Edit: Christine
Beta: Tô
---
Tống Nhất Tự đưa mắt nhìn Ngụy Duy ôm một đống văn kiện, hắn vẫy tay gọi phục vụ đến hốt ly cà phê của Ngụy Duy đi, sau đó gọi một ly trà hoa quả đợi Kiều Trì đến gặp hắn.
Kiều Trì rất nhanh đã đến, vừa đúng lúc phục vụ để trà hoa quả lên bàn, Kiều Trì đã đẩy cửa quán cà phê đi vào.
Cô đeo khẩu trang đi thẳng đến rồi ngồi xuống đối diện hắn, nhìn xung quanh, cô còn tưởng rằng lão đại đi ra ngoài là để hẹn ai, không ngờ một cái bóng cũng chẳng thấy. Cô nhấp một ngụm trà, Tống Nhất Tự rút khăn giấy, lau mồ hôi trên trán Kiều Trì.
Đã là tháng sáu, thời tiết đang dần dần nóng lên.
Kiều Trì liếc nhìn ly cà phê trước mặt lão đại, cầm tờ giấy lão đại lấy lau cho mình, vò lại và ném vào thùng rác bên cạnh. Sau đó quan tâm hỏi: "Anh bị sốt còn chưa khỏe lên, sao chưa gì đã uống cà phê rồi."
Lão đại mặc dù mất trí nhớ nhưng vẫn giữ lại không ít thói quen trước kia, như mỗi ngày đều uống ít nhất 2 ly cà phê.
Mấy ngày trước Kiều Trì phải dỗ dành mãi mới chịu bỏ, không nghĩ tới hôm nay lại uống tiếp rồi.
"Cà phê uống nhiều không tốt." Kiều Trì nói lầm bầm, thật vất vả mới thấy khí sắc lão đại mấy ngày nay tốt lên chút ít, hiện tại uống ly cà phê này chắc là muốn quay lại mấy ngày trước kia rồi.
"Anh sẽ chỉ uống ly này." Tống Nhất Tự muốn cầm ly cà phê lên, nhưng nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của Kiều Trì, vẫn chịu đựng bỏ tay xuống.
Bảo bối là vì muốn tốt cho hắn.
"Không uống nữa." Lão đại nói.
Kiều Trì uống một ngụm trà, cảm giác không vui liền bị quét sạch sành sanh, cô cong cong mắt hỏi: "Anh gọi em tới đây làm gì thế?"
"Hẹn hò." Tống Nhất Tự nói.
Kiều Trì sẽ bận bịu làm việc sớm thôi, Tống Nhất Tự biết, diễn viên một khi bận rộn, một năm căn bản đều chạy ở bên ngoài. Lại thêm độ nóng của Kiều Trì lại không ngừng gia tăng, đến lúc đó muốn ra cửa đều phải đề phòng paparazzi, tránh fan hâm mộ, ngẫm lại cũng thật mệt mỏi.
Tống Nhất Tự bỗng muốn nhốt Kiều Trì trong nhà để nuôi, để cô mỗi ngày đều được chơi đến vui vẻ, mỗi lần hắn trở về đều có thể trông thấy cô.
Nhưng hắn biết ý nghĩ này khá hão huyền, mặc dù bảo bối ở trước mặt hắn có hơi nũng nịu, nhưng trước mặt người khác lại rất quật cường.
Cô có chính kiến riêng, biết rõ mình đang làm gì.
Đôi khi Tống Nhất Tự còn cảm thấy là bản thân đang kéo chân Kiều Trì lại.
Kiều Trì cảm giác được ngồi tại đối diện lão đại cảm xúc có phần chán nản, cô nhìn ly cà phê còn chưa uống xong, nghĩ nghĩ, vẫn đưa tay đẩy cà phê về hướng lão đại.
Tống Nhất Tự ngẩng đầu, trông thấy Kiều Trì nhấn mạnh từng chữ một: "Tuần này chỉ có thể uống một ly này thôi."
Cô thu tay lại, ngẩn đầu để nhìn trang trí của quán, be like tui hông có biết, hông có thấy anh uống cái gì hết.
Trái tim Tống Nhất Tự đập liên hồi, hắn cúi đầu nhìn ly cà phê, âm thầm cười một cái, cuối cùng vẫn không đụng tới.
"Chúng ta đi xem phim được không?" Tống Nhất Tự đề nghị, hắn với Kiều Trì ở nhà coi không ít phim, nhưng đều là phim cũ, bọn họ cho tới bây giờ còn chưa đi rạp chiếu phim!
"Rạp chiếu phim có cái gì đâu." Kiều Trì thầm nói: "Vậy coi phim gì?"
Lão đại nếu đã lên tiếng, cô vẫn nên tuân lệnh thì hơn.
Kiều Trì đeo khẩu trang vào, võ trang đầy đủ, hai người mới đứng dậy đi đến trung tâm thương mại cạnh quán cà phê.
"Xem phim này đi." Kiều Trì chỉ một bộ phim hài, bộ phim này ở trên mạng khá nổi, danh tiếng cũng tốt, cũng là dự án đầu tư của công ty lão đại.
Đi xem bộ phim hài này đúng là vẹn toàn đôi bên, đã không cần đắn đo xem coi gì, lại còn ủng hộ sự nghiệp của lão đại.
Kiều Trì cảm thấy chuyện này rất tốt.
Tống Nhất Tự canh thời gian rất chuẩn, bộ phim này kết thúc lúc mười hai giờ bốn mươi, vừa hay sau đó ăn trưa luôn.
Lão đại khẽ gật đầu, Kiều Trì nhanh chóng đi mua vé.
Lão đại cầm vé, chỉ vào quầy bán bắp rang bơ bên cạnh, Kiều Trì đang định đi mua liền bị lão đại ôm vai.
Cô ngẩng đầu, lão đại vuốt vuốt đầu cô: "Đi chung đi."
Đi chung thì đi chung, vò đầu cô làm gì!
Kiều Trì giận mà không dám nói gì, đi theo lão đại mua bắp rang.
Lúc bọn họ được kiểm tra vé vào rạp, phim đã chiếu phần mở đầu, có thể do đây là suất sáng, nên trong rạp cũng không có mấy người, tất cả đều ngồi ở mấy chỗ cách xa nhau.
Chỗ hai người bọn hắn ngồi là ở chính giữa, là vị trí coi phim tốt nhất tại, lão đại nhìn những người khác ở trong rạp, đều là mấy cặp tình nhân.
Xem ra đã chọn phim đúng rồi.
Hai người ngồi xuống, Kiều Trì lập tức liền bị bộ phim thu hút, lão đại đặt hai ly Coca ở chổ để cốc, lại lấy bắp rang trong ngực Kiều Trì để ở ngực mình, dùng ngón tay kẹp lên một hạt bắp đưa đến bên miệng Kiều Trì.
Kiều Trì giơ tay lên muốn lấy bắp, tay lão đại lại dí sát vào miệng thêm một chút.
Ý rất rõ ràng, hắn muốn đút cô ăn.
Kiều Trì chần chờ một chút, vẫn hơi há mồm nuốt miếng bắp lão đại đút vào miệng.
Lão đại lúc này mới hài lòng thu tay lại nghiêm túc xem phim.
Phim này khá hay, mới xem được một nửa, Kiều Trì đã cười đến thở không ra hơi, nước mắt không ngừng chảy ra.
Cô tự nhiên với tay lấy bắp trong ngực Tống Nhất Tự, còn chưa đụng đến miếng bắp, mu bàn tay đã đụng phải tay lão đại. Kiều Trì một bên cười một bên quay đầu nhìn.
Tống Nhất Tự xoay đầu lại nhìn Kiều Trì, con mắt sáng ngời, đuôi mắt nhếch lên, miệng khẽ cong, cô nhìn xuống hộp bắp rang, tự nhiên lấy bắp, lại nhanh chóng quay đầu về, sợ bỏ qua chi tiết hay.
Tống Nhất Tự có hơi hối hận vì đã chọn phim hài, hắn nên nghe mấy cái ý kiến của đám dân mạng, coi phim kinh dị.
Kiều Trì bị hù dọa liền sẽ theo bản năng nhào vào trong ngực của hắn, sau đió hắn có thể quang minh chính đại ôm cô, rồi thấp giọng an ủi cô.
Lão đại càng nghĩ càng hối hận, lần sau có nói gì thì nhất định cũng phải mua phim kinh dị!
Khóe mắt thoáng nhìn tay Kiều Trì, trong bóng tối nhíu mày, đưa tay mình tới, cực kỳ tự nhiên mười ngón đan xen với bàn tay Kiều Trì đang đặt trên chỗ tay cầm.
Kiều Trì bỗng nhiên xoay đầu lại, mắt nhìn bàn tay đang bị nắm, sợ lão đại hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: "Em chỉ là muốn lấy bắp thôi."
Lão đại để hộp bắp trên đùi mình, nghe thấy Kiều Trì giải thích liền nhẹ gật đầu, sau đó cúi người ở bên tai cô nói: "Là anh cố ý nắm tay em."
Xung quanh đều là mấy cặp tình nhân, mặc dù là coi phim hài, nhưng đã dính sát lấy nhau rồi.
Chỉ có hắn và Kiều Trì bình thường nhất, một người cười một người nhìn, bên kia người ta đã nắm tay kéo qua kéo lại, còn đây phải chờ đối phương lấy bắp mới dám nắm.
Lão đại phiền muộn, rốt cuộc hồi trước mình đã yêu cầu cái gì, để bảo bối bây giờ ở bên ngoài phải cẩn thận như vậy.
Tay Kiều Trì và lão đại đan xen vào nhau, cô nhẹ nhàng giật một cái, lão đại càng nắm chặt hơn.
Kiều Trì từ bỏ giãy dụa, cô tựa lưng vào ghế ngồi một lần nữa đặt ánh mắt trên màn hình.
Nắm một hồi, Kiều Trì cảm giác lòng bày tay mình ra chút mồ hôi, lão đại hình như cũng cảm nhận được, hắn buông lỏng tay Kiều Trì ra.
Kiều Trì còn chưa kịp lấy tay về, đã nhìn thấy lão đại nâng tay vịn ở giữa hai người lên, sau đó vòng tay qua, Kiều Trì liền tựa vào trong ngực hắn.
Kiều Trì trầm mặc, lão đại lại vừa lòng thỏa ý.
Còn cầm lấy miếng bắp đưa đến bên miệng Kiều Trì.
"Thật ra em..." Kiều Trì ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh lùng của lão.
Há mồm ăn bắp lão đại đưa.
Cô ăn còn không được sao!
**
Hai người về đến nhà đã gần ba giờ, Tống Nhất Tự vừa vào nhà đã đi đến ghế sô pha cầm lấy điều khiển tivi, quay đầu nhìn Kiều Trì đang thay giày, hỏi: "Em muốn xem cái gì?"
Kiều Trì vừa rồi trên đường về đã đồng ý với hắn, coi một bộ phim nữa cùng hắn.
Kiều Trì mang dép đi trong nhà vào, có chút bất đắc dĩ, trên đường về lão đại mờ ám ra hiệu là mình còn muốn xem phim nữa, ngay cả tài xế taxi cũng không nhịn được mà trêu ghẹo bọn họ.
Kiều Trì vì để cho lão đại thôi làm mấy ám hiệu đó, mới nhỏ giọng nói đồng ý.
Dù sao cô cũng không phải lần đầu chơi xấu đổi ý.
Nhưng Tống Nhất Tự sao có thể cho cô cơ hội đổi ý, hắn ngồi ở trên ghế sa lon, đã tìm xong phim.
Hắn quay đầu, một tay đặt trên ghế sa lon vỗ vỗ, im lặng nhìn Kiều Trì định đi về phía phòng ngủ.
"Em có hơi..."
"Lại đây." Tống Nhất Tự cắt ngang Kiều Trì, hắn biết thói quen của Kiều Trì.
Kiều Trì méo miệng, đành phải đi qua ngồi bên cạnh, cách lão đại một khoảng khá xa.
Tống Nhất Tự chọn một bộ phim kinh dị nước ngoài, Kiều Trì nghe âm thanh từ TV, vừa nghiêng đầu liền mặt đối mặt với nữ quỷ trong màn hình.
Thật ra lá gan cô rất lớn, nhưng bất chợt nhìn như vậy, cũng làm cô dọa đến run một cái.
Sau đó liền cảm nhận được bên cạnh mình có thêm một người, cô liếc qua, lão đại đã dựa người tới.
Biểu cảm còn rất nghiêm túc.
Kiều Trì khoanh chân lại ngồi trên ghế sa lon, thấy thế quay đầu hỏi: "Thế nào? Coi nghiêm túc thế?"
Lão đại hé miệng, dường như đang đấu tranh tư tưởng, Kiều Trì lẳng lặng nhìn hắn, luôn cảm thấy lão đại đang có chuyện lớn gì đó.
Quả nhiên, lão đại đang im lặng, bắt đầu đưa tay về phía cô.
Có kinh nghiệm từ trước nên Kiều Trì liền trốn, lại quên mất mình đang ngồi gần mép ghế.
Kiều Trì đành chấp nhận, tiến tới dựa vào lão đại, dù sao người mỏi cũng không phải cô, mà dựa trên người lão đại, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng là Kiều Trì không thể không nói thật sự có cảm giác rất an toàn.
Suy nghĩ của cô đang bay bỗng, thì cảm thấy vai mình hơi bị đè xuống, cánh tay cũng bị kéo qua.
Cô hơi cúi đầu nhìn, lão đại đang dựa trên vai cô với một tư thế kỳ lạ.
"Lúc nãy ở rạp chiếu phim em dựa vào anh lâu như vậy, giờ cả người đều mệt mỏi."
Lão đại bất lực giải thích, Kiều Trì nuốt một ngụm nước bọt, lành lạnh nói: "Là ai một mực ôm em không cho em ngồi lên?"
"Là em không chịu ngồi lên thì có." Lão đại cây ngay không sợ chết đứng nói hươu nói vượn, "Được rồi, đừng nói nữa, đừng làm phiền anh xem phim."
Kiều Trì nghẹn lời, được rồi, anh là lão đại anh nói gì cũng đúng hết, dù sao chờ anh khôi phục ký ức người đầu tiên hắn muốn giết nhất chắc chắn là cô.
Không khí coi phim kinh dị tốt bất thường, Tống Nhất Tự dựa vào bả vai Kiều Trì coi được một nửa, hậu tri hậu giác phát hiện Kiều Trì thật đúng là từ lúc hắn xem phim một âm thanh cũng không nghe thấy nữa.
Tống Nhất Tự hơi ngẩng đầu, phát hiện đầu Kiều Trì nghiêng qua tựa vào ghế salon không biết lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Nhưng vẫn duy trì động tác trước khi ngủ, cố gắng thẳng lưng, để Tống Nhất Tự dựa vào vai dựa vào dễ chịu hơn chút.
Tống Nhất Tự khẽ buông Kiều Trì ra, điều chỉnh tư thế, sau đó cẩn thận từng li từng tí để đầu Kiều Trì tựa trên vai mình, ôm eo cô để cô ngủ dễ chịu hơn.
Tống Nhất Tự tắt âm thanh của TV, Kiều Trì tựa trên vai của hắn, vô thức cọ xát, tìm một tư thế thoải mái hơn, nép mình trong ngực Tống Nhất Tự.
Tống Nhất Tự cúi đầu xuống, giơ tay lên nhéo nhéo mặt Kiều Trì: "Em mới là nhóc đáng thương."
Ngẩng đầu tiếp tục xem phim không có một âm thanh nào.
Phòng khách yên tĩnh bỗng vang lên tiếng tin nhắn điện thoại, Tống Nhất Tự lúc đầu không để ý, không ngờ âm thanh tin nhắn lại không chịu dừng lại.
Kiều Trì bỗng nhúc nhích, giống như muốn tỉnh lại. Tống Nhất Tự mặt không đổi sắc từ trong túi lấy điện thoại di động của mình ra, phát hiện Ngụy Duy đã nhắn cho hắn mười mấy tin Wechat.
m thanh kia lại kêu lên một tiếng, Tống Nhất Tự lưu loát ấn mở Wechat, bỏ Ngụy Duy vào danh sách đen.
Làm xong xuôi, Tống Nhất Tự liền để điện thoại di động ở một bên, lúc này mới triệt để im lặng.
Khóe mắt lại thoáng nhìn phía đằng sau Kiều Trì sáng lên.
Lão đại cầm lên, là điện thoại của Kiều Trì.
Hắn cầm Kiều Trì điện thoại lên định đặt chung một chỗ với điện thoại của mình, lại vô ý thoáng nhìn thấy tin nhắn của luật sư gửi tới trên màn hình điện thoại.
Luật sư Kim: Tình huống có hơi không tốt, trên Weibo...
Phần sau không thấy được nữa.
Tống Nhất Tự suy tư một chút, cúi đầu cầm ngón trỏ Kiều Trì, đưa di động tới mở khóa bằng vân tay.
Ấn mở Wechat của thư ký Kim, đọc tin nhắn.
Càng đọc mặt lão đại càng trầm.
Sau khi xem tin nhắn của hai người, để điện thoại của Kiều Trì sang một bên, nghĩ nghĩ, cầm điện thoại di động của mình bật chế độ im lặng trước, sau đó mới kéo Ngụy Duy ra khỏi danh sách đen.
Ngụy Duy hình như vẫn một mực kiên trì không ngừng gửi tin cho hắn, Tống Nhất Tự vừa kéo hắn ra, đã nhận một cái icon đáng thương từ Ngụy Duy.
[ Ngụy Duy: Ông chủ, sao anh lại chặn tôi! ]
Còn không phải là bởi vì cậu quá ồn ào sao.
Tống Nhất Tự trả lời trong lòng, muốn đánh chữ, nhưng một tay không tiện lắm, hắn ấn vào micro nói: "Giúp tôi tra một người tên La Tuyết."
Ngụy Duy rất nhanh liền nhắn lại.
[ Ngụy Duy: Ông chủ ới! Tra xong rồi sao nữa? ]
Tống Nhất Tự một tay khác vuốt vuốt ngón tay Kiều Trì, thần sắc lạnh lùng, hắn phân phó nói: "Xử lý hết."
Ngụy Duy biểu thị đã hiểu, sau đó không nhắn nữa. Tống Nhất Tự bỏ điện thoại xuống, phim đã sắp kết thúc, hắn cầm điều khiển ti vi thoát khỏi bộ phim, ở phần tìm kiếm gõ tên Kiều Trì.
Nhìn trên màn hình một loạt trang bìa có tên Kiều Trì hiện ra, lão đại tràn đầy phấn khởi mở ngay cái đầu tiên.
Hắn từ lâu đã muốn xem phim bảo bối đóng, hôm nay bầu không khí này, thời gian này, đúng thật thích hợp để xem!
Nhưng hắn không chú ý tới, trên tiêu đề video có dòng chữ Takahashi cp.
___
Một lần nữa t cảm ơn mn đã ủng hộ nhé❤️
Beta: Tô
---
Tống Nhất Tự đưa mắt nhìn Ngụy Duy ôm một đống văn kiện, hắn vẫy tay gọi phục vụ đến hốt ly cà phê của Ngụy Duy đi, sau đó gọi một ly trà hoa quả đợi Kiều Trì đến gặp hắn.
Kiều Trì rất nhanh đã đến, vừa đúng lúc phục vụ để trà hoa quả lên bàn, Kiều Trì đã đẩy cửa quán cà phê đi vào.
Cô đeo khẩu trang đi thẳng đến rồi ngồi xuống đối diện hắn, nhìn xung quanh, cô còn tưởng rằng lão đại đi ra ngoài là để hẹn ai, không ngờ một cái bóng cũng chẳng thấy. Cô nhấp một ngụm trà, Tống Nhất Tự rút khăn giấy, lau mồ hôi trên trán Kiều Trì.
Đã là tháng sáu, thời tiết đang dần dần nóng lên.
Kiều Trì liếc nhìn ly cà phê trước mặt lão đại, cầm tờ giấy lão đại lấy lau cho mình, vò lại và ném vào thùng rác bên cạnh. Sau đó quan tâm hỏi: "Anh bị sốt còn chưa khỏe lên, sao chưa gì đã uống cà phê rồi."
Lão đại mặc dù mất trí nhớ nhưng vẫn giữ lại không ít thói quen trước kia, như mỗi ngày đều uống ít nhất 2 ly cà phê.
Mấy ngày trước Kiều Trì phải dỗ dành mãi mới chịu bỏ, không nghĩ tới hôm nay lại uống tiếp rồi.
"Cà phê uống nhiều không tốt." Kiều Trì nói lầm bầm, thật vất vả mới thấy khí sắc lão đại mấy ngày nay tốt lên chút ít, hiện tại uống ly cà phê này chắc là muốn quay lại mấy ngày trước kia rồi.
"Anh sẽ chỉ uống ly này." Tống Nhất Tự muốn cầm ly cà phê lên, nhưng nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của Kiều Trì, vẫn chịu đựng bỏ tay xuống.
Bảo bối là vì muốn tốt cho hắn.
"Không uống nữa." Lão đại nói.
Kiều Trì uống một ngụm trà, cảm giác không vui liền bị quét sạch sành sanh, cô cong cong mắt hỏi: "Anh gọi em tới đây làm gì thế?"
"Hẹn hò." Tống Nhất Tự nói.
Kiều Trì sẽ bận bịu làm việc sớm thôi, Tống Nhất Tự biết, diễn viên một khi bận rộn, một năm căn bản đều chạy ở bên ngoài. Lại thêm độ nóng của Kiều Trì lại không ngừng gia tăng, đến lúc đó muốn ra cửa đều phải đề phòng paparazzi, tránh fan hâm mộ, ngẫm lại cũng thật mệt mỏi.
Tống Nhất Tự bỗng muốn nhốt Kiều Trì trong nhà để nuôi, để cô mỗi ngày đều được chơi đến vui vẻ, mỗi lần hắn trở về đều có thể trông thấy cô.
Nhưng hắn biết ý nghĩ này khá hão huyền, mặc dù bảo bối ở trước mặt hắn có hơi nũng nịu, nhưng trước mặt người khác lại rất quật cường.
Cô có chính kiến riêng, biết rõ mình đang làm gì.
Đôi khi Tống Nhất Tự còn cảm thấy là bản thân đang kéo chân Kiều Trì lại.
Kiều Trì cảm giác được ngồi tại đối diện lão đại cảm xúc có phần chán nản, cô nhìn ly cà phê còn chưa uống xong, nghĩ nghĩ, vẫn đưa tay đẩy cà phê về hướng lão đại.
Tống Nhất Tự ngẩng đầu, trông thấy Kiều Trì nhấn mạnh từng chữ một: "Tuần này chỉ có thể uống một ly này thôi."
Cô thu tay lại, ngẩn đầu để nhìn trang trí của quán, be like tui hông có biết, hông có thấy anh uống cái gì hết.
Trái tim Tống Nhất Tự đập liên hồi, hắn cúi đầu nhìn ly cà phê, âm thầm cười một cái, cuối cùng vẫn không đụng tới.
"Chúng ta đi xem phim được không?" Tống Nhất Tự đề nghị, hắn với Kiều Trì ở nhà coi không ít phim, nhưng đều là phim cũ, bọn họ cho tới bây giờ còn chưa đi rạp chiếu phim!
"Rạp chiếu phim có cái gì đâu." Kiều Trì thầm nói: "Vậy coi phim gì?"
Lão đại nếu đã lên tiếng, cô vẫn nên tuân lệnh thì hơn.
Kiều Trì đeo khẩu trang vào, võ trang đầy đủ, hai người mới đứng dậy đi đến trung tâm thương mại cạnh quán cà phê.
"Xem phim này đi." Kiều Trì chỉ một bộ phim hài, bộ phim này ở trên mạng khá nổi, danh tiếng cũng tốt, cũng là dự án đầu tư của công ty lão đại.
Đi xem bộ phim hài này đúng là vẹn toàn đôi bên, đã không cần đắn đo xem coi gì, lại còn ủng hộ sự nghiệp của lão đại.
Kiều Trì cảm thấy chuyện này rất tốt.
Tống Nhất Tự canh thời gian rất chuẩn, bộ phim này kết thúc lúc mười hai giờ bốn mươi, vừa hay sau đó ăn trưa luôn.
Lão đại khẽ gật đầu, Kiều Trì nhanh chóng đi mua vé.
Lão đại cầm vé, chỉ vào quầy bán bắp rang bơ bên cạnh, Kiều Trì đang định đi mua liền bị lão đại ôm vai.
Cô ngẩng đầu, lão đại vuốt vuốt đầu cô: "Đi chung đi."
Đi chung thì đi chung, vò đầu cô làm gì!
Kiều Trì giận mà không dám nói gì, đi theo lão đại mua bắp rang.
Lúc bọn họ được kiểm tra vé vào rạp, phim đã chiếu phần mở đầu, có thể do đây là suất sáng, nên trong rạp cũng không có mấy người, tất cả đều ngồi ở mấy chỗ cách xa nhau.
Chỗ hai người bọn hắn ngồi là ở chính giữa, là vị trí coi phim tốt nhất tại, lão đại nhìn những người khác ở trong rạp, đều là mấy cặp tình nhân.
Xem ra đã chọn phim đúng rồi.
Hai người ngồi xuống, Kiều Trì lập tức liền bị bộ phim thu hút, lão đại đặt hai ly Coca ở chổ để cốc, lại lấy bắp rang trong ngực Kiều Trì để ở ngực mình, dùng ngón tay kẹp lên một hạt bắp đưa đến bên miệng Kiều Trì.
Kiều Trì giơ tay lên muốn lấy bắp, tay lão đại lại dí sát vào miệng thêm một chút.
Ý rất rõ ràng, hắn muốn đút cô ăn.
Kiều Trì chần chờ một chút, vẫn hơi há mồm nuốt miếng bắp lão đại đút vào miệng.
Lão đại lúc này mới hài lòng thu tay lại nghiêm túc xem phim.
Phim này khá hay, mới xem được một nửa, Kiều Trì đã cười đến thở không ra hơi, nước mắt không ngừng chảy ra.
Cô tự nhiên với tay lấy bắp trong ngực Tống Nhất Tự, còn chưa đụng đến miếng bắp, mu bàn tay đã đụng phải tay lão đại. Kiều Trì một bên cười một bên quay đầu nhìn.
Tống Nhất Tự xoay đầu lại nhìn Kiều Trì, con mắt sáng ngời, đuôi mắt nhếch lên, miệng khẽ cong, cô nhìn xuống hộp bắp rang, tự nhiên lấy bắp, lại nhanh chóng quay đầu về, sợ bỏ qua chi tiết hay.
Tống Nhất Tự có hơi hối hận vì đã chọn phim hài, hắn nên nghe mấy cái ý kiến của đám dân mạng, coi phim kinh dị.
Kiều Trì bị hù dọa liền sẽ theo bản năng nhào vào trong ngực của hắn, sau đió hắn có thể quang minh chính đại ôm cô, rồi thấp giọng an ủi cô.
Lão đại càng nghĩ càng hối hận, lần sau có nói gì thì nhất định cũng phải mua phim kinh dị!
Khóe mắt thoáng nhìn tay Kiều Trì, trong bóng tối nhíu mày, đưa tay mình tới, cực kỳ tự nhiên mười ngón đan xen với bàn tay Kiều Trì đang đặt trên chỗ tay cầm.
Kiều Trì bỗng nhiên xoay đầu lại, mắt nhìn bàn tay đang bị nắm, sợ lão đại hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: "Em chỉ là muốn lấy bắp thôi."
Lão đại để hộp bắp trên đùi mình, nghe thấy Kiều Trì giải thích liền nhẹ gật đầu, sau đó cúi người ở bên tai cô nói: "Là anh cố ý nắm tay em."
Xung quanh đều là mấy cặp tình nhân, mặc dù là coi phim hài, nhưng đã dính sát lấy nhau rồi.
Chỉ có hắn và Kiều Trì bình thường nhất, một người cười một người nhìn, bên kia người ta đã nắm tay kéo qua kéo lại, còn đây phải chờ đối phương lấy bắp mới dám nắm.
Lão đại phiền muộn, rốt cuộc hồi trước mình đã yêu cầu cái gì, để bảo bối bây giờ ở bên ngoài phải cẩn thận như vậy.
Tay Kiều Trì và lão đại đan xen vào nhau, cô nhẹ nhàng giật một cái, lão đại càng nắm chặt hơn.
Kiều Trì từ bỏ giãy dụa, cô tựa lưng vào ghế ngồi một lần nữa đặt ánh mắt trên màn hình.
Nắm một hồi, Kiều Trì cảm giác lòng bày tay mình ra chút mồ hôi, lão đại hình như cũng cảm nhận được, hắn buông lỏng tay Kiều Trì ra.
Kiều Trì còn chưa kịp lấy tay về, đã nhìn thấy lão đại nâng tay vịn ở giữa hai người lên, sau đó vòng tay qua, Kiều Trì liền tựa vào trong ngực hắn.
Kiều Trì trầm mặc, lão đại lại vừa lòng thỏa ý.
Còn cầm lấy miếng bắp đưa đến bên miệng Kiều Trì.
"Thật ra em..." Kiều Trì ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh lùng của lão.
Há mồm ăn bắp lão đại đưa.
Cô ăn còn không được sao!
**
Hai người về đến nhà đã gần ba giờ, Tống Nhất Tự vừa vào nhà đã đi đến ghế sô pha cầm lấy điều khiển tivi, quay đầu nhìn Kiều Trì đang thay giày, hỏi: "Em muốn xem cái gì?"
Kiều Trì vừa rồi trên đường về đã đồng ý với hắn, coi một bộ phim nữa cùng hắn.
Kiều Trì mang dép đi trong nhà vào, có chút bất đắc dĩ, trên đường về lão đại mờ ám ra hiệu là mình còn muốn xem phim nữa, ngay cả tài xế taxi cũng không nhịn được mà trêu ghẹo bọn họ.
Kiều Trì vì để cho lão đại thôi làm mấy ám hiệu đó, mới nhỏ giọng nói đồng ý.
Dù sao cô cũng không phải lần đầu chơi xấu đổi ý.
Nhưng Tống Nhất Tự sao có thể cho cô cơ hội đổi ý, hắn ngồi ở trên ghế sa lon, đã tìm xong phim.
Hắn quay đầu, một tay đặt trên ghế sa lon vỗ vỗ, im lặng nhìn Kiều Trì định đi về phía phòng ngủ.
"Em có hơi..."
"Lại đây." Tống Nhất Tự cắt ngang Kiều Trì, hắn biết thói quen của Kiều Trì.
Kiều Trì méo miệng, đành phải đi qua ngồi bên cạnh, cách lão đại một khoảng khá xa.
Tống Nhất Tự chọn một bộ phim kinh dị nước ngoài, Kiều Trì nghe âm thanh từ TV, vừa nghiêng đầu liền mặt đối mặt với nữ quỷ trong màn hình.
Thật ra lá gan cô rất lớn, nhưng bất chợt nhìn như vậy, cũng làm cô dọa đến run một cái.
Sau đó liền cảm nhận được bên cạnh mình có thêm một người, cô liếc qua, lão đại đã dựa người tới.
Biểu cảm còn rất nghiêm túc.
Kiều Trì khoanh chân lại ngồi trên ghế sa lon, thấy thế quay đầu hỏi: "Thế nào? Coi nghiêm túc thế?"
Lão đại hé miệng, dường như đang đấu tranh tư tưởng, Kiều Trì lẳng lặng nhìn hắn, luôn cảm thấy lão đại đang có chuyện lớn gì đó.
Quả nhiên, lão đại đang im lặng, bắt đầu đưa tay về phía cô.
Có kinh nghiệm từ trước nên Kiều Trì liền trốn, lại quên mất mình đang ngồi gần mép ghế.
Kiều Trì đành chấp nhận, tiến tới dựa vào lão đại, dù sao người mỏi cũng không phải cô, mà dựa trên người lão đại, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng là Kiều Trì không thể không nói thật sự có cảm giác rất an toàn.
Suy nghĩ của cô đang bay bỗng, thì cảm thấy vai mình hơi bị đè xuống, cánh tay cũng bị kéo qua.
Cô hơi cúi đầu nhìn, lão đại đang dựa trên vai cô với một tư thế kỳ lạ.
"Lúc nãy ở rạp chiếu phim em dựa vào anh lâu như vậy, giờ cả người đều mệt mỏi."
Lão đại bất lực giải thích, Kiều Trì nuốt một ngụm nước bọt, lành lạnh nói: "Là ai một mực ôm em không cho em ngồi lên?"
"Là em không chịu ngồi lên thì có." Lão đại cây ngay không sợ chết đứng nói hươu nói vượn, "Được rồi, đừng nói nữa, đừng làm phiền anh xem phim."
Kiều Trì nghẹn lời, được rồi, anh là lão đại anh nói gì cũng đúng hết, dù sao chờ anh khôi phục ký ức người đầu tiên hắn muốn giết nhất chắc chắn là cô.
Không khí coi phim kinh dị tốt bất thường, Tống Nhất Tự dựa vào bả vai Kiều Trì coi được một nửa, hậu tri hậu giác phát hiện Kiều Trì thật đúng là từ lúc hắn xem phim một âm thanh cũng không nghe thấy nữa.
Tống Nhất Tự hơi ngẩng đầu, phát hiện đầu Kiều Trì nghiêng qua tựa vào ghế salon không biết lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Nhưng vẫn duy trì động tác trước khi ngủ, cố gắng thẳng lưng, để Tống Nhất Tự dựa vào vai dựa vào dễ chịu hơn chút.
Tống Nhất Tự khẽ buông Kiều Trì ra, điều chỉnh tư thế, sau đó cẩn thận từng li từng tí để đầu Kiều Trì tựa trên vai mình, ôm eo cô để cô ngủ dễ chịu hơn.
Tống Nhất Tự tắt âm thanh của TV, Kiều Trì tựa trên vai của hắn, vô thức cọ xát, tìm một tư thế thoải mái hơn, nép mình trong ngực Tống Nhất Tự.
Tống Nhất Tự cúi đầu xuống, giơ tay lên nhéo nhéo mặt Kiều Trì: "Em mới là nhóc đáng thương."
Ngẩng đầu tiếp tục xem phim không có một âm thanh nào.
Phòng khách yên tĩnh bỗng vang lên tiếng tin nhắn điện thoại, Tống Nhất Tự lúc đầu không để ý, không ngờ âm thanh tin nhắn lại không chịu dừng lại.
Kiều Trì bỗng nhúc nhích, giống như muốn tỉnh lại. Tống Nhất Tự mặt không đổi sắc từ trong túi lấy điện thoại di động của mình ra, phát hiện Ngụy Duy đã nhắn cho hắn mười mấy tin Wechat.
m thanh kia lại kêu lên một tiếng, Tống Nhất Tự lưu loát ấn mở Wechat, bỏ Ngụy Duy vào danh sách đen.
Làm xong xuôi, Tống Nhất Tự liền để điện thoại di động ở một bên, lúc này mới triệt để im lặng.
Khóe mắt lại thoáng nhìn phía đằng sau Kiều Trì sáng lên.
Lão đại cầm lên, là điện thoại của Kiều Trì.
Hắn cầm Kiều Trì điện thoại lên định đặt chung một chỗ với điện thoại của mình, lại vô ý thoáng nhìn thấy tin nhắn của luật sư gửi tới trên màn hình điện thoại.
Luật sư Kim: Tình huống có hơi không tốt, trên Weibo...
Phần sau không thấy được nữa.
Tống Nhất Tự suy tư một chút, cúi đầu cầm ngón trỏ Kiều Trì, đưa di động tới mở khóa bằng vân tay.
Ấn mở Wechat của thư ký Kim, đọc tin nhắn.
Càng đọc mặt lão đại càng trầm.
Sau khi xem tin nhắn của hai người, để điện thoại của Kiều Trì sang một bên, nghĩ nghĩ, cầm điện thoại di động của mình bật chế độ im lặng trước, sau đó mới kéo Ngụy Duy ra khỏi danh sách đen.
Ngụy Duy hình như vẫn một mực kiên trì không ngừng gửi tin cho hắn, Tống Nhất Tự vừa kéo hắn ra, đã nhận một cái icon đáng thương từ Ngụy Duy.
[ Ngụy Duy: Ông chủ, sao anh lại chặn tôi! ]
Còn không phải là bởi vì cậu quá ồn ào sao.
Tống Nhất Tự trả lời trong lòng, muốn đánh chữ, nhưng một tay không tiện lắm, hắn ấn vào micro nói: "Giúp tôi tra một người tên La Tuyết."
Ngụy Duy rất nhanh liền nhắn lại.
[ Ngụy Duy: Ông chủ ới! Tra xong rồi sao nữa? ]
Tống Nhất Tự một tay khác vuốt vuốt ngón tay Kiều Trì, thần sắc lạnh lùng, hắn phân phó nói: "Xử lý hết."
Ngụy Duy biểu thị đã hiểu, sau đó không nhắn nữa. Tống Nhất Tự bỏ điện thoại xuống, phim đã sắp kết thúc, hắn cầm điều khiển ti vi thoát khỏi bộ phim, ở phần tìm kiếm gõ tên Kiều Trì.
Nhìn trên màn hình một loạt trang bìa có tên Kiều Trì hiện ra, lão đại tràn đầy phấn khởi mở ngay cái đầu tiên.
Hắn từ lâu đã muốn xem phim bảo bối đóng, hôm nay bầu không khí này, thời gian này, đúng thật thích hợp để xem!
Nhưng hắn không chú ý tới, trên tiêu đề video có dòng chữ Takahashi cp.
___
Một lần nữa t cảm ơn mn đã ủng hộ nhé❤️
Danh sách chương