Ngày 9 tháng 6 năm 2002. Trời quang.
Xưởng sản xuất lọ thủy tinh nào đó ở ngoại ô thành phố Sở Nguyên.
Bạn trai của Hứa Minh Minh tên là Trình Hoa, tự kinh doanh một xưởng sản xuất lọ thủy tinh, quản lý hơn 30 công nhân, là một ông chủ doanh nghiệp nhỏ. Anh ta năm nay 40 tuổi, hơn Hứa Minh Minh đúng một giáp. Anh ta nhìn thấy Vu Ngân Bảo của đội trọng án liền không ngừng bực tức một cách quái gở: “Tôi thực sự không biết cô ta đi đâu, xin các anh đừng có đến tìm tôi để đòi người nữa. Cô ta bây giờ khác xưa rồi, làm quan, quen không ít người có tiền, nói không chừng bây giờ cô ta đang ở trong cái biệt thự nào đó, hưởng thụ cuộc sống của tiểu tam cũng nên.”
Vu Ngân Bảo nghe ra câu chuyện có gì đó không ổn, liền khịt mũi, nheo con mắt híp lại: “Ồ, xem ra ân oán cũng không vừa nhỉ, anh không phải cũng là người có tiền đó sao?” Cậu ta nói vậy, Trình Hoa lại càng tức giận bất bình: “3 năm trước khi mới quen Hứa Minh Minh, công việc làm ăn của tôi còn tốt, bán được nhiều hàng, dòng tiền dư dả, nếu không thì một tên già đầu như tôi, ngoại hình thì bình thường thì sao mà một cô nương xinh đẹp tuyệt trần như Hứa Minh Minh lại để mắt đến chứ?” Vu Ngân Bảo quan sát khuôn mặt đen nhẻm đầy nếp nhăn của Trình Hoa, không nói gì, chỉ gật gù, tỏ vẻ đồng tình với quan điểm của anh ta.
Trình Hoa không quan tâm đến phản ứng của Vu Ngân Bảo, nói: “Người như Hứa Minh Minh cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá tham tiền, ăn uống mặc đội đều phải hàng hiệu, mua đồ không xem chất lượng, chỉ cần đắt là được. Mấy đồng lương mà cô ta kiếm được không đủ chi tiêu, con đường làm ăn của tôi hai năm nay lại xuống dốc, không đủ tiền cống nạp cho cô ta, cô ta mới ra ngoài kia để lừa lọc kiếm tiền, cắm lên đầu tôi cái sừng to đùng.”
Vu Ngân Bảo cảm giác câu nói cuối cùng của Trình Hoa có chứa hàm ý gì đó, liền hỏi: “Cô ấy là giáo viên mà phải lừa lọc kiếm tiền ư? Nếu có dạy thêm thì cũng không thể coi là cắm sừng chứ.” Trình Hoa cười lạnh đáp: “Dạy thêm? Cô ta chịu kiếm những đồng tiền mồ hôi nước mắt đó sao? Tiền cô ta kiếm được là tiền nhanh, tiền phong lưu.” Vu Ngân Bảo hỏi: “Sao cơ? Nhẽ nào cô ta là tiểu tam?” Trình Hoa đáp: “Tiểu tam bây giờ giống như một thị trường người mua, chuyên bán lẻ, làm tay vịn.” Trong câu nói này, Trình Hoa đã dùng đến thuật ngữ kinh tế, Vu Ngân Bảo ngơ ngác một lúc mới kịp phản ứng lại, nói: “Thị trường người mua là cái gì? Sao mà rối rắm thế. Cô ấy là giáo viên sao lại đi làm tay vịn? Làm tay vịn ở đâu?” Trình Hoa kích động đến đỏ cả mặt, cất cao giọng đáp: “Tôi mà biết cô ta làm tay vịn ở đâu thì đã tốt, tôi sẽ bắt quả tang cô ta đang gian dâm trên giường, rồi bắt cô ta nôn hết tiền của tôi ra.” Vu Ngân Bảo nghe anh ta ăn nói hạ lưu, cau mày đáp: “Đừng có nói bậy. Anh giúp tôi nghe ngóng xem, Hứa Minh Minh làm tay vịn ở đâu? Nhất là hành tung của cô ấy vào cái đêm cô ấy mất tích, có thông tin gì lập tức báo lại cho tôi.”
Vu Ngân Bảo trông mặt bắt hình dong, cảm giác Trình Hoa vẫn chưa biết thông tin Hứa Minh Minh đã chế.t, biểu cảm rất tự nhiên, không giống như đang giả bộ. Quả nhiên Trình Hoa hỏi: “Thanh tra Vu, anh là cảnh sát hình sự à? Hứa Minh Minh mất tích sao lại kinh động đến cả cảnh sát hình sự, đừng nói là cô ta xảy ra chuyện rồi nhé?”
Vu Ngân Bảo đáp: “Hứa Minh Minh bị người ta giế.t rồi.” Trình Hoa như bị sét đánh ngang tai, hai mắt lập tức trợn tròn, mạch má.u chằng chịt trên lòng trắng, vành mắt đỏ au, mãi lâu sau mới hoàn hồn trở lại, lắp bắp nói: “Bị giế.t rồi? Sao lại bị giế.t?” Hau giọt nước mắt vẩn đục từ từ chảy dọc xuống gò má.
Qua điều tra, Trình Hoa không có thời gian gây án, hơn nữa nhóm má.u của anh ta cũng không giống với nhóm má.u của tinh dịch bên trong âm đ*o nạn nhân, nên loại anh ta ra khỏi diện tình nghi. Nhưng manh mối mà anh ta cung cấp về việc Hứa Minh Minh làm tay vịn vô cùng quan trọng, làm tăng thêm khả năng cô ấy bị cưỡng hiếp rồi giế.t hại. Đội trọng án bắt đầu khua chiêng gõ trống để rà soát những tụ điểm giải trí về đêm, nhằm xác định hành tung của Hứa Minh Minh vào cái đêm cô ấy mất tích.
Xưởng sản xuất lọ thủy tinh nào đó ở ngoại ô thành phố Sở Nguyên.
Bạn trai của Hứa Minh Minh tên là Trình Hoa, tự kinh doanh một xưởng sản xuất lọ thủy tinh, quản lý hơn 30 công nhân, là một ông chủ doanh nghiệp nhỏ. Anh ta năm nay 40 tuổi, hơn Hứa Minh Minh đúng một giáp. Anh ta nhìn thấy Vu Ngân Bảo của đội trọng án liền không ngừng bực tức một cách quái gở: “Tôi thực sự không biết cô ta đi đâu, xin các anh đừng có đến tìm tôi để đòi người nữa. Cô ta bây giờ khác xưa rồi, làm quan, quen không ít người có tiền, nói không chừng bây giờ cô ta đang ở trong cái biệt thự nào đó, hưởng thụ cuộc sống của tiểu tam cũng nên.”
Vu Ngân Bảo nghe ra câu chuyện có gì đó không ổn, liền khịt mũi, nheo con mắt híp lại: “Ồ, xem ra ân oán cũng không vừa nhỉ, anh không phải cũng là người có tiền đó sao?” Cậu ta nói vậy, Trình Hoa lại càng tức giận bất bình: “3 năm trước khi mới quen Hứa Minh Minh, công việc làm ăn của tôi còn tốt, bán được nhiều hàng, dòng tiền dư dả, nếu không thì một tên già đầu như tôi, ngoại hình thì bình thường thì sao mà một cô nương xinh đẹp tuyệt trần như Hứa Minh Minh lại để mắt đến chứ?” Vu Ngân Bảo quan sát khuôn mặt đen nhẻm đầy nếp nhăn của Trình Hoa, không nói gì, chỉ gật gù, tỏ vẻ đồng tình với quan điểm của anh ta.
Trình Hoa không quan tâm đến phản ứng của Vu Ngân Bảo, nói: “Người như Hứa Minh Minh cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá tham tiền, ăn uống mặc đội đều phải hàng hiệu, mua đồ không xem chất lượng, chỉ cần đắt là được. Mấy đồng lương mà cô ta kiếm được không đủ chi tiêu, con đường làm ăn của tôi hai năm nay lại xuống dốc, không đủ tiền cống nạp cho cô ta, cô ta mới ra ngoài kia để lừa lọc kiếm tiền, cắm lên đầu tôi cái sừng to đùng.”
Vu Ngân Bảo cảm giác câu nói cuối cùng của Trình Hoa có chứa hàm ý gì đó, liền hỏi: “Cô ấy là giáo viên mà phải lừa lọc kiếm tiền ư? Nếu có dạy thêm thì cũng không thể coi là cắm sừng chứ.” Trình Hoa cười lạnh đáp: “Dạy thêm? Cô ta chịu kiếm những đồng tiền mồ hôi nước mắt đó sao? Tiền cô ta kiếm được là tiền nhanh, tiền phong lưu.” Vu Ngân Bảo hỏi: “Sao cơ? Nhẽ nào cô ta là tiểu tam?” Trình Hoa đáp: “Tiểu tam bây giờ giống như một thị trường người mua, chuyên bán lẻ, làm tay vịn.” Trong câu nói này, Trình Hoa đã dùng đến thuật ngữ kinh tế, Vu Ngân Bảo ngơ ngác một lúc mới kịp phản ứng lại, nói: “Thị trường người mua là cái gì? Sao mà rối rắm thế. Cô ấy là giáo viên sao lại đi làm tay vịn? Làm tay vịn ở đâu?” Trình Hoa kích động đến đỏ cả mặt, cất cao giọng đáp: “Tôi mà biết cô ta làm tay vịn ở đâu thì đã tốt, tôi sẽ bắt quả tang cô ta đang gian dâm trên giường, rồi bắt cô ta nôn hết tiền của tôi ra.” Vu Ngân Bảo nghe anh ta ăn nói hạ lưu, cau mày đáp: “Đừng có nói bậy. Anh giúp tôi nghe ngóng xem, Hứa Minh Minh làm tay vịn ở đâu? Nhất là hành tung của cô ấy vào cái đêm cô ấy mất tích, có thông tin gì lập tức báo lại cho tôi.”
Vu Ngân Bảo trông mặt bắt hình dong, cảm giác Trình Hoa vẫn chưa biết thông tin Hứa Minh Minh đã chế.t, biểu cảm rất tự nhiên, không giống như đang giả bộ. Quả nhiên Trình Hoa hỏi: “Thanh tra Vu, anh là cảnh sát hình sự à? Hứa Minh Minh mất tích sao lại kinh động đến cả cảnh sát hình sự, đừng nói là cô ta xảy ra chuyện rồi nhé?”
Vu Ngân Bảo đáp: “Hứa Minh Minh bị người ta giế.t rồi.” Trình Hoa như bị sét đánh ngang tai, hai mắt lập tức trợn tròn, mạch má.u chằng chịt trên lòng trắng, vành mắt đỏ au, mãi lâu sau mới hoàn hồn trở lại, lắp bắp nói: “Bị giế.t rồi? Sao lại bị giế.t?” Hau giọt nước mắt vẩn đục từ từ chảy dọc xuống gò má.
Qua điều tra, Trình Hoa không có thời gian gây án, hơn nữa nhóm má.u của anh ta cũng không giống với nhóm má.u của tinh dịch bên trong âm đ*o nạn nhân, nên loại anh ta ra khỏi diện tình nghi. Nhưng manh mối mà anh ta cung cấp về việc Hứa Minh Minh làm tay vịn vô cùng quan trọng, làm tăng thêm khả năng cô ấy bị cưỡng hiếp rồi giế.t hại. Đội trọng án bắt đầu khua chiêng gõ trống để rà soát những tụ điểm giải trí về đêm, nhằm xác định hành tung của Hứa Minh Minh vào cái đêm cô ấy mất tích.
Danh sách chương