Sự thực chứng minh, đi cùng một kẻ mù đường, dù trong lúc mệt mỏi đau buồn cũng không thể để hắn dẫn đường. Ta thắp sáng lồng đèn đưa cho hắn, nghiêm túc nắm lấy dây cương, chân thành nói, “Thủy Đông Lưu, cho dù ngươi là người mạnh nhất thiên hạ, nhưng cũng không được quá kiêu ngạo, biết không?”
“Ừ.”
“Khẩn cầu ngươi khắc sâu trong lòng.”
Thủy Đông Lưu cười cười, dựa người trên xe ngựa, một tay giơ lồng đèn bộ dáng vô cùng ung dung, “Nói không chừng lại xảy ra kỳ ngộ(*) nha?”
(*) Kỳ ngộ: gặp gỡ bất ngờ.
Ta giật giật khóe miệng, chẳng lẽ hắn coi nơi này là Khoái Hoạt Lâm thứ hai sao, trên đời này sao có nhiều kỳ ngộ như vậy.
Gió đêm thổi tới, làm bay cái nóng ngày hè.
Thủy Đông Lưu nói, “Ba mươi năm trước Ác Nhân Cốc cũng không có ác nhân, bây giờ cùng lắm chỉ là cái xác không. Đi qua nơi này, có thể thấy đường lớn rồi.”
“Nhưng ta nghe nói năm đó, đường phố ác nhân rất cường thịnh phồn vinh, vì đề phòng kẻ bên ngoài, nên bố trí rất nhiều cạm bẫy, ta sợ không cẩn thận một cái sẽ trúng chiêu ngay.”
Xe ngựa chạy vào Ác Nhân Cốc, đi về phía trước hai mươi trượng, sẽ thấy phố ác nhân mà giang hồ đồn đại.
Đường phố nơi này rất rộng, nhà lầu hai bên đầu cao hơn năm tầng, thậm chí cao đến bảy tầng. Ló đầu nhìn lại, đấu củng(*) lần lượt thay đổi, đứng sừng sững, hiên ngang tráng lệ. Chỉ là dây leo ở trên, khiến cho nó dưới ánh trăng lại tăng thêm phần quỷ dị, yên tĩnh đến mức làm cho người ta khiếp sợ.
(*) Đấu củng: kết cấu chịu lực đỡ mái thường thấy trong kiến trúc Trung, Hàn, Nhật. Có thể tham khảo thêm trên google.
“Cặn bã, đêm nay nghỉ ngơi ở đây đi.”
Cánh tay ta run lên, “Thủy Bánh Chưng, không làm liều sẽ không phải chết nha!”
Không lay chuyển được hắn, chúng ta tìm nơi không có cây Thanh Đằng thì dừng ngựa đi xuống. Vậy mà Thủy Đông Lưu vẫn lộ ra vẻ mặt thưởng thức, “Chỗ này cũng rất tốt, về sau cứ tới hè đến nơi này nghỉ ngơi.”
Nắm chặt cánh tay của hắn đi vào bên trong, tro bụi bám thành một lớp cực dày, mạng nhện thay nhau chất đầy nhà. Mở cái chụp lồng đèn ra, đốt cháy mạng nhện, liếc nhìn trước sau, không thấy phòng đâu. Tiếp tục đi lên lầu, mới nhìn thấy giường. Trên giường kia vậy mà lại có chăn, nhưng mới giơ tay ra, bụi đã bay đầy mặt.
“Nơi này hoàn toàn không thể ngủ được, ta đi ra hậu viện lấy nước lau trước đã.”
Nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng cũng dọn được một chỗ sạch sẽ. Vốn đang là mùa hè, dĩ nhiên không cần đắp chăn, cứ ở tạm một đêm như vậy trước đã.
Thủy Đông Lưu đứng trước cửa sổ nhìn bên ngoài, một lúc lâu mới xoay người lại, “Năm xưa khi nơi đây vẫn còn phồn thịnh, đèn khắp nơi sáng rực, nhất định rất xinh đẹp tráng lệ.”
Thoáng suy nghĩ, đã tưởng tượng ra cảnh đêm tráng lệ năm đó. Gian phòng sát vách đá, thân ở đáy cốc, nếu đèn đêm sáng lên, từ trên nhìn xuống, xung quanh bao la ánh sáng, không biết tại sao ta lại có suy nghĩ đó.
Lúc du ngoạn giang hồ, vô tình nghe thấy bọn họ nói chuyện Ác Nhân Cốc. Năm đó, tất cả các nhân vật phản diện trên giang hồ, tụ tập giành chức thiên hạ đệ nhất, người chết vô số. Về sau hình như xảy ra tranh chấp nội bộ, cuối cùng khiến môn phái bị thua, kéo về mai danh ẩn tích.
“Thủy Đông Lưu, ngươi còn nhớ môn phái trong Ác Nhân Cốc tên gì không?”
“Phi Vũ môn.”
“Tổ chức sát thủ này làm gì ta đều biết.”
“Ừ.”
&&&&&
Không biết có phải do ngủ trong sơn cốc hay không, đường phố lại thổi gió, nửa đêm ta bị lạnh làm tỉnh giấc. Mơ hồ nghe thấy tiếng hát du dương, lúc xa lúc gần, cực kì quỷ dị. Ta run rẩy đi xuống đất, ngồi bên cạnh Thủy Đông Lưu, “Thủy Bánh Chưng, ngươi có nghe thấy tiếng quỷ kêu không?”
Trong giọng nói của Thủy Đông Lưu tràn đầy mệt mỏi, “Cặn bã, ngươi đừng ồn ào nữa, đi ngủ đi. Ngươi mà chạy lung tung ta sẽ chiếm giường ngươi.”
Lát sau nghe thấy tiếng thở đều đặn của hắn. Ta nhéo nhéo cánh tay hắn, đầu heo, còn nói là cao thủ, tiếng hát rõ ràng như vậy cũng không nghe thấy.
Ta cầm kiếm cẩn thận đi đến cạnh cửa sổ, lập tức ngây người.
Đường phố lạnh lẽo vắng tanh ban ngày bây giờ đã sầm uất tươi đẹp, ánh sáng lung linh. Lầu cao thắp đèn hoa, giống như chủ đèn đang trang trí thêm cho con đường lớn, ngọn đèn dầu sáng trưng, âm thanh trong trẻo, không ngừng bay vào trong tai.
Trên đài cao phía đối diện có một ca cơ ôm đàn tỳ bà, bàn tay trắng nõn nhẹ gãy đàn, đánh ra tiếng lành lạnh rét buốt, ngân nga ca hát --- “Nhất Diệp Châu, Ngũ Hồ Du, nháo cai cai bất như quy khứ hưu. Hồng liệu than đầu, bạch lộc sa âu, chính trực minh nguyệt động đình thu… Sấn tây phong nhàn tụ thủ, trọng chỉnh lý điều ngư câu…”
Tiếng nói tiếng cười, như rơi vào cảnh trong mơ.
Không đúng! Ta mạnh mẽ lắc đầu, đây chính là cảnh trong mơ, bỗng nhiên toàn thân nổi đầy da gà.
Ta kinh hãi lão đảo quay vào phòng, lắc mạnh Thủy Đông Lưu, “Thủy Bánh Chưng! Xong rồi, gặp quỷ, ngươi mau tỉnh dậy.”
Ngón tay thon dài kéo bả vai ta, nằm xuống đất, Thủy Đông Lưu sung sướng nói, “Ta ngủ giường, cái chỗ này dành cho ngươi.”
“…” Ta nổi giận, “Thủy Đông Lưu!”
Hắn thở dài, “Cặn bã, chuyện bên ngoài ma quái như thế nào, nhưng bọn họ cũng đâu có lên đây, có lẽ bọn họ không biết rõ lai lịch của chúng ta, ngươi chuyện bé xé ra to, tạo cho bọn họ cơ hội để ra tay. Nghe ta nói, ngoan ngoãn đi ngủ, ta sẽ quan sát động tĩnh bên ngoài.”
Lạnh nhạt như thế khẳng định xem thường sức chiến đấu của ta. Ta hít hít cái mũi, quá quỷ dị, thật sự quá quỷ dị, làm sao ta có thể ngủ yên được chứ. Yên lặng túm tay hắn, thấp giọng, “Ngươi ngủ đi, cho ta mượn bàn tay ngươi.”
Như vậy, ít nhất còn biết hắn vẫn ở bên cạnh.
Thủy Đông Lưu im lặng, “Cho ngươi mượn bả vai.”
Ta vui mừng, bả vai thì càng tốt, lập tức ôm lấy. Tiếng ca bên ngoài vẫn kì quái như trước, nhưng có cảm giác hay hơn ban đầu.
Thủy Đông Lưu đứng dậy quan sát bên ngoài, dừng lại một chút, khóe môi nhếch lên cao, “Huyễn thuật thật lợi hại.”
“Cho nên những cái này đều là giả?”
“Ừ. Người lập trận đang ở gần đây, cũng may nội lực chúng ta thâm hậu, nếu không đã sớm bị tiếng ca mê hoặc, sau đó đi vào trung tâm trận pháp, cuối cùng đợi bị giết. Qủa thật là… Bị giết trong mộng, thần không biết quỷ không hay.”
Nghe qua có vẻ vô cùng lợi hại nha. Ta ôm chặt cánh tay hắn hơn, “Bây giờ phải làm sao?”
“Đi tìm người nọ, ngươi ở trong phòng đi.”
“Thủy Bánh Chưng!”
“… Cặn bã, ngươi muốn đi tìm đường chết với ta à.”
Khẩu khí quá bất đắc dĩ, ta cười to, đột nhiên muốn hôn hắn một cái loại kích động này là không nên nha.
Sự thực chứng minh mang một người giỏi khinh công đi chung, cánh cửa là vô dụng. Cùng hắn nhảy qua cửa sổ lên trên nóc nhà, nhờ ánh trăng sáng, mơ hồ cũng nhìn thấy được phía xa.
Tưởng rằng hắn muốn tìm kiếm xung quanh, ai ngờ hắn kéo tay ta ngồi xuống, lắng nghe, “Cô nương kia hát cũng không tệ.”
“…” Một miệng đầy máu nghẹn trong họng.
Ngồi một lúc lâu, gió đêm quá lạnh, nhìn qua người bên cạnh. Rốt cuộc cũng biết lý do nửa đêm hắn không bị lạnh đánh thức, quấn kín đến mức đầu ngón tay còn không lộ, lạnh mới là lạ, “Thủy Bánh Chưng, ngươi nhất định ưu thích sạch sẽ, về sau ngươi thành thân thì phải làm sao bây giờ, không cho phu nhân ngươi chạm vào sao?”
“Cặn bã ngoan, chờ ta có phu nhân rồi ngươi hẵn quan tâm.”
“Đợi đến khi đó chắc lâu lắm.”
Hai chúng ta nói chuyện, càng nói càng buồn ngủ, ta gần như ngủ gục lên cánh tay hắn. Tiếng đàn tỳ bà bỗng nhiên vang lên một tiếng lớn, lọt vào lỗ tai, thoáng chốc lấy lại tinh thần, xoa xoa lỗ tai.
“Tìm thấy rồi.”
Thủy Đông Lưu đứng dậy nhảy xuống dưới, đi thẳng đến chỗ ca cơ. Ta ngồi xổm trên mái nhà nhìn, chớp mắt một cái nhìn sang chỗ khác, một chưởng đánh trên cột. Cây cột kia vậy mà kêu tiếng thảm thiết, biến thành người. Thủy Đông Lưu bóp chặt cổ họng của hắn, cả con đường lập tức tối đen, ca cơ lẫn bài hát đều biến mất.
Ta không nhịn được khâm phục, không ngờ trên giang hồ lại còn tồn tại Huyễn thuật sư tài giỏi như vậy, vậy mà chưa từng nghe thấy. Chạy đến bên cạnh hắn, chọc chọc gương mặt vị huyễn thuật sư, rõ ràng hắn không phải là người giả.
Thủy Đông Lưu lạnh giọng, “Vì sao ngươi lại hãm hại chúng tôi?”
Ánh mắt người nọ hung ác, gương mặt có chút già nua, hắn không muốn trả lời thẳng thắn, “Khuyên ngươi mau buông tay, bằng không các ngươi đều chết không toàn thay.”
“Chậc.” Ta vô cùng đau lòng lắc đầu, “Lão gia gia, lúc này hắn dùng một ngón tay cũng đủ lấy mạng ngài, sao ngài còn dám nói bừa?”
Sắc mặt Thủy Đông Lưu khẽ biến, “Cặn bã, đi ra chỗ lan can nhìn xuống thử xem.”
Nơi này là lầu ba, lại không có huyễn cảnh, nên nhìn xuống chỉ là một mảng tối đen. Nhưng vẫn phải đi coi thử, bước đến gần đó cảm thấy có gì đó không hợp lí.
Lạnh… rất lạnh, không phải do gió lạnh của sơn cốc, mà là sát khí đánh tới…
Ta hơi ló đầu ra, đường phố vắng vẻ ban đầu, nay đứng đầy người, có lẽ vì bọn họ mặc đồ đen, mặt lại trắng nõn, dưới ánh trăng còn tưởng rằng là những cái đầu bay lượn, tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm ta, kiếm trong tay sắc bén sáng láng.
Ta nghiêm mặt rụt đầu về, đi đến cạnh Thủy Đông Lưu, khó khăn nói, “Tốt, rất nhiều người cường đại nha.”
Huyễn thuật sư cười lạnh, “Tự tiện xông vào Ác Nhân Cốc, chỉ có đường chết. Năm xưa, năm vị cao thủ võ lâm bước vào, không ai sống sót trở ra, ta khuyên các ngươi chớ phản kháng vô ích, nếu không khó mà toàn thay.”
Hàng rào kia đã có người đi lên, ta quay đầu cảnh giác, là một lão bà bà. Thủy Đông Lưu điểm huyệt đạo của hắn, mới nói, “Tiền bối, chúng tôi vô ý mạo phạm, đi lạc vào nơi này.”
Tướng mạo của lão bà bà kia không hề hiền lành, mỗi một nếp nhăn giống như kết tủa từ kinh nghiệm sương gió, mở miệng nói chuyện, thanh âm hòa dịu nhưng rất có sức lực, “Không ai có thể bình yên đi ra khỏi Ác Nhân Cốc, các ngươi cũng vậy, mau chóng đầu hàng đi.”
Thủy Đông Lưu nói, “Ngài để chúng tôi đi, tôi sẽ thả vị tiền bối này.”
Lão bà bà lạnh lùng cười lớn, “Ngươi mà cũng có tư cách bàn điều kiện với chúng ta? Nhưng cũng rất can đảm đấy. Một mạng đổi một mạng, quy tắc giang hồ chắc ngươi hiểu rõ. Ngươi chết, hay là nàng chết, tự bàn bạc đi.”
Ta ngẩn người, ngước lên nhìn Thủy Đông Lưu, hai ánh mắt giao nhau một lúc, ta không dám nhìn tiếp. Xoa bàn tay nghĩ… Hay bắt luôn lão bà bà này….
“Lê Tử.”
Ta chợt do dự, đưa mắt nhìn hắn.
Thủy Đông Lưu cười nhạt, “Nếu ta chọn cứu lấy mạng sống mình, ngươi chết rồi có thể đừng hận ta không?”
Ta cắn răng, “Thành quỷ ta cũng sẽ hận ngươi.”
Hắn lại cười, “Vậy ta cho ngươi một mạng?”
Ta cắn răng càng mạnh, mở miệng, “Ta sẽ hận bản thân mình suốt mười tám đời.”
Nhìn hắn cười lạnh nhạt, trong lòng ta khẽ rạo rực, đã hiểu rõ ý định của hắn, hai người chúng ta, người nào cũng không thể chết, cho dù có chết… cũng phải chết chung. Yên lặng đi đến chỗ hắn, mới vừa đến gần, hắn vội vàng nắm tay ta, ánh mắt càng thêm kiên quyết, quát, “Chạy!”
Dứt lời, một tay nắm lấy huyễn thuật sư chạy vào bên trong. Ta lập tức sử dụng bao phấn hắn mới đưa ném vào mặt lão bà bà, nhanh chân đuổi theo.
Trong tay Thủy Đông Lưu vẫn còn con tin, ấy vậy mà chạy rất lẹ, ta tận lực dí theo, thoáng chốc nghe thấy tiếng binh khí chắn gió.
Theo đài cao chạy ra ngoài, đây là bao vây thành vòng tròn, thuận tiện đi đến một chỗ nào đó, nét mặt lại sa sầm. Mắt thấy bên ngoài cửa sổ là khung trời bao la, dùng khinh công hai người chúng ta nhảy xuống một cái vách núi đen, cũng có thể sống được. Ai ngờ cơ thể Thủy Đông Lưu đứng cách xa ba bước ở đằng trước đột nhiên đứng lại, tấm ván gỗ trên mặt đất mở ra, hai người té vào trong. Ta vội vàng bay người đến, kéo hắn lại, chỉ nghe tiếng quần áo hắn xẹt một tiếng, bản thân ta cũng lọt vào luôn.
Lạch cạch.
Tấm ván gỗ cơ quan trên đầu khép lại rồi.
Ác Nhân Cốc đầy rẫy cơ quan cạm bẫy trong truyền thuyết, quả đúng là sự thật.
May mà nơi này không quá sâu, chú ý một chút, chỉ bị trầy vài chỗ, không có trở ngại gì lớn. Bật hỏa chiết lên, trông thấy vị huyễn thuật sư kia đã bất tỉnh, cũng không thấy Thủy Đông Lưu đâu cả.
“Thủy Bánh Chưng? Thủy Bánh Chưng?”
Ta nhíu mày chiếu đèn đến khắp nơi, nghe thấy tiếng động, lập tức xoay người túm lấy kẻ định bỏ trốn phía sau, soi lửa lên, ngạc nhiên, “Tiểu quỷ?”
Hắn hơi nhếch môi, nhẹ ngẩng đầu nhìn ta chăm chú, không nói một chữ.
Ở chỗ này chứng kiến hắn, từ một cái đầu biến thành hai cái. Nhưng tại sao quần áo lại quen mắt như vậy, ánh mắt nhỏ nổi cáu hình như cũng rất quen thuộc nha. Ta sờ sờ cằm, nhìn trái nhìn phải xem xét. Trong đầu bỗng vang lên một tiếng, từ chuyện ngôi miếu đổ nát đến Tà Nguyệt cung cho tới giờ, kết nối hàng loạt các sự kiện lại với nhau, rõ ràng là một sự trùng hợp quá mức quỷ dị.
Ta trợn mắt cực lớn, mẹ ơi, thế giới này thật sự --- có – quái --- thú!
“Ừ.”
“Khẩn cầu ngươi khắc sâu trong lòng.”
Thủy Đông Lưu cười cười, dựa người trên xe ngựa, một tay giơ lồng đèn bộ dáng vô cùng ung dung, “Nói không chừng lại xảy ra kỳ ngộ(*) nha?”
(*) Kỳ ngộ: gặp gỡ bất ngờ.
Ta giật giật khóe miệng, chẳng lẽ hắn coi nơi này là Khoái Hoạt Lâm thứ hai sao, trên đời này sao có nhiều kỳ ngộ như vậy.
Gió đêm thổi tới, làm bay cái nóng ngày hè.
Thủy Đông Lưu nói, “Ba mươi năm trước Ác Nhân Cốc cũng không có ác nhân, bây giờ cùng lắm chỉ là cái xác không. Đi qua nơi này, có thể thấy đường lớn rồi.”
“Nhưng ta nghe nói năm đó, đường phố ác nhân rất cường thịnh phồn vinh, vì đề phòng kẻ bên ngoài, nên bố trí rất nhiều cạm bẫy, ta sợ không cẩn thận một cái sẽ trúng chiêu ngay.”
Xe ngựa chạy vào Ác Nhân Cốc, đi về phía trước hai mươi trượng, sẽ thấy phố ác nhân mà giang hồ đồn đại.
Đường phố nơi này rất rộng, nhà lầu hai bên đầu cao hơn năm tầng, thậm chí cao đến bảy tầng. Ló đầu nhìn lại, đấu củng(*) lần lượt thay đổi, đứng sừng sững, hiên ngang tráng lệ. Chỉ là dây leo ở trên, khiến cho nó dưới ánh trăng lại tăng thêm phần quỷ dị, yên tĩnh đến mức làm cho người ta khiếp sợ.
(*) Đấu củng: kết cấu chịu lực đỡ mái thường thấy trong kiến trúc Trung, Hàn, Nhật. Có thể tham khảo thêm trên google.
“Cặn bã, đêm nay nghỉ ngơi ở đây đi.”
Cánh tay ta run lên, “Thủy Bánh Chưng, không làm liều sẽ không phải chết nha!”
Không lay chuyển được hắn, chúng ta tìm nơi không có cây Thanh Đằng thì dừng ngựa đi xuống. Vậy mà Thủy Đông Lưu vẫn lộ ra vẻ mặt thưởng thức, “Chỗ này cũng rất tốt, về sau cứ tới hè đến nơi này nghỉ ngơi.”
Nắm chặt cánh tay của hắn đi vào bên trong, tro bụi bám thành một lớp cực dày, mạng nhện thay nhau chất đầy nhà. Mở cái chụp lồng đèn ra, đốt cháy mạng nhện, liếc nhìn trước sau, không thấy phòng đâu. Tiếp tục đi lên lầu, mới nhìn thấy giường. Trên giường kia vậy mà lại có chăn, nhưng mới giơ tay ra, bụi đã bay đầy mặt.
“Nơi này hoàn toàn không thể ngủ được, ta đi ra hậu viện lấy nước lau trước đã.”
Nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng cũng dọn được một chỗ sạch sẽ. Vốn đang là mùa hè, dĩ nhiên không cần đắp chăn, cứ ở tạm một đêm như vậy trước đã.
Thủy Đông Lưu đứng trước cửa sổ nhìn bên ngoài, một lúc lâu mới xoay người lại, “Năm xưa khi nơi đây vẫn còn phồn thịnh, đèn khắp nơi sáng rực, nhất định rất xinh đẹp tráng lệ.”
Thoáng suy nghĩ, đã tưởng tượng ra cảnh đêm tráng lệ năm đó. Gian phòng sát vách đá, thân ở đáy cốc, nếu đèn đêm sáng lên, từ trên nhìn xuống, xung quanh bao la ánh sáng, không biết tại sao ta lại có suy nghĩ đó.
Lúc du ngoạn giang hồ, vô tình nghe thấy bọn họ nói chuyện Ác Nhân Cốc. Năm đó, tất cả các nhân vật phản diện trên giang hồ, tụ tập giành chức thiên hạ đệ nhất, người chết vô số. Về sau hình như xảy ra tranh chấp nội bộ, cuối cùng khiến môn phái bị thua, kéo về mai danh ẩn tích.
“Thủy Đông Lưu, ngươi còn nhớ môn phái trong Ác Nhân Cốc tên gì không?”
“Phi Vũ môn.”
“Tổ chức sát thủ này làm gì ta đều biết.”
“Ừ.”
&&&&&
Không biết có phải do ngủ trong sơn cốc hay không, đường phố lại thổi gió, nửa đêm ta bị lạnh làm tỉnh giấc. Mơ hồ nghe thấy tiếng hát du dương, lúc xa lúc gần, cực kì quỷ dị. Ta run rẩy đi xuống đất, ngồi bên cạnh Thủy Đông Lưu, “Thủy Bánh Chưng, ngươi có nghe thấy tiếng quỷ kêu không?”
Trong giọng nói của Thủy Đông Lưu tràn đầy mệt mỏi, “Cặn bã, ngươi đừng ồn ào nữa, đi ngủ đi. Ngươi mà chạy lung tung ta sẽ chiếm giường ngươi.”
Lát sau nghe thấy tiếng thở đều đặn của hắn. Ta nhéo nhéo cánh tay hắn, đầu heo, còn nói là cao thủ, tiếng hát rõ ràng như vậy cũng không nghe thấy.
Ta cầm kiếm cẩn thận đi đến cạnh cửa sổ, lập tức ngây người.
Đường phố lạnh lẽo vắng tanh ban ngày bây giờ đã sầm uất tươi đẹp, ánh sáng lung linh. Lầu cao thắp đèn hoa, giống như chủ đèn đang trang trí thêm cho con đường lớn, ngọn đèn dầu sáng trưng, âm thanh trong trẻo, không ngừng bay vào trong tai.
Trên đài cao phía đối diện có một ca cơ ôm đàn tỳ bà, bàn tay trắng nõn nhẹ gãy đàn, đánh ra tiếng lành lạnh rét buốt, ngân nga ca hát --- “Nhất Diệp Châu, Ngũ Hồ Du, nháo cai cai bất như quy khứ hưu. Hồng liệu than đầu, bạch lộc sa âu, chính trực minh nguyệt động đình thu… Sấn tây phong nhàn tụ thủ, trọng chỉnh lý điều ngư câu…”
Tiếng nói tiếng cười, như rơi vào cảnh trong mơ.
Không đúng! Ta mạnh mẽ lắc đầu, đây chính là cảnh trong mơ, bỗng nhiên toàn thân nổi đầy da gà.
Ta kinh hãi lão đảo quay vào phòng, lắc mạnh Thủy Đông Lưu, “Thủy Bánh Chưng! Xong rồi, gặp quỷ, ngươi mau tỉnh dậy.”
Ngón tay thon dài kéo bả vai ta, nằm xuống đất, Thủy Đông Lưu sung sướng nói, “Ta ngủ giường, cái chỗ này dành cho ngươi.”
“…” Ta nổi giận, “Thủy Đông Lưu!”
Hắn thở dài, “Cặn bã, chuyện bên ngoài ma quái như thế nào, nhưng bọn họ cũng đâu có lên đây, có lẽ bọn họ không biết rõ lai lịch của chúng ta, ngươi chuyện bé xé ra to, tạo cho bọn họ cơ hội để ra tay. Nghe ta nói, ngoan ngoãn đi ngủ, ta sẽ quan sát động tĩnh bên ngoài.”
Lạnh nhạt như thế khẳng định xem thường sức chiến đấu của ta. Ta hít hít cái mũi, quá quỷ dị, thật sự quá quỷ dị, làm sao ta có thể ngủ yên được chứ. Yên lặng túm tay hắn, thấp giọng, “Ngươi ngủ đi, cho ta mượn bàn tay ngươi.”
Như vậy, ít nhất còn biết hắn vẫn ở bên cạnh.
Thủy Đông Lưu im lặng, “Cho ngươi mượn bả vai.”
Ta vui mừng, bả vai thì càng tốt, lập tức ôm lấy. Tiếng ca bên ngoài vẫn kì quái như trước, nhưng có cảm giác hay hơn ban đầu.
Thủy Đông Lưu đứng dậy quan sát bên ngoài, dừng lại một chút, khóe môi nhếch lên cao, “Huyễn thuật thật lợi hại.”
“Cho nên những cái này đều là giả?”
“Ừ. Người lập trận đang ở gần đây, cũng may nội lực chúng ta thâm hậu, nếu không đã sớm bị tiếng ca mê hoặc, sau đó đi vào trung tâm trận pháp, cuối cùng đợi bị giết. Qủa thật là… Bị giết trong mộng, thần không biết quỷ không hay.”
Nghe qua có vẻ vô cùng lợi hại nha. Ta ôm chặt cánh tay hắn hơn, “Bây giờ phải làm sao?”
“Đi tìm người nọ, ngươi ở trong phòng đi.”
“Thủy Bánh Chưng!”
“… Cặn bã, ngươi muốn đi tìm đường chết với ta à.”
Khẩu khí quá bất đắc dĩ, ta cười to, đột nhiên muốn hôn hắn một cái loại kích động này là không nên nha.
Sự thực chứng minh mang một người giỏi khinh công đi chung, cánh cửa là vô dụng. Cùng hắn nhảy qua cửa sổ lên trên nóc nhà, nhờ ánh trăng sáng, mơ hồ cũng nhìn thấy được phía xa.
Tưởng rằng hắn muốn tìm kiếm xung quanh, ai ngờ hắn kéo tay ta ngồi xuống, lắng nghe, “Cô nương kia hát cũng không tệ.”
“…” Một miệng đầy máu nghẹn trong họng.
Ngồi một lúc lâu, gió đêm quá lạnh, nhìn qua người bên cạnh. Rốt cuộc cũng biết lý do nửa đêm hắn không bị lạnh đánh thức, quấn kín đến mức đầu ngón tay còn không lộ, lạnh mới là lạ, “Thủy Bánh Chưng, ngươi nhất định ưu thích sạch sẽ, về sau ngươi thành thân thì phải làm sao bây giờ, không cho phu nhân ngươi chạm vào sao?”
“Cặn bã ngoan, chờ ta có phu nhân rồi ngươi hẵn quan tâm.”
“Đợi đến khi đó chắc lâu lắm.”
Hai chúng ta nói chuyện, càng nói càng buồn ngủ, ta gần như ngủ gục lên cánh tay hắn. Tiếng đàn tỳ bà bỗng nhiên vang lên một tiếng lớn, lọt vào lỗ tai, thoáng chốc lấy lại tinh thần, xoa xoa lỗ tai.
“Tìm thấy rồi.”
Thủy Đông Lưu đứng dậy nhảy xuống dưới, đi thẳng đến chỗ ca cơ. Ta ngồi xổm trên mái nhà nhìn, chớp mắt một cái nhìn sang chỗ khác, một chưởng đánh trên cột. Cây cột kia vậy mà kêu tiếng thảm thiết, biến thành người. Thủy Đông Lưu bóp chặt cổ họng của hắn, cả con đường lập tức tối đen, ca cơ lẫn bài hát đều biến mất.
Ta không nhịn được khâm phục, không ngờ trên giang hồ lại còn tồn tại Huyễn thuật sư tài giỏi như vậy, vậy mà chưa từng nghe thấy. Chạy đến bên cạnh hắn, chọc chọc gương mặt vị huyễn thuật sư, rõ ràng hắn không phải là người giả.
Thủy Đông Lưu lạnh giọng, “Vì sao ngươi lại hãm hại chúng tôi?”
Ánh mắt người nọ hung ác, gương mặt có chút già nua, hắn không muốn trả lời thẳng thắn, “Khuyên ngươi mau buông tay, bằng không các ngươi đều chết không toàn thay.”
“Chậc.” Ta vô cùng đau lòng lắc đầu, “Lão gia gia, lúc này hắn dùng một ngón tay cũng đủ lấy mạng ngài, sao ngài còn dám nói bừa?”
Sắc mặt Thủy Đông Lưu khẽ biến, “Cặn bã, đi ra chỗ lan can nhìn xuống thử xem.”
Nơi này là lầu ba, lại không có huyễn cảnh, nên nhìn xuống chỉ là một mảng tối đen. Nhưng vẫn phải đi coi thử, bước đến gần đó cảm thấy có gì đó không hợp lí.
Lạnh… rất lạnh, không phải do gió lạnh của sơn cốc, mà là sát khí đánh tới…
Ta hơi ló đầu ra, đường phố vắng vẻ ban đầu, nay đứng đầy người, có lẽ vì bọn họ mặc đồ đen, mặt lại trắng nõn, dưới ánh trăng còn tưởng rằng là những cái đầu bay lượn, tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm ta, kiếm trong tay sắc bén sáng láng.
Ta nghiêm mặt rụt đầu về, đi đến cạnh Thủy Đông Lưu, khó khăn nói, “Tốt, rất nhiều người cường đại nha.”
Huyễn thuật sư cười lạnh, “Tự tiện xông vào Ác Nhân Cốc, chỉ có đường chết. Năm xưa, năm vị cao thủ võ lâm bước vào, không ai sống sót trở ra, ta khuyên các ngươi chớ phản kháng vô ích, nếu không khó mà toàn thay.”
Hàng rào kia đã có người đi lên, ta quay đầu cảnh giác, là một lão bà bà. Thủy Đông Lưu điểm huyệt đạo của hắn, mới nói, “Tiền bối, chúng tôi vô ý mạo phạm, đi lạc vào nơi này.”
Tướng mạo của lão bà bà kia không hề hiền lành, mỗi một nếp nhăn giống như kết tủa từ kinh nghiệm sương gió, mở miệng nói chuyện, thanh âm hòa dịu nhưng rất có sức lực, “Không ai có thể bình yên đi ra khỏi Ác Nhân Cốc, các ngươi cũng vậy, mau chóng đầu hàng đi.”
Thủy Đông Lưu nói, “Ngài để chúng tôi đi, tôi sẽ thả vị tiền bối này.”
Lão bà bà lạnh lùng cười lớn, “Ngươi mà cũng có tư cách bàn điều kiện với chúng ta? Nhưng cũng rất can đảm đấy. Một mạng đổi một mạng, quy tắc giang hồ chắc ngươi hiểu rõ. Ngươi chết, hay là nàng chết, tự bàn bạc đi.”
Ta ngẩn người, ngước lên nhìn Thủy Đông Lưu, hai ánh mắt giao nhau một lúc, ta không dám nhìn tiếp. Xoa bàn tay nghĩ… Hay bắt luôn lão bà bà này….
“Lê Tử.”
Ta chợt do dự, đưa mắt nhìn hắn.
Thủy Đông Lưu cười nhạt, “Nếu ta chọn cứu lấy mạng sống mình, ngươi chết rồi có thể đừng hận ta không?”
Ta cắn răng, “Thành quỷ ta cũng sẽ hận ngươi.”
Hắn lại cười, “Vậy ta cho ngươi một mạng?”
Ta cắn răng càng mạnh, mở miệng, “Ta sẽ hận bản thân mình suốt mười tám đời.”
Nhìn hắn cười lạnh nhạt, trong lòng ta khẽ rạo rực, đã hiểu rõ ý định của hắn, hai người chúng ta, người nào cũng không thể chết, cho dù có chết… cũng phải chết chung. Yên lặng đi đến chỗ hắn, mới vừa đến gần, hắn vội vàng nắm tay ta, ánh mắt càng thêm kiên quyết, quát, “Chạy!”
Dứt lời, một tay nắm lấy huyễn thuật sư chạy vào bên trong. Ta lập tức sử dụng bao phấn hắn mới đưa ném vào mặt lão bà bà, nhanh chân đuổi theo.
Trong tay Thủy Đông Lưu vẫn còn con tin, ấy vậy mà chạy rất lẹ, ta tận lực dí theo, thoáng chốc nghe thấy tiếng binh khí chắn gió.
Theo đài cao chạy ra ngoài, đây là bao vây thành vòng tròn, thuận tiện đi đến một chỗ nào đó, nét mặt lại sa sầm. Mắt thấy bên ngoài cửa sổ là khung trời bao la, dùng khinh công hai người chúng ta nhảy xuống một cái vách núi đen, cũng có thể sống được. Ai ngờ cơ thể Thủy Đông Lưu đứng cách xa ba bước ở đằng trước đột nhiên đứng lại, tấm ván gỗ trên mặt đất mở ra, hai người té vào trong. Ta vội vàng bay người đến, kéo hắn lại, chỉ nghe tiếng quần áo hắn xẹt một tiếng, bản thân ta cũng lọt vào luôn.
Lạch cạch.
Tấm ván gỗ cơ quan trên đầu khép lại rồi.
Ác Nhân Cốc đầy rẫy cơ quan cạm bẫy trong truyền thuyết, quả đúng là sự thật.
May mà nơi này không quá sâu, chú ý một chút, chỉ bị trầy vài chỗ, không có trở ngại gì lớn. Bật hỏa chiết lên, trông thấy vị huyễn thuật sư kia đã bất tỉnh, cũng không thấy Thủy Đông Lưu đâu cả.
“Thủy Bánh Chưng? Thủy Bánh Chưng?”
Ta nhíu mày chiếu đèn đến khắp nơi, nghe thấy tiếng động, lập tức xoay người túm lấy kẻ định bỏ trốn phía sau, soi lửa lên, ngạc nhiên, “Tiểu quỷ?”
Hắn hơi nhếch môi, nhẹ ngẩng đầu nhìn ta chăm chú, không nói một chữ.
Ở chỗ này chứng kiến hắn, từ một cái đầu biến thành hai cái. Nhưng tại sao quần áo lại quen mắt như vậy, ánh mắt nhỏ nổi cáu hình như cũng rất quen thuộc nha. Ta sờ sờ cằm, nhìn trái nhìn phải xem xét. Trong đầu bỗng vang lên một tiếng, từ chuyện ngôi miếu đổ nát đến Tà Nguyệt cung cho tới giờ, kết nối hàng loạt các sự kiện lại với nhau, rõ ràng là một sự trùng hợp quá mức quỷ dị.
Ta trợn mắt cực lớn, mẹ ơi, thế giới này thật sự --- có – quái --- thú!
Danh sách chương