Edit: Hoa Hồng Đào
La Tiểu Xuyên bước thấp bước cao chạy về tới nhà, đóng sập cửa phòng, cơ thể mới co quắp ngã khuỵu xuống.
Cho dù y có ngốc, cũng không ngốc đến mức không nhận ra vẻ mặt chán ghét của Đường Lẫm. Y tưởng rằng mình và hắn còn yêu nhau, tưởng rằng đối phương cũng đang tìm kiếm mình, thế nhưng hiện tại y hiểu chỉ là tự mình đa tình.
Đường Lẫm không phải là Đường Khả, hắn không yêu La Tiểu Xuyên. Hết thảy ký ức của Đường Khả, suy nghĩ của Đường Khả đã bị hắn bóp chết trong cơ thể, bao gồm cả tình yêu của Đường Khả dành cho La Tiểu Xuyên.
Thậm chí trong một khoảnh khắc, La Tiểu Xuyên cảm thấy Đường Lẫm muốn giết y.
Cho dù như vậy, y vẫn không thể quên, phải làm sao y mới chấp nhận rằng chỉ còn một mình lẻ loi? Phải làm sao y mới chịu từ bỏ đây?
Giá như đối phương chỉ cần xao động một chút cũng tốt.
Nếu như sớm biết ái tình sẽ biến người ta thành bộ dạng này...
La Tiểu Xuyên cười cay đắng, coi như biết, lúc đó y cũng sẽ kìm nén được cảm xúc của mình sao? Trước đây y cảm thấy con người ta lao vào ái tình tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, thật cmn ngu ngốc dối trá, nhưng mà hiện tại, y cũng là một kẻ ngốc trong ngàn vạn người ngốc nghếch kia.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được hương vị ái tình, nhưng mà y còn chưa kịp nếm được chút dư vị ngọt ngào thì đã phải nhận lấy đắng cay vô tận.
La Tiểu Xuyên thở dài, định lấy một điếu thuốc, lại phát hiện bao thuốc trong túi lúc chạy trốn đã rơi mất, y ảo não đá một cước vào chân bàn, lắc lư bò dậy băng bó lại vết thương, dù sao cái mạng này vẫn phải giữ.
May mắn vết thương trên tay cũng không sâu, chỉ bị rách ra một lỗ nhỏ, máu đã ngừng chảy, y cũng chẳng muốn đến phòng khám, Dương Tiểu Dĩnh phiền phức kia nhất định sẽ không để cho y yên. Y tự rửa vết thương, băng bó qua loa một hồi.
Bị dằn vặt như thế, trái tim La Tiểu Xuyên đã có chút nguội lạnh, y chẳng còn sức lực mà đi gây gổ đánh nhau nữa. Sau đó, có mấy lần Cao Dương tìm y nhờ hỗ trợ, y đều từ chối.
Nhưng La Tiểu Xuyên nghỉ ngơi còn chưa đủ, phiền phức lại tìm gặp.
Thời điểm Cao Dương đến cũng không gọi điện trước cho y, mà trực tiếp tìm tới cửa.
La Tiểu Xuyên nhìn đối phương nghênh ngang đi vào phòng, trong lòng mắng một câu "Fuck your mother", ngoài mặt nhanh chóng nặn ra một nụ cười: "Anh Dương, đến sao không báo trước một tiếng, tôi còn chuẩn bị đồ để đãi anh."
Cao Dương không nói gì, vòng quanh phòng nhỏ hai vòng, rồi đột nhiên nói: "La Tiểu Xuyên, anh Liêu đối tốt với cậu như vậy, hẳn là cậu cũng biết đi, nếu không có anh Liêu, cậu sớm đã chết trăm nghìn lần rồi, đúng không?"
La Tiểu Xuyên sững sờ, hắn hỏi vậy là có ý đồ gì?
"Đó là tất nhiên. Anh Dương, Liêu đại ca có phải là sai tôi làm việc gì không? Anh cứ nói, nhất định tôi sẽ tận lực."
Cao Dương quay đầu lại chăm chú nhìn y, nhìn đến mức y dựng tóc gáy, hắn mới âm trầm mở miệng: "Cậu không phản bội anh Liêu đấy chứ?"
La Tiểu Xuyên giật mình, vội vã kêu: "Anh Dương! Cái mũ này anh cũng không thể chụp lộn xộn, tôi có lớn mật đến đâu cũng sẽ không dám làm chuyện đó. Anh từ đâu mà nghe thấy những lời điên rồ như vậy?"
Cao Dương cười cười, nhưng ở trong mắt La Tiểu Xuyên thì càng thêm khủng bố: "Tôi đương nhiên biết cậu là người chính trực nghĩa khí, chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, cậu kích động như thế làm gì?"
Khốn kiếp! Những lời này có thể thuận miệng hỏi một chút sao? Bị kẻ khác nghe được không phải còn cho rằng y thật sự phản bội băng đảng.
Lăn lộn trong hắc đạo, kiêng kỵ nhất chính là phản bội, ngươi có bản lĩnh gì không biết, nhưng một khi ngươi đã từng phản bội anh em, thì cho dù có liều mạng chiến đấu, lão đại vẫn sẽ đề phòng ngươi, không chừng còn có thể bắt ngươi làm con tốt thế mạng.
Bầu không khí trở nên lúng túng một lúc, Cao Dương chuyển đề tài, cứ như người ngoài cuộc mà nói: "Cuối tháng anh Liêu có vụ giao dịch cực kì trọng yếu, sẽ tập hợp tất cả những anh em đáng tin cậy trong bang, sau khi thành công sẽ không bạc đãi bất kì ai, thế nên kêu cậu tham gia xem như là cho cậu một cơ hội tốt. Sau vụ này sẽ có những tên đàn em phải gọi cậu một tiếng "đại ca", cậu cũng không phải sống bần hàn thế này nữa. Lúc đó muốn gái sẽ có gái, muốn xe liền có xe, coi như có mười tên Đầu Trọc mò tới, cậu cũng không phải sợ."
La Tiểu Xuyên miễn cưỡng nhận lời, thật ra y đã không còn muốn giao du với kẻ xấu, không muốn lội trong vũng bùn này nữa, cũng không muốn làm đại ca gì đó. Nhưng khoan hãy nói tới cái được, nếu như chuyện không thành, chẳng phải y cũng không còn mạng mà hưởng sao? Liêu Văn Khải làm thế, đơn giản chính là không muốn y thoát khỏi sự khống chế của gã.
Nghe thấy Cao Dương nhắc tới Đầu Trọc y không nhịn được liền hỏi: "Nói đến Đầu Trọc, anh có biết hắn ở đâu không? Lâu rồi tôi không nghe được tin tức gì về hắn."
Cao Dương xì một tiếng, nhìn y cười: "Đầu Trọc bám lấy cậu không tha, vậy tức là hắn không cùng phe và đối địch với anh Liêu, cậu nghĩ kẻ chống lại anh Liêu sẽ có kết cục gì?"
La Tiểu Xuyên vã mồ hôi lạnh, dường như lời nói mang hàm ý, tại sao nghe như là đang nhắc nhở y thế?
"Được rồi, trong khoảng thời gian này nơi nào cậu cũng đừng đi, ngoan ngoãn ở nhà ăn no ngủ ngon, đến ngày đó cố gắng biểu hiện cho tốt."
La Tiểu Xuyên cúi người khom lưng liên tục nói cám ơn hắn, đem người tiễn đi, mới hung hăng nện một đấm lên tường. Tại sao mỗi lần y định rút lui, thì lại có vấn đề xảy ra? Y cảm thấy lần này mục đích của Cao Dương không đơn thuần như vậy, mấy câu hắn vừa nói rốt cuộc có ý gì, đang thăm dò y sao? Nhưng y đã làm gì đến mức để người ta hoài nghi chứ, ngoại trừ... Đường Khả?
Cho dù họ biết y từng mang về một nam nhân, nhưng tại sao lại có thể hoài nghi y định phản bội Liêu ca đây? Trừ khi họ phát hiện thân phận chân chính của Đường Khả... Mí mắt La Tiểu Xuyên đột nhiên nhảy dựng, y không đoán được ý định của Liêu Văn Khải, nhưng trực giác nói cho y chuyện này tuyệt đối không bình thường, mà nhiệm vụ lần này, cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Bất cẩn thì chắc chắn sẽ chết...
Chỉ là, có lý do để y muốn liều mạng sống sót trở về sao?
Y cười tự giễu, vừa định leo lên giường nằm, tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Khỉ thật, còn chưa xong sao?" Y cho rằng Cao Dương quay lại, chửi thề một tiếng rồi kéo cửa ra, không ngờ người đứng bên ngoài chính là kẻ mà y nghĩ sẽ không bao giờ tới.
Vẻ mặt La Tiểu Xuyên biến đổi đủ kiểu, mất một hồi lâu y mới đè nén tâm tình phức tạp xuống, nhẹ giọng mở miệng: "...Đường thiếu."
La Tiểu Xuyên bước thấp bước cao chạy về tới nhà, đóng sập cửa phòng, cơ thể mới co quắp ngã khuỵu xuống.
Cho dù y có ngốc, cũng không ngốc đến mức không nhận ra vẻ mặt chán ghét của Đường Lẫm. Y tưởng rằng mình và hắn còn yêu nhau, tưởng rằng đối phương cũng đang tìm kiếm mình, thế nhưng hiện tại y hiểu chỉ là tự mình đa tình.
Đường Lẫm không phải là Đường Khả, hắn không yêu La Tiểu Xuyên. Hết thảy ký ức của Đường Khả, suy nghĩ của Đường Khả đã bị hắn bóp chết trong cơ thể, bao gồm cả tình yêu của Đường Khả dành cho La Tiểu Xuyên.
Thậm chí trong một khoảnh khắc, La Tiểu Xuyên cảm thấy Đường Lẫm muốn giết y.
Cho dù như vậy, y vẫn không thể quên, phải làm sao y mới chấp nhận rằng chỉ còn một mình lẻ loi? Phải làm sao y mới chịu từ bỏ đây?
Giá như đối phương chỉ cần xao động một chút cũng tốt.
Nếu như sớm biết ái tình sẽ biến người ta thành bộ dạng này...
La Tiểu Xuyên cười cay đắng, coi như biết, lúc đó y cũng sẽ kìm nén được cảm xúc của mình sao? Trước đây y cảm thấy con người ta lao vào ái tình tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, thật cmn ngu ngốc dối trá, nhưng mà hiện tại, y cũng là một kẻ ngốc trong ngàn vạn người ngốc nghếch kia.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được hương vị ái tình, nhưng mà y còn chưa kịp nếm được chút dư vị ngọt ngào thì đã phải nhận lấy đắng cay vô tận.
La Tiểu Xuyên thở dài, định lấy một điếu thuốc, lại phát hiện bao thuốc trong túi lúc chạy trốn đã rơi mất, y ảo não đá một cước vào chân bàn, lắc lư bò dậy băng bó lại vết thương, dù sao cái mạng này vẫn phải giữ.
May mắn vết thương trên tay cũng không sâu, chỉ bị rách ra một lỗ nhỏ, máu đã ngừng chảy, y cũng chẳng muốn đến phòng khám, Dương Tiểu Dĩnh phiền phức kia nhất định sẽ không để cho y yên. Y tự rửa vết thương, băng bó qua loa một hồi.
Bị dằn vặt như thế, trái tim La Tiểu Xuyên đã có chút nguội lạnh, y chẳng còn sức lực mà đi gây gổ đánh nhau nữa. Sau đó, có mấy lần Cao Dương tìm y nhờ hỗ trợ, y đều từ chối.
Nhưng La Tiểu Xuyên nghỉ ngơi còn chưa đủ, phiền phức lại tìm gặp.
Thời điểm Cao Dương đến cũng không gọi điện trước cho y, mà trực tiếp tìm tới cửa.
La Tiểu Xuyên nhìn đối phương nghênh ngang đi vào phòng, trong lòng mắng một câu "Fuck your mother", ngoài mặt nhanh chóng nặn ra một nụ cười: "Anh Dương, đến sao không báo trước một tiếng, tôi còn chuẩn bị đồ để đãi anh."
Cao Dương không nói gì, vòng quanh phòng nhỏ hai vòng, rồi đột nhiên nói: "La Tiểu Xuyên, anh Liêu đối tốt với cậu như vậy, hẳn là cậu cũng biết đi, nếu không có anh Liêu, cậu sớm đã chết trăm nghìn lần rồi, đúng không?"
La Tiểu Xuyên sững sờ, hắn hỏi vậy là có ý đồ gì?
"Đó là tất nhiên. Anh Dương, Liêu đại ca có phải là sai tôi làm việc gì không? Anh cứ nói, nhất định tôi sẽ tận lực."
Cao Dương quay đầu lại chăm chú nhìn y, nhìn đến mức y dựng tóc gáy, hắn mới âm trầm mở miệng: "Cậu không phản bội anh Liêu đấy chứ?"
La Tiểu Xuyên giật mình, vội vã kêu: "Anh Dương! Cái mũ này anh cũng không thể chụp lộn xộn, tôi có lớn mật đến đâu cũng sẽ không dám làm chuyện đó. Anh từ đâu mà nghe thấy những lời điên rồ như vậy?"
Cao Dương cười cười, nhưng ở trong mắt La Tiểu Xuyên thì càng thêm khủng bố: "Tôi đương nhiên biết cậu là người chính trực nghĩa khí, chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, cậu kích động như thế làm gì?"
Khốn kiếp! Những lời này có thể thuận miệng hỏi một chút sao? Bị kẻ khác nghe được không phải còn cho rằng y thật sự phản bội băng đảng.
Lăn lộn trong hắc đạo, kiêng kỵ nhất chính là phản bội, ngươi có bản lĩnh gì không biết, nhưng một khi ngươi đã từng phản bội anh em, thì cho dù có liều mạng chiến đấu, lão đại vẫn sẽ đề phòng ngươi, không chừng còn có thể bắt ngươi làm con tốt thế mạng.
Bầu không khí trở nên lúng túng một lúc, Cao Dương chuyển đề tài, cứ như người ngoài cuộc mà nói: "Cuối tháng anh Liêu có vụ giao dịch cực kì trọng yếu, sẽ tập hợp tất cả những anh em đáng tin cậy trong bang, sau khi thành công sẽ không bạc đãi bất kì ai, thế nên kêu cậu tham gia xem như là cho cậu một cơ hội tốt. Sau vụ này sẽ có những tên đàn em phải gọi cậu một tiếng "đại ca", cậu cũng không phải sống bần hàn thế này nữa. Lúc đó muốn gái sẽ có gái, muốn xe liền có xe, coi như có mười tên Đầu Trọc mò tới, cậu cũng không phải sợ."
La Tiểu Xuyên miễn cưỡng nhận lời, thật ra y đã không còn muốn giao du với kẻ xấu, không muốn lội trong vũng bùn này nữa, cũng không muốn làm đại ca gì đó. Nhưng khoan hãy nói tới cái được, nếu như chuyện không thành, chẳng phải y cũng không còn mạng mà hưởng sao? Liêu Văn Khải làm thế, đơn giản chính là không muốn y thoát khỏi sự khống chế của gã.
Nghe thấy Cao Dương nhắc tới Đầu Trọc y không nhịn được liền hỏi: "Nói đến Đầu Trọc, anh có biết hắn ở đâu không? Lâu rồi tôi không nghe được tin tức gì về hắn."
Cao Dương xì một tiếng, nhìn y cười: "Đầu Trọc bám lấy cậu không tha, vậy tức là hắn không cùng phe và đối địch với anh Liêu, cậu nghĩ kẻ chống lại anh Liêu sẽ có kết cục gì?"
La Tiểu Xuyên vã mồ hôi lạnh, dường như lời nói mang hàm ý, tại sao nghe như là đang nhắc nhở y thế?
"Được rồi, trong khoảng thời gian này nơi nào cậu cũng đừng đi, ngoan ngoãn ở nhà ăn no ngủ ngon, đến ngày đó cố gắng biểu hiện cho tốt."
La Tiểu Xuyên cúi người khom lưng liên tục nói cám ơn hắn, đem người tiễn đi, mới hung hăng nện một đấm lên tường. Tại sao mỗi lần y định rút lui, thì lại có vấn đề xảy ra? Y cảm thấy lần này mục đích của Cao Dương không đơn thuần như vậy, mấy câu hắn vừa nói rốt cuộc có ý gì, đang thăm dò y sao? Nhưng y đã làm gì đến mức để người ta hoài nghi chứ, ngoại trừ... Đường Khả?
Cho dù họ biết y từng mang về một nam nhân, nhưng tại sao lại có thể hoài nghi y định phản bội Liêu ca đây? Trừ khi họ phát hiện thân phận chân chính của Đường Khả... Mí mắt La Tiểu Xuyên đột nhiên nhảy dựng, y không đoán được ý định của Liêu Văn Khải, nhưng trực giác nói cho y chuyện này tuyệt đối không bình thường, mà nhiệm vụ lần này, cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Bất cẩn thì chắc chắn sẽ chết...
Chỉ là, có lý do để y muốn liều mạng sống sót trở về sao?
Y cười tự giễu, vừa định leo lên giường nằm, tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Khỉ thật, còn chưa xong sao?" Y cho rằng Cao Dương quay lại, chửi thề một tiếng rồi kéo cửa ra, không ngờ người đứng bên ngoài chính là kẻ mà y nghĩ sẽ không bao giờ tới.
Vẻ mặt La Tiểu Xuyên biến đổi đủ kiểu, mất một hồi lâu y mới đè nén tâm tình phức tạp xuống, nhẹ giọng mở miệng: "...Đường thiếu."
Danh sách chương