Edit+Beta: Sodachanh
Vốn dĩ trên dọc đường này, tể tướng đại nhân tương lai đã hạ quyết tâm, hạ quyết tâm.
Thậm chí còn đã mở miệng đề cập đến chuyện kết thân với Mộc Lão Tam, chỉ có điều là trùng hợp lại bị Phồn Tinh ngắt ngang mà thôi.
Nhưng mà sau khi được chứng kiến cảnh tượng Lão đại ra tay..
Lại sợ rồi.
Sau khi Phồn Tinh dùng tay đánh cho một vòng người tàn phế, thì tỏ vẻ vô cùng nhu thuận ngoan ngoãn đến trước mặt Mộc thúc: "Cha, đánh đói bụng."
Bạn biết không, khi hắn tận mắt chứng kiến khuê nữ ngốc nhà Mộc thúc vô cùng thuần thục hoán đổi giữa bạo lực với nhuyễn manh, cái loại cảm giác chấn động này, quả thực khó có thể diễn tả bằng lời.
Mộc Lão Tam tuyệt đối là một người nói được làm được, thời điểm đi tới huyện thành, còn cố ý đi tới chỗ mẹ mìn tìm con rể..
Vừa nhìn vừa lắc đầu.
"Lớn lên không được, hơi xấu."
"Người này ánh mắt đục ngầu, vừa nhìn liến biết không dễ ở chung, con người gian tà, không cần."
"Ai nha, người này sao mà miệng hôi như nhà xí thế này, muốn hun chết khuê nữ nhà ta sao?"
Chọn tới chọn lui đều không vừa ý ai, cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối mà từ bỏ.
Từ Thụy Khanh nhìn đứa ngốc bên cạnh đang cầm một xâu kẹo hồ lô đường, ăn đếbõngon lành. Quả nhiên vô tri cũng là phúc, rỗ ràng đây là chuyện chung thân đại sự của cô, kết quả trong ba người họ, cô lại là người nhàn nhã vô tư nhất.
Bây giờ Mộc Lão Tam đang cầm ngàn lượng ngân phiếu trong tay, ánh mắt tất nhiên là phải soi mói.
Ông không thể tìm được con rể thích hợp, Từ Thụy Khanh cũng không biết bản thân mình có nên buông lỏng một chút hay không.
May mắn, hắn còn có thời gian để suy nghĩ.
Sau khi trở về thôn, Mộc Lão Tam bắt đầu tính toán cho cuộc sống sau này của khuê nữ. Cả một ngàn lượng a, nếu đặt ở một gia đính giàu có, thì cũng không tính là gì. Nhưng đối với những người dân chân đất quê mùa trong thôn mà nói, đây là số bạc mà cả một đại gia đình trong thôn cả đời cũng chưa chắc đã kiếm được!
Cũng không thể miệng ăn núi lở* nổi.
(*) chỉ ăn mà không làm thì có bao nhiêu rồi cũng hết.
Nể tình mọi người cùng chung hoạn nạn, Mộc Lão Tam cho Từ Thụy Khanh năm lượng bạc.
Tiểu tử Từ gia này bộ dáng đoan chính, nhân phẩm cũng tốt, còn có lòng cầu tiến, chỉ tiếc chàng trai tốt như vậy, chắc hẳn là sẽ khinh thường việc bán mình.
Nhà ông hiện tại đúng thật sự là đang có tiền, nhưng tiểu tử Từ gia vừa nhìn đã biết là kẻ đường đường chính chính.
Sao có thể vì tiền mà cưới khuê nữ ngốc nhà ông được cơ chứ? Mộc Lão Tam không biết rằng, tiểu tử Từ gia đường đường chính chính trong mắt ông, cũng không phải là cái loại thà gãy chứ không chịu cong như vậy đâu a! Hắn vậy mà thật sự đã từng suy nghĩ đến chuyện bán thân, hơn nữa cũng không phải chỉ một hai lần, hắn chỉ là..
Sợ hãi giá trị vũ lực của khuê nữ ngốc nhà ông thôi!
Từ Thụy Khanh cất giấu năm lượng bạc thật kỹ, ngay cả mẫu thân Tần thị cũng không nói cho biết, việc này nếu để người ngoài biết được nhất định sẽ bảo hắn bất hiếu, nhưng hắn cũng không chột dạ.
Nếu phụ mẫu ngu hiếu, không vì con cái mà suy xét, vậy thì vì sao hắn phải nghe theo tất cả mọi chuyện chứ?
Huống chi, nếu hắn giao bạc ra thì sẽ coi là hiếu thuận với phụ mẫu sao?
Không, rõ ràng là hiếu kính cho Tam thúc và Từ Duệ mới đúng!
*
Chớp mắt đã đến mùa hạ, đây là vụ mùa bận rộn nhất của nhà nông, sau khi thu hoạch thóc gạo sẽ phải chuẩn bị cấy mạ.
Bình thường sau khi mùa hạ qua đi, hầu hết mọi người đều như muốn lột một lớp da luôn rồi vậy.
Thời điểm này thư viện trên trấn của cũng sẽ cho nghỉ phép một tháng, để học tử về nhà giúp thu hoạch.
Tuy phụ tử Tam thúc Từ Tử Hàm và Từ Duệ rảnh rỗi ở nhà, nhưng sao Lý thị có thể để cho nhi tử bảo bối và tôn tử yêu dấu của mình xuống ruộng được cơ chứ?
Theo lời Lý thị mà nói chính là, tất cả chúng ta đều là mấy kẻ chân đất quê mùa không lên nổi mặt bàn.
Khó khăn lắm trong nhà mới có hai kẻ đọc sách, sao có thể để cho chúng xuống ruộng được?
Con dâu Tam phòng Đỗ thị của Tam thúc cũng vì trượng phu và nhi tử đều là nho sinh, vì thế cũng cảm thấy bản thân bà ta là kẻ tài trí hơn người nhất trong mấy nàng dâu nhà này, nên lười biếng cũng là chuyện thường ở huyện.
Cũng coi như nuôi không một đại gia đình lớn, đồng thời cùng là nơi chi tiêu hoang phí nhất.
Từ Thụy Khanh chỉ lớn hơn Từ Duệ nửa tuổi, nhưng lại trở thành lao động tay sai của Từ gia.
Từ sớm phải vội đến tối muộn, kể cả khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, nhiệt độ gần như có thể khiến bàn chân bỏng rát.
Nhưng lại không thể oán giận, không thể sinh lòng khó chịu, nếu không sẽ là bất hiếu.
Có đôi khi, thậm chí cũng không thể không khiến Từ Thụy Khanh nghi ngờ..
Cứ tiếp tục ngu hiếu như thể, có cần thiết phải tồn tại hay không?
* * *
Không biết mọi người có đôi khi có cảm giác như vậy hay không, cha mẹ vĩnh viễn cảm thấy chính mình đúng, mà chúng ta lại không thể nào phản bác.
Bối phận cao hơn, tựa như một tòa núi lớn vậu, ép tới gắt gao.
Hy vọng tiểu tiên nữ ở đây đều có thể sống trong hoàn cảnh được tôn trọng, được yêu quý, khỏe mạnh trưởng thành, vui vui vẻ vẻ