

Mà Từ Hạo Thiên thì từ chối với khuôn mặt chính trực : "Chú Lâm, không cần gọi Didi đâu ạ, hôm nay cháu không có tiết, năm tư đại học vốn rất ít tiết. Cháu xem thời khóa biểu rồi, hôm nay không có tiết."

(Nguyên cv: "Ta đều là ở đầu lý lịch sơ lược", cần help~)

Chú Lâm nghe vậy liền không nói gì nữa.

Từ Hạo Thiên chở Phí Vũ Đồng và Phú Tuệ, còn Quý Huyền và Tiêu Vũ đi xe của chú Lâm, bắt đầu xuất phát.

(Ủa, vậy David Joe thì sao? )

《Lắng nghe cuộc sống 》là một bộ phim thần tượng đô thị cho nên không cần phải đi đến nơi nào xa xôi để quay phim, còn cảnh thi đấu ở nước ngoài thì cũng có thể quay trong nước.

Đạo diễn bộ phim tên Thái Quân, là một đạo diễn thâm niên với hơn 10 năm gắn bó với nghề, danh tiếng cũng tốt, trong tay có ít nhất có 8 bộ phim thần tượng hot. Trước bộ phim 《Lắng nghe cuộc sống 》, ông ấy được nhận giải thưởng «Đạo diễn xuất sắc nhất năm».Dù đây chỉ là một giải thưởng của cuộc thi nhỏ thôi, nhưng ban tổ chức là nhà đài nổi tiếng,nên dù không được đánh giá cao nhưng Thái Quân cũng khá nổi tiếng.

Nghe nói có 7 nhà đầu tư, trong đó Quý thị là nhà đầu tư lớn nhất. Ngoài ra còn ba nhà đầu tư lớn và ba nhà đầu tư nhỏ khác. Một trong nhà đầu tư nhỏ là nhà sản xuất Trịnh Trí Mẫn. Vốn dĩ là đã gom đủ tiền vốn, ai ngờ lại có nhiều chi phí phát sinh khác, làm tiền vốn cạn dần.

Bởi vậy, sau khi bàn bạc, thì đoàn phim quyết định nộp đơn xin tăng ngân sách lên các công ty đầu tư.

"Ôi chao ôi, lạnh quá đi." Phó đạo diễn Vinh Triết Phương run rẩy ôm cơ thể nói: "Hai hôm nay, trời lạnh hẳn."

Thái Quân gật đầu, lo lắng nói: "Không biết bên đầu tư có chịu thêm tiền không nữa."

Vinh Triết Phương ngồi bên cạnh Thái Quân nói: "Đừng ôm hy vọng quá lớn, ông cũng phải biết, tiêu tiền thì dễ lấy tiền thì khó."

Thái Quân hút một điếu thuốc lá, gật đầu: "Nếu chi phí thuê người không cao như vậy thì đâu xảy ra vấn đề."

Vĩnh Triết Phương vỗ vai ông: "Giá thị trường giờ nó vậy đấy, đâu còn cách nào khác. Với lại, cô nữ chính lại đòi thêm tiền thù lao nữa."



Nói đến đây, mặt Thái Quân đen như than vậy: "Ầy....Chung Giai Hách ỷ mình hot rồi mới dám làm vậy, không nhớ tới lúc ký hợp đồng, cô ta chỉ là một nữ diễn viên không chút tiếng tăm gì, kêu cha gọi mẹ nói muốn quay bộ phim này. Nếu không phải hình tượng của cô ta hợp với bộ phim cộng thêm kỹ thuật diễn không tồi, thì sao tôi lại chọn cô ta chứ? Ai mà ngờ được, cô ta lại hot lên nhờ một web-drama."

Thái Quân dập điếu thuốc, lại nói: "Loại người như thế, không thể tiến xa hơn được đâu. Mới nhờ một bộ web-drama mà hot đã dám quay đầu đòi thêm tiền thù lao,... nếu không vì bộ phim sắp quay, không kịp tìm diễn viên khác phù hợp.....Hây da, không nói nữa."

Vinh Triết Phương cười nói: "Không có việc gì, ăn mệt một lần mắt sáng cả đời, cô ta chính là một đứa ngốc, xem thử xem sau khi quay xong bộ phim này còn đoàn phim nào dám nhận cô ta không?"

Thái Quân nói tiếp: "Cô ta quá nóng vội rồi."

Vinh Triết Phương vỗ vai Thái Quân rồi quay đầu nói với bên kia: "Bắt đầu quay, bắt đầu quay, tất cả chuẩn bị."

Mọi người đang ăn cơm nghe vậy, vội buông hộp cơm xuống, tập hợp lại, đoàn phim lại ồn ào hẳn lên.

Chung Giai Hách khó chịu đặt hộp cơm xuống, nói với người đại diện: "Sao nhanh vậy? Mới được nghỉ nửa tiếng thôi đấy."

Người đại diện nhìn xung quanh, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đừng nói nữa,nói quay thì quay. Em ngoan ngoãn quay xong bộ phim này đi, chúng ta sẽ sử dụng nó tuyên truyền cho mọi người tốt. Quay tốt thì em sẽ bạo hồng."

Chung Giai Hách buông hộp cơm mới ăn được 1/3 xuống: "Em biết, sao em không hiểu chứ? Cũng may mà hồi trước em có học violon nên mới dành được nhân vật này."

"Đúng đúng đúng, bà nội của tôi ơi, nhanh chân lên nào! Tranh thủ tuổi xuân,kiếm tiền đầy túi."

Chung Hách Giai gật đầu.

Những người khác đã tập hợp bên đạo diễn, Thái Quân nói về lịch trình quay chiều nay.

Chung Giai Hách thủ vai một cô gái có thiên phú dị bẩm, dần dần leo lên đỉnh chóp của học viện âm nhạc thiên tài, đồng thời hốt luôn hot boy trường về nhà.

Cảnh quay chiều nay là cảnh đấu solo giữa nữ chính và đàn chị nữ phụ do Phương Phỉ thủ vai.

Đây là một bộ phim chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết mạng nổi tiếng, tình tiết này trong tiểu thuyết được gọi là ngũ thải ban lan. Chắc có ý muốn nói tình tiết này giống như món ăn trong bộ truyện Tiểu đầu bếp cung đình* vậy, mở nắp ra là hào quang sáng chói 4 phương.

*Ngũ Thải Ban Lan: 5 màu: vàng, xanh, đỏ, trắng, đen. Dùng để mô tả màu sắc rất rực rỡ và phong phú. Ý của tác giả là đây là tình tiết nhiều cảm xúc.

* Tiểu đầu bếp cung đình (Litter Master): Bộ truyện về đề tài ẩm thực Trung, trong truyện và anime thì các cảnh mở nắp đậy món ăn thì sẽ có ánh sáng chói loá 4 phía trước khi show món ăn như thế nào. Ý tác giả muốn nói là khi nv9 của bộ phim khi đánh đàn, hào quang (nữ chính) toả ra.

Theo kế hoạch, máy quay sẽ lia xung quanh nữ chính đang đánh đàn rồi quay thêm cảnh các diễn viên quần chúng say sưa lắng nghe, cuối cùng là bên bộ phận hậu kỳ ghép nhạc vào.

Cảnh này yêu cầu diễn viên phải phiêu một chút và camera sẽ quay cái phiêu đó.

Chung Giai Hách đứng ở giữa một vòng tròn, để đàn violon lên vai trái, làm vẻ đang phiêu~. Mà Phương Phỉ thì ngồi trước đàn piano, đánh đàn một cách điên loạn, thành công tạo ra khung cảnh xấu hổ vì các nốt nhạc không hề liên kết với nhau.

Chung Giai Hách đúng là có học violon, nhưng mà cô ta chỉ đạt đến trình độ sơ cấp thôi, cho nên hoàn toàn bị cuốn theo lối chơi ma quỷ của Phương Phỉ*.

Vì vậy, khung cảnh hiện tại như bãi chiến trường vậy, không rõ địch ta là ai.

Tiêu Vũ đứng sau lưng đạo diễn nói với vẻ mặt khiếp sợ: "Đệt mợ nó....Khó nghe vl."

Thái Quân định nói đồng ý thì phát hiện ông chưa nghe giọng này bao giờ, liền quay lại nhìn thì thấy một cô gái mặt baby, để kiểu tóc hoa lê*, mặc chiếc váy len dài màu vàng phối với áo khoác cao bồi, đi tất chân màu da và đôi giày thể thao trắng, tầm khoảng 18,19 tuổi.

*Kiểu tóc hoa lê: Kiểu tóc có những lọn xoăn bồng bềnh xếp lớp một cách khéo léo, tự nhiên, tạo thành những chùm bông lê đẹp mắt và vô cùng độc đáo.

Trông có vẻ mới chỉ là học sinh, nhưng đây là phim trường, nếu đứng ở đây hẳn là diễn viên của phim trường này rồi.

Thái Quân không biết Tiêu Vũ, cũng chắc chắn cô không thuộc đoàn phim của ông, ông lạnh lùng hỏi: "Cô là ai? Sao lại đoàn phim của chúng tôi?"

Tiêu Vũ chớp chớp mắt hỏi: "Đây là đoàn phim《Lắng nghe cuộc sống 》sao?"

Thái Quân gật đầu: "Đúng vậy."

Tiêu Vũ thở phào: "May ghê ~ Cuối cùng cũng tìm được rồi, tôi hẹn gặp với bạn ở đây."

Đạo diễn: "......" Mấy cô tới đây để chơi?

"Tôi không quan tâm đến cô hay bạn cô, mời cô đi ra khỏi đoàn phim này." Thái Quân phất tay nói.

Tiêu Vũ nói lại: "Ông nghĩ tôi ngốc sao! Nơi này tràn đầy tạp âm gây ô nhiễm môi trường, nếu không phải bạn tôi hẹn ở đây thì tôi cũng chẳng thèm tới đâu."

Đại đạo diễn đã đoạt giải - Thái Quân: "......."

Ông nhìn Tiêu Vũ, trong lòng chỉ muốn hỏi cô nàng lạ mặt này rằng: muốn đánh nhau hả? Sao tôi không biết bài đàn khó nghe được? Bộ cô không thấy tôi nhét bông gòn vào tai à? Bộ cô cho rằng tôi không biết sử dụng hậu kì sao? Mẹ nó chứ ông đây đâu còn biện pháp nào khác? Đào đâu ra một cao thủ âm nhạc được? Tôi cần lời khuyên của cô sao? Cô còn dám nhắc nhở tôi những 3 lần!

"Đúng rồi, mọi người định xài thế thân à? Quay cái tay của thế thân rồi ghép vào đúng không?"

Thái Quân: "Ừ! Sao?"

"Không có gì đâu, chỉ là tôi nghĩ rằng mọi người đã rất khó khăn rồi nay lại phải nghe âm nhạc....như thế này." Tiêu Vũ thở dài, tám chuyện với đạo diễn: "Lúc tôi diễn kịch í, cái nào tôi không biết thì trước khi bấm máy, tôi cũng phải học sao cho biết tí sơ múi, còn ông không để vai nữ phụ đi học piano à?"

Thái Quân ba chấm nói: "Lát nữa giáo viên nhạc viện mà tôi mời làm thế thân sẽ tới,khi đó sẽ cho quay cận cảnh tay cô ấy, còn hỏi gì nữa không?"

"Đừng nói như vậy chứ! Ông xem đi, trong kịch bản ghi rõ ràng chỗ này phải đàn âm C trưởng, là nốt cao nhưng tay cô ấy lại bên phím nốt thấp. Mà chỗ cần đánh nốt thấp thì lại để tay ở bên phím nốt cao. Ôi my chuối, có phải diễn viên này toàn né đáp án đúng* không vậy?"

* Ý là đánh sai hoàn toàn.

TháI Quân bùng cháy, mắng: "Đây chỉ một bộ phim thần tượng thôi, để ý nhiều làm gì?"

Tiêu Vũ tận tình khuyên nhủ: "Ông xem, tôi mới nói 1-2 câu ông đã quạo rồi."

"Ai vui cho nổi?????" Thái Quân tức giận nói.

"Tôi chỉ là đề xuất ý kiến thôi mà! Không phải bộ phim võ hiệp năm ngoái ông làm rất nghiêm túc đó à, cho nên mới đoạt giải thưởng. Sao ông cũng nghiêm túc như khi đó đi?"Tiêu Vũ hỏi.

"Mấy cô diễn viên không chịu học, tôi đâu còn cách nào!!!!" Thái Quân tức hộc máu, không biết nàng này chui ra từ đâu mà cứ khoa tay múa chân cho ông thế!!!!!"

Cô nghĩ ông đây không biết sao? Nhưng đạo diễn có nói mà diễn viên không nghe! Bộ phim võ hiệp năm ngoái, diễn viên toàn là người mới, mà người mới thì chỉ sợ mình chưa đủ nỗ lực thôi, ông nói gì làm nấy. Còn lần này đó hả, toàn những con cáo già, nói có nghe mà không thèm làm.

"Sao mấy cô ấy không học?" Tiêu Vũ ngây thơ hỏi.

"Sao tôi biết được!!!!"

"Ách....Đạo diễn, Thái đạo....sao anh lại cãi nhau với người ta thế? Với lại, cô ấy là ai?" Phó đạo Vinh Triết Phương đứng bên cạnh hỏi.

Lý trí của Thái đạo đã online, đồng thời cũng phát hiện mọi người đang im lặng nhìn ông, nhìn ông và mặt baby cãi nhau. Thái đạo cũng nghẹn họng, tự nhiên vô duyên vô cớ ông lại bị mặt baby kích động, lại còn cãi nhau thật lâu với cô nàng.

Mặt baby cũng nhìn xung quanh nói: "Không cần quan tâm tới tôi, mọi người cứ làm chuyện của mình đi, tôi ở đây để chờ bạn thôi."

"Không được chờ ở đây, đi ra ngoài đi." Vinh Triết Phương sợ đại đạo diễn Thái Quân lại bị cô nàng này kéo vào vòng xoáy cãi nhau nữa nên phất tay đuổi Tiêu Vũ đi.

Tiêu Vũ núp sang một bên nói: "Tôi không thể đi! Tôi đi rồi bạn tôi sẽ không thấy tôi. Mọi người diễn của mọi người, tôi xem của tôi, sẽ không làm phiền mấy người đâu, tôi sẽ không nói chuyện với đạo diễn nữa."

Vinh Triết Phương cạn lời: "Không phải là chuyện cô có nói hay không, mà vấn đề chính là chúng tôi quay phim trong bí mật, chưa công bố gì với truyền thông đâu. Cô ở đây sao tụi tôi quay phim được?"

Tiêu Vũ bị phó đạo đẩy ra ngoài, cùng lúc đó Thái Quân nhận được một cú điện thoại nên không đi theo tiễn Tiêu Vũ. Kết quả là mới nghe được hai câu, mặt ông ấy đổi sắc, vội nói với Vinh Triết Phương: "Đợi...đợi đã, à ờ,..để cô gái đó đứng một bên quan sát đi."



Vinh Triết Phương nhìn Thái Quân với khuôn mặt chấm hỏi mà Thái Quân lại điên cuồng chớp mắt với anh ta, chớp mắt bí mật mà ai cũng thấy....

Vinh Triết Phương: ".....Được rồi, vậy cô đứng trong góc nhé?"

Tiêu Vũ nhếch môi cười: "Được thôi." Rồi nhấc chân đi ra góc đứng.

Vinh Triết Phương đi tới chỗ Thái Quân hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Mới nhận được tin ngầm, ông chủ Quý thị phái người tới đây khảo sát để xem thử chúng ta có tham ô tiền không, tiền được sử dụng hợp lý không. Mà cô học sinh đó, hình như thời gian xuất hiện quá trùng hợp ngẫu nhiên không? Không biết có phải là giám sát viên từ Quý thị không?" Thái Quân liếc trộm Tiêu Vũ thì thấy Tiêu Vũ nhìn ông cười một cách kỳ bí.

Thái Quân run rẩy nói: "Tôi đoán cô ta chính là giám sát viên, nhìn nụ cười của cô ta kìa, không hề đơn giản đâu."

Vinh Triết Phương cũng quay đầu lại, nhìn Tiêu Vũ một chút rồi quay đầu lại nói: "Tôi không thấy cái gì cả! Nhưng mà, ông nói đúng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chúng ta nên cẩn thận."

Họp bàn xong, hai người họ tiếp tục công việc quay phim của mình. Tiêu Vũ nhìn một lúc rồi alo cho Quý Huyền.

Bên kia nhanh chóng nhấc máy, Tiêu Vũ vừa nhìn vừa nói: "Nói trước nha! Em đang làm công cho anh nên xong xuôi anh phải trả lương cho em đấy! Em tiếp xúc với đạo diễn rồi, trông ông ấy không phải kiểu người sẽ tham ô hay nhận hối lộ gì đâu, đương nhiên đây chỉ là phán đoán của em thôi. Ngoài ra,đạo cụ khá tốt, chắc giá không nhỏ. Em nghĩ phần lớn tiền đều bị các minh tinh cuốn đi....Cái gì! Anh biết? Anh biết mà hỏi em nhiều thế làm gì?"

Quý Huyền để Tiêu Vũ đi vào trước, chủ yếu để xem tình hình của đoàn phim. Trừ phí thù lao minh tinh thì nếu muốn biết tiền được sử dụng ở hạng mục nào thì nhìn lúc quay phim là biết. Ví dụ như,nếu đạo diễn thích món hời, thì sẽ sử dụng phông nền xanh. Còn nếu đạo diễn thích cảnh chân thật, thì có khi sẽ làm luôn mô hình tàu. Hai hướng đi này sẽ có cách biệt rất lớn về chi phí.

Sau khi quay hai cảnh, đạo diễn cho mọi người nghỉ giải lao, Tiêu Vũ thấy thế liền đứng dậy tới nhóm nhân viên công tác đang nghỉ ngơi. Cô muốn xem thử liệu minh tinh nào có yêu cầu phải có nơi nghỉ tốt đắt tiền không. Khi nãy, lúc ở trên xe, Quý Huyền đã nói với cô rằng, Quý thị đã đầu tư vào đây 8000 vạn, một con số không hề nhỏ.

*8000 vạn = 80 triệu tệ = 265,391,708,000 VNĐ.

Chưa kể đến các nhà đầu tư khác, đây chỉ một bộ phim thần tượng, cho dù cần phải thuê dụng cụ cũng như giáo viên từ bên nhạc viện đi chăng nữa, mấy chục triệu cứ vỗ cánh mà bay như thế được.

Có thể đoán, 1000 vạn đã bị tham ô.

Nhưng ai đã ăn số tiền này thì không biết. Tóm lại, đoàn phim đã yêu cầu Quý thị đầu tư thêm 1000 vạn, nhưng nếu thật sự có người tham ô, đầu tư bao nhiêu cũng không đủ.

Huống chi, anh đầu tư là để kiếm tiền, chứ không phải để người nào đó có tiền riêng.

Còn nếu tiền không bị tham ô, thì chắc chắn có gì đó lạ lùng trong đoàn phim. Mà Quý Huyền anh là nhà đầu tư lớn nhất, nhất định sẽ có người trong đoàn phim biết mặt anh, cho nên khi nãy mới bảo Tiêu Vũ đi vào xem trước. Ai ngờ người phụ nữ này lại....từ chối.

Cuối cùng,người phụ nữ này tự mình định giá, 1 tiếng 200, rồi còn đòi thêm chút đỉnh. Đạt được thoả thuận thì mới tung tăng tung tẻ đi vào đoàn phim, lúc ấy Quý Huyền muốn bắt cô vợ trước lại, đàn áp một trận.

Này! Vì 200 tệ mà em làm sẵn sàng làm như vậy sao? Làm như vậy à? Sẵn sàng lấy lòng chồng trước là anh sao!

*200 tệ = 664.000 VNĐ

Tiêu Vũ cúp máy,chân cũng vừa bước đi tới chỗ Chung Hách Giai đang nghỉ ngơi luôn. Chung Hách Giai nằm xem kịch bản trên ghế nhựa màu trắng, lót một lớp đệm lông cũng trắng.

Tiêu Vũ nhìn cô ta, cô ta cũng nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ lại nhìn cô ta, cô ta lại nhìn Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ mộng bức, nhìn cái gì mà nhìn?

"Tiêu Vũ?" Chung Giai Hách hỏi.

Tiêu Vũ ngạc nhiên, nhìn người phụ nữ trước mặt mình thật lâu, ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi: "Cô là Chung Giai Hách đúng không?"

"Trời ạ, là cô thật à?"

Tiêu Vũ cười ha ha nói: "Đúng vậy."

Chung Giai Hách lập tức đứng lên lôi kéo Tiêu Vũ nói: "Này, sao cô lại nghỉ học vào năm cuối thế? Thầy cô nói họ không liên lạc được với cô, địa chỉ trên tờ thông tin chắc là địa chỉ nhà cũ của cô nhỉ? Nghe nói khi thầy cô tìm đến, cô đã chuyển đi nơi khác."

Tiêu Vũ cười cười, Thái Quân từ đằng xa nhìn thấy cô gái lạ mặt cùng diễn viên chính đang nói chuyện, thì vội đi bộ về hướng này, làm bộ hỏi: "Trùng hợp quá nhỉ, hai người biết nhau à?"Chung Giai Hách cười trả lời: "Bạn học cũ của tôi. Chúng tôi đều học trong học viên nghệ thuật, tôi bên khoa violon, còn cô ấy bên khoa piano."

Thái Quân sửng sốt: "Cô ấy không phải làm bên Quý thị à?"

"Quý thị?" Chung Giai Hách sửng sốt, cười to: "Sao có thể chứ. Ha ha ha ha....Cha mẹ cô ấy đều đã qua đời, bơ vơ một mình, nghe nói là đang sống nhờ nhà bạn của cha. Đại học còn chưa tốt nghiệp, lại nghe nói là bị đuổi ra khỏi nhà. Sao có thể đến Quý thị được chứ, đúng không Tiêu Vũ?"

Thái Quân: "......"

Tiêu Vũ: "......" Có vẻ như mối quan hệ của hai người rất bình thường.

"Sao không nói gì?" Chung Giai Hách hỏi.

Tiêu Vũ: "....." Cô nói xem tôi nên nói cái gì?

Thái Quân: ".....Khụ, hoá ra cô đúng là người ngoài, vậy mới cô ra ngoài."

Tiêu Vũ: "......"

"Đừng đừng đừng, sao lại nói là người ngoài, cô ấy là bạn học của tôi đấy thôi? Nè, Tiêu Vũ, cô có biết ai là người thế thân cho piano không? Chính là Bối Tuệ, thường xuyên đứng đầu bên khoa của cô đấy! Cô ấy được giữ lại làm giáo viên trường mình, là tôi giới thiệu cô ấy cho đoàn phim này đấy! Để tôi gọi cô ấy qua đây, từ từ, tôi phải nhắn trên Wechat....." Chung Giai Hách không để cho người khác mở miệng, nói một lèo rồi cúi đầu nhắn Wechat với người mà Tiêu Vũ không hề có tí ấn tượng nào.

Sau khi gửi tin xong, Chung Giai Hách lại hỏi: "Nè, anh bạn trai có tiền của cô đâu rồi? Ấy, lỗi của tôi, tôi quên mất sau khi rời đi, chắc anh ta cũng không theo cô đâu nhỉ? Vậy cô có tình yêu mới chưa? Với lại, sao cô lại tới đây? Ha ha ha ha....tôi kể cô nghe, lúc nghỉ hè í, web-drama tôi đóng đã hot đó, chắc cô cũng biết nhỉ!"

Tiêu Vũ lạnh lùng trả lời: "Không biết." Nguyên chủ đã không xem TV mấy năm nay rồi, tài khoản Weibo thì không có, sao có thể biết được cái web-drama nào hot được.

Quỷ mới biết cô ta hot, không phải cô nàng đang khoe khoang đó chứ?

"Cô không biết?????" Chung Giai Hách không thể tin được hỏi lại: "Không thể nào! Tên tôi ở trên hot search đó!"

"Há há há! Tôi cùng zậy đó!" Tiêu Vũ không nhịn được phản bác lại.

"Cái gì???? Cô cũng lên hot search? Vậy người phụ nữ bị tai nạn liệt người thật sự là cô à? Trời **, thật không vậy? Vậy cô có con trai thật à?" Chung Giai Hách không tin hỏi.

"Tôi còn có con gái nữa đấy!" Tiêu Vũ vẫn lạnh lùng nói.

Chung Giai Hách chép miệng, quan sát Tiêu Vũ từ trên xuống: "Mới có mấy năm thôi đấy mà đã sinh hai đứa? Cô mới 25 thôi mà đã là mẹ của hai đứa nhỏ rồi à? Cuộc sống mới bắt đầu thôi đấy."

Mà Thái Quân lại khiếp sợ nhìn Tiêu Vũ: "!!!!" ĐM, 25 tuổi??? Thật à??? Nhìn kiểu gì cũng chỉ giống học sinh cấp 3 thôi đấy.

Lúc này, cô nàng Bối Tuệ mà Chung Giai Hách vừa nhắn tin đã tới. Bối Tuệ thật sự là một mỹ nhân, mỹ nhân mang vẻ đẹp thanh thuần, ngay cả trong giới giải trí cũng được xếp là hàng mỹ nhân đẹp trung bình cao.

Bối Tuệ thấy Tiêu Vũ, trong mắt loé lên sự đắc ý, đi tới chào hỏi: "Tiêu Vũ, lâu rồi không gặp."

Tiêu Vũ gật đầu, Chung Giai Hách liền nói với Bối Tuệ: "Tôi nói với cô tin này, Tiêu Vũ đã sinh hai đứa nhỏ rồi đấy."

Bối Tuệ sửng sốt, rồi dùng vẻ mặt thương hại nhìn Tiêu Vũ: " Người phụ nữ bị tai nạn liệt người thật sự là cô à?"

"Đúng vậy." Tiêu Vũ vẫn lạnh lùng đáp lại, cô muốn xem thử hai mẻ này còn nói được gì nữa.

Sau đó, cô nghe hai người đối diện cười há há há nói: "Không nghĩ cô đã sinh hai đứa nhỏ! Chúc mừng, chúc mừng đã được làm mẹ nhé!"

Nhìn thấy những biểu hiện hả hê của họ, kiểu như "Tôi còn đang tung tăng trên hoa lá còn cô đã bị trói buộc bởi gia đình, thật bất hạnh làm sao". Tiêu Vũ liền đáp trả: "Về sau tôi đã đăng bức ảnh phòng khách nhà tôi, hai người thấy chưa?"

Chung Giai Hách: "......"

Bối Tuệ: "......"

Tiêu Vũ: "A ha ha ha ha..." Vậy mấy thím đắc ý cái gì? Não tự động quên bà đây có tiền? Kết hôn sớm thì sao? Người ta dùng tiền để trói buộc bà đấy, ok?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện