Chiều ngày 17 tháng 9 năm 2013.

Nhà tang lễ thị trấn Đào Nguyên.

Chúng tôi đến huyện làm tạm bát mì tôm, uống vài ngụm nước khoáng, rồi đi thẳng đến nhà tang lễ nơi đặt xá.c của Vu Na. Có hai tốp người đã đến đó đợi chúng tôi từ trước. Một tốp là chồng của Vu Na tên Lý Cường Sinh và bà mẹ chồng tên Hách Thúy, chính là hai người đã khăng khăng đòi giám định lần hai để đạt được mục đích là khoản tiền bồi thường khổng lồ, nhân tâm đằng sau hành vi này khiến người khác phải ngán ngẩm.



Lý Cường Sinh rất lùn, nhưng khá vạm vỡ, là một người đàn ông mang đậm chất địa phương, công tác trong chính quyền thị trấn Đào Nguyên. Vóc dáng của Hách Thúy và con trai của bà ấy sêm sêm nhau, mặt vừa to vừa tròn, mắt híp, trông như một quả bóng thịt được rạch hai khe. Hai mẹ con bà ấy tranh nhau bắt tay chúng tôi, cười nhăn nhở, không nhìn ra nỗi đau của người mất vợ mất con dâu. Tôi nghĩ đến việc báo cáo giám định th.i th.ể của mình bị bọn họ đem đi đổi lấy tiền, trong lòng lại cảm thấy khó chịu mà không sao diễn tả được.

Vẫn còn hai người nữa ở trong đây, không ngờ lại là con bé Trình Giai âm hồn bất tán và một người đàn ông lạ mặt. Điều đó khiến tôi không nén nổi cơn giận. “Sao em lại ở đây? Ai đã tiết lộ thông tin cho em? Trở về chị sẽ yêu cầu Sở xử lý nghiêm kẻ nào đã làm lộ bí mật ra bên ngoài.”

Trình Giai cười xòa, đáp: “Chị, xem chị lại không vui kìa, cũng là bất đắc dĩ vì công việc mà thôi, vụ tai nạn ngoài ý muốn liên hoàn này đang rất được dư luận chú ý, em đã chọn đề tài rồi báo lên Đài truyền hình rồi, làm việc gì thì cũng phải đến nơi đến chốn.” Cô ấy thấy tôi quan sát người đàn ông đứng bên cạnh với thái độ không mấy hòa khí, liền giới thiệu, “Đây là Tề Đại Chí, là bạn học hồi phổ thông của em, mở một công ty chiến lược kinh doanh, bao gồm các mảng quan hệ công chúng đến mua bán bất động sản, quen biết rộng. Chủ đề lần này ban đầu là do cậu ấy giúp em chọn, là một người nhiệt tình, chuyện gì ở huyện Đào Nguyên mà không hiểu, chị cứ hỏi cậu ấy.”



Tôi nhăn mặt đáp: “Phó giám đốc Sở huyện đang đứng bên cạnh chị đây, còn phải hỏi người khác nữa à.” Cái cậu Tề Đại Chí này dáng người cao to, khôi ngô tuấn tú, thái độ với Trình Giai rất mờ ám, tôi vừa nhìn là biết quan hệ hai đứa nó không bình thường.

Tính khí của Tề Đại Chí lại rất hiền, cười híp mắt đưa tay ra bắt, nói: “Chị là Thục Tâm đúng không ạ? Trình Giai đã kể với em rất nhiều về chị, nói chị vừa xinh lại còn giỏi, ban đầu em còn tưởng cô ấy nói quá, hôm nay được gặp, quả là danh bất hư truyền.” Cậu ta cứ tưởng là mình ăn nói khéo léo, nào biết tôi cực ghét cái loại đàn ông ẻo lả ăn nói đường mật giả tạo. Thế là tôi vờ như không nghe thấy, ngoảnh đầu nói với Từ Đại Khánh, bỏ mặc cậu ta.

Thực ra, bình thường tôi không xấu tính như thế, chỉ là hôm nay bị một loạt những sự việc vần cho phát bực.

Một hàng người bước vào nhà tang lễ, Trình Giai và Tề Đại Chí bị tôi chặn lại ở quần tiếp đón, không cho bọn họ tiếp cận với th.i th.ể. Nét mặt của Trình Giai không vui, nhưng cũng chẳng làm được gì. Hách Thúy và Lý Cường Sinh cũng không muốn nhìn thấy th.i th.ể, bảo là sợ. Chỉ có tôi và Khả Hân, Từ Đại Khánh bước vào phòng chứa xá.c.

Kéo tủ chứa xá.c ra, trông thấy một th.i th.ể tím tái, hai mắt hé mở, dường như đang nhìn lén chúng tôi từ thế giới hư vô ngăn cách với cõi trần, một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng khiến tôi không khỏi rùng mình.

Th.i th.ể được tắm rửa sạch sẽ, hơn nữa có dịch th.i th.ể thấm qua da. Tôi có chút chán nản, vì đã qua quá lâu, dù cho cái chế.t của Vu Na có nhân tố ngoại lực, thì khả năng tìm được chứng cứ cũng vô cùng mù mịt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện