Edit: Tô, Christine
--
Tống Nhất Tự dần cảm thấy dịu lại, cảm giác choáng váng đã đỡ hơn, mới từ trên ghế đứng lên, nhìn phục vụ bên cạnh với vẻ mặt hoảng sợ, mở miệng nói: "Không cần hoảng sợ."
Phục vụ còn muốn nói gì đó, Tống Nhất Tự đã xoay người quay lại phòng, hắn vừa đi vừa sắp xếp lại những ký ức vụn vặt kia, nhưng càng nghĩ càng rối.
Cửa phòng mở ra, Tống Nhất Tự đi vào, đã trông thấy bữa ăn xịn sò trên mặt bàn, Kiều Trì thấy hắn trở về, nghiêng người cười ngọt ngào với hắn.
Tống Nhất Tự im lặng không lên tiếng đi tới chỗ đối diện Kiều Trì ngồi xuống, Kiều Trì cảm thấy hơi kỳ quái hỏi: "Anh sao vậy? Trông hơi lạ."
Tống Nhất Tự lắc đầu, "Ăn đi."
Kiều Trì ồ một tiếng, nhưng trong mắt vẫn hơi nghi vấn, sao lúc mới đi ra trông còn vui vẻ, lúc trở về đã không vui rồi? Chẳng lẽ lúc lão đại ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Cũng chỉ là đi vệ sinh thôi mà, sao lại có chuyện gì được?
Kiều Trì chậm rãi cắt bò bít tết, ánh mắt lại liên tiếp nhìn về phía Tống Nhất Tự, người đang lơ đãng cắt bông cải xanh.
"Anh sao thế?" Kiều Trì buông dao nĩa xuống, cô lo lắng nhìn về phía Tống Nhất Tự: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tống Nhất Tự dừng tay lại, ngẩng đầu nở nụ cười với Kiều Trì: "Không sao chắc do hôm qua ngủ không ngon, nên tinh thần không tốt lắm."
Trực giác của Kiều Trì nói cho cô biết, chuyện nhất định không chỉ như vậy, nhưng lão đại không nói, cô cũng chỉ đành đồng ý, lại cúi đầu cắt thịt.
Tống Nhất Tự ngẩng đầu nhìn Kiều Trì, hôm nay cô cột tóc lên, để lộ cái cổ trắng như tuyết, trên cổ đeo một sợi dây chuyền mỏng, thêm một đôi bông tai hình ngôi sao trên vành tai phấn nộn, và bộ quần áo màu trắng làm Kiều Trì trông rất tri thức.
Tống lão đại yên lặng thở dài.
Kiều Trì chú ý từng hành động của Tống Nhất Tự, cô nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: "Rốt cuộc anh sao thế?"
Chuyện có thể làm lão đại than thở tuyệt đối là chuyện lớn!
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, cửa bị mở ra, Kiều Trì đành phải từ bỏ việc nói chuyện với lão đại, quay đầu nhìn sang, một người đàn ông trung niên bụng phệ mặc vest đứng ngay cửa, ông ấy đi vào nhưng ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Nhất Tự.
Tống Nhất Tự nhấp nhẹ môi mỏng, Kiều Trì chỉ nghe thấy người đàn ông trung niên nói: "Tống tiên sinh, đã làm phiền ngài, vừa rồi bọn họ đã nói với tôi, ngài không sao chứ?"
Người đàn ông trung niên là quản lí của nhà hàng Tây này, mới vừa rồi ông còn đang họp với mấy nhân viên trên lầu, chợt có người lên nói, Tống Nhất Tự bị đập đầu ở dưới lầu, suýt nữa là muốn ngất đi luôn!
Gấp đến mức không thèm để ý tới việc họp, vội vàng phi nước đại xuống lầu để xin lỗi.
Kiều Trì nhíu mày sâu hơn, cô nhìn về phía Tống Nhất Tự, phát hiện lão đại không để ý tới quản lý, cô quay đầu nói: "Anh ấy không sao, ông ra ngoài đi."
Quản lý chần chừ nhìn Kiều Trì một chút, trong đầu bắt tần số, nhìn thấy lão đại đem bông cải xanh trong đĩa hắn qua đĩa cô, mối quan hệ này không cần nói cũng biết.
Quản lý vội vàng nói: "Thực sự xin lỗi Tống tiên sinh, sau này tôi sẽ quản lý bọn họ cẩn thận hơn."
Lão đại khẽ gật đầu, xem như đồng ý.
Nọng quản lý lòi ra, ông cười nói: "Hai vị cứ từ từ ăn, tôi không quấy rầy nữa."
Ông quay người đang muốn ra ngoài, lão đại ở sau lưng lành lạnh nói: "Có mấy lời không nên nói, ông hẳn là hiểu rõ điều này."
Quản lý lập tức ngồi thẳng lên, quay lại đáp một tiếng, sau đó đóng cửa lại.
Kiều Trì có ngốc cũng nhìn ra có điểm không đúng, cô nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Có phải anh nhớ ra chuyện gì rồi không?"
Tống Nhất Tự cảm thấy rất buồn ngủ, hắn nhẹ gật đầu, "Vừa rồi bị đập đầu, nhớ ra một số chuyện."
Hắn không muốn nói với Kiều Trì, mặc dù chỉ nhớ đoạn ngắn, nhưng những gì liên quan tới Kiều Trì lại không nhớ rõ, hắn sợ Kiều Trì thương tâm, không có gì buồn hơn chuyện người yêu không nhớ ra mình.
Huống chi Kiều Trì yêu hắn như vậy.
Tống Nhất Tự chống cùi chỏ xuống bàn ăn, bàn tay đỡ lấy cái trán, cảm thấy hơi hoa mắt, mới vừa rồi còn đỡ chóng mặt một phần, lúc này lại bắt đầu xuất hiện.
Cũng vì điều này này, Tống Nhất Tự đã bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của Kiều Trì.
Má ơi, không lẽ lão đại đã nhớ ra chuyện mình đếch có bạn gái rồi?
Kiều Trì nháy mắt liền liên tưởng đến thời điểm vừa rồi lão đại từ nhà vệ sinh trở về, một mực im lặng, hóa ra là do đã nhớ tới chuyện trước kia!
Kiều Trì vô thức đặt tay lên đầu gối, ngón tay khẩn trương nắm chặt quần, nhưng trên mặt vẫn giả vờ vân đạm phong khinh(1), cô ấm giọng hỏi: "Nhớ ra chuyện gì vậy?"
(1): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi. (Nguồn:gg)
Tống Nhất Tự để tay xuống, hắn lắc đầu, nở nụ cười miễn cưỡng: "Chỉ là một chuyện râu ria thôi, mau ăn đi, đợi lát nữa nguội rồi ăn không ngon nữa."
Tống Nhất Tự miễn cưỡng lên tinh thần, hắn lại cầm lấy dao với nĩa, cúi đầu cắt một miếng thịt bò bít tết bỏ vào trong miệng, là một mùi vị quen thuộc.
Kiều Trì không ngừng liếc trộm lão đại, muốn tìm manh mối trên gương mặt lão đại, nhưng lão đại vững như Thái Sơn, không có cảm xúc gì.
Hay là lão đại vẫn chưa nhớ ra chuyện mình độc thân?
Cả hai người trong lòng có quỷ đều yên lặng ăn hết bữa cơm này, chờ lúc đi trả tiền mới biết quản lý đã miễn phí cho bọn họ.
Kiều Trì có hơi ngoài ý muốn, Tống Nhất Tự lại là dáng vẻ không có gì bất ngờ, tay hắn tự nhiên khoác lên vai Kiều Trì, trầm giọng nói: "Về nhà nào."
Lúc này phía ngoài trời đã hoàn toàn tối thui, đèn đường mờ mờ đã được bật lên.
Con đường phía ngoài nhà hàng cũng coi như là thoáng, Tống Nhất Tự lái xe bảo mẫu vững vàng dừng trước chỗ Kiều Trì. Kiều Trì lên xe nhìn thấy lão đại đang ngồi ở chỗ điều khiển, nghĩ thầm để lão đại lái xe này thật ủy khuất lão đại.
Tác giả đã viết lão đại là người có tới mấy cái garage.
Trong garage không có xe nào dưới năm trăm vạn.
Kiều Trì thắt chặt dây an toàn, mở miệng nói: "Hai ngày nữa em phải trả xe cho công ty."
Chứng cứ cô đã thu thập xong rồi, cũng đã thương lượng xong với luật sư để mấy ngày nữa sẽ đem văn kiện luật sư đã soạn gửi đến công ty.
Nếu thuận lợi thì trong một tuần là đã có thể hủy hợp đồng, sẽ say bái bai người đại diện với cái công ty hút máu này. Kiều Trì cũng chuẩn bị sẵn, chờ hủy hợp đồng xong cô sẽ tự lập studio riêng, dựa theo phương thức của kiếp trước chắc sẽ được, Kiều Trì lâm vào mộng tưởng, khiến Tống Nhất Tự kêu cô mấy lần cũng không có phản ứng.
Tống Nhất Tự dừng xe lại, hắn vươn tay vẫy vẫy mấy cái trước mặt Kiều Trì, Kiều Trì lấy lại tinh thần quay đầu, vô tội nhìn lão đại, tựa hồ hỏi chuyện gì vậy.
Lão đại thân mật nhéo nhéo gò má cô hỏi: "Cần anh giúp gì không?"
"Hả?" Kiều Trì mê mang.
Lão đại nói: "Anh nhớ ra mật khẩu thẻ ngân hàng rồi."
Hắn mặc dù không đi ngân hàng xem thử, nhưng trực giác cho hắn biết, vốn lưu động của hắn còn rất nhiều.
Kiều Trì nói đùa: "Sao vậy? Đột nhiên tự giác giao thẻ ngân hàng cho em vậy?"
Không ngờ lão đại nghiêm túc ừ một tiếng, nhìn đèn đỏ đổi thành đèn xanh, hắn khởi động xe, sau đó thả lỏng người tùy ý trả lời: "Cả người anh đều là của em, giao thẻ ngân hàng cho em thì có sao đâu?"
Lão đại lại nghĩ tới những đoạn ngắn vụn vặt kia, có thể là bởi vì cảnh vật xung quanh, tất cả ký ức hắn có thể nhớ lại đều là chuyện xảy ra ở trong nhà hàng Tây kia, trong trí nhớ hắn hình như là một ông chủ có tiền, cũng không phải cái gì mà tài xế lái xe làm công cho người ta.
Không chỉ như thế, hắn còn có một trợ lý cực kỳ đáng tin là Ngụy Duy.
Ngụy Duy.
Tống Nhất Tự cảm thấy giống như đã nghe qua hoặc gặp qua cái tên này ở đâu đó, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.
Kiều Trì ngồi ở vị trí kế bên tài xế mở hình thức yên lặng, cô xác định, lão đại với cái miệng ngọt như mật này thật sự không nhớ tới chuyện thật ra mình là cẩu độc thân.
Xe lái vào garage ở tầng ngầm.
Kiều Trì cầm túi xách kéo cửa lái phụ ra, lại phát hiện xe dừng ở gần xe bảo mẫu của cô trông cực kỳ quen mắt, cô đi qua nhìn biển số xe, là xe của La Tuyết. Xe cảu La Tuyết xuất hiện ở đây, là vì ai Kiều Trì đã biết rõ như ban ngày.
Đầu lưỡi chạm vào hàm trên, gọi lại Tống Nhất Tự đã đóng cửa xe chuẩn bị đi vào thang máy.
Tống Nhất Tự xoay đầu lại nhìn cô: "Sao vậy bảo bối?"
"Tự nhiên em muốn ăn kem, với ăn snack khoai tây nữa." Kiều Trì giống như đang nũng nịu với Tống Nhất Tự, cô nói: "Anh mua cho em nha? Em không muốn đi đâu, mệt lắm."
Tống Nhất Tự đương nhiên không có ý kiến gì, lâu như vậy đến nay giống như là lần đầu tiên Kiều Trì làm nũng với hắn rõ ràng như thế, hắn tiến lên búng một cái vào trán Kiều Trì, "Đúng là một con mèo ham ăn."
Kiều Trì làm mặt quỷ với hắn, thúc giục nói: "Anh đi nhanh đi, có thể đi ra ngoài từ bên trái á."
Tống Nhất Tự bất đắc dĩ lắc đầu, nghe lời cất điện thoại và chìa khóa xe đi theo hướng mà Kiều Trì chỉ.
Kiều Trì thấy lão đại nghe lời rời đi, cô bước nhanh đến chỗ thang máy, ấn tầng, chuẩn bị đi chiếu cố keo 502 La Tuyết.
Vừa mới ra khỏi cửa thang máy, Kiều Trì đã nhìn thấy La Tuyết đứng trước cửa nhà mình, trên tay kẹp một điếu thuốc, đang gọi điện thoại.
Kiều Trì giẫm giày cao gót giẫm lên gạch sứ bóng loáng phát ra tiếng cộp cộp cộp, làm hấp dẫn lực chú ý của La Tuyết, cô ta đi qua, thấy Kiều Trì trở về, khuôn mặt vốn dĩ đang cười bỗng bị dập tắt, cô ta và đầu bên kia điện thoại nói gì đó sau đó liền tắt máy.
Điều thuốc trên tay chưa hút xong tiện tay vứt xuống đất, dùng đế giày dụi tắt đi, căn bản không thèm để ý có làm bẩn sàn nhà không.
Kiều Trì khẽ dựa gần La Tuyết người nồng đậm mùi thuốc, vốn đang nhíu mày lại nhíu chặt hơn. Còn chưa mở miệng chất vấn cô ta, La Tuyết đã chửi xối xả, "Cô vừa đi đâu vậy? Có biết tôi đợi cô lâu lắm không? Ai cho cô đổi mật mã?"
Thật ồn ào.
Kiều Trì ghét bỏ lui về sau một bước, hắng giọng một cái trả lời: "Đây là nhà tôi, tôi muốn dùng mật khẩu nào thì dùng mật khẩu đó, chị quản được sao?"
La Tuyết này buổi sáng đã đến một chuyến, buổi tối cũng không chê phiền phức mà tới nữa.
Mà siêu thị trong chung cư cũng không tính là xa, lão đại chắc tầm mười mấy phút nữa sẽ về đến nhà. Kiều Trì cũng không muốn để hắn và La Tuyết chạm mặt, thế là nhẫn nại tính tình hỏi: "Chị cứ đến tìm tôi mãi làm gì?"
La Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Ôn Quả nói với tôi, Kiều Trì tôi không ngờ cô lại là người như vậy, chưa gì mà đạo diễn chương trình kia đã đến hỏi tôi cô có thời gian làm NPC trong tiết mục sắp tới không, cô cũng chỉ là loại diễn mèo què ba chân(2), đạo diễn cũng không sợ mất mặt à."
(2)三脚猫: Tam cước miêu, ý là có địa vị, tiếng tăm, nhưng chỉ trên danh nghĩa, còn thực chất thì chẳng có tài cán gì, có thể hiểu là Có miếng mà không có tiếng.
Kiều Trì nhìn trừng trừng La Tuyết, La Tuyết này thế mà nói mình là diễn viên như vậy, cũng không biết làm sao trước đây nguyên chủ có thể chịu được.
La Tuyết cao giọng: " Cô nhìn tôi chằm chằm làm gì?"
Kiều Trì chậm rãi nói: "Cô nói xong chưa?"
La Tuyết đương nhiên còn chưa nói hết, hôm qua độ hot của trực tiếp còn đang nằm trong dự tính, vốn cho rằng trải qua một buổi tối lên men, độ hot sẽ dần dần giảm đi, không nghĩ tới từ 10h sáng, có người đã chụp được Kiều Trì và Độ Cao trong thang máy hôm nay.
Cái tên Kiều Trì top mười tìm kiếm, theo sát chính là Độ Cao, sau đó nữa là vụ bê bối yêu đương của hai người bọn họ.
Cô ta gọi điện thoại nhưng Kiều Trì không nhận, nhắn Wechat Kiều Trì cũng không trả lời, căn bản không tìm thấy người ở đâu hết. Ôn Quả đã tức giận đến mức gọi hẳn mười cuộc cho cô, nếu như cô ta tiếp tục không nghĩ ra biện pháp, vị trí cô ta vừa mới được thăng chức sợ là khó giữ được.
Cho nên sau khi buổi sáng bị ăn quả dập cửa xong, buổi chiều bỏ hết tất cả việc phóng xe đến tìm Kiều Trì, không nghĩ tới lần này lại để cô ta đợi từ chiều tà cho đến buổi đêm.
Vừa rồi Ôn Quả còn gọi điện thoại tới hỏi cô ta đã giải quyết xong chưa, La Tuyết vừa dỗ vừa lừa mới làm Ôn Quả yên lòng, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Kiều Trì trở về.
Không thể không thừa nhận, Kiều Trì so với Ôn Quả có nhiều vốn liếng hơn, dáng người tỉ lệ vàng lại thêm thân hình kia coi như không cần làm gì cũng có thể hấp dẫn mọi ánh nhìn, chỉ cần marketing tốt, độ nóng của Kiều Trì nhất định không chỉ có như vậy.
Thẳng đến vừa rồi, fan hâm mộ trên Weibo của Kiều Trì đã từ một trăm vạn tăng tới ba trăm vạn, hơn nữa còn không có xu hướng dừng lại, cô ta đánh giá một chút, Weibo của Kiều Trì có thể sẽ tăng tới năm sáu trăm vạn mới có thể dừng lại.
"Cô với Độ Cao rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" La Tuyết hỏi.
Chỗ bị chụp lén giống như là ở tầng dưới một văn phòng nào đó, đầu óc La Tuyết đột nhiên rõ ràng, ở chỗ đó có mấy phòng đạo diễn làm việc. Người của cô ta đã truyền tin, Độ Cao mới tiếp nhận vai nam chính của đạo diễn Chương.
Mà bộ phim đó chính là bộ phim cách đây không lâu La Tuyết đã để Kiều Trì đi giúp Ôn Quả tranh thủ một vai.
Cô ta nghiêm nghị hỏi: "Cô có phải đã lén tôi đi liên hệ với Chương Niên rồi đúng không?"
Bởi nếu nói như vậy thì thật rõ ràng, hôm nay Kiều Trì ra ngoài nói không chừng là gặp Chương Niên!
Kiều Trì cũng không kinh ngạc khi La Tuyết nhanh như vậy đã đoán được, La Tuyết ở trong giới đã lăn lộn nhiều năm như vậy, nếu còn phản ứng không kịp, như vậy cũng coi như phí mấy năm lăn lộn ấy.
"Đạo diễn Chương đánh giá tôi rất cao." Kiều Trì mắt cười dịu dàng nói: "Chị Tuyết, thật may mắn là chị đã cho tôi cơ hội này."
Lúc trước La Tuyết và Ôn Quả gần như đã ép khô nguyên thân, Kiều Trì mới không phải là một cái bánh bao mềm, cô dựa lên cửa nhà mình, khoanh tay, chắc hẳn lão đại cũng sắp trở về, không muốn lại tiếp tục tranh chấp với La Tuyết, gọn gàng dứt khoát nói: "Tôi muốn hủy hợp đồng."
Kiều Trì nhìn La Tuyết biểu lộ từ kinh ngạc đến chấn kinh lại đến phẫn nộ, La Tuyết cảm thấy lỗ tai mình có khả năng nghe nhầm rồi, không phải thì làm sao lại nghe thấy người luôn mềm yếu dễ bắt nạt như Kiều Trì lại muốn hủy hợp đồng?
La Tuyết không thể tin nâng giọng:" Cô nói cái gì?"
Kiều Trì vẫn cực kỳ bình tĩnh lặp lại: "Tôi muốn hủy hợp đồng."
Thấy La Tuyết định mở miệng nói chuyện, Kiều Trì tiếp tục nói: "Đây là nhà tôi, tôi cũng đã chào hỏi nói chuyện với bảo an rồi, nếu sau này chị lại xuất hiện ở trước cửa nhà tôi, tôi sẽ để bọn hắn trực tiếp báo cảnh sát tới bắt người."
"Cô!" La Tuyết trừng mắt nhìn cô, hai mắt giống như muốn bốc lửa tới nơi.
Kiều Trì ngón tay chỉ thang máy: "Mời chị lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho bảo vệ đưa chị ra ngoài đấy."
Thấy La Tuyết không tin, Kiều Trì lập tức lấy điện thoại trong túi ra, vào danh bạ tìm bấm gọi số điện thoại của bảo an, bên kia rất nhanh liền bắt máy.
"Xin chào, xin hỏi có chuyện gì cần trợ giúp?"
Kiều Trì hướng về phía La Tuyết câu lên một nụ cười, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng nói ra: "Có kẻ khả nghi trước cửa nhà tôi, làm phiền mọi người đến xử lý một chút."
La Tuyết không nghĩ tới Kiều Trì lại tuyệt tình như thế, cô ta tức giận đến mức muốn đau đầu, "Việc này chưa xong đâu."
Cô ta quẳng một câu không nhẹ không nặng, nổi giận đùng đùng bước nhanh tới thang máy. Kiều Trì thấy cô ta đã vào thang máy, mới quay người một bên nhấn mật khẩu cửa nhà một bên ôn nhu nói với bảo an: "Chị ta đã đi rồi, thật xin lỗi đã làm phiền mọi người."
Tống Nhất Tự đang đợi thang máy ở lối vào thang máy tầng một, tối hôm nay thang máy thật sự rất chậm, hắn đã ở dưới lầu đợi mấy phút, cái thang máy này mới đến lầu mười hai.
Tống Nhất Tự cúi đầu mở cái túi ra nhìn kem ở bên trong, mong trước khi về đến nhà đừng tan nhiều quá.
Lão đại nghĩ thầm, nếu tan rồi không biết Kiều Trì sẽ buồn lắm đây.
Vừa nghĩ tới Kiều Trì ủy khuất cắn thìa nhìn hắn, thần sắc Tống Nhất Tự đã ôn nhu hơn nhiều.
Bảo bối nhà hắn thật đúng là một bé quỷ đáng yêu.
Hắn đột nhiên thấy hối hận tối qua đã đề nghị với đạo diễn kia để Kiều Trì đóng vai NPC, bảo bối nhà hắn đáng yêu như vậy phải đi đóng vai công chúa mới đúng.
Trong đầu lóe lên tia sáng, gương mặt tươi cười của Tống Nhất Tự bỗng dừng lại, hắn nhớ tới mình đã từng gặp Ngụy Duy!
Ngay vào tối qua, Ngụy Duy còn tới gõ cửa sổ xe của hắn, trước khi đi còn đưa cho hắn một tấm danh thiếp, lúc ấy còn nói cái gì nữa, Tống Nhất Tự gõ gõ đầu mình.
Lúc ấy hình như Ngụy Duy nói cần gì có thể liên hệ anh ấy.
Tống Nhất Tự nhìn thoáng qua cái thang máy còn đang dừng ở tầng mấy đó, dứt khoát quay lại bước đến cầu thang bên cạnh.
Hắn đi đến xe bảo mẫu và kéo cửa ra, lần theo ký ức tìm thấy một tấm danh thiếp bị kẹt ở vết nứt trong hộp tỳ tay vịn, phía dưới hai chữ Ngụy Duy là một dãy số.
Là số của Ngụy Duy.
Ngón tay Tống Nhất Tự vuốt ve góc danh thiếp, đóng cửa xe bảo mẫu lại, vừa đi về phía thang máy vừa cẩn thận đọc thông tin trên tấm danh thiếp, giống như muốn lấy thêm nhiều thông tin từ danh thiếp, tốt nhất có thể kích thích thần kinh của hắn, để hắn nghĩ lại được thêm một ít chuyện.
Garage tầng hầm rất vắng, tiếng giày cao gót đạp trên đất cực kỳ rõ ràng, Tống Nhất Tự ngẩng đầu, lông mày nhướng lên.
Người này hắn biết, là người đại diện cứ bám chặt mà hút máu của bảo bối nhà hắn.
Người đại diện mặt giận dữ, cầm điện thoại nói nhanh như gió tựa hồ đang giảng giải, Tống Nhất Tự thính lực tốt, nắm được mấy từ mấu chốt.
Chấm dứt hợp đồng, tiện nhân, thân bại danh liệt.
Tống Nhất Tự cúi đầu nhìn đồ ăn vặt trong tay mình, khó trách Kiều Trì đột nhiên muốn ăn đồ ăn vặt với hộp kem, thì ra là cố ý đẩy hắn đi, còn mình thì đơn thương độc mã tiếp người đại diện này.
Tống Nhất Tự đối mặt trực tiếp với La Tuyết, La Tuyết tự nhiên cũng nhìn thấy hắn.
Vừa trông thấy Tống Nhất Tự, mắt La Tuyết sáng rực lên.
Tống Nhất Tự mắt nhìn thẳng đường đến thang máy, ngay lúc đi ngang qua La Tuyết đã bị cô ta chặn lại.
La Tuyết trên mặt đã không còn bộ dáng nổi giận đùng đùng vừa rồi, cả gương mặt đều tươi cười, nhìn Tống Nhất Tự nói: "Xin chào, xin hỏi bây giờ cậu có rảnh không?"
"Không." Tống lão đại lãnh khốc vô tình, hắn phải mang kem về cho bảo bối.
La Tuyết cũng không bị vẻ mặt lạnh lùng của hắn làm dọa, vẫn như cũ cười nói ra: "Tôi là quản lý công ty giải trí Thịnh Phong, nhìn thấy điều kiện ngoại hình của cậu rất tốt, không biết cậu có hứng thú đến công ty của chúng tôi trò chuyện chút hay không?"
Dứt lời, từ trong túi lấy ra danh thiếp đưa cho Tống Nhất Tự.
Tống Nhất Tự không nhận, khóe mắt liếc nhìn danh thiếp, thấy hai chữ La Tuyết, cười khẽ, thanh âm có chút khinh miệt.
Xem ra La Tuyết không biết hắn.
La Tuyết bị hắn cười, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, hào quang trước mặt bỗng dưng vô cùng mạnh mẽ khiến cô ta vô thức đứng thẳng.
Lại nghe thấy Tống Nhất Tự hỏi: "Quý công ty dự định ra bao nhiêu để ký hợp đồng với tôi?"
Có hi vọng!
La Tuyết ngẩng đầu, nói: "Cái này đều dễ nói..."
"Tôi nghĩ các người có bán toàn bộ công ty cũng không đủ để ký hợp đồng với tôi." Tống Nhất Tự ngắt lời nói, hắn trầm mặt, ánh mắt nhìn La Tuyết, giống như vừa mới nghe thấy một câu chuyện cười.
"Người trẻ tuổi không cần kiêu ngạo như vậy." La Tuyết đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, vẫn như cũ ôn tồn nói: "Chúng ta trước tiên có thể thêm Wechat hoặc là điện thoại, cụ thể chúng ta có thể trò chuyện sau."
La Tuyết nghĩ, hôm nay có thể là vì cô ta ra cửa không xem lịch, đã bị mắng còn bị dập cửa đến choáng váng, không có lấy một chuyện thuận lợi. Thật vất vả đụng phải một tiểu thịt tươi(3), lại không nghĩ rằng tính tình lại như thế.
(3)Tiểu thịt tươi là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi, họ là những người bước ra từ các chương trình âm nhạc, phim truyền hình. (Những nhân vật không có đủ nhan sắc sẽ không được gọi là tiểu thịt tươi).
Lão đại trước mặt đột nhiên cười khẽ một tiếng, cảm xúc giận dữ giữa lông mày tản ra.
La Tuyết nhìn đến sửng sốt, trong giới này cô ta đã thấy qua không biết bao nhiêu người đàn ông trẻ trung và đẹp trai, nhưng không một ai có thể khiến cô ta cảm thấy động tâm như người hôm nay.
Chỉ thấy người đối diện môi mỏng khẽ mở, gằn từng chữ: "Trong Wechat của tôi, trước giờ không thêm mấy người phụ nữ trung niên."
La Tuyết lập tức nổi nóng, tuổi tác là nỗi đau của cô ta, mặc dù cô ta không biết bão dưỡng thế nào, cũng không biết nên đập bao nhiêu tiền vào gương mặt này, nhưng tuổi tác nói cho cô ta biết, cô ta đã gần bốn mươi rồi.
Nhưng Tống lão đại tuyệt không dối trá, hắn lạnh lùng nói: "Đừng cản đường, kem của bảo bối nhà tôi sắp tan rồi."
La Tuyết đang muốn mở miệng nói cái gì, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn garage để xe tư nhân ở sau lưng Tống lão đại.
Trong garage đó tất cả đều là xe sang trọng, trước khi Kiều Trì chuyển vào thì mấy cái xe này đã ở đó, mỗi tuần đều sẽ có người tới bảo dưỡng mỗi tuần, trước đó nghe bảo an nhắc qua, tất cả đều là của một người.
Người sở hữu này cực kỳ hào phóng mua hết nguyên một tầng trên tầng Kiều Trì đang ở, nhưng trước giờ chưa từng thấy hắn, giống như còn rất nhiều bất động sản ở chỗ khác.
Là người giàu nhất trong những người giàu.
Tống lão đại cũng chú ý tới ánh mắt của La Tuyết, hắn cũng biết sau lưng là garage để xe tư nhân, bên trong xe rẻ nhất cũng phải hơn năm trăm vạn.
Xem ra La Tuyết hiểu lầm rồi.
Tống lão đại khóe miệng hơi nhích lên, cầm đồ ăn vặt đi tới thang máy.
Hiểu lầm thì hiểu lầm, dù sao cũng không liên quan tới hắn.
___
Mãi lắm bạn Chris mới chịu edit một chương 😬
Có bạn nào biết chị Há Cảo không, có ai có wat của chị í hông ạ, từ hồi chị ấy bị mất acc đến giờ t vẫn không tìm ra được chị ấy:<
--
Tống Nhất Tự dần cảm thấy dịu lại, cảm giác choáng váng đã đỡ hơn, mới từ trên ghế đứng lên, nhìn phục vụ bên cạnh với vẻ mặt hoảng sợ, mở miệng nói: "Không cần hoảng sợ."
Phục vụ còn muốn nói gì đó, Tống Nhất Tự đã xoay người quay lại phòng, hắn vừa đi vừa sắp xếp lại những ký ức vụn vặt kia, nhưng càng nghĩ càng rối.
Cửa phòng mở ra, Tống Nhất Tự đi vào, đã trông thấy bữa ăn xịn sò trên mặt bàn, Kiều Trì thấy hắn trở về, nghiêng người cười ngọt ngào với hắn.
Tống Nhất Tự im lặng không lên tiếng đi tới chỗ đối diện Kiều Trì ngồi xuống, Kiều Trì cảm thấy hơi kỳ quái hỏi: "Anh sao vậy? Trông hơi lạ."
Tống Nhất Tự lắc đầu, "Ăn đi."
Kiều Trì ồ một tiếng, nhưng trong mắt vẫn hơi nghi vấn, sao lúc mới đi ra trông còn vui vẻ, lúc trở về đã không vui rồi? Chẳng lẽ lúc lão đại ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Cũng chỉ là đi vệ sinh thôi mà, sao lại có chuyện gì được?
Kiều Trì chậm rãi cắt bò bít tết, ánh mắt lại liên tiếp nhìn về phía Tống Nhất Tự, người đang lơ đãng cắt bông cải xanh.
"Anh sao thế?" Kiều Trì buông dao nĩa xuống, cô lo lắng nhìn về phía Tống Nhất Tự: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tống Nhất Tự dừng tay lại, ngẩng đầu nở nụ cười với Kiều Trì: "Không sao chắc do hôm qua ngủ không ngon, nên tinh thần không tốt lắm."
Trực giác của Kiều Trì nói cho cô biết, chuyện nhất định không chỉ như vậy, nhưng lão đại không nói, cô cũng chỉ đành đồng ý, lại cúi đầu cắt thịt.
Tống Nhất Tự ngẩng đầu nhìn Kiều Trì, hôm nay cô cột tóc lên, để lộ cái cổ trắng như tuyết, trên cổ đeo một sợi dây chuyền mỏng, thêm một đôi bông tai hình ngôi sao trên vành tai phấn nộn, và bộ quần áo màu trắng làm Kiều Trì trông rất tri thức.
Tống lão đại yên lặng thở dài.
Kiều Trì chú ý từng hành động của Tống Nhất Tự, cô nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: "Rốt cuộc anh sao thế?"
Chuyện có thể làm lão đại than thở tuyệt đối là chuyện lớn!
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, cửa bị mở ra, Kiều Trì đành phải từ bỏ việc nói chuyện với lão đại, quay đầu nhìn sang, một người đàn ông trung niên bụng phệ mặc vest đứng ngay cửa, ông ấy đi vào nhưng ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Nhất Tự.
Tống Nhất Tự nhấp nhẹ môi mỏng, Kiều Trì chỉ nghe thấy người đàn ông trung niên nói: "Tống tiên sinh, đã làm phiền ngài, vừa rồi bọn họ đã nói với tôi, ngài không sao chứ?"
Người đàn ông trung niên là quản lí của nhà hàng Tây này, mới vừa rồi ông còn đang họp với mấy nhân viên trên lầu, chợt có người lên nói, Tống Nhất Tự bị đập đầu ở dưới lầu, suýt nữa là muốn ngất đi luôn!
Gấp đến mức không thèm để ý tới việc họp, vội vàng phi nước đại xuống lầu để xin lỗi.
Kiều Trì nhíu mày sâu hơn, cô nhìn về phía Tống Nhất Tự, phát hiện lão đại không để ý tới quản lý, cô quay đầu nói: "Anh ấy không sao, ông ra ngoài đi."
Quản lý chần chừ nhìn Kiều Trì một chút, trong đầu bắt tần số, nhìn thấy lão đại đem bông cải xanh trong đĩa hắn qua đĩa cô, mối quan hệ này không cần nói cũng biết.
Quản lý vội vàng nói: "Thực sự xin lỗi Tống tiên sinh, sau này tôi sẽ quản lý bọn họ cẩn thận hơn."
Lão đại khẽ gật đầu, xem như đồng ý.
Nọng quản lý lòi ra, ông cười nói: "Hai vị cứ từ từ ăn, tôi không quấy rầy nữa."
Ông quay người đang muốn ra ngoài, lão đại ở sau lưng lành lạnh nói: "Có mấy lời không nên nói, ông hẳn là hiểu rõ điều này."
Quản lý lập tức ngồi thẳng lên, quay lại đáp một tiếng, sau đó đóng cửa lại.
Kiều Trì có ngốc cũng nhìn ra có điểm không đúng, cô nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Có phải anh nhớ ra chuyện gì rồi không?"
Tống Nhất Tự cảm thấy rất buồn ngủ, hắn nhẹ gật đầu, "Vừa rồi bị đập đầu, nhớ ra một số chuyện."
Hắn không muốn nói với Kiều Trì, mặc dù chỉ nhớ đoạn ngắn, nhưng những gì liên quan tới Kiều Trì lại không nhớ rõ, hắn sợ Kiều Trì thương tâm, không có gì buồn hơn chuyện người yêu không nhớ ra mình.
Huống chi Kiều Trì yêu hắn như vậy.
Tống Nhất Tự chống cùi chỏ xuống bàn ăn, bàn tay đỡ lấy cái trán, cảm thấy hơi hoa mắt, mới vừa rồi còn đỡ chóng mặt một phần, lúc này lại bắt đầu xuất hiện.
Cũng vì điều này này, Tống Nhất Tự đã bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của Kiều Trì.
Má ơi, không lẽ lão đại đã nhớ ra chuyện mình đếch có bạn gái rồi?
Kiều Trì nháy mắt liền liên tưởng đến thời điểm vừa rồi lão đại từ nhà vệ sinh trở về, một mực im lặng, hóa ra là do đã nhớ tới chuyện trước kia!
Kiều Trì vô thức đặt tay lên đầu gối, ngón tay khẩn trương nắm chặt quần, nhưng trên mặt vẫn giả vờ vân đạm phong khinh(1), cô ấm giọng hỏi: "Nhớ ra chuyện gì vậy?"
(1): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi. (Nguồn:gg)
Tống Nhất Tự để tay xuống, hắn lắc đầu, nở nụ cười miễn cưỡng: "Chỉ là một chuyện râu ria thôi, mau ăn đi, đợi lát nữa nguội rồi ăn không ngon nữa."
Tống Nhất Tự miễn cưỡng lên tinh thần, hắn lại cầm lấy dao với nĩa, cúi đầu cắt một miếng thịt bò bít tết bỏ vào trong miệng, là một mùi vị quen thuộc.
Kiều Trì không ngừng liếc trộm lão đại, muốn tìm manh mối trên gương mặt lão đại, nhưng lão đại vững như Thái Sơn, không có cảm xúc gì.
Hay là lão đại vẫn chưa nhớ ra chuyện mình độc thân?
Cả hai người trong lòng có quỷ đều yên lặng ăn hết bữa cơm này, chờ lúc đi trả tiền mới biết quản lý đã miễn phí cho bọn họ.
Kiều Trì có hơi ngoài ý muốn, Tống Nhất Tự lại là dáng vẻ không có gì bất ngờ, tay hắn tự nhiên khoác lên vai Kiều Trì, trầm giọng nói: "Về nhà nào."
Lúc này phía ngoài trời đã hoàn toàn tối thui, đèn đường mờ mờ đã được bật lên.
Con đường phía ngoài nhà hàng cũng coi như là thoáng, Tống Nhất Tự lái xe bảo mẫu vững vàng dừng trước chỗ Kiều Trì. Kiều Trì lên xe nhìn thấy lão đại đang ngồi ở chỗ điều khiển, nghĩ thầm để lão đại lái xe này thật ủy khuất lão đại.
Tác giả đã viết lão đại là người có tới mấy cái garage.
Trong garage không có xe nào dưới năm trăm vạn.
Kiều Trì thắt chặt dây an toàn, mở miệng nói: "Hai ngày nữa em phải trả xe cho công ty."
Chứng cứ cô đã thu thập xong rồi, cũng đã thương lượng xong với luật sư để mấy ngày nữa sẽ đem văn kiện luật sư đã soạn gửi đến công ty.
Nếu thuận lợi thì trong một tuần là đã có thể hủy hợp đồng, sẽ say bái bai người đại diện với cái công ty hút máu này. Kiều Trì cũng chuẩn bị sẵn, chờ hủy hợp đồng xong cô sẽ tự lập studio riêng, dựa theo phương thức của kiếp trước chắc sẽ được, Kiều Trì lâm vào mộng tưởng, khiến Tống Nhất Tự kêu cô mấy lần cũng không có phản ứng.
Tống Nhất Tự dừng xe lại, hắn vươn tay vẫy vẫy mấy cái trước mặt Kiều Trì, Kiều Trì lấy lại tinh thần quay đầu, vô tội nhìn lão đại, tựa hồ hỏi chuyện gì vậy.
Lão đại thân mật nhéo nhéo gò má cô hỏi: "Cần anh giúp gì không?"
"Hả?" Kiều Trì mê mang.
Lão đại nói: "Anh nhớ ra mật khẩu thẻ ngân hàng rồi."
Hắn mặc dù không đi ngân hàng xem thử, nhưng trực giác cho hắn biết, vốn lưu động của hắn còn rất nhiều.
Kiều Trì nói đùa: "Sao vậy? Đột nhiên tự giác giao thẻ ngân hàng cho em vậy?"
Không ngờ lão đại nghiêm túc ừ một tiếng, nhìn đèn đỏ đổi thành đèn xanh, hắn khởi động xe, sau đó thả lỏng người tùy ý trả lời: "Cả người anh đều là của em, giao thẻ ngân hàng cho em thì có sao đâu?"
Lão đại lại nghĩ tới những đoạn ngắn vụn vặt kia, có thể là bởi vì cảnh vật xung quanh, tất cả ký ức hắn có thể nhớ lại đều là chuyện xảy ra ở trong nhà hàng Tây kia, trong trí nhớ hắn hình như là một ông chủ có tiền, cũng không phải cái gì mà tài xế lái xe làm công cho người ta.
Không chỉ như thế, hắn còn có một trợ lý cực kỳ đáng tin là Ngụy Duy.
Ngụy Duy.
Tống Nhất Tự cảm thấy giống như đã nghe qua hoặc gặp qua cái tên này ở đâu đó, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.
Kiều Trì ngồi ở vị trí kế bên tài xế mở hình thức yên lặng, cô xác định, lão đại với cái miệng ngọt như mật này thật sự không nhớ tới chuyện thật ra mình là cẩu độc thân.
Xe lái vào garage ở tầng ngầm.
Kiều Trì cầm túi xách kéo cửa lái phụ ra, lại phát hiện xe dừng ở gần xe bảo mẫu của cô trông cực kỳ quen mắt, cô đi qua nhìn biển số xe, là xe của La Tuyết. Xe cảu La Tuyết xuất hiện ở đây, là vì ai Kiều Trì đã biết rõ như ban ngày.
Đầu lưỡi chạm vào hàm trên, gọi lại Tống Nhất Tự đã đóng cửa xe chuẩn bị đi vào thang máy.
Tống Nhất Tự xoay đầu lại nhìn cô: "Sao vậy bảo bối?"
"Tự nhiên em muốn ăn kem, với ăn snack khoai tây nữa." Kiều Trì giống như đang nũng nịu với Tống Nhất Tự, cô nói: "Anh mua cho em nha? Em không muốn đi đâu, mệt lắm."
Tống Nhất Tự đương nhiên không có ý kiến gì, lâu như vậy đến nay giống như là lần đầu tiên Kiều Trì làm nũng với hắn rõ ràng như thế, hắn tiến lên búng một cái vào trán Kiều Trì, "Đúng là một con mèo ham ăn."
Kiều Trì làm mặt quỷ với hắn, thúc giục nói: "Anh đi nhanh đi, có thể đi ra ngoài từ bên trái á."
Tống Nhất Tự bất đắc dĩ lắc đầu, nghe lời cất điện thoại và chìa khóa xe đi theo hướng mà Kiều Trì chỉ.
Kiều Trì thấy lão đại nghe lời rời đi, cô bước nhanh đến chỗ thang máy, ấn tầng, chuẩn bị đi chiếu cố keo 502 La Tuyết.
Vừa mới ra khỏi cửa thang máy, Kiều Trì đã nhìn thấy La Tuyết đứng trước cửa nhà mình, trên tay kẹp một điếu thuốc, đang gọi điện thoại.
Kiều Trì giẫm giày cao gót giẫm lên gạch sứ bóng loáng phát ra tiếng cộp cộp cộp, làm hấp dẫn lực chú ý của La Tuyết, cô ta đi qua, thấy Kiều Trì trở về, khuôn mặt vốn dĩ đang cười bỗng bị dập tắt, cô ta và đầu bên kia điện thoại nói gì đó sau đó liền tắt máy.
Điều thuốc trên tay chưa hút xong tiện tay vứt xuống đất, dùng đế giày dụi tắt đi, căn bản không thèm để ý có làm bẩn sàn nhà không.
Kiều Trì khẽ dựa gần La Tuyết người nồng đậm mùi thuốc, vốn đang nhíu mày lại nhíu chặt hơn. Còn chưa mở miệng chất vấn cô ta, La Tuyết đã chửi xối xả, "Cô vừa đi đâu vậy? Có biết tôi đợi cô lâu lắm không? Ai cho cô đổi mật mã?"
Thật ồn ào.
Kiều Trì ghét bỏ lui về sau một bước, hắng giọng một cái trả lời: "Đây là nhà tôi, tôi muốn dùng mật khẩu nào thì dùng mật khẩu đó, chị quản được sao?"
La Tuyết này buổi sáng đã đến một chuyến, buổi tối cũng không chê phiền phức mà tới nữa.
Mà siêu thị trong chung cư cũng không tính là xa, lão đại chắc tầm mười mấy phút nữa sẽ về đến nhà. Kiều Trì cũng không muốn để hắn và La Tuyết chạm mặt, thế là nhẫn nại tính tình hỏi: "Chị cứ đến tìm tôi mãi làm gì?"
La Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Ôn Quả nói với tôi, Kiều Trì tôi không ngờ cô lại là người như vậy, chưa gì mà đạo diễn chương trình kia đã đến hỏi tôi cô có thời gian làm NPC trong tiết mục sắp tới không, cô cũng chỉ là loại diễn mèo què ba chân(2), đạo diễn cũng không sợ mất mặt à."
(2)三脚猫: Tam cước miêu, ý là có địa vị, tiếng tăm, nhưng chỉ trên danh nghĩa, còn thực chất thì chẳng có tài cán gì, có thể hiểu là Có miếng mà không có tiếng.
Kiều Trì nhìn trừng trừng La Tuyết, La Tuyết này thế mà nói mình là diễn viên như vậy, cũng không biết làm sao trước đây nguyên chủ có thể chịu được.
La Tuyết cao giọng: " Cô nhìn tôi chằm chằm làm gì?"
Kiều Trì chậm rãi nói: "Cô nói xong chưa?"
La Tuyết đương nhiên còn chưa nói hết, hôm qua độ hot của trực tiếp còn đang nằm trong dự tính, vốn cho rằng trải qua một buổi tối lên men, độ hot sẽ dần dần giảm đi, không nghĩ tới từ 10h sáng, có người đã chụp được Kiều Trì và Độ Cao trong thang máy hôm nay.
Cái tên Kiều Trì top mười tìm kiếm, theo sát chính là Độ Cao, sau đó nữa là vụ bê bối yêu đương của hai người bọn họ.
Cô ta gọi điện thoại nhưng Kiều Trì không nhận, nhắn Wechat Kiều Trì cũng không trả lời, căn bản không tìm thấy người ở đâu hết. Ôn Quả đã tức giận đến mức gọi hẳn mười cuộc cho cô, nếu như cô ta tiếp tục không nghĩ ra biện pháp, vị trí cô ta vừa mới được thăng chức sợ là khó giữ được.
Cho nên sau khi buổi sáng bị ăn quả dập cửa xong, buổi chiều bỏ hết tất cả việc phóng xe đến tìm Kiều Trì, không nghĩ tới lần này lại để cô ta đợi từ chiều tà cho đến buổi đêm.
Vừa rồi Ôn Quả còn gọi điện thoại tới hỏi cô ta đã giải quyết xong chưa, La Tuyết vừa dỗ vừa lừa mới làm Ôn Quả yên lòng, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Kiều Trì trở về.
Không thể không thừa nhận, Kiều Trì so với Ôn Quả có nhiều vốn liếng hơn, dáng người tỉ lệ vàng lại thêm thân hình kia coi như không cần làm gì cũng có thể hấp dẫn mọi ánh nhìn, chỉ cần marketing tốt, độ nóng của Kiều Trì nhất định không chỉ có như vậy.
Thẳng đến vừa rồi, fan hâm mộ trên Weibo của Kiều Trì đã từ một trăm vạn tăng tới ba trăm vạn, hơn nữa còn không có xu hướng dừng lại, cô ta đánh giá một chút, Weibo của Kiều Trì có thể sẽ tăng tới năm sáu trăm vạn mới có thể dừng lại.
"Cô với Độ Cao rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" La Tuyết hỏi.
Chỗ bị chụp lén giống như là ở tầng dưới một văn phòng nào đó, đầu óc La Tuyết đột nhiên rõ ràng, ở chỗ đó có mấy phòng đạo diễn làm việc. Người của cô ta đã truyền tin, Độ Cao mới tiếp nhận vai nam chính của đạo diễn Chương.
Mà bộ phim đó chính là bộ phim cách đây không lâu La Tuyết đã để Kiều Trì đi giúp Ôn Quả tranh thủ một vai.
Cô ta nghiêm nghị hỏi: "Cô có phải đã lén tôi đi liên hệ với Chương Niên rồi đúng không?"
Bởi nếu nói như vậy thì thật rõ ràng, hôm nay Kiều Trì ra ngoài nói không chừng là gặp Chương Niên!
Kiều Trì cũng không kinh ngạc khi La Tuyết nhanh như vậy đã đoán được, La Tuyết ở trong giới đã lăn lộn nhiều năm như vậy, nếu còn phản ứng không kịp, như vậy cũng coi như phí mấy năm lăn lộn ấy.
"Đạo diễn Chương đánh giá tôi rất cao." Kiều Trì mắt cười dịu dàng nói: "Chị Tuyết, thật may mắn là chị đã cho tôi cơ hội này."
Lúc trước La Tuyết và Ôn Quả gần như đã ép khô nguyên thân, Kiều Trì mới không phải là một cái bánh bao mềm, cô dựa lên cửa nhà mình, khoanh tay, chắc hẳn lão đại cũng sắp trở về, không muốn lại tiếp tục tranh chấp với La Tuyết, gọn gàng dứt khoát nói: "Tôi muốn hủy hợp đồng."
Kiều Trì nhìn La Tuyết biểu lộ từ kinh ngạc đến chấn kinh lại đến phẫn nộ, La Tuyết cảm thấy lỗ tai mình có khả năng nghe nhầm rồi, không phải thì làm sao lại nghe thấy người luôn mềm yếu dễ bắt nạt như Kiều Trì lại muốn hủy hợp đồng?
La Tuyết không thể tin nâng giọng:" Cô nói cái gì?"
Kiều Trì vẫn cực kỳ bình tĩnh lặp lại: "Tôi muốn hủy hợp đồng."
Thấy La Tuyết định mở miệng nói chuyện, Kiều Trì tiếp tục nói: "Đây là nhà tôi, tôi cũng đã chào hỏi nói chuyện với bảo an rồi, nếu sau này chị lại xuất hiện ở trước cửa nhà tôi, tôi sẽ để bọn hắn trực tiếp báo cảnh sát tới bắt người."
"Cô!" La Tuyết trừng mắt nhìn cô, hai mắt giống như muốn bốc lửa tới nơi.
Kiều Trì ngón tay chỉ thang máy: "Mời chị lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho bảo vệ đưa chị ra ngoài đấy."
Thấy La Tuyết không tin, Kiều Trì lập tức lấy điện thoại trong túi ra, vào danh bạ tìm bấm gọi số điện thoại của bảo an, bên kia rất nhanh liền bắt máy.
"Xin chào, xin hỏi có chuyện gì cần trợ giúp?"
Kiều Trì hướng về phía La Tuyết câu lên một nụ cười, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng nói ra: "Có kẻ khả nghi trước cửa nhà tôi, làm phiền mọi người đến xử lý một chút."
La Tuyết không nghĩ tới Kiều Trì lại tuyệt tình như thế, cô ta tức giận đến mức muốn đau đầu, "Việc này chưa xong đâu."
Cô ta quẳng một câu không nhẹ không nặng, nổi giận đùng đùng bước nhanh tới thang máy. Kiều Trì thấy cô ta đã vào thang máy, mới quay người một bên nhấn mật khẩu cửa nhà một bên ôn nhu nói với bảo an: "Chị ta đã đi rồi, thật xin lỗi đã làm phiền mọi người."
Tống Nhất Tự đang đợi thang máy ở lối vào thang máy tầng một, tối hôm nay thang máy thật sự rất chậm, hắn đã ở dưới lầu đợi mấy phút, cái thang máy này mới đến lầu mười hai.
Tống Nhất Tự cúi đầu mở cái túi ra nhìn kem ở bên trong, mong trước khi về đến nhà đừng tan nhiều quá.
Lão đại nghĩ thầm, nếu tan rồi không biết Kiều Trì sẽ buồn lắm đây.
Vừa nghĩ tới Kiều Trì ủy khuất cắn thìa nhìn hắn, thần sắc Tống Nhất Tự đã ôn nhu hơn nhiều.
Bảo bối nhà hắn thật đúng là một bé quỷ đáng yêu.
Hắn đột nhiên thấy hối hận tối qua đã đề nghị với đạo diễn kia để Kiều Trì đóng vai NPC, bảo bối nhà hắn đáng yêu như vậy phải đi đóng vai công chúa mới đúng.
Trong đầu lóe lên tia sáng, gương mặt tươi cười của Tống Nhất Tự bỗng dừng lại, hắn nhớ tới mình đã từng gặp Ngụy Duy!
Ngay vào tối qua, Ngụy Duy còn tới gõ cửa sổ xe của hắn, trước khi đi còn đưa cho hắn một tấm danh thiếp, lúc ấy còn nói cái gì nữa, Tống Nhất Tự gõ gõ đầu mình.
Lúc ấy hình như Ngụy Duy nói cần gì có thể liên hệ anh ấy.
Tống Nhất Tự nhìn thoáng qua cái thang máy còn đang dừng ở tầng mấy đó, dứt khoát quay lại bước đến cầu thang bên cạnh.
Hắn đi đến xe bảo mẫu và kéo cửa ra, lần theo ký ức tìm thấy một tấm danh thiếp bị kẹt ở vết nứt trong hộp tỳ tay vịn, phía dưới hai chữ Ngụy Duy là một dãy số.
Là số của Ngụy Duy.
Ngón tay Tống Nhất Tự vuốt ve góc danh thiếp, đóng cửa xe bảo mẫu lại, vừa đi về phía thang máy vừa cẩn thận đọc thông tin trên tấm danh thiếp, giống như muốn lấy thêm nhiều thông tin từ danh thiếp, tốt nhất có thể kích thích thần kinh của hắn, để hắn nghĩ lại được thêm một ít chuyện.
Garage tầng hầm rất vắng, tiếng giày cao gót đạp trên đất cực kỳ rõ ràng, Tống Nhất Tự ngẩng đầu, lông mày nhướng lên.
Người này hắn biết, là người đại diện cứ bám chặt mà hút máu của bảo bối nhà hắn.
Người đại diện mặt giận dữ, cầm điện thoại nói nhanh như gió tựa hồ đang giảng giải, Tống Nhất Tự thính lực tốt, nắm được mấy từ mấu chốt.
Chấm dứt hợp đồng, tiện nhân, thân bại danh liệt.
Tống Nhất Tự cúi đầu nhìn đồ ăn vặt trong tay mình, khó trách Kiều Trì đột nhiên muốn ăn đồ ăn vặt với hộp kem, thì ra là cố ý đẩy hắn đi, còn mình thì đơn thương độc mã tiếp người đại diện này.
Tống Nhất Tự đối mặt trực tiếp với La Tuyết, La Tuyết tự nhiên cũng nhìn thấy hắn.
Vừa trông thấy Tống Nhất Tự, mắt La Tuyết sáng rực lên.
Tống Nhất Tự mắt nhìn thẳng đường đến thang máy, ngay lúc đi ngang qua La Tuyết đã bị cô ta chặn lại.
La Tuyết trên mặt đã không còn bộ dáng nổi giận đùng đùng vừa rồi, cả gương mặt đều tươi cười, nhìn Tống Nhất Tự nói: "Xin chào, xin hỏi bây giờ cậu có rảnh không?"
"Không." Tống lão đại lãnh khốc vô tình, hắn phải mang kem về cho bảo bối.
La Tuyết cũng không bị vẻ mặt lạnh lùng của hắn làm dọa, vẫn như cũ cười nói ra: "Tôi là quản lý công ty giải trí Thịnh Phong, nhìn thấy điều kiện ngoại hình của cậu rất tốt, không biết cậu có hứng thú đến công ty của chúng tôi trò chuyện chút hay không?"
Dứt lời, từ trong túi lấy ra danh thiếp đưa cho Tống Nhất Tự.
Tống Nhất Tự không nhận, khóe mắt liếc nhìn danh thiếp, thấy hai chữ La Tuyết, cười khẽ, thanh âm có chút khinh miệt.
Xem ra La Tuyết không biết hắn.
La Tuyết bị hắn cười, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, hào quang trước mặt bỗng dưng vô cùng mạnh mẽ khiến cô ta vô thức đứng thẳng.
Lại nghe thấy Tống Nhất Tự hỏi: "Quý công ty dự định ra bao nhiêu để ký hợp đồng với tôi?"
Có hi vọng!
La Tuyết ngẩng đầu, nói: "Cái này đều dễ nói..."
"Tôi nghĩ các người có bán toàn bộ công ty cũng không đủ để ký hợp đồng với tôi." Tống Nhất Tự ngắt lời nói, hắn trầm mặt, ánh mắt nhìn La Tuyết, giống như vừa mới nghe thấy một câu chuyện cười.
"Người trẻ tuổi không cần kiêu ngạo như vậy." La Tuyết đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, vẫn như cũ ôn tồn nói: "Chúng ta trước tiên có thể thêm Wechat hoặc là điện thoại, cụ thể chúng ta có thể trò chuyện sau."
La Tuyết nghĩ, hôm nay có thể là vì cô ta ra cửa không xem lịch, đã bị mắng còn bị dập cửa đến choáng váng, không có lấy một chuyện thuận lợi. Thật vất vả đụng phải một tiểu thịt tươi(3), lại không nghĩ rằng tính tình lại như thế.
(3)Tiểu thịt tươi là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi, họ là những người bước ra từ các chương trình âm nhạc, phim truyền hình. (Những nhân vật không có đủ nhan sắc sẽ không được gọi là tiểu thịt tươi).
Lão đại trước mặt đột nhiên cười khẽ một tiếng, cảm xúc giận dữ giữa lông mày tản ra.
La Tuyết nhìn đến sửng sốt, trong giới này cô ta đã thấy qua không biết bao nhiêu người đàn ông trẻ trung và đẹp trai, nhưng không một ai có thể khiến cô ta cảm thấy động tâm như người hôm nay.
Chỉ thấy người đối diện môi mỏng khẽ mở, gằn từng chữ: "Trong Wechat của tôi, trước giờ không thêm mấy người phụ nữ trung niên."
La Tuyết lập tức nổi nóng, tuổi tác là nỗi đau của cô ta, mặc dù cô ta không biết bão dưỡng thế nào, cũng không biết nên đập bao nhiêu tiền vào gương mặt này, nhưng tuổi tác nói cho cô ta biết, cô ta đã gần bốn mươi rồi.
Nhưng Tống lão đại tuyệt không dối trá, hắn lạnh lùng nói: "Đừng cản đường, kem của bảo bối nhà tôi sắp tan rồi."
La Tuyết đang muốn mở miệng nói cái gì, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn garage để xe tư nhân ở sau lưng Tống lão đại.
Trong garage đó tất cả đều là xe sang trọng, trước khi Kiều Trì chuyển vào thì mấy cái xe này đã ở đó, mỗi tuần đều sẽ có người tới bảo dưỡng mỗi tuần, trước đó nghe bảo an nhắc qua, tất cả đều là của một người.
Người sở hữu này cực kỳ hào phóng mua hết nguyên một tầng trên tầng Kiều Trì đang ở, nhưng trước giờ chưa từng thấy hắn, giống như còn rất nhiều bất động sản ở chỗ khác.
Là người giàu nhất trong những người giàu.
Tống lão đại cũng chú ý tới ánh mắt của La Tuyết, hắn cũng biết sau lưng là garage để xe tư nhân, bên trong xe rẻ nhất cũng phải hơn năm trăm vạn.
Xem ra La Tuyết hiểu lầm rồi.
Tống lão đại khóe miệng hơi nhích lên, cầm đồ ăn vặt đi tới thang máy.
Hiểu lầm thì hiểu lầm, dù sao cũng không liên quan tới hắn.
___
Mãi lắm bạn Chris mới chịu edit một chương 😬
Có bạn nào biết chị Há Cảo không, có ai có wat của chị í hông ạ, từ hồi chị ấy bị mất acc đến giờ t vẫn không tìm ra được chị ấy:<
Danh sách chương