“Hứm hừm hưm hưm…”

“Hừm hưm hưm hứm…”


Cô thiếu nữ có mái tóc màu sợi đay khẽ ngân nga dưới nắng vàng.

Gương mặt của cô nàng đỏ hây hây, có lẽ là do công việc làm vất vả, những đường nét xinh đẹp ấy nở rộ như một đóa hoa vậy.

Tắm mình trong ánh mặt trời, cô thiếu nữ cầm một chiếc kéo kim loại dài, tỉ mẩn cắt tỉa từng nhành hoa hồng nhỏ.

“Hứm hừm hưm hưm…”

“Hừm hưm hưm hứm…”


Cô nàng ngân nga những âm điệu quái dị, nghe như những bài đồng dao lưu truyền từ thời Trung cổ đó vậy.

Những ngón tay trắng nõn của Vera nâng những bông hoa hồng đã được cắt tỉa lên, quay đầu nở một nụ cười tươi rói, hỏi chàng trai phía sau, “Thưa ngài, ngài thấy có đẹp không ạ?”

Ý của cô nàng không biết là đang chỉ, bông hoa hồng yêu kiều kia, hay là làn tóc dài màu cây đay tỏa sắc dưới nắng rực đây.

“Thưa ngài, ngài thấy có đẹp không ạ?”

Vera lặp lại câu hỏi.

Chàng trai tóc đen ngồi trên xe lăn ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn Vera một cái.

So với gương mặt đỏ bừng đầy sức sống của cô thiếu nữ, thì trái lại Giang Dĩ Lâm có vẻ tái nhợt hơn mấy phần.

Thời gian hắn nằm giường bệnh quá dài, cho nên dù tốc độ hồi phục hiện tại cũng khá nhanh, đôi lúc vẫn cảm thấy có tí lực bất tòng tâm.

“Làm việc cho tốt đi.”

Giang Dĩ Lâm nâng cằm, nhìn cô thiếu nữ đầy sức sống kia, mỉm cười nói.

“Ngài thật không vui chút nào hết.”

Vera gục đầu, bĩu môi một cái, xoay người về, tiếp tục cắt tỉa hoa hồng.

Mà đúng lúc này, cô thiếu nữ nghe được giọng nói trong trẻo lạnh lùng cất lên.

Giọng nói ấy như thể được vẩy nắng ấm dìu dịu vậy.

Hắn nói, “Rất xinh đẹp... Cả hoa lẫn người.”

“Thình… thịch…”

Trái tim của thiếu nữ, bất chợp nhảy lên liên hồi.

Như được cổ vũ hăng hái hơn, Vera không quay đầu lại, mà khóe môi cô nàng cũng không nhịn được điểm ý cười, hươ cây kéo lên, càng hăng hái làm việc hơn.

Giang Dĩ Lâm sau khi dỗ dành cô thiếu nữ rồi, ngồi trên xe lăn, bắt đầu quay lại suy tư.

Ngày hôm đó, hắn được Vera đẩy đến hoa viên.

Có lẽ là tại bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi ấy, mình đã từng từ chối đề nghị đính hôn với một cô gái với cha đỡ đầu, cho nên người đàn ông ấy không cảm thấy phụ nữ có uy hiếp gì.

_ cha đỡ đầu đại nhân cứ thế mà rất yên tâm để con đỡ đầu của mình ở chung với phụ nữ.…

Tiếng của hệ thống nhẹ nhàng vang lên trong đầu Giang Dĩ Lâm, 「 Ngài Giang... Đến lúc này rồi ta phải nhắc nhở ngài một câu, đã không còn nhiều thời gian nữa đâu. 」

「 thời gian ngài đến phó bản này, đã trôi qua ba, bốn ngày rồi đấy. 」

「 thời gian càng kéo dài, thì mối nguy xung quanh ngài sẽ càng đến gần hơn. 」

Hệ thống như đang cảnh cáo hắn vậy.

「 qua những manh mối hiện có, bây giờ ngài có thể chỉ ra và xác nhận với ta ai là người bị Slender Man biến thành không? 」

“Trong lòng ta đã có những nghi phạm rồi, có điều ta vẫn chưa thể xác định.”

Giang Dĩ Lâm nhìn ngón tay mình, khẽ đáp.

“Nhìn từ bên ngoài, quản gia đáng nghi nhất, mà cha đỡ đầu có thể loại ra...”

“…nhưng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn được.”

“Về phần những người khác, Joey... Còn có cả Vera nữa.”

“Vào buổi tối trước đây, ta không nhìn lầm, mái tóc đuôi ngựa của Vera, bất ngờ đổi sang bên kia, hệt như bị thay cái đầu khác vào vậy, mà hành vi của Joey, cũng có rất nhiều chỗ đáng ngờ.”

“Ta quả thật không thể khẳng định trăm phần trăm... Ta không thích làm chuyện mình không nắm chắc.”


「 không thể chắc chắn ư? Ngài đúng là quá mức cẩn trọng từng li từng tí rồi đó. 」 Hệ thống hừ một tiếng nói, 「 thời gian không còn nhiều lắm đâu đấy. 」

「 ta đây nhắc nhở ngài một câu vậy – nếu như cho đến trước khi đến hạn mặt trời lặn, ngài vẫn chưa thể xác nhận người đó, vậy thì sẽ có hậu quả không tốt tí nào đấy. 」

Giang Dĩ Lâm không buồn nghe hệ thống.

Hắn chỉ nhìn cô thiếu nữ cần mẫn cắt tỉa bụi hoa dưới ánh mặt trời kia thôi.

Những giọt mồ hôi tin mịn trên trán cô nàng không ngừng túa ra, cô thiếu nữ có mái tóc màu cây đay như toát ra thứ ánh sáng dìu dịu đáp trên mặt nước vậy.

Công bằng mà nói, Vera quả thật trông rất là xinh đẹp.

Nói đến cũng lạ, thời tiết trong phó bản này thay đổi quá sức thất thường, ban nãy mới nắng chang chang đây thôi, mà bây giờ, bầu trời đã kéo đến đám mây đen xám xịt rồi.

“Hình như sắp mưa rồi đấy... Thưa ngài.”

Cô thiếu nữ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, rồi lẩm bẩm nói.

Chàng trai tóc đen mím môi một cái.

Điều này làm cho Giang Dĩ Lâm không khỏi nhớ lại hồi tưởng khi đó đã trải qua trong trang viên khi đó, cái thời điểm mà, hắn phát hiện thi thể của một con mèo.

_ tất cả những thứ này, cứ như đang ra dấu hiệu cho một điềm báo vậy.

Mà chính lúc này, tầm mắt của chàng trai tóc đen hơi chếch xuống phía dưới, ngay sau đó tay hắn không tự chủ siết lấy tay vịn xe lăn.

_ hắn đã phát hiện thứ gì đó.“Thưa ngài, sao thế ạ?”

Vera nghiêng đầu, thấy cái vẻ như muốn chạy khỏi đây của Giang Dĩ Lâm.

“Trời chuyển mây rồi, hình như sắp mưa, chúng ta nên vào trong sớm chút đi, Vera.”

Giang Dĩ Lâm khẽ mỉm cười, nói với Vera.

Chàng trai tóc đen từ từ lăn xe lăn, lăn về phía biệt thứ.

Hành động của hắn rất chậm, cũng không thấy có gì là đang nôn nóng, rất giống một hành động rất bình thường không đáng chú ý, không có gì bất thường cả.

Mà cô thiếu nữ có mái tóc màu cây đay ở phía sau, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.

Cái nhếch mép bên môi cô nàng, càng lúc càng trở nên ma mị.

Ngay mới vừa rồi, sau khi mây đen tản đi, Giang Dĩ Lâm phát hiện một điều vô cùng kinh hoàng.

_ mặt trời trên kia đã bị che khuất rồi... Nhưng mà cái bóng dưới chân Vera vẫn còn đó.

Cái bóng của cô nàng, còn động đậy nữa...

Theo chuyển động của chủ nhân, cũng đồng thời di chuyển theo,

Chỉ nhìn một góc cái bóng đen ấy thôi...

Hệt như đang múa may một thứ vũ đạo hết sức méo mó, vừa quái vừa tà.

“Cái bóng ấy... Không phải cái bóng thật, nó là…”

Suy luận lướt qua nhanh chóng trong cái chớp mắt, sắc mặt Giang Dĩ Lâm trông vẫn vô cùng bình tĩnh.

Hắn vào lúc này đây, nhớ lại lời cảnh báo của hệ thống, cũng đã hiểu... Cái gọi là hậu quả không lành, rốt cuộc là chỉ cái gì.

Nhưng Vera không cho hắn cơ hội này.

Một giây sau, cây kéo lạnh băng nhẹ nhàng đặt trên vai Giang Dĩ Lâm.

Cái lưỡi kéo bén ngót lập tức dán sát nơi cổ hắn, chỉ cần gần thêm chút nữa thôi, thì sẽ cắt ra máu.

Đương lúc nguy cấp, đau đớn từ nơi cổ truyền đến, dưới sự uy hiếp đến tột độ kia, Giang Dĩ Lâm cũng không dám manh động.

Hắn chỉ mắt lạnh mà nhìn, lưỡi kéo bén nhọn kia, như khiêu khích mà dần di dời lên trên, đến nơi hầu kết lại dùng phần mũi nhọn của cây kéo, một vệt máu đỏ tươi lập tức rỉ ra trên da thịt.

Giọng nói nghe lạnh lẽo vô cùng vang lên bên tai chàng trai tóc đen.

Đôi môi Vera trìu mến hôn một cái lên vành tai Giang Dĩ Lâm, chậm rãi nói, “Cưng quả nhiên là rất nhạy bén đó...”

Giọng cô nàng như mang theo chút thơ ngây, hệt như con quỷ đã nghẹo đầu mà nhìn Giang Dĩ Lâm trước đây vậy.

_ thứ âm thanh êm ái... Đến mức phải sởn cả tóc gáy.

“Nhân loại thật ra không có tốt lành như cưng nghĩ đâu, cưng biết không?”

“Cái con mèo mà cưng đã từng thích ấy, thật ra là do em trai cưng hành hạ đến chết đấy – ta đã thấy nè, một hôm tối trời kia á.”

“Cưng tặng quà cho gã đàn ông ấy, bao gồm cả vài bức thư rất quý giá nhỉ? Cưng chưa từng viết cho ta bức nào hết á – cơ mà, tất cả đều bị hắn đốt sạch cả rồi.”

“Hắn cũng không nâng niu cưng như cưng tưởng, cũng như không yêu cưng đến vậy đâu... Những tro tàn còn sót lại của mấy bức thư cũng là ta gom về hết đó.”

“Chỉ có ta thương cưng nhất thôi, chỉ có ta mới luôn luôn vào ban đêm mà không cần bất kỳ lý do nào, nằm nhoài bên cửa sổ, hòa mình vào bóng cây, mà trông coi cưng chìm vào giấc ngủ;

Chỉ có ta vào những đêm mưa trong trang viên, vì cưng che chắn gió mưa, tặng cưng bông hồng dỗ cưng không khóc nữa thôi.”

Đôi môi của Vera, vào giờ phút này lại trở nên đỏ thắm, như là vừa uống máu vậy, mà gương mặt lại trở nên tái xanh cực kỳ dị.

Cô thiếu nữ với mái tóc màu cây đay hơi hơi động ngón tay, từng bó hoa hồng phía sau cô nàng, như thể được một bàn tay vô hình quơ quét ngắt đi, đưa đến trước mặt Giang Dĩ Lâm.

Bộ váy phức tạp của cô nàng bị gió thổi tung, đôi chân thẳng tắp lộ ra, những cuốn xúc tu bé nhỏ, cũng từ từ ló ra.

Cô thiếu nữ quỳ một chân dưới đất, khóe miệng quác rộng ra một nụ cười, như chú hề không cười khi mới lên đài.

Nó trước giờ cũng không bao giờ cười, dù sao thì, con quỷ mặc vest này, nó không có mặt, cũng như không có mắt mũi.

_ cơ mà, không sao hết.

Để lấy lòng vật sở hữu của nó, để cái nhìn ham thích của hắn tập trung trên người nó... Nó có thể học, học cách mỉm cười.

Slender Man đội cái vỏ xinh đẹp của Vera, cố hết sức bắt chước dáng vẻ loài người, bắt chước vẻ đáng mến của một cô thiếu nữ, làm hết có thể để có thể cười thật ngọt ngào với vị hôn thê yêu dấu của nó.

“Cưng không nhận ra ta... Không phát hiện ra chỗ trốn của ta …”

“Dựa theo ước định, cưng sẽ trở thành cô dâu của ta.”

“… vật cưng bé bỏng ta thích nhất à.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện