EDIT: CHANHH

CHƯƠNG 14: ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG

Anh lấy cái gì đảm bảo nhân cách bản thân? Nhân cách của anh đáng giá bao nhiêu? "Chính hắn làm bại lộ nơi ẩn nấp lại không kiên nhẫn cùng chúng tôi chạy. Tự mình chạy loạn mới bị quái vật đuổi theo. Liên quan gì đến chúng tôi?" Nói chuyện là một người khác. Tính khí rõ ràng không được tốt, hắn không vì cô ta là phụ nữ mà nhẹ nhàng.

"Nếu muốn hỏi ai giết hắn, chính hắn chứ còn ai! Thiếu chút nữa cũng hại luôn chúng tôi! Chúng tôi vốn đem đồ vật giấu kỹ, chỉ cần không lên tiếng quái vật liền sẽ rời đi. Là chính hắn quá sợ hãi làm rơi đồ vật. Lại bởi vì sợ hãi, một mình chạy khỏi phòng học mới bị quái vật đuổi theo!" Người đàn ông nói với giọng hung ác, rõ ràng rất tức giận với Cao Phàm và người phụ nữ kia.

"Nói bậy! Nói bậy! Vậy thì tại sao các người không có việc gì? Vì cái gì các người êm đẹp trở về dễ dàng như vậy?" Nữ nhân đứng ở nơi đó, có thể nhìn thấy nàng đang khua chân múa tay hiển nhiên thập phần kích động.

"Hoàng Tư Văn cô có bệnh sao? Con quái vật sau khi đuổi theo Cao Phàm liền rời đi, đó là may mắn của chúng tôi. Dựa vào cái gì chúng tôi không thể trở lại nếu Cao Phàm chết? Chẳng lẽ còn phải chôn cùng hắn cô mới vừa lòng? Mạng của hắn làm bằng vàng chắc?"

"Huống hồ, cái chết của hắn liên quan gì đến cô?" Người đàn ông chế nhạo:

"Cô là gì của hắn? Vợ hay nhân tình? Tôi thấy đều không phải! Vậy cô lấy tư cách gì ở nơi này chất vấn chúng tôi?"

Hắn có vẻ chắc chắn rằng người phụ nữ không dám nổ súng nên lời nói rất thô lỗ, thậm chí là mỉa mai.

Hai người đàn ông khác bên cạnh đã cố gắng ngăn cản, gần như đồng thời vươn tay muốn kéo hắn nhưng hắn lại hất ra, vẫn tiếp tục lớn tiếng.

Ba người trốn trong rừng cây đều cho rằng nữ nhân sẽ càng điên cuồng la hét không ngờ cô ta lại đột nhiên trầm mặc.

Người đàn ông càng nói càng đắc ý, tiếp tục:

"Cô quan tâm hắn như thế, hắn lại chẳng yêu cô..."

Ngay lúc hắn ta vẫn đang thao thao bất tuyệt, Tề Tư Nguyên ở trong rừng thấp giọng kêu một câu:

"Không tốt!"

Gần như ngay lúc Tề Tư Nguyên vừa dứt lời, một tiếng súng thật lớn vang lên, dưới ánh trăng tất cả những tia lửa nhỏ từ họng súng đều có thể nhìn thấy.

Tề Tư Nguyên lập tức thở dài. Ngàn vạn lần đừng đánh giá thấp phụ nữ trong trạng thái điên cuồng, họ đôi khi còn tàn nhẫn hơn đàn ông rất nhiều.

Kèm theo tiếng súng là hai tiếng hét thảm thiết vang lên cùng lúc. Rõ ràng tiếng hét này đến từ một đôi nam nữ.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, ngắn ngủi trong vòng ba đến năm giây.

" Tôi đi đây! Cô gái này dữ quá " Phương Chi Du líu lưỡi nói.

BẢN EDIT NÀY ĐƯỢC ĐĂNG TẠI CHANHHSIUNHUN17.WORDPRESS.COM VÀ truyenwiki1.com: ChanhhSiuNhun17, NẾU CÓ XUẤT HIỆN Ở NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP. XIN CẢM ƠN!

Ở đầu kia của thư viện lúc này có hai người đang xiêu vẹo trên mặt đất.

Một người là nam nhân nói chuyện khó nghe, hắn ta nằm nửa người trên mặt đất ôm lấy tai trái kêu gào, rõ ràng là tai trái bị thương nhưng may mắn không nguy hiểm đến tính mạng.

Người phụ nữ nổ súng cũng ngã trên mặt đất, quỳ gối, tay phải che tay trái, trên tay trái cắm một mũi tên. Khẩu súng lục cô đang cầm trên tay cũng đã bay ra ngoài.

Một trong ba người đàn ông đối đầu với cô gái khá thông minh, ngay sau khi khẩu súng lục rơi khỏi tay người phụ nữ, hắn nhanh chóng muốn nhặt nó vào tay mình.

Ngay sau đó có tiếng bước chân truyền đến, một nhóm người chậm rãi từ trong bóng tối đi ra từ phía tây thư viện.

Người cầm đầu là một người đàn ông có dáng người xuất chúng, trên tay cầm cung tên. Là loại được thấy trong thế vận hội Olympic. Rõ ràng vừa rồi chính hắn là người đã bắn mũi tên vào tay trái của người phụ nữ.

Có vài người đằng sau hắn ta, nhìn hắn cứ như được chúng tinh phủng nguyệt*.

Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月: trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

"Tôi đưa cho cô khẩu súng để tự vệ hoặc bảo vệ đồng đội chứ không phải để tùy ý làm tổn thương đồng đội." Người đàn ông dẫn đầu chậm rãi bước đến bên người phụ nữ, hơi cúi đầu nói một cách trịch thượng.

"Đồng bạn?" Người phụ nữ giễu cợt:

"Chính các người đã giết Cao Phàm, còn có mặt mũi ở đây nói cái gì là đồng bạn!"

Nam tử có vẻ không hài lòng, dường như hắn không muốn dây dưa với người phụ nữ này quá nhiều. Vì vậy hắn lùi lại một bước, quay mặt sang một bên dứt khoát nói với những người phía sau:

"Trói cô ấy lại trước, chúng ta đi vào nói chuyện."

Những người phía sau đối với lời nói của người đàn ông phản ứng rất nhanh, đồng thời vây quanh cô gái tên Hoàng Tư Văn gần như cùng lúc, mặc cô ta giãy giụa la hét, đấm đá cũng không làm nên trò trống gì.

"Người phụ nữ này không bình thường!" Phương Chi Du lẩm bẩm. Từ cuộc đối thoại, ba người họ cũng phát hiện một số manh mối.

Có lẽ nhóm người ở trước thư viện này đã thành lập một đội trải qua hai vòng chơi đầu tiên. Phỏng chừng trong một vòng chơi nào đó, mỗi người được nhận nhiệm vụ phải ra ngoài. Cao Phàm một đi không trở lại. Mà người phụ nữ này tin chắc rằng Cao Phàm đã bị người khác giết chết .

"Haha." Tiếu Mạc Hàng chỉ dùng hai từ, liền tính là trả lời Phương Chi Du bên kia.

Phương Chi Du chợt nhớ ra cái gì, tức khắc cảm thấy lịch sử đen tối của bản thân không thể nào rửa sạch được.

"Chúng ta đi qua kia! Bọn họ muốn vào thư viện." Tề Tư Nguyên nói:

"Một khi họ bước vào, rất có thể sẽ khóa chặt tất cả các cửa ra vào và cửa sổ, chúng ta muốn vào khó mà được."

Xung đột bên kia dường như không ảnh hưởng đến cảm xúc của Tề Tư Nguyên, cậu bình tĩnh nói với hai người xung quanh.

"Cứ như vậy mà đi?" Phương Chi Du hỏi với vẻ lo lắng, ai mà biết được liệu những người đó có bắn chết ba người họ không?

"Cứ như vậy mà đi." Tề Tư Nguyên khẳng định, nói xong ngay lập tức thực hiện, cậu là người thứ nhất rời khỏi chỗ ẩn nấp đi về phía thư viện. Không biết từ khi nào, Tề Tư Nguyên, người nguyên bản đi theo Tiếu Mạc Hàng, dần dần chiếm vị trí chủ đạo.

Hai người kia cũng không do dự, thấy Tề Tư Nguyên rời đi bọn họ lập tức đi theo.

Ba người lúc này không hề che giấu tung tích, rất nhanh tiếng bước chân của họ đã thu hút sự chú ý của đoàn người phía trước.

Lúc này đoàn người vừa mới trói người phụ nữ tên Hoàng Tư Văn, quả thực chính là trói gô, thậm chí miệng còn bị nhét đầy vải.

Hai người khác đang hỗ trợ xử lý miệng vết thương cho người đàn ông bị thương ở tai, khi ba người họ đến gần mới thấy tai của hắn đã bị viên đạn găm ra làm đôi, chảy rất nhiều máu. Nhưng dường như đám người đó có thuốc trị thương, họ từng chút một đổ thuốc vào vết thương. Người đàn ông đau đớn rên rỉ.

"Ai?" Một người trong số đó hét lên, nam nhân nhặt được súng nhanh chóng nâng súng hướng về phía ba người họ.

"Chào các bạn học, đừng kích động, chúng tôi không phải kẻ xấu, càng không có ác ý." Tiếu Mạc Hàng giơ tay vẫy chào mọi người với vẻ đầy thiện ý khi anh bước đến.

Đáng tiếc, bên kia không hề quan tâm.

"Yến Nam Thụy, tôi là Tề Tư Nguyên!" Tề Tư Nguyên cũng đi theo hướng phía trước hô một tiếng.

Người đàn ông cầm đầu phía trước nghe vậy, quay lại nhìn Tề Tư Nguyên. Hiển nhiên, hắn chính là Yến Nam Thụy mà Tề Tư Nguyên đã nói.

Tiếu Mạc Hàng tức khắc quay đầu nhìn Tề Tư Nguyên, khuôn mặt phức tạp, một lời khó nói hết.

Anh vẫn nhớ Tề Tư Nguyên đã mất một thời gian dài để nhớ ra anh là ai. Thời điểm Tề Tư Nguyên nhận ra những người khác, anh đều quan sát kỹ. Khả năng nhận dạng người của cậu ấy giống như nhận dạng khuôn mặt của máy tính. Phải quét một vòng mới liên kết khuôn mặt với tên và sự việc phía sau.

Đây là lần đầu tiên Tề Tư Nguyên nhận ra một người từ khoảng cách xa.

BẢN EDIT NÀY ĐƯỢC ĐĂNG TẠI CHANHHSIUNHUN17.WORDPRESS.COM VÀ truyenwiki1.com: ChanhhSiuNhun17, NẾU CÓ XUẤT HIỆN Ở NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP. XIN CẢM ƠN!

Sau khi Tề Tư Nguyên tự báo cáo về mình, Yến Nam Thụy đã giơ tay ra hiệu cho những người phía sau bỏ vũ khí xuống.

Ba người càng lúc càng đến gần, Tề Tư Nguyên cách Yến Nam Thụy khoảng ba mét liền dừng lại.

Cũng chính lúc này hai bên mới thấy rõ dáng vẻ của nhau.

"Tề Tư Nguyên." Yến Nam Thụy gọi tên Tề Tư Nguyên, không giống như đang hỏi, càng như là chào hỏi.

Tề Tư Nguyên gật đầu, xem như đáp lại.

Tiếu Mạc Hàng nhịn không được đánh giá Yến Nam Thụy một cách cẩn thận. Thời gian anh học trong lớp này thực sự ngắn hơn Tề Tư Nguyên nhưng nhân duyên tốt hơn cậu nhiều.

Chẳng qua từ khi còn là học sinh, Tiếu Mạc Hàng đã không lạnh nhạt được với vị mặt lạnh trước mắt. Nói đến cũng thật kỳ lạ, đồng dạng đều có khuôn mặt vô cảm, Tề Tư Nguyên lại rất đáng yêu trong mắt anh, còn Yến Nam Thụy, anh luôn nhắm mắt làm ngơ.

Thời cao trung, sự lạnh nhạt của Tề Tư Nguyên như cách mọi người hàng nghìn dặm. Là một thành viên của đoàn ủy, Yến Nam Thụy đã sở hữu khí chất lãnh đạo ưu tú vào thời điểm đó. Khuôn mặt cao lãnh anh tuấn, từ quần áo đến đầu tóc đều tạo cho người ta cảm giác khắc nghiệt, tỉ mỉ không chút cẩu thả.

Tuy nhiên ngay cả điều này cũng không ảnh hưởng đến lượng người theo đuổi Yến Nam Thụy, thậm chí hắn rất được nhiều người ái mộ.

Hiện tại tái kiến Yến Nam Thụy, vẫn ngoại hình và khí chất ấy nhưng đã thay đổi từ một Yến Nam Thụy bản thiếu niên thành một Yến Nam Thụy bản trưởng thành.

"Cậu đến đây để tìm chúng tôi hay đến thư viện?"Yến Nam Thụy hỏi, câu hỏi của hắn giống như không đầu không đuôi nhưng nếu là Tề Tư Nguyên, cậu nhất định sẽ minh bạch.

"Thư viện."Tề Tư Nguyên đáp ngắn gọn.

Yến Nam Thụy quay đầu lại nhìn lướt qua Tiếu Mạc Hàng cùng Phương Chi Du ở hai bên trái phải Tề Tư Nguyên, ngay sau đó ánh mắt hắn quay trở lại trên người Tề Tư Nguyên tựa hồ chỉ muốn nói chuyện cùng cậu:

"Có thể nhưng vũ khí của các người phải giao ra đây."

Tề Tư Nguyên khẽ cau mày:

"Điều này không công bằng."

Ý cậu là đoàn người Yến Nam Thụy đều có vũ khí, thậm chí có vũ khí nóng còn ba người bọn họ vốn đã bất lợi về nhân số lại phải giao nộp vũ khí.

Đương nhiên cậu cũng không thao thao bất tuyệt, bởi vì chỉ cần Yến Nam Thụy tin cậu sẽ có thể hiểu được, cậu cũng tin Yến Nam Thụy có thể hiểu ý mình.

"Tôi có thể tin tưởng cậu. Nhưng họ ... Tôi phải đảm bảo sự an toàn cho đội của tôi." Yến Nam Thụy dừng lại sau đó nói:

"Tôi lấy nhân cách của mình đảm bảo người của tôi sẽ không thương tổn các người. Trước khi chế tài giả thời gian đến, tôi sẽ trả lại các người. "

Ý của Yến Nam Thụy rất rõ ràng, hắn yêu cầu đảm bảo vũ khí trong tay hai bên không được dùng để đả thương người.

"Tôi có thể tin tưởng bạn, nhưng họ ..." ý ngươi là sao? ? ? Ngươi dùng nhân cách đảm bảo? Tính cách của ngươi đáng giá bao nhiêu? ? ? Phương Chi Du nhịn không được chửi thầm trong lòng, ánh mắt nhìn Yến Nam Thụy trở nên kém thân thiện hơn. Nếu không phải đã cùng Tề Tư Nguyên kết thành liên minh, hắn sẽ trực tiếp bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện