_thật không ngờ, cái thứ xúc tu chính là như thế này.
Kết hợp với thông báo trước đó của hệ thống, dù cho không nhìn thấy gì, Giang Dĩ Lâm từ những chuyển động của xúc tu có thể nhận biết được, cái gã Slender Man ấy, phải đứng ở nơi không xa, nếu không thì sẽ không thể nào biết được chính xác vị trí của mình.
Nhưng thông tin nát bét nhất là – trực giác của Giang Dĩ Lâm, những lúc đối mặt với nó, lại hoàn toàn vô dụng.
Điều này đồng nghĩa, vào ban đêm nó có thể, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu mà xuất hiện bên cạnh Giang Dĩ Lâm, có thể tiếp cận hắn mà không để lại chút dấu vết nào, giống như bây giờ đang chơi đùa với hắn này.
Cái cảm giác nhám nhám trên mặt mình, khiến Giang Dĩ Lâm không khỏi có hơi khó chịu.
Cái thứ trông như xúc tu kia, có vẻ như còn đang mãi dò xét mình.
_ rốt cuộc nó... Tính làm gì đây?
Ngay sau đó, nó lại chọt chọt chop mũi mình, có một cái tua mảnh nhỏ hơn dè dặt trườn đến gần môi hắn, rồi đặt hẳn lên môi.
Giang Dĩ Lâm kiên nhẫn chờ đợi, như muốn nhìn xem cái thứ này đến cùng là muốn làm gì mình.
Sau khi đã xác nhận tình hình chàng trai trên giường bệnh hoàn toàn không có cách nào cử động được, mấy xúc tu này bắt đầu hưng phấn cả lên mà run run.
Trên người nó, bắt đầu tiết một thứ chất nhầy quai quái, thứ chất nhầy này có mùi hương mê hoặc người, chúng phiêu đãng trong không trung...
_ có chút như xạ hương, lại có phần không giống.
Không đợi Giang Dĩ Lâm nhận biết thành phần chất nhầy này, hắn đã vô ý thức mà lâm vào hôn mê hoàn toàn.
Cho đến lúc Giang Dĩ Lâm lại tỉnh dậy một lần nữa, qua tia nắng chiếu qua khung cửa sổ, hắn phát hiện, thời gian đã trôi đi đến sáng sớm ngày hôm sau.
Khiến hắn cảm thấy là lạ chính là, cái thứ nhớp nháp ấy, có vẻ đã bị thứ gì đó khác dọn đi.
Hắn cảm nhận được một bàn tay hơi xương xẩu, mà nhẹ nhàng vuốt ve gò má mình.
Cái tay này không như bàn tay to lớn vững chãi của cha đỡ đầu, nó có vẻ êm ái như thiếu niên hơn.
Cái tay kia không ngừng di dời xuống, từ tai chàng trai tóc đen, cho đến vị trí trái cổ của hắn.
Cùng lúc đó, Giang Dĩ Lâm chợt nhận ra, ở một số bộ phận trên cơ thể mình như truyền đến chút cảm giác đau đớn, giống như vùng từ cổ trở lên bị thứ gì đó nhiệt tình mà liếm láp vậy.
"Những dấu vết này đúng là nổi... Mấy thứ này, chính là do ổng để lại đấy ư?"
Cậu trai mở miệng nói, một giọng nói lanh lảnh, mềm mại dịu êm, khiến Giang Dĩ Lâm trước hết liên tưởng đến những loài động vật nhỏ, náu mình trong màn sương mù tại những thâm sơn cùng cốc, cực kỳ vô hại.
Mà trong lời nói của cậu ta, lại có cảm giác ẩn giấu nỗi u ám, có một sự căng thẳng tương phản lộ ra.
Giang Dĩ Lâm cảm giác được, bàn tay vốn đang mân mê cổ mình, bỗng nhiên dùng sức một chút, như muốn nắn bóp để xóa đi dấu vết gì đó vậy.
"Quả nhiên là vậy, tui biết ngay mà."
Tiếng nói lần này của cậu trai, tuy rằng đã nhỏ tiếng hơn, có điều âm điệu lại cất cao lên chút.
"Tui biết từ lâu rồi mà... Anh trai yêu quý của tui ơi, cha ấy mà... Ông ấy muốn giam cầm anh lại đó!"
"Rõ ràng mấy vết thương này đều là do ổng làm hết, nhưng mà ổng lại có thể đường hoàng chính đáng làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, kể từ khi anh đến tuổi, đã luôn như thế rồi."
_ giam cầm... Thương tổn ư?
Giang Dĩ Lâm bắt đầu suy tư về một số thứ.
Nói cách khác... Cái người cha đỡ đầu trên danh nghĩa của hắn kia, với mình, hẳn là đã làm chuyện gì đó không hay rồi.
Cậu trai kia vẫn nói một cách vô cùng tự nhiên, như là đang muốn phát tiết gì đó vậy.
Trên thực tế, sau khi Giang Dĩ Lâm tỉnh lại rồi, cậu trai kia có mấy khi được như hiện tại, mà lấy tư thái có lợi hơn đi an ủi người anh lớn không có chút quan hệ máu mủ nào với mình chứ.
Chỉ có người đàn ông kia, mới có thể quang minh chánh đại nhìn đắm đuối người anh lớn của mình – lấy thân phận cha đỡ đầu.
"Ánh nhìn mà ổng nhìn anh á, lần nào tui cũng thấy buồn nôn hết, nhưng mà... Anh trai yêu dấu của tui ơi, anh lại như không nhận ra một xíu nào hết, hệt như chú cừu non bị bóng đêm mơ ước vậy đó, đi phơi bày cái cổ yếu ớt một cách thản nhiên, chấp nhận những âu yếm mập mờ của cái người kia... Thật khiến người khác không khỏi cảm thấy đáng thương đến buồn cười mà."
"Đúng là làm người khác tức giận mà... Rõ ràng là tui tới trước, rốt cuộc thì tui cũng đợi được đến lúc mình thành niên, thế rồi lại bị ổng dẫm nát dưới chân."
Giọng điệu cậu trai kia hơi chậm lại một chút, như đang lâm vào vài chuyện cũ.
Cuối cùng, cậu hôn một cái lên trán chàng trai.
"... Không sao hết, anh như hiện giờ cũng rất tốt, tui không mong anh tỉnh lại gì hết á – tỉnh lại rồi thì không được tốt lắm, anh lúc nào cũng nhìn tui bằng cái ánh mắt lãnh đạm kia hết... Thật khiến tui khó chịu mà."
"Anh không tỉnh lại được, vậy chuyện kia anh cũng sẽ vĩnh viễn không biết đến."
"Hệt như một con búp bê tinh xảo, nó vĩnh viễn nằm trên giường, anh chỉ cần tui ôm anh là được rồi, anh trai yêu quý của tui ạ."
Trong lúc nói ra câu nói sau cùng, cậu trai kia lập tức cứ thế mà vươn tay bế mình lên, chiếc cằm thật nhọn đặt lên vai mình, trong giọng nói phát ra mang đến một sự hài lòng dì dị.
_ cậu trai này rất gầy... Thậm chí có thể nói thẳng ra là bệnh trạng.
Được ôm trong lòng cậu trai, Giang Dĩ Lâm có thể cảm nhận được cơ thể yếu nhược của cậu ta.
Hắn cảm thấy rất thú vị.
Từ lời cậu trai nói, Giang Dĩ Lâm đã bắt được 2 tin tức.
Thứ nhất, cha đỡ đầu của mình thật sự có tình cảm không đứng đắn với mình, nhưng mà, nghe những lời giải bày có vẻ hết sức kiềm nén này, chỉ có điều hình như có một vài chuyện trong đó, mà dục vọng đã không thể kiềm nén được nữa – không loại trừ khả năng việc mình mơ mơ hồ hồ nhiễm độc thần kinh mà người này không hề liên quan đến.
Thứ hai, cậu trai này chắc có lẽ là người em trai trên danh nghĩa của hắn, có vẻ là con ruột của cha đỡ đầu, với cả tình cảm giữa mình khi còn khỏe với cậu ta cũng không tốt đến vậy.
Song song, cậu trai này đã từng lén lút làm ra chuyện gì đó, khiến cho mình bị thương.
Qua giọng điệu run run của cậu trai có thể nghe ra được, cậu ta là thật lòng, bức thiết hi vọng mình có thể vĩnh viễn nằm trên giường bệnh, cho đến cuối cùng vẫn không tỉnh lại.
_ đúng là một tên điên cực đoan.Cậu trai ôm mình rất lâu.
Khác với sự điên cuồng trong lời nói, cậu ta rất ngoan, không hề có bất kỳ hành động nào quá phận, chỉ có mái đầu mềm mại kia, chúng không ngừng nhè nhẹ cọ gò má mình.
Một chút, lại một chút nữa.
Danh sách chương