Trưa ngày 19 tháng 2 năm 2003. Trời quang.
Lò gạch bỏ hoang thôn Đại Oa.
Lò gạch này nằm ở lưng chừng núi, đã bị bỏ hoang nhiều năm nay, miệng lò mọc đầy cỏ dại, bên trong tối tăm, tầm nhìn rất thấp. Bên trái bên phải còn có hai lò gạch bỏ hoang khác, miệng lò đều đã bị gạch lấp kín. Nơi đây hoang vu lạnh lẽo, ngoài những người chăn dê và lũ trẻ trốn học đi chơi thì rất ít dấu tích của con người. Theo Lý Cường nhớ lại, ba cái lò gạch này đã được xây từ 10 năm trước, sau này do hiệu quả và lợi ích không tốt nên đã bị bỏ hoang, chủ lò gạch là người tỉnh ngoài, không biết bây giờ ở đâu.
Nhưng cái lò gạch hoang vu năm nào giờ đây lại náo nhiệt đến lạ thường, trong ba lớp ngoài ba lớp quây lại không dưới hai ba trăm người. Có vài tên thanh niên vô lại không chịu bỏ qua cơ hội chơi trội này, tranh nhau đảm nhận vai trò duy trì trật tự, ngậm điếu thuốc đứng chắn ở cửa lò gạch, uy phong lẫm liệt như những vị thần giữ cửa, không ngừng xô đẩy những đám người đang cố chen chân lên trước, quần chúng đứng xem không dám chống lại bọn họ, chỉ biết rướn cái cổ lên để ngó vào bên trong. Mấy tên vô lại đó đứng gần th.i th.ể nhất, nắm được nhiều chi tiết nhất, cười đùa trả lời các loại câu hỏi của quần chúng đứng xem, quả thực đã trở thành tâm điểm của đám đông.
Nếu như bọn họ có thể bảo vệ tốt hiện trường, thì cái việc làm này còn có chút ý nghĩa, nhưng đáng tiếc, trước khi họ đứng canh gác lối vào thì hiện trường đã bị phá hoại một cách nghiêm trọng. Chúng tôi giải tán đám đông để tiến vào bên trong lò gạch, trông thấy xung quanh th.i th.ể nữ đã bị rất nhiều người dẫm đạp lên, đầy những dấu chân, tàn thuốc và vết khạc nhổ còn mới. Th.i th.ể cũng bị xê dịch, dưới mặt đất còn lưu lại vết lôi kéo dài hai thước. Tôi trông thấy mà tức đến má.u dồn lên não, chửi mấy tên vô lại kia: “Các anh làm cái trò hề gì vậy? Đúng là chữa lợn lành thành lợn què.” Mấy tên vô lại bị chửi cho đỏ cả mặt, không biết chỉ là chột dạ hay biết tôi là cảnh sát từ trên thành phố xuống mà không một tên nào dám ho he. Một tên vô lại trong số đó nhảy số rất nhanh, thấy mình bị mất uy phong, vội đánh lạc hướng sự chú ý, hét về phía đám đông đang vây quanh: “Ban nãy có những ai động vào th.i th.ể? Dấu vân tay của mấy người đều lưu lại trên quần áo rồi, mau tự thú với chị đại cảnh sát này để được hưởng khoan hồng, nếu không mấy người chính là kẻ giế.t người, kẻ giế.t người đấy, có hiểu không?”
Quần chúng đứng xem đều bị cậu ta dọa cho hết hồn, lập tức có mấy người giơ tay thú nhận: “Ban nãy tôi có giúp kéo xá.c, mọi người đều trông thấy rồi, dấu vân tay của tôi lưu trên vai cái xá.c, nhưng tôi không phải kẻ giế.t người.” “Tôi kéo chân phải, những chỗ khác tuyệt đối không có dấu vân tay của tôi, tôi xin thề với trời.” Tên vô lại giả làm người có chuyên môn, nói đại mấy câu, không ngờ lại khiến cho bọn họ sợ mất hồn.
Tôi hỏi: “Mọi người kéo xá.c để làm gì? Ai làm?” Vừa hỏi xong, mấy người ban nãy còn vội tẩy trắng cho bản thân đều im bặt, có người khẽ giơ ngón tay lên, chỉ vào một tên vô lại trong số đó. Tôi trợn mắt hỏi: “Anh là kẻ đầu têu? Anh tên là gì? Tại sao lại tự tiện xê dịch xá.c?” Tên vô lại đó sợ tái cả mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi không...... không đầu têu, là mọi người cùng nhau làm, lò...... lò gạch tối quá, mọi người cùng nhau kéo thứ đó ra bên ngoài, mượn ánh sáng để nhìn rõ mặt, cảnh...... cảnh sát các cô khi đến không phải cũng xá.c nhận danh tính của nạn nhân trước hay sao?”
Bất luận thế nào, th.i th.ể nữ này xuất hiện ở một nơi hẻo lánh như thế, khả năng bị hiế.p giếp là rất lớn, hơn nữa mấy tay vô lại rỗi hơi này và những người giúp dịch chuyển xá.c kia đều không thể loại ra khỏi diện tình nghi. Lý Cường và Vu Ngân Bảo đều nhận thức được điểm này, chia nhau ra hỏi và ghi chép lại tên tuổi và danh tính của bọn họ. Ba chúng tôi đều đồng ý rằng, trước mắt có thể xá.c định đây là một vụ án mạng bất thường, cần lập tức thông báo cho Sở thành phố và Sở huyện.
Lúc này tôi mới bắt đầu quan sát kỹ bề ngoài của th.i th.ể. Vừa liếc nhìn một cái, đã thấy lạnh sống lưng. Trên mặt th.i th.ể nữ đầy những vết má.u dài mảnh, nhìn bộ dạng có vẻ như bị một loài động vật nào đó cào nát. Mí mắt, cánh mũi, môi trên môi dưới đều bị xé rách, lông mày cũng bị rút một nửa, điều đó khiến cho con mắt trắng xám và hàm răng hơi tức giận của cô ấy nhô ra bên ngoài, cả khuôn mặt trông thật dữ tợn và đáng sợ. Th.i th.ể người phụ nữ mặc một chiếc áo bông kiểu Trung màu đỏ thẫm, vạt áo phanh ra, để lộ chiếc áo lót màu hồng đào bên trong, quần áo ngoài việc bị bám một ít bùn trên mặt đất ra, thì cũng coi là gọn gàng sạch sẽ. Quần bị tụt xuống mắt cá chân, phần thân dưới trần truồng. Dưới chân đi một đôi giày da màu đen hẵng còn mới, mặt giày có vài chỗ bị tróc sơn, có vẻ được tạo thành khi th.i th.ể bị lôi kéo trên mặt đất. Do thời tiết giá rét, th.i th.ể nữ vẫn chưa bị phân hủy, không ngửi thấy mùi tử thi.
Hiện trường đã bị phá hoại, không còn giá trị thu thập chứng cứ. Tôi và Lý Cường thương lượng với nhau, đem th.i th.ể đến đồn cảnh sát rồi nghiên cứu bước xử lý tiếp theo. Lý Cường khó xử đáp: “Đồn cảnh sát không có chỗ để đặt xá.c, nếu miễn cưỡng đặt ở nhà kho, nửa ngày thôi sẽ bốc mùi, mà cái mùi ấy thì còn lâu mới hết, sao mà làm việc được.” Tôi hỏi: “Chẳng nhẽ thôn Đại Oa chưa từng xảy ra vụ án mạng nào? Những th.i th.ể cần được giải phẫu trước đây đều được đưa đến chỗ nào để xử lý?” Lý Cường đáp: “Án mạng đương nhiên là đã có, chủ yếu là ẩu đả đánh nhau dẫn đến chế.t người, nhân chứng vật chứng đều có, vụ án đơn giản minh bạch, không cần phải giám định th.i th.ể, thường là người thân không có ý kiến, đưa thẳng đến lò hỏa táng. Th.i th.ể nào mà có tranh cãi sẽ được đưa đến Sở huyện để xử lý.” Tôi hỏi: “Từ đây đến Sở huyện cũng mất 2 tiếng đi xe chú nhỉ? Nếu chở th.i th.ể qua, thì một số công tác đằng sau, như người nhà nhận xá.c, nhân chứng vật chứng, v.v……, cũng phải bàn giao cho Sở huyện làm, không những phiền phức, mà giao thông còn bất tiện, e là sẽ làm lỡ thời gian phá án.” Lý Cường xòe hai tay đáp: “Với điều kiện ở đây, chẳng còn cách nào khác.”
Đang nói, đám đông ồn ào ngoài kia bỗng dưng im ắng, có người đang thì thầm, dần dần lặng ngắt như tờ. Chúng tôi ở trong lò gạch nhận ra sự khác thường, nhìn ra bên ngoài, trông thấy đám đông trước đó còn bu kín đến mức không để lọt một khe nước chảy, bỗng tự động dạt sang hai bên, chừa ra một lối đi hẹp, ánh mắt chăm chú dõi theo một người đang bước về phía lò gạch. Tôi vừa nhìn đã nhận ra cái cậu thanh niên có làn da rám nắng ấy, chính là người mà lần trước chúng tôi đã bắt gặp ở trước cửa nhà của mẹ Tứ Bình, Trương Phàm. Trương Phàm là anh trai ruột của Trương Phương, còn Trương Phương thì đã mất tích mười mấy ngày nay, cộng thêm việc nhiều người trông thấy th.i th.ể đều cho rằng nó rất giống với tướng mạo của Trương Phương, nên hẳn cậu ta đến đây để nhận xá.c.
Nếu có thể nhanh chóng xá.c định được danh tính của nạn nhân thì là chuyện tốt, nhưng mặt của nạn nhân đã bị hủy hoại nhìn không ra hồn người nữa rồi, dù có là anh ruột, e cũng khó mà xá.c nhận một cách chắc chắn. Trương Phàm vác bộ mặt tối sầm bước lại gần chúng tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào th.i th.ể nằm trên mặt đất, nét mặt càng lúc càng trầm trọng, vành mắt dần dần ửng đỏ.
Lý Cường tiên phong mở lời: “Trương Phàm, xin đừng vội đau buồn, cậu nhìn thật kỹ xem, mặt người đó đã bị thứ gì cào rách rồi, đừng có nhận lầm đấy.” Nước mắt Trương Phàm tuôn trào: “Chú Lý, thân hình với cách ăn mặc này đều trông rất giống với em gái cháu, nhưng khuôn mặt ấy......, thật là nghiệt ngã, tại sao người chế.t rồi còn bị hành hạ đến như thế?” Tôi nói: “Cậu nhìn kỹ lại đi, như này rất khó nhận chuẩn, ngộ nhỡ nhìn nhầm thì công tác điều tra của cảnh sát sẽ bị chệch hướng, đối với chính Trương Phương mà nói thì lại càng là chuyện lớn sống còn.” Trương Phàm lấy một chiếc khăn giấy từ trong túi áo ra để lau nước mắt, nghẹn ngào đáp: “Tôi cũng không dám chắc một trăm phần trăm, nhưng trên người em gái tôi có hai ký hiệu, không thể nhận nhầm được. Một là ở dưới ngực phải có một vết bớt đỏ hình trăng khuyết, to bằng một ngón tay. Còn cái nữa là ở xương bả vai bên trái có một vết sẹo, dài gần 2cm, do hồi nhỏ con bé ngã vào gờ đá mà thành. Nghe nói chị đây là bác sĩ pháp y từ thành phố xuống, vậy chị hãy giúp tôi nhận định xem, em gái tôi số khổ, từ nhỏ đã không được bố mẹ yêu thương, lớn lên rồi vẫn gặp bất hạnh, tôi làm anh, hận nỗi không thể xuống dưới đó để chăm sóc cho nó.” Chưa dứt lời, cậu ta lại không ngừng lau nước mắt.
Tôi và Lý Cường, Vu Ngân Bảo thương lượng với nhau, đều nhất trí sẽ cố xá.c định danh tính nạn nhân nhanh nhất có thể, nhằm tiện cho bước xử lý th.i th.ể tiếp theo. Lý Cường bước đến cửa lò gạch, đuổi đám đông lùi lại mấy mét, đảm bảo cho người có thị lực tốt nhất cũng không nhìn rõ cái xá.c lõa thể ở trong lò gạch. Dưới sự trợ giúp của Vu Ngân Bảo, tôi đã lật được chiếc áo lót màu hồng đào của th.i th.ể nữ lên, sau đó cở bỏ áo ngực màu xám bạc, chính tại góc dưới bầu ngực phải, một chiếc bớt màu đỏ hình trăng khuyết đập thẳng vào mắt, màu sắc tươi sáng, không vì chủ nhân của nó nằm phơi xá.c giữa chốn đồng không mông quạnh mà bạc màu. Tim tôi đập mạnh một cái, đặc trưng diện mạo riêng biệt này, rất khó trùng với người khác, th.i th.ể này chắc đến chín phần là Trương Phương. Trương Phàm không dám nhìn thẳng vào cái xá.c, quay đầu liếc nhìn ra chỗ khác, anh mắt của tôi và cậu ta chạm nhau, tôi gật đầu, Trương Phàm sụp đổ, phát ra một tiếng thét bi ai, khóc như điên dại. Tiếng khóc của cậu ta vừa cất lên, bên ngoài lò gạch lập tức trở nên ồn ào, như thể có người cất tiếng than từ tận đáy lòng: Đoán không sai mà, quả nhiên nạn nhân là Trương Phương.
Dưới sự hỗ trợ của Vu Ngân Bảo, chúng tôi lật th.i th.ể lại, kiểm tra xương bả vai bên trái, quả nhiên có một vết sẹo lồi cong như con giun, nằm bên cạnh một vết hoen tử thi màu tím thẫm, trông thấy mà sợ. Dù người thân của nạn nhân bây giờ đang đắm chìm trong nỗi bi thống cực đại, chúng tôi vẫn phải miễn cưỡng bắt cậu ta kiểm chứng lại vết sẹo ấy, nhằm đảm bảo danh tính của nạn nhân không có sai sót.
Lò gạch bỏ hoang thôn Đại Oa.
Lò gạch này nằm ở lưng chừng núi, đã bị bỏ hoang nhiều năm nay, miệng lò mọc đầy cỏ dại, bên trong tối tăm, tầm nhìn rất thấp. Bên trái bên phải còn có hai lò gạch bỏ hoang khác, miệng lò đều đã bị gạch lấp kín. Nơi đây hoang vu lạnh lẽo, ngoài những người chăn dê và lũ trẻ trốn học đi chơi thì rất ít dấu tích của con người. Theo Lý Cường nhớ lại, ba cái lò gạch này đã được xây từ 10 năm trước, sau này do hiệu quả và lợi ích không tốt nên đã bị bỏ hoang, chủ lò gạch là người tỉnh ngoài, không biết bây giờ ở đâu.
Nhưng cái lò gạch hoang vu năm nào giờ đây lại náo nhiệt đến lạ thường, trong ba lớp ngoài ba lớp quây lại không dưới hai ba trăm người. Có vài tên thanh niên vô lại không chịu bỏ qua cơ hội chơi trội này, tranh nhau đảm nhận vai trò duy trì trật tự, ngậm điếu thuốc đứng chắn ở cửa lò gạch, uy phong lẫm liệt như những vị thần giữ cửa, không ngừng xô đẩy những đám người đang cố chen chân lên trước, quần chúng đứng xem không dám chống lại bọn họ, chỉ biết rướn cái cổ lên để ngó vào bên trong. Mấy tên vô lại đó đứng gần th.i th.ể nhất, nắm được nhiều chi tiết nhất, cười đùa trả lời các loại câu hỏi của quần chúng đứng xem, quả thực đã trở thành tâm điểm của đám đông.
Nếu như bọn họ có thể bảo vệ tốt hiện trường, thì cái việc làm này còn có chút ý nghĩa, nhưng đáng tiếc, trước khi họ đứng canh gác lối vào thì hiện trường đã bị phá hoại một cách nghiêm trọng. Chúng tôi giải tán đám đông để tiến vào bên trong lò gạch, trông thấy xung quanh th.i th.ể nữ đã bị rất nhiều người dẫm đạp lên, đầy những dấu chân, tàn thuốc và vết khạc nhổ còn mới. Th.i th.ể cũng bị xê dịch, dưới mặt đất còn lưu lại vết lôi kéo dài hai thước. Tôi trông thấy mà tức đến má.u dồn lên não, chửi mấy tên vô lại kia: “Các anh làm cái trò hề gì vậy? Đúng là chữa lợn lành thành lợn què.” Mấy tên vô lại bị chửi cho đỏ cả mặt, không biết chỉ là chột dạ hay biết tôi là cảnh sát từ trên thành phố xuống mà không một tên nào dám ho he. Một tên vô lại trong số đó nhảy số rất nhanh, thấy mình bị mất uy phong, vội đánh lạc hướng sự chú ý, hét về phía đám đông đang vây quanh: “Ban nãy có những ai động vào th.i th.ể? Dấu vân tay của mấy người đều lưu lại trên quần áo rồi, mau tự thú với chị đại cảnh sát này để được hưởng khoan hồng, nếu không mấy người chính là kẻ giế.t người, kẻ giế.t người đấy, có hiểu không?”
Quần chúng đứng xem đều bị cậu ta dọa cho hết hồn, lập tức có mấy người giơ tay thú nhận: “Ban nãy tôi có giúp kéo xá.c, mọi người đều trông thấy rồi, dấu vân tay của tôi lưu trên vai cái xá.c, nhưng tôi không phải kẻ giế.t người.” “Tôi kéo chân phải, những chỗ khác tuyệt đối không có dấu vân tay của tôi, tôi xin thề với trời.” Tên vô lại giả làm người có chuyên môn, nói đại mấy câu, không ngờ lại khiến cho bọn họ sợ mất hồn.
Tôi hỏi: “Mọi người kéo xá.c để làm gì? Ai làm?” Vừa hỏi xong, mấy người ban nãy còn vội tẩy trắng cho bản thân đều im bặt, có người khẽ giơ ngón tay lên, chỉ vào một tên vô lại trong số đó. Tôi trợn mắt hỏi: “Anh là kẻ đầu têu? Anh tên là gì? Tại sao lại tự tiện xê dịch xá.c?” Tên vô lại đó sợ tái cả mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi không...... không đầu têu, là mọi người cùng nhau làm, lò...... lò gạch tối quá, mọi người cùng nhau kéo thứ đó ra bên ngoài, mượn ánh sáng để nhìn rõ mặt, cảnh...... cảnh sát các cô khi đến không phải cũng xá.c nhận danh tính của nạn nhân trước hay sao?”
Bất luận thế nào, th.i th.ể nữ này xuất hiện ở một nơi hẻo lánh như thế, khả năng bị hiế.p giếp là rất lớn, hơn nữa mấy tay vô lại rỗi hơi này và những người giúp dịch chuyển xá.c kia đều không thể loại ra khỏi diện tình nghi. Lý Cường và Vu Ngân Bảo đều nhận thức được điểm này, chia nhau ra hỏi và ghi chép lại tên tuổi và danh tính của bọn họ. Ba chúng tôi đều đồng ý rằng, trước mắt có thể xá.c định đây là một vụ án mạng bất thường, cần lập tức thông báo cho Sở thành phố và Sở huyện.
Lúc này tôi mới bắt đầu quan sát kỹ bề ngoài của th.i th.ể. Vừa liếc nhìn một cái, đã thấy lạnh sống lưng. Trên mặt th.i th.ể nữ đầy những vết má.u dài mảnh, nhìn bộ dạng có vẻ như bị một loài động vật nào đó cào nát. Mí mắt, cánh mũi, môi trên môi dưới đều bị xé rách, lông mày cũng bị rút một nửa, điều đó khiến cho con mắt trắng xám và hàm răng hơi tức giận của cô ấy nhô ra bên ngoài, cả khuôn mặt trông thật dữ tợn và đáng sợ. Th.i th.ể người phụ nữ mặc một chiếc áo bông kiểu Trung màu đỏ thẫm, vạt áo phanh ra, để lộ chiếc áo lót màu hồng đào bên trong, quần áo ngoài việc bị bám một ít bùn trên mặt đất ra, thì cũng coi là gọn gàng sạch sẽ. Quần bị tụt xuống mắt cá chân, phần thân dưới trần truồng. Dưới chân đi một đôi giày da màu đen hẵng còn mới, mặt giày có vài chỗ bị tróc sơn, có vẻ được tạo thành khi th.i th.ể bị lôi kéo trên mặt đất. Do thời tiết giá rét, th.i th.ể nữ vẫn chưa bị phân hủy, không ngửi thấy mùi tử thi.
Hiện trường đã bị phá hoại, không còn giá trị thu thập chứng cứ. Tôi và Lý Cường thương lượng với nhau, đem th.i th.ể đến đồn cảnh sát rồi nghiên cứu bước xử lý tiếp theo. Lý Cường khó xử đáp: “Đồn cảnh sát không có chỗ để đặt xá.c, nếu miễn cưỡng đặt ở nhà kho, nửa ngày thôi sẽ bốc mùi, mà cái mùi ấy thì còn lâu mới hết, sao mà làm việc được.” Tôi hỏi: “Chẳng nhẽ thôn Đại Oa chưa từng xảy ra vụ án mạng nào? Những th.i th.ể cần được giải phẫu trước đây đều được đưa đến chỗ nào để xử lý?” Lý Cường đáp: “Án mạng đương nhiên là đã có, chủ yếu là ẩu đả đánh nhau dẫn đến chế.t người, nhân chứng vật chứng đều có, vụ án đơn giản minh bạch, không cần phải giám định th.i th.ể, thường là người thân không có ý kiến, đưa thẳng đến lò hỏa táng. Th.i th.ể nào mà có tranh cãi sẽ được đưa đến Sở huyện để xử lý.” Tôi hỏi: “Từ đây đến Sở huyện cũng mất 2 tiếng đi xe chú nhỉ? Nếu chở th.i th.ể qua, thì một số công tác đằng sau, như người nhà nhận xá.c, nhân chứng vật chứng, v.v……, cũng phải bàn giao cho Sở huyện làm, không những phiền phức, mà giao thông còn bất tiện, e là sẽ làm lỡ thời gian phá án.” Lý Cường xòe hai tay đáp: “Với điều kiện ở đây, chẳng còn cách nào khác.”
Đang nói, đám đông ồn ào ngoài kia bỗng dưng im ắng, có người đang thì thầm, dần dần lặng ngắt như tờ. Chúng tôi ở trong lò gạch nhận ra sự khác thường, nhìn ra bên ngoài, trông thấy đám đông trước đó còn bu kín đến mức không để lọt một khe nước chảy, bỗng tự động dạt sang hai bên, chừa ra một lối đi hẹp, ánh mắt chăm chú dõi theo một người đang bước về phía lò gạch. Tôi vừa nhìn đã nhận ra cái cậu thanh niên có làn da rám nắng ấy, chính là người mà lần trước chúng tôi đã bắt gặp ở trước cửa nhà của mẹ Tứ Bình, Trương Phàm. Trương Phàm là anh trai ruột của Trương Phương, còn Trương Phương thì đã mất tích mười mấy ngày nay, cộng thêm việc nhiều người trông thấy th.i th.ể đều cho rằng nó rất giống với tướng mạo của Trương Phương, nên hẳn cậu ta đến đây để nhận xá.c.
Nếu có thể nhanh chóng xá.c định được danh tính của nạn nhân thì là chuyện tốt, nhưng mặt của nạn nhân đã bị hủy hoại nhìn không ra hồn người nữa rồi, dù có là anh ruột, e cũng khó mà xá.c nhận một cách chắc chắn. Trương Phàm vác bộ mặt tối sầm bước lại gần chúng tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào th.i th.ể nằm trên mặt đất, nét mặt càng lúc càng trầm trọng, vành mắt dần dần ửng đỏ.
Lý Cường tiên phong mở lời: “Trương Phàm, xin đừng vội đau buồn, cậu nhìn thật kỹ xem, mặt người đó đã bị thứ gì cào rách rồi, đừng có nhận lầm đấy.” Nước mắt Trương Phàm tuôn trào: “Chú Lý, thân hình với cách ăn mặc này đều trông rất giống với em gái cháu, nhưng khuôn mặt ấy......, thật là nghiệt ngã, tại sao người chế.t rồi còn bị hành hạ đến như thế?” Tôi nói: “Cậu nhìn kỹ lại đi, như này rất khó nhận chuẩn, ngộ nhỡ nhìn nhầm thì công tác điều tra của cảnh sát sẽ bị chệch hướng, đối với chính Trương Phương mà nói thì lại càng là chuyện lớn sống còn.” Trương Phàm lấy một chiếc khăn giấy từ trong túi áo ra để lau nước mắt, nghẹn ngào đáp: “Tôi cũng không dám chắc một trăm phần trăm, nhưng trên người em gái tôi có hai ký hiệu, không thể nhận nhầm được. Một là ở dưới ngực phải có một vết bớt đỏ hình trăng khuyết, to bằng một ngón tay. Còn cái nữa là ở xương bả vai bên trái có một vết sẹo, dài gần 2cm, do hồi nhỏ con bé ngã vào gờ đá mà thành. Nghe nói chị đây là bác sĩ pháp y từ thành phố xuống, vậy chị hãy giúp tôi nhận định xem, em gái tôi số khổ, từ nhỏ đã không được bố mẹ yêu thương, lớn lên rồi vẫn gặp bất hạnh, tôi làm anh, hận nỗi không thể xuống dưới đó để chăm sóc cho nó.” Chưa dứt lời, cậu ta lại không ngừng lau nước mắt.
Tôi và Lý Cường, Vu Ngân Bảo thương lượng với nhau, đều nhất trí sẽ cố xá.c định danh tính nạn nhân nhanh nhất có thể, nhằm tiện cho bước xử lý th.i th.ể tiếp theo. Lý Cường bước đến cửa lò gạch, đuổi đám đông lùi lại mấy mét, đảm bảo cho người có thị lực tốt nhất cũng không nhìn rõ cái xá.c lõa thể ở trong lò gạch. Dưới sự trợ giúp của Vu Ngân Bảo, tôi đã lật được chiếc áo lót màu hồng đào của th.i th.ể nữ lên, sau đó cở bỏ áo ngực màu xám bạc, chính tại góc dưới bầu ngực phải, một chiếc bớt màu đỏ hình trăng khuyết đập thẳng vào mắt, màu sắc tươi sáng, không vì chủ nhân của nó nằm phơi xá.c giữa chốn đồng không mông quạnh mà bạc màu. Tim tôi đập mạnh một cái, đặc trưng diện mạo riêng biệt này, rất khó trùng với người khác, th.i th.ể này chắc đến chín phần là Trương Phương. Trương Phàm không dám nhìn thẳng vào cái xá.c, quay đầu liếc nhìn ra chỗ khác, anh mắt của tôi và cậu ta chạm nhau, tôi gật đầu, Trương Phàm sụp đổ, phát ra một tiếng thét bi ai, khóc như điên dại. Tiếng khóc của cậu ta vừa cất lên, bên ngoài lò gạch lập tức trở nên ồn ào, như thể có người cất tiếng than từ tận đáy lòng: Đoán không sai mà, quả nhiên nạn nhân là Trương Phương.
Dưới sự hỗ trợ của Vu Ngân Bảo, chúng tôi lật th.i th.ể lại, kiểm tra xương bả vai bên trái, quả nhiên có một vết sẹo lồi cong như con giun, nằm bên cạnh một vết hoen tử thi màu tím thẫm, trông thấy mà sợ. Dù người thân của nạn nhân bây giờ đang đắm chìm trong nỗi bi thống cực đại, chúng tôi vẫn phải miễn cưỡng bắt cậu ta kiểm chứng lại vết sẹo ấy, nhằm đảm bảo danh tính của nạn nhân không có sai sót.
Danh sách chương