Tiết Chu Thăng hơi sửng sốt mới phản ứng lại: “Là cậu?”

Mị Ma đưa bồ công anh tới trước mặt hắn. Mặt Tiết Chu Thăng đầy dấu chấm hỏi nhận bồ công anh, không biết gì hết.

“Anh không thổi hả?”

“A?”

Mị Ma nói: “Anh mau thổi đi. Thổi bay nó.”

Yêu cầu này rất kỳ quái. Tiết Chu Thăng do dự, nhưng vẫn thổi bay bồ công anh trước mặt đối phương.

Nhìn thấy cánh hoa bay bay, từ từ rơi xuống trên đất. Mị Ma như đã hoàn thành nhiệm vụ, cả người thả lỏng, cười khúc khích với Tiết Chu Thăng.

Nhưng Tiết Chu Thăng thấy màn này rất quỷ dị. Hắn cầm thân cây trọc lóc nhìn quanh bốn phía, phát hiện không ai chú ý nơi đây mới để gốc trơ trụi kia qua một bên, hỏi: “Cậu tới nghe báo cáo hả?”

“Không phải.” Mị Ma lắc đầu.

“Vậy cậu tới đây làm gì?” Biểu cảm Tiết Chu Thăng trở nên vi diệu, “Đừng nói cậu cố ý tới tìm tôi thổi bồ công anh.”

“Đúng đó.” Mị Ma nói, “Tui rất vất vả thi đậu, liền tới tìm anh.”

Gần đây có cuộc thi gì? Tiết Chu Thăng hồi tưởng giây lát bật thốt lên: “Thi đại học?”

Mị Ma vừa định giải thích cuộc thi gì, thế nhưng nhớ lời Cố Vị Minh nhắc nhở thì ngậm miệng lại.

Kết quả Tiết Chu Thăng cho là cậu tự ti ngầm đồng ý. Người trước mắt thoạt nhìn mới hai mươi, kết quả mới vừa thi đậu đại học, lại nghĩ tới hành vi cử chỉ của cậu, Tiết Chu Thăng coi cậu thành trời sinh thiếu hụt đầu óc, trong nhất thời biểu tình trở nên phức tạp hơn. Hắn tỏ ý có công tác trong tay, nói: “Tôi còn có việc phải bận rộn.”

Nghĩa bóng là đuổi người đi.

Mị Ma gật gật đầu, cũng không nhúc nhích, cứ nhìn hắn.

Ánh mắt dính lên người đối phương thu thập đồ đạc, Tiết Chu Thăng thật sự không chịu nổi, quay người hỏi: “Có chuyện gì sao?” Thấy vẻ mặt người nọ tỉnh tỉnh mê mê, bất đắc dĩ nói: “Cậu tên gì? Có người giám hộ không?” Khi nói chuyện hắn thả máy vi tính trong tay xuống, chuẩn bị mang thiếu niên đi tìm người.

Mị Ma nghe, trực tiếp bước lên trước.

Tiết Chu Thăng lui về sau, eo đụng tới cạnh bàn thì ngừng lại.

Đối phương ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Tui là Sen.”

Lỗ tai Tiết Chu Thăng ngưa ngứa lại tê tê, một mùi thơm quỷ dị phả vào mặt làm hắn thất thần chốc lát.

Đối phương còn không tự biết, nhẹ giọng nói: “Anh đừng nói với ai đó, tên tui chỉ cho một mình anh biết thôi, anh gọi tên tui tui có thể nghe được.”

Tiết Chu Thăng tưởng đó là ba cái mưu mẹo¹ lung tung gì ấy, lông mi và hơi thở đối phương ngay bên mặt hắn, muốn giả bộ không nhìn không nghe cũng không được. Hắn nói: “Cậu đừng dán gần như vậy.”

¹Mưu mẹo: gốc là sáo lộ, nghĩa là hệ thống bài võ và được sử dụng để chỉ mặt dày, lên kế hoạch để làm gì đó.

Lúc này Mị Ma mới lui ra sau.

“Một mình cậu tới?”

Mị Ma chỉ chỉ Cố Vị Minh đang đứng cách đó không xa. Cố Vị Minh thấy Mị Ma nhìn anh, chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay nhắc nhở thời gian cho cậu. Mị Ma quay đầu, nói với Tiết Chu Thăng: “Tui phải đi rồi.” Cậu nói thêm: “Anh mau nói hẹn gặp lại với tui đi.”

“…” Tiết Chu Thăng, “Hẹn gặp lại.”

Mị Ma nhẹ giọng nói: ” Hẹn gặp lại.”

Đụng phải hành vi cử chỉ kỳ quái của thiếu niên chỉ là một bản nhạc đệm, Tiết Chu Thăng vẫn còn những chuyện khác phải bận rộn.

Báo cáo học thuật buổi sáng kết thúc, theo sát sau cơm trưa là một hội thảo luận, buổi chiều lại phải nghiên cứu tiến độ thí nghiệm với đồng sự, tối đến trở về ký túc xá còn phải tranh thủ sửa sang tài liệu đề tài, mãi đến tận khuya Tiết Chu Thăng mới đứng dậy khỏi bàn.

Khi rửa mặt đối diện với gương, Tiết Chu Thăng chợt nhớ lúc chiều hai má bị lông mi nhẹ nhàng cọ ra cảm xúc. Không nhớ thì còn tạm, vừa nhớ thì xảy ra chuyện, cả người Tiết Chu Thăng nổi da gà, nghĩ thầm thiếu niên thoạt nhìn trắng nộn trắng nà sao lại là một người thiếu trí lực.

Còn thái độ và ánh mắt của cậu nữa, trước khi ngủ Tiết Chu Thăng cố gắng mày mò trí nhớ xem có phải đã gặp nơi đâu rồi không, nghĩ đi nghĩ lại thì ngủ mất.

Chỉ là giấc mộng hôm nay hơi kỳ quái.

Tiết Chu Thăng chưa từng ý thức mình đang mơ rõ ràng như ngày hôm nay, trong cảnh mơ là biển cánh hoa, là bồ công anh bay ngập trời, vừa nhìn đã thấy cả người nhồn nhột muốn nhảy mũi. Hắn dạo quanh biển hoa một vòng, nhìn thấy thôn nhỏ bên bờ sông, vừa định đi qua xem thử, có một người sau lưng vỗ vai hắn.

Là thiếu niên ban ngày gặp qua đang đứng phía sau.

“Cậu sao cứ đứng sau lưng tôi?” Tiết Chu Thăng nói, “Muốn tôi thổi bồ công anh nữa à?”

Lần này thiếu niên đưa cho hắn một phiến lá cây.

“Lá cây?”

Thiếu niên khoa tay múa chân.

“Thổi lá cây? Lá cây có gì hay mà thổi.” Đầu óc Tiết Chu Thăng mơ hồ, thế nhưng trong mơ hắn không biết vì sao, cứ làm theo ý muốn của đối phương, chỉ thổi một hơi thì hắn bị kỹ xảo thổi lá cây của mình chấn kinh luôn. Hắn nhìn lá cây trong tay: “Lá cây cậu cho tôi quả thật không ẩn giấu nhạc cụ gì hả?”

Thiếu niên cười rất vui vẻ.

“Tôi thổi cái lá cây cho cậu, cậu cười vui vẻ vậy à?”

Thiếu niên cứ cười khúc khích không nói lời nào.

“Cậu sao không nói chuyện.” Tiết Chu Thăng nhìn dáng vẻ ấy của cậu cũng cười theo, “Buổi chiều không phải rất biết chọc ghẹo sao, nói gì mà chỉ nói tên cho một mình tôi, đúng là…”

Thiếu niên làm khẩu hình với hắn: Gọi tên tui.

Tiết Chu Thăng hồi tưởng lời buổi chiều đối phương nói: “Sen?”

Hắn vừa dứt lời, trước mắt như có tầng tầng che lấp thế giới chân thực là tường thủy tinh bị vỡ nát, chim hót và tiếng nước chảy vô cùng rõ ràng, gió mát sau trưa thổi qua mặt hắn phảng phất tồn tại rất thật.

Tiết Chu Thăng ngửi được một mùi thơm rất dễ ngửi.

Hơi ngọt, còn mang theo ít vị lúa mạch, hắn đứng tại chỗ nhìn người trước mắt, cảm thấy hình như mình không thích hợp lắm. Mặt đối phương rõ ràng không phải loại hắn thích, nhưng hắn không tự chủ bị đối phương hấp dẫn.

Hắn như mất hồn, ôm chặt thiếu niên, không khắc chế nổi ý nghĩ muốn thân cận đối phương, hắn giang tay ôm eo đối phương, cúi đầu chôn mặt ở hõm cổ đối phương, mùi trên người đối phương rất thơm rất dễ ngửi, hắn muốn nhiều hơn nữa.

Hắn ôm thiếu niên, tứ chi dán chặt chẽ vào nhau, hắn không nỡ buông đối phương ra.

“Anh muốn tui?”

Nghe đối phương nói vậy Tiết Chu Thăng nhíu mày lại, muốn phản bác lại không biết vì sao không nói ra lời.

Trong lòng hắn rất muốn thiếu niên. Tâm trạng hắn kịch liệt quá mức, tựa như hắn đã tìm đối phương lâu rồi.

Thiếu niên giơ tay ôm vai hắn, Tiết Chu Thăng thuận theo động tác đối phương khom người xuống. Hắn nhìn khuôn mặt thiếu niên, mạch suy nghĩ bay xa, trong não có âm thanh nói cho hắn biết hãy hôn cậu đi, hắn do dự, thiếu niên lại kéo cổ áo hắn muốn hôn hắn.

Ngay lúc sắp hôn lên, Tiết Chu Thăng thức giấc từ trong mơ.

Hắn chưa tỉnh táo ngồi trên giường. Ngoài cửa sổ nắng sớm ngày mới hiện ra, hắn vén chăn thấy quần lót ẩm ướt suýt nữa hỏng mất.

Mộng tinh.

Đối tượng mộng xuân là một thằng con trai.

Mấu chốt là người này đã gặp một lần, trí lực còn có chút vấn đề.

Giấc mộng quỷ dị này đến mức sợ hãi, Tiết Chu Thăng ngồi trên giường mặt đầy tuyệt vọng.

Kế tiếp cả ngày hắn ngơ ngơ ngác ngác trong phòng làm việc, tinh thần uể oải suy sụp, luận văn một chữ cũng không ra. Mơ mình muốn thân mật với một thiếu niên thiểu năng trí tuệ, chuyện này đả kích rất lớn với hắn, quả thật đang khiêu chiến tam quan.

Tối hôm đó trước khi ngủ hắn lật sách vở, cố gắng theo mượn mấy thứ tri thức này nhìn trăm ngàn lần để thôi miên chính mình.

Kết quả trong mơ vẫn xuất hiện thiếu niên ấy.

“…”

Thiếu niên nằm nhoài bên bàn học nháy mắt mấy cái.

Tiết Chu Thăng bất đắc dĩ: “Vì sao là cậu nữa?!”

Lần này cảnh tượng là trước bàn học ở ký túc xá, Tiết Chu Thăng mặc kệ vì sao quỷ dị như vậy, hắn cầm tài liệu trên bàn nói: “Cậu đừng ồn, tôi phải viết phân tích gấp đây.”

Lúc Tiết Chu Thăng thốt lời này chẳng biết nói với đối phương, hay ám chỉ tâm lý cho mình. Ngay khi hắn vùi đầu đọc từng tài liệu cố gắng quên đi sự tồn tại của người bên cạnh, đối phương cũng ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn bồi hắn, một câu nói cũng không nói.

Nhưng loại không khí nhìn như yên tĩnh này càng khiến ý nghĩ Tiết Chu Thăng thêm kỳ quái.

Tiếng hít thở đối phương nhè nhẹ, ánh mắt chứa đầy tình ý, thỉnh thoảng ngẩn người vươn ngón tay vẽ vòng tròn trên cánh tay Tiết Chu Thăng.

So với giấc mộng tối qua thì càng thêm câu người! Tiết Chu Thăng nhiều lần mặc niệm phải tỉnh táo, tập trung lực chú ý ở tài liệu trước mắt, phảng phất hắn đang viết một phần luận điểm phức tạp trong bài luận văn. Mà trong lòng hắn lại muốn hôn nhẹ thiếu niên, sờ sờ tóc của cậu.

Mình đây sao vậy! Tuyệt vọng, Tiết Chu Thăng loạn xạ viết xong một chữ cuối cùng không khỏi nghĩ: Do độc thân lâu quá nên nghẹn đến bệnh hả?!

Thiếu niên thấy Tiết Chu Thăng dừng bút viết, chống bàn rướm người hôn hắn.

Mới vừa bị hôn, Tiết Chu Thăng tỉnh táo lại.

Rèm cửa sổ lộ ra nắng sớm, thứ giữa hai chân lên tinh thần muốn đòi mạng.

Tiết Chu Thăng giơ tay che mặt, thấp giọng chửi bới: “Mẹ kiếp.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện