Giang Dĩ Lâm sau khi đã thoát khỏi dây thừng thì vội né sang một bên.

Lưỡi cưa máy ấy cũng đồng thời chém xuống lúc hắn đổi hướng né đi.

Giang Dĩ Lâm hít một hơi thật sâu.

Hắn tránh khỏi xem như kịp thời, không để lưỡi cưa thương tổn gì cho phía dưới của hắn... Nhưng phần đùi trong vẫn bị lưỡi cưa rạch phải một đường nhỏ, đặt trên nền da trắng như tuyết trông vô cùng nổi bật và ghê người.

Cơ mà điều đáng mừng cho Giang Dĩ Lâm là, không biết có phải vì vị trí chém bị lệch, cho nên vết thương cũng không quá sâu.

_ giống như cố tình để lại một vết sẹo mỹ miều vậy.

“Ồ... Cưng yêu của ta ơi, tại sao em lại muốn chạy trốn thế?”

The Groom-Eddie Gluskin trông có vẻ cực kỳ kinh ngạc, vẻ mặt y nhăn nhó một chút, nói, “Ta rõ ràng yêu em đến thế, ta chỉ muốn cải tạo em, để chúng ta có thể hòa hợp nhau thật hoàn hảo mà... Tại sao em lại muốn chạy hả? THẰNG CỦ LÌN!”

Eddie Gluskin đang ra chiều muốn nhặt lại đoạn dây thừng lên, tính một lần nữa trói Giang Dĩ Lâm trên giường gỗ.

Mà giây sau đó, một bóng người nhoáng một cái, bất ngờ xuất hiện trong căn phòng này, lập tức nhào tới The Groom.

Giang Dĩ Lâm chưa kịp nhìn thử người kia là ai, bò dậy từ dưới đất, chụp lấy cái camera nhìn đêm về tay mình giữ chặt.

“Xoạt— ”

Hắn đột nhiên xé toạt bộ váy cưới dài đi.

Vốn dĩ bộ quần áo bệnh nhân mà Giang Dĩ Lâm đã mặc đã bị Eddie Gluskin xé phăng không ra hình dạng, tất nhiên không thể mặc lại, cho nên hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mặc bộ váy cưới màu trắng đã bị hắn cởi được hơn nửa kia.

Chàng trai tóc đen nhẹ nhàng đứng lên trên đất, hắn cố gắng tháo rời cái cưa máy trên giường gỗ.

Lúc hắn khom người tháo dỡ, theo tư thế ngồi xổm xuống, phần giữa đùi hơi ma sát một chút.

Cảm giác thấy hơi xót, sắc mặt Giang Dĩ Lâm nhất thời tối sầm.

Hắn biết tình trạng hiện tại của mình cũng không được tốt lắm, vết thương sau đầu hãy còn mang máng đau, chân trái tuy đã nắn lại về vị trí cũ rồi, nhưng mà khi cử động sẽ có lúc bị khựng người.

Tuy rằng lúc chạy trốn, bị khựng người cũng không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng nếu mà đấu tay đôi thì, việc này chắc chắn là một bất lợi trí mạng.

trước mắt... Không thể đối đầu trực tiếp với Eddie Gluskin được...

Giang Dĩ Lâm đầu thì suy nghĩ, hành động cũng không dừng lại dù chỉ một khắc.

Tay hắn cực kỳ linh hoạt, sau khi đã tháo dỡ lưỡi cưa ở đầu cưa thì đặt nó trong tay mình.

Giang Dĩ Lâm quay đầu, nhìn bệnh nhân tâm thần kỳ lạ đang ẩu đả ở trong góc với The Groom, hắn trầy trật cầm lấy camera nhìn đêm, mở cửa chạy ra khỏi phòng.

“Lọc cọc… Lọc cọc…”

Giang Dĩ Lâm kéo cái chân bị thương nhẹ, nghiến răng chạy bằng tốc độ nhanh nhất của bản thân.

Trận đấu trong phòng dường như đã phân thắng bại, hắn đang ở cách đấy không xa cũng nghe được tiếng “Crắc...”.

_giống như âm thanh phát ra khi một người tay không vặn đầu ai đó khác khỏi cơ thể vậy.

Xem ra suy luận của ta đã hoàn toàn chính xác... Cái người Eddie Gluskin này sức mạnh hoàn toàn không thua kém Đầu Bếp Frank...”

Giang Dĩ Lâm suy luận trong đầu.

Bất chợt, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Khoan đã... Eddie Gluskin... Hình như ta đã từng nhìn thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải.”

Có điều tiếng động từ đằng sau đã không cho phép hắn suy nghĩ thêm nữa, sau khi đã giải quyết xong xuôi cái thứ quấy phá kia, The Groom bất ngờ đuổi tới.

“Chết tiệt... Thằng lìn, tao cho phép mày chạy à? Mày với bọn họ y như nhau... MÀY Y HỆT NHƯ ĐÁM KIA! TÊN KHỐN CHẾT BẦM.”

“… ta chỉ muốn yêu em, vì sao em lại rời bỏ ta?”

Giang Dĩ Lâm cắn răng đi về phía trước.

Hắn nghe được tiếng bước chân từ phía sau, hình như càng lúc càng vang.

_người đàn ông đó đang bám sát mình.“Hà— Hà—”

Đây là lần đầu tiên, Giang Dĩ Lâm nghe thấy tiếng mình thở.

Trong lúc truy đuổi... Chúng vang lên thật rõ ràng.

Cảm giác đau đớn ở chân trái dường như cũng đã bị áp lực căng thẳng đè ép lên, Giang Dĩ Lâm nhớ lại toàn cảnh bản đồ mặt phẳng của tầng này, hắn rẽ vào một chỗ ngoặt, chạy lên trước.

Ở đó có một cái bàn hình chữ nhật chắn lại, Giang Dĩ Lâm chợt đưa tay mượn lực một cái, nhanh chóng nhảy qua mà lên.

Ngay tại thời điểm Giang Dĩ Lâm tay chống bàn mà dừng lại, The Groom đuổi theo.

Có vẻ y đã rất gần với Giang Dĩ Lâm rồi, hơi thở cất ra tiếng phun lên mé tai chàng trai tóc đen, chỗ đó nổi cả mẩn da gà be bé.

“Cục cưng yêu dấu của ta ơi... Ta không thể không nói cho em một tin rất không may...”

Không biết tại sao, The Groom đột nhiên cười quái dị một tiếng.

Giang Dĩ Lâm trong lúc chạy gấp về phía trước, hắn nhạy bén nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau đã dừng.

Giây sau đó, hắn quay đầu nhanh chóng nhìn thoáng qua tình hình phía sau, lại phát hiện người đàn ông mặc vest 3 tầng ấy thế mà đứng lại sau cái bàn, hai vây vòng trước ngực, với nụ cười bình tĩnh treo trên khóe môi.

_ Eddie Gluskin tại sao lại đứng lại tại chỗ... Tại sao không đuổi theo mình nữa? Trong đầu lóe lên suy nghĩ ấy, Giang Dĩ Lâm vẫn tiếp tục chạy lên trước, sau đó mới nhận ra một sự thật gần như là tuyệt vọng.

_con đường phía trước... Lại là là một con đường chết.

Mồ hôi túa ra nhễ nhại trên trán Giang Dĩ Lâm, vẻ mặt hắn vẫn mang nét gần như lạnh lùng lý trí, chàng trai tóc đen đưa tay liên tục vặn chốt cửa.

Đúng lúc này, The Groom mới từ tốn nhảy qua từ sau cái bàn.

Y từng bước từng bước tiếp cận chàng trai tóc đen, bước chân một cách chậm rãi... Hệt như thú hoang đang thăm dò lãnh địa mình, đi đến chỗ Giang Dĩ Lâm.

“Cưng yêu à... Em quả nhiên vẫn yêu ta... Lại đi chọn một con đường chết, ta biết em khác với bọn họ mà, em không phải một dòng thứ lẳng lơ mà.”

Giọng điệu từ tốn của The Groom truyền đến, chàng trai tóc đen quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đó, lấy chiếc cưa máy bị gãy mất lưỡi cưa ra. Đến bây giờ, hắn mới nhận ra cái cưa máy này tính công kích không mạnh như hắn đã nghĩ.

Lực chém quá nông, diện tích bề mặt bao phủ quá nhỏ, không bằng được một góc với thanh cưa máy của Đầu Bếp Frank.

Giang Dĩ Lâm trong lòng không kiềm được chửi một tiếng, quăng cái cưa máy loại nhỏ xuống đất.

_thứ đồ chơi này không có tác dụng gì lớn, dù có đọ sức với người ta cũng không sinh ra hiệu quả mang tính quyết định gì hết.

Eddie Gluskin thấy hành động này của chàng trai tóc đen, khóe môi càng nhếch sâu hơn một nụ cười khẩy, như đang nhìn đứa nhỏ cáu kỉnh mà trông có chút dung túng vậy.

“Cưng yêu à, ta đã nói mà, ta sẽ không để em bị thương quá nặng đâu, cái cưa điện này hiệu quả đúng là không lớn mấy... Chớ nói gì đến việc em bẻ lưỡi cưa buồn cười thế nào đâu đấy.”

“Nên là, mời em ngoan ngoãn quay về phẫu thuật đi... Em sẽ không chết vì mất máu quá nhiều như đám người kia đâu, ta chỉ hái rụng cái thứ xấu xí kia xuống thôi mà, những thứ còn lại... Ta sao mà nỡ làm em đau cho được đây?”

“… ta bảo đảm bằng cả mạng sống của ta.”

Eddie Gluskin vẫn đang tự nói mấy lời sến sẩm dạt dào cảm xúc, nhưng câu từ đầy ý ám chỉ thế này, chỉ khiến làn môi mỏng của Giang Dĩ Lâm mím chặt thêm.

Cách Giang Dĩ Lâm 5 6 bước, Eddie Gluskin dừng chân.

Y mở ra hai tay một cách chậm rãi, bày ra một tư thế chào đón vào cái ôm, giống như đang đợi Giang Dĩ Lâm như một chú chim bị nhốt trong lồng mà bay về nơi nó nên ở.

Chàng trai tóc đen lạnh lùng nhìn Eddie Gluskin.

Giang Dĩ Lâm không biết hiện tại hắn đang có vẻ mặt gì, nhưng qua nụ cười vốn nhàn nhạt của Eddie Gluskin dần dần thu về, cho đến biến mất trong cái nháy mắt, có thể đoán được biểu cảm của bản thân nhất định rất lạnh lùng.

Ông biết không? Thật ra tôi không quá nhớ chuyện trước đây, tôi không biết trong cuộc đời tôi... Chuyện khó quên nhất từng trải qua là gì?”

Giang Dĩ Lâm lẩm bẩm, “Nhưng tôi có thể chắc chắn... Trong cái bệnh viện tâm thần Núi Lớn này, gặp được ông, cũng như việc bắt tôi mặc bộ trang phục buồn nôn này...”

Hắn mặt không cảm xúc vén vén váy lót của bộ váy cưới đã bị hắn xé còn phân nửa, một mảng đùi tinh tế lộ ra theo tư thế của hắn.

Rõ ràng nên là một hình ảnh có phần kiều diễm, lại khiến Giang Dĩ Lâm ngán ngẩm nhíu mày.

Hắn nói tiếp, “Đã mặc bộ trang phục đầy nữ tính buồn nôn... Lại còn chạy như điên trong cái bệnh viện tâm thần khỉ khô này, trải nghiệm kiểu đó thật đáng để nói cả đời khó quên.”

Nghe hắn nói đến đây, Eddie Gluskin không biết thế nào, nụ cười trên khóe môi lại trở nên vui sướng, nói một cách dụ dỗ, “Vậy cưng yêu à... Em mau đến với ta này, ta sẽ cho em một hồi ức càng khó quên hơn nữa.”

Giang Dĩ Lâm cười lạnh liếc y, bất ngờ lao ra phía cánh cửa bên trái, nói, “Thôi vậy, so với việc đó... Tôi thà chọn đi chết còn hơn.”

Đương nói, hắn đã đưa tay đặt trước cánh cửa, đẩy mạnh một cái, rơi xuống tầng bên dưới.

“BÍP—” một tiếng vang dội, chàng trai tóc đen trong nháy mắt đã kịp nhấn cái nút mà hắn đã tìm được lúc trước.

_ chỗ đó rõ ràng là một hộp thang máy loại nhỏ.

Bản đồ mặt phẳng của cả tầng này, bây giờ đây, dần dần hiện lên trong đầu hắn.

Trong lúc hắn chạy trốn, hắn đã cố sức quan sát một lượt con đường này, trừ cánh cửa ấy thì gần đó còn có một hộp thang máy nữa.

Song song với khi hắn nhấn nút thang máy, cánh cửa lưới sắt đột nhiên khép lại, nhân đó chặn lại bộ mặt dữ dằn của The Groom ở bên ngoài tấm sắt.

Eddie Gluskin lúc này mới nhận ra được gì đó, chợt chạy tới, vươn tay túm chặt tấm lưới sắt, cả khuôn mặt dán lên tấm lưới, thậm chí không buồn để ý đến cạnh lưới khá sắc, làm mặt y rách dọc ra máu.

“LẠI NỮA... EM LẠI TRỐN KHỎI TA LẦN NỮA, TẠI SAO EM THẬT SỰ KHÔNG MUỐN Ở BÊN TA SAO? KHÔNG MUỐN CÙNG TA KẾT HỢP HOÀI RA MỘT SỰ SỐNG MỚI SAO? KHỐN NẠN, ÔN-”

Tiếng gào của Eddie Gluskin liên tục vang lên.

Tiếng thang máy chậm rãi di chuyển lên, dần dần át đi tiếng gào thét của người đàn ông.

Giang Dĩ Lâm khẽ ho khan một tiếng.

Trên thực tế, chạy trốn khỏi The Groom bằng thang máy, thật sự là một phương án bất đắc dĩ...

Bởi vì,

Hắn không biết được,

Vào thời gian về sau,

Sau khi thang máy mở ra,

Điều gì sẽ xuất hiện trước mắt hắn...

Trong lòng thầm đếm tầng thang máy đi qua, Giang Dĩ Lâm có thể cảm nhận được một cách rõ ràng độ cao thay đổi.

Một tầng... Hai tầng... Ba tầng... Bốn tầng...

_ cửa thang máy, ngay sau đó, chậm rãi mở ra
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện