Giọng nói của hệ thống như mang theo ý cười mà có mà không, “Bọn trẻ lúc còn sống quả thật vẫn còn ngây thơ, và chúng phải chịu ngược đãi man rợ đúng là sự thật, nhưng cũng chính những đứa trẻ ấy sau khi chết đi, chúng nó biến thành những oán linh, ngài cho rằng chúng còn có thể giữ lại được phần tâm hồn trong sáng thuần khiết hay sao? “Suy nghĩ của bọn trẻ bây giờ chỉ còn là bạo ngược, chỉ còn biết giết chóc, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người sống nào cả – nhất là ngài đấy, người trong vai bảo vệ trực đêm hiện tại.
“Chỉ là vấn đề ngoài luồng, nó không đáng để dành quá nhiều quan tâm – ngài chỉ cần trả lại chân tướng ban đầu là đủ.”
Giang Dĩ Lâm vẫn không nói gì, tay phải hắn nhẹ nắm lấy tay vin của chiếc ghế, ở góc nghiêng của gò má duyên dáng ấy, ngay tại đây như được nhìn thấy một pho tượng điêu khắc vậy.
Hắn đương nhiên biết bọn trẻ bị bắt ép nhét vào bên trong những món đồ chơi kia, hận thù tích tụ suốt năm năm trời, sức tấn công mạnh đến mức nào chứ…
“Ta sẽ không mềm lòng…
“Càng sẽ không ngu xuẩn vì mủi lòng thương mà tự hại mình.”
Chàng trai tóc đen lắc đầu một cái, thả nhẹ giọng, “NHƯNG MÀ, TA TUYỆT ĐỐI KHÔNG NHÂN NHƯỢNG CHO CÁI ÁC.”
“…. Ta biết hiện tại không thể thuyết phục ngài được rồi – nhưng ta hy vọng rằng ngài có thể biết được chuyện này.
“Bất kể thế nào đi nữa, ta thật lòng hy vọng rằng, ngài có thể bình yên vô sự vượt qua hết các màn này.
“Có một chuyện, ta nghĩ mình nên một lần nữa nhấn mạnh với ngài – đây là lời cảnh báo cuối cùng, cũng như là thật lòng nhất.
“Mong ngài vạn ngàn lần, vạn ngàn lần không được để cho những món đồ chơi phụ thể những nạn nhân ấy nhận ra ngài….
“_Bọn chúng sẽ, từ trên xuống dưới, tất cả… Nuốt ngài vào bụng chúng.”
Tiếng chuông báo hiệu 4 giờ sáng chậm rãi vang lên.
Chú hề đồ chơi đã chui vào cái túi nhỏ bên phải trước áo đồng phục Giang Dĩ Lâm, cái đầu bé xíu gà gật, có vẻ sắp ngủ rồi.
Mặc dù nó không có mũi, nhưng nhiệm màu chính là… Ở chính giữa chiếc mặt nạ đồ chơi ấy, ở vị trí của cái mũi bình thường, bằng một cách thần kỳ xuất hiện bong bóng trong suốt, nó lúc co, lúc lại phình, theo từng đợt hô hấp.
Nếu không phải vì chiếc hộp nhạc trong tay chú hề hãy còn phát ra những âm thanh tiếng cười quái dị không ngừng, Giang Dĩ Lâm cũng nghi ngờ rằng chú hề ngủ thật rồi.
Tầm mắt Giang Dĩ Lâm còn đặt ở trên màn hình máy tính nhấp nháy, song, trái tim hắn nổi trống liên hồi – nó giúp hắn suy nghĩ tốt hơn.
Tất cả mảnh ghép thu thập được lưu trữ trong đầu Giang Dĩ Lâm dần dần xếp lại với nhau, hắn cũng đã có một suy luận đại khái về tên hung thủ đó rồi, chỉ có điều vẫn còn thiếu một số chứng cứ mang tính mấu chốt thôi, hắn thậm chí không thể hoàn toàn chắc chắn người đó lại chính là tay hung thủ cực đoan đến cực độ.
Tính từ lúc nửa đêm, sau khi chú bé bong bóng xuất hiện, những món đồ chơi này trở nên an phận hơn hẳn, chỉ trừ con thỏ nhỏ Bonnie với Chica đôi lúc tới quấy rầy hắn ra, những món đồ chơi khác đều cực kỳ im lặng – nhưng, sự tĩnh lặng này mang đến cho hắn cảm giác thật sự là vô cùng kỳ lạ, cứ như… Nước ấm nấu ếch vậy.
Rất nhiều lúc, nguy cơ đến như vậy đấy, một cách tiếp cận từng bước một vô cùng chậm rãi, càng lúc càng tới gần, nhưng bạn đã quen với tình cảnh, cho nên căn bản là không tài nào cảm nhận được sự hiện hữu của nó cả.
“Đặc biệt là nó, linh vật của tiệm ăn Freddy, theo lý mà nói, nó chính là tồn tại nguy hiểm nhất của tiệm ăn này, thế tại sao cho đến bây giờ vẫn không có bất cứ động thái nào cả… Cứ như là nó đã trở thành vật chết vậy.”
Giang Dĩ Lâm vừa nói, vừa dùng ngón tay nhẹ điểm lên màn hình, mà trên màn hình chính là chú gấu Freddy to cỡ người.
Mặc cho những chú bé bong bóng rồi con cáo chung căn gác với nó cũng đã có hành động rồi, ấy nhưng chú gấu bông này vẫn ngồi dựa tường yên không nhúc nhích.
“Đây là vì sao? Nếu như suy luận của mình không sai, nó lẽ r-“
Đúng vào lúc Giang Dĩ Lâm vừa nói ra lời này, màn hình đột ngột trở nên rung lắc một cái, hệt như bị một sức mạnh vô hình nào đó tác động vào… Ngay sau đó, trên màn hình theo dõi của tất cả máy quay trong phòng giám sát, hình ảnh đều bị nhiễu hoàn toàn!
“Chết tiệt….”
Ngón tay Giang Dĩ Lâm lướt nhanh trên bàn phím, nhưng các màn hình giám sát vẫn không khôi phục lại bình thường được, những vạch đen trắng vẫn chạy khắp màn hình – tất cả thiết bị theo dõi… Cũng bị vô hiệu hóa luôn rồi ư?!
Phải biết, tác dụng báo trước nguy cơ sắp đến của những thiết bị theo dõi trong phó bản tiệm ăn Freddy này là không thể thiếu được, nếu như những thiết bị này không thể sử dụng được nữa, như thế thì, Giang Dĩ Lâm phải đối mặt với một cục diện… Tương đương với mất đi một con mắt “Dự bị” vậy!
Màn hình vẫn không thể khôi phục được, bất chợt một tiếng cười ghê rợn u ám cất lên, chẳng qua khác với tiếng cười của bọn trẻ lúc trước, tiếng cười lần này thậm chí là nghiêng về giọng nam giới trưởng thành.
Giang Dĩ Lâm hơi nheo mắt lại, tiếp tục thử nghiệm thao tác với máy, chốc sau, màn hình lại bất ngờ khôi phục bình thường, nhưng cũng đã chứng tỏ một chuyện – gấu bông Freddy đã biến mất!
Trong lòng hắn còn chưa kịp thở phào vì sự việc đã đi theo hướng suy luận của mình, thì hắn đã thấy một tình huống vô cùng đáng sợ.
—— Freddy, Freddy, Freddy… Rất nhiều Freddy…
Giang Dĩ Lâm có thể thấy, bên trong từng căn phòng được camera giám sát ghi lại… Phòng nào cũng thấy bóng dáng, của một chú gấu bông to cỡ người!
Hơn nữa, biểu cảm trên bộ mặt gấu của chúng cũng khác nhau, hành động cũng khác nhau, nhưng tiết tấu bằng một cách kỳ lạ mà đồng nhất nhau.
__ Trên người những con gấu này, chúng cũng được nhuộm đủ màu sắc khác nhau, những mảng sơn cứ như những nét nguệch ngoạc của trẻ con vậy.
Trong đó có một con trông cũ nát nhất, rách bươm nhất, chính là con gấu màu vàng.
“… Nó muốn làm gì? Nhiều gấu bông như vậy, không lẽ là định tấn công theo đàn…?”
Ngón tay Giang Dĩ Lâm giật giật.
Đột nhiên hắn có một suy luận đáng sợ hơn…
Giả như nói, những lần trước hắn đội cái đầu gấu bông lên, là để đánh lừa những đồ chơi có chỉ số thông minh không cao kia, nhầm hắn thành đồ chơi như chúng, từ đó khiến chúng phải rút lui… Như vậy, một khi mình, bị phát hiện một cách đường hoàng, thì sẽ thế nào đây?
Hắn chợt nhớ lại lời cảnh báo của hệ thống.
“Ngàn lần, tuyệt đối không được để những món đồ chơi mang linh hồn của bọn trẻ ấy phát hiện thân phận nhân loại của ngài…
_Bọn chúng sẽ, từ đầu đến chân, tất thảy… Mà nuốt ngài vào bụng chúng.
Giang Dĩ Lâm nhún vai một cái, vẫn thản nhiên lấy cái đầu gấu bông hôi mùi dầu máy đội lên đầu, cái cảm giác bị bức bí không khí ấy, lập tức bao trùm lấy hắn.
“Bề rộng và chiều cao của đường ống thông gió, so với bọn gấu bông to bằng cỡ người, thì quá sức quá cỡ, cho nên chúng chỉ còn một con đường khác có thể đi… Đó chính là, đi qua dãy hành lang thật dài bên ngoài phòng giám sát, tiến hành tấn công bằng cửa chính.”
Giang Dĩ Lâm chậm rãi đi tới cửa chính.
—— càng lúc càng gần, đã sắp tới gần rồi,
Đó là những tiếng bước chân vô cùng nặng nề…
—— gần lắm rồi, chỉ sắp nữa thôi,
Đó là những âm thanh thở dốc đứt ngoãng…
—— gần sát rồi, gần hơn nữa;
Phảng phất chỉ mới đôi giây thôi, mà lâu thật lâu hệt như đã trôi qua cả một thế kỷ vậy, một chú gấu bông màu vàng sáng rách rưới đến nỗi thậm chí bốc mùi mục rữa, nó bước từng bước chân, và rồi xuất hiện trước mặt Giang Dĩ Lâm.
Giang Dĩ Lâm nín thở, không nhúc nhích đứng tại chỗ, giống như một món đồ chơi vô cảm vậy.
Chú gấu Freddy màu vàng kim nhìn hắn một lúc lâu,
Đột nhiên nó cười.
Đúng vậy… Nó cười.
Nó nâng lên cánh tay máy bên phải của mình, mà đặt lên vị trí cổ của Giang Dĩ Lâm.
Và rồi… Tay phải của nó dùng sức, trên cái đầu gấu của Giang Dĩ Lâm, lay qua lay lại, nhưng với một sức lực không thể phản kháng mà… Gỡ xuống!
Danh sách chương