Một trận đại chiến đã căn bản xác lập nên địa vị của Bạch Sùng. Những người vốn không chịu phục, sau khi căn cứ xuất hiện thêm ba mươi người dị năng, cuối cùng cũng phải chịu phục.

Bạch Sùng quan sát các mục chỉ số của mình từ từ tăng lên, trong lòng cảm thấy có chút hưng phấn nho nhỏ.

Còn Diệp Trần, không có Ba Tám giám sát, lại bị ảnh hưởng tính tình của loài mèo, thế là ngày ngày lười biếng rúc trong lòng Bạch Sùng, hễ Bạch Sùng gặp khó khăn thì liền bỏ tiền ra mua đồ để giải quyết vấn đề!

Bạch Sùng mở rộng căn cứ, xây dựng đồn điền, phân phối hạt giống, giúp rất đông dân chúng, những người không có dị năng có việc làm: làm nông dân!

Giải quyết cơ bản chuyện cơm no áo ấm xong, Bạch Sùng tiếp tục thành lập viện nghiên cứu khoa học để đỡ cho Diệp Trần phải tốn điểm tích lũy mua vũ khí nóng.

Căn cứ của Bạch Sùng phát triển rất nhanh. Chưa đầy hai năm, nó đã trở thành một trong những căn cứ lớn nhất ở mạt thế. Trong hai năm này, có rất nhiều căn cứ ly khai, tự xưng vương, thành phố B không thể quản lý nổi, ốc không mang nổi mình ốc, chỉ có thể đứng nhìn thế cục hỗn loạn diễn ra.

Tốc độ tiến hóa của Zombie ngày càng nhanh, người có dị năng cũng ngày càng đông, cuộc sống của những người bình thường trở nên vô cùng gian khổ, chỉ có căn cứ của Bạch Sùng là còn bảo toàn được trạng thái trước tận thế, giúp mọi người có cuộc sống của riêng mình.

Càng ngày càng có nhiều người đổ về căn cứ của Bạch Sùng. Căn cứ của Bạch Sùng mở rộng, bốn chỉ số của anh ta tăng lên rất nhanh, đây đúng là thế giới dễ nhất mà anh ta từng làm!

Diệp Trần làm phụ tá đắc lực cho Bạch Sùng, việc đáng làm thì phải làm, tích cực đi đầu, dần dà, mọi người đều biết, căn cứ Z có một người lãnh đạo toàn hệ dị năng thực lực siêu cường và một người dị năng hệ mèo tính tình không được tốt cho lắm.

Diệp Trần giúp Bạch Sùng đánh hạ hết căn cứ này tới căn cứ khác. Trong mắt người ngoài, hai người chính là một cặp hoàn hảo, nhưng chỉ có Bạch Sùng biết nỗi khổ của mình.

“Trần Trần, nào, ăn đồ hộp cho mèo đi.” Bạch Sùng đứng dưới kệ tủ, cầm hộp đồ hộp, dỗ Diệp Trần đang đứng trên nóc tủ nhìn xuống. Diệp Trần ngoảnh mặt đi, bất mãn nói: “Anh đừng hòng đem đồ hộp ra dụ tôi, tôi muốn ăn thịt nướng. Tôi không ăn thứ này đâu.”

“Không phải.” Bạch Sùng sốt ruột, “Bác sĩ bảo em bị mỡ máu…”

“Tôi không bị mỡ máu!”

Diệp Trần tức xù lông: “Là do dụng cụ của ông ta bị hỏng! Nó hỏng rồi!”

“Thực sự hơi cao mà…”

“Tôi có dị năng, tôi sợ gì mỡ máu!”

Diệp Trần gào lên: “Tôi không sợ! Tôi muốn ăn thịt nướng! Muốn ăn thịt nướng béo ngậy mỡ!”

Bạch Sùng đau đầu, không biết phải làm sao: “Em không xuống thật hả?”

Diệp Trần quay hẳn đi, hừ một tiếng. Bạch Sùng nghiến răng, nghĩ bụng không thể chiều con mèo này được, đành bảo: “Thế em đừng ăn nữa!”

“Anh dọa tôi à!”

Diệp Trần cong lưng, lông xù hết lên, cào cào móng: “Anh dám dọa dẫm tôi!!”

Bạch Sùng thấy hơi bực, làm trưởng căn cứ, vậy mà đứng trước một con mèo lại chẳng có chút tôn nghiêm nào. Anh ta không nói gì nữa, quay người bỏ đi luôn.

Chờ anh ta đi xa rồi, Diệp Trần thấy mệt, nguôi giận, nằm sấp xuống mặt tủ bất động.

Muốn ăn thịt nướng quá.

Muốn ăn thịt nướng Bạch Sùng làm quá.

Cô nghĩ ngợi, giơ móng vuốt lên nhìn, bỗng phát hiện ra, móng vuốt của mình hình như hơi trong suốt.

Sao lại thế này?!

Cô dựng hai tai lên cảnh giác, móng vuốt của cô sao lại bị trong suốt? Trong lòng cô hoảng hốt, vội đi tìm Bạch Sùng.

Bạch Sùng sợ bị cô làm mềm lòng, anh ta biết rõ mình không hề có sức kháng cự với con mèo này.

Cũng chính bởi vì trước đây không hề có sức kháng cự nên cô muốn ăn gì là cho cô ăn nấy, vỗ béo một con mèo con thành mèo trắng béo phì như lũ mèo vàng.

e5b18fe5b995e5bfabe785a7-2017-07-31-e4b88be58d8862221

149395326215811200_a580xh

1530974909696-1

fb3e0019a30313b92a58795aa3597b6161f1812fd09d-rl35Qv

Hình thể thực ra cũng không quan trọng, điều Bạch Sùng lo lắng nhất chính là, Diệp Trần bị ba cao!

*ba cao: huyết áp cao, tiểu đường (đường trong máu cao), mỡ máu (lipid máu cao). Ba bệnh này thường liên quan đến nhau, bị một bệnh thì dễ bị hai bệnh còn lại, thuộc nhóm mười nguyên nhân gây tử vong cao nhất ở Trung Quốc. Nhóm bệnh này thường gặp ở người cao tuổi do rối loạn khả năng chuyển hóa, ngoài ra còn hay gặp ở những người trẻ nhưng chế độ ăn uống, vận động không hợp lý, còn được gọi là bệnh nhà giàu.

Tuổi đang trẻ mà đã ba cao, nuôi một con mèo làm nó bị ba cao, anh ta thấy suy sụp quá!

Báo cáo kiểm tra sức khỏe vừa có, món thịt lợn Diệp Trần vốn thích ăn lập tức bị cắt bỏ.

Từ một con mèo quen hưởng thụ thịt cá chuyển sang ăn rau ăn dưa, Diệp Trần tất nhiên không vừa ý, thậm chí mang cả tuyệt thực ra để đe dọa.

Thực ra, với lượng cơm Diệp Trần vẫn ăn, chịu đói một chút có lẽ lại là chuyện tốt. Thế nhưng, ngày nào cũng chỉ tuyệt thực được đến bữa tối, đói không chịu nổi là lại liền khều khều chân gọi Bạch Sùng, phe phẩy cái đuôi, hai mắt long lanh năn nỉ: “Meoooo”.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Trần là Bạch Sùng lại đau lòng không chịu nổi.

Đây là một con mèo đấy!

Ép một con mèo phải phe phẩy đuôi xin xỏ, nó đã phải chịu biết bao là ấm ức đây, đúng là nhục nhã như bị đánh gãy cột sống bắt quỳ, chà đạp lên tôn nghiêm, vứt bỏ hoàn toàn niềm kiêu hãnh của cô ấy.

Vậy là Bạch Sùng liền đi làm ngay thịt nướng cho Diệp Trần. Ăn xong, Diệp Trần lắc đuôi, không buồn nhìn anh ta cái nào, một mình bỏ đi ngủ.

Để tránh lặp lại chuyện này, lần này, Bạch Sùng quyết định trốn đi.

Bạch Sùng đi trốn, Diệp Trần không tìm thấy Bạch Sùng, cô nhìn đôi chân bị trong suốt của mình, lòng sợ hãi vô cùng, bắt đầu chạy cuống cuồng khắp nơi, lỡ đà lao vào trong lồng ngực của một người. Đối phương ôm cô, kích động la lên: “Bạch Tiểu Trần!”

Diệp Trần nghe thấy giọng người quen, ngẩng đầu lên, là Trần Lâm.

Hai năm không gặp, Trần Lâm gầy đi nhìn, có vẻ đã trải qua nhiều chuyện, có vẻ đã trở nên cực kỳ giỏi giang.

Diệp Trần đang định chạy đi thì bỗng phát hiện!

Không đúng, chân của cô hết bị trong rồi.

Thấy lạ, Diệp Trần nhảy khỏi người Trần Lâm, lại trong.

Nhảy về trên người Trần Lâm, lại hết.

Diệp Trần lập tức hiểu ra, mạng nhỏ của mình phụ thuộc vào Trần Lâm, cô nhảy vào lòng Trần Lâm, lười biếng hỏi: “Anh tới làm gì?”

Tuy đã sớm biết Diệp Trần là một người dị năng hệ mèo nhưng thực sự nhìn thấy mèo mở miệng nói chuyện vẫn khiến Trần Lâm phải giật mình một phen rồi mới nói chuyện bình thường được: “À, tôi đưa mẹ Bạch Sùng tới, tiện thể bàn chuyện hợp tác.”

“Thành phố B không ổn rồi.”

Trần Lâm cúi đầu, ánh mắt có chút xót xa.

Diệp Trần tỏ vẻ thấu hiểu.

Không có các căn cứ khác hỗ trợ, thành phố B cũng không có gì đặc biệt hơn những chỗ khác, ngoại trừ giới chính trị tài giỏi, thành phố B không có tài nguyên gì đặc biệt.

Thành phố Z có Bạch Sùng và Diệp Trần kiến thiết, thành phố Y có quặng, thành phố Z có một người có dị năng hệ chữa trị siêu cấp…

Tóm lại, thành phố nào cũng có sở trường riêng của mình. Thành phố B nhiều năm đấu đá chính trị khiến những người có dị năng bỏ đi rất nhiều, giờ cũng chỉ còn mình Trần Lâm là sáng giá.

Thành phố B muốn bàn chuyện hợp tác với Bạch Sùng, Trần Lâm ôm Diệp Trần đi tìm anh ta.

Bạch Sùng vừa vào cửa liền nhìn thấy Trần Lâm ôm Diệp Trần, lập tức nổi khùng.

Chạy vội tới, vừa đi vừa quát lên: “Bỏ mèo của tôi xuống!”

Trần Lâm: “…”

Nhiều năm không gặp, con mèo này vẫn không được chạm vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện