Edit+Beta: soda chanh

"Tôi thật vất vả mới có được một thằng con rể, nên đương nhiên không thể để nó chết rồi."

Mộc lão tam nói đến đúng lý hợp tình.

Những người khác cũng đều cảm thấy rất có đạo lý a.

Dù sao thì tiểu tử Từ gia cũng là thiếu niên lang lớn lên anh tuấn, nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới.

Mà khuê nữ ngốc nhà thợ săn Mộc, nếu như không có xảy ra chuyện này mà nói, căn bản không có khả năng nghị thân*, trừ phi là gả cho một lão quang côn ra.

(*) 议亲: Có thể hiểu nôm na là bàn luận, thảo luận về hôn nhân.

"Mọi người chắc hẳn đều biết đến câu 'ân cứu mạng, lấy thân báo đáp', cho nên tiểu tử Từ gia hiển nhiên phải là người của khuê nữ nhà tôi."

Mọi người ở đây, không hẹn đều cảm thấy lời này có chút quái dị.

"Nếu Từ gia không chịu lấy tiền ra trị, tôi đây sẽ tự chi bạc ra."

Những người khác lại bắt đầu nảy sinh một chút lòng tham, quả nhiên là làm thợ săn so làm ruộng càng nhanh có tiền hơn a. Mộc lão tam vừa nhìn đã biết là còn tồn không ít tiền, bằng không mà nói, không có khả năng tài đại khí thô* như vậy được.

(*) (财大气粗) : Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm)

Haizzz, tự nhiên cũng muốn đi học săn thú làm sao giờ? "Ông thích trị thế thì tự đi mà trị." Lý thị hoàn toàn không để trong lòng, chỉ cần không bắt bà ta đưa thêm bạc ra nữa là được.

"Mộc lão tam ta cho dù có chi bạc ra ngoài, cũng phải chi ra rõ ràng rành mạch. Hôm nay liền thỉnh mọi người ở đây chứng kiến, tiểu tử Từ gia vừa nhìn đã biết sắp bệnh chết rồi, là vì Từ gia không chịu chi bạc đưa hắn đến thành xem bệnh. Bây giờ Mộc lão tam ta chi tiền, về sau tiểu tử Từ gia chính là người nhà Mộc gia ta, cùng Từ gia không có bất luận quan hệ nào hết!"

Nhìn nhìn cả cái gia đình này, không lấy được một người nào thuận mắt.

Lại vừa đúng lúc, ông cũng chỉ muốn một thằng con rể mà thôi, cũng không cần kéo theo cả đàn đỉa hút máu này làm gì!

"Ý của ông là, cho Từ Thụy Khanh đi ở rể?"

Tộc trưởng Từ gia nhíu mày, đầu năm nay trừ phi là mấy phần tử bất hiếu thích chơi bời lêu lổng, không màng cha mẹ tông tộc, mới cho đi ở rể. Từ gia nếu như để con cháu trong tộc đi ở rể, vậy thanh danh của bọn họ nhất định sẽ không dễ nghe.

Mộc lão tam lúc trước hình như đã từng nghe Từ Thụy Khanh vô tình nhắc tới một lần, hắn muốn đi thi khoa cử.

Tâm tư của Tiểu tử này cũng thật sự rất lớn a, không muốn cả đời ở trong đất kiếm ăn, nếu như ở rể mà nói, hình như đối với việc khoa cử tương lai có chướng ngại thì phải.

Vì thế liền không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay: "Tôi muốn hắn ở rể làm cái gì? Vạn nhất nếu như ở rể, vậy chẳng phải hắn sẽ yên tâm thoải mái mà ở nhà ta ăn không ngồi rồi sao?"

Phồn Tinh đúng lúc vào lúc này lại ngẩng đầu lên, nghiêm trang nói với Mộc lão tam: "Ăn không ngồi rồi*, cho hắn ăn."

(*) 闲饭: Trong QT dịch là nhàn cơm, có nghĩa là cuộc sống nhàn rỗi, không cần chú ý, lo ngại về chuyện ăn uống

Cô có thể nuôi Tiểu Hoa Hoa Từ Thụy Khanh, vốn dĩ hắn chính là thứ cô cần nuôi mà.

Người trong thôn kinh hãi, khuê nữ ngốc nhà Mộc lão tam xem ra là đã thật sự nhận định tiểu tử Từ gia này rồi.

Rõ ràng chỉ là đứa ngốc không hiểu chuyện, vậy mà lại còn biết mình muốn nuôi Từ Thụy Khanh ăn không ngồi rồi nữa chứ.

"Nếu tiểu tử Từ gia cùng khuê nữ nhà tôi thành thân, vậy thì hắn đương nhiên là có thể đơn độc mà chuyển ra ở riêng a. Thứ tôi muốn chỉ đơn giản là tách riêng hộ tịch của hắn ra mà thôi, hoàn toàn chia cắt với Từ gia." Đỡ phải đến lúc nào đó, cả gia đình này lại chạy tới tống tiền.

Tách riêng hộ tịch ra, có nghĩa là ngoại trừ vẫn còn là người một nhà ra, Từ Thụy Khanh sẽ không phải có bất luận nghĩa vụ nào đối với những người Từ gia nữa cả.

Lý thị trong lòng tính toán một chút, sau khi phát hiện việc nếu tách Từ Thụy Khanh ra ngoài, trong nhà cũng không chiếm được bất luận lợi ích nào thì tức khắc mặt trầm xuống.

Mọi người đều nói, 'không có lợi thì không dậy sớm', cái chuyện này một chút ích lợi đều không có, ai mà nguyện ý làm cơ chứ?

Lại còn phải vô duyên vô cớ mà bỏ đi một người.

"Cái này không ổn, ông nói muốn tách ra là phải tách ra sao? Bây giờ ông chữa khỏi cho nó, nhà ông liền có nhiều thêm một thằng con rể, còn Từ gia nhà chúng tôi lại còn phải thiếu mất một người. Mộc lão tam, ông cũng giỏi tính toán quá ha."

"Tôi nhổ vào. Bà đúng là cái loại vừa già vừa ích kỷ."

Mộc lão tam hung hăng phỉ nhổ.

Dù sao hiện tại trên tay ông cũng không thiếu tiền, tiêu tiền để mua đứt quan hệ giữa Từ Thụy Khanh với cái Từ gia này, còn tốt chán!

Hiện tại bỏ được chút tiểu tiết, về sau đỡ phải có liên hệ gì với mấy cái loại người này.

"Tôi cho Từ gia các người hai mươi lượng bạc, hôm nay làm trò trước mặt lí trưởng cùng các vị tộc lão của Từ gia, tách riêng hộ khẩu của con rể nhà tôi ra. Từ nay về sau, Từ Thụy Khanh chỉ là con rể nhà tôi thôi, không có bất luận quan hệ nào với Từ gia nữa."

* * *

Hôm nay đệ tam càng~~~

Còn có canh một thêm càng

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện