Edit:ღDuღ
Mấy ngày nay có mưa nhỏ, vào đêm sau thì ngừng, lại oi bức muốn chết, mấy con kiến có cánh cứ bay nhào, dù vậy mưa hạ vẫn rất to. Một chút mưa này, lại khiến chúng ta nghỉ lại trong khách điếm.
Buổi sáng hôm sau, tiếng mưa rơi tí tách, bầu trời bên ngoài vẫn còn đen, nhưng tiểu nhị đã báo canh giờ, giờ Thìn. Đứng lên, thấy Thủy Đông Lưu ngồi trên đệm, chăn rớt dưới đất, kêu hắn một tiếng, vừa quay đầu lại nhìn, ta lập tức giật mình. Khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn thay đổi, góc cạnh rõ ràng, lạnh lùng. Đưa tay xoa bóp khuôn mặt của hắn, “Thuật dịch dung của Ma giáo thật lợi hại.”
Mưa rơi trên mái hiên ngoài cửa sổ bỗng nhiên có gián đoạn, ta mới đưa người ra nhìn, lúc này Thủy Đông Lưu ôm chăn nhảy lên giường, xoay người thả màn xuống, che tầm mắt bên ngoài.
“Môn chủ.”
Ta véo hắn, lên tiếng, “Chuyện gì?”
“Người này ở bên ngoài lén lút, sau khi bị chúng ta bắt, nói muốn gặp người.”
Ta đẩy một góc màn ra, nhìn về phía kia. Một người nam nhân bị môn hạ của ta bắt, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía ta, toàn bộ tóc và y phục đều bị ướt. Thủ hạ tháo miếng vải đen trên mặt hắn ra, không khỏi ngạc nhiên, “Ngọc Hồ Ly.”
Không ngờ rằng tiểu tử này lại quay về đây.
Lúc trước để hắn dịch dung thành Trang Thế Chính mang theo kiếm giả đi, hấp dẫn chú ý của Vũ Môn. Nhưng ai ngờ Vũ Môn và Trang Thế Chính cấu kết, căn bản biết rõ là Ngọc Hồ Ly giả trang. Về sau có nhiều việc bận, nên quên mất chuyện này.
Ngọc Hồ Ly vô cùng bất mãn và thất bại khi ta chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, xé rách miếng mặt nạ da người, “Ngươi đừng dễ dàng nhận ra ta được không!”
Ta đi đến phía trước vỗ vai hắn, “Nhiều lần nên quen rồi.”
“……” Ngọc Hồ Ly đang ôm một thanh kiếm trong ngực, lập tức ném ra, nhào đến ôm lấy đùi ta gào thét, “Ta liều mạng chạy, nhưng không một người tới tìm ta. Vì thế ta lại chạy trở về, bị mưa xối thành gà lọt vào nồi canh, còn bị bọn họ hành hung, mệnh ta khổ quá mà.”
“Ngoan.”
An ủi hắn một chút, kêu môn nhân đi mua y phục, dẫn hắn tới phòng tắm sau hậu viên. Vừa bước ra, cửa phòng phía hành lang kia cũng vừa vặn mở ra, mấy vị sư huynh đi ra, bộ dáng chưa tỉnh ngủ. Vừa thấy ta, vẻ mặt cứng lại. Lại nhìn thấy quần áo trên người Ngọc Hồ Ly không được chỉnh chu, ánh mắt lập tức trở nên ý vị thâm trường. Chỉ là Thủy bánh chưng vừa dịch dung lạnh lùng cũng ra tới, ánh mắt của mọi người liền……
Sư huynh, ta có thể làm ánh mắt hài hòa của các ngươi rớt ra sao? Mọi người cùng nhau ăn cơm sáng, ta được an bài ở góc phòng, Viên minh chủ cũng ngồi ở bàn cách vách. Quả nhiên là lão Khương, sợ bọn người kia bố trí ta ở vị trí góc phòng nên trong lòng bất mãn, vì thế đi cùng. Nhưng nếu an bài ở bên trong hoặc vị trí ánh sáng, lại dễ dàng khiến cho môn phái khác không vui, dứt khoát cùng điệu thấp ngồi chung một chỗ.
Một lát sau Trang Thế Chính xuống lầu, cũng cùng ngồi với Viên minh chủ, thấy chúng ta, hắn nhìn nhiều thêm mấy lần.
Ta lấy đũa cắm cái bánh bao, “Cho ngươi bánh bao nhỏ.”
Ngọc Hồ Ly cũng chọc đũa, “Cho ngươi bánh bao chiên.”
Thủy bánh chưng đã lộ ra ánh mắt tuyệt vọng, yên lặng nhìn phía bên ngoài.
“Cái gì? Hắn dám xuất hiện ở chỗ này?”
Vừa nghe bàn cách vách có tiếng nói chuyện, ta nghiêng tai, âm thanh quá nhỏ không nghe được rõ ràng. Da mặt ta dày đặt mông ngồi ở cạnh bọn họ, cười nói, “Mấy bàn kia đầy rồi, ta sang bàn này ngồi.”
Vài người nhìn về phía bàn bên cạnh, liền thấy mấy bàn 4 người chỉ có hai người ngồi……
Người ở giang hồ, cần có da mặt dày a……
Trang Thế Chính cũng không tránh, nhíu mày, “Người nọ giả mạo tại hạ không nói, lại vẫn dám xuất hiện ở trấn nhỏ này, thật sự là không thể nhẫn nhịn được.”
Viên minh chủ trầm giọng, “Việc này Trang chưởng môn không cần sốt ruột, ta sẽ phái người đi tìm, chắc chắn sẽ bắt được hắn.”
“Đa tạ minh chủ.”
Ta còn tưởng rằng là tin tức gì, thì ra là Ngọc Hồ Ly dịch dung thành Trang Thế Chính khi trở về bị người nhìn thấy. Chỉ là Trang Thế Chính không phải không biết việc này, vì sao bây giờ mới tới nói cho minh chủ, chẳng lẽ muốn cắn ngược lại ta một ngụm nói là ta sai sử sao?
Thật là cáo già, hoàn toàn không nghĩ ra.
Mưa to không ngừng, buổi trưa người đi dò đường cưỡi ngựa trở về, đường đến Hành Sơn đã bị lún, không còn cách tiến về phía trước. Việc này khiến Viên minh chủ nhức đầu.
Từ Hoa Sơn đến Hành Sơn đã tốn khá nhiều thời gian, mọi người cũng mệt mỏi. Hơn nữa nếu tiếp tục kéo dài, các chưởng môn còn phải xử lí các việc trong môn phái, thời gian càng lâu càng phiền phức.
Mấy chưởng môn ngồi vây quanh thảo luận, muốn nhanh chóng tìm ra một nơi để tổ chức đại hội võ lâm.
Đại hội Võ lâm có hai điều, bàn bạc tổ chức ở đâu, còn lại chính là bàn về luận võ. Người sau mới quan trọng, thắng được ở đây, đại môn phái có thể tiếp tục ngồi ổn vị trí, môn phái nhỏ có thể nổi danh, mời chào càng nhiều người tới bái sư học nghệ, do đó danh lợi song thu.
Bởi vậy trong thời gian mấu chốt này ai cũng không muốn tan họp về nhà.
“Hành Sơn đã không thể đi, vậy thì tìm nơi yên tĩnh gần đây đi.”
“Nơi này cũng có người dân, nhưng chúng ta là người có uy tín danh dự, sao có thể xuất đầu lộ diện.”
“Vậy phải làm thế nào, chẳng lẽ chờ mưa tạnh?”
“Hơn nữa……” Một chưởng môn mở miệng nói, “Ta nhớ rõ Trang chưởng môn từng nhắc tới, ở gần đây có một sơn trang dùng để tránh nóng, không biết có thể tới hay không……”
Ánh mắt mọi người sáng ngời, vẻ mặt vô cùng hăng hái.
Viên minh chủ cũng nói, “Không biết Trang chưởng môn có thể cho mấy chục môn phái chúng ta đến đó hay không?”
Trang Thế Chính hơi khó xử, “Được thì được, chỉ là hơn ba năm rồi ta chưa đi qua chỗ đó, không biết có phù hợp hay không, e là trong lòng mọi người đầy vui mừng đi qua, nếu không hợp ý, lại thất vọng.”
Người phái Hành Sơn nói, “Sư phụ, không bằng để cho các chưởng môn qua đó xem trước, nếu không có dị nghị thì ở nơi đó đi.”
Chúng chưởng môn cũng gật đầu, “Vậy đi một chuyến đi.”
Trang Thế Chính nói, “Vậy thì đi nhìn một cái, hàn xá đơn sơ, mong các vị đừng chê cười.”
Ta nghi ngờ nhìn đôi thầy trò kẻ xướng người hoạ, chuyến này nhất định có gì đó, vì lý do an toàn, chen vào nói, “Hiện tại mưa lớn như vậy, chỉ sợ đường không dễ đi. Trang chưởng môn quen đường thì không có việc gì, nhưng sư…… Nhưng Tống tiền bối vẫn đang trọng thương, nên lưu lại nơi này nghỉ ngơi đi.”
Ánh mắt sắc lạnh của Trang Thế Chính liếc ta một cái, sư phụ cũng nhìn ta, Viên minh chủ nói, “Như thế cũng tốt.”
Từ phòng lớn đi ra, không tiện nói chuyện với Thủy bánh chưng. Chuẩn bị trở về phòng nói chuyện với hắn, tới cửa rồi, đột nhiên Thủy bánh chưng ngừng bước chân, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Ngọc Hồ Ly: “Không được bước vào.”
Ngọc Hồ Ly muốn kéo tay của ta, kiếm bên hông Thủy bánh chưng lập tức vung ra, hàn quang sắc bén, dọa hắn lui ba bước.
Ta vào phòng, Thủy bánh chưng lập tức đóng cửa, rất bực bội, “Cặn bã, không được đứng gần hắn như vậy.”
“Hả…… Ngọc Hồ Ly rất thú vị, tiểu tức phụ.” Ta kéo hắn ngồi xuống, “Ngươi nói Trang Thế Chính có gài bẫy bên trong hay không, dụ chúng ta qua đó sau đó một lưới bắt gọn?”
“Cũng không phải không có khả năng. Chỉ là không thể ngăn cản bọn họ, nếu không ở trong mắt các chưởng môn, mặc kệ ngươi là có ý tốt hay ý xấu, cũng sẽ oán hận ngươi.”
Ta chống cằm thở dài, “Phải đợi kế hoạch phát triển đến màn cuối cùng mới có thể ra tay, quá mạo hiểm, không vui.”
“Cặn bã.”
“Hả?”
“Trở về luyện kiếm.”
“…… Không vui!”
“Ngoan.”
Thủy bánh chưng thật là càng ngày càng chịu khó đốc thúc ta luyện kiếm, hắn không phải không biết ta vẫn luôn muốn đánh hắn bầm đập, bởi vì giá trị vũ lực không đủ đành phải lùi bước, hắn lại không thể bồi dưỡng cho mình quả thật là không hiểu nổi.
Mấy ngày nay có mưa nhỏ, vào đêm sau thì ngừng, lại oi bức muốn chết, mấy con kiến có cánh cứ bay nhào, dù vậy mưa hạ vẫn rất to. Một chút mưa này, lại khiến chúng ta nghỉ lại trong khách điếm.
Buổi sáng hôm sau, tiếng mưa rơi tí tách, bầu trời bên ngoài vẫn còn đen, nhưng tiểu nhị đã báo canh giờ, giờ Thìn. Đứng lên, thấy Thủy Đông Lưu ngồi trên đệm, chăn rớt dưới đất, kêu hắn một tiếng, vừa quay đầu lại nhìn, ta lập tức giật mình. Khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn thay đổi, góc cạnh rõ ràng, lạnh lùng. Đưa tay xoa bóp khuôn mặt của hắn, “Thuật dịch dung của Ma giáo thật lợi hại.”
Mưa rơi trên mái hiên ngoài cửa sổ bỗng nhiên có gián đoạn, ta mới đưa người ra nhìn, lúc này Thủy Đông Lưu ôm chăn nhảy lên giường, xoay người thả màn xuống, che tầm mắt bên ngoài.
“Môn chủ.”
Ta véo hắn, lên tiếng, “Chuyện gì?”
“Người này ở bên ngoài lén lút, sau khi bị chúng ta bắt, nói muốn gặp người.”
Ta đẩy một góc màn ra, nhìn về phía kia. Một người nam nhân bị môn hạ của ta bắt, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía ta, toàn bộ tóc và y phục đều bị ướt. Thủ hạ tháo miếng vải đen trên mặt hắn ra, không khỏi ngạc nhiên, “Ngọc Hồ Ly.”
Không ngờ rằng tiểu tử này lại quay về đây.
Lúc trước để hắn dịch dung thành Trang Thế Chính mang theo kiếm giả đi, hấp dẫn chú ý của Vũ Môn. Nhưng ai ngờ Vũ Môn và Trang Thế Chính cấu kết, căn bản biết rõ là Ngọc Hồ Ly giả trang. Về sau có nhiều việc bận, nên quên mất chuyện này.
Ngọc Hồ Ly vô cùng bất mãn và thất bại khi ta chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, xé rách miếng mặt nạ da người, “Ngươi đừng dễ dàng nhận ra ta được không!”
Ta đi đến phía trước vỗ vai hắn, “Nhiều lần nên quen rồi.”
“……” Ngọc Hồ Ly đang ôm một thanh kiếm trong ngực, lập tức ném ra, nhào đến ôm lấy đùi ta gào thét, “Ta liều mạng chạy, nhưng không một người tới tìm ta. Vì thế ta lại chạy trở về, bị mưa xối thành gà lọt vào nồi canh, còn bị bọn họ hành hung, mệnh ta khổ quá mà.”
“Ngoan.”
An ủi hắn một chút, kêu môn nhân đi mua y phục, dẫn hắn tới phòng tắm sau hậu viên. Vừa bước ra, cửa phòng phía hành lang kia cũng vừa vặn mở ra, mấy vị sư huynh đi ra, bộ dáng chưa tỉnh ngủ. Vừa thấy ta, vẻ mặt cứng lại. Lại nhìn thấy quần áo trên người Ngọc Hồ Ly không được chỉnh chu, ánh mắt lập tức trở nên ý vị thâm trường. Chỉ là Thủy bánh chưng vừa dịch dung lạnh lùng cũng ra tới, ánh mắt của mọi người liền……
Sư huynh, ta có thể làm ánh mắt hài hòa của các ngươi rớt ra sao? Mọi người cùng nhau ăn cơm sáng, ta được an bài ở góc phòng, Viên minh chủ cũng ngồi ở bàn cách vách. Quả nhiên là lão Khương, sợ bọn người kia bố trí ta ở vị trí góc phòng nên trong lòng bất mãn, vì thế đi cùng. Nhưng nếu an bài ở bên trong hoặc vị trí ánh sáng, lại dễ dàng khiến cho môn phái khác không vui, dứt khoát cùng điệu thấp ngồi chung một chỗ.
Một lát sau Trang Thế Chính xuống lầu, cũng cùng ngồi với Viên minh chủ, thấy chúng ta, hắn nhìn nhiều thêm mấy lần.
Ta lấy đũa cắm cái bánh bao, “Cho ngươi bánh bao nhỏ.”
Ngọc Hồ Ly cũng chọc đũa, “Cho ngươi bánh bao chiên.”
Thủy bánh chưng đã lộ ra ánh mắt tuyệt vọng, yên lặng nhìn phía bên ngoài.
“Cái gì? Hắn dám xuất hiện ở chỗ này?”
Vừa nghe bàn cách vách có tiếng nói chuyện, ta nghiêng tai, âm thanh quá nhỏ không nghe được rõ ràng. Da mặt ta dày đặt mông ngồi ở cạnh bọn họ, cười nói, “Mấy bàn kia đầy rồi, ta sang bàn này ngồi.”
Vài người nhìn về phía bàn bên cạnh, liền thấy mấy bàn 4 người chỉ có hai người ngồi……
Người ở giang hồ, cần có da mặt dày a……
Trang Thế Chính cũng không tránh, nhíu mày, “Người nọ giả mạo tại hạ không nói, lại vẫn dám xuất hiện ở trấn nhỏ này, thật sự là không thể nhẫn nhịn được.”
Viên minh chủ trầm giọng, “Việc này Trang chưởng môn không cần sốt ruột, ta sẽ phái người đi tìm, chắc chắn sẽ bắt được hắn.”
“Đa tạ minh chủ.”
Ta còn tưởng rằng là tin tức gì, thì ra là Ngọc Hồ Ly dịch dung thành Trang Thế Chính khi trở về bị người nhìn thấy. Chỉ là Trang Thế Chính không phải không biết việc này, vì sao bây giờ mới tới nói cho minh chủ, chẳng lẽ muốn cắn ngược lại ta một ngụm nói là ta sai sử sao?
Thật là cáo già, hoàn toàn không nghĩ ra.
Mưa to không ngừng, buổi trưa người đi dò đường cưỡi ngựa trở về, đường đến Hành Sơn đã bị lún, không còn cách tiến về phía trước. Việc này khiến Viên minh chủ nhức đầu.
Từ Hoa Sơn đến Hành Sơn đã tốn khá nhiều thời gian, mọi người cũng mệt mỏi. Hơn nữa nếu tiếp tục kéo dài, các chưởng môn còn phải xử lí các việc trong môn phái, thời gian càng lâu càng phiền phức.
Mấy chưởng môn ngồi vây quanh thảo luận, muốn nhanh chóng tìm ra một nơi để tổ chức đại hội võ lâm.
Đại hội Võ lâm có hai điều, bàn bạc tổ chức ở đâu, còn lại chính là bàn về luận võ. Người sau mới quan trọng, thắng được ở đây, đại môn phái có thể tiếp tục ngồi ổn vị trí, môn phái nhỏ có thể nổi danh, mời chào càng nhiều người tới bái sư học nghệ, do đó danh lợi song thu.
Bởi vậy trong thời gian mấu chốt này ai cũng không muốn tan họp về nhà.
“Hành Sơn đã không thể đi, vậy thì tìm nơi yên tĩnh gần đây đi.”
“Nơi này cũng có người dân, nhưng chúng ta là người có uy tín danh dự, sao có thể xuất đầu lộ diện.”
“Vậy phải làm thế nào, chẳng lẽ chờ mưa tạnh?”
“Hơn nữa……” Một chưởng môn mở miệng nói, “Ta nhớ rõ Trang chưởng môn từng nhắc tới, ở gần đây có một sơn trang dùng để tránh nóng, không biết có thể tới hay không……”
Ánh mắt mọi người sáng ngời, vẻ mặt vô cùng hăng hái.
Viên minh chủ cũng nói, “Không biết Trang chưởng môn có thể cho mấy chục môn phái chúng ta đến đó hay không?”
Trang Thế Chính hơi khó xử, “Được thì được, chỉ là hơn ba năm rồi ta chưa đi qua chỗ đó, không biết có phù hợp hay không, e là trong lòng mọi người đầy vui mừng đi qua, nếu không hợp ý, lại thất vọng.”
Người phái Hành Sơn nói, “Sư phụ, không bằng để cho các chưởng môn qua đó xem trước, nếu không có dị nghị thì ở nơi đó đi.”
Chúng chưởng môn cũng gật đầu, “Vậy đi một chuyến đi.”
Trang Thế Chính nói, “Vậy thì đi nhìn một cái, hàn xá đơn sơ, mong các vị đừng chê cười.”
Ta nghi ngờ nhìn đôi thầy trò kẻ xướng người hoạ, chuyến này nhất định có gì đó, vì lý do an toàn, chen vào nói, “Hiện tại mưa lớn như vậy, chỉ sợ đường không dễ đi. Trang chưởng môn quen đường thì không có việc gì, nhưng sư…… Nhưng Tống tiền bối vẫn đang trọng thương, nên lưu lại nơi này nghỉ ngơi đi.”
Ánh mắt sắc lạnh của Trang Thế Chính liếc ta một cái, sư phụ cũng nhìn ta, Viên minh chủ nói, “Như thế cũng tốt.”
Từ phòng lớn đi ra, không tiện nói chuyện với Thủy bánh chưng. Chuẩn bị trở về phòng nói chuyện với hắn, tới cửa rồi, đột nhiên Thủy bánh chưng ngừng bước chân, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Ngọc Hồ Ly: “Không được bước vào.”
Ngọc Hồ Ly muốn kéo tay của ta, kiếm bên hông Thủy bánh chưng lập tức vung ra, hàn quang sắc bén, dọa hắn lui ba bước.
Ta vào phòng, Thủy bánh chưng lập tức đóng cửa, rất bực bội, “Cặn bã, không được đứng gần hắn như vậy.”
“Hả…… Ngọc Hồ Ly rất thú vị, tiểu tức phụ.” Ta kéo hắn ngồi xuống, “Ngươi nói Trang Thế Chính có gài bẫy bên trong hay không, dụ chúng ta qua đó sau đó một lưới bắt gọn?”
“Cũng không phải không có khả năng. Chỉ là không thể ngăn cản bọn họ, nếu không ở trong mắt các chưởng môn, mặc kệ ngươi là có ý tốt hay ý xấu, cũng sẽ oán hận ngươi.”
Ta chống cằm thở dài, “Phải đợi kế hoạch phát triển đến màn cuối cùng mới có thể ra tay, quá mạo hiểm, không vui.”
“Cặn bã.”
“Hả?”
“Trở về luyện kiếm.”
“…… Không vui!”
“Ngoan.”
Thủy bánh chưng thật là càng ngày càng chịu khó đốc thúc ta luyện kiếm, hắn không phải không biết ta vẫn luôn muốn đánh hắn bầm đập, bởi vì giá trị vũ lực không đủ đành phải lùi bước, hắn lại không thể bồi dưỡng cho mình quả thật là không hiểu nổi.
Danh sách chương