Đại thuyền của quan quân đang chậm rãi đi trên sông, hướng thẳng về phía Cự Sơn.
Lý Tiểu Dân mặc một thân quần áo tướng lĩnh thủy quân, tay đặt trên kiếm, đứng hiên ngang ngay đầu thuyền, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui sướng
Ở chung quanh đại thuyền, rất nhiều tiểu thuyền đi theo bên trên đều đầy quan quân, trong tay đều cầm chắc đao thương, ánh mắt đề phòng nhìn mặt nước bốn phía.
Cũng khó mà trách việc bọn họ lo lắng, đám giặc cỏ ở Cự Sơn vốn quen thủy chiến, cũng không biết ở Thủy Bạc đã chết đi bao nhiêu quân lính đến tiễu phỉ rồi. Nhớ lại những vết xe đổ đó, quan quân lại không khỏi khiếp sợ.
Lý Tiểu Dân thì lại không lo lắng chút nào cả, hắn đang chờ lệnh từ Tần quý phi, tổng chỉ huy của đợt tiến công này,, trong lòng dù là đã nắm chắc đến mười phần nhưng mà hắn vẫn mong đám thủy quân nhanh chóng xuất hiện, đánh trận này nhanh nhanh một chút.
Cúi đầu nhìn đám bọt nước dưới mép thuyền, Lý Tiểu Dân ngầm thở dài. Chỉ tiếc là Thủy Bạc này quá rộng lớn, mà [ngưng băng chú] của mình chỉ có tác dụng trong khoảng nửa giờ mà thôi, nói cách khác thì [ngưng băng chú] của mình vừa dùng xong, mặt nước sẽ cứng như đất bằng, trực tiếp có thể đi qua, thế thì cần gì biết thủy quân hay không thủy quân.
Đang suy nghĩ, hắn chợt nghe thấy âm thanh kịch liệt vang lên ở trên mặt nước, Lý Tiểu Dân vội đưa mắt nhìn qua, hắn thấy rõ xa xa trên mặt nước, một chi thủy quân đang ngồi thuyền nhỏ tiến tới, cầm đầu là một người tuổi chừng 30, 40, chòm râu dài, thân mặc bì giáp, cao lớn tráng kiện, tay cầm một thanh quỷ đầu đại đao, chỉ thẳng vào Lý Tiểu Dân rồi cười lớn nói: "Lý phó soái tự mình đến đây, tiểu nhân không tiếp đón từ xa, mong thứ tội!"
Đám quan binh bên cạnh nhận ra người này, vội vàng kinh hô: "Là Chu Thuận! thống lĩnh thủy quân của giặc: Chu Thuận!"
Lý Tiểu Dân ngẩng đầu liếc qua tên tướng kia, cũng không muốn trả lời, vì thế vội vung tay, quan quân liền nhanh chóng chèo thuyền lớn, chạy thẳng về hướng chi quân đội của thủy quân Chu Thuận.
Chu Thuận cười ha hả, hắn cũng không nghênh chiến, chỉ dám chỉ huy thủy quân, vội vàng rút.
Quan quân thấy đám giặc thua lui, tinh thần cả đám đều cực kỳ hưng phấn, thậm chí còn mắng Chu Thuận là con rùa đen không dám ra đối chiến, chỉ dám trốn chạy.
Lý Tiểu Dân thừa hiểu là chu thuẩn chỉ muốn dẫn mình đuổi theo vào bẫy mà hắn đã sắp đặt, vì thế cũng không phụ lòng hắn, lười biếng quay về phía đại quân vung tay, nhẹ giọng nói: "Truy!"
Từ "truy" vừa phát ra, quan quân lập tức nhận được lệnh, một bên thì lớn tiếng nghe lệnh, một bên thì nhanh chóng quay thuyền, đuổi theo quân địch đang bỏ chạy.
Đứng ở đầu thuyền, thấy quân địch chạy trốn càng ngày càng xa, Lý Tiểu Dân cũng không nóng vội, chỉ hạ lệnh cho đám bộ hạ cho thuyền tập hợp sát nhau, không cần phải cắt đứt ra để đuổi theo giết giặc.
Nước phía trước càng ngày càng hẹp, thuyền lớn dần dần khó di chuyển. Lý Tiểu Dân nhanh chóng hạ lệnh dứng thuyền lớn, sau đó lười biếng nói: "Nếu cường đạo đã muốn chạy trốn, vậy thì chúng ta cũng về nghỉ ngơi thôi!"
Chúng quan binh nghe thấy thì vô cùng kinh ngạc, nếu đã đi đánh giặc, tại sao còn chưa chiến đấu đã quay về? Nhưng mà tướng quân đã lên tiếng, lệnh không thể không nghe, vì thế vội vàng quay thuyền về hậu phương.
Chỉ là đang lúc lui binh, chợt nghe một trận âm thanh từ mặt nước vang lên, từ mấy thủy đạo khác có mấy đội tàu của thủy quân xuất hiện, bên trên đều là giặc cướp Cự Sơn, gào thét lớn: "Cẩu quan, xem ngươi trốn đi đâu!"
Quan binh thấy đã trúng mai phục, trong lòng cũng thấy bối rối. Lý Tiểu Dân lại trừng mắt nhìn, rồi quát lớn: "Hoảng sợ cái gì? Dùng tên bắn bọn chúng!"
Quan binh nghe thấy liền bừng tỉnh, hoang mang giơ cung lên, nhưng mà khoảng cách còn xa, tên chưa đên đích đã rớt xuống nước, khiến cho chỉ huy thuyền địch cười nhạo một trận.
Lý Tiểu Dân chỉ biết thở dài, nghĩ lại thì chi quân này mình mới mang, còn chưa tiến hành thao luyện, hơn nữa lại còn là lần đầu tiến hành thủy chiến, có thể làm đến thế này đã là không tồi rồi, vì thế hắn liền kêu lính liên lạc tới, phất cờ hiệu, dùng cờ để hạ lệnh với các tướng lãnh khác.
Dưới sự hạ lệnh của các tướng lãnh, quan binh trên thuyền nhanh chóng giơ cao cường nỏ, nhằm về phía thuyền địch ở xa, liên tục bắn tới.
Đám tặc binh còn đang cười nhạo trước mũi thuyền, chợt thấy những mũi tên liên tục bay tới, đều rất sợ hãi, chưa kịp né tránh đã bị tên bắn trúng, máu huyết chảy lênh láng, lập tức có tặc binh ngã xuống trên thuyền hoặc chìm ngay xuống nước, biến mặt nước thành màu đỏ sẫm.
Thấy nỏ tiễn của quan binh có thể bắn xa như vậy, đám tặc binh vô cùng hoảng hốt, một bên thì cho thuyền nhanh chóng sáp lại, lấy cầu để đón đánh, một bên thì bắn cung về phía thuyền của quan quân.
Quan quân trên thuyền phần lớn đều là tiễn thủ mà Lý Tiểu Dân mới lựa chọn, thấy tặc binh cũng bắn tên về phía mình, cũng không có chút e ngại nào, lập tức giơ khiên lên phòng hộ, một mặt lại lắp tên bắn về thuyền địch.
Tên bay đầy trời, hai bên cùng bắn, khoảng cách dần được thu hẹp. Trong lúc tên bay kịch liệt trên không, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm của binh lính ngã xuống, so sánh ra thì tặc quân càng lúc càng thương vong nhiều hơn.
Một quan binh đang nhấc tay che khiên bảo vệ phía sau đồng đội, ngẫu nhiên nhìn về phía mặt nước, lại thấy ở đó có bóng dáng chợt lóe lên, vì thế vội kinh hô: "Là thủy quỷ, cường đạo phải thủy quỷ đến để phá thuyền chúng ta!"
Chúng quan binh liền thấy sơn hãi, đám giặc cỏ sự sơn vẫn không sợ hãi đối mặt với quan binh, hiện nhiên là trong đó có tặc binh có thể bơi vô cùng tốt. Mà hiện giờ, quân địch đã dùng đến chiêu này, khiến quan quân không thể cho lính xuống đối phó được? Bên này, Lý Tiểu Dân đứng ở đầu thuyền lớn, cũng nhíu mày kinh ngạc: "Làm sao mà bộ hạ quan binh của ta, lại có nhân tài như vậy, ta phái thủy quỷ ra, vậy mà hắn cũng có thể biết được? A, ta hiểu rồi, bọn họ là thấy thợ lặn chiến đấu liền gọi là thủy quỷ, Trương Nghịch suất lĩnh là đám thủy quỷ bộ đội, hiện giờ thì thủy quỷ lại chiến với thủy quỷ, quả là có trò hay để xem.
Ở bên dưới mặt nước, thủ lĩnh đại thuận thủy quân Trương Nghịch đang ngưng thần, ra sức bơi về phía thuyền quan quân.
Cho dù là dưới nước, hai mắt hắn vẫn mở lớn, nhìn xuyên qua nước sông, nhìn rõ tất cả cảnh vật.
Sống lâu ở Thủy Bạc, kỹ năng bơi của hắn đã đạt đến trình độ người khác khó tin nổi. Phân nửa thời gian mỗi ngày đều ở dưới mặt nước, thường có thể tự mình bắt lấy một con cá lớn đem lên, khiến đám thảo khấu trên sơn trại sợ hãi không thôi.
Cánh tay hắn ra sức huy động dưới nước, nhìn thấy thuyền quan binh đã ở trong tầm mắt, chỉ trừ nước ra, cũng không có gì ngăn cản cả.
Một nỗi hưng phấn cùng tự hào hiện lên trong tim hắn, ở dưới mặt nước, hắn chính là cường giả chân chính, bất kể là ai, đều không thể đánh bại hắn được, hắn là đầu lĩnh thủy quân Cự Sơn___[Lãng Lý Hắc Điều] Trương Nghịch!
Mỗi lần quan quân đột kích tới, 800 dặm Thủy Bạc này đều là chiến trường của hắn, mỗi lần đều chém giết quan binh đến mức hoa rơi nước chảy, không biết đã bao nhiêu quan binh bị hắn phá thuyền, kinh hoàng rơi xuống nước, cuối cùng chết đuối trong tuyệt vọng. Mà 500 bộ hạ thủy binh của hắn, cũng đã theo hắn phá hủy rất nhiều thuyền, bị đám quan binh sợ hãi kêu là "thủy quỷ", nghe thấy là biến sắc.
Hiện giờ, tên phó soái còn chưa dứt sữa kia lại tự mình dẫn quân tiến công, vậy liền trở thành vật hi sinh tiếp theo của hắn, vì hắn tung hoanh nhiều năm ở Thủy Bạc mà tăng thêm công tích!
Chỉ là hắn còn đang hưng phấn thì đã thấy mình bơi đến trước quan thuyền rồi.
Ngửa đầu nhìn lên trên, xuyên qua mặt nước, Trương Nghịch lợi dụng thị lực rất tốt của mình, mơ hồ nhìn thấy thiếu niên mặc áo bào trắng cùng ngân giáp đang đứng ở đầu thuyền, dõi mắt nhìn ra xa, không biết là có phải đang lo lắng về tình hình chiến đấu không.
Trương Nghịch lạnh lùng cười, trong lòng đang phán án tử cho thiếu niên cuồng vọng này, đang muốn phá hỏng thuyền này, khiến đại quân triều đình đều rơi xuống nước, nhưng mà ngoài ý muốn, thiếu niên kia hình như có thể nhận thấy ánh mắt của hắn, cúi đàu nhìn xuống phía mình, lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
Trương Nghịch vô cùng chấn động, đây chính là lần đầu tiên, hắn trốn dưới nước mà lại bị nhìn thấy, điều này khiến hắn không khỏi suy nghĩ, là chính mình nhìn lầm, hay là địch nhân căn bản chỉ đang nhìn mặt nước cười thôi?
Vừa nghĩ vậy, tay hắn cũng không dứng lại, nhanh chóng rút thiết chủy trong tay ra, bơi tới phía dưới thuyền, bắt đầu phá.
Vài thủy binh đi theo phía sau hắn, lúc này cũng đều đã lấy đục ra, chuẩn bị cùng động thủ, đục thủng đáy thuyền.
Trương Nghịch ở dưới nước đang xem đáy thuyền, bỗng nhiên hắn cảm thấy hoa mắt, có thể thấy rõ phía trước mà một khuôn mặt cười lạnh lùng.
Trương Nghịch bất ngờ không kịp đê phòng, uống vài ngụm nước vào bụng, cuống quýt bơi về phía sau, từ xa nhìn về phía bóng dáng kia, không biết hắn rút cục là từ đâu tới. Bạn đang đọc chuyện tại
Thân ảnh kia cũng không đuổi theo, vẫn đứng im tại chỗ như trước, bóng dáng cũng dẫn trở lên rõ ràng, là một tướng lĩnh toàn thân đầy máu, nụ cười khủng bố khiến vài tên thủy quỷ kinh sợ trong lòng.
Trương Nghịch ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng cảm thất rất kinh hoàng. Hắn nhìn khuôn mặt đầy máu kia một lúc, sau đó thì đột nhiên kêu thất thanh.
Chỉ là ở dưới nước, thanh âm của hắn không truyền ra ngoài được, chỉ có thể khiến nước tràn vào trong miệng hắn thêm mà thôi, khiến hắn ho khan kịch liệt.
Quỷ ảnh kia cười càng thêm lạnh, giọng nói lại khá nhẹ nhàng: "Trương đầu lĩnh, ngươi giờ đã nhận ra hạ quan chưa?"
Đang trong lúc kinh hoàng hoảng sợ, Trương Nghịch liên tục uống nước, rồi lại liều mạng mà ho khan, hai tay dùng sức, nhanh chóng vùng vẫy.
Đầu của hắn nhanh chóng vươn lên mặt nước, dẫn theo một đám bọt nước lớn, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, trong miệng hét lớn: "Hà Quýnh!"
Đám quan binh trên thuyên nhìn thấy dưới nước đột nhiên xuất hiện một đầu người cũng đều cảm thấy kinh hãi, nhìn chăm chú lại, một tân binh đã nhận ra đấy là Trương Nghịch, hắn vội kinh hô: "Là [Lãng Lý Hắc Điều] Trương Nghịch! Hắn đến phá thuyền chúng ta!"uýnh!"
Lý Tiểu Dân mỉm cười, vẻ mặt thú vị đánh giá tên cường đạo kia, thấy hắn tóc đen bù xù, khuôn mặt ngăm đen, nói chung là cái gì cũng đen cứ như là xi đánh giày vậy, vì thế cảm thấy rất thú vị, cười thầm nói: "Quả nhiên là [Lãng Lý Hắc Điều], quả là danh bất hư truyền!"
Quan quân trên thuyền khiếp sợ trước uy danh của hắn, hiễn nhiên là đều kinh hãi chỉ, sau đó thì lắp tên bắn về phía hắn. Tên đen kia thấy mũi tên phóng đến, vội vàng bơi xuống dưới nước, khiến cho những mũi tên đầu bắn vào khoảng không.
Vừa mới né tránh những mũi tên, Trương Nghịch còn chưa kịp thả lỏng thì hắn đã thấy ngay hán tử toàn thân đầy máu kia xuất hiện trước mặt mình, âm trầm nói: "Trương Nghịch đầu lĩnh, ngươi sợ cái gì? Chăng lẽ lại sợ ta vốn bị ngươi hại chết sao?"
Trương Nghịch trong lòng kinh hãi, sợ đến mức không nói lên lời. Nhớ lại ngày đó, hắn cũng từng sợ thủy quỷ báo oán, nhưng mà lại được đầu lĩnh là Công Tôn Bất Bại an ủi, nói là hắn trên người có tiên thuật, trần áp mấy tiểu thủy quỷ kia rất dễ dàng. Những năm gần đây, quả nhiên là không có xuất hiện một thủy quỷ báo oán nào, điều này cũng khiến hắn an tâm nhiều, bởi vậy chiến đấu càng thêm dũng mãnh, biến không biết bao nhiêu quan quân thành thủy quỷ. Ai ngờ bây giờ Hà Quýnh lại đột nhiên xuất hiện, sao lại không khiến hắn sợ hãi đến thất sắc đây?
Cách đó không xa, thanh âm kịch liệt không ngừng truyền tới, trương nghihcj không tự chủ được quay đầu nhìn lại, hóa ra là mấy tên thủ hạ lúc này đang bị một đoàn bóng đên vây lấy, lợi trảo của đám bóng đen kia dứt xuống từng miếng thịt trên người thủ hạ của hắn ném vào trong nước. Còn có đám lệ quỷ mặc quan phục, dáng vẻ bi phẫn, mở ra cái mồm như chậu máu, hung hăng căn lên thân minh những người dưới nước, điên cuống ăn vào. Đau đớn khiến đám thủ hạ của Trương Nghịch chết đi sống lại.
Nhìn thấy tình cảnh kinh khủng như vậy, Trương Nghịch lại càng thêm kinh sợ, vội vàng vứt cây thiết chùy trong tay đi, rút ra một cây Nga Mi kiếm bên hông, lấy thế công mạnh mẽ, hung hăng đâm tới phía Hà Quýnh!
Thấy Nga Mi kiếm rẽ nước đâm tới, Hà Quýnh cũng không né tránh, tùy ý để Trương Nghịch đâm xuyên qua cơ thể mình, còn đôi mắt thì đầy ý cười nhìn hắn.
Còn tay Hà Quýnh thì chậm rãi đặt lên vai Trương Nghịch, nhẹ nhàng vỗ, mười đạo móng tay sắc bén bắn ra, hung hăng đâm vào, khiến Trương Nghịch bắn ra rất nhiều máu, khiến người khác vô cùng kinh hãi.
Máu tươi thoáng chốc đã hòa vào trong nước, hóa thành những đám hơi nước màu đỏ, bao phủ toàn bộ thân hình của Trương Nghịch. Quỷ trảo của Hà Quýnh, giống như là tình nhân đang vuốt ve lên tay phải của Trương Nghịch, nhẹ nhàng sờ tay mà hắn cầm Nga Mi kiếm, chỉ thấy vẻ mặt Trương Nghịch thống khổ há mồm, có vẻ như xương cốt đang bị bóp vụn.
Hà Quýnh mỉm cười âm lãnh, đem khuôn mặt đầy máu đến sát mặt Trương Nghịch, giọng nói khó nghe phát ra: "Trương đầu lĩnh, chuyện ngươi làm nhiều năm nay, hiện giờ đến lúc hồi báo rồi đó. Ngươi yên tâm, ta tuy rằng xé nát da thịt người, nhưng mà sẽ không giết ngươi đâu. Ta muốn cho mọi người thấy đầu lĩnh vốn am hiểu thủy tính của đám sơn tặc, hiện giờ lại bị chết đuối ở Thủy Bạc, nơi hắn đã tung hoành nhiều năm, vĩnh viễn cảm nhận sự thống khổ của việc làm thủy quỷ! Nay được ân trọng của chủ nhân, niệm chú siêu thoát cho ta, ta hiện tại có thể thoát khỏi thân phận thủy quỷ, rời khỏi Thủy Bạc, về nhà thăm vợ con và mẹ già, sau đó sẽ theo dưới trướng của người. Chẳng qua, nếu có thể, hàng năm ta sẽ đều quay về đây thăm, trợ giúp các huynh đệ và rồi sẽ chăm sóc vị anh hùng nổi tiếng dưới nước này!"
Lý Tiểu Dân mặc một thân quần áo tướng lĩnh thủy quân, tay đặt trên kiếm, đứng hiên ngang ngay đầu thuyền, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui sướng
Ở chung quanh đại thuyền, rất nhiều tiểu thuyền đi theo bên trên đều đầy quan quân, trong tay đều cầm chắc đao thương, ánh mắt đề phòng nhìn mặt nước bốn phía.
Cũng khó mà trách việc bọn họ lo lắng, đám giặc cỏ ở Cự Sơn vốn quen thủy chiến, cũng không biết ở Thủy Bạc đã chết đi bao nhiêu quân lính đến tiễu phỉ rồi. Nhớ lại những vết xe đổ đó, quan quân lại không khỏi khiếp sợ.
Lý Tiểu Dân thì lại không lo lắng chút nào cả, hắn đang chờ lệnh từ Tần quý phi, tổng chỉ huy của đợt tiến công này,, trong lòng dù là đã nắm chắc đến mười phần nhưng mà hắn vẫn mong đám thủy quân nhanh chóng xuất hiện, đánh trận này nhanh nhanh một chút.
Cúi đầu nhìn đám bọt nước dưới mép thuyền, Lý Tiểu Dân ngầm thở dài. Chỉ tiếc là Thủy Bạc này quá rộng lớn, mà [ngưng băng chú] của mình chỉ có tác dụng trong khoảng nửa giờ mà thôi, nói cách khác thì [ngưng băng chú] của mình vừa dùng xong, mặt nước sẽ cứng như đất bằng, trực tiếp có thể đi qua, thế thì cần gì biết thủy quân hay không thủy quân.
Đang suy nghĩ, hắn chợt nghe thấy âm thanh kịch liệt vang lên ở trên mặt nước, Lý Tiểu Dân vội đưa mắt nhìn qua, hắn thấy rõ xa xa trên mặt nước, một chi thủy quân đang ngồi thuyền nhỏ tiến tới, cầm đầu là một người tuổi chừng 30, 40, chòm râu dài, thân mặc bì giáp, cao lớn tráng kiện, tay cầm một thanh quỷ đầu đại đao, chỉ thẳng vào Lý Tiểu Dân rồi cười lớn nói: "Lý phó soái tự mình đến đây, tiểu nhân không tiếp đón từ xa, mong thứ tội!"
Đám quan binh bên cạnh nhận ra người này, vội vàng kinh hô: "Là Chu Thuận! thống lĩnh thủy quân của giặc: Chu Thuận!"
Lý Tiểu Dân ngẩng đầu liếc qua tên tướng kia, cũng không muốn trả lời, vì thế vội vung tay, quan quân liền nhanh chóng chèo thuyền lớn, chạy thẳng về hướng chi quân đội của thủy quân Chu Thuận.
Chu Thuận cười ha hả, hắn cũng không nghênh chiến, chỉ dám chỉ huy thủy quân, vội vàng rút.
Quan quân thấy đám giặc thua lui, tinh thần cả đám đều cực kỳ hưng phấn, thậm chí còn mắng Chu Thuận là con rùa đen không dám ra đối chiến, chỉ dám trốn chạy.
Lý Tiểu Dân thừa hiểu là chu thuẩn chỉ muốn dẫn mình đuổi theo vào bẫy mà hắn đã sắp đặt, vì thế cũng không phụ lòng hắn, lười biếng quay về phía đại quân vung tay, nhẹ giọng nói: "Truy!"
Từ "truy" vừa phát ra, quan quân lập tức nhận được lệnh, một bên thì lớn tiếng nghe lệnh, một bên thì nhanh chóng quay thuyền, đuổi theo quân địch đang bỏ chạy.
Đứng ở đầu thuyền, thấy quân địch chạy trốn càng ngày càng xa, Lý Tiểu Dân cũng không nóng vội, chỉ hạ lệnh cho đám bộ hạ cho thuyền tập hợp sát nhau, không cần phải cắt đứt ra để đuổi theo giết giặc.
Nước phía trước càng ngày càng hẹp, thuyền lớn dần dần khó di chuyển. Lý Tiểu Dân nhanh chóng hạ lệnh dứng thuyền lớn, sau đó lười biếng nói: "Nếu cường đạo đã muốn chạy trốn, vậy thì chúng ta cũng về nghỉ ngơi thôi!"
Chúng quan binh nghe thấy thì vô cùng kinh ngạc, nếu đã đi đánh giặc, tại sao còn chưa chiến đấu đã quay về? Nhưng mà tướng quân đã lên tiếng, lệnh không thể không nghe, vì thế vội vàng quay thuyền về hậu phương.
Chỉ là đang lúc lui binh, chợt nghe một trận âm thanh từ mặt nước vang lên, từ mấy thủy đạo khác có mấy đội tàu của thủy quân xuất hiện, bên trên đều là giặc cướp Cự Sơn, gào thét lớn: "Cẩu quan, xem ngươi trốn đi đâu!"
Quan binh thấy đã trúng mai phục, trong lòng cũng thấy bối rối. Lý Tiểu Dân lại trừng mắt nhìn, rồi quát lớn: "Hoảng sợ cái gì? Dùng tên bắn bọn chúng!"
Quan binh nghe thấy liền bừng tỉnh, hoang mang giơ cung lên, nhưng mà khoảng cách còn xa, tên chưa đên đích đã rớt xuống nước, khiến cho chỉ huy thuyền địch cười nhạo một trận.
Lý Tiểu Dân chỉ biết thở dài, nghĩ lại thì chi quân này mình mới mang, còn chưa tiến hành thao luyện, hơn nữa lại còn là lần đầu tiến hành thủy chiến, có thể làm đến thế này đã là không tồi rồi, vì thế hắn liền kêu lính liên lạc tới, phất cờ hiệu, dùng cờ để hạ lệnh với các tướng lãnh khác.
Dưới sự hạ lệnh của các tướng lãnh, quan binh trên thuyền nhanh chóng giơ cao cường nỏ, nhằm về phía thuyền địch ở xa, liên tục bắn tới.
Đám tặc binh còn đang cười nhạo trước mũi thuyền, chợt thấy những mũi tên liên tục bay tới, đều rất sợ hãi, chưa kịp né tránh đã bị tên bắn trúng, máu huyết chảy lênh láng, lập tức có tặc binh ngã xuống trên thuyền hoặc chìm ngay xuống nước, biến mặt nước thành màu đỏ sẫm.
Thấy nỏ tiễn của quan binh có thể bắn xa như vậy, đám tặc binh vô cùng hoảng hốt, một bên thì cho thuyền nhanh chóng sáp lại, lấy cầu để đón đánh, một bên thì bắn cung về phía thuyền của quan quân.
Quan quân trên thuyền phần lớn đều là tiễn thủ mà Lý Tiểu Dân mới lựa chọn, thấy tặc binh cũng bắn tên về phía mình, cũng không có chút e ngại nào, lập tức giơ khiên lên phòng hộ, một mặt lại lắp tên bắn về thuyền địch.
Tên bay đầy trời, hai bên cùng bắn, khoảng cách dần được thu hẹp. Trong lúc tên bay kịch liệt trên không, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm của binh lính ngã xuống, so sánh ra thì tặc quân càng lúc càng thương vong nhiều hơn.
Một quan binh đang nhấc tay che khiên bảo vệ phía sau đồng đội, ngẫu nhiên nhìn về phía mặt nước, lại thấy ở đó có bóng dáng chợt lóe lên, vì thế vội kinh hô: "Là thủy quỷ, cường đạo phải thủy quỷ đến để phá thuyền chúng ta!"
Chúng quan binh liền thấy sơn hãi, đám giặc cỏ sự sơn vẫn không sợ hãi đối mặt với quan binh, hiện nhiên là trong đó có tặc binh có thể bơi vô cùng tốt. Mà hiện giờ, quân địch đã dùng đến chiêu này, khiến quan quân không thể cho lính xuống đối phó được? Bên này, Lý Tiểu Dân đứng ở đầu thuyền lớn, cũng nhíu mày kinh ngạc: "Làm sao mà bộ hạ quan binh của ta, lại có nhân tài như vậy, ta phái thủy quỷ ra, vậy mà hắn cũng có thể biết được? A, ta hiểu rồi, bọn họ là thấy thợ lặn chiến đấu liền gọi là thủy quỷ, Trương Nghịch suất lĩnh là đám thủy quỷ bộ đội, hiện giờ thì thủy quỷ lại chiến với thủy quỷ, quả là có trò hay để xem.
Ở bên dưới mặt nước, thủ lĩnh đại thuận thủy quân Trương Nghịch đang ngưng thần, ra sức bơi về phía thuyền quan quân.
Cho dù là dưới nước, hai mắt hắn vẫn mở lớn, nhìn xuyên qua nước sông, nhìn rõ tất cả cảnh vật.
Sống lâu ở Thủy Bạc, kỹ năng bơi của hắn đã đạt đến trình độ người khác khó tin nổi. Phân nửa thời gian mỗi ngày đều ở dưới mặt nước, thường có thể tự mình bắt lấy một con cá lớn đem lên, khiến đám thảo khấu trên sơn trại sợ hãi không thôi.
Cánh tay hắn ra sức huy động dưới nước, nhìn thấy thuyền quan binh đã ở trong tầm mắt, chỉ trừ nước ra, cũng không có gì ngăn cản cả.
Một nỗi hưng phấn cùng tự hào hiện lên trong tim hắn, ở dưới mặt nước, hắn chính là cường giả chân chính, bất kể là ai, đều không thể đánh bại hắn được, hắn là đầu lĩnh thủy quân Cự Sơn___[Lãng Lý Hắc Điều] Trương Nghịch!
Mỗi lần quan quân đột kích tới, 800 dặm Thủy Bạc này đều là chiến trường của hắn, mỗi lần đều chém giết quan binh đến mức hoa rơi nước chảy, không biết đã bao nhiêu quan binh bị hắn phá thuyền, kinh hoàng rơi xuống nước, cuối cùng chết đuối trong tuyệt vọng. Mà 500 bộ hạ thủy binh của hắn, cũng đã theo hắn phá hủy rất nhiều thuyền, bị đám quan binh sợ hãi kêu là "thủy quỷ", nghe thấy là biến sắc.
Hiện giờ, tên phó soái còn chưa dứt sữa kia lại tự mình dẫn quân tiến công, vậy liền trở thành vật hi sinh tiếp theo của hắn, vì hắn tung hoanh nhiều năm ở Thủy Bạc mà tăng thêm công tích!
Chỉ là hắn còn đang hưng phấn thì đã thấy mình bơi đến trước quan thuyền rồi.
Ngửa đầu nhìn lên trên, xuyên qua mặt nước, Trương Nghịch lợi dụng thị lực rất tốt của mình, mơ hồ nhìn thấy thiếu niên mặc áo bào trắng cùng ngân giáp đang đứng ở đầu thuyền, dõi mắt nhìn ra xa, không biết là có phải đang lo lắng về tình hình chiến đấu không.
Trương Nghịch lạnh lùng cười, trong lòng đang phán án tử cho thiếu niên cuồng vọng này, đang muốn phá hỏng thuyền này, khiến đại quân triều đình đều rơi xuống nước, nhưng mà ngoài ý muốn, thiếu niên kia hình như có thể nhận thấy ánh mắt của hắn, cúi đàu nhìn xuống phía mình, lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
Trương Nghịch vô cùng chấn động, đây chính là lần đầu tiên, hắn trốn dưới nước mà lại bị nhìn thấy, điều này khiến hắn không khỏi suy nghĩ, là chính mình nhìn lầm, hay là địch nhân căn bản chỉ đang nhìn mặt nước cười thôi?
Vừa nghĩ vậy, tay hắn cũng không dứng lại, nhanh chóng rút thiết chủy trong tay ra, bơi tới phía dưới thuyền, bắt đầu phá.
Vài thủy binh đi theo phía sau hắn, lúc này cũng đều đã lấy đục ra, chuẩn bị cùng động thủ, đục thủng đáy thuyền.
Trương Nghịch ở dưới nước đang xem đáy thuyền, bỗng nhiên hắn cảm thấy hoa mắt, có thể thấy rõ phía trước mà một khuôn mặt cười lạnh lùng.
Trương Nghịch bất ngờ không kịp đê phòng, uống vài ngụm nước vào bụng, cuống quýt bơi về phía sau, từ xa nhìn về phía bóng dáng kia, không biết hắn rút cục là từ đâu tới. Bạn đang đọc chuyện tại
Thân ảnh kia cũng không đuổi theo, vẫn đứng im tại chỗ như trước, bóng dáng cũng dẫn trở lên rõ ràng, là một tướng lĩnh toàn thân đầy máu, nụ cười khủng bố khiến vài tên thủy quỷ kinh sợ trong lòng.
Trương Nghịch ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng cảm thất rất kinh hoàng. Hắn nhìn khuôn mặt đầy máu kia một lúc, sau đó thì đột nhiên kêu thất thanh.
Chỉ là ở dưới nước, thanh âm của hắn không truyền ra ngoài được, chỉ có thể khiến nước tràn vào trong miệng hắn thêm mà thôi, khiến hắn ho khan kịch liệt.
Quỷ ảnh kia cười càng thêm lạnh, giọng nói lại khá nhẹ nhàng: "Trương đầu lĩnh, ngươi giờ đã nhận ra hạ quan chưa?"
Đang trong lúc kinh hoàng hoảng sợ, Trương Nghịch liên tục uống nước, rồi lại liều mạng mà ho khan, hai tay dùng sức, nhanh chóng vùng vẫy.
Đầu của hắn nhanh chóng vươn lên mặt nước, dẫn theo một đám bọt nước lớn, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, trong miệng hét lớn: "Hà Quýnh!"
Đám quan binh trên thuyên nhìn thấy dưới nước đột nhiên xuất hiện một đầu người cũng đều cảm thấy kinh hãi, nhìn chăm chú lại, một tân binh đã nhận ra đấy là Trương Nghịch, hắn vội kinh hô: "Là [Lãng Lý Hắc Điều] Trương Nghịch! Hắn đến phá thuyền chúng ta!"uýnh!"
Lý Tiểu Dân mỉm cười, vẻ mặt thú vị đánh giá tên cường đạo kia, thấy hắn tóc đen bù xù, khuôn mặt ngăm đen, nói chung là cái gì cũng đen cứ như là xi đánh giày vậy, vì thế cảm thấy rất thú vị, cười thầm nói: "Quả nhiên là [Lãng Lý Hắc Điều], quả là danh bất hư truyền!"
Quan quân trên thuyền khiếp sợ trước uy danh của hắn, hiễn nhiên là đều kinh hãi chỉ, sau đó thì lắp tên bắn về phía hắn. Tên đen kia thấy mũi tên phóng đến, vội vàng bơi xuống dưới nước, khiến cho những mũi tên đầu bắn vào khoảng không.
Vừa mới né tránh những mũi tên, Trương Nghịch còn chưa kịp thả lỏng thì hắn đã thấy ngay hán tử toàn thân đầy máu kia xuất hiện trước mặt mình, âm trầm nói: "Trương Nghịch đầu lĩnh, ngươi sợ cái gì? Chăng lẽ lại sợ ta vốn bị ngươi hại chết sao?"
Trương Nghịch trong lòng kinh hãi, sợ đến mức không nói lên lời. Nhớ lại ngày đó, hắn cũng từng sợ thủy quỷ báo oán, nhưng mà lại được đầu lĩnh là Công Tôn Bất Bại an ủi, nói là hắn trên người có tiên thuật, trần áp mấy tiểu thủy quỷ kia rất dễ dàng. Những năm gần đây, quả nhiên là không có xuất hiện một thủy quỷ báo oán nào, điều này cũng khiến hắn an tâm nhiều, bởi vậy chiến đấu càng thêm dũng mãnh, biến không biết bao nhiêu quan quân thành thủy quỷ. Ai ngờ bây giờ Hà Quýnh lại đột nhiên xuất hiện, sao lại không khiến hắn sợ hãi đến thất sắc đây?
Cách đó không xa, thanh âm kịch liệt không ngừng truyền tới, trương nghihcj không tự chủ được quay đầu nhìn lại, hóa ra là mấy tên thủ hạ lúc này đang bị một đoàn bóng đên vây lấy, lợi trảo của đám bóng đen kia dứt xuống từng miếng thịt trên người thủ hạ của hắn ném vào trong nước. Còn có đám lệ quỷ mặc quan phục, dáng vẻ bi phẫn, mở ra cái mồm như chậu máu, hung hăng căn lên thân minh những người dưới nước, điên cuống ăn vào. Đau đớn khiến đám thủ hạ của Trương Nghịch chết đi sống lại.
Nhìn thấy tình cảnh kinh khủng như vậy, Trương Nghịch lại càng thêm kinh sợ, vội vàng vứt cây thiết chùy trong tay đi, rút ra một cây Nga Mi kiếm bên hông, lấy thế công mạnh mẽ, hung hăng đâm tới phía Hà Quýnh!
Thấy Nga Mi kiếm rẽ nước đâm tới, Hà Quýnh cũng không né tránh, tùy ý để Trương Nghịch đâm xuyên qua cơ thể mình, còn đôi mắt thì đầy ý cười nhìn hắn.
Còn tay Hà Quýnh thì chậm rãi đặt lên vai Trương Nghịch, nhẹ nhàng vỗ, mười đạo móng tay sắc bén bắn ra, hung hăng đâm vào, khiến Trương Nghịch bắn ra rất nhiều máu, khiến người khác vô cùng kinh hãi.
Máu tươi thoáng chốc đã hòa vào trong nước, hóa thành những đám hơi nước màu đỏ, bao phủ toàn bộ thân hình của Trương Nghịch. Quỷ trảo của Hà Quýnh, giống như là tình nhân đang vuốt ve lên tay phải của Trương Nghịch, nhẹ nhàng sờ tay mà hắn cầm Nga Mi kiếm, chỉ thấy vẻ mặt Trương Nghịch thống khổ há mồm, có vẻ như xương cốt đang bị bóp vụn.
Hà Quýnh mỉm cười âm lãnh, đem khuôn mặt đầy máu đến sát mặt Trương Nghịch, giọng nói khó nghe phát ra: "Trương đầu lĩnh, chuyện ngươi làm nhiều năm nay, hiện giờ đến lúc hồi báo rồi đó. Ngươi yên tâm, ta tuy rằng xé nát da thịt người, nhưng mà sẽ không giết ngươi đâu. Ta muốn cho mọi người thấy đầu lĩnh vốn am hiểu thủy tính của đám sơn tặc, hiện giờ lại bị chết đuối ở Thủy Bạc, nơi hắn đã tung hoành nhiều năm, vĩnh viễn cảm nhận sự thống khổ của việc làm thủy quỷ! Nay được ân trọng của chủ nhân, niệm chú siêu thoát cho ta, ta hiện tại có thể thoát khỏi thân phận thủy quỷ, rời khỏi Thủy Bạc, về nhà thăm vợ con và mẹ già, sau đó sẽ theo dưới trướng của người. Chẳng qua, nếu có thể, hàng năm ta sẽ đều quay về đây thăm, trợ giúp các huynh đệ và rồi sẽ chăm sóc vị anh hùng nổi tiếng dưới nước này!"
Danh sách chương